“Những món ăn ngon là một trong những thứ đáng yêu nhất trên thế gian. Bỏ qua cái kế hoạch giảm béo đó đi!”
Ngành xuất nhập khẩu cũng có thời vụ, lúc bận rộn, khi lại rảnh rỗi. Đặc biệt là các công xưởng, xí nghiệp đều làm theo nhu cầu trong năm của thị trường Âu Mỹ. Chẳng hạn như những xưởng sản xuất đồ chơi, lễ phẩm thường sản xuất rất nhiều hàng vào sáu tháng cuối năm. Vốn dĩ, sáu tháng cuối năm có ngày lễ Halloween, lễ Tạ Ơn và lễ Giáng Sinh, đó đều là những ngày lượng tiêu dùng tăng lên vùn vụt.
Thế nên dịp này, công ty xuất nhập khẩu mà Đỗ Hiểu Khê làm vô cùng bận rộn. Những ngày ấy, cô vất vả chạy qua chạy lại giữa hải quan và cầu cảng. Có những lúc cùng một con đường mà phải đi lại đến năm lần trong ngày, ngay cả bữa tối cũng phải ăn cơm hộp, tạm thời gác lại việc nấu nướng.
Để tiết kiệm thời gian, thông thường Hiểu Khê hay làm một công đôi việc, hơn nữa còn vô cùng hứng thú với điều đó. Ví dụ như khi ở nhà, cô vừa ngồi xem chương trình truyền hình thời trang phong cách vừa tranh thủ bắn game nâng level, hay là vừa nấu canh vừa đọc tạp chí…
“Hiểu Khê, đừng có tham công tiếc việc quá, ăn xong bữa cơm rồi hãy đọc tài liệu!” Lưu Hiên bảo.
Lưu Hiên tên đẩy đủ cũng chính là hai chữ Lưu Hiên, là sinh viên bảo lưu đại học Kinh tế Đối ngoại, hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, hiện đã có bạn gái. Câu anh ta thường hay nói là: “Bill Gate là thần tượng của tôi, người ta còn chẳng thèm học hết Đại học Harvard nên việc không học hết Đại học Kinh tế Đối ngoại không khiến tôi tiếc chút nào.”
Khi đang học đại học năm thứ ba, Lưu Hiên đã quen với một vị đàn anh, cũng chính là Tổng Giám đốc của công ty anh đang làm hiện nay. Trước lời mời nhiệt thành của học trưởng, anh liền gia nhập công ty và trở thành một trong ba cổ đông lớn nhất.
“Như thế này thì sẽ nhanh hơn nhiều.” Hiểu Khê vừa nuốt miếng cơm vừa nói. Dù gì cũng đã là đồng nghiệp của nhau hơn nửa năm rồi, chẳng cần thiết phải tỏ ra thục nữ nhỏ nhẹ gì hết!
“Cẩn thận, đừng có để mắc nghẹn đấy! Như thế này không tốt cho dạ dày chút nào!” Lưu Hiên rót cho cô một ly nước ấm rồi đặt lên bàn trước mặt cô.
“Ô, anh đối xử với em tốt vậy, đang muốn lấy lòng em à? Có điều, anh không cần phải đối xử với cấp dưới của mình như vậy đâu! Dù sao thì cấp dưới em đây nhất định vẫn sẽ làm tốt công việc mà.” Hiểu Khê đã đến phương bắc được sáu năm trời, và cũng học được kiểu ăn nói của người phương bắc như thế này luôn.
“Chỉ một ly nước là đã lấy được lòng em hay sao? Em dễ bị mua chuộc quá đấy!” Lưu Hiên tựa người vào bàn làm việc, nhìn Hiểu Khê ăn hết miếng này đến miếng khác.
“Đương nhiên là không phải rồi, em đang trông chờ vào món tiền thưởng cuối năm, sau đó mang về chiếc túi LV hàng hiệu đầu tiên trong cuộc đời mình.” Nhắc tới chiếc túi xách hiệu LV, Hiểu Khê lại cảm thấy vô cùng hứng khởi.
“Túi xách hiệu LV ư? Quá dễ dàng mà, em cứ chăm chỉ làm việc thì công ty nhất định không bạc đãi đâu.” Lúc này, mấy đồng nghiệp ra ngoài ăn khuya đã quay về, Lưu Hiên nói xong câu này cũng trở lại phòng làm việc của mình.
Đã mười giờ tối, tiếng chuông điện thoại reo lên, là Giai Hân.
“Em đang ở đâu thế?”
“Em đang làm tăng ca, một đống tài liệu, đầu óc rối tinh rối mù hết cả lên đây này.”
“Đừng làm nữa, ra ngoài đi, chị mời em ăn đêm!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết, chị sẽ giúp em chỉnh lí tài liệu khai báo, lẽ nào còn không ổn nữa sao?”
Nghe được câu nói này, Hiểu Khê mới an tâm được đôi phần mà đồng ý.
Vừa bước ra khỏi công ty, gió lạnh ập tới, bàn tay cô run rẩy vì giá buốt. Hiểu Khê đang định vẫy taxi thì nghe thấy tiếng còi ô tô ở đằng sau. Quay đầu lại, cô thấy chiếc Toyota màu trắng của Giai Hân đang đậu bên đường, cánh cửa bên ghế phụ cũng đã mở ra. Đúng là phục vụ tận tình!
Hai người bước vào một quán ăn, vừa mới ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ, Hiểu Khê đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Chị nói đi, em có thể giúp chị được gì nào?”
“Ôi cô em thông minh lanh lợi của chị, đối xử tốt với em là việc mà chị nên làm mà!”
“Thật ư? Thực sự chị không cần em giúp đỡ việc gì sao?” Hiểu Khê nói, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa cánh gà nướng vừa được bê lên. Mùi thơm quyến rũ, mê hoặc lòng người khiến mọi giá lạnh đều tan biến hết. Những món ăn ngon thực sự là một trong những thứ đáng yêu nhất trên thế gian. Bỏ cái kế hoạch giảm béo đó đi!
“Lần này, chị đây có việc cần nhờ em đích thân ra tay đấy!”
Hiểu Khê vừa nghe thấy thế, chiếc cánh gà nướng đang chuẩn bị cho vào miệng liền dừng lại giữa không trung, ba giây sau, cô mới tiếp tục gặm tiếp được.
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Ngày kia, em cùng chị đi tới phòng làm việc của Trần Nguyên Kiệt một chuyến nhé, khách hàng này đặc biệt quan trọng với chị.” Giọng nói của Giai Hân có đôi chút khổ tâm.
“Quan trọng đến mức nào?” Sắc mặt Hiểu Khê dần trở nên nghiêm trọng.
“Trong công ty chị đang cạnh tranh nhau vô cùng khốc liệt, có một tay giám đốc mới đến, trong vòng có hai tháng đã kiếm được hai triệu Nhân dân tệ cho công ty. Vì thế hiện nay, chức vị Phó Tổng của chị không được vững nữa rồi, áp lực lớn quá.” Nói xong, Giai Hân ôm đầu, cúi gằm mặt xuống.
Hiểu Khê trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ mặt ủ dột, chán nản như vậy của Giai Hân. Giai Hân của trước kia luôn luôn tươi tắn, phóng khoáng, trí tuệ và năng động. Nhìn chị lúc này, Hiểu Khê thực chẳng biết phải làm sao nữa. Cô đặt chiếc cánh gà nướng trong tay xuống, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi: “Đơn hàng của bên công ty Trần Nguyên Kiệt là bao nhiêu?”
“Khoảng tám triệu tệ.”
“Vậy chị cần em làm việc gì giúp chị đây? Này, nói rõ ràng ngay từ đầu, những chuyện bán rẻ sắc đẹp, có đánh chết em cũng không làm đâu đấy!” Hiểu Khê nghiêm nghị nói. Tình yêu lãng mạn của cô nhất định phải trao gửi cho “chân mệnh thiên tử” của đời mình.
“Cứ yên tâm đi, người đàn ông như thế, muốn tìm phụ nữ chẳng bao giờ thiếu. Chị chỉ muốn dùng đôi chút cảm tình của anh ta đối với em để tiện cho việc nhờ vả đó thôi.” Giai Hân cầm chiếc cánh gà nướng lớn đưa ra trước mặt Hiểu Khê, giọng nói đột nhiên vui vẻ trở lại.
“Hả?”
“Ừm, chị đảm bảo rằng em sẽ không bị chút tổn hại nào hết.”
“Em chỉ cần đi theo chị đến gặp anh ta, không cần phải nói gì, đi theo chị như một trợ lí là được, đúng vậy không?”
“Đúng vậy, em gái chị thông minh quá đi mất!”
“Nếu như chỉ cần làm như vậy mà có thể giúp được chị thì em nhận lời.” Cuối cùng Hiểu Khê cũng đồng ý. Xem ra có rất nhiều chuyện một khi đã bắt đầu thì khó lòng mà dừng lại được.
Ngành xuất nhập khẩu cũng có thời vụ, lúc bận rộn, khi lại rảnh rỗi. Đặc biệt là các công xưởng, xí nghiệp đều làm theo nhu cầu trong năm của thị trường Âu Mỹ. Chẳng hạn như những xưởng sản xuất đồ chơi, lễ phẩm thường sản xuất rất nhiều hàng vào sáu tháng cuối năm. Vốn dĩ, sáu tháng cuối năm có ngày lễ Halloween, lễ Tạ Ơn và lễ Giáng Sinh, đó đều là những ngày lượng tiêu dùng tăng lên vùn vụt.
Thế nên dịp này, công ty xuất nhập khẩu mà Đỗ Hiểu Khê làm vô cùng bận rộn. Những ngày ấy, cô vất vả chạy qua chạy lại giữa hải quan và cầu cảng. Có những lúc cùng một con đường mà phải đi lại đến năm lần trong ngày, ngay cả bữa tối cũng phải ăn cơm hộp, tạm thời gác lại việc nấu nướng.
Để tiết kiệm thời gian, thông thường Hiểu Khê hay làm một công đôi việc, hơn nữa còn vô cùng hứng thú với điều đó. Ví dụ như khi ở nhà, cô vừa ngồi xem chương trình truyền hình thời trang phong cách vừa tranh thủ bắn game nâng level, hay là vừa nấu canh vừa đọc tạp chí…
“Hiểu Khê, đừng có tham công tiếc việc quá, ăn xong bữa cơm rồi hãy đọc tài liệu!” Lưu Hiên bảo.
Lưu Hiên tên đẩy đủ cũng chính là hai chữ Lưu Hiên, là sinh viên bảo lưu đại học Kinh tế Đối ngoại, hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, hiện đã có bạn gái. Câu anh ta thường hay nói là: “Bill Gate là thần tượng của tôi, người ta còn chẳng thèm học hết Đại học Harvard nên việc không học hết Đại học Kinh tế Đối ngoại không khiến tôi tiếc chút nào.”
Khi đang học đại học năm thứ ba, Lưu Hiên đã quen với một vị đàn anh, cũng chính là Tổng Giám đốc của công ty anh đang làm hiện nay. Trước lời mời nhiệt thành của học trưởng, anh liền gia nhập công ty và trở thành một trong ba cổ đông lớn nhất.
“Như thế này thì sẽ nhanh hơn nhiều.” Hiểu Khê vừa nuốt miếng cơm vừa nói. Dù gì cũng đã là đồng nghiệp của nhau hơn nửa năm rồi, chẳng cần thiết phải tỏ ra thục nữ nhỏ nhẹ gì hết!
“Cẩn thận, đừng có để mắc nghẹn đấy! Như thế này không tốt cho dạ dày chút nào!” Lưu Hiên rót cho cô một ly nước ấm rồi đặt lên bàn trước mặt cô.
“Ô, anh đối xử với em tốt vậy, đang muốn lấy lòng em à? Có điều, anh không cần phải đối xử với cấp dưới của mình như vậy đâu! Dù sao thì cấp dưới em đây nhất định vẫn sẽ làm tốt công việc mà.” Hiểu Khê đã đến phương bắc được sáu năm trời, và cũng học được kiểu ăn nói của người phương bắc như thế này luôn.
“Chỉ một ly nước là đã lấy được lòng em hay sao? Em dễ bị mua chuộc quá đấy!” Lưu Hiên tựa người vào bàn làm việc, nhìn Hiểu Khê ăn hết miếng này đến miếng khác.
“Đương nhiên là không phải rồi, em đang trông chờ vào món tiền thưởng cuối năm, sau đó mang về chiếc túi LV hàng hiệu đầu tiên trong cuộc đời mình.” Nhắc tới chiếc túi xách hiệu LV, Hiểu Khê lại cảm thấy vô cùng hứng khởi.
“Túi xách hiệu LV ư? Quá dễ dàng mà, em cứ chăm chỉ làm việc thì công ty nhất định không bạc đãi đâu.” Lúc này, mấy đồng nghiệp ra ngoài ăn khuya đã quay về, Lưu Hiên nói xong câu này cũng trở lại phòng làm việc của mình.
Đã mười giờ tối, tiếng chuông điện thoại reo lên, là Giai Hân.
“Em đang ở đâu thế?”
“Em đang làm tăng ca, một đống tài liệu, đầu óc rối tinh rối mù hết cả lên đây này.”
“Đừng làm nữa, ra ngoài đi, chị mời em ăn đêm!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì hết, chị sẽ giúp em chỉnh lí tài liệu khai báo, lẽ nào còn không ổn nữa sao?”
Nghe được câu nói này, Hiểu Khê mới an tâm được đôi phần mà đồng ý.
Vừa bước ra khỏi công ty, gió lạnh ập tới, bàn tay cô run rẩy vì giá buốt. Hiểu Khê đang định vẫy taxi thì nghe thấy tiếng còi ô tô ở đằng sau. Quay đầu lại, cô thấy chiếc Toyota màu trắng của Giai Hân đang đậu bên đường, cánh cửa bên ghế phụ cũng đã mở ra. Đúng là phục vụ tận tình!
Hai người bước vào một quán ăn, vừa mới ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ, Hiểu Khê đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Chị nói đi, em có thể giúp chị được gì nào?”
“Ôi cô em thông minh lanh lợi của chị, đối xử tốt với em là việc mà chị nên làm mà!”
“Thật ư? Thực sự chị không cần em giúp đỡ việc gì sao?” Hiểu Khê nói, mắt nhìn chằm chằm vào đĩa cánh gà nướng vừa được bê lên. Mùi thơm quyến rũ, mê hoặc lòng người khiến mọi giá lạnh đều tan biến hết. Những món ăn ngon thực sự là một trong những thứ đáng yêu nhất trên thế gian. Bỏ cái kế hoạch giảm béo đó đi!
“Lần này, chị đây có việc cần nhờ em đích thân ra tay đấy!”
Hiểu Khê vừa nghe thấy thế, chiếc cánh gà nướng đang chuẩn bị cho vào miệng liền dừng lại giữa không trung, ba giây sau, cô mới tiếp tục gặm tiếp được.
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Ngày kia, em cùng chị đi tới phòng làm việc của Trần Nguyên Kiệt một chuyến nhé, khách hàng này đặc biệt quan trọng với chị.” Giọng nói của Giai Hân có đôi chút khổ tâm.
“Quan trọng đến mức nào?” Sắc mặt Hiểu Khê dần trở nên nghiêm trọng.
“Trong công ty chị đang cạnh tranh nhau vô cùng khốc liệt, có một tay giám đốc mới đến, trong vòng có hai tháng đã kiếm được hai triệu Nhân dân tệ cho công ty. Vì thế hiện nay, chức vị Phó Tổng của chị không được vững nữa rồi, áp lực lớn quá.” Nói xong, Giai Hân ôm đầu, cúi gằm mặt xuống.
Hiểu Khê trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ mặt ủ dột, chán nản như vậy của Giai Hân. Giai Hân của trước kia luôn luôn tươi tắn, phóng khoáng, trí tuệ và năng động. Nhìn chị lúc này, Hiểu Khê thực chẳng biết phải làm sao nữa. Cô đặt chiếc cánh gà nướng trong tay xuống, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi: “Đơn hàng của bên công ty Trần Nguyên Kiệt là bao nhiêu?”
“Khoảng tám triệu tệ.”
“Vậy chị cần em làm việc gì giúp chị đây? Này, nói rõ ràng ngay từ đầu, những chuyện bán rẻ sắc đẹp, có đánh chết em cũng không làm đâu đấy!” Hiểu Khê nghiêm nghị nói. Tình yêu lãng mạn của cô nhất định phải trao gửi cho “chân mệnh thiên tử” của đời mình.
“Cứ yên tâm đi, người đàn ông như thế, muốn tìm phụ nữ chẳng bao giờ thiếu. Chị chỉ muốn dùng đôi chút cảm tình của anh ta đối với em để tiện cho việc nhờ vả đó thôi.” Giai Hân cầm chiếc cánh gà nướng lớn đưa ra trước mặt Hiểu Khê, giọng nói đột nhiên vui vẻ trở lại.
“Hả?”
“Ừm, chị đảm bảo rằng em sẽ không bị chút tổn hại nào hết.”
“Em chỉ cần đi theo chị đến gặp anh ta, không cần phải nói gì, đi theo chị như một trợ lí là được, đúng vậy không?”
“Đúng vậy, em gái chị thông minh quá đi mất!”
“Nếu như chỉ cần làm như vậy mà có thể giúp được chị thì em nhận lời.” Cuối cùng Hiểu Khê cũng đồng ý. Xem ra có rất nhiều chuyện một khi đã bắt đầu thì khó lòng mà dừng lại được.
/53
|