Tiếng gió nổi lên bốn phía, hoa cỏ trong vườn hoa cũng bị kình lực lúc hai người bọn họ so chiêu xuất ra mà gãy cong tứ phía.
Hộ vệ trong phủ dốc hết toàn lực, cũng chỉ vây quanh bốn phía, không có Phong Duyên Thương ra lệnh, bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhạc Sở Nhân hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy được một bóng trắng cùng một bóng đen, nhưng di chuyển quá nhanh, lúc này bóng dáng hai loại màu sắc không giống nhau bóng dây dưa giống như thành một cái.
Nhíu mày, một lúc lâu đã qua, hai người kia vẫn di chuyển cùng nhau không phân cao thấp, cũng không thấy có xu thế dừng lại, Nhạc Sở Nhân tức mình không nhìn nổi.
"Dừng tay!" Hét lớn một tiếng, trung khí mười phần, gần như lấn át khắp bầu trời.
Sau một khắc, hai người kia thực sự tách ra, một người mặt không chút thay đổi lạnh lẽo, một người ánh mắt tối tăm bộ mặt tức giận.
"Bùi Tiến Hóa (ta để nguyên như tác giả lun), ngươi không đau không ngứa liền bắt đầu bới lông tìm vết phải hay không? Chạy đến trong phủ của chúng ta đánh nhau, ngươi chán sống." Nhíu chặt mày nhìn Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân đi lên trước tức giận mắng hắn.
Bùi Tập Dạ quay mặt lại nhìn nàng, bởi vì những lời này khiến trên mặt hắn tức giận vô cùng.
"Không có gì, chỉ là thiết tha thôi." Không đợi Bùi Tập Dạ nói chuyện, Phong Duyên Thương mở miệng. Hơn nữa sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, đối mặt với nàng thì hắn sẽ không làm mặt lạnh.
Trợn mắt nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân nhíu mày buông lỏng một chút, "Chàng quan tâm đến hắn làm cái gì? Trở lại không trực tiếp tới tìm ta, không biết ta chờ chàng sao?"
Môi mỏng khẽ cong lên, mắt phượng xinh đẹp toát ra tia ấm áp, hắn từng bước bước đi tới, bước chân thong dong.
"Không còn lần sau nữa, nàng đừng nóng giận." Đi tới trước mặt nàng, Phong Duyên Thương mọi thứ như thường, dịu dàng như vậy, mỗi một động tác từng cái ánh mắt, giống như làn nước bị hòa tan.
Hít sâu một cái, Nhạc Sở Nhân bắt lấy tay hắn, một đầu ngón tay đặt tại mạch hắn, muốn xem xem hắn có bị thương hay không.
Bên kia Bùi Tập Dạ có chút nhìn không nổi, áo choàng run lên tự mình mở miệng, để tỏ rõ hắn còn chưa có biến mất, hắn vẫn còn đây.
"Nếu như Bản thiếu nhớ không lầm, chúng ta ký kết trong văn thư hợp tác đã viết rõ ràng, hai phe đều không thể không có thương lượng gì mà tự tiện hành động. Lần này chuyện của Đông Cương, có phải là ngươi gian lận hay không? Tại sao không cùng Bản thiếu thương lượng? Ngươi đây là không tuân theo ước định." Bước lên vài bước, vẻ mặt hắn hưng sư vấn tội (hùng hổ hỏi tội). Đặc biệt nhìn cảnh hai người này dắt tay, trên mặt tràn đầy tức giận.
Nhạc Sở Nhân không mở miệng, Phong Duyên Thương đứng bên cạnh nhàn nhạt phản kích, "Ngươi có cái gì chứng cớ chứng minh, sự kiện Đông Cương có quan hệ cùng Đại Yến ta?" Giọng điệu nhàn nhạt rất khiến cho người ta khó chịu, hơn nữa luôn chơi xấu đều chỉ có Bùi Tập Dạ, hiện nay Phong Duyên Thương nói như vậy, ngược lại khiến người tức giận.
Nhạc Sở Nhân vui vẻ, nhìn vẻ mặt khó chịu của Bùi Tập Dạ cười đến vui vẻ, "Nói là thế, ta lớn bụng ngươi cũng không phải không nhìn thấy, ta có thể làm cái gì? Nhỡ đâu là ngươi làm, sau đó lại đổ cái bô này trên đầu ta. Chỉ là nghĩ rằng mọi người ánh mắt đều tốt, tình huống của ta hoàn toàn không thể làm được cái gì."
"Ngươi còn trả đũa? Nhạc Sở Sở, ngươi bây giờ là cùng Bản thiếu chơi đổ thừa phải hay không?" Khuôn mặt tinh xảo tràn đầy tức giận, nhìn bọn họ phu xướng phụ tùy trái tim hắn buồn cực kỳ.
Cười rộ lên, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu ánh mắt nhìn hắn sáng lóng lánh.
Phong Duyên Thương một tay ôm lấy eo Nhạc Sở Nhân, ánh mắt nhàn nhạt nhìn dáng vẻ tức giận của Bùi Tập Dạ, "Bắc Vương có phải nên chú ý hình tượng một chút hay không? Ta cũng không quan tâm ngươi là cải trang mà đến, nhưng dầu gì là Vua của một nước, diện mạo dữ tợn như vậy có không thích hợp quá hay không? Hơn nữa, Vương phi của Bổn vương có thai, không nhìn nổi diện mạo đáng ghê tởm, sẽ ảnh hưởng tới tâm tình."
"Bản thiếu đáng ghê tởm? Trên đời này còn có thể tìm được ai hòa nhã hơn so với Bản thiếu?" Nhìn cái tư thái như người thắng cuộc kia của Phong Duyên Thương, Bùi Tập Dạ giận tím mặt, gương mặt đáng yêu tinh xảo trở nên thật dữ tợn rồi.
"Bắc Vương Điện hạ, có thể hay không giữ vững phong độ của ngươi." Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, hai người này cứ đấu đá qua lại như vậy, nàng thật có chút đầu đau.
Tức nghẹn, Bùi Tập Dạ hừ lạnh một tiếng, điều chỉnh vẻ mặt, sau đó đôi tay vòng ra sau, phong cách lập tức tăng lên, không giống như vừa rồi giống tiểu hài nhi tức giận đến giơ chân.
"Giải thích một chút, tại sao ngươi không có nói trước với Bản thiếu đã tự hành động rồi hả ? Nếu như ép hắn công kích Bắc Vực ta, các ngươi có phụ trách sao?" Trên khí thế đó, cái giọng nói kia cùng với ánh mắt thật sự có chút khiếp người.
Chỉ là lúc này khí thế Phong Duyên Thương bồng bềnh phong nhã lại thắng một bậc, khóe môi mỏng cong lên còn mang theo nụ cười như có như không, một tay ôm lấy Nhạc Sở Nhân, cho dù là người hoặc tình trường, đều rất đắc ý.
"Bổn vương mới vừa nói chuyện Bắc Vương không có nghe rõ sao? Ai nói thiên tai ở Đông Cương cùng Đại Yến ta có liên quan? Làm bậy tự có trời phạt, nhất định là Đông Cương làm chuyện thương thiên hại lý (không có tính người), ông trời cho trừng phạt thôi." Âm điệu nhàn nhạt, Nhạc Sở Nhân nghe được cũng cảm thấy hơi tức giận, đừng nói tới Bùi Tập Dạ.
Nếu như lúc trước hắn khẳng định cũng sẽ cười híp mắt dùng từ ngữ có lực phản kích, nhưng bây giờ nhìn hai người bọn họ, còn có bụng Nhạc Sở Nhân đang nhô lên, hắn thực sự cười không được.
Đè nén uất ức đều rất khó khăn, huống chi bật cười.
"Chuyện như vậy các ngươi không thừa nhận cũng không nói chưa từng xảy ra, chính các ngươi làm cái gì trong lòng mình rõ ràng. Bản thiếu tới chỗ này chính là muốn nói cho các ngươi một câu, nếu hắn đụng đến Bắc Vực ta, Đại Yến các ngươi phải giống trong văn thư ký kết dốc sức giúp đỡ. Nếu như bội ước ……. " hậu quả bội ước hắn không nói ra, tầm mắt lại quét về Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, trong con ngươi sáng trong không có một chút sợ hãi. Không phải là hậu quả bội ước nha, lời thề đó là hắn viết, người bội ước sanh con là quái vật.
Hắn đây là đặc biệt nhằm vào nàng viết, Nhạc Sở Nhân hết sức nghĩ phi (phỉ nhổ) hắn một cái, cùng nàng một phụ nữ có thai ký văn thư còn viết lên một câu như vậy, không nghi ngờ rằng trong lòng hắn âm thầm rủa nàng.
"Điểm này nên là Đại Yến lo lắng mới phải, dù sao, Bắc Vương cũng hết sức am hiểu chuyện ăn vạ bội ước." Phong Duyên Thương cười khẽ, đập vào mắt là vẻ mặt lạnh nhạt, châm chọc như vậy.
Con ngươi Bùi Tập Dạ tối tăm, khuôn mặt tinh xảo cũng có chút vặn vẹo, "Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, bày tỏ chính hắn cũng biết hắn đã làm mấy chuyện này.
"Được rồi, cái tật xấu chỗ nào cũng chạy được của ngươi này thật nên sửa đổi một chút. Nếu như Hoàng Thành này không sống được, vậy thì sớm trở về đi thôi. Đến trong phủ ta gây chuyện, làm thịt ngươi cũng không sao. Nhưng người ở trong Cần Vương phủ ta đều có lòng nhân hậu, tha cho ngươi một mạng đi." Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân muốn hắn đi nhanh lên. Thám tử Đông Cương thám tử ở đầy trong Hoàng Thành, hắn cứ chạy loạn khắp nơi như vậy, cũng không sợ bị nhìn thấy sao.
Bùi Tập Dạ trừng nàng, sau đó cũng nhìn nàng hừ lạnh một tiếng, sau một khắc phất tay áo rời đi, thân pháp nhanh chóng, xem ra khôi phục rất tốt.
Hắn rời đi, cả phủ đệ này giống như rốt cuộc lại yên tĩnh. Mặt trời cũng xuống núi rồi, cái nóng rút đi, lúc này nhiệt độ rất hợp lòng người.
Nhóm hộ vệ lục tục lui ra về vị trí cũ, bên này Phong Duyên Thương một tay nắm tay nàng vừa đưa mắt nhìn, ánh mắt tĩnh mịch, cười như không cười, có chút làm cho người ta không nhìn thấu.
"Nhìn ta như vậy làm cái gì? Có lời cứ nói." Giương mắt nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân môi đỏ mọng cong cong.
Nụ cười nơi khóe môi tăng lên, Phong Duyên Thương buộc chặt cánh tay, bụng nàng nhô lên dán vào bụng hắn.
"Tại sao lại bí mật hành động cũng không nói cho ta biết?" Tin tức này truyền đi, trong thời gian hai ngày đã truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, dân gian cơ hồ cùng triều đình biết tin tức trong cùng một lúc.
"Chàng không phải cũng có chuyện không có nói cho ta sao, dù sao đều có bí mật, chàng không muốn nói cho ta biết ta cũng vậy không nói cho chàng, huề nhau." Nghiêng đầu, nàng bắt lại tay hắn, ngón tay đặt lên chỗ mạch môn của hắn, dùng hành động nói cho hắn biết, chuyện của hắn nàng đã biết.
Phong Duyên Thương khẽ nhếch lông mày, "Hoàng hậu nói cho nàng biết?" Người khác sẽ không nói cho nàng biết, người có thể kia cũng chỉ là Hoàng hậu thôi.
"Dù sao không phải là hộ vệ của chàng nói cho ta biết. Mặc dù ta không nhất định biết tất cả hộ vệ của chàng, nhưng ta vẫn có thể nhớ diện mạo. Có mấy người, ta đã thật lâu không gặp." Nhìn hắn, giọng nói của nàng cũng thả nhẹ, bởi vì, nàng cảm thấy rất đáng tiếc. Đều là những tiểu tử cực kỳ ưu tú, thế nhưng đảo mắt đều không còn.
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Phong Duyên Thương cũng có chút biến hóa, nhưng nụ cười nơi khóe môi vẫn như cũ, hơn nữa nắm chặt tay nàng.
"Cho nên, nàng giúp ta hả giận?" Hắn không muốn để cho nàng biết chuyện làm cho người ta tức giận này, chuyện nàng quan tâm đã nhiều rồi. Người đang mang thai, muốn yên ổn an thai đều là xa xỉ.
"Không chỉ là vì chàng, vẫn còn vì ta, hắn cũng không quá coi trọng ta rồi." Dịch Vong Sư không phải sao? Biết trong Hoàng thành này có một Cần Vương phi tinh thông độc cổ, vẫn còn muốn giết phu quân của nàng, quá kiêu ngạo rồi.
Cười khẽ, Phong Duyên Thương giơ tay lên nắm nhẹ lỗ mũi nàng khẽ nhéo, lòng ngón tay ấm áp, nhiệt độ của hắn vĩnh viễn đều như thế này.
"Không biết nên nói nàng sao nữ, lúc im hơi lặng tiếng so với ai khác cũng có thể nhịn, lúc tức giận lại bất chấp hậu quả." Nhẹ giọng trách cứ, phần nhiều lại ôn nhu dịu dàng.
"Yên tâm đi, lần này ra oai phủ đầu ta nghĩ đủ rồi, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không còn có động tác gì nữa. Chỉ là, thấy được năng lực của ta, chắc hẳn hắn sẽ lại không theo chúng ta gây sự nhỏ nhặt nữa. Haiz, ta cũng vậy phải bắt đầu cẩn thận nhớ lại một chút những bí thuật ta đã xem qua trước kia rồi, ta thật sự không nhớ rõ, nhưng có thể lục lọi, có lẽ có thể thành công." Nhìn hắn, trong mắt nàng lóe một tia mong đợi, mong đợi hắn ủng hộ.
/368
|