"Được. Chỉ là nàng phải đồng ý với ta, trước khi làm gì đi nữa, phải nói cho ta biết." Khẽ vuốt bên má nàng, đối với lần này tự tiện hành động của nàng, hắn có chút bất mãn (không vừa lòng).
"Hừ, nếu như chàng cũng gặp được chuyện gì đều nói cho ta, vậy thì ta cũng không cần giấu giếm. Tiểu Thương tử, ta biết rõ chàng sợ ta suy nghĩ quá nhiều đối với thân thể không tốt cũng đối với con không tốt. Nhưng chàng cũng hoàn toàn không biết, công lực ẩn núp của chàng quá bình thường rồi, coi như chàng không nói ta cũng vẫn nhận thấy được. Ngược lại để cho ta không ngừng phỏng đoán, phí đầu óc, còn không bằng chàng trực tiếp nói cho ta biết, tránh cho ta đoán mò." Hắn bất mãn, nàng còn chưa có bực mình đấy.
Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó ôm bả vai nàng từ từ đi về phía Vọng Nguyệt Lâu.
"Được, đều nói cho nàng biết. Mỗi ngày ta sẽ nói cho nàng đang gặp qua người nào bộ dạng ra sao có gia thất hay chưa đều nói hết, được không?" Âm thanh chứa đầy dịu dàng dễ nghe làm say lòng người.
"La chàng nói đấy, không cho đổi ý, mỗi ngày trở về đều cùng ta báo cáo một lần." Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, làm bộ giận, nếu cẩn thận nghe thì thật ra tràn đầy nũng nịu.
"Xin nghe theo mệnh lệnh của Vương phi." Kéo dài giọng, sau đó kèm theo một hồi tiếng cười khẽ dễ nghe, nhộn nhạo quanh quẩn trong trời đất.
Nóng bức mùa hè cuối cùng cũng bị gió thu mát mẻ đuổi đi, mùa thu năm nay tới rất sớm, giống như cũng ám hiệu trước năm nay sẽ trôi qua không yên tĩnh.
Kể từ khi tiến vào mùa thu, thời tiết thật không tốt. Mưa rơi liên miên, đã có nhiều lần mưa to, nước tràn đê gây ngập đã làm hỏng hoa mầu.
Trong lúc nhất thời cả triều đình cũng bận rộn, tất cả triều thần tâm phúc của Phong Duyên Thiệu đều đi khu vực gặp nạn, kêu gọi được một khoản tiền lớn dùng trợ giúp nạn thiên tai. Mặc dù thiên tai không báo trước, nhưng triều đình xử lý rất kịp thời, giành được tiếng tốt từ dân gian.
Có thiên tai, liền không thiếu được bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ôn dịch. Khiến triều đình cùng Hộ Quốc tự hay Tế thế đường có liên quan cũng là phái ra nhân mã (nhân lực), cùng với y vũ tăng Hộ Quốc tự đi khu vực gặp nạn, hơn nữa Tế thế đường cùng Hộ Quốc tự cũng lấy ra không ít tiền bạc, giảm bớt gánh nặng cho triều đình không ít.
Lại thêm, Đạo Môn ở các nơi cũng bỏ chút của cải, nhờ Quốc sư Trần Tư An giao cho Hoàng Thượng. Mặc dù số lượng không tính là khổng lồ, nhưng việc này có lẽ là lần đầu tiên.
Đoán rằng có lẽ Đạo Môn sợ hãi, dù sao Phong Duyên Thiệu không giống với Đế Vương những thời đại khác đối với đan dược của Đạo Môn rất tin tưởng không nghi ngờ thậm chí si mê. Kể từ khi Phong Duyên Thiệu lên ngôi, đan dược Đạo Môn chưa bao giờ được đề cập, ngược lại vẫn luôn trọng dụng Hộ Quốc tự. Chuyện này khiến cho Đạo Môn lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sao còn có cơm ăn? Vì vậy vì miếng cơm về sau, họ không tiếc bỏ ra lượng lớn tiền bạc, để tỏ rõ thái độ.
" Đạo Môn các ngươi tổng cộng góp hai triệu lượng? Chậc chậc, còn nhiều bằng một mình ta quyên." Mưa thu liên tục, trong đình hóng mát của Quốc sư, Trần Tư An đang ngồi trên ghế đá thưởng thức trà độc môn dưỡng nhan nghe Nhạc Sở Nhân chậc chậc thở dài, trong giọng nói không khỏi châm chọc.
Ngược lại Trần Tư An không đổi sắc mặt, dù bị châm chọc hắn cũng rất bình tĩnh, thong thả ung dung pha trà, mái đầu bạc trắng trong thời tiết mưa dầm đặc biệt lóa mắt.
"Du cho là một đồng một xu nếu dùng chỗ chính đáng, đó cũng là một công đức."
"Nếu ngươi nói như vậy, công đức của ta giống như hơi nhiều." Một đồng một xu? Như vậy của nàng là vô số một đồng một xu đó.
"Công tội bù trừ, ngươi vẫn là ngươi." Trà nấu xong, hắn vừa động thủ dập lửa, vừa lạnh nhạt nói.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ, "Ta làm chút chuyện này còn cần dùng tới mỗi người các ngươi treo trên khóe miệng sao? Đã qua gần hai tháng, chẳng lẽ lúc đó Đông Cương một chút động tĩnh cũng không có? Mặc dù lần ra oai phủ đầu này có gây tổn thất chút, nhưng cực kỳ có tác dụng không phải sao?"
"Có lẽ bọn họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngươi không được khinh thường." Trần Tư An tin tưởng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy.
"Ta biết rồi, bọn họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải chúng ta cũng vậy sao?" Khẽ nâng cằm, Nhạc Sở Nhân tự tin nói.
Giương mắt, Trần Tư An không tiếng động nhìn nàng một cái, sau đó khẽ gật đầu, "Trong lòng ngươi có tính toán là được."
Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân cầm ly trà lên uống một hớp, trà này rất đắng, chỉ là mùi vị cũng rất thơm.
"Lò Luyện Đan kia của ngươi thật là đồ tốt, sau khi sửa đổi một chút, luyện ra thuốc có độ tinh khiết rất cao." Lò Luyện Đan Trần Tư An đã cho nàng, không hổ là chạm khắc tinh sảo, dùng hết sức tốt.
"Ta muốn biết ngươi bỏ thêm cái gì vào, khiến cho tác dụng của thánh dược giải độc này được tăng cường." Loại thánh dược giải độc được tăng cường hiệu quả này Nhạc Sở Nhân đã cho hắn xem qua, quả thật hiệu rõ rệt, thế nhưng hắn không thể nào biết được là cuối cùng bên trong tăng thêm cái gì.
Mím môi khẽ lắc đầu một cái, "Bí dược Độc môn, không thể nói."
Khẽ gật đầu, quả nhiên Trần Tư An không hỏi tới nữa.
Phẩm (thưởng thức) trà, nghe tiếng mưa thu liên tục ở bên ngoài đình, rất vừa lòng.
Chợt, con ngươi Nhạc Sở Nhân chớp động , nhớ lại một chuyện nào đó.
"Có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, cũng chính bởi vì chuyện này ta mới cảm thấy được ngươi như một vị thần. Nhưng ở chung lâu như vậy, chúng ta cũng coi là bạn vong niên (bạn già) rồi, ta nhìn ngươi thế nào cũng không giống một thần, cảm thấy ngươi không thể nào nói ra lời như vậy. Hôm nay ta hỏi ngươi, ngươi có thể nói thật không?" Nghiêng đầu, mắt Nhạc Sở Nhân không chớp nhìn hắn.
Quả nhiên Trần Tư An mê mang, thần? Không ngờ cõi đời này còn có người đánh giá hắn như vậy.
"Ta chưa bao giờ nói láo." Gật đầu một cái, bày tỏ nàng cứ nói đừng ngại.
Nhạc Sở Nhân đặt ly trà xuống, sau đó nói: "Nhạc Thượng thư, ao sen nhân tạo trong phủ Nhạc Chí Châu trước khi bị lấp đất lên, theo quản gia của phủ Thượng Thư nói, là ngươi chắc chắn trong phủ bọn họ cứ hễ chỗ nào có nước đều không may mắn, phải lấp đất lên mới có thể chặn tai hoạ. Những lời này, là ngươi nói phải không?"
Trần Tư An mê mang, ánh mắt lắng đọng dấu vết dừng lại trong chốc lát, sau đó lắc đầu một cái, "Số lần ta cùng với Nhạc Thượng thư gặp mặt không nhiều hơn năm lần, chưa từng đi qua trong phủ của hắn."
Nhạc Sở Nhân chợt hiểu, từ khi biết Trần Tư An, nàng đã cảm thấy những lời này không giống hắn nói. Huống chi cái cách nói vô cùng kỳ diệu, chỉ có kẻ lừa gạt trong dân gian mới có thể nói.
"Chuyện này xảy ra lúc nào? Vì sao vu oan cho ta?" Nhìn vẻ mặt của Nhạc Sở Nhân, Trần Tư An hỏi thăm, hình như nàng bị gạt, hơn nữa còn sử dụng hắn để gạt.
"Bởi vì chuyện này, ta đã mắng ngươi thật lâu. Nhưng giờ xem ra, là hiểu lầm rồi." Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân có chút im lặng, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy buồn cười. Liên tưởng tới tất cả biểu hiện khi đó của Phong Duyên Thương, cùng với sau hắn lại nói hắn bắt đầu hoài nghi nàng là bị Quỷ Hồn Phụ Thể (chắc bị quỷ nhập), như vậy, sự kiện kia chỉ sợ là do cái tên cổ nhân đó âm thầm làm.
Trong bụng âm thầm khẽ mắng, nhưng mà trên mặt lại cười nhẹ nhàng, cổ nhân này, sớm một chút đã chặt đứt đường lui của nàng, quá độc ác!
"Tại sao Nhạc Thượng thư lại làm như vậy?" Thấy nàng cười, Trần Tư An không hiểu. Người ngạo khí thanh cao này bị Nhạc Sở Nhân oan uổng lâu như vậy, quả nhiên là vô tội.
"Rảnh rỗi chứ sao. Tốt lắm, ta đã biết rõ chân tướng, ngươi cũng không cần chịu oan rồi. Lấy trà thay rượu, trước kia ta nguyền rủa qua ngươi những lời kia coi như không tính." Giơ lên ly trà, Nhạc Sở Nhân rất rộng rãi nói thẳng nàng còn từng nguyền rủa qua hắn.
Trần Tư An cầm ly trà lên cùng với nàng va vào một phát, làm một người đã từng bị nguyền rủa, hắn hào phóng.
Buổi chiều, Nhạc Sở Nhân rời khỏi phủ Quốc sư. Lúc ngồi lên kiệu mềm, hộ vệ trước sau nhiều đến mười sáu người, đạp lên mưa thu liên miên, đi về phía Vương phủ.
Bên trong kiệu, Nhạc Sở Nhân dựa vào cái đệm sau lưng, bụng nhô cao khiến cho nàng không cách nào ngồi ngay ngắn. Nhưng thời gian lâu dài, nàng cũng đã quen.
Một tay đặt trên bụng, nhắm nửa con mắt thỉnh thoảng líu lo, theo cỗ kiệu tự động đung đưa rất là vừa lòng.
Bỗng dưng, tiếng ca của nàng im bặt, tay đỡ bụng cũng nắm thật chặt y phục. Lông mày nhíu lên, một cái tay khác nắm lấy cửa sổ của kiệu mềm, "Dừng lại!"
Những người khiêng kiệu mềm lập tức dừng lại, người bên ngoài còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe trong kiệu phịch một tiếng, đụng phải khiến cỗ kiệu đang dừng lại cũng lắc lư kịch liệt một cái.
"Hừ, nếu như chàng cũng gặp được chuyện gì đều nói cho ta, vậy thì ta cũng không cần giấu giếm. Tiểu Thương tử, ta biết rõ chàng sợ ta suy nghĩ quá nhiều đối với thân thể không tốt cũng đối với con không tốt. Nhưng chàng cũng hoàn toàn không biết, công lực ẩn núp của chàng quá bình thường rồi, coi như chàng không nói ta cũng vẫn nhận thấy được. Ngược lại để cho ta không ngừng phỏng đoán, phí đầu óc, còn không bằng chàng trực tiếp nói cho ta biết, tránh cho ta đoán mò." Hắn bất mãn, nàng còn chưa có bực mình đấy.
Cười ra tiếng, Phong Duyên Thương cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó ôm bả vai nàng từ từ đi về phía Vọng Nguyệt Lâu.
"Được, đều nói cho nàng biết. Mỗi ngày ta sẽ nói cho nàng đang gặp qua người nào bộ dạng ra sao có gia thất hay chưa đều nói hết, được không?" Âm thanh chứa đầy dịu dàng dễ nghe làm say lòng người.
"La chàng nói đấy, không cho đổi ý, mỗi ngày trở về đều cùng ta báo cáo một lần." Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, làm bộ giận, nếu cẩn thận nghe thì thật ra tràn đầy nũng nịu.
"Xin nghe theo mệnh lệnh của Vương phi." Kéo dài giọng, sau đó kèm theo một hồi tiếng cười khẽ dễ nghe, nhộn nhạo quanh quẩn trong trời đất.
Nóng bức mùa hè cuối cùng cũng bị gió thu mát mẻ đuổi đi, mùa thu năm nay tới rất sớm, giống như cũng ám hiệu trước năm nay sẽ trôi qua không yên tĩnh.
Kể từ khi tiến vào mùa thu, thời tiết thật không tốt. Mưa rơi liên miên, đã có nhiều lần mưa to, nước tràn đê gây ngập đã làm hỏng hoa mầu.
Trong lúc nhất thời cả triều đình cũng bận rộn, tất cả triều thần tâm phúc của Phong Duyên Thiệu đều đi khu vực gặp nạn, kêu gọi được một khoản tiền lớn dùng trợ giúp nạn thiên tai. Mặc dù thiên tai không báo trước, nhưng triều đình xử lý rất kịp thời, giành được tiếng tốt từ dân gian.
Có thiên tai, liền không thiếu được bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ôn dịch. Khiến triều đình cùng Hộ Quốc tự hay Tế thế đường có liên quan cũng là phái ra nhân mã (nhân lực), cùng với y vũ tăng Hộ Quốc tự đi khu vực gặp nạn, hơn nữa Tế thế đường cùng Hộ Quốc tự cũng lấy ra không ít tiền bạc, giảm bớt gánh nặng cho triều đình không ít.
Lại thêm, Đạo Môn ở các nơi cũng bỏ chút của cải, nhờ Quốc sư Trần Tư An giao cho Hoàng Thượng. Mặc dù số lượng không tính là khổng lồ, nhưng việc này có lẽ là lần đầu tiên.
Đoán rằng có lẽ Đạo Môn sợ hãi, dù sao Phong Duyên Thiệu không giống với Đế Vương những thời đại khác đối với đan dược của Đạo Môn rất tin tưởng không nghi ngờ thậm chí si mê. Kể từ khi Phong Duyên Thiệu lên ngôi, đan dược Đạo Môn chưa bao giờ được đề cập, ngược lại vẫn luôn trọng dụng Hộ Quốc tự. Chuyện này khiến cho Đạo Môn lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, bọn họ sao còn có cơm ăn? Vì vậy vì miếng cơm về sau, họ không tiếc bỏ ra lượng lớn tiền bạc, để tỏ rõ thái độ.
" Đạo Môn các ngươi tổng cộng góp hai triệu lượng? Chậc chậc, còn nhiều bằng một mình ta quyên." Mưa thu liên tục, trong đình hóng mát của Quốc sư, Trần Tư An đang ngồi trên ghế đá thưởng thức trà độc môn dưỡng nhan nghe Nhạc Sở Nhân chậc chậc thở dài, trong giọng nói không khỏi châm chọc.
Ngược lại Trần Tư An không đổi sắc mặt, dù bị châm chọc hắn cũng rất bình tĩnh, thong thả ung dung pha trà, mái đầu bạc trắng trong thời tiết mưa dầm đặc biệt lóa mắt.
"Du cho là một đồng một xu nếu dùng chỗ chính đáng, đó cũng là một công đức."
"Nếu ngươi nói như vậy, công đức của ta giống như hơi nhiều." Một đồng một xu? Như vậy của nàng là vô số một đồng một xu đó.
"Công tội bù trừ, ngươi vẫn là ngươi." Trà nấu xong, hắn vừa động thủ dập lửa, vừa lạnh nhạt nói.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ, "Ta làm chút chuyện này còn cần dùng tới mỗi người các ngươi treo trên khóe miệng sao? Đã qua gần hai tháng, chẳng lẽ lúc đó Đông Cương một chút động tĩnh cũng không có? Mặc dù lần ra oai phủ đầu này có gây tổn thất chút, nhưng cực kỳ có tác dụng không phải sao?"
"Có lẽ bọn họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngươi không được khinh thường." Trần Tư An tin tưởng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy.
"Ta biết rồi, bọn họ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải chúng ta cũng vậy sao?" Khẽ nâng cằm, Nhạc Sở Nhân tự tin nói.
Giương mắt, Trần Tư An không tiếng động nhìn nàng một cái, sau đó khẽ gật đầu, "Trong lòng ngươi có tính toán là được."
Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân cầm ly trà lên uống một hớp, trà này rất đắng, chỉ là mùi vị cũng rất thơm.
"Lò Luyện Đan kia của ngươi thật là đồ tốt, sau khi sửa đổi một chút, luyện ra thuốc có độ tinh khiết rất cao." Lò Luyện Đan Trần Tư An đã cho nàng, không hổ là chạm khắc tinh sảo, dùng hết sức tốt.
"Ta muốn biết ngươi bỏ thêm cái gì vào, khiến cho tác dụng của thánh dược giải độc này được tăng cường." Loại thánh dược giải độc được tăng cường hiệu quả này Nhạc Sở Nhân đã cho hắn xem qua, quả thật hiệu rõ rệt, thế nhưng hắn không thể nào biết được là cuối cùng bên trong tăng thêm cái gì.
Mím môi khẽ lắc đầu một cái, "Bí dược Độc môn, không thể nói."
Khẽ gật đầu, quả nhiên Trần Tư An không hỏi tới nữa.
Phẩm (thưởng thức) trà, nghe tiếng mưa thu liên tục ở bên ngoài đình, rất vừa lòng.
Chợt, con ngươi Nhạc Sở Nhân chớp động , nhớ lại một chuyện nào đó.
"Có chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, cũng chính bởi vì chuyện này ta mới cảm thấy được ngươi như một vị thần. Nhưng ở chung lâu như vậy, chúng ta cũng coi là bạn vong niên (bạn già) rồi, ta nhìn ngươi thế nào cũng không giống một thần, cảm thấy ngươi không thể nào nói ra lời như vậy. Hôm nay ta hỏi ngươi, ngươi có thể nói thật không?" Nghiêng đầu, mắt Nhạc Sở Nhân không chớp nhìn hắn.
Quả nhiên Trần Tư An mê mang, thần? Không ngờ cõi đời này còn có người đánh giá hắn như vậy.
"Ta chưa bao giờ nói láo." Gật đầu một cái, bày tỏ nàng cứ nói đừng ngại.
Nhạc Sở Nhân đặt ly trà xuống, sau đó nói: "Nhạc Thượng thư, ao sen nhân tạo trong phủ Nhạc Chí Châu trước khi bị lấp đất lên, theo quản gia của phủ Thượng Thư nói, là ngươi chắc chắn trong phủ bọn họ cứ hễ chỗ nào có nước đều không may mắn, phải lấp đất lên mới có thể chặn tai hoạ. Những lời này, là ngươi nói phải không?"
Trần Tư An mê mang, ánh mắt lắng đọng dấu vết dừng lại trong chốc lát, sau đó lắc đầu một cái, "Số lần ta cùng với Nhạc Thượng thư gặp mặt không nhiều hơn năm lần, chưa từng đi qua trong phủ của hắn."
Nhạc Sở Nhân chợt hiểu, từ khi biết Trần Tư An, nàng đã cảm thấy những lời này không giống hắn nói. Huống chi cái cách nói vô cùng kỳ diệu, chỉ có kẻ lừa gạt trong dân gian mới có thể nói.
"Chuyện này xảy ra lúc nào? Vì sao vu oan cho ta?" Nhìn vẻ mặt của Nhạc Sở Nhân, Trần Tư An hỏi thăm, hình như nàng bị gạt, hơn nữa còn sử dụng hắn để gạt.
"Bởi vì chuyện này, ta đã mắng ngươi thật lâu. Nhưng giờ xem ra, là hiểu lầm rồi." Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân có chút im lặng, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy buồn cười. Liên tưởng tới tất cả biểu hiện khi đó của Phong Duyên Thương, cùng với sau hắn lại nói hắn bắt đầu hoài nghi nàng là bị Quỷ Hồn Phụ Thể (chắc bị quỷ nhập), như vậy, sự kiện kia chỉ sợ là do cái tên cổ nhân đó âm thầm làm.
Trong bụng âm thầm khẽ mắng, nhưng mà trên mặt lại cười nhẹ nhàng, cổ nhân này, sớm một chút đã chặt đứt đường lui của nàng, quá độc ác!
"Tại sao Nhạc Thượng thư lại làm như vậy?" Thấy nàng cười, Trần Tư An không hiểu. Người ngạo khí thanh cao này bị Nhạc Sở Nhân oan uổng lâu như vậy, quả nhiên là vô tội.
"Rảnh rỗi chứ sao. Tốt lắm, ta đã biết rõ chân tướng, ngươi cũng không cần chịu oan rồi. Lấy trà thay rượu, trước kia ta nguyền rủa qua ngươi những lời kia coi như không tính." Giơ lên ly trà, Nhạc Sở Nhân rất rộng rãi nói thẳng nàng còn từng nguyền rủa qua hắn.
Trần Tư An cầm ly trà lên cùng với nàng va vào một phát, làm một người đã từng bị nguyền rủa, hắn hào phóng.
Buổi chiều, Nhạc Sở Nhân rời khỏi phủ Quốc sư. Lúc ngồi lên kiệu mềm, hộ vệ trước sau nhiều đến mười sáu người, đạp lên mưa thu liên miên, đi về phía Vương phủ.
Bên trong kiệu, Nhạc Sở Nhân dựa vào cái đệm sau lưng, bụng nhô cao khiến cho nàng không cách nào ngồi ngay ngắn. Nhưng thời gian lâu dài, nàng cũng đã quen.
Một tay đặt trên bụng, nhắm nửa con mắt thỉnh thoảng líu lo, theo cỗ kiệu tự động đung đưa rất là vừa lòng.
Bỗng dưng, tiếng ca của nàng im bặt, tay đỡ bụng cũng nắm thật chặt y phục. Lông mày nhíu lên, một cái tay khác nắm lấy cửa sổ của kiệu mềm, "Dừng lại!"
Những người khiêng kiệu mềm lập tức dừng lại, người bên ngoài còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe trong kiệu phịch một tiếng, đụng phải khiến cỗ kiệu đang dừng lại cũng lắc lư kịch liệt một cái.
/368
|