Tay nghề của Giản Chính Dương cũng không tệ lắm, để tỏ lòng ủng hộ, Tiểu Thỏ ăn hơn bình thường một chén cơm, nhìn Giản Chính Dương đang dọn đồ như chủ nhân của căn nhà này, Tiểu Thỏ cảm thấy rất hài lòng, đương nhiên, nếu như không để ý tới sau khi Giản Chính Dương dọn dẹp xong lấy thưởng làm lý do mà hôn cô đến sắp tắt thở, thì càng hoàn mỹ hơn.
Thời gian gần đến, Tiểu Thỏ phải đi làm, hỏi Giản Chính Dương bây giờ làm gì, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ nói mình đưa cô đi làm, sau đó về nhà, buổi tối chờ cô tan làm sẽ đón cô cùng về.
Anh không đi làm sao? Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, nói ra sự nghi ngờ của mình, nếu như theo anh sắp xếp như vậy, giống như anh không có đi làm thì phải.
Em sợ anh không nuôi nổi em sao? Giản Chính Dương cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, Thật ra anh không ra khỏi cửa cũng có thể nuôi em thật tốt, em yên tâm đi.
Tự anh kiếm hay cha mẹ cho anh? Nếu nhờ vào người lớn, Tiểu Thỏ rất không thích.
Giản Chính Dương cười cười, Đương nhiên là tự anh kiếm, bình thường anh muốn gì mẹ đều cho anh rất nhiều, mấy năm nay tiền anh kiếm được đều để đó, nuôi vợ tuyệt đối đủ.
Nghe được Giản Chính Dương nói có thể tự mình kiếm ra tiền, Tiểu Thỏ cũng yên tâm, cô không yêu cầu cao, chỉ cần Giản Chính Dương có thể nuôi sống anh là được, cô cũng không có quen để cho đàn ông nuôi, cũng không có quen nuôi đàn ông, nhưng mà, cô thật tò mò công việc của Giản Chính Dương.
Ở nhà anh làm việc gì mà kiếm ra tiền thế?
Muốn biết?
Dạ.
Chờ lúc em đến nhà anh, anh sẽ nói cho em biết. Giản Chính Dương cười cười, để lại một lo lắng cho Tiểu Thỏ.
. . . Đáng ghét.
Ha hả ~
Tình yêu có thể làm cho tinh thần của con người vui vẻ, lúc đi vào siêu thị, Tiểu Thỏ nhận thấy giọng nói của mình vui hơn thường ngày không ít, Chào buổi sáng, Lạc Ca, Tiểu Tình.
Chào buổi sáng. Lạc Ca cười cười, tiếp tục làm chuyện của mình.
Trước đó Tiểu Tình đã ở trên ban thu ngân, nhìn thấy Tiểu Thỏ đi tới quầy thu ngân, thì kéo cô lại, thấy Lạc Ca không chú ý tới hai cô, giọng hỏi Tiểu Thỏ,
Thành thật khai báo, có phải yêu rồi không?
Làm sao cậu biết? Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc.
Tiểu Tình cười cười, chỉ chỉ bên ngoài, Vừa thấy cậu ở bên ngoài ôm một người đàn ông.
Nghe vậy, Tiểu Thỏ đỏ mặt, vốn Giản Chính Dương muốn đưa cô đến siêu thị,, nhưng thấy anh dính như sam, Tiểu Thỏ sợ anh không chịu đi, làm đồng nghiệp trong siêu thị chế giễu, vì thế ng ý, kết quả vẻ mặt anh lập tức mất hứng, cuối cùng vẫn là cô hi sinh nhan sắc, cho anh hôn một lúc lâu, làm anh hài lòng mới buông cô ra, không nghĩ tới lại để Tiểu Tình thấy được, để che giấu vẻ mặt 囧, Tiểu Thỏ không thể làm khác hơn là nói sang chuyện khác.
A được lắm, giờ làm việc mà mắt cậu loạn, không nghiêm túc, mình phải đi nói với ông chủ, cho cậu viết báo cáo.
Phốc ~ Tiểu Tình mới không sợ, Mình đây sẽ đi nói với Tiểu Bân, nói cậu yêu rồi.
Mình yêu rồi mắc mớ gì với Tiểu Bân, cậu nói cho anh ta biết có ích lợi gì chứ? Tiểu Thỏ có chút không giải thích được.
Không thể nào, lẽ nào cậu không biết Tiểu Bân thích cậu rất lâu rồi sao? Tiểu Tình nhìn vẻ mặt mê man của Tiểu Thỏ, cười cô thật chậm hiểu, Mình van cậu, cậu có thể chậm hiểu đến vậy sao, Tiểu Bân thật đáng thương, thấy anh ấy tốt với cậu đến vậy.
Cái đó, Tiểu Bân đối với ai mà không tốt, đối với cậu cũng vậy mà. Tiểu Thỏ lơ đểnh, nhưng bây giờ cô đang yêu, tự nhiên sẽ không thích cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Mình cho cậu biết, cậu nói bậy hoặc nói giỡn, bạn trai mình lại ghen nữa.
Yêu, yêu, vừa mới yêu mà đã bắt đầu che chở cho bạn trai rồi, thật là cú che chở, Tiểu Bân thật đáng thương, anh ấy không biết phải khóc thành hình dạng gì nữa, Tiểu Tình giả vờ đồng tình, Hay là thành thật khai báo chuyện này với bạn trai cậu, không phải, mình sẽ đi đâm chọc, nói lâm bạc, còn nữa đưa lưng về để không thấy dáng vẻ của anh ấy, lúc đó cậu chuồn đi, để mình nhìn một chút, cuối cùng người đàn ông như thế nào mà có thể trôm tấm lòng của Tiểu Thỏ nhà mình, còn phải bắt anh ấy mời cơm nữa.
Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười, Đi, chờ mình tìm được ngày nghỉ, sau đó mình với anh ấy sẽ mời cơm mọi người, nhưng bây giờ mình nhờ cậu không được nói bậy, đến lúc đó mình và Tiểu Bân sẽ rất xấu hổ, không có cách nào gặp đối phương.
Biết rồi, mình cam đoan không nói bậy được chưa. Tiểu Tình cười bảo đảm, Nhưng mà đừng để mình chờ quá lâu, mình không thể bảo đảm có thể giữ bí mật torng bao lâu nha.
Đã biết, bà quản gia.
A, cái gì cậu dám kêu mình là bà quản gia, ghê tởm, bản tiểu thư như hoa như ngọc, cậu lại dám gọi bà quản gia, xem mình trừng phạt cậu như thế nào. Tiều Tình lập tức đưa tay chọt lét làm Tiểu Thỏ ngứa ngáy mà xin tha.
A, không nên a, ha ha. . . Tiểu Thỏ và Tiểu Tình đùa giỡn ồn ào, hên là bây giờ không có người, không làm trò cười cho người khác.
Ồn ào một lát, Tiểu Tình và Tiểu Thỏ nhanh chóng làm việc, sau đó cũng không vội, mà quấn quít Tiểu Thỏ nói chuyện nam nữ.
Tiểu Thỏ thật không có thói quen trao đổi như vậy, nhưng suy nghĩ một chút Tiểu Tình có bạn trai đều nói cho mình, vì vậy, cũng nói vài chuyện cơ bản.
Anh ấy tên Giản Chính Dương, khoảng 30 tuổi, ở tiểu khu đối diện.
Làm thế nào hai người quen nhau, dáng dấp của anh ta có đẹp trai không? Vừa nghe tiểu khu đối diện, trong lòng Tiểu Tình nghĩ, thật sự rất giàu nha.
Anh ấy tới mua đồ, thì quen biết.
Cứ như vậy?
Ừ.
Quen nhau bao lâu?
Không lâu, khoảng nửa tháng.
Mỗi ngày mình cũng đứng đây sao có ai thích nhỉ. Nghĩ đến bạn trai Tiểu Thỏ ở tiểu khu đối diện, tuổi cũng không lớn, không khỏi có chút đố kị, nhưng lại nghĩ, nhất định là người không tốt mới coi trọng Tiểu Thỏ.
Có ảnh bạn trai cậu không, lấy ra cho mình xem đi.
Tạm được thôi. Tiểu Thỏ cười cười.
Tạm được? Đó chính là không tệ? Mau lấy ra xem một chút, chị đây tò mò quá. Tiểu Tình bắt Tiểu Thỏ lấy ảnh Giản Chính Dương ra xem.
Thật là nhiều chuyện, coi chừng không lấy được chồng đó. Tiểu Thỏ bị bắt buộc không thể làm gì khác là lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh mà Giản Chính Dương bắt cô chụp khi anh đang làm cơm ở nhà mình.
Nè~~
Oa, thật là đẹp trai a! Tiểu Tình vừa nhìn, nhất thời kêu lên.
Cũng được thôi. Giọng nói Tiểu Thỏ không khỏi có chút ý cười.
Tiểu Thỏ, cậu thật là gặp may mà. Tiểu Tình nhìn Tiểu Thỏ, có chút chua xót nói.
Thời gian gần đến, Tiểu Thỏ phải đi làm, hỏi Giản Chính Dương bây giờ làm gì, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thỏ nói mình đưa cô đi làm, sau đó về nhà, buổi tối chờ cô tan làm sẽ đón cô cùng về.
Anh không đi làm sao? Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, nói ra sự nghi ngờ của mình, nếu như theo anh sắp xếp như vậy, giống như anh không có đi làm thì phải.
Em sợ anh không nuôi nổi em sao? Giản Chính Dương cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, Thật ra anh không ra khỏi cửa cũng có thể nuôi em thật tốt, em yên tâm đi.
Tự anh kiếm hay cha mẹ cho anh? Nếu nhờ vào người lớn, Tiểu Thỏ rất không thích.
Giản Chính Dương cười cười, Đương nhiên là tự anh kiếm, bình thường anh muốn gì mẹ đều cho anh rất nhiều, mấy năm nay tiền anh kiếm được đều để đó, nuôi vợ tuyệt đối đủ.
Nghe được Giản Chính Dương nói có thể tự mình kiếm ra tiền, Tiểu Thỏ cũng yên tâm, cô không yêu cầu cao, chỉ cần Giản Chính Dương có thể nuôi sống anh là được, cô cũng không có quen để cho đàn ông nuôi, cũng không có quen nuôi đàn ông, nhưng mà, cô thật tò mò công việc của Giản Chính Dương.
Ở nhà anh làm việc gì mà kiếm ra tiền thế?
Muốn biết?
Dạ.
Chờ lúc em đến nhà anh, anh sẽ nói cho em biết. Giản Chính Dương cười cười, để lại một lo lắng cho Tiểu Thỏ.
. . . Đáng ghét.
Ha hả ~
Tình yêu có thể làm cho tinh thần của con người vui vẻ, lúc đi vào siêu thị, Tiểu Thỏ nhận thấy giọng nói của mình vui hơn thường ngày không ít, Chào buổi sáng, Lạc Ca, Tiểu Tình.
Chào buổi sáng. Lạc Ca cười cười, tiếp tục làm chuyện của mình.
Trước đó Tiểu Tình đã ở trên ban thu ngân, nhìn thấy Tiểu Thỏ đi tới quầy thu ngân, thì kéo cô lại, thấy Lạc Ca không chú ý tới hai cô, giọng hỏi Tiểu Thỏ,
Thành thật khai báo, có phải yêu rồi không?
Làm sao cậu biết? Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc.
Tiểu Tình cười cười, chỉ chỉ bên ngoài, Vừa thấy cậu ở bên ngoài ôm một người đàn ông.
Nghe vậy, Tiểu Thỏ đỏ mặt, vốn Giản Chính Dương muốn đưa cô đến siêu thị,, nhưng thấy anh dính như sam, Tiểu Thỏ sợ anh không chịu đi, làm đồng nghiệp trong siêu thị chế giễu, vì thế ng ý, kết quả vẻ mặt anh lập tức mất hứng, cuối cùng vẫn là cô hi sinh nhan sắc, cho anh hôn một lúc lâu, làm anh hài lòng mới buông cô ra, không nghĩ tới lại để Tiểu Tình thấy được, để che giấu vẻ mặt 囧, Tiểu Thỏ không thể làm khác hơn là nói sang chuyện khác.
A được lắm, giờ làm việc mà mắt cậu loạn, không nghiêm túc, mình phải đi nói với ông chủ, cho cậu viết báo cáo.
Phốc ~ Tiểu Tình mới không sợ, Mình đây sẽ đi nói với Tiểu Bân, nói cậu yêu rồi.
Mình yêu rồi mắc mớ gì với Tiểu Bân, cậu nói cho anh ta biết có ích lợi gì chứ? Tiểu Thỏ có chút không giải thích được.
Không thể nào, lẽ nào cậu không biết Tiểu Bân thích cậu rất lâu rồi sao? Tiểu Tình nhìn vẻ mặt mê man của Tiểu Thỏ, cười cô thật chậm hiểu, Mình van cậu, cậu có thể chậm hiểu đến vậy sao, Tiểu Bân thật đáng thương, thấy anh ấy tốt với cậu đến vậy.
Cái đó, Tiểu Bân đối với ai mà không tốt, đối với cậu cũng vậy mà. Tiểu Thỏ lơ đểnh, nhưng bây giờ cô đang yêu, tự nhiên sẽ không thích cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Mình cho cậu biết, cậu nói bậy hoặc nói giỡn, bạn trai mình lại ghen nữa.
Yêu, yêu, vừa mới yêu mà đã bắt đầu che chở cho bạn trai rồi, thật là cú che chở, Tiểu Bân thật đáng thương, anh ấy không biết phải khóc thành hình dạng gì nữa, Tiểu Tình giả vờ đồng tình, Hay là thành thật khai báo chuyện này với bạn trai cậu, không phải, mình sẽ đi đâm chọc, nói lâm bạc, còn nữa đưa lưng về để không thấy dáng vẻ của anh ấy, lúc đó cậu chuồn đi, để mình nhìn một chút, cuối cùng người đàn ông như thế nào mà có thể trôm tấm lòng của Tiểu Thỏ nhà mình, còn phải bắt anh ấy mời cơm nữa.
Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười, Đi, chờ mình tìm được ngày nghỉ, sau đó mình với anh ấy sẽ mời cơm mọi người, nhưng bây giờ mình nhờ cậu không được nói bậy, đến lúc đó mình và Tiểu Bân sẽ rất xấu hổ, không có cách nào gặp đối phương.
Biết rồi, mình cam đoan không nói bậy được chưa. Tiểu Tình cười bảo đảm, Nhưng mà đừng để mình chờ quá lâu, mình không thể bảo đảm có thể giữ bí mật torng bao lâu nha.
Đã biết, bà quản gia.
A, cái gì cậu dám kêu mình là bà quản gia, ghê tởm, bản tiểu thư như hoa như ngọc, cậu lại dám gọi bà quản gia, xem mình trừng phạt cậu như thế nào. Tiều Tình lập tức đưa tay chọt lét làm Tiểu Thỏ ngứa ngáy mà xin tha.
A, không nên a, ha ha. . . Tiểu Thỏ và Tiểu Tình đùa giỡn ồn ào, hên là bây giờ không có người, không làm trò cười cho người khác.
Ồn ào một lát, Tiểu Tình và Tiểu Thỏ nhanh chóng làm việc, sau đó cũng không vội, mà quấn quít Tiểu Thỏ nói chuyện nam nữ.
Tiểu Thỏ thật không có thói quen trao đổi như vậy, nhưng suy nghĩ một chút Tiểu Tình có bạn trai đều nói cho mình, vì vậy, cũng nói vài chuyện cơ bản.
Anh ấy tên Giản Chính Dương, khoảng 30 tuổi, ở tiểu khu đối diện.
Làm thế nào hai người quen nhau, dáng dấp của anh ta có đẹp trai không? Vừa nghe tiểu khu đối diện, trong lòng Tiểu Tình nghĩ, thật sự rất giàu nha.
Anh ấy tới mua đồ, thì quen biết.
Cứ như vậy?
Ừ.
Quen nhau bao lâu?
Không lâu, khoảng nửa tháng.
Mỗi ngày mình cũng đứng đây sao có ai thích nhỉ. Nghĩ đến bạn trai Tiểu Thỏ ở tiểu khu đối diện, tuổi cũng không lớn, không khỏi có chút đố kị, nhưng lại nghĩ, nhất định là người không tốt mới coi trọng Tiểu Thỏ.
Có ảnh bạn trai cậu không, lấy ra cho mình xem đi.
Tạm được thôi. Tiểu Thỏ cười cười.
Tạm được? Đó chính là không tệ? Mau lấy ra xem một chút, chị đây tò mò quá. Tiểu Tình bắt Tiểu Thỏ lấy ảnh Giản Chính Dương ra xem.
Thật là nhiều chuyện, coi chừng không lấy được chồng đó. Tiểu Thỏ bị bắt buộc không thể làm gì khác là lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh mà Giản Chính Dương bắt cô chụp khi anh đang làm cơm ở nhà mình.
Nè~~
Oa, thật là đẹp trai a! Tiểu Tình vừa nhìn, nhất thời kêu lên.
Cũng được thôi. Giọng nói Tiểu Thỏ không khỏi có chút ý cười.
Tiểu Thỏ, cậu thật là gặp may mà. Tiểu Tình nhìn Tiểu Thỏ, có chút chua xót nói.
/119
|