Xông qua làn mưa phùn, Nhạc Sở Nhân theo Nghiêm Thanh một đường chạy đến thư phòng. Trước cửa thư phòng đứng đầy người, lại đều duy trì cách cửa phòng một khoảng cách. Trong màn mưa u ám, các hộ vệ lo lắng vạn phần, nhưng vẻ mặt đều cẩn thận, không dám tùy ý tiến lên.
"Tránh ra."
Nhạc Sở Nhân tách đám hộ vệ vây quanh cửa, nhảy lên bậc thang liền nhìn thấy tình huống trong thư phòng. Phiến bình phong quý báu đã tan nát, cái bàn cũng đổ, nhưng mà càng hấp dẫn tầm mắt Nhạc Sở Nhân là bóng dáng chân không chạm đất bay tới bay lui trong thư phòng. Giống như trong phim võ hiệp, thân thể như được dây thừng giữ chặt, rất nhanh từ bên này chuyển qua bên kia, thời điểmmuốn chăm chú nhìn hắn, hắn lại nhanh chóng bay tới nơi khác.
Thân pháp quỷ dị của Phong Duyên Thương xác thực làm Nhạc Sở Nhân chấn kinh rồi, nàng lúc trước biết cổ nhân này đó có phương pháp luyện công độc đáo, có thể làm cho thân thể có sức bật phi thường cường hãn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên thật sự có thể đạt tới loại cảnh giới này.
"Vương phi, vương gia đã bị thương, người xem bọn sâu này còn đuổi theo người, ngài nhanh chút nghĩ biện pháp cứu vương gia."
Nhạc Sở Nhân chạy tới cửa vẫn không nhúc nhích, Thích Phong Nghiêm Thanh mấy người lo lắng chạy đi lên nói.
Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, tay đem cây sáo trúc tía đặt lên môi, thanh âm bén nhọn chói tai lập tức đập vào màng tai mọi người, mọi người không hẹn mà cùng lui ra phía sau vài bước, Phong Duyên Thương trong phòng chỉ thấy tàn ảnh không thấy người rốt cục có thể ngừng lại.
Phong Duyên Thương lảo đảo đứng trên ghế, tay phải ôm cánh tay trái, tay áo màu trắng nhiễm máu, màu sắc đỏ sẫm thập phần chói mắt.
Thanh âm chói tai bay ra từ cây sáo trúc tía như một lưỡi dao sắc bén vô hình nhanh chóng tấn công những con trùng màu đen bằng ngón tay người trưởng thành kia. Chúng nó truy kích Phong Duyên Thương với tốc độ cực nhanh, chuẩn xác theo hướng Phong Duyên Thương dời đi mà đuổi theo. Hơn nữa chúng có thể bật cách mặt đất mấy tấc, lực công kích không thể khinh thường.
Nhưng vô luận chúng nó có bao nhiêu hung hãn, cũng địch không lại vài âm thanh bén nhọn kia của Nhạc Sở Nhân. Được một lát, những con trùng vừa mới còn hung hăng không địch nổi đều hóa thành hắc dịch, , toàn bộ thư phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách quanh quẩn trong đêm đen.
Buông cây sáo, Nhạc Sở Nhân nhấc lên mắt tiệp nhìn về phía Phong duyên Thương đang đứng chỗ xa nhất trong phòng, tầm mắt xẹt qua gương mặt bình tĩnh cơ hồ không biểu tình, cuối cùng dừng ở trên cánh tay áo nhiễm máu của hắn.
"Ngươi nhìn ta dường như khổ đại cừu thâm như vậy làm gì? Có thể chết không?"
Sau một lúc lâu, Phong Duyên Thương cũng không chịu mở miệng. Nhạc Sở Nhân nhìn không vừa mắt, lòng dạ hắn thật đúng là nhỏ mọn mà, còn giận dỗi với nàng?. Qua hai ngày rồi còn trả lại cho nàng sắc mặt lạnh như vậy. Đêm nay nếu không có nàng, hắn hẳn tại phòng này bay tới bay lui đến mệt chết.
Phong Duyên Thương cúi mâu, ôm cánh tay trái từ trên ghế nhảy xuống, sau đó vòng qua đống hỗn độn trên mặt đất đi đến cạnh cửa.
Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi lông mày nhìn hắn, vốn rất tức giận nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, còn đáng thương hề hề ôm miệng vết thương, nàng nếu là lại nói chút lời nói không tốt thật giống như nàng khi dễ hắn a.
"Theo ta đi."
Hắn giống kẻ gặp cảnh khốn cùng đứng ở cạnh cửa không lên tiếng, Nhạc Sở Nhân cuối cùng không chịu nổi, nhíu mày không kiên nhẫn kéo lấy cánh tay phải của hắn có chút thô lỗ túm hắn đi vào màn mưa.
Nhóm hộ vệ ngoài thư phòng hưởng thụ màn lễ rửa tội bằng nước mưa không ai nói gì, cho đến khi “Này vũ” vương phi cùng “Quỷ dị” vương gia rời đi, bọn họ mới phản ứng vội vào dọn dẹp chiến trường hỗn độn.
Túm Phong Duyên Thương trở lại Lạc Sương các, Nhạc Sở Nhân trước lấy khăn mặt lau khô gương mặt và mái tóc đã ướt sũng nước mưa của mình, sau đó bước nhanh chạy đến phòng thuốc cách vách, bất quá trong chốc lát lại đặng chạy về đến.
Phong Duyên Thương ngồi ở trên giường, tay áo bên trái đã đỏ như máu, vừa mới đi trong mưa, trên người cũng ẩm ướt . Tóc dài phiêu tán trên đầu vai, khuôn mặt hoàn mỹ không một tia biểu tình, nước mưa trượt xuống theo hai má tạo thành một cỗ gợi cảm mị hoặc ( nuốt nước bọt, soái ca a @
"Tránh ra."
Nhạc Sở Nhân tách đám hộ vệ vây quanh cửa, nhảy lên bậc thang liền nhìn thấy tình huống trong thư phòng. Phiến bình phong quý báu đã tan nát, cái bàn cũng đổ, nhưng mà càng hấp dẫn tầm mắt Nhạc Sở Nhân là bóng dáng chân không chạm đất bay tới bay lui trong thư phòng. Giống như trong phim võ hiệp, thân thể như được dây thừng giữ chặt, rất nhanh từ bên này chuyển qua bên kia, thời điểmmuốn chăm chú nhìn hắn, hắn lại nhanh chóng bay tới nơi khác.
Thân pháp quỷ dị của Phong Duyên Thương xác thực làm Nhạc Sở Nhân chấn kinh rồi, nàng lúc trước biết cổ nhân này đó có phương pháp luyện công độc đáo, có thể làm cho thân thể có sức bật phi thường cường hãn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên thật sự có thể đạt tới loại cảnh giới này.
"Vương phi, vương gia đã bị thương, người xem bọn sâu này còn đuổi theo người, ngài nhanh chút nghĩ biện pháp cứu vương gia."
Nhạc Sở Nhân chạy tới cửa vẫn không nhúc nhích, Thích Phong Nghiêm Thanh mấy người lo lắng chạy đi lên nói.
Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, tay đem cây sáo trúc tía đặt lên môi, thanh âm bén nhọn chói tai lập tức đập vào màng tai mọi người, mọi người không hẹn mà cùng lui ra phía sau vài bước, Phong Duyên Thương trong phòng chỉ thấy tàn ảnh không thấy người rốt cục có thể ngừng lại.
Phong Duyên Thương lảo đảo đứng trên ghế, tay phải ôm cánh tay trái, tay áo màu trắng nhiễm máu, màu sắc đỏ sẫm thập phần chói mắt.
Thanh âm chói tai bay ra từ cây sáo trúc tía như một lưỡi dao sắc bén vô hình nhanh chóng tấn công những con trùng màu đen bằng ngón tay người trưởng thành kia. Chúng nó truy kích Phong Duyên Thương với tốc độ cực nhanh, chuẩn xác theo hướng Phong Duyên Thương dời đi mà đuổi theo. Hơn nữa chúng có thể bật cách mặt đất mấy tấc, lực công kích không thể khinh thường.
Nhưng vô luận chúng nó có bao nhiêu hung hãn, cũng địch không lại vài âm thanh bén nhọn kia của Nhạc Sở Nhân. Được một lát, những con trùng vừa mới còn hung hăng không địch nổi đều hóa thành hắc dịch, , toàn bộ thư phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách quanh quẩn trong đêm đen.
Buông cây sáo, Nhạc Sở Nhân nhấc lên mắt tiệp nhìn về phía Phong duyên Thương đang đứng chỗ xa nhất trong phòng, tầm mắt xẹt qua gương mặt bình tĩnh cơ hồ không biểu tình, cuối cùng dừng ở trên cánh tay áo nhiễm máu của hắn.
"Ngươi nhìn ta dường như khổ đại cừu thâm như vậy làm gì? Có thể chết không?"
Sau một lúc lâu, Phong Duyên Thương cũng không chịu mở miệng. Nhạc Sở Nhân nhìn không vừa mắt, lòng dạ hắn thật đúng là nhỏ mọn mà, còn giận dỗi với nàng?. Qua hai ngày rồi còn trả lại cho nàng sắc mặt lạnh như vậy. Đêm nay nếu không có nàng, hắn hẳn tại phòng này bay tới bay lui đến mệt chết.
Phong Duyên Thương cúi mâu, ôm cánh tay trái từ trên ghế nhảy xuống, sau đó vòng qua đống hỗn độn trên mặt đất đi đến cạnh cửa.
Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi lông mày nhìn hắn, vốn rất tức giận nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, còn đáng thương hề hề ôm miệng vết thương, nàng nếu là lại nói chút lời nói không tốt thật giống như nàng khi dễ hắn a.
"Theo ta đi."
Hắn giống kẻ gặp cảnh khốn cùng đứng ở cạnh cửa không lên tiếng, Nhạc Sở Nhân cuối cùng không chịu nổi, nhíu mày không kiên nhẫn kéo lấy cánh tay phải của hắn có chút thô lỗ túm hắn đi vào màn mưa.
Nhóm hộ vệ ngoài thư phòng hưởng thụ màn lễ rửa tội bằng nước mưa không ai nói gì, cho đến khi “Này vũ” vương phi cùng “Quỷ dị” vương gia rời đi, bọn họ mới phản ứng vội vào dọn dẹp chiến trường hỗn độn.
Túm Phong Duyên Thương trở lại Lạc Sương các, Nhạc Sở Nhân trước lấy khăn mặt lau khô gương mặt và mái tóc đã ướt sũng nước mưa của mình, sau đó bước nhanh chạy đến phòng thuốc cách vách, bất quá trong chốc lát lại đặng chạy về đến.
Phong Duyên Thương ngồi ở trên giường, tay áo bên trái đã đỏ như máu, vừa mới đi trong mưa, trên người cũng ẩm ướt . Tóc dài phiêu tán trên đầu vai, khuôn mặt hoàn mỹ không một tia biểu tình, nước mưa trượt xuống theo hai má tạo thành một cỗ gợi cảm mị hoặc ( nuốt nước bọt, soái ca a @
/368
|