Ngồi xuống ghế thái sư gần bên giường, ánh mắt sáng trong của Nhạc Sở Nhân xoay chuyển nhìn Bùi Tập Dạ vẫn nghiêng chân gặm quả táo như cũ, môi đỏ mọng cong cong, dáng vẻ cười như không cười cũng rất đẹp mắt.
Trần Tư An đứng ở cửa một lát, bên ngoài mưa phùn rả rích, nhìn hai người kia một người thì gặm quả táo một người thì quan sát xem kỹ không nói lời nào, sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn tư thế hai người này, xem chừng rất quen thuộc. Hơn nữa một đường đi tới Nhạc Sở Nhân đối với Bùi Tập Dạ đủ loại đánh giá, chỉ có là người quen mới có thể nói ra những lời đó, cho nên, hắn cũng không cần thiết nơi này trông chừng, Bùi Tập Dạ sẽ không thương tổn tới Nhạc Sở Nhân.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn dư hai người, bởi vì đều không nói chuyện, bên ngoài âm thanh trời mưa cũng rất rõ ràng, kéo dài, vô cùng dễ nghe.
Nhìn hắn một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân nhướng mắt, "Đối với ân nhân cứu mạng ngươi có thái độ gì đây, thật khiến cho người ta khổ sở."
"Ngươi khổ sở? Bản thiếu thấy ngươi thật vui vẻ đấy. Trong bụng còn mang theo một, như thế nào, hạnh phúc vô cùng chứ?" Giơ tay lên, hột táo xoạt bay đi, hắn nói mát xong, giọng nói kia rất khó nghe.
Nhạc Sở Nhân nhướng cao lông mày, ánh mắt cũng không tốt, "Tất nhiên, hạnh phúc tràn đầy." Một tay khẽ vuốt ve bụng, động tác rất nhẹ.
Hừ lạnh, Bùi Tập Dạ chống một bên giường từ từ ngồi dậy, bởi vì di động, sắc mặt có chút khổ sở. Ngồi dậy khoanh chân , một tay sờ sờ ngực, "Thật đau."
"Đau là bình thường, loại đau này gặp cái loại thối rữa kia chính là gặp sư phụ. Mạng ngươi lớn, biết chạy đến tìm ta, trên đời này, ngoại trừ ta ra không ai có thể giải độc thi này. Cho nên, Bắc Vương có phải hay không nên có chút ý tứ báo đáp ân cứu mạng này." Nếu không phải có cái bụng cản trở, khẳng định lúc này nàng đã bắt chéo chân rồi.
Bùi Tập Dạ không nháy mắt nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo cũng không có nụ cười, xem ra có chút tối tăm.
"Nghĩ muốn cái gì? Chỉ là hiện tại ngươi muốn cái gì mà lại không có, bản thiếu cũng không có gì để cho." Giọng nói nhàn nhạt, hơn nữa nhìn bụng kia của nàng, hắn cười không nổi, cho dù là giả bộ.
"Vào lúc này như thế nào lại khiêm nhường vậy, thật không giống như ngươi. Bị đả kích rồi, buồn bực?" Không khỏi hả hê, hắn buồn bực, Nhạc Sở Nhân cũng rất vui mừng, mắt cũng cười.
"Không có gì buồn bực, chút thương thế này ta không coi vào đâu, cũng không phải là chưa từng chịu qua." Không có giống trước kia bộ dạng cùng nàng ầm ĩ, hắn rất lạnh nhạt nói xong, trong con ngươi đẹp đẽ là một mảnh tối tăm.
Nhạc Sở Nhân giống như có chút kinh ngạc, nhìn người kia còn có vết thương mặt, nghiêng đầu, "Đầu óc cũng hỏng rồi? Bùi Tập Dạ, hôm nay ta tới cũng không phải là nhìn sắc mặt của ngươi. Chúng ta nói một chút về Dịch Vong sư này, tình huống bây giờ, chúng ta chỉ có thể hợp tác với nhau."
Nói đến cái này, Bùi Tập Dạ hít một hơi thật sâu, khẽ nheo mắt lại, nét mặt kia có mấy phần nguy hiểm.
"Ngươi bây giờ có thuốc chữa khỏi độc thi, còn cần cùng bản thiếu hợp tác?" Hình như hoài nghi thành ý của nàng, vừa giống như cảm thấy Phong Duyên Thương sẽ không dễ dàng đồng ý hợp tác như vậy, hắn dịch đến vị trí dựa vào cột giường, tư thế kia cực kỳ chán nản lại mang theo vài phần ngông cuồng.
Môi đỏ mọng khẽ cong, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, mặt tràn đầy ly kỳ, "Đường đường Bắc Vương khi nào thì không tự tin như vậy? Lại còn sẽ nói loại lời như vậy. Chính là Đại Yến ta có thể quét sạch Đông Cương, nhưng tổn thất cũng sẽ rất nghiêm trọng. Sinh mạng của tướng sĩ Đại Yến cũng rất trân quý, có thể nào tùy ý đi chịu chết?"
"Vậy theo ý tứ ngươi, sinh mạng tướng sĩ Bắc Cương ta không đáng tiền, có thể tùy tiện chết?" Ngữ khí rất lạng, lại có xu thế gây gổ.
"Ta không phải là ý này, chúng ta hợp tác, tổn thất không phải có thể ít một chút sao? Lại nói, chúng ta còn có đại quân dã thú, lợi dụng tốt rồi, có lẽ một người đều không cần tổn thất đấy." Nháy mắt mấy cái, lời nàng nói ra này có sự dụ hoặchết sức. Lấy ít tổn thất nhất mà có thể phá được Đông Cương, bắt cái Dịch Vong sư đó lại, có bao nhiêu hấp dẫn.
"Nếu như là vậy, ngược lại chúng ta có thể thương lượng một chút." Trên mặt không khỏi xuất hiện một nụ cười, lúm đồng tiền bên môi nhàn nhạt, đáng yêu lương thiện, làm cho không người nào có thể sinh lòng chán ghét.
"Ha ha, ngươi thật ra đồng ý rồi. Nếu như ngươi cảm giác hợp tác với chúng ta đáng tiếc rồi, vậy coi như xong. Dù sao ta dùng sức mạnh của Đại Yến, cũng nhất định sẽ thắng." Hắn cười một tiếng, nàng thật muốn đánh tan cái nụ cười kia.
"Đừng, chuyện này phải thương lượng thật tốt. Nói một chút đi, hợp tác như thế nào." Cười híp mắt, trong thời tiết mưa phùn rả rích này giống như một đóa hoa hướng dương .
Hừ hừ, thân thể Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế dựa phía sau, nheo mắt lại nhìn hắn, "Thời gian còn sớm, chúng ta nói tỉ mỉ."
Mưa dầm tiếp tục, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Cỏ cây một màu xanh trong viện nhỏ bị mưa cọ rửa sáng trong, lan tràn mùi hương thơm ngát đặc hữu của thực vật, rất dễ chịu.
Lúc tới buổi trưa, bốn nha hoàn đi vào viện, hai người song hành, một người che dù, một người bưng khay, trên khay bày các loại đồ ăn, đây là đưa cơm trưa tới cho hai người đang đàm phán trong phòng.
Nha hoàn tới lại đi, trên bàn ăn trong phòng được bày đầy một bàn. Mùi thớm thức ăn nồng nặc, không khỏi khiến người nuốt nước miếng.
Hiện tại Nhạc Sở Nhân rất tham ăn, nhìn thấy thức ăn tất nhiên không có đạo lý không ăn, hào phóng ngồi xuống, vừa cầm đũa lên vừa nghiêng đầu nhìn về phía người bên giường, "Ngươi không muốn ăn?"
Bùi Tập Dạ hơi hơi híp mắt, nhìn mặt nàng lúc này thì hắn rất muốn giống như trước kia trêu chọc nàng. Nhưng khi nhìn đến cái bụng đang nhô lên lại khiến cho hắn trong nháy mắt không có tâm tình, trong nháy mắt đó, hắn thật rất muốn đi làm thịt cái người để nàng lớn bụng kia.
"Không ăn cũng đừng hối hận, những thứ này đều của ta. Một lát nữa sẽ bàn bạc mấy điều khoản còn lại cho thỏa đáng, chúng ta phải ký giấy, tránh cho Bắc Vương ngươi đến lúc đó quỵt nợ." Vui vẻ ăn, cắn một miếng lớn ăn cực kỳ vui mừng.
Bùi Tập Dạ nhìn nàng, con ngươi tinh xảo một mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống xa xưa, lại mang theo một chút bị thương.
"Trong bụng ngươi, là bé trai hay là nữ hài nhi?" Nhìn nàng ăn, Bùi Tập Dạ nhàn nhạt hỏi.
Chiếc đũa không ngừng, mặt mày Nhạc Sở Nhân cong cong, "Ai biết được, ta lại không có mắt thần."
"Còn mấy tháng nữa có thể sinh ra?" Đi xuống giường, bước chân hắn rất chậm, từng bước một đi qua , sau ngồi xuống đối diện nàng.
"Ba tháng. Thế nào, sao ngươi lại muốn biết cái này?" Giương mắt nhìn về phía hắn, con ngươi Nhạc Sở Nhân phát ra ánh sáng quét xuống có chút khác biệt (ta chém).
Hít một hơi thật sâu, Bùi Tập Dạ cầm đũa lên gắp thức ăn, "Tùy tiện hỏi một chút."
"Ngươi không phải là không ăn sao? Xem ta thấy thèm ăn đi. Ta hiện giờ ăn cái gì cũng có mùi vị, chính là ăn lá cây, cũng có thể làm hỏng các ngươi." Ăn canh, một hơi thôi thì nửa bát đã xuống bụng rồi.
"Phong Duyên Thương sẽ để cho ngươi đi ăn lá cây? Hắn nếu để cho ngươi ăn lá cây, ngươi tới tìm bản thiếu, những thứ ngựa lừa thức ăn gia súc có dinh dưỡng này bản thiếu không thiếu, phân cho ngươi một chút cũng không thành vấn đề." Mắt không nâng, bộ dáng kia rất giận người.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, ánh mắt như đao, "Ngươi tin hay không hiện tại ta để cho ngươi ăn lá cây?"
Gương mặt nổi lên nụ cười, chiếc đũa trong tay Bùi Tập Dạ vẫn không ngừng, "Lấy ra cho bản thiếu, ngươi lấy ra bản thiếu liền ăn."
"Ngươi vẫn cùng ta khơi lên tranh luận. Ta mà lấy tới ngươi không muốn ăn, vậy ngươi chính là Ô Quy khốn kiếp." Pằng. Quẳng xuống chiếc đũa, con mắt Nhạc Sở Nhân trợn thật lớn. Kể từ mang thai, nàng đã không cùng ai đấu miệng, hôm nay cuối cùng được thực hiện.
"Lại bắt đầu mắng chửi người, không bằng ngươi nói lại lần nữa xem cái kia phun bản thiếu mặt cứt chó, bản thiếu thích nghe." Cười hề hề, dáng vẻ đó của hắn thật khiến người tức điên.
Trần Tư An đứng ở cửa một lát, bên ngoài mưa phùn rả rích, nhìn hai người kia một người thì gặm quả táo một người thì quan sát xem kỹ không nói lời nào, sau đó hắn xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn tư thế hai người này, xem chừng rất quen thuộc. Hơn nữa một đường đi tới Nhạc Sở Nhân đối với Bùi Tập Dạ đủ loại đánh giá, chỉ có là người quen mới có thể nói ra những lời đó, cho nên, hắn cũng không cần thiết nơi này trông chừng, Bùi Tập Dạ sẽ không thương tổn tới Nhạc Sở Nhân.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn dư hai người, bởi vì đều không nói chuyện, bên ngoài âm thanh trời mưa cũng rất rõ ràng, kéo dài, vô cùng dễ nghe.
Nhìn hắn một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân nhướng mắt, "Đối với ân nhân cứu mạng ngươi có thái độ gì đây, thật khiến cho người ta khổ sở."
"Ngươi khổ sở? Bản thiếu thấy ngươi thật vui vẻ đấy. Trong bụng còn mang theo một, như thế nào, hạnh phúc vô cùng chứ?" Giơ tay lên, hột táo xoạt bay đi, hắn nói mát xong, giọng nói kia rất khó nghe.
Nhạc Sở Nhân nhướng cao lông mày, ánh mắt cũng không tốt, "Tất nhiên, hạnh phúc tràn đầy." Một tay khẽ vuốt ve bụng, động tác rất nhẹ.
Hừ lạnh, Bùi Tập Dạ chống một bên giường từ từ ngồi dậy, bởi vì di động, sắc mặt có chút khổ sở. Ngồi dậy khoanh chân , một tay sờ sờ ngực, "Thật đau."
"Đau là bình thường, loại đau này gặp cái loại thối rữa kia chính là gặp sư phụ. Mạng ngươi lớn, biết chạy đến tìm ta, trên đời này, ngoại trừ ta ra không ai có thể giải độc thi này. Cho nên, Bắc Vương có phải hay không nên có chút ý tứ báo đáp ân cứu mạng này." Nếu không phải có cái bụng cản trở, khẳng định lúc này nàng đã bắt chéo chân rồi.
Bùi Tập Dạ không nháy mắt nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo cũng không có nụ cười, xem ra có chút tối tăm.
"Nghĩ muốn cái gì? Chỉ là hiện tại ngươi muốn cái gì mà lại không có, bản thiếu cũng không có gì để cho." Giọng nói nhàn nhạt, hơn nữa nhìn bụng kia của nàng, hắn cười không nổi, cho dù là giả bộ.
"Vào lúc này như thế nào lại khiêm nhường vậy, thật không giống như ngươi. Bị đả kích rồi, buồn bực?" Không khỏi hả hê, hắn buồn bực, Nhạc Sở Nhân cũng rất vui mừng, mắt cũng cười.
"Không có gì buồn bực, chút thương thế này ta không coi vào đâu, cũng không phải là chưa từng chịu qua." Không có giống trước kia bộ dạng cùng nàng ầm ĩ, hắn rất lạnh nhạt nói xong, trong con ngươi đẹp đẽ là một mảnh tối tăm.
Nhạc Sở Nhân giống như có chút kinh ngạc, nhìn người kia còn có vết thương mặt, nghiêng đầu, "Đầu óc cũng hỏng rồi? Bùi Tập Dạ, hôm nay ta tới cũng không phải là nhìn sắc mặt của ngươi. Chúng ta nói một chút về Dịch Vong sư này, tình huống bây giờ, chúng ta chỉ có thể hợp tác với nhau."
Nói đến cái này, Bùi Tập Dạ hít một hơi thật sâu, khẽ nheo mắt lại, nét mặt kia có mấy phần nguy hiểm.
"Ngươi bây giờ có thuốc chữa khỏi độc thi, còn cần cùng bản thiếu hợp tác?" Hình như hoài nghi thành ý của nàng, vừa giống như cảm thấy Phong Duyên Thương sẽ không dễ dàng đồng ý hợp tác như vậy, hắn dịch đến vị trí dựa vào cột giường, tư thế kia cực kỳ chán nản lại mang theo vài phần ngông cuồng.
Môi đỏ mọng khẽ cong, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, mặt tràn đầy ly kỳ, "Đường đường Bắc Vương khi nào thì không tự tin như vậy? Lại còn sẽ nói loại lời như vậy. Chính là Đại Yến ta có thể quét sạch Đông Cương, nhưng tổn thất cũng sẽ rất nghiêm trọng. Sinh mạng của tướng sĩ Đại Yến cũng rất trân quý, có thể nào tùy ý đi chịu chết?"
"Vậy theo ý tứ ngươi, sinh mạng tướng sĩ Bắc Cương ta không đáng tiền, có thể tùy tiện chết?" Ngữ khí rất lạng, lại có xu thế gây gổ.
"Ta không phải là ý này, chúng ta hợp tác, tổn thất không phải có thể ít một chút sao? Lại nói, chúng ta còn có đại quân dã thú, lợi dụng tốt rồi, có lẽ một người đều không cần tổn thất đấy." Nháy mắt mấy cái, lời nàng nói ra này có sự dụ hoặchết sức. Lấy ít tổn thất nhất mà có thể phá được Đông Cương, bắt cái Dịch Vong sư đó lại, có bao nhiêu hấp dẫn.
"Nếu như là vậy, ngược lại chúng ta có thể thương lượng một chút." Trên mặt không khỏi xuất hiện một nụ cười, lúm đồng tiền bên môi nhàn nhạt, đáng yêu lương thiện, làm cho không người nào có thể sinh lòng chán ghét.
"Ha ha, ngươi thật ra đồng ý rồi. Nếu như ngươi cảm giác hợp tác với chúng ta đáng tiếc rồi, vậy coi như xong. Dù sao ta dùng sức mạnh của Đại Yến, cũng nhất định sẽ thắng." Hắn cười một tiếng, nàng thật muốn đánh tan cái nụ cười kia.
"Đừng, chuyện này phải thương lượng thật tốt. Nói một chút đi, hợp tác như thế nào." Cười híp mắt, trong thời tiết mưa phùn rả rích này giống như một đóa hoa hướng dương .
Hừ hừ, thân thể Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế dựa phía sau, nheo mắt lại nhìn hắn, "Thời gian còn sớm, chúng ta nói tỉ mỉ."
Mưa dầm tiếp tục, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Cỏ cây một màu xanh trong viện nhỏ bị mưa cọ rửa sáng trong, lan tràn mùi hương thơm ngát đặc hữu của thực vật, rất dễ chịu.
Lúc tới buổi trưa, bốn nha hoàn đi vào viện, hai người song hành, một người che dù, một người bưng khay, trên khay bày các loại đồ ăn, đây là đưa cơm trưa tới cho hai người đang đàm phán trong phòng.
Nha hoàn tới lại đi, trên bàn ăn trong phòng được bày đầy một bàn. Mùi thớm thức ăn nồng nặc, không khỏi khiến người nuốt nước miếng.
Hiện tại Nhạc Sở Nhân rất tham ăn, nhìn thấy thức ăn tất nhiên không có đạo lý không ăn, hào phóng ngồi xuống, vừa cầm đũa lên vừa nghiêng đầu nhìn về phía người bên giường, "Ngươi không muốn ăn?"
Bùi Tập Dạ hơi hơi híp mắt, nhìn mặt nàng lúc này thì hắn rất muốn giống như trước kia trêu chọc nàng. Nhưng khi nhìn đến cái bụng đang nhô lên lại khiến cho hắn trong nháy mắt không có tâm tình, trong nháy mắt đó, hắn thật rất muốn đi làm thịt cái người để nàng lớn bụng kia.
"Không ăn cũng đừng hối hận, những thứ này đều của ta. Một lát nữa sẽ bàn bạc mấy điều khoản còn lại cho thỏa đáng, chúng ta phải ký giấy, tránh cho Bắc Vương ngươi đến lúc đó quỵt nợ." Vui vẻ ăn, cắn một miếng lớn ăn cực kỳ vui mừng.
Bùi Tập Dạ nhìn nàng, con ngươi tinh xảo một mảnh tĩnh mịch, phảng phất giống xa xưa, lại mang theo một chút bị thương.
"Trong bụng ngươi, là bé trai hay là nữ hài nhi?" Nhìn nàng ăn, Bùi Tập Dạ nhàn nhạt hỏi.
Chiếc đũa không ngừng, mặt mày Nhạc Sở Nhân cong cong, "Ai biết được, ta lại không có mắt thần."
"Còn mấy tháng nữa có thể sinh ra?" Đi xuống giường, bước chân hắn rất chậm, từng bước một đi qua , sau ngồi xuống đối diện nàng.
"Ba tháng. Thế nào, sao ngươi lại muốn biết cái này?" Giương mắt nhìn về phía hắn, con ngươi Nhạc Sở Nhân phát ra ánh sáng quét xuống có chút khác biệt (ta chém).
Hít một hơi thật sâu, Bùi Tập Dạ cầm đũa lên gắp thức ăn, "Tùy tiện hỏi một chút."
"Ngươi không phải là không ăn sao? Xem ta thấy thèm ăn đi. Ta hiện giờ ăn cái gì cũng có mùi vị, chính là ăn lá cây, cũng có thể làm hỏng các ngươi." Ăn canh, một hơi thôi thì nửa bát đã xuống bụng rồi.
"Phong Duyên Thương sẽ để cho ngươi đi ăn lá cây? Hắn nếu để cho ngươi ăn lá cây, ngươi tới tìm bản thiếu, những thứ ngựa lừa thức ăn gia súc có dinh dưỡng này bản thiếu không thiếu, phân cho ngươi một chút cũng không thành vấn đề." Mắt không nâng, bộ dáng kia rất giận người.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, ánh mắt như đao, "Ngươi tin hay không hiện tại ta để cho ngươi ăn lá cây?"
Gương mặt nổi lên nụ cười, chiếc đũa trong tay Bùi Tập Dạ vẫn không ngừng, "Lấy ra cho bản thiếu, ngươi lấy ra bản thiếu liền ăn."
"Ngươi vẫn cùng ta khơi lên tranh luận. Ta mà lấy tới ngươi không muốn ăn, vậy ngươi chính là Ô Quy khốn kiếp." Pằng. Quẳng xuống chiếc đũa, con mắt Nhạc Sở Nhân trợn thật lớn. Kể từ mang thai, nàng đã không cùng ai đấu miệng, hôm nay cuối cùng được thực hiện.
"Lại bắt đầu mắng chửi người, không bằng ngươi nói lại lần nữa xem cái kia phun bản thiếu mặt cứt chó, bản thiếu thích nghe." Cười hề hề, dáng vẻ đó của hắn thật khiến người tức điên.
/368
|