Bệnh sủng

Chương 53 - Chương 53

/119


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Em dám!” Giản Chính Dương hiền lành đột nhiên thay đổi, anh nhìn Tiểu Thỏ bằng vẻ mặt mờ mịt, “Rút lại những lời em vừa nói.”

Giản Chính Dương như thế này có hơi đáng sợ, Tiểu Thỏ nhụt chí nhưng không đồng ý sẽ đầu hàng như vậy, “Em không rút.”

Anh cho em thêm một cơ hội nữa.” Giản Chính Dương nắm chặt nắm đấm, có thể nhìn ra anh đang cực lực khống chế cảm xúc của mình.

Tiểu Thỏ nhận thấy cảm xúc của anh có gì đó không bình thường, gân xanh trên cổ nổi rõ, ánh mắt mờ mịt chưa từng thấy, trông qua rất dọa người. Cô đột nhiên nhớ ra anh không giống với người bình thường. Lần trước, khi cô không muốn ở cùng anh, anh đã đập phá nhà cô loạn xạ, thậm chí vì chuyện cô không chịu từ bỏ công việc, kết quả là đập đồ khắp nhà (của anh), ngay cả tay cũng bị thương, bây giờ vẫn còn chưa lành. Nghĩ đến tay, cô chợt nhìn qua tay anh. Ngày hôm qua vì chụp hình cưới, anh phải tháo băng gạc ra, bây giờ lại nắm chặt thành đấm như vậy, không biết có bị rách miệng vết thương hay không. Tiểu Thỏ lại bắt đầu lo lắng.

Rút lại những lời em vừa nói, Bạch Tiểu Thỏ.

Giọng nói của Giản Chính Dương kéo hồn Tiểu Thỏ lại, anh gọi tên cô đầy đủ, thể hiện cảm xúc trong lòng anh mãnh liệt tới mức nào.

Giản Chính Dương, anh bình tĩnh một chút. Tiểu Thỏ dường như đang xoa dịu bầu không khí giữa hai người, nhưng cô không biết vì mình xa cách mà đã gọi thẳng ba chữ Giản Chính Dương, điều đó càng khiến sợi dây cuối cùng trong đầu anh bị cắt đứt. Anh đè hai vai cô xuống, giọng nói cực kỳ hạ thấp, “Em gọi anh là gì?”

Tiểu Thỏ bị dáng vẻ của anh dọa sợ, “Giản, Giản... Ưm...”

Nụ hôn mang theo mưa rền gió dữ chạm vào môi cô, Tiểu Thỏ nhất thời để anh đẩy lưỡi vào khoang miệng mình. Anh giống như cá gặp nước, hôn với tất cả tình cảm mãnh liệt khiến cô chịu không nổi, đầu lưỡi bị anh kéo đau. Cô chỉ có thể tận lực đáp lại anh, nương theo động tác của anh để giúp bản thân mình bớt đau đớn.

Tiểu Thỏ đáp lại. Cô để Giản Chính Dương hơi ngừng một chút mới hôn thật mãnh liệt. Cánh tay anh vốn đè xuống vai cô đã vương đến tận cổ từ lúc nào. Anh hận không thể làm Tiểu Thỏ nhào vào lồng ngực mình, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có hai người phát ra tiếng động mập mờ.

Ôi! Ngại quá!”

Y tá kiểm tra phòng buổi sáng chợt đẩy cửa ra, nào ngờ lại nhìn thấy lửa mạnh nồng nhiệt như vậy, cô ta lập tức hét to, đỏ mặt rồi chạy ra ngoài.

Tiếng hét của y tá khiến hai người bừng tỉnh. Tiểu Thỏ vội vàng đẩy Giản Chính Dương ra, thở từng hơi phì phò, âm thầm khinh bỉ bản thân mình thật vô dụng. Rõ ràng vừa mới bắt đầu là không đồng ý, tại sao sau khi bị anh hôn liền mất hết lý trí rồi? Từ lúc Giản Chính Dương mở môi mình ra, khát vọng của cô tràn ngập càng nhiều, chẳng lẽ cô ham sắc thế sao? Tiểu Thỏ tỏ vẻ thẹn thùng tột độ.

Giản Chính Dương cũng không khá hơn chút nào. Hôn một hồi kích thích như vậy đã khiến cả người anh rục rịch, nhưng anh không quên mục đích ban đầu của mình, lập tức mặt đối mặt với Tiểu Thỏ, “Em gọi anh là gì?”

Tiểu Thỏ mím môi, khinh bỉ chính mình quá ham mê sắc, không đồng ý sẽ chịu thua như vậy, “Y tá sắp tới rồi.”

Đừng nói lảng sang chuyện khác, em gọi anh là gì? Giản Chính Dương cố chấp, muốn hỏi đáp án cho bằng được.

Em gọi anh là gì, dĩ nhiên là Giản...” Tiểu Thỏ thầm nghĩ nếu có ý tá, Giản Chính Dương hẳn sẽ không làm chuyện xằng bậy, cho nên cô mới lớn mật mà gọi Giản Chính Dương thêm một lần nữa. Đáng




/119

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status