“Bà Lí, hôm nay bà thật xinh đẹp.”
“Đâu có, ha ha, vẫn như mọi khi mà.”
“Sao lại nói vậy? Tuy rằng ngày thường bà Lí đã rất đẹp rồi, tối nay càng đẹp hơn đó nha.”
...
“Cô Vương, gần đây cô bận việc gì sao, đã lâu rồi không gặp cô. Trông cô có vẻ gầy đi nhiều đó, đừng làm việc quá sức, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.”
“Ha ha, đúng là gần đây tôi rất bận, ngay cả thời gian đến thẩm mĩ viện cũng chẳng có, thật tình thì tôi rất muốn đến. Phải rồi, tối mai có rảnh không, tôi hẹn giờ rồi qua.”
“Có có, cô Vương đã muốn tới thì không rảnh cũng phải rảnh, tám giờ tối, thế nào?”
“Không thành vấn đề.”
....
“Ông Nhan, bà Nhan, tôi thật sự rất hâm mộ tình cảm của hai người, đi đâu cũng không tách rời, quả là khiến người ta ngưỡng mộ, không biết bao giờ tôi mới có thể tìm được một ông chồng chăm sóc mình chu đáo thế này.”
...
Trong bữa tiệc chỉ toàn những lời chào hỏi, khen tặng, tiếng cười nói đan xen vào nhau. Nơi góc khuất có một đôi nam nữ đang ngồi, nắm chặt tay đối phương. Người nữ lặng lẽ nói một câu, người nam cúi đầu, anh khinh thường bầu không khí ở chỗ này. Nhìn kỹ sẽ thấy người nam kia là một người đàn ông rất đẹp trai, tràn đầy khí chất, cô gái nhỏ đáng yêu trò chuyện với bạn trai mình, lâu lâu lại ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải.
Hai người đó chính là Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương. Lúc họ bước vào bữa tiệc, mọi người nhất thời im lặng ngắm nhìn, nhất là Giản Chính Dương, ai cũng dời sự chú ý đến chỗ anh. Thế nhưng, bởi vì sắc mặt anh ngày càng đen hơn, những người tới gần đều bị Tiểu Thỏ ngăn cản, chỉ trong vài phút sau đó, không khí trở lại bình thường như cũ, chẳng ai dám tới gần, đám người chọn một vị trí xa để yên lặng ngắm nhìn.
Cách Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương không xa, một cô gái hỏi nhỏ nhân viên ở thẩm mĩ viện, “Người đàn ông kia là ai vậy? Đẹp trai quá, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người như vậy đấy, trông rất có dáng dấp của một ngôi sao.”
Nhân viên thẩm mĩ viện vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, trả lời, “Đó là con trai của bà chủ chúng tôi, hôm nay tôi cũng mới được thấy đó.”
Nghe nhân viên nói vậy, cô gái kia càng thêm kích động, “Vậy cô nàng bên cạnh anh ấy là ai?”
“Là bạn gái anh ấy.” Cô nhân viên nhìn thấy ngoại hình bình thường của Tiểu Thỏ liền không cam lòng.
“Vậy sao? Cũng xứng đôi lắm.”
Nhiều người có ý định lại gần Giản Chính Dương đều bị Tiểu Thỏ ngăn lại, sau cùng, vì sắc mặt u ám của anh mà họ không dám bước tới nữa.
Dù sao thì bữa tiệc hôm nay cũng có quá nhiều người, đám phụ nữ không thể bám theo anh ở trước mặt mọi người được, nhất là khi anh không hề che giấu sự bực mình và chán ghét của mình, có kẻ ngu mới dám lại gần anh.
Nhưng những điều ấy lại không ngăn được ánh mắt nóng bỏng của một cô gái nhìn về phía anh.
Đối với Giản Chính Dương mà nói, cô gái kia thật không vừa mắt. Từ lúc anh bước chân vào thẩm mĩ viện để dự bữa tiệc này, ánh mắt cô ta cứ nhìn anh không rời.
Bởi vì đây là lần đầu tiên gặp anh là khi anh dẫn Tiểu Thỏ vào thẩm mĩ viện để trang điểm, ngay từ lúc đó, cô ta đã dùng ánh mắt háo sắc nhìn anh, ngay cả khi trang điểm cho Tiểu Thỏ cũng mất hồn như vậy. Mãi đến khi Giản Chính Dương phát hiện ra sự bất thường đó, anh liền nghiêm mặt giận dữ, cô ta mới chịu thu lại ánh mắt háo sắc. Lúc này, Giản Chính Dương trực tiếp giám sát cô ta trang điểm cho Tiểu Thỏ, anh không vừa lòng sẽ lập tức rống to, không hề thương hương tiếc ngọc một chút nào, suýt nữa thì cô ta bật khóc.
Khi ra khỏi thẩm mĩ viện, mọi người đều nhìn Tiểu Thỏ bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Tiểu Thỏ nghĩ mà buồn cười, với tính tình của Giản Chính Dương, mọi người cứ cảm thấy cô đi theo anh sẽ vô cùng thiệt thòi.
Ngồi ở một chỗ, chịu đựng ánh mắt của mọi người như trong buổi lễ rửa tội khoảng mười phút, Giản Chính Dương không chịu nổi nữa, kéo Tiểu Thỏ đi, “Chúng ta ra ngoài.”
Thật ra thì Tiểu Thỏ cũng chịu không nổi khi thấy những ánh mắt tò mò kia, dường như họ đang so sánh rằng cô quá kém xa anh, do đó, sau khi nghe anh nói, cô liền gật đầu.
“Được.”
Hai người rời khỏi bữa tiệc trước cái nhìn chăm chú của mọi người. Giản Chính Dương muốn đi toilet, dựa theo chỉ dẫn thì toilet ở cuối hành lang. Tiểu Thỏ lay lay tay anh.
“Em đợi ở đây, anh đi đi.”
“Ừ, đừng đi lung tung.” Giản Chính Dương dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó bước vào toilet.
Nhìn anh đã đi vào, Tiểu Thỏ nhàm chán vô cùng, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Thật ra thì cô có hơi hối hận khi đến đây, không quen biết một người nào, cô và Giản Chính Dương chẳng tiếp xúc cùng ai mà chỉ ngồi một góc, xấu hổ làm sao.
“Tiểu Thỏ ~”
Chợt nghe tiếng của Giản Tình, Tiểu Thỏ vội vàng xoay người, “Bác Giản.”
Đi cùng Giản Tình là hai ông bà lão, hẳn là ba mẹ của bà ấy, Tiểu Thỏ thầm đoán như vậy, cô vội nở nụ cười với hai ông bà.
“Đây là ông bà ngoại của Chính Dương. Ba mẹ, đây là Tiểu Thỏ.” Giản Tình tươi cười nhìn Tiểu Thỏ, quả nhiên mắt nhìn của bà không sai, Tiểu Thỏ ăn diện liền trở nên xinh đẹp.
“Con chào ông ngoại, bà ngoại.” Tiểu Thỏ lập tức chào hỏi.
Đáng tiếc, dường như hai ông bà không nghe cô chào mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt ông ngoại chợt trở nên khiếp sợ, nhưng sau đó cũng gật đầu với cô.
“Chào cháu.”
Bà ngoại không những khiếp sợ mà lộ ra vẻ đối địch, chán ghét. Thật kỳ lạ, cô chưa từng gặp họ, sao họ lại dùng ánh mắt đó để nhìn cô?
Tiểu Thỏ sợ hãi khi bị bà ngoại Chính Dương nhìn như vậy, khó mà giữ được nụ cười trên mặt.
Giản Tình cũng nhìn ba mẹ mình bằng ánh mắt khó hiểu, đúng là không bình thường.
“Mẹ?”
Bà ngoại không nghe thấy lời của Giản Tình, ngược lại còn nhìn Tiểu Thỏ bằng ánh mắt sắc bén, “Niếp Tiểu Phương là gì của cô?”
Tiểu Thỏ nghe bà ta hỏi vậy thì có hơi choáng váng, “Cháu không biết người đó.”
“Thật sao?” Ánh mắt của bà ngoại rõ ràng không tin.
“Dạ.” Tiểu Thỏ gật đầu chắc chắn.
Bà ngoại nhíu mày, nhìn cô, đánh giá trong chốc lát rồi nói, “Tôi mặc kệ cô có quan hệ với cô ta hay không, tóm lại tôi không thích cô, không đồng ý cô trở thành cháu dâu bên ngoại của tôi, cô đi đi.”
Lời vừa dứt, Giản Tình và Tiểu Thỏ đều ngây người. Cả hai còn chưa nói gì, Giản Chính Dương vừa bước ra từ toilet đã cắt ngang.
“Tại sao?”
/119
|