Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ba tháng, Nhạc Sở Nhân mơ hồ đã có bụng, mặc dù không to nhưng nếu sờ sờ sẽ không giống như trạng thái mềm mại trước đây, ngược lại có chút căng căng.
Ăn ngon uống ngon, hoạt động tốn thể lực nhất chính là tản bộ, lúc này chính bản thân nàng còn thấy mình mập ra. May nàng đủ cao, lúc béo lên cũng coi như cân xứng, nếu không không biết còn ra cái bộ dạng xấu xí gì nữa.
Hiện tại nàng ở trong Vương phủ không khác gì bị cấm túc, vô luận đi đến đâu, trong vòng bán kính năm mươi thước đều có hơn trăm người bảo vệ, nhiều người thủ hộ như vậy mà Phong Duyên Thương vẫn không thấy yên tâm. Hắn lại điều thêm mấy nữ hộ vệ giả trang thành cung nữ, một tấc cũng không rời khỏi nàng, nếu quay về viện nghỉ ngơi cũng có người canh chừng giúp nàng.
Sứ giả Đông Cương vẫn chưa đi, Phong Duyên Thiệu đặc biệt phái quan viên Lễ bộ chiêu đãi bọn họ, nói ngày đêm tầm hoan tác nhạc cũng không sai. Bọn họ khiến người ghét thế nào Nhạc Sở Nhân không biết, nàng chỉ biết mỗi lần hỏi tiểu Thương tử về việc này, hắn đều bày ra vẻ mặt khinh bỉ không che dấu được.
Nhưng dù chọc người ghét, không được chào đón ra sao thì cũng đâu còn biện pháp nào khác, phương bắc vẫn luôn truyền tin tức về, quân đội Bắc Cương đã chết hơn ngàn người rồi. Cái chết rất cổ quái khó hiểu, bởi vì cơ bản vẫn chưa kịp ra chiến trường, đợi đến khi đại quân phát hiện ra thì họ đã chết từ rất lâu rồi.
Những tin tức này truyền về Đại Yến khiến những triều thần sinh lòng sợ hãi với Đông Cương. Đại Yến chưa bao giờ làm những việc này, vậy chắc chắn chính là Đông Cương làm, chậc chậc, không ngờ Đông Cương có bản lĩnh thế đấy.
Nhạc Sở Nhân vẫn luôn biết nàng không có phương pháp giải quyết vấn đề này. Cũng may người chết là quân đội Bắc Cương, nếu đổi lại là Đại Yến, quả thật nàng không biết phải làm sao bây giờ?
Đình Thủy Tạ trong Thanh Phong viện, hồ nhân tạo hình tròn sóng nước lăn tăn, những con cá nhỏ màu sắc rực rỡ vui vẻ bơi qua bơi lại.
Ngồi trên rào chắn, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào lan can nhìn cá nhỏ trong hồ, thần sắc lạnh nhạt. Ngồi ở đây cả một buổi sáng, đầu óc nàng không một giây nghỉ ngơi, vô số phương thức trong đầu đều thoáng qua một lần, nhưng dựa theo lý thuyết và kinh nghiễm đã có, nàng đoán sẽ chết rất thảm.
Thở dài một hơi, Nhạc Sở Nhân khẽ nheo mắt lại, giữa lông mày thoáng có chút vô lực. Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại gặp phải một kình địch như thế, vả lại người đó là ai còn không biết. Ngược lại giống với trước đây, khi đó nàng còn không biết Bùi Tập Dạ là ai, luôn luôn muốn gặp hắn một lần. Chỉ là nàng lúc đó còn tràn ngập tò mò với Bắc Vương, mà hiện tại nàng chẳng có hứng thú biết danh tính người này, hắn có phải nhân mô cẩu dạng hay không nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ biết nếu gặp hắn, chắc chắn nàng sẽ giết hắn để đảm bảo an toàn cho Đại Yến. (MTLTH.dđlqđ)
“Vương phi.” Một thanh âm vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng, Thích Kiến mặc bạch y mộc mạc đứng bên ngoài thủy tạ.
“Vào đi.” Thích Kiến đã trở về được năm ngày, Phong Duyên Tinh vẫn ở biên giới nghiên cứu âm cổ, mặc dù kinh nghiệm của hắn phong phú hơn Phong Duyên Tinh, làm ra âm cổ có thể đuổi kịp cấp độ của Nhạc Sở Nhân nhưng vì oán khí không đủ mạnh, hiệu quả cũng coi như tạm chấp nhận được.
Thích Kiến đi vào thủy tạ, đứng cách Nhạc Sở Nhân khoảng một thước: “Vương phi, Kim Tiền cổ đã hoàn thành, ngài có muốn thử hiệu quả của nó hay không?” Kim Tiền cổ, tên cũng như nghĩa, ngoại hình là một viên kim tệ sáng lòe lòe. Nhưng nếu ai động vào một chút, hậu quả thiết tưởng chịu không nổi.
“Không cần, rải Kim Tiền cổ dưới mấy tán cây quanh cung, báo mọi người trong cung, không cho bất kỳ ai chạm vào.” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, giọng điệu nhàn nhạt. Kim Tiền cổ này chuyên môn phòng bị bầy ô nha công kích trên không. Lần trước cũng có mấy con quạ đen xuất hiện trong Hoàng thành, may chúng chỉ có nhiệm vụ dò đường, không chủ động công kích người. Nếu như chúng đến để tấn công, chỉ cần bay trên khoảng không phía trên Hoàng cung, chúng sẽ bị Kim Tiền cổ làm hỏng mắt. Kim Tiền chỉ có thể làm chúng hỏng mắt chứ không thể đối phó với loại Vong Linh phi cầm* này.
*Vong Linh phi cầm: Chim báo tang.
“Vâng.” Thích Kiến chắp tay cúi đầu, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, cả ngày ngâm mình trong đống cổ trùng, khí sắc tốt mới là lạ.
“Aiz, tuy cục tức này không thể nuốt trôi nhưng nếu đúng phải đánh gãy thì cũng phải cố mà nuốt cả máu vào.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, y phục rộng rãi mềm mại như nước, sờ vào đúng là thoải mái.
“Bắc Vương liên tục lùi quân tránh né, huống chi là chúng ta? Hiện nay mặt ngoài Đại Yến và Đông Cương coi như hữu hảo, mặt sau lại lén làm những việc bí ẩn, dù sao thì cũng đề phòng lẫn nhau. Ai cũng không dám chọc thủng một tầng giấy đó, nếu không hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng được.” Thích Kiến trầm giọng gằn từng chữ, đây đều là những điều mà Nhạc Sở Nhân suy nghĩ.
“Nói đúng. Ta muốn biết có đúng Bùi Tập Dạ đang chịu thiệt hay không? Dù sao chúng ta nhận được tin tức cũng chỉ là phiến diện. Bất quá, ta nghĩ, Đông Cương dám chọc giận hắn, hắn cũng sẽ chơi Đông Vương đến chết. Một thời gian dài này, thiên hạ muốn thái bình cũng không được.” Chậm rãi đi lại trong thủy tạ, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng phân tích.
“Nếu thật sự an bình, thì cũng là an bình trước cơn bão.” Mâu sắc Thích Kiến âm trầm, thấu triệt hết thảy. Hơn mười năm thân thể kiện khang, một thân công phu tuyệt đỉnh, nay chỉ còn cách ngâm mình trong cổ trùng, trốn sau bức tường cao lạnh mắt nhìn chiến trường.
“Ta chỉ muốn bão táp trước bình yên. Chưa từng ngậm qua bồ hòn, làm sao biết nó đắng.” Nhạc Sở Nhân mâu quang sắc như đao. Nếu không phải trong bụng còn mang bé cưng, nàng đã sớm đi Đông Cương phân cao thấp với tên bí ẩn kia rồi.
“Vương phi không cần tức giận. Dù thế nào đi nữa, quan đội Đại yến cũng là binh hùng tướng mạnh, một đêm khó có thể công phá phòng thỉ. Thân mình ngài trọng yếu, phải cố gắng bảo trọng.” Mặc dù hắn nói như vậy nhưng thực ra trong lòng cũng rất mong Nhạc Sở Nhân có mặt trong trận chiến này. Cổ độc của nàng quá mức quỷ dị, Nhạc Sở Nhân có thừa khả năng khiến đối phương loạn trận tuyến, huống chi Đông Cương còn chọc giận nàng và tên yêu quái Bùi Tập Dạ kia.
“Thân thể không tiện, cái này không được làm, cái kia cũng không được làm. Thích Kiến, ngươi gọi Thích Phong lại đây cho bản vương phi, có một số việc chỉ có thể giao cho hắn làm, hắn theo ta đã lâu, có thể làm được. Chúng ta không thể cứ ngồi không chờ chết được, nhất định phải phòng bị. Mặc dù có thể không địch lại bọn họ nhưng nhất định nan giải hơn tường thịt quân lính.” Một chủ ý hình thành trong đầu Nhạc Sở Nhân, nàng liền quyết định làm như vậy, cho dù có chút vô nhân đạo nhưng nếu so với mấy vạn dân chúng Đại Yến, sự hy sinh này là đáng giá.
Cứ cẩn thận ngày qua ngày, mùa hạ lại đến, hoa cỏ cũng đua nhau khoe sắc, phương bắc xảy ra một sự kiện rất ngạc nhiên.
Có người nói không biết nguyên nhân gì, dã thú thâm sơn đều chạy ra khỏi rừng núi, thường xuyên lắc lư trước cửa khẩu Đông Cương. Sài lang hổ báo đều là dã thú có thuộc tính công kích cao, tính tình lại hung tàn ác sát, quần kích thành đội, trông cực kỳ khiếp sợ. (MTLTH.dđlqđ)
Đầu mùa xuân, Diêm Tự quân đã dán thông báo cho dân chúng không được tiếp cận vùng biên giới, hiện nay có sự xuất hiện của dã thú, dân chúng không dám vào núi.
Sau sự kiện này, cũng có người nói biên giới phía Bắc Cương cũng có sự xuất hiện của dã thú. Mặc dù không nhiều nhưng nơi xuất hiện dã thú đều là những nơi có thôm xóm, chúng không sợ người cũng không chủ động công kích. Nhưng nhiều dã thú như vậy, ai nhìn cũng phải phát khiếp, ngày qua ngày, dân chúng còn không dám xuống ruộng đi cấy.
Đâị Yến Bắc Cương đều có chuyện quỷ dị như vậy phát sinh, các loại đồn đại cũng ngày một nhiều, quan lại cũng không ra lệnh đi tiêu diệt dã thú tùy ý xâm nhập thôn làng, hết thảy đều mặc kệ.
Hoàng Thành, nơi phồn hoa như nước, không có sự việc đồn đại ở biên giới mà ảnh hưởng, dân chúng vẫn cứ ngày ra cửa đêm về ngủ, tận hưởng cuộc sống của bản thân.
Tế Thế đường, mùa này không phải mùa bệnh nên mọi người cũng rất thanh nhàn. Cũng khi có khi không có người đến xem bệnh bốc thuốc nhưng quả thật lợi nhuận không nhiều lắm.
Mặc kệ bên ngoài ra sao, Nhạc Sở Nhân vẫn bình tĩnh, không suy nghĩ quá nhiều.
Ba tháng, Nhạc Sở Nhân mơ hồ đã có bụng, mặc dù không to nhưng nếu sờ sờ sẽ không giống như trạng thái mềm mại trước đây, ngược lại có chút căng căng.
Ăn ngon uống ngon, hoạt động tốn thể lực nhất chính là tản bộ, lúc này chính bản thân nàng còn thấy mình mập ra. May nàng đủ cao, lúc béo lên cũng coi như cân xứng, nếu không không biết còn ra cái bộ dạng xấu xí gì nữa.
Hiện tại nàng ở trong Vương phủ không khác gì bị cấm túc, vô luận đi đến đâu, trong vòng bán kính năm mươi thước đều có hơn trăm người bảo vệ, nhiều người thủ hộ như vậy mà Phong Duyên Thương vẫn không thấy yên tâm. Hắn lại điều thêm mấy nữ hộ vệ giả trang thành cung nữ, một tấc cũng không rời khỏi nàng, nếu quay về viện nghỉ ngơi cũng có người canh chừng giúp nàng.
Sứ giả Đông Cương vẫn chưa đi, Phong Duyên Thiệu đặc biệt phái quan viên Lễ bộ chiêu đãi bọn họ, nói ngày đêm tầm hoan tác nhạc cũng không sai. Bọn họ khiến người ghét thế nào Nhạc Sở Nhân không biết, nàng chỉ biết mỗi lần hỏi tiểu Thương tử về việc này, hắn đều bày ra vẻ mặt khinh bỉ không che dấu được.
Nhưng dù chọc người ghét, không được chào đón ra sao thì cũng đâu còn biện pháp nào khác, phương bắc vẫn luôn truyền tin tức về, quân đội Bắc Cương đã chết hơn ngàn người rồi. Cái chết rất cổ quái khó hiểu, bởi vì cơ bản vẫn chưa kịp ra chiến trường, đợi đến khi đại quân phát hiện ra thì họ đã chết từ rất lâu rồi.
Những tin tức này truyền về Đại Yến khiến những triều thần sinh lòng sợ hãi với Đông Cương. Đại Yến chưa bao giờ làm những việc này, vậy chắc chắn chính là Đông Cương làm, chậc chậc, không ngờ Đông Cương có bản lĩnh thế đấy.
Nhạc Sở Nhân vẫn luôn biết nàng không có phương pháp giải quyết vấn đề này. Cũng may người chết là quân đội Bắc Cương, nếu đổi lại là Đại Yến, quả thật nàng không biết phải làm sao bây giờ?
Đình Thủy Tạ trong Thanh Phong viện, hồ nhân tạo hình tròn sóng nước lăn tăn, những con cá nhỏ màu sắc rực rỡ vui vẻ bơi qua bơi lại.
Ngồi trên rào chắn, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào lan can nhìn cá nhỏ trong hồ, thần sắc lạnh nhạt. Ngồi ở đây cả một buổi sáng, đầu óc nàng không một giây nghỉ ngơi, vô số phương thức trong đầu đều thoáng qua một lần, nhưng dựa theo lý thuyết và kinh nghiễm đã có, nàng đoán sẽ chết rất thảm.
Thở dài một hơi, Nhạc Sở Nhân khẽ nheo mắt lại, giữa lông mày thoáng có chút vô lực. Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân lại gặp phải một kình địch như thế, vả lại người đó là ai còn không biết. Ngược lại giống với trước đây, khi đó nàng còn không biết Bùi Tập Dạ là ai, luôn luôn muốn gặp hắn một lần. Chỉ là nàng lúc đó còn tràn ngập tò mò với Bắc Vương, mà hiện tại nàng chẳng có hứng thú biết danh tính người này, hắn có phải nhân mô cẩu dạng hay không nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ biết nếu gặp hắn, chắc chắn nàng sẽ giết hắn để đảm bảo an toàn cho Đại Yến. (MTLTH.dđlqđ)
“Vương phi.” Một thanh âm vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng, Thích Kiến mặc bạch y mộc mạc đứng bên ngoài thủy tạ.
“Vào đi.” Thích Kiến đã trở về được năm ngày, Phong Duyên Tinh vẫn ở biên giới nghiên cứu âm cổ, mặc dù kinh nghiệm của hắn phong phú hơn Phong Duyên Tinh, làm ra âm cổ có thể đuổi kịp cấp độ của Nhạc Sở Nhân nhưng vì oán khí không đủ mạnh, hiệu quả cũng coi như tạm chấp nhận được.
Thích Kiến đi vào thủy tạ, đứng cách Nhạc Sở Nhân khoảng một thước: “Vương phi, Kim Tiền cổ đã hoàn thành, ngài có muốn thử hiệu quả của nó hay không?” Kim Tiền cổ, tên cũng như nghĩa, ngoại hình là một viên kim tệ sáng lòe lòe. Nhưng nếu ai động vào một chút, hậu quả thiết tưởng chịu không nổi.
“Không cần, rải Kim Tiền cổ dưới mấy tán cây quanh cung, báo mọi người trong cung, không cho bất kỳ ai chạm vào.” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, giọng điệu nhàn nhạt. Kim Tiền cổ này chuyên môn phòng bị bầy ô nha công kích trên không. Lần trước cũng có mấy con quạ đen xuất hiện trong Hoàng thành, may chúng chỉ có nhiệm vụ dò đường, không chủ động công kích người. Nếu như chúng đến để tấn công, chỉ cần bay trên khoảng không phía trên Hoàng cung, chúng sẽ bị Kim Tiền cổ làm hỏng mắt. Kim Tiền chỉ có thể làm chúng hỏng mắt chứ không thể đối phó với loại Vong Linh phi cầm* này.
*Vong Linh phi cầm: Chim báo tang.
“Vâng.” Thích Kiến chắp tay cúi đầu, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, cả ngày ngâm mình trong đống cổ trùng, khí sắc tốt mới là lạ.
“Aiz, tuy cục tức này không thể nuốt trôi nhưng nếu đúng phải đánh gãy thì cũng phải cố mà nuốt cả máu vào.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, y phục rộng rãi mềm mại như nước, sờ vào đúng là thoải mái.
“Bắc Vương liên tục lùi quân tránh né, huống chi là chúng ta? Hiện nay mặt ngoài Đại Yến và Đông Cương coi như hữu hảo, mặt sau lại lén làm những việc bí ẩn, dù sao thì cũng đề phòng lẫn nhau. Ai cũng không dám chọc thủng một tầng giấy đó, nếu không hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng được.” Thích Kiến trầm giọng gằn từng chữ, đây đều là những điều mà Nhạc Sở Nhân suy nghĩ.
“Nói đúng. Ta muốn biết có đúng Bùi Tập Dạ đang chịu thiệt hay không? Dù sao chúng ta nhận được tin tức cũng chỉ là phiến diện. Bất quá, ta nghĩ, Đông Cương dám chọc giận hắn, hắn cũng sẽ chơi Đông Vương đến chết. Một thời gian dài này, thiên hạ muốn thái bình cũng không được.” Chậm rãi đi lại trong thủy tạ, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng phân tích.
“Nếu thật sự an bình, thì cũng là an bình trước cơn bão.” Mâu sắc Thích Kiến âm trầm, thấu triệt hết thảy. Hơn mười năm thân thể kiện khang, một thân công phu tuyệt đỉnh, nay chỉ còn cách ngâm mình trong cổ trùng, trốn sau bức tường cao lạnh mắt nhìn chiến trường.
“Ta chỉ muốn bão táp trước bình yên. Chưa từng ngậm qua bồ hòn, làm sao biết nó đắng.” Nhạc Sở Nhân mâu quang sắc như đao. Nếu không phải trong bụng còn mang bé cưng, nàng đã sớm đi Đông Cương phân cao thấp với tên bí ẩn kia rồi.
“Vương phi không cần tức giận. Dù thế nào đi nữa, quan đội Đại yến cũng là binh hùng tướng mạnh, một đêm khó có thể công phá phòng thỉ. Thân mình ngài trọng yếu, phải cố gắng bảo trọng.” Mặc dù hắn nói như vậy nhưng thực ra trong lòng cũng rất mong Nhạc Sở Nhân có mặt trong trận chiến này. Cổ độc của nàng quá mức quỷ dị, Nhạc Sở Nhân có thừa khả năng khiến đối phương loạn trận tuyến, huống chi Đông Cương còn chọc giận nàng và tên yêu quái Bùi Tập Dạ kia.
“Thân thể không tiện, cái này không được làm, cái kia cũng không được làm. Thích Kiến, ngươi gọi Thích Phong lại đây cho bản vương phi, có một số việc chỉ có thể giao cho hắn làm, hắn theo ta đã lâu, có thể làm được. Chúng ta không thể cứ ngồi không chờ chết được, nhất định phải phòng bị. Mặc dù có thể không địch lại bọn họ nhưng nhất định nan giải hơn tường thịt quân lính.” Một chủ ý hình thành trong đầu Nhạc Sở Nhân, nàng liền quyết định làm như vậy, cho dù có chút vô nhân đạo nhưng nếu so với mấy vạn dân chúng Đại Yến, sự hy sinh này là đáng giá.
Cứ cẩn thận ngày qua ngày, mùa hạ lại đến, hoa cỏ cũng đua nhau khoe sắc, phương bắc xảy ra một sự kiện rất ngạc nhiên.
Có người nói không biết nguyên nhân gì, dã thú thâm sơn đều chạy ra khỏi rừng núi, thường xuyên lắc lư trước cửa khẩu Đông Cương. Sài lang hổ báo đều là dã thú có thuộc tính công kích cao, tính tình lại hung tàn ác sát, quần kích thành đội, trông cực kỳ khiếp sợ. (MTLTH.dđlqđ)
Đầu mùa xuân, Diêm Tự quân đã dán thông báo cho dân chúng không được tiếp cận vùng biên giới, hiện nay có sự xuất hiện của dã thú, dân chúng không dám vào núi.
Sau sự kiện này, cũng có người nói biên giới phía Bắc Cương cũng có sự xuất hiện của dã thú. Mặc dù không nhiều nhưng nơi xuất hiện dã thú đều là những nơi có thôm xóm, chúng không sợ người cũng không chủ động công kích. Nhưng nhiều dã thú như vậy, ai nhìn cũng phải phát khiếp, ngày qua ngày, dân chúng còn không dám xuống ruộng đi cấy.
Đâị Yến Bắc Cương đều có chuyện quỷ dị như vậy phát sinh, các loại đồn đại cũng ngày một nhiều, quan lại cũng không ra lệnh đi tiêu diệt dã thú tùy ý xâm nhập thôn làng, hết thảy đều mặc kệ.
Hoàng Thành, nơi phồn hoa như nước, không có sự việc đồn đại ở biên giới mà ảnh hưởng, dân chúng vẫn cứ ngày ra cửa đêm về ngủ, tận hưởng cuộc sống của bản thân.
Tế Thế đường, mùa này không phải mùa bệnh nên mọi người cũng rất thanh nhàn. Cũng khi có khi không có người đến xem bệnh bốc thuốc nhưng quả thật lợi nhuận không nhiều lắm.
Mặc kệ bên ngoài ra sao, Nhạc Sở Nhân vẫn bình tĩnh, không suy nghĩ quá nhiều.
/368
|