Editor: tieudangnhi
Quân Vô Tà không chút nào che giấu thưởng thức, hắn cho tới bây giờ đều là loại người tuỳ tâm sở dục, cho tới bây giờ cũng sẽ không bận tâm tới chuyện gì. Giờ phút này, vẻ mặt của hắn rất phong phú, kinh diễm, tán thưởng.
Quân Vô Ngân, trong đôi mắt chưa bao giờ có nữ nhân, đối với hắn mà nói, nữ nhân lớn lên giống trư, hay giống tiên thì đều không là gì so với nam nhân, cũng không thể không sửng sốt một chút, đương nhiên biểu hiện này cũng là bởi vì hắn lúc trước đối với nàng có chú ý, bằng không, giờ phút này, hắn căn bản cũng sẽ không có khả năng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hoàng Thượng cũng sửng sốt, trong con ngươi cùng nàng đối diện hiện lên kinh diễm, hắn thật không nghĩ tơi, nữ nhân này lớn lên lại xinh đẹp như vậy.
Bất quá, nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa nãy của nàng, lập tức lạnh lùng cười, đúng như Mộ Dung Lăng Thiê nói, nữ nhân đẹp như vậy, cũng chỉ có thể làm bình hoa.
Nhìn thấy tia kinh diễm trong ánh mắt của hắn, cùng khoé môi cười lại kia, Đường Nhược Ảnh không khó đoán ra tâm tư của hắn, nàng biết, hiện tại, nàng chỉ có một biện pháp, thì phải là...
Hoàng Thượng muốn thú ta sao? Vẻ mặt vui sướng, trong thanh âm mang theo cố ý hưng phấn, đôi mắt nhìn Hoàng Thuợg lại tràn đầy vẻ mừng như điên cùng si mê.
Hoàng Thượng ngẩng ra, tựa hồ trong lúc nhất thời không có phản ứng lại, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của nàng, còn có vẻ si mê không chút che giấu kia, mày không khỏi nhướn lên, nàng thật đúng là nhìn thấy nam nhân liền phạm háo sắc, bất quá cũng may, trong hậu cung này cũng chỉ có một mình hắn là nam nhân chân chính.
Đương nhiên về sau hắn cũng sẽ không cho nàng có cơ hội phạm háo sắc.
Ngươi có thể tiến cung. Khoé môi lạnh lùng nhếch lên rất châm chọc, trong giọng nói của hắn lại thêm vài phần cười lạnh, thú??? Nàng xứng sao?????
Người hắn muốn kết hôn, về sau chính là hoàng hậu của Vân quốc này, nàng cũng không có tư cách này, hắn đáp ứng để cho nàng tiến cung, đều chỉ là vì có thể làm cho hắn có thể lập hoàng hậu theo ý muốn của mình.
Đờng Nhược Ảnh nhìn thấy biểu tình trên mặt Hoàng Thượng, tự nhiên cũng hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh, muốn lợi dụng nàng, hừ, chỉ sợ hắn đã chọn sai người...
Thật sao? Hoàng Thượng thật sự muốn thành thân với ta, ta đây về sau chính là Hoàng Hậu của Vân quốc này. Vẻ mặt cười, còn mang theo một chút đắc ý, nàng 'Kìm lòng không đậu' hoan hô.
Sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên trầm xuống, đôi mắt trong nháy mắt đóng băng, nữ nhân này thật đúng là dám nói, bất quá, hắn thật không ngờ, kế tiếp, trong lời nói của nàng, lại...
Đường Nhược Ảnh nhìn khuôn mặt đột nhiên âm trầm của Hoàng Thượng, trong lòng âm thầm buồn cười, lại vẫn giả bộ vẻ mặt hưng phán mà tiếp tục nói : Nếu ta thành Hoàng Hậu Vân quốc, vậy Hoàng Thượng cũng không thể thú thêm nữ nhân khác, cả đời này cũng chỉ có thể có một nữ nhân là ta.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều kinh sợ, bao gồm cả Quân Vô Ngân mặt không chút thay đổi cũng hiện lên vài phần kinh ngạc, nữ nhân này thật đúng là dám nói nha.
Khuôn mặt Hoàng Thượng âm trầm đến mức có thể đóng băng mọi thứ, ánh mắt nhìn nàng, càng lạnh đến cực điểm, vẻ trào phúng lại tâng thêm một bậc, nữ nhân này, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Vừa mới nói những lời này, nếu là nàng dùng vẻ mặt bình tĩnh mà nói ra, thì tuyệt đối phải là kinh thế hãi tục, người khác nhìn thấy, có thể cho rằng nàng cao ngạo, hoặc cho rằng nàng cuồng vọng.
Nhưng mà giờ phút này, nàng lại dùng vẻ mặt mừng như điên, vẻ mặt si mê nói ra, ở trong mắt người khác xem ra, thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ, mơ mộng hão huyền.
Khoé môi Quân Vô Ta hơi co rút vài cái, nữ nhân này, trong đầu đang chứa cái gì a?
Thái Hậu cả kinh hoàn toàn không nói gì, nói như vậy, bà làm sao dám nói tiếp nha, cho dù là nam nhân bình thường cũng đều là ba vợ bốn nàng hầu, huống chi là Hoàng Thượng, ngay cả Đường Hứa cùng Lam Như Tâm cũng đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Quân Vô Ngân, sau khi giật mình liền giống như người bình thường không có việc gì, vẫn nhàn nhã chậm rãi thưởng thức trà, chỉ là, ly trà đặt ở bên môi, môi hơi hơi nhếch lên, khoé môi tựa hồ giơ lên một tia cong cong như có như không.
Quân Vô Tà không chút nào che giấu thưởng thức, hắn cho tới bây giờ đều là loại người tuỳ tâm sở dục, cho tới bây giờ cũng sẽ không bận tâm tới chuyện gì. Giờ phút này, vẻ mặt của hắn rất phong phú, kinh diễm, tán thưởng.
Quân Vô Ngân, trong đôi mắt chưa bao giờ có nữ nhân, đối với hắn mà nói, nữ nhân lớn lên giống trư, hay giống tiên thì đều không là gì so với nam nhân, cũng không thể không sửng sốt một chút, đương nhiên biểu hiện này cũng là bởi vì hắn lúc trước đối với nàng có chú ý, bằng không, giờ phút này, hắn căn bản cũng sẽ không có khả năng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hoàng Thượng cũng sửng sốt, trong con ngươi cùng nàng đối diện hiện lên kinh diễm, hắn thật không nghĩ tơi, nữ nhân này lớn lên lại xinh đẹp như vậy.
Bất quá, nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa nãy của nàng, lập tức lạnh lùng cười, đúng như Mộ Dung Lăng Thiê nói, nữ nhân đẹp như vậy, cũng chỉ có thể làm bình hoa.
Nhìn thấy tia kinh diễm trong ánh mắt của hắn, cùng khoé môi cười lại kia, Đường Nhược Ảnh không khó đoán ra tâm tư của hắn, nàng biết, hiện tại, nàng chỉ có một biện pháp, thì phải là...
Hoàng Thượng muốn thú ta sao? Vẻ mặt vui sướng, trong thanh âm mang theo cố ý hưng phấn, đôi mắt nhìn Hoàng Thuợg lại tràn đầy vẻ mừng như điên cùng si mê.
Hoàng Thượng ngẩng ra, tựa hồ trong lúc nhất thời không có phản ứng lại, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của nàng, còn có vẻ si mê không chút che giấu kia, mày không khỏi nhướn lên, nàng thật đúng là nhìn thấy nam nhân liền phạm háo sắc, bất quá cũng may, trong hậu cung này cũng chỉ có một mình hắn là nam nhân chân chính.
Đương nhiên về sau hắn cũng sẽ không cho nàng có cơ hội phạm háo sắc.
Ngươi có thể tiến cung. Khoé môi lạnh lùng nhếch lên rất châm chọc, trong giọng nói của hắn lại thêm vài phần cười lạnh, thú??? Nàng xứng sao?????
Người hắn muốn kết hôn, về sau chính là hoàng hậu của Vân quốc này, nàng cũng không có tư cách này, hắn đáp ứng để cho nàng tiến cung, đều chỉ là vì có thể làm cho hắn có thể lập hoàng hậu theo ý muốn của mình.
Đờng Nhược Ảnh nhìn thấy biểu tình trên mặt Hoàng Thượng, tự nhiên cũng hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh, muốn lợi dụng nàng, hừ, chỉ sợ hắn đã chọn sai người...
Thật sao? Hoàng Thượng thật sự muốn thành thân với ta, ta đây về sau chính là Hoàng Hậu của Vân quốc này. Vẻ mặt cười, còn mang theo một chút đắc ý, nàng 'Kìm lòng không đậu' hoan hô.
Sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên trầm xuống, đôi mắt trong nháy mắt đóng băng, nữ nhân này thật đúng là dám nói, bất quá, hắn thật không ngờ, kế tiếp, trong lời nói của nàng, lại...
Đường Nhược Ảnh nhìn khuôn mặt đột nhiên âm trầm của Hoàng Thượng, trong lòng âm thầm buồn cười, lại vẫn giả bộ vẻ mặt hưng phán mà tiếp tục nói : Nếu ta thành Hoàng Hậu Vân quốc, vậy Hoàng Thượng cũng không thể thú thêm nữ nhân khác, cả đời này cũng chỉ có thể có một nữ nhân là ta.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều kinh sợ, bao gồm cả Quân Vô Ngân mặt không chút thay đổi cũng hiện lên vài phần kinh ngạc, nữ nhân này thật đúng là dám nói nha.
Khuôn mặt Hoàng Thượng âm trầm đến mức có thể đóng băng mọi thứ, ánh mắt nhìn nàng, càng lạnh đến cực điểm, vẻ trào phúng lại tâng thêm một bậc, nữ nhân này, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Vừa mới nói những lời này, nếu là nàng dùng vẻ mặt bình tĩnh mà nói ra, thì tuyệt đối phải là kinh thế hãi tục, người khác nhìn thấy, có thể cho rằng nàng cao ngạo, hoặc cho rằng nàng cuồng vọng.
Nhưng mà giờ phút này, nàng lại dùng vẻ mặt mừng như điên, vẻ mặt si mê nói ra, ở trong mắt người khác xem ra, thật đúng là ý nghĩ kỳ lạ, mơ mộng hão huyền.
Khoé môi Quân Vô Ta hơi co rút vài cái, nữ nhân này, trong đầu đang chứa cái gì a?
Thái Hậu cả kinh hoàn toàn không nói gì, nói như vậy, bà làm sao dám nói tiếp nha, cho dù là nam nhân bình thường cũng đều là ba vợ bốn nàng hầu, huống chi là Hoàng Thượng, ngay cả Đường Hứa cùng Lam Như Tâm cũng đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Quân Vô Ngân, sau khi giật mình liền giống như người bình thường không có việc gì, vẫn nhàn nhã chậm rãi thưởng thức trà, chỉ là, ly trà đặt ở bên môi, môi hơi hơi nhếch lên, khoé môi tựa hồ giơ lên một tia cong cong như có như không.
/38
|