Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 175-2: Thiếu

/368


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân đá giày cao gót sang chỗ khác, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng cùng với trang sức trang nhã càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết: “Đại Tướng quân, nam nữ ở thế giới này là bình đẳng. Phụ nữ đi ăn cơm, nói chuyện phiếm với đàn ông không lo không gả đi được.”

Con ngươi Diêm Cận thoáng tối: “Thật sao?”

“Vẫn là cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi. Với lại, lời này của anh rất hài hước.” Nói xong, cô cười rộ lên, một tay vén sợi tóc ra sau tai, phong tình vô cùng.

Nhìn nàng cười, khóe môi Diêm Cận khẽ giật, từng bước lại gần. Nhạc Sở Nhân nhìn động tác của hắn, nụ cười cũng dần thu lại.

“Sao vậy? Nếu như anh cảm thấy không vui, tôi không cười nữa.” Ánh sáng từ ti vi có chút tối, hắn lại đưa lưng về phía ti vi. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy biểu cảm sinh động trên khuôn mặt nàng.

Cúi đâu nhìn nàng, trong mắt hắn cái gì cũng không có, chỉ có áp lực.

Tiếng ti vi vẫn không ngừng, hai người bên này nhìn nhau, tựa như bị ấn nút tạm dừng. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân nhìn anh, thanh âm ti vi tựa như đã ở rất xa, tiếng tim đập dần rõ ràng hơn, cô vô thức thở nhẹ nhàng hơn.

Sau một lúc lâu, Diêm Cận rốt cục cũng mở miệng: “Về sau không được mặc loại quần áo lộ liễu như thế này nữa.”

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, sau đó cúi đầu nhìn mình: “Đại Tướng quân, không phải là anh đã coi tôi như Nhạc Sở Nhân kia để quản giáo đấy chứ? Ngài nên tỉnh táo lại đi, tôi không phải Nhạc Sở Nhân kia của anh. Anh đẹp trai như vậy, lại luôn dùng giọng điệu này quản tôi, tôi sẽ rung động thật đấy. Nếu như tôi thích anh rồi, anh đừng mong có cơ hội trở về, Nhạc Sở Nhân kia anh cũng không gặp được, chuyện này mất nhiều hơn được đó.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt nói, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.

Nhìn nàng rời đi, Diêm Cận đứng im một chỗ cảm nhận tiếng tim đập, rung động đối với hắn? Lời nói này, ở thế giới bên kia hắn chưa từng nghĩ sẽ được nghe.

Hồi lâu sau đó, thân hình cao lớn dựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn về phòng ngủ đã đóng chặt, góc cạnh khuôn mặt nhu hòa hơn rất nhiều. Khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong như thể đang cười, quy tâm, tựa hồ không hề mãnh liệt như vậy.

Thay quần áo trong phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân mở cửa ra ngoài tính đi tắm. Cửa mở, ti vi phòng khách vẫn bật nhưng không nhìn thấy Diêm Cận đâu.

Quay đầu nhìn cửa phòng khách, phòng đã đóng cửa, ngủ sớm vậy? Bình thường nửa đêm anh mới quay về phòng ngủ.

Lê dép bọc áo tắm nhanh chóng đi vào phòng tắm. Cửa đóng, sau đó là tiếng khóa cửa.

Ti vi đang phát quảng cáo, lúc sáng lúc tối. Ánh sáng từ ti vi treo tường cũng chỉ có thế, căn bản không có tác dụng chiếu sáng.

Ước chừng mười phút sau, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, chuẩn xác đứng ngay trước cửa.

Mâu quang Diêm Cận mãnh liệt, nhìn xung quanh phòng khách một vòng, tầm mắt định ở cửa phòng tắm đã đóng.

Hắn tạm dừng một chút, sau đó đi về hướng phòng tắm.

Ngay khi còn cách cửa phòng tắm vài bước, bên trong đột nhiên có tiếng Nhạc Sở Nhân kêu lên sợ hãi, Diêm Cận phản ứng rất nhanh, một cước bay lên, cửa phòng tắm lập tức nát bấy.

Thân hình hắn đồng thời biến mất vào trong màn hơi nước mông lung.

Sau đó, Nhạc Sở Nhân lại kêu tiếp lần hai, kèm theo đó là tiếng vỡ của thủy tinh.

Vòi hoa sen vẫn mở, Nhạc Sở Nhân cả người toàn là nước, tóc cũng ẩm ướt, cô không thể mở được mắt.

Cô được một người ôm lấy, cửa sổ thủy tinh đã vỡ, gió đêm từ ngoài thổi vào, lạnh muốn chết.

Diêm Cận một tay đỡ mảnh thủy tinh còn trên cửa, hắn ở đây cũng có thể nhìn thấy mọi vật bên ngoài. Thị lực của hắn rất tốt, dù đêm tối như thế, hắn vẫn có thể thấy được một bóng người nhanh chóng thoát ra khỏi tường vây, biến mất vào trong bóng tối.

Thân thể được người ôm, Nhạc Sở Nhân một tay che ngực, một tay vuốt nước trên mặt: “Đó là ai?” Trong lúc tắm, cô vô tình nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt hé ra từ trong kẽ hở dùng để thông gió. Lúc đó trước mắt cô toàn là nước, không thấy rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn miệng và cằm của người kia.

“Là lão.” Diêm Cận trầm giọng, hắn vừa đi ra ngoài là do nghe thấy có động tĩnh, nhưng không đuổi theo.

“Lão vậy mà tìm được đến đây? Bằng không chúng ta báo cảnh sát thôi.” Đội hình cảnh vẫn còn có người mai phục trên núi bên cạnh Quảng Giản trại. Chỉ cần cô báo nguy, khẳng định họ sẽ đến.

“Lão ta đã chạy, đợi đội cảnh sát đến được đây, lão cũng đã sớm chạy xa, báo nguy cũng vô dụng.” Nhíu mày nhìn qua màn sương, không cảm nhận được hơi thở của lão, hẳn là đã chạy xa.

“Không biết chính xác khi nào lão lại tới, xem ra chúng ta phải chuẩn bị trước mới được.” Con mẹ nó, dám cả gan nhìn cô tắm, không biết tên biến thái đó đã phục ở đó bao lâu rồi.

“Cũng tốt.” Diêm Cận thấp giọng đáp lại, sau đó chậm rãi thu hồi


/368

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status