Edit: Ashe
Tiếng sấm đùng đoàng xuyên qua những đám mây lững lờ, mang theo chút lạnh lẽo. Có hạt mưa tí tách rơi từ những đám mây, chỉ chốc lát sau đã chuyển thành cơn mưa tầm tã.
Đã là giữa hè, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống thấm ướt hơn phân nửa áo quần, thẩm thấu khí lạnh.
Lục Chu ôm bả vai, người hơi phát run, còn chưa kịp cắt sửa lại mái tóc không đều thì đã hứng mưa ướt hết, càng thêm phần xốc xếch không chịu nổi.
Bốn phía đều là bụi cỏ, một mảnh u ám tối đen như mực, những bóng cây đu đưa, tiếng mưa như vờn bên tai.
Phía trước chỉ có ngọn đèn dẫn đường, đốt lên một tia sáng trong màn đêm vô tận.
Bàn chân giẫm lên đá vụn trên đường mòn, Lục Chu cau mày nhìn đôi dép dính đầy bùn đất. Đây là đôi dép duy nhất nhìn có vẻ giống giày mà cậu sở hữu, đôi giày bị giặt bạc cả màu, không còn nhận ra màu sắc ban đầu.
Mới chỉ một đoạn đường, đôi giày vất vả lắm mới làm sạch được đã bị dính một lớp bùn bẩn.
Lục Chu thở dài, cánh tay ôm bả vai lại dùng thêm sức.
Cái lạnh ngày càng rõ hơn, Lục Chu giương mắt nhìn cây cối vô biên bốn phía. Đằng sau bóng cây dường như có thể thấy bóng dáng của biệt thự nhà họ Giang. Lục Chu cong môi cười, tròng mắt đen thâm thúy sáng ngời.
Nơi này chính là biệt thự riêng của nhà họ Giang mà cậu trông đợi đã lâu.
—— đã lâu.
Lục Chu cúi đầu cười nhẹ một tiếng, tròng mắt đen thoáng qua vẻ hung ác, ngay cả khí lạnh trên người cũng tiêu tan không ít.
Đi qua khúc ngoặt, cuối cùng cũng có ánh đèn trong sân, chiếu sáng choang như ban ngày.
Con ngươi đã thích ứng với bóng tối hơi co lại, Lục Chu khẽ nheo mắt, giơ tay che ánh sáng chói mắt phía trước.
Đã sớm có người chờ ở cửa chính, họ thấy bóng dáng Lục Chu, lật đật che ô chạy đến, vội vàng nhìn lướt qua mặt Lục Chu, cau mày nói: “Đây chính là… Đứa trẻ kia?”
Người dẫn đường phía trước mất kiên nhẫn gật đầu một cái, tắt đèn pin, giơ tay lên lau giọt nước trên trán: “Thật là quái lạ, tiết trời đang tốt lại đột nhiên mưa.”
Ông ta phủi nhanh nước trên bả vai, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong biệt thự, thở phào nhẹ nhõm: “May mà ở đây không cắt điện.”
Biệt thự riêng nhà họ Giang chia đường dây điện làm hai đoạn, có lẽ bị sấm sét ban nãy đánh trúng nên đoạn dây phía trước đã bị hỏng.
Chú Trần vừa nói vừa kéo Lục Chu ở sau lưng lên phía trước, vội vã thúc giục: “Tiên sinh còn đang chờ, cậu mau đưa cậu ta đi.”
Con gái lớn nhà họ Giang đã hôn mê nhiều ngày, chưa uống một giọt nước nào, Giang Ngộ sốt ruột thiếu tỉnh táo, tìm tất cả bác sĩ lớn nhỏ khắp Vân Thành nhưng vẫn không có tác dụng.
Giang Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có hơi thở yếu ớt là dấu hiệu cho thấy cô còn sống.
Giang Ngộ tình cờ biết được bà xã của bạn tốt là một cao nhân*, lúc này ông mới chuyển tâm tư qua chỗ đó, cho người đi mời cao nhân.
(*) Cao nhân ở đây chỉ đại loại người có khả năng siêu nhiên
Sau khi coi một quẻ, đối chiếu theo bát tự ngày sinh người đó cho mà tìm được Lục Chu.
Khác với sân trước ảm đạm không có ánh sáng, bên trong biệt thự đèn đuốc sáng choang, thiết kế theo kiểu kiến trúc Roman, rất độc đáo và tao nhã.
Người đàn ông trung niên đứng giữa phòng khách đang che trán, đi đi lại lại, vẻ mặt âu lo.
Giang Ngộ nghe thấy tiếng bước chân chợt kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chạm phải ánh mắt Lục Chu.
Hai hàng lông mày ông nhíu chặt, tầm mắt rơi trên người quản gia dẫn Lục Chu vào, nghi ngờ nói: “Đây chính là… đứa trẻ đó?”
Quản gia gật đầu: “Người chú Trần đích thân đi đón nên chắc không sai.”
Tuy nói vậy nhưng chân mày Giang Ngộ vẫn nhíu chặt như cũ, đưa mắt quan sát Lục Chu.
Quần áo trên người thiếu niên nửa mới nửa cũ, rộng thùng thình che hết toàn bộ thân thể gầy yếu của cậu. Tóc mái lộn xộn che khuất đôi mắt bên dưới, không thấy rõ con ngươi.
“Cậu tên… Lục Chu?” Giang Ngộ mở miệng hỏi.
Lục Chu hơi ngập ngừng, khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ngón tay thon gầy níu chặt vạt áo, cậu mím môi cúi đầu, không ngước mắt nhìn Giang Ngộ.
Dù sao chỉ là một đứa trẻ, sợ hãi trong hoàn cảnh xa lạ cũng là chuyện bình thường.
Giang Ngộ không hề nghi ngờ, chỉ là cặp lông mày vẫn chưa giãn ra, đôi tay dần nắm thành quyền. Nhiều bác sĩ như vậy đều bó tay, nếu không phải dấu hiệu sống của Giang Nguyệt ngày càng yếu, ông cũng không muốn nghĩ đến phương pháp này.
Nghĩ đến cô con gái còn đang ở quỷ môn quan, Giang Ngộ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn nơi nào đó trên lầu.
Hồi lâu Lục Chu vẫn không thấy Giang Ngộ nói gì, cậu ngước mắt dõi theo hướng ông đang nhìn, thấy ánh mắt Giang Ngộ dán vào một chỗ trên lầu.
Con ngươi trầm xuống.
Cậu âm thầm siết chặt nắm đấm, không giống với vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng Lục Chu lo lắng bất an. Tuy đã chuẩn bị từ rất lâu nhưng cậu vẫn lo sợ Giang Ngộ sẽ không đồng ý với phương pháp này.
Nếu như không thể tiến vào nhà họ Giang, vậy thì sau này cậu…
Khi cậu còn đang trầm tư, người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng thở dài một tiếng, Giang Ngộ vẫy tay gọi quản gia, bất lực nói: “Ông đưa cậu ta lên lầu ba trước đã.”
“Chuyện kia cứ từ từ.”
Chuyện Giang Ngộ nói tất nhiên là chuyện xung hỉ*.
(*) Xung hỉ: làm việc hỉ, chuyện vui, như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí
Quả nhiên ông vừa dứt lời, hai người trong phòng khách cùng sửng sốt một hồi. Lòng Lục Chu ngạc nhiên nhưng không lộ ra vẻ gì trên mặt, vẫn cúi đầu lặng thinh như trước.
Mặc dù quản gia kinh ngạc với sự thay đổi của Giang Ngộ nhưng cũng không nhiều lời, đưa Lục Chu rời đi.
Phòng Giang Nguyệt ở lầu ba, vì để cô yên lặng tĩnh dưỡng nên lầu ba chỉ có một mình cô ở, các phòng khác hoàn toàn trống không.
Quản gia gật đầu đáp một tiếng, vừa xoay người lại nghe thấy Giang Ngộ ở sau lưng dặn dò tiếp: “Lát nữa đổi giày cho cậu ta.”
Lục Chu ngẩn ra, quay đầu lại mới nhận thấy vừa rồi lúc vào nhà mình chưa thay giày, đế giày dính bùn đất để lại đống vết bẩn nổi bật trên sàn nhà sáng bóng.
Là dấu chân ban nãy của cậu.
Hiếm thấy Lục Chu đỏ mặt, càng vùi đầu thấp nữa, suýt thì c ắn môi dưới chảy máu.
Giang Ngộ thấy vậy, tùy ý phất tay, an ủi: “Không sao, chút nữa cho người dọn dẹp là được.”
Người giúp việc kịp thời mang giày mới đến, đặt bên chân Lục Chu. Giang Ngộ biết Lục Chu không có thói quen có người hỗ trợ, ông vẫy tay cho người giúp việc đi xuống.
Đôi giày vải mới toanh hoàn toàn khác biệt với đôi giày cậu đi. Lục Chu nhìn đôi giày mới một chút, lại chút đầu nhìn đôi giày bẩn dưới chân mình một cái.
Chần chừ chốc lát, cuối cùng cậu vẫn phải ngồi xổm xuống thay giày. Nhưng sợ người ngoài nhìn thấy đôi tất rách, ngay lúc đổi giày, Lục Chu tiện thể cởi luôn tất, giấu trong đôi giày cũ.
Cậu ngập ngừng từ mặt sàn ngẩng đầu lên, nhìn Giang Ngộ một cái, thanh âm căng thẳng: “Mai cháu sẽ tự giặt.”
Giọng nói ấp úng nhỏ như muỗi kêu.
Từ đầu khi Lục Chu thay giày, Giang Ngộ đã chú ý từng động tác nhỏ của cậu. Lúc này nghe cậu nói vậy, trái lại ông không nghi ngờ gì.
Ông gật đầu, điềm đạm nói với Lục Chu: “Được.”
*
Đi tới lầu ba, Lục Chu tinh ý phát hiện nơi này khác với dưới lầu, yên lặng tĩnh mịch đến đáng sợ. Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của cậu và quản gia.
Hai bên hành lang treo một bức tranh sơn dầu, dù Lục Chu không hiểu, nhưng vẫn biết bất cứ một bức tranh nào trong này đều có giá trị liên thành (cực lớn).
Quản gia đi phía trước, không phát hiện Lục Chu không tập trung.
Ông ta quen thuộc đi đến trước phòng Giang Nguyệt, lúc này mới dừng lại, quay đầu nhìn Lục Chu đi sau mình mấy bước.
"Chính là chỗ này."
Quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn chập chờn trong gió nhẹ.
Cô gái đang ngủ trên giường có dung nhan điềm tĩnh nhã nhặn, bờ mi dài che đi đôi mắt bên dưới, phủ lên một tầng bóng mờ.
Ánh đèn quả quýt màu vàng cam chiếu lên gương mặt cô gái, càng tôn lên làn da trắng nõn.
Nếu không phải đã biết Giang Nguyệt hôn mê được mấy ngày, Lục Chu cũng suýt nữa tưởng rằng cô chỉ đang ngủ mà thôi.
Quản gia một lần nữa đóng cửa lại, Lục Chu quay đầu nhìn căn phòng rộng rãi, tay khẽ nắm thành quyền..
Lục Chu cởi giày ra, khẽ khàng đến gần mép giường. Ngoài cửa sổ vẫn mưa dập gió vùi, hạt mưa lớn mạnh mẽ đập vào trên cửa sổ thủy tinh, nối thành những cột nước trút xuống từ cửa sổ.
Lục Chu mím môi, nín thở, nhẹ nhàng di chuyển đến gần Giang Nguyệt.
Quản gia đã đi xa, căn phòng u nhã tĩnh mịch chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô gái trên giường thở sâu, dung nhan yếu đuối.
Lục Chu siết chặt nắm đấm, gân xanh gồ lên trên mu bàn tay trắng trẻo. Căn phòng yên lặng không tiếng động, Lục Chu gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập, mạnh mẽ âm vang.
Trái tim liên tục đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cậu li3m đôi môi khô khốc, chuyển động dưới chân càng nhẹ.
Càng đến gần, càng thấy rõ cô gái đang ngủ trên giường. Lục Chu hoảng hốt chớp mắt một cái, siết nắm đấm lỏng rồi chặt, chặt rồi lỏng.
Đây là con gái của người đó.
Là hòn ngọc quý trên tay của ông ta.
Trước khi lý trí bị hận thù lấn áp hoàn toàn, Lục Chu nắm chặt quả đấm, môi mỏng mím chặt, hô hấp dồn dập.
Khuôn mặt bố lúc qua đời lại hiện lên trước mắt, máu tươi nhức nhối như nhấn chìm cả người cậu.
Lục Chu giống như quay lại năm ấy, cậu ngơ ngác quỳ xuống ven đường, trong lòng bàn tay đều là máu của bố, bên tai ong ong, tiếng người hét chói tai ở khắp nơi, còn có tiếng còi xe cứu thương.
Lý trí hoàn toàn biến mất, máu tươi gay mũi dường như tràn ngập cả chóp mũi, hai mắt Lục Chu đỏ lòm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô gái trên giường.
Lục Chu như cái xác biết đi, không chịu sự khống chế, lại gần Giang Nguyệt. Cậu cứng nhắc giơ tay lên, duỗi về phía Giang Nguyệt.
Chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, cô lập tức không thể tỉnh lại nữa.
Bóng tối gần như bao phủ toàn thân cậu, Lục Chu cắn môi, nheo nửa tròng mắt, đôi tay hơi vươn tới.
Sắp… kết thúc rồi.
Cậu nói với chính mình.
Nhưng khi bàn tay chỉ còn cách Giang Nguyệt một khắc, đôi môi cô gái trên giường đột nhiên giật giật.
“Khát…”
Lục Chu chợt dừng tay, hô hấp hơi chậm lại.
Lý trí được kéo trở về.
Đôi tay ngừng giữa không trung rồi rụt lại. Lục Chu c ắn môi dưới, khóe mắt thấy thứ gì đó ở trong góc, cậu thầm kinh hãi, nhưng làm bộ như bình tĩnh, tiếp tục cúi đầu.
Cậu giơ tay kéo chăn lên người Giang Nguyệt, hoàn toàn che kín cả người cô.
Cô gái vẫn đang ngủ như cũ, giống như tất cả ban nãy chỉ là ảo giác của Lục Chu.
Sự khác biệt duy nhất, đó là cô khẽ nhíu mày.
Cậu chớp mắt nhìn đôi môi khô khốc của Giang Nguyệt.
Ngón tay Lục Chu khẽ động, xoay người đứng dậy tìm nước trong phòng. Ánh mắt thoáng thấy bên trên bình nước có tăm bông, Lục Chu hơi suy nghĩ, sau đó hiểu ra ngay.
Cậu rót nửa cốc nước ấm, cầm tăm bông khẽ thấm nước trong cốc, sợi bông rất nhanh đã ướt.
Lục Chu cầm một đầu miếng tăm bông, nhẹ nhàng chấm lên môi Giang Nguyệt, từng chút từng chút dọc theo đường nét vân môi cô.
Đây là lần đầu tiên cậu ở gần một cô gái như vậy.
Không giống những đứa trẻ bẩn thỉu trong trại trẻ mồ côi, làn da Giang Nguyệt trắng nõn, tinh tế như em bé, đụng vào sợ hỏng.
Lục Chu chưa bao giờ kiên nhẫn nhiều đến thế, cậu cẩn thận chấm bông thấm nước từng chút một phác họa vân môi của cô gái.
Ngón tay không thể tránh khỏi đụng phải làn da mềm mại của Giang Nguyệt, Lục Chu chợt ngẩn ra. Thấy Giang Nguyệt không bị mình đánh thức, Lục Chu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thấm nước vào bông.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi mày nhăn chặt của Giang Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng. Lục Chu thở phào nhẹ nhõm, mí mắt dính vào nhau, cơn buồn ngủ cuồn cuộn tới như thủy triều.
Đã mấy ngày nay cậu ngủ không ngon giấc.
Tiếng sấm vẫn vang đùng đoàng ngoài cửa sổ, Lục Chu xoay người nhìn bóng đêm bên ngoài, lại quay đầu, đưa tay chống cằm, nhìn cô gái ngủ yên trên giường.
Dần đần, cơn buồn ngủ tập kích, cậu chìm vào giấc ngủ say.
Một đêm không mộng mị.
Toàn bộ biệt thự yên tĩnh đến lạ thường.
Một ánh đèn duy nhất vẫn sáng trong căn phòng, người đàn ông mím chặt môi mỏng, ngón tay hơi rũ xuống, khẽ híp mắt nhìn chằm chằm khung cảnh trong màn hình máy tính, đầu ngón tay thoáng động rồi lại thôi.
Chỉ còn lại khói mù vấn vít.
Tác giả có lời muốn nói: Không phải nam chủ vì báo thù làm hại nữ chủ cửa nát nhà tan sau đó trình diễn câu chuyện tình yêu cẩu huyết em yêu anh anh không yêu em, anh yêu em em không yêu anh! Thỉnh đại cát yên tâm!!
Lời của editor: Khà khà, cảm thấy không khí truyện quá đen tối đúng không các bạn. Nhưng tất cả là lừa người cả thôi, yên tâm hihi.
/45
|