“Được rồi.”
Mặc dù không nhận được đáp án mà mình mong muốn, nhưng Tiểu Hùng vẫn nói với mình để cô suy nghĩ một chút, chuyện còn có thể xoay chuyển, đúng không?
Rèn sắt khi còn nóng, thừa lúc Hắc Tiểu Hùng còn đang cảm động, Đỗ Chân lại nói: “Không bằng chúng ta cứ bồi dưỡng tình cảm trước đi, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài đi dạo được không?”
Hắc Tiểu Hùng muốn từ chối nhưng Đỗ Chân lại nói: “Em cũng đã nói phải suy nghĩ một chút rồi mà, vậy chúng ta cần phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn để hiểu nhau hơn. Không ra ngoài cùng nhau, làm sao em biết ưu điểm của anh được chứ, hay em ngẫm lại đi đừng từ chối ngay?”
Mấy năm không gặp, tài ăn nói của Đỗ Chân càng ngày càng lợi hại. Trước kia nhờ có sự chăm sóc của anh, trong lòng Tiểu Hùng cảm kích, nên không từ chối được. Mà Đỗ Chân thì hạ quyết tâm phải “lừa gạt” người đến tay, da mặt gì đó đã bị ném qua một bên. Da mặt là cái, có thể ăn thay cơm à? Không thể. Có thể lấy được vợ à? Không thể.
Cho nên, cái thứ như da mặt này, Đỗ Chân đã đá bay đi từ lâu. Người ta là thừa dịp bạn bị bệnh mà đòi mạng, còn anh thì thưa dịp Tiểu Hùng đang mâu thuẫn mà thừa thế xông lên.
Mặc dù cách này không tử tế cho lắm, nhưng anh rất có lòng tin với bản thân, khiến Tiểu Hùng yêu mình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quả nhiên, Đỗ Chân nói thế này, Tiểu Hùng lập tức thấy có lỗi với Đỗ Chân, nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
“Ừm, vậy em đi ngủ sớm một chút, sáng mai ăn sáng xong thì chúng sẽ xuất phát.” Đỗ Chân hưng phấn nhảy dựng lên, muốn hôn Tiểu Hùng một cái, nhưng sợ cô nổi giận. Cuối cùng chỉ có thể ân cần tạm biệt rồi đưa tay đóng cửa thật kỹ giúp cô.
Tiểu Hùng nhìn cánh cửa đóng lại thất thần cười một tiếng. Cái tên Đỗ Chân này, mặc dù rất vô lại, nhưng không thể phủ nhận anh là một người đàn ông rất tốt, nếu như mình không gặp Hạ Lương trước thì nhất định sẽ yêu anh. Một người bình thường như mình, sao anh có thể thích được chứ? Đến bây giờ, Tiểu Hùng vẫn không hiểu tại sao Đỗ Chân lại thích mình, hoặc là ở trong lòng hoặc phần nhiều là bản năng, Tiểu Hùng cho rằng, tình cảm của Đỗ Chân dành cho mình không phải là tình cảm thật sự. Là do lúc mình chật vật nhất gặp được anh, anh mặt ngoài phóng đãng nội tâm lương thiện cảm thấy đồng cảm, sau đó lại lầm sự đồng cảm này thành tình yêu.
Cũng bởi vậy, dù là lúc cô tuyệt vọng muốn tìm một người để dựa vào, cũng không dám tìm Đỗ Chân, cô có thể coi bất kỳ kẻ nào là thế thân, chỉ có Đỗ Chân là không thể.
Suy nghĩ lung tung đến nửa đêm mới ngủ được, sáng hôm sau bảy giờ Đỗ Chân đã gọi qua bảo Tiểu Hùng rời giường để ăn sáng. Từ khi đến đây, ngoại trừ lúc nào cũng đối mặt với sự làm phiền của Đỗ Chân, cũng không phải không có chỗ tốt. Ví dụ mỗi ngày ba bữa cơm lúc nào cũng đúng giờ, đã rất lâu rồi cô không ăn uống đúng giờ như thế.
Mơ mơ màng màng rời giường, còn đang đánh răng, Đỗ Chân đã vội vàng lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Tiểu Hùng chỉ cảm thấy may mắn khi mình không đi WC, đen mặt trừng anh.
“Đừng có tùy tiện vào phòng của những người phụ nữ khác như vậy, được không?”
Da mặt của Đỗ Chân rất dày, đối diện với sự chỉ trích của Tiểu Hùng thì cười đến mức dâm vô cùng: “Anh vào phòng của người một nhà thì cần gì phải kiêng kị, Tiểu Hùng, nhanh lên nha, hôm nay có bánh ngọt mà em thích nhất nè.”
Lúc ngồi vào bàn ăn trong nhà Đỗ Chân, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn ăn, Tiểu Hùng hơi kinh ngạc: “Do anh làm ư?”
“Đương nhiên rồi.”
“Làm nhiều như vậy, anh dậy lúc mấy giờ thế?”
“Tối qua đã chuẩn bị nguyên liệu rồi, sáng năm giờ bắt đầu nấu. Lại đây, nếm thử món này đi.” Đỗ Chân bình tĩnh nói.
Tiểu Hùng nghe thế thì thấy áp lực tăng thêm, năm giờ đã thức dậy, chỉ vì muốn làm một bữa sáng phong phú cho mình, Đỗ Chân, anh làm như thế, sao em có thể từ chối được đây.
Đỗ Chân nhìn thấy Tiểu Hùng cảm động thì đắc ý lắm, nhưng ngoài mặt lại nói: “Sao thế, có phải rất cảm động không, có muốn lấy thân báo đáp không?
Biết Đỗ Chân không muốn cô thấy vướng bận nên Tiểu Hùng im lặng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lườm anh một cái: “Anh nghĩ hay nhỉ, mơ đi.”
“Aizzz, tối qua anh nằm mơ cả đêm, sáng nay cười đến tỉnh luôn, nếu như không phải ngủ không được nữa thì buổi sáng anh cũng không dậy sớm thế đâu.” Đỗ Chân cảm thán.
Tiểu Hùng không biết có bẫy nên cứ thế nhảy vào: “Mơ cái gì?”
“Anh mơ thấy em đứng trên đỉnh Tử Sơn, mặc hỉ phục đỏ chót, sau đó anh đứng trên mây ngũ sắc bay đến cưới em.” Đỗ Chân ra vẻ hoài niệm: “Em nói xem có phải giấc mơ này rất đáng nhớ, chẳng lẽ điều này đang ám chỉ điều gì sao?”
“Mây ngũ sắc?”
Sau khi suy nghĩ về việc nghe câu này ở nơi nào, Tiểu Hùng đen mặt: “Anh có phải Hầu tử không thì em không biết, dù sao thì em cũng không phải Tử Hà tiên tử… Mà em cũng không thích Hầu tử.”
“Anh cũng không phải Hầu tử nha.” Đỗ Chân cười hì hì: “Mặc dù Tử Hà tiên tử rất đẹp, nhưng mà anh không yêu cô ấy, anh yêu một con gấu nhỏ ngốc, mặc dù ngốc nhưng thật ra rất đáng yêu.”
Tiểu Hùng: “…”
Bị người ta gọi là gấu nhỏ ngốc, Tiểu Hùng, nén giận nói: “Nếu anh dám cười mây ngũ sắc đến thật thì em cũng dám gả cho anh.”
“Thật?” Hai mắt Đỗ Chân sáng lên.
Không hiểu sao Tiểu Hùng cảm thấy sai sai, nhưng ngẫm lại anh không thể nào cưỡi mây ngũ sắc đến được, thế là gật đầu, nói kiểu nửa đùa nửa thật: “Thật.”
“Ha ha, là do em nói đấy, đừng có hối hận nha.” Đỗ Chân nói gì đó mà Tiểu Hùng không hiểu sau đó thì gọi Tiểu Hùng ăn cơm.
Cứ nghĩ anh muốn dẫn mình đến một nơi nào đó, kết quả là anh kéo mình đến công viên. Cũng không biết anh lấy máy ảnh ở đâu ra mà chụp ảnh cô không ngừng.
Lúc bắt đầu thì không quen lắm, nhưng sau đó Tiểu Hùng phát hiện người đến đây chơi, có rất ít người đi một mình mà là đi theo, luôn có người cầm máy ảnh chụp cho những người còn lại. Thêm việc khung cảnh của công viên khá đẹp, hít thở được bầu không khí trong lành, còn có những lời dí dỏm của Đỗ Chân, Tiểu Hùng dần dần thả lỏng chơi tiếp.
Công viên rất lớn, hai người vừa đi vừa nghỉ, đi vào hơn hai tiếng mà mới đi dạo được nửa công viên, đúng lúc Tiểu Hùng nhìn thấy một tấm biến nên nói với Đỗ Chân.
“Em muốn đến phòng vệ sinh.”
“Đi đi.” Đỗ Chân nhìn bảng hướng dẫn: “Bên kia có quầy bán đồ ăn vặt, anh qua đó mua đồ ăn cho em, em đi vệ sinh xong thì qua đó nhé.”
“Vâng.”
Hai người tách ra, Tiểu Hùng đi vào phòng vệ sinh, lúc chuẩn bị rửa tay thì bên cạnh cũng có một cô gái vươn tay ra, hai người va vào nhau một phát: “Ôi, xin lỗi.”
“Là tôi xin lỗi mới đúng.” Người đụng vào Tiểu Hùng là một cô gái đáng yêu mặt baby, lúc cười trông rất thuần khiết: “Em xin lỗi chị ạ, em không cố ý.”
Tiểu Hùng thấy cô gái nhỏ này cười rất đáng yêu nên cũng có hảo cảm: “Không sao, em dùng cái này đi.”
Tiểu Hùng nhường bồn rửa tay rồi đi sang cái bên cạnh.
“Cảm ơn chị.” Cô bé kia cũng không khách sáo với cô, nói một tiếng cảm ơn, thuận miệng hỏi: “Chị đến đây một mình sao?”
“Không, còn có một người bạn nữa.”
“Là bạn trai sao?” Cô nàng tò mò hỏi.
Tiểu Hùng bật cười, lắc đầu: “Không phải.”
“Ò.” Cô nàng chu chu môi: “Vậy bạn của chị là nam hay nữ ạ?”
“Nam.”
“À, vậy chắc chắn anh trai kia thích chị đúng không?”
Mấy cô gái bây giờ đều có suy nghĩ kỳ lạ như vậy sao? Tiểu Hùng cười lắc đầu, cô gái này có một gương mặt baby, thật sự không thể nhìn ra tuổi của cô nàng, nhưng nghe giọng nói, Tiểu Hùng đoán có lẽ cô nàng cũng vừa mới trưởng thành, trong mắt của cô, đương nhiên là một cô gái nhỏ.
“Chỉ là bạn bình thường.”
“Bạn bình thường sẽ không tới đây đâu.” Cô nàng mặt baby chun chun mũi: “Hai người đang yêu đến công viên này nhiều nhất đó.”
“Còn có kiểu này nữa à?” Đúng là Tiểu Hùng không biết chuyện này thật.
“Bạn bè một nam một nữ bình thường sẽ không đến công viên đâu.” Mặt baby cười: “Hôm nay em cùng đi cùng bạn trai nè, bình thường anh ấy bận rộn công việc, không có thời gian đi cùng em, vất vả lắm em mới kéo được anh ấy đến đây.”
“Bạn trai? Công việc?” Ban đầu Tiểu Hùng cứ nghĩ cô bé này mới trường thành, bạn trai có lẽ là bạn cùng lớp, không ngờ bạn trai của cô đã đi làm rồi.
Hoặc là mình đoán sai, bởi vì tò mò, Tiểu Hùng bắt đầu hỏi: “Em gái à, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em ạ? Em 20, có thể kết hôn rồi.” Mặt baby cười: “Em vừa gặp đã yêu bạn trai của em rồi, chỉ cần anh ấy mở miệng, em có thể kết hôn với anh ấy bất cứ lúc nào, rồi sẽ sinh cho anh ấy một đứa nhóc béo tròn.”
Tiểu Hùng bị mặt baby chọc cười: “Em mới bao lớn mà đã nghĩ đến chuyện sinh bé con rồi.”
“Thích một người thì sẽ không quan tâm mình hoặc đối phương bao nhiêu tuổi, dù sao thì em vừa gặp đã yêu anh ấy rồi, biết đời này không phải anh ấy thì không được.”
Thấy mặt baby vô cùng thành thục nói, Tiểu Hùng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, cười cười, đứa nhỏ này vẫn còn đang đi học, thật hoài niệm những năm tháng ngây thơ trước kia.
Thấy Tiểu Hùng ra vẻ cảm thán, mặt baby đảo mắt: “Chị ơi, chị tên là gì ạ, em tên là Điền Tâm, không phải là ngọt ngào đâu, là họ Điền tên Tâm.”
“Điền Tâm? Ha ha, thật sự rất ngọt ngào đấy chứ.” Tiểu Hùng cười cười: “Chị họ Hắc, tên Tiểu Hùng.”
“Một cái tên thật đáng yêu, cuối cùng em cũng tìm thấy một người có cái tên đáng yêu hơn em.” Điền Tâm vừa cười vừa múa may tay chân: “Chị ơi, vừa nhìn thấy chị em đã rất có hảo cảm, nếu không thì chúng ta lưu số điện thoại của nhau đi, số điện thoại của em là…”
Tiểu Hùng cũng rất có hảo cảm với Điền Tâm, nhìn thấy cô thì có cảm giác như nhìn thấy em gái vậy, nghe cô nói số điện thoại của mình thì cũng cho cô số điện thoại. Sau khi lưu số điện thoại của nhau xong, Điền Tâm cất điện thoại vào túi xách, vẫy vẫy tay với Tiểu Hùng.
“Chị Tiểu Hùng, em đi trước nha, sau này chúng ta liên lạc sau, em sợ bạn trai chờ ở ngoài lo lắng.”
Tiểu Hùng cười gật đầu: “Được.”
Cười nhìn Điền Tâm đi ra ngoài, Tiểu Hùng rửa tay và lau khô rồi mới chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó, Điền Tâm vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu, cô cười ngọt ngào nhào về phía anh: “Anh Hạ Lương.”
Hạ Lương nhìn Điền Tâm, khá là bất đắc dĩ với đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu lại dính người này. Nếu không phải do hai nhà có giao tình, nếu như không phải do nhà mình và nhà họ Điền có giao tình nhiều năm thì anh sẽ không nhín chút thời gian để đi cùng cô. Dường như Tiểu Hùng đã biến mất khỏi thế gian này, chẳng thể nào tìm được, anh chẳng có sức lực để làn những chuyện khác. Mấy ngày nay, anh biết trong mấy năm nay Tiểu Hùng đã xảy ra một số chuyện từ miệng của em gái mình. Lý Tuần thương cô vì cô từng chịu tổn thương mà tổn thương này là do chính anh gây ra, ngẫm lại thì thấy mình thật khốn nạn. Nếu như có thể gặp lại, anh sẽ xin lỗi cô rồi dùng cả đời này để yêu thương cô.
“Đi thôi.”
“Dạ.” Điền Tâm nghịch ngợm ôm lấy cánh tay của Hạ Lương: “Anh Hạ Lương, vừa nãy em có nhận một chị gái trong nhà vệ sinh.”
Trong nhà vệ sinh mà cũng có thể nhận chị gái sao, khóe miệng Hạ Lương co rút, nhìn đứa nhỏ đơn thuần này: “Bây giờ lừa đảo rất nhiều, em đừng có ngu ngơ thấy người ta cười với mình thì móc hết ruột gan ra báo đáp.”
Điền Tâm chu chu miệng: “Không phải vậy đâu mà, chị Tiểu Hùng tốt lắm đó, nếu như anh Hạ Lương không tin thì có thể tự xem nha.”
Tai Hạ Lương nhạy cảm bắt được hai chữ Tiểu Hùng, trong lòng nhảy dựng lên: “Tiểu Hùng?”
“Đúng vậy á, chị ấy tên là Hắc Tiểu Hùng, có phải là một cái tên rất đáng yêu không?” Điền Tâm cẩn thận nói tên của chị gái mình mới quen giống như đang hiến bảo vật, hoàn toàn không chú ý đến toàn thân Hạ Lương đờ ra.
“Lần đầu tiên nhìn thấy chị Tiểu Hùng em đã cảm thấy rất yêu quý, bọn em còn trao đổi số điện thoại nữa, ơ, anh Hạ Lương, anh sao vậy?”
Điền Tâm cảm thấy Hạ Lương không đúng lắm nên nhìn theo tầm mắt của anh, cô nhìn thấy Tiểu Hùng thì vui vẻ gọi: “Chị Tiểu Hùng.”
Sắc mặt Tiểu Hùng trắng bệch, nhìn thấy Hạ Lương dưới tình huống như vậy rất ngoài dự tính của cô, càng ngoài dự tính hơn là cô vừa mới trở thành bạn của bạn gái anh.
“Tiểu Hùng.” Đã một thời gian rồi không gặp, Hạ Lương lại có cảm gúac đã rất lâu rồi chưa gặp gỡ.
“Chị Tiểu Hùng…” Điền Tâm rất vui mừng nên không phát hiện ra Hạ Lương và Tiểu Hùng có gì đó không đúng lắm, thấy hai người gặp mặt nên vui mừng muốn hai người giới thiệu làm quen với nhau.
“Anh Hạ Lương, đây là chị Tiểu Hùng mà em nói lúc nãy.”
Điền Tâm chạy tới kéo Tiểu Hùng đến bên cạnh Hạ Lương: “Chị Tiểu Hùng, đây là…”
“Chị biết, đây là bạn trai của em.” Tiểu Hùng cắt ngang lời Điền Tâm, sau khi hết khiếp sợ, cô dần bình tĩnh lại, điềm nhiên như không mà chào hỏi Hạ Lương.
“Chào anh.”
Hạ Lương nhếch miệng, nhìn Tiểu Hùng, mặc dù không biết tại sao Tiểu Hùng lại cho rằng mình là bạn trai của Điền Tâm, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ sắc mặt tái nhợt của cô. Anh có thể xác định rằng trong lòng cô vẫn luôn có anh.
Mà nhận định này đã khiến Hạ Lương rất mừng, không khỏi nảy lên tâm tư muốn chọc ghẹo, vậy thì cứ để cô khó chịu một lát đi, lát nãy rồi hẵng nói cho cô chân tướng. Lần này, Hắc Tiểu Hùng, xem em né tránh tình cảm của mình như nào đây.
“Chào em.”
Nếu Tiểu Hùng đã muốn giả vờ không quen biết mình thì anh cứ phối hợp thôi.
Điền Tâm là cô gái khiến người ta yêu thích, sẽ đối xử rất tốt với người mà cô thích, thấy chị Tiểu Hùng và anh Hạ Lương của mình ở chung rất “vui vẻ” nên đưa ra đề nghị.
“Chị Tiểu Hùng, bạn của chị đâu rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi chơi đi, anh Hạ Lương, anh có chịu không?”
“Được.” Hạ Lương nhìn Tiểu Hùng, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Tiểu Hùng lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tâm trạng không cho Điền Tâm nhìn ra điều bất thường: “Không cần, chị không làm phiền đâu.”
“Có gì đâu mà làm phiền.” Hạ Lương không định bỏ qua cho Tiểu Hùng: “Tôi rất chân thành mời cô cùng đi chơi với chúng tôi, thế nào, có được không, cô Hắc Tiểu Hùng?”
“Không được.” Hắc Tiểu hùng cười cười, nhìn về phía Điền Tâm, chỉ có thế này mới không để lộ sự yếu đuối của mình: “Chắc chắn Điền Tâm rất muốn trải qua thế giới hai người với anh, tôi cũng phải trải qua thế giới hai người với bạn trai của mình.”
Điền Tâm nghe xong thì thấy khá là khó xử, cô muốn ở chung nhiều hơn với chị gái mình mới quen, nhưng cũng muốn trải qua thế giới hai người với Hạ Lương, làm sao bây giờ, chọn cái nào đây, khó xử quá đi.
Sau khi Hạ Lương nghe Tiểu Hùng nói xong thì nhìn cô với ánh mắt dò xét, ý vị thâm trường mở miệng: “Bạn trai?”
Nhìn Hắc Tiểu Hùng không giống người đã có bạn trai nha.
Cho dù thật sự có bạn trai, chỉ cần trong lòng của cô còn có anh, đến cuối cùng thì anh vẫn là người đứng bên cạnh cô, không phải sao?
Hạ Lương vẫn luôn tin tưởng tình cảm Hắc Tiểu Hùng đối với mình, giống như tình cảm của mình dành cho cô vậy. Mặc kệ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thì đến cuối cùng trong lòng bọn họ cũng chỉ có đối phương mà thôi.
Hạ Lương hiểu Hắc Tiểu Hùng mà Hắc Tiểu Hùng cũng hiểu rất rõ Hạ Lương. Nếu như nói trước kia cô là một cô gái nhỏ chìm đắm trong tình yêu thì sau khi đã bị tổn thương, trưởng thành sau một đêm, Hắc Tiểu Hùng của hiện tại, càng có thể nhìn thấu hiện tượng thông qua bản chất. Không phải ai cũng có thể nhìn rõ bản chất của Hạ Lương, mà dáng vẻ chắc chắn này của anh càng làm lòng cô thấy không thoải mái.
Nhưng Hạ Lương đã ảnh hưởng cô rất nhiều năm không phải nói tan là tan ngay được. Nhất là khi cô vẫn chưa quyết định được, một câu nói tùy tiện như vậy đã ghim cô lại tại chỗ không thể động đậy được.
Người đơn giản như Điền Tâm, lúc này cũng phát hiện được bầu không khí giữa hai người không được bình thường. Mặc dù không biết vì sao, nhưng trực giác bảo cô không thích, muốn chen ngang chặt đứt bầu không khí kỳ quái giữa hai người thì có một giọng nói cất lên.
“Tiểu Hùng ngốc, em đứng ở đây làm gì vậy?”
Đỗ Chân!
Vì sao mỗi lần cô chật vật, yếu ớt, hoặc là lúc cần trợ giúp, người xuất hiện đúng lúc luôn luôn là anh? Hắc Tiểu Hùng nhìn Đỗ Chân bước từng bước về phía mình, đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
“Oa, chị Tiểu Hùng, đây chính là bạn của chị sao, đẹp trai quá đi mất. Chị Tiểu Hùng, hai người là bạn khác giới thật à?” Điền Tâm là một đứa nhỏ mau quên, vừa nghe thấy giọng của Đỗ Chân thì đã bị hấp dẫn, quên luôn chuyện mà mình muốn làm trước đó.
“Tiểu Hùng ngốc, gặp được người quen à?”
Trước đó Hạ Lương đưa lưng về phía mình nên anh không nhìn thấy tướng mạo của Hạ Lương nhưng lúc đi về hướng Tiểu Hùng, Hạ Lương quay đầu, Đỗ Chân nhận ra gương mặt này ngay lập tức.
Gương mặt này, anh đã từng nhìn thấy trong ví tiền của Hắc Tiểu Hùng, ngay lúc này Hắc Tiểu Hùng vẫn chưa ném bức ảnh trong ví tiền đi, chỉ che lại mà thôi.
Đỗ Chân rất ghen ghét với hành động này của Tiểu Hùng nhưng giờ anh vẫn chưa phải là bạn trai của Tiểu Hùng. Anh chỉ có thể ghen ghét chứ không thể yêu cầu Tiểu Hùng ném ảnh chụp đi được.
Anh vẫn luôn nhớ rất rõ ràng tình địch của mình, mặc dù anh chỉ nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Lương lúc mười bảy mười tám tuổi. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại trừ thành thục hơn thì ngũ quan không có gì thay đổi, cho nên Đỗ Chân vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Nhất là khi thấy cảm xúc của Tiểu Hùng không đúng, Đỗ Chân càng thêm chứng minh suy đoán của mình.
“Không quen lắm.” Khi Đỗ Chân đi về hướng của mình, bỗng nhiên tay của Tiểu Hùng vòng qua tay của Đỗ Chân, coi nhẹ luồn khí to lớn bên cạnh, nói với Điền Tâm.
“Điền Tâm, chị đi nhé, hẹn gặp lại.”
“Vâng ạ, quả nhiên chị Tiểu Hùng đi cùng bạn trai, vậy mà nói không phải, ôi ôi, được rồi, chị ơi, chúng ta liên hệ sau nha.”
“Ừm.”
Tiểu Hùng kéo Đỗ Chân muốn đi còn Đỗ Chân thì đứng im bất động mặt đối mặt với Hạ Lương. Bình thường luôn cười hì hì bây giờ lại đầy nghiêm túc, duỗi một cánh tay ra: “Đỗ Chân.”
“Hạ Lương.”
Hai bàn tay to nắm chặt lấy nhau, yên lặng dùng sức, ai cũng không phải người ăn chay, nhất thời không ai làm gì được ai.
“Anh Hạ Lương, anh Đỗ Chân, sao hai người nắm tay nhau lâu vậy?” Điền Tâm nhìn hai người đàn ông đầy khó hiểu, bắt tay mà còn phải nhìn đối phương đầy trìu mến vậy sao?
“Mới gặp đã thân nên nắm lâu một chút.” Đỗ Chân nhếch miệng, buông tay ra trước.
Hạ Lương cũng im lặng thả tay ra, chỉ tùy ý “ừ” một tiếng, vòng tay ra sau xoa xoa vài cái, thầm mắng sức lực của thằng này lớn thật.
Điền Tâm không suy nghĩ nhiều, hết nhìn Hắc Tiểu Hùng rồi lại nhìn Đỗ Chân, càng nhìn càng cảm thấy hai người rất xứng đôi, nam anh tuấn cao lớn, nữ xinh xắn lanh lợi, tuyệt thật.
“Anh Đỗ Chân, anh là bạn trai của chị Tiểu Hùng đúng không ạ?”
Tiểu Hùng nói không phải, nhưng Điền Tâm nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi, cho là Tiểu Hùng xấu hổ nên không thừa nhận, thế là cô nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Chân.
“Ha ha, cái này, cái này em phải hỏi chị Tiểu Hùng chứ.” Đỗ Chân cười nhìn Điền Tâm.
“Chị Tiểu Hùng nói không…”
“Đúng vậy.”
Điền Tâm còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Hùng đã mở miệng, kéo cánh tay của Đỗ Chân kiên định nhìn cô: “Anh ấy là bạn trai của chị.”
Miệng của Điền Tâm há thành hình chữ O, sau đó mới lấy lại tinh thần: “Ha ha, em đã nói rồi mà, hai người nhìn rất xứng đôi, chắc chắn là một đôi rồi, bạn khác giới bình thường sao lại đến công viên hẹn hò được chứ, em đoán đúng rồi nha, anh Hạ Lương…”
Đỗ Chân cũng bất ngờ nhìn Tiểu Hùng, nhưng có thể hiểu ngay dụng ý của Tiểu hùng. Mình làm chuyện như vậy mà cô không cảm động, kết quả chỉ vì kích thích Hạ Lương mà cô đã nhận là bạn gái mình.
Đỗ Chân không khỏi thất vọng, nhưng ngẫm lại chí ít vào lúc mấu chốt cô vẫn lấy mình ra làm bia đỡ đạn chứ không phải là người khác, ít nhất mình vẫn có chút địa vị trong lòng của cô.
Mà Tiểu Hùng đã nói cô là bạn gái của mình, nếu bạn trai như anh không chịu làm gì chằng phải là có lỗi với bạn gái mình hay sao?
Bàn tay nắm Tiểu hùng âm thầm tăng thêm sức, không cho Tiểu hùng giãy ra, sợ Hạ Lương phát hiện nên Tiểu Hùng cũng không dám dùng sức quá mạnh, chỉ giãy dụa hai lâng rồi để mặc Đỗ Chân.
Đỗ Chân rất hài lòng với phản ứng của Tiểu Hùng, vui vẻ mà đắc ý, thuận tiện nhìn Hạ Lương đầy khiêu khích: “Bọn tôi muốn trải qua thế giới hai người, chúc hai người trải qua thế giới hai người vui vẻ.”
Mặt của Điền Tâm đỏ ửng khi nghe thấy lời này: “Cảm ơn anh Đỗ Chân.”
“Tiểu Hùng, chúng ta đi thôi.”
Đỗ Chân ôm Hắc Tiểu Hùng muốn rời đi nhưng bị Hạ Lương kéo cổ tay.
“Anh Hạ Lương?” Điền Tâm khó hiểu nhìn Hạ Lương.
“Ngài Hạ, anh kéo sai người rồi, đây là tay của bạn gái tôi, tay của bạn gái anh ở kia kìa.” Đỗ Chân nhíu mày nhìn Hạ Lương.
“Ôi, anh Hạ Lương, em ở đây này.” Điền Tâm vội vàng vươn tay ra, Hạ Lương thế này khiến cô thấy rất xa lạ, trực giá cho cô biết có chuyện không tốt sắp xảy ra nên cô kháng cự theo bản năng.
“Điền Tâm, anh đã nói rồi, anh chỉ coi em như em gái thôi.” Hạ Lương lạnh lùng nói, không quan tâm đến Điền Tâm đang rưng rưng nước mắt, nhìn về phía Hắc Tiểu Hùng: “Cô ấy không phải bạn gái của anh, Tiểu Hùng, về với anh.”
“Anh Hạ Lương…”
Tiểu Hùng đưa tay ra sau lưng nhéo Đỗ Chân, eo của đàn ông là nơi rất yếu đuối, Tiểu Hùng vừa dùng sức anh đã đau đến mức suýt nhảy dựng lên. Nhưng không thể để mất mặt trước tình địch nên anh cố gắng nhịn, chỉ là mặt hơi vặn vẹo mà thôi.
“Hạ Lương…” Giọng của Hắc Tiểu Hùng nghe qua thì không có gì đặc biệt, nhưng Đỗ Chân bị hại thảm thì biết, lòng Tiểu Hùng không bình tĩnh như vẻ ngoài của cô.
“Giữa chúng ta, đã không còn gì từ lâu rồi.”
Người ngoài nghe sẽ thấy mơ hồ nhưng vào tai của Hạ Lương lại giống như sấm sét giữa trời quang, người luôn bình tĩnh nắm chặt mọi thứ trong tay như anh cũng thay đổi sắc mặt.
“Tiểu Hùng, anh…”
Anh nhìn thấy bên cạnh còn có người nên đè xuống ý nghĩ muốn nói trong lòng: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng được không?”
“Không cần.” Tiểu Hùng khẽ cắn môi, kéo tay Đỗ Chân đi vội về hướng khác.
Hạ Lương không chú ý một chút đã để Tiểu Hùng giãy khỏi tay mình chạy mất, ánh mắt thất vọng, nhấc chân muốn chạy theo thì bị Điền Tâm kéo lại, vẻ mặt của cô gái nhỏ oan ức sắp khóc nhìn anh.
“Anh Hạ Lương, anh, quan hệ của anh và chị Tiểu Hùng là gì vậy?”
Cô rất thích người bạn mới quen này, nhưng dường như giữa cô và người mình thích không bình thường.
“Cô ấy là người anh yêu.” Hạ Lương lạnh lùng nói ra mấy chữ, không quan tâm đến Điền Tâm đã khóc thành con mèo hoa: “Điền Tân, anh vẫn luôn nói với em, anh chỉ xem em là em gái thôi, cho nên, đừng ôm ảo tưởng gì với anh cả.”
Điền Tâm vẫn không chịu thả tay ra: “Nhưng chị Tiểu Hùng đã có bạn trai rồi.”
“Không thể nào.” Hạ Lương nói rất chắc chắn: “Cô ấy chỉ muốn chọc giận anh thôi, nếu như trong lòng cô ấy không có anh thì sẽ không chạy trối chết, Điền Tâm, anh yêu cô ấy mười năm.”
Mười năm!
Mười năm trước mình có dáng vẻ như thế nào?
Nghe được giọng nói kiên định của Hạ Lương, Điền Tâm không khỏi sửng sốt. Mười năm trước mình mới mười tuổi, anh biết cô rất trễ, lúc đó cô đang ở cái tuổi nghịch ngợm. Mười năm trước, cô còn là một đứa nhà quê đi gây rắc rối khắp nơi sau đó để cha thay mình thu thập cục diện rối rắm.
Mười năm trước, mình vẫn còn là một đứa, còn đang nghịch bùn, mà Hạ Lương đã bắt đầu nói chuyện yêu đương với Tiểu Hùng. Bọn họ yêu nhau mười năm còn mình thì sao, mới thích Hạ Lương chưa được mười ngày.
“Cô có thể hơn Tiểu Hùng được sao?”
Đáp án là phủ định, Điền Tâm vô cùng thất vọng cúi đầu, vì sao đối tượng mình vừa gặp đã yêu lại có tình cảm sâu đậm như vậy, nếu như Hạ Lương và Tiểu Hùng làm hòa thì mình phải làm sao bây giờ?
“Anh Hạ Lương.” Điền Tâm uất ức cẩn thận nhìn Hạ Lương: “Nhưng em rất thích, không phải kiểu thích giữa em gái và anh trai, mà là kiểu thích giữa nam và nữ.”
Một cô gái ngây thơ giống như Điền Tâm, có lẽ đa số người sẽ không muốn làm tổn thương cô. Nếu như không có Tiểu Hùng, có lẽ anh sẽ bị cô hấp dẫn, nhưng có Tiểu Hùng trong lòng, đời này anh sẽ không yêu thêm cô gái nào khác.
Anh áy náy nhìn Điền Tâm: “Để anh đưa em về.”
Hạ Lương nói sang chuyện khác và đây cũng là đáp án của anh, nước mắt của Điền Tâm ào ào rơi xuống.
Hạ Lương nhìn không nổi nữa nên lấy một gói khăn giấy trong túi ra: “Lau nước mắt đi.”
Trên đời này có một người như vậy, cái gì người đó cũng tốt cả, vào lúc bạn khóc, anh ta sẽ dịu dàng đưa khăn qua rồi nói với bạn hãy lau nước mắt đi, nhưng anh ta sẽ không lau nước mắt giúp bạn. Có lẽ, mình không phải là cô gái khiến anh giúp lau nước mắt.
Nghĩ tới câu nói này, lòng Điền Tân càng day, nước mắt rơi nhiều hơn nữa nhưng vẫn tùy hứng nói: “Em không muốn.”
Hạ Lương sững người lại, rồi thả khăn giấy vào túi xách, thấy thế, đôi mắt đẫm nước mắt của Điền Tâm ánh lên nét vui mừng.
Hạ Lương cảm thấy rất có lỗi với Điền Tâm, nhưng người anh muốn an ủi không phải là Điền Tâm mà là Tiểu Hùng. trước kia, cô cũng giống như Điền Tâm nói khóc là khóc nói cười là cười, khi đó, mình vừa bảo phiền vừa lau nước mắt giúp cô. Có lúc chỉ xem một bộ phim cũng có thể khiến cô bật khóc, mà mình lại ngồi bên cạnh cười đến không tim không phổi.
Nhưng lần này gặp lại, nhìn thấy Tiểu Hùng, mặc kệ là đau lòng hay khổ sở cô đều dùng nụ cười để che giấu, anh mới giật mình nhận ra rằng, Tiểu Hùng của năm đó đáng quý đến nhường nào.
Là do mình bóp chết sự ngây thơ của cô, ép buộc cô trưởng thành.
Hạ Lương, cô ấy yêu mày như vậy, mà mày đã làm gì, khiến cô ấy mất đi tính cách mà mày thích nhất. Hạ Lương, mày đúng là một thằng khốn nạn từ đầu đến chân.
Nghĩ tới đây, Hạ Lương đứng không vững nữa, anh nhất định phải đi tìm Tiểu Hùng ngay lập tức. Giờ bên cạnh cô có một người đàn ông khác, anh không thể để anh ta thừa dịp tâm lý cô yếu ớt nhất mà bắt cóc cô được.
Không quan tâm đến Điền Tâm đang khóc, Hạ Lương tiện tay móc mấy tờ nhân dân tệ ra: “Điền Tâm, em tự đón xe về nhà đi, anh có việc phải đi.”
“Huhu… anh Hạ Lương.” Thấy Hạ Lương chạy về hướng Tiểu Hùng rời đi, Điền Tâm biết anh đi tìm Tiểu Hùng, cô uất ức ngồi xuống đất khóc òa lên, mặc kệ ánh mắt của người khác.
“Anh Hạ Lương, em thích anh, em thật sự rất thích anh, hu hu…”
Hạ Lương tìm khắp công viên một vòng cũng không tìm thấy Tiểu Hùng và Đỗ Chân. Bởi vì sau khi Tiểu Hùng kéo anh vội vã bỏ đi thì đã nói với Đỗ Chân mình muốn về nhà.
Đỗ Chân không nói một lời kéo Tiểu Hùng lên xe về nhà, ngay lúc Tiểu Hùng muốn đóng cửa, thì bị một tay ngăn lại: “Tiểu Hùng.”
“Đỗ Chân, em không được thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi.” Hắc Tiểu Hùng cúi đầu không nhìn Đỗ Chân, cố chấp muốn đóng cửa lại.
Vẫn là tính tình này, lại uất ức, lại muốn khóc, cũng muốn đóng cửa lại không để cho người khác nhìn thấy: “Tiểu Hùng, em như thế này làm sao anh có thể yên tâm được, sao anh có thể không đau lòng được.”
Đỗ Chân khẽ dùng lực, mở cửa ra rồi trở tay đóng cửa lại, không để ý đến cả người Hắc Tiểu Hùng cứng đờ mà kéo cô vào lòng mình, Đỗ Chân bất đắc dĩ mà đau lòng nói: “Tiểu Hùng, lúc em chật vật nhất anh cũng thấy hết rồi. Anh nghĩ, lần này, có lẽ không phải là lúc em chật vật nhất, muốn khóc thì khóc đi. Em không cần phải tìm một chỗ để giam mình lại, ở trước mặt anh, không cần phải giả vờ, cho dù em khóc rất xấu đi nữa, làm bẩn quần áo của anh cũng không sao, khóc đi.”
Hắc Tiểu Hùng nghe mấy câu phía trước thì rất muốn khóc, nhưng khi nghe được hai câu cuối cùng cô lại có cảm giác muốn cười. Thế là biểu cảm dở khóc dở cười xuất hiện, nhưng nghẹn ngào một hồi, nước mắt của Tiểu Hùng vẫn không kìm được mà rơi xuống, trở tay ôm Đỗ Chân rồi khóc thật thoải mái.
Đỗ Chân không nói câu nào, ôm Tiểu Hùng thật chặt không cho cô khóc đến mệt mà ngã xuống đất.
Có người nói khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng các nhà khoa học đã từng nghiên cứu, khóc, thật ra là sự phát tiết, là cách để làm dịu đi áp lực. Thỉnh thoảng khóc một lần, không có ảnh hưởng gì xấu đến thân thể, mà ngược lại còn rất tốt.
Khóc đến mức đầu cũng choáng choáng, mũi thở không nổi nữa thì Hắc Tiểu Hùng mới nín và ngủ thiếp đi.
Sau khi phát hiện cô đã ngủ thiếp đi, Đỗ Chân có chút bất đắc dĩ, anh có nên cảm ơn vì sự tin tưởng của cô đối với mình không nhỉ? Ngủ thiếp đi ngay trong lòng anh, cô thật sự cho rằng anh không dám động vào cô sao?
Tốt xấu anh cũng là một người đàn ông bình thường có được không hả, đối mặt với cô gái mà mình thích, sao không có phản ứng được chứ.
Nhưng mà lừa gạt Hắc Tiểu Hùng lăn giường vào lúc này thì anh thực sự không làm được, có lẽ là càng quan tâm thì sẽ càng trân trọng.
Cẩn thận ôm Tiểu Hùng đặt xuống giường, gỡ bàn tay đang nắm chặt quần áo của mình ra, vừa buông ra, cô đã nghiêng người, hai tay đặt ở phía trước, đây là biểu hiện của thiếu cảm giác an toàn.
Đỗ Chân nhìn gương mặt còn đẫm nước mắt của cô, cứ ngủ như vậy, lúc tỉnh lại có lẽ mắt sẽ bị sưng lên. Anh đến phòng vệ sinh lấy nước ấm, lấy khăn mặt cẩn thận lau mặt giúp cô.
Đỗ Chân nhìn người đang ngủ trên giường khẽ cười khổ: “Tiểu Hùng, anh ta tốt đến vậy sao, đáng để em vì anh ta phía công phí sức?”
Đáp lại anh là tiếng hiết thở rất nhẹ của Tiểu Hùng.
“Tiểu Hùng, một ngày nào đó, anh sẽ cho em biết, anh yêu em, chứ không phải là thương hại em.”
Ngồi nhìn thêm một lát Đỗ Chân mới đứng dậy, Tiểu Hùng đúng là không khách sáo chút nào, nước mặt nước mũi làm ướt đẫm cả áo phông của mình. Nước mắt của phụ nữ đúng là đáng sợ, vậy mà có thể làm cả bộ quần áo của anh ướt nhẹp, trách không được người ta đều nói phụ nữ làm bằng nước.
Nhưng khóc dữ dội như vậy hẳn là rất hại người, quay về nấu một ít canh để cô ấy tỉnh lại uống.
Đỗ Chân không biết là, sau khi anh đóng cửa lại, Hắc Tiểu Hùng vốn đang ngủ lại mở mắt ra. Lúc trước cô ngủ thật nhưng khi Đỗ Chân rửa mặt cho cô, cô vốn ngủ không sâu nên bị đánh thức.
Bởi vì lời nói của anh, khiến cô không biết phải làm thế nào nên mới giả vờ ngủ, nhưng thật không ngờ, câu nói kia của Đỗ Chân khiến cho tâm trạng của cô trở nên phức tạp.
Nghĩ đến cảnh Điền Tâm ngọt ngào khi nhắc về bạn trai mình, trong tim Hắc Tiểu Hùng lại đau nhói từng cơn. Mặc dù cô từng nói sẽ không quay lại với Hạ Lương, nhưng khi thật sự nhìn thấy những người phụ nữ khác kéo tay anh, trong lòng cô lại đau dữ dội.
Trong lúc Tiểu Hùng đang giãy dụa, Hạ Lương tìm một vòng trong công viên không tìm thấy Đỗ Chân và Tiểu Hùng nhưng lại thấy Điền Tâm đang khóc.
“Điền Tâm, em có số điện thoại của Tiểu Hùng đúng không, có thể nói cho anh biết không?”
Lúc đầu Điền Tâm thấy anh quay lại còn chưa kịp lộ ra về vui mừng thì đã bị câu nói của Hạ Lương đánh bại, cô trừng mắt, cầm túi xách của mình đứng bật dậy bỏ chạy.
“Em không nói cho anh biết đâu, anh bắt nạt người ta, hu hu…”
Nhìn Điền Tâm cũng chạy trốn như bay, Hạ Lương chỉ đành bất đắc dĩ vô trán, chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi như vậy. Tiểu Hùng, rốt cuộc thì anh phải làm như thế nào em mới tha thứ cho anh đây?
Nước Mỹ
Cúp điện thoại với Tiểu Hùng, Tiểu Thố vẫn chưa thấy thỏa mãn, vẫn là nghe giọng quê hương thì thoải mái hơn. Tuy rằng ở đây cũng có người Trung Quốc, anh em Đường Sơn cũng là người Trung Quốc, nhưng luôn cảm thấy rất khó chịu. Sau khi nghe được giọng nói của Tiểu Hùng, Tiểu Thố giật mình, thì ra bởi vì cô cũng không thích nơi này, nên khi nghe giọng người khác ở nơi này cũng thấy không thích.
Ngày mai là ngày Giản Chính Dương nhận tổ quy tông, nghĩ nghĩ, Tiểu Thố gọi điện thoại cho Giản Tình, là Tần Ca nhận điện thoại. Bởi vì điện từ của điện thoại, Giản Tình lại là sản phụ lớn tuổi nên Tần Ca khá là lo lắng. Ông hỏi han Tiểu Thố vài câu rồi bảo Tiểu Thố đưa điện thoại cho Giản Chính Dương, đồng thời lấy thân phận người lớn trong nhà dặn Tiểu Thố không được dùng điện thoại quá nhiều.
Đúng là càng ngày càng giống người lớn trong nhà, bởi vì lúc trước Tiểu Thố là nhân viên của Tần Ca nên cô không hề sợ Tần Ca, thỉnh thoảng sẽ nói đùa với ông như lúc đang làm việc.
Mặc dù trong lòng phỉ báng nhưng Tiểu Thố vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Giản Chính Dương, cũng không biết Tần Ca nói gì mà Tiểu Thố đưa đầu lại nghe thì bị Giản Chính Dương dùng tay đẩy ra, vâng dạ mười lần thì cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Thố.
“Hôm nay em dùng điện thoại lâu lắm rồi, không được dùng nữa.”
Sự lo lắng của Giản Chính Dương còn nhiều hơn cả Tần Ca.
“Ngày mai phải dậy sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Sau khi Tiểu Thố mang thai, cô ngủ nhiều hơn trước rất nhiều, nhất là sau khi đến nước Mỹ, xuất hiện trạng thái không quen với khí hậu, nhưng thời gian ngủ lại tăng lên, mỗi ngày không ngủ được mười hai tiếng đồng hồ thì không tỉnh.
Tiểu Thố nghe Giản Chính Dương nói vậy thì cảm thấy mình buồn ngủ thật, cô há miệng ngáp một cái thật to: “Vâng ạ, em ngủ đây.”
Như Giản Chính Dương đã nói, mặc dù là tiệc tối, nhưng khi trời còn sáng đã bị quản gia gọi đi, mấy hôm nay ngày nào quản gia cũng ở bên cạnh dạy Giản Chính Dương bà Tiểu Thố một vài lễ nghi, chỉ sợ đến lúc đó hai người trở thành trò cười.
Quần áo của Giản Chính Dương và Tiểu Thố là mới nay, chỉ có hai ngày mà còn phải thiết kế nên thời gian có hơi eo hẹp. Gọi Giản Chính Dương và Tiểu Thố đến sớm như vậy cũng là vì muốn thử quần áo xem có vừa người không. Nếu có gì không hợp thì đổi luôn ngay tại chỗ, mặt khác còn muốn giúp Giản Chính Dương và Tiểu Thố xây dựng hình tượng.
Nhìn thấy có người cầm kéo đi về phía mình và Tiểu Thố, Giản Chính Dương từ chối ngay. Mặc quần áo xa hoa thì coi như thôi, chứ còn làm tóc hay gì đó thì anh không muốn làm. Mà bây giờ Tiểu Thố đang mang thai, bác sĩ đã dặn nên ít tiếp xúc với những chất hóa học, những thứ như thuốc nhuộm tóc này không phải là chất hóa học hay sao.
Quản gia thì muốn đạt đến mức hoàn mỹ nhân nên nhất thời hai người đứng bất động nhìn nhau, không ai chịu thua ai. Cuối cùng lão Bố Lãng phải đứng ra hòa giải, cố gắng thực hiện theo yêu cầu của Giản Chính Dương, chỉ cần buổi tối không để mất mặt là xong.
Nghe lão Bố Lãng nói như thế, đương nhiên quản gia không cứng rắn yêu cầu anh làm gì nữa. Mà Giản Chính Dương cũng mừng rỡ nhẹ nhõm, vứt cho quản gia ánh mắt lo chuyện bao đồng rồi dẫn Tiểu Thố đi tản bộ.
Lão Bố lãng tự mình đưa thiệp mời, người đến đây đều là bạn bè thật thiết nhiều năm của gia tộc Bố Lãng. Tất cả mọi người đều rất nể mặt, vào năm giờ chiều trong phòng khách đã có khá nhiều người.
Ban đầu Tiểu Thố rất tò mò, kết quả sau khi lén nhìn thoáng qua thì thấy toàn là người nước ngoài, thế là cô kiên quyết từ bỏ, thậm chí còn không muốn tham gia bữa tiệc tối, để một mình Giản Chính Dương đi.
Sao Giản Chính Dương đồng ý được chứ, anh vốn không muốn đi rồi, có Tiểu Thố đi cùng thì còn đỡ, nếu không có Tiểu Thố thì anh cũng không đi luôn cho xong.
Thấy sắc mặt anh nghiêm túc, sáu giờ tối Tiểu Thố đành phải thay quần áo rồi miễn cưỡng đi theo anh và Willy.
Sự xuất hiện của hai người có gương mặt giống nhau là Giản Chính Dương và Willy đã làm dấy lên nhiều suy đoán trong lòng những tinh anh khôn khéo trên thương trường này, có không ít người gần như tìm kiếm phản ứng của Mai Lị Á và người nhà của bà ta theo bản năng.
Nhưng khiến mọi người thất vọng chính là biểu hiện của Mai Lị Á và người nhà của bà ta khá bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hào phóng chấp nhận đứa con riêng đột nhiên xuất hiện này.
Sau khi giới thiệu Giản Chính Dương và Tiểu Thố với mọi người, lão Bố Lãng vũng không để cho Giản Chính Dương lên sân khấu nói chuyện. Bởi vì ông ta biết gọi anh lên nói chuyện không chừng sẽ trở thành một trò cười nên dứt khoát không cho anh nói luôn. Nhưng chỉ có vậy cũng có thể khiến người sáng suốt nhận ra lão Bố Lãng rất thích Giản Chính Dương. Dù sao lần trước lúc anh em Đường Sơn trở về ông ta cũng không chào đón nồng nhiệt như vậy.
Chờ lão Bố Lãng xuống sân khấu, có không ít người vây lại, vài người trẻ tuổi thì đi đến chỗ Giản Chính Dương. Thấy thế, Giản Chính Dương vốn định ăn một chút rồi đi quả quyết dẫn Tiểu Thố quay về phòng, dặn dò phòng bếp đưa một vài món ăn lên phòng mình, sau đó từ chối hết những kẻ muốn quấy rầy.
Mặc dù hành động này dẫn đến một vài sự khó chịu nhưng ở gia tộc Bố Lãng cũng không có người không có mặt bước ra gây sự.
Mà trong bữa tiệc, còn có một người không hài lòng, đó là mẹ của Elle.
Từ mấy ngày trước sau khi máy tính trong công ty bị dính virus, tất cả những văn kiện bí mật bị lộ ra ngoài. Nếu chỉ là tư liệu của khách hàng thì có thể dựa vào quan hệ lâu năm tìm về được, nhưng một công ty lớn đang phát triển như vậy, khó tránh khỏi có một số việc không thể tiết lộ ra ngoài. Bây giờ chẳng những Bộ Công thương và Cục cảnh sát nhìn mình chằm chằm mà còn có một vài đối thủ thừa cơ chèn ép bỏ đá xuống giếng. Sau đó tin tức bị bà ta đè xuống cũng bị tiết lộ ra ngoài, bây giờ cổ phiếu của công ty liên tục rớt giá, mỗi ngày vừa mở phiên giao dịch thì đã rớt không ngừng, nếu cứ tiếp tục như thế, công ty mà bà ta vất vả thành lập sẽ phá sản mất.
Càng làm cho bà ta tức giận hơn là dù có mời cao thủ đến cũng không thể phá giải virus trong máy tính, mà cũng không tra ra được là do ai làm. Chết tiệt, nếu để bà ta biết ai muốn hủy cơ nghiệp của nhà bà ta, bà ta nhất định sẽ giết người đó.
Mặc dù đã thành như vậy, nhưng có gia tộc nhà chồng và nhà mẹ đẻ chống đỡ nên không có ai dám trắng trợn đối phó với bà ta. Cho dù công ty có phá sản thật thì cũng không ai dám để bà ta nhìn sắc mặt của bọn họ.
Bởi vậy mặc dù tâm trạng rất khó chịu, nhưng sau khi bữa tiệc bắt đầu, bà ta vẫn vội vàng bắt chuyện với những người muốn làm thân với bình.
Sự ồn ào trong bữa tiệc chênh lệch rõ ràng với sự yên tĩnh trong phòng của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, tựa như có hai thế giới, không có cách nào bước vào được.
Ôm Tiểu Thố vào lòng, Giản Chính Dương hỏi cô có phải đang chán không, có muốn đến nội thành vào ngày mai không.
“Chúng ta đến đây đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa có cơ hội đến công ty của anh, có cơ hội thì đến đó xem một lát đi.” Tiểu Thố nói, tốt xấu gì thì cô cũng được coi là một nửa bà chủ, cũng biết công ty của mình ở chỗ nào, hợp tác với người nào, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa được chứng kiến lần nào khiến cô rất tò mò.
Giản Chính Dương gật đầu: “Được, ngày mai sẽ đến đó.”
“Thật sao? Ôi, tốt quá, nhưng chúng ta cứ đi như vậy, bọn họ có phát hiện ra không?”
Căn cứ vào chuyện bọn họ đi dạo trong hoa viên thỉnh thoảng cũng có người giám sát, Tiểu Thố biết muốn cắt đuôi những người này không dễ dàng gì. Từ đáy lòng cô nói rằng, cô không muốn để công ty bị bại lộ trước mặt gia tộc Bố Lãng, lỡ đối phương có lòng dạ xấu xa thì phải làm sao bây giờ?
“Đúng rồi, còn nữa, bọn họ có thể tra được công ty của anh không vậy?”
“Không dễ gì tra được đâu.” Giản Chính Dương cười cười: “Yên tâm đi, cứ giao hết cho anh, đến lúc đó anh sẽ có cách.”
“Vâng ạ.”
Chuyện cũng không giống như tính toán của Tiểu Thổ, ngày hôm sau sau khi thức dậy ăn sáng xong, cô vốn muốn ra ngoài với Giản Chính Dương, kết quả quản gia uyển chuyển nói với bọn họ rằng hôm nay không nên đi ra ngoài.
Kỳ lạ thật đấy, ra ngoài còn phải xem lịch nữa hay sao?
Người nước ngoài cũng tin cái này à?
Tiểu Thố vẫn chưa hiểu nổi, lúc được quản gia nhắc nhở mới biết được, dường như gia tộc Bố Lãng đã xảy ra chuyện gì đó, nên không có thời gian quan tâm đến Giản Chính Dương và Tiểu Thố nên bảo bọn họ yên lặng ở trong nhà.
Đậu má, đây không phải là đang giam lỏng bọn họ à?
Đêm trước còn tuyên bố Giản Chính Dương là hậu duệ của gia tộc Bố Lãng, ngày hôm sau đã giảm lỏng bọ họ, thế rốt cuộc đây là gia tộc gì vậy chứ? Tiểu Thố tức giận cắn môi, Giản Chính Dương lại vỗ vỗ lưng ra hiệu cho cô bình tĩnh chớ nóng vội, hỏi quản gia đã xảy ra chuyện gì.
“Là công ty xảy ra một số việc…” Quản gia cũng không nói rõ được: “Khoảng thời gian gần đây, dường như có người đang cố nhắm vào gia tộc Bố Lãng, ngài Bố Lãng lo lắng cho sự an toàn của hai vị. Hai vị vẫn chưa quen cuộc sống ở nơi này, vì để tránh việc hai vị bị người có tính toán lợi dụng nên tạm thời ở trên núi sẽ an toàn hơn.”
Quản gia nói tiếng Trung, nên đương nhiên Tiểu Thố có thể nghe rõ, được lắm, hãy tha thứ cho sự không tử tế của cô, nghe quản gia nói như vậy, cô bỗng bật cười.
“Ai làm chuyện tốt này vậy.”
Nghênh đón cái nhìn trừng trừng quản gia, Tiểu Thố ngưng cười, ngoan ngoãn nép sát vào lòng của Giản Chính Dương. Được rồi, hãy tha thứ cho cô vì cô không coi mình là người của gia tộc Bố Lãng, cho nên khi biết được việc làm ăn của gia tộc xảy ra vấn đề, cô mới cười trên nỗi đau của người khác chứ không lo lắng gì.
Từ tận đáy lòng, cô thấy gia tộc Bố Lẵng và mình không có quan hệ gì.
Giản Chính Dương lạnh lùng trừng quản gia: “Yên tâm đi, chúng tôi có gặp chuyện gì thì cũng không liên quan đến ông, lúc gia tộc Bố Lãng sụp đổ thì nhớ nói cho tôi biết.”
Dù quản gia tự nhận trái tim mình thừa sức nhận kích thích mạnh cũng không chịu đựng nổi, đang muốn nói chuyện thì Đường Mai chưa đi ra ngoài đến trước mặt quản gia dùng tiếng Anh nói.
“Quản gia, không bằng để tôi đi cùng với hai người họ đi, yên tâm, tôi không để họ xảy ra chuyện gì đâu.”
Quản gia càng tin tưởng Đường Mai hơn so với hai người Giản Chính Dương. Dù sao thì Đường Mai cũng quay về gia tộc trước, cũng rõ nơi này hơn so với Giản Chính Dương. Quản gia nghĩ nghĩ một hồi thì gật đầu, nhưng để phòng ngừa bất trắc nên vẫn cử vệ sĩ đi theo.
Nhưng Giản Chính Dương đâu có để ông ta được như ý, cuối cùng không cách nào nữa, chỉ đành để Đường Mai lái xe đưa hai người Giản Chính Dương và Tiểu Thố xuống núi. Mặt khác còn phái thêm bốn vệ sĩ lên một chiếc xe đi theo, ái chà, càng phái càng nhiều.
Quay đầu nhìn chiếc xe theo đằng sau, Tiểu Thố không được vui cho lắm: “Sao em cứ cảm thấy chúng ta là tù nhân?”
Giản Chính Dương nhìn Đường Mai: “Có thể cắt đuôi bọn họ không?”
“Có thể.” Đường Mai tự tin cười một tiếng: “Nhưng tại sao tôi lại phải giúp cậu cắt đuôi bọn họ, phải biết rằng nếu như tôi làm như vậy thì tôi sẽ bị trách phạt.”
“Cô quan tâm điều này sao?” Giản Chính Dương cười lạnh: “Vậy thì tùy cô.”
Đường Mai bị nghẹn họng một chút, ban đầu vốn muốn dùng chuyện này để bàn điều kiện với anh, nhưng rõ ràng đối phương không mắc mưu, phải làm sao bây giờ.
Nghĩ đến suy đoán của anh trai, Đường Mai không thèm đếm xỉa nữa: “Chuyện gần đây có phải là do cậu làm không?”
“Chuyện gì?” Tiểu Thố nghi hoặc.
Giản Chính Dương sờ sờ đầu của cô: “Đúng vậy.”
“Thật sự là cậu?” Đường Mai không ngờ sức phá hoại của Giản Chính Dương lại lớn như vậy, suýt nữa cô ta đã lái xe qua làn xe đối diện, dọa Tiểu Thố hoảng hốt thét lên, Giản Chính Dương cũng bị dọa kêu lên một tiếng, quát cô ta.
“Chú ý một chút cho tôi.”
Đường Mai cũng bị dọa đến ngu người, vội vàng ổn định tinh thần: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là bị kích thích quá mức… Chuyện gần đâu thật sự là do cậu làm?”
Giản Chính Dương không trả lời Đường Mai, mà giải thích nghi hoặc cho Tiểu Thố: “Những chuyện mà cô ta nói là chuyện làm ăn của gia tộc Bố Lãng.
“Là do anh làm ư?” Tiểu Thố nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Sao anh lại có bản lĩnh lớn vậy, còn nữa mấy ngày nay anh không ra ngoài cũng không tách khỏi em, anh làm khi nào vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiểu Thố, Giản Chính Dương bật cười, tỏ vẻ rất tự mãn: “Muốn thôn tính bọn họ thì không dễ nhưng muốn phá hỏng thì rất đơn giản. Anh chỉ để virus xâm nhập vào máy tính của bọn họ rồi khiến tư liệu của bọn họ bị tiết lộ ra ngoài thôi.”
Virus của Giản thị anh, không phải người bình thường có thể phá được, chờ đến mhi gia tộc Bố Lãng mời được dân chuyên nghiệp đến phá được, đến lúc đó tổn thất cũng khiến gia tộc Bố Lãng phải hít vào một hơi.
“Vậy bọn họ có thể tra ra anh không?” Đối với chuyện của Giản Chính Dương, Tiểu Thố không có ý kiến gì, chẳng qua là cảm thấy nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Lỡ như tra ra Giản Chính Dương, những người này, lỡ họ thấy tiền sáng mắt muốn đối phó anh. Còn bọn họ bây giờ ở Mỹ một mình, nhất định sẽ chịu thiệt đó, lại nghĩ tới người lái xe ở đằng trước là Đường Mai. Cô đưa mắt hỏi Giản Chính Dương, Đường Mai có đáng tin không, bây giờ cô ta biết rồi kìa.
Giản Chính Dương im ắng an ủi, không sao đâu, chỉ cần anh em Đường Sơn thông mình một chút thì sẽ biết hiện tại nên làm những gì, mà không phải là khai mình ra. Cho dù bọn họ có khai mình ra thật, vậy thì có làm sao, anh đã có cách ứng phó từ lâu, có thể đẩy chuyện này đi không sót một mảnh, chẳng qua là nếu như đến lúc đó, vậy người cõng cái nồi này sẽ là anh em Đường Sơn. Chỉ cần bọn họ không chọc đến mình thì mình sẽ không động đến bọn họ, nếu như bọn họ đủ thông minh, thì sẽ không có tâm tư khác.
“Yên tâm đi, anh làm rất cẩn thận, không tra ra được đâu, mà có tra ra được thì cũng không có chứng cứ.
Đột nhiên Tiểu Thố cảm thấy tình cảnh hiện tại rất không an toàn, tình tiết trên phim đã xem đột nhiên hiện lên trong tâm trí. Những người vì tiền mà đánh mất luân lý đạo đức, người vì tiền có thể làm ra bất cứ chuyện gì, càng nghĩ càng thấy không an toàn.
“Chồng ơi, nếu không, chúng ta về nước đi.”
Giản Chính Dương sờ sờ đầu của Tiểu Thố: “Chúng ta không thể rời đi dễ dàng vậy đâu yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không có việc gì.”
Đường Mai im lặng lái xe nhưng trong lòng là một mớ hỗn độn, trước đó anh trai chỉ suy đoán, thật ra không nắm được được năm phần. Dù sao thì trong mắt của hai anh em bọn họ, Giản Chính Dương chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi. Bọn họ thực sự không tin Giản Chính Dương có sức phá hoại lớn như vậy, nhớ dáng vẻ tức đến mức suýt phát bệnh của lão Bố Lãng khi nhận được điện thoại từ công ty sáng hôm nay, trong lòng cô ta thấy sảng khoái vô cùng. Nếu như lúc này mà khai Giản Chính Dương ra thì lão Bố Lãng sẽ như nào nhỉ?
Đến lúc đó, có phải anh em bọn họ sẽ có cơ hội thượng vị không?
Khác với Giản Chính Dương, anh ra tay là trực tiếp phá hỏng luôn, từ đầu đến cuối chuyện của gia tộc Bố Lãng không có liên quan gì đến anh. Mà anh em Đường Sơn nhún nhường trong gia tộc là vì muốn có được sản nghiệp của gia tộc Bố Lãng, chuyện bọn họ muốn làm là từ từ ăn hết.
Cho nên, ở phương diện nào đó, bọn họ hy vọng Giản Chính Dương có thể phá hỏng sản nghiệp của gia tộc, để lão Bố Lãng không xử lý được nữa mà phải ủy quyền lại. Ở một phương diện khác, lại lo lằn sản nghiệp bị Giản Chính Dương phá hết, đến lúc đó bọn họ lại toi công tính kế mà không nhận lại được gì, đương nhiên là không muốn điều đó xảy ra.
Chuyện này, vẫn phải về thương lượng lại với anh trai rồi mới quyết định được, dù sao thì có rất nhiều chuyện, suy nghĩ của anh ấy chu đáo hơn mình nhiều.
Bởi vì có Đường Mai và vệ sĩ đi theo sau, Tiểu Thố và Giản Chính Dương chỉ đi lòng vòng ở trấn nhỏ dưới chân núi, cảm nhận cuộc sống nhàn hạ của người dân bản xứ. Trong lúc đó Tiểu Thố rất dở tiếng Anh được Giản Chính Dương chỉ dạy từng chút từng chút một, trò chuyện với một cụ già hơn 70 tuổi, nụ cười của cụ già ấy rất thân thiện, lần đầu tiên khiến Tiểu Thố sinh ra hảo cảm đối với quốc gia này.
Giữa trưa đi ăn đặc sản ở trấn nhỏ, mãi đến hơn hai giờ chiều, Tiểu Thố mệt rã rời, mới được Đường Mai lái xe chở lên núi, vừa đến nơi Giản Chính Dương đã mang Tiểu Thố đi nghỉ ngơi.
Mà Đường Mai thì gửi tin nhắn cho anh trai mình, bảo anh ta lúc thuận tiện thì gọi điện thoại cho cô ta.
Bởi vì chuyện Đường Sơn mang Giản Chính Dương về, công với việc dòng chính của gia tộc Bố Lãng không nhiều. Nên Đường Sơn cũng nhận được chú ý của lão Bố Lãng, chuẩn bị bồi dưỡng, buổi sáng khi rời nhà thì đi cùng Đường Sơn đến công ty.
Đường Sơn không trả lời tin nhắn, biết chắc chắn anh trai đang không tiện lắm nên Đương Mai không vội, cứ chờ anh trai về đi.
Hơn tám giờ tối, lão Bố Lãng mới dẫn theo Đường Sơn, Cường Ni và hai cháu trai trở về. Gương mặt ông ta đầy mỏi mệt, để Cường Ni và Đường Sơn đi nghỉ ngơi còn mình thì dẫn theo hai cháu trai vào thư phòng bàn chuyện.
Cường Ni không thèm nhìn Đường Sơn mà đi vào bếp tìm cái gì đó để ăn. Cả ngày hôm nay không ăn chút gì hơi đói bụng, mà Đường Sơn thì trở về phòng, quả nhiên, em gái đang chờ mình.
Khóa trái cửa cẩn thận, Đường Mai chủ động nói cho Đường Sơn chuyện mà mình biết.
Cho dù là đã đoán từ trước, nhưng lại không cho là anh theo bản năng, thật sự là sau khi anh thừa nhận Đường Sơn có cảm giác như mình đã bị lừa. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Giản Chính Dương không có lý do gì để lừa anh ta.
Nghĩ đến dáng vẻ khinh thường của Giản Chính Dương khi mình nói đến chuyện hợp tác, chẳng lẽ anh khinh thường khi hợp tác với mình? Vậy tại sao bây giờ anh lại cho mình biết là do anh ra tay?
“Anh, chúng ta có nên nói ra không?” Đường Mai hỏi.
Nói ra?
Không, không thể nói ra được.
Đường Sơn có suy nghĩ như vậy ngay: “Em à chuyện này, trời biết đất biết, em biết anh biết, hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi, nhưng anh à, tại sao chúng ta phải làm vậy?” Đường Mai vẫn không hiểu được lựa chọn của Đường Sơn.
Đường Sơn cười cười, kéo em gái ngồi xuống bên cạnh mình bắt đầu phân tích cho cô ta nghe: “Đầu tiên chúng ta thảo luận một chút về tính chân thực của chuyện này, nếu như là giả, chúng ta nói ra, đến lúc đó lão Bố Lãng tra một cái phát hiện ra là giả, vậy hai người chúng ta đang đổ oan cho người khác rồi. Lấy thái độ của lão Bố Lãng đối với Giản Chính Dương, em cảm thấy ông ta sẽ làm gì chúng ta?”
Dáng vẻ ông già kia nổi giận ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ, tròn đầu Đường Mai nhớ đến gương mặt lúc tức giận của lão Bố Lãng, bị dọa đến không dám nói lời nào, lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy em gái bị dọa sợ, Đường Sơn tiếp tục nói: “Nếu như chuyện này là thật, vậy tại sao Giản Chính Dương lại muốn nói ra, cậu ta không sợ chúng ta mật báo sao?”
“Có lẽ cậu khá rất tin tưởng rằng chúng ta sẽ không tìm ra chứng cứ.”
“Không sai, chính chúng ta nói, chắc chắn lão Bố Lãng sẽ muốn chúng ta đưa chứng cứ ra, nếu chúng ta không lấy ra được chứng cứ, ông ta sẽ không khách sáo với chúng ta. Còn nữa, bình thường Giản Chính Dương quái gở, nhưng em cảm thấy cậu ta là một người không có đầu có sao?” Đường Sơn cười khổ một tiếng.
“Có thể tùy tiện quậy ra động tĩnh lớn như vậy, cậu ta đang dùng hành động nói cho chúng ta biết, anh ta chẳng thèm gia tộc Bố Lãng, muốn nuốt gia tộc này thì không dễ, nhưng muốn phá hư thì dễ dàng hơn nhiều.”
“Tại sao lại muốn phá hỏng chứ?” Đường Mai có chút không hiểu, gia sản của gia tộc Bố Lãng không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Đường Sơn cười cười: “Có lẽ mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau đi, lúc đầu khi anh đưa ra lời mời hợp tác với cậu ta, cậu ta còn khinh thường nhìn anh. Bây giờ, cậu ta lấy hành động thực tế nói cho anh biết rằng cậu là khinh thường hợp tác với anh, muốn hủy hoại gia tộc Bố Lãng chỉ cần một mình cậu ta là đủ rồi.”
Thử nghĩ một chút, nếu như là mình, sợ là không thể làm được như vậy, mới vẻn vẹn một ngày, sản nghiệp liên quan của gia tộc Bố Lãng, vậy mà đều xuất hiện trạng thái bị trộm. Mà không biết tin tức này truyền đi khi nào trước kia bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu bị rớt giá không ngừng.
Điều này không khỏi khiến anh ta nghĩ đến công ty mẹ của Elle trước đây, cùng là một thủ đoạn. Anh không ra tay thì thôi chứ vừa ra tay là sát chiêu.
Đột nhiên phát hiện, từ đầu đến cuối, Giản Chính Dương chỉ cho công ty lan truyền virus ra mà thôi, mà công ty chịu đả kích, phần lớn lo do đối thủ hoặc những người thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
Thủ đoạn thật độc ác, sau khi nghĩ thông suốt, Đường Sơn bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Con người vốn tham lam, rất dễ đánh mất lý trí với lợi ích trước mắt. Giao tình nhiều năm gì đó, cái gọi là bạn bè trên thương trường, trên thương trường vốn chẳng có bạn bè thật sự, chỉ có lợi ích mà thôi. Cho dù bây giờ có một xí nghiệp chủ động đưa tay ra giúp gia tộc Bố Lãng, ai có thể cam đoạn bọn họ không làm gì phía sau lưng?
Lợi dụng lòng người tham lam để đạt được mục đích của mình, thủ đoạn của Giản Chính Dương thật tàn độc, nếu như anh cứ như vậy mà nói với bọn họ chuyện này là do anh làm, sẽ không chuẩn bị thứ gì để ứng phó sao?
Nếu như mình thật sự phản bội anh, đến lúc đó, chỉ sợ anh em mình sẽ trở thành kẻ chết thay, ngược lại chết như thế nào cũng không biết.
Càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng túa ra nhiều hơn.
Đường Sơn lại khuyên bảo em gái mình không nên đi trêu chọc Giản Chính Dương, bí mật này chỉ bọn họ biết mà thôi. Mà bây giờ, điều bọn họ cần phải làm chính là, không phải giúp gia tộc Bố Lãng tìm ra hung thủ, mà là thừa cơ hội này lấy được sự tin tưởng của lão Bố Lãng rồi tiến bào tầng trung tâm của công ty.
Có mục tiêu, Đường Sơn chợt cảm thấy trời quang mây tạnh, cùng em gái tính toán xem tiếp theo nên làm như thế nào. Mặc dù Giản Chính Dương sẽ không hợp tác với bọn họ, nhưng có thể trở thành bạn với họ, để anh giúp bọn họ trong lúc thích hợp, cũng không phải không có chỗ tốt.
Có quyết định này, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Đường Sơn đều theo lão Bố Lãng đến công ty, còn Đường Mai thì mỗi ngày đều theo bên cạnh Tiểu Thố. Mặc kệ Giản Chính Dương có để ý đến mình hay không cô ta vẫn luôn nghĩ cách khiến Tiểu Thố vui vẻ.
Lúc đầu Tiểu Thố không có cảm giác gì với cô ta cả, nhưng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngày nào cũng loanh quanh bên cạnh mình, nghĩ cách khiến mình vui vẻ. Tiểu Thố không tiện dùng mặt lạnh đối đãi với người ta, cứ như vậy, Đường Mai thành công chen vào giữa Tiểu Thố và Giản Chính Dương…
Mặc dù không nhận được đáp án mà mình mong muốn, nhưng Tiểu Hùng vẫn nói với mình để cô suy nghĩ một chút, chuyện còn có thể xoay chuyển, đúng không?
Rèn sắt khi còn nóng, thừa lúc Hắc Tiểu Hùng còn đang cảm động, Đỗ Chân lại nói: “Không bằng chúng ta cứ bồi dưỡng tình cảm trước đi, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài đi dạo được không?”
Hắc Tiểu Hùng muốn từ chối nhưng Đỗ Chân lại nói: “Em cũng đã nói phải suy nghĩ một chút rồi mà, vậy chúng ta cần phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn để hiểu nhau hơn. Không ra ngoài cùng nhau, làm sao em biết ưu điểm của anh được chứ, hay em ngẫm lại đi đừng từ chối ngay?”
Mấy năm không gặp, tài ăn nói của Đỗ Chân càng ngày càng lợi hại. Trước kia nhờ có sự chăm sóc của anh, trong lòng Tiểu Hùng cảm kích, nên không từ chối được. Mà Đỗ Chân thì hạ quyết tâm phải “lừa gạt” người đến tay, da mặt gì đó đã bị ném qua một bên. Da mặt là cái, có thể ăn thay cơm à? Không thể. Có thể lấy được vợ à? Không thể.
Cho nên, cái thứ như da mặt này, Đỗ Chân đã đá bay đi từ lâu. Người ta là thừa dịp bạn bị bệnh mà đòi mạng, còn anh thì thưa dịp Tiểu Hùng đang mâu thuẫn mà thừa thế xông lên.
Mặc dù cách này không tử tế cho lắm, nhưng anh rất có lòng tin với bản thân, khiến Tiểu Hùng yêu mình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quả nhiên, Đỗ Chân nói thế này, Tiểu Hùng lập tức thấy có lỗi với Đỗ Chân, nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
“Ừm, vậy em đi ngủ sớm một chút, sáng mai ăn sáng xong thì chúng sẽ xuất phát.” Đỗ Chân hưng phấn nhảy dựng lên, muốn hôn Tiểu Hùng một cái, nhưng sợ cô nổi giận. Cuối cùng chỉ có thể ân cần tạm biệt rồi đưa tay đóng cửa thật kỹ giúp cô.
Tiểu Hùng nhìn cánh cửa đóng lại thất thần cười một tiếng. Cái tên Đỗ Chân này, mặc dù rất vô lại, nhưng không thể phủ nhận anh là một người đàn ông rất tốt, nếu như mình không gặp Hạ Lương trước thì nhất định sẽ yêu anh. Một người bình thường như mình, sao anh có thể thích được chứ? Đến bây giờ, Tiểu Hùng vẫn không hiểu tại sao Đỗ Chân lại thích mình, hoặc là ở trong lòng hoặc phần nhiều là bản năng, Tiểu Hùng cho rằng, tình cảm của Đỗ Chân dành cho mình không phải là tình cảm thật sự. Là do lúc mình chật vật nhất gặp được anh, anh mặt ngoài phóng đãng nội tâm lương thiện cảm thấy đồng cảm, sau đó lại lầm sự đồng cảm này thành tình yêu.
Cũng bởi vậy, dù là lúc cô tuyệt vọng muốn tìm một người để dựa vào, cũng không dám tìm Đỗ Chân, cô có thể coi bất kỳ kẻ nào là thế thân, chỉ có Đỗ Chân là không thể.
Suy nghĩ lung tung đến nửa đêm mới ngủ được, sáng hôm sau bảy giờ Đỗ Chân đã gọi qua bảo Tiểu Hùng rời giường để ăn sáng. Từ khi đến đây, ngoại trừ lúc nào cũng đối mặt với sự làm phiền của Đỗ Chân, cũng không phải không có chỗ tốt. Ví dụ mỗi ngày ba bữa cơm lúc nào cũng đúng giờ, đã rất lâu rồi cô không ăn uống đúng giờ như thế.
Mơ mơ màng màng rời giường, còn đang đánh răng, Đỗ Chân đã vội vàng lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Tiểu Hùng chỉ cảm thấy may mắn khi mình không đi WC, đen mặt trừng anh.
“Đừng có tùy tiện vào phòng của những người phụ nữ khác như vậy, được không?”
Da mặt của Đỗ Chân rất dày, đối diện với sự chỉ trích của Tiểu Hùng thì cười đến mức dâm vô cùng: “Anh vào phòng của người một nhà thì cần gì phải kiêng kị, Tiểu Hùng, nhanh lên nha, hôm nay có bánh ngọt mà em thích nhất nè.”
Lúc ngồi vào bàn ăn trong nhà Đỗ Chân, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn ăn, Tiểu Hùng hơi kinh ngạc: “Do anh làm ư?”
“Đương nhiên rồi.”
“Làm nhiều như vậy, anh dậy lúc mấy giờ thế?”
“Tối qua đã chuẩn bị nguyên liệu rồi, sáng năm giờ bắt đầu nấu. Lại đây, nếm thử món này đi.” Đỗ Chân bình tĩnh nói.
Tiểu Hùng nghe thế thì thấy áp lực tăng thêm, năm giờ đã thức dậy, chỉ vì muốn làm một bữa sáng phong phú cho mình, Đỗ Chân, anh làm như thế, sao em có thể từ chối được đây.
Đỗ Chân nhìn thấy Tiểu Hùng cảm động thì đắc ý lắm, nhưng ngoài mặt lại nói: “Sao thế, có phải rất cảm động không, có muốn lấy thân báo đáp không?
Biết Đỗ Chân không muốn cô thấy vướng bận nên Tiểu Hùng im lặng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lườm anh một cái: “Anh nghĩ hay nhỉ, mơ đi.”
“Aizzz, tối qua anh nằm mơ cả đêm, sáng nay cười đến tỉnh luôn, nếu như không phải ngủ không được nữa thì buổi sáng anh cũng không dậy sớm thế đâu.” Đỗ Chân cảm thán.
Tiểu Hùng không biết có bẫy nên cứ thế nhảy vào: “Mơ cái gì?”
“Anh mơ thấy em đứng trên đỉnh Tử Sơn, mặc hỉ phục đỏ chót, sau đó anh đứng trên mây ngũ sắc bay đến cưới em.” Đỗ Chân ra vẻ hoài niệm: “Em nói xem có phải giấc mơ này rất đáng nhớ, chẳng lẽ điều này đang ám chỉ điều gì sao?”
“Mây ngũ sắc?”
Sau khi suy nghĩ về việc nghe câu này ở nơi nào, Tiểu Hùng đen mặt: “Anh có phải Hầu tử không thì em không biết, dù sao thì em cũng không phải Tử Hà tiên tử… Mà em cũng không thích Hầu tử.”
“Anh cũng không phải Hầu tử nha.” Đỗ Chân cười hì hì: “Mặc dù Tử Hà tiên tử rất đẹp, nhưng mà anh không yêu cô ấy, anh yêu một con gấu nhỏ ngốc, mặc dù ngốc nhưng thật ra rất đáng yêu.”
Tiểu Hùng: “…”
Bị người ta gọi là gấu nhỏ ngốc, Tiểu Hùng, nén giận nói: “Nếu anh dám cười mây ngũ sắc đến thật thì em cũng dám gả cho anh.”
“Thật?” Hai mắt Đỗ Chân sáng lên.
Không hiểu sao Tiểu Hùng cảm thấy sai sai, nhưng ngẫm lại anh không thể nào cưỡi mây ngũ sắc đến được, thế là gật đầu, nói kiểu nửa đùa nửa thật: “Thật.”
“Ha ha, là do em nói đấy, đừng có hối hận nha.” Đỗ Chân nói gì đó mà Tiểu Hùng không hiểu sau đó thì gọi Tiểu Hùng ăn cơm.
Cứ nghĩ anh muốn dẫn mình đến một nơi nào đó, kết quả là anh kéo mình đến công viên. Cũng không biết anh lấy máy ảnh ở đâu ra mà chụp ảnh cô không ngừng.
Lúc bắt đầu thì không quen lắm, nhưng sau đó Tiểu Hùng phát hiện người đến đây chơi, có rất ít người đi một mình mà là đi theo, luôn có người cầm máy ảnh chụp cho những người còn lại. Thêm việc khung cảnh của công viên khá đẹp, hít thở được bầu không khí trong lành, còn có những lời dí dỏm của Đỗ Chân, Tiểu Hùng dần dần thả lỏng chơi tiếp.
Công viên rất lớn, hai người vừa đi vừa nghỉ, đi vào hơn hai tiếng mà mới đi dạo được nửa công viên, đúng lúc Tiểu Hùng nhìn thấy một tấm biến nên nói với Đỗ Chân.
“Em muốn đến phòng vệ sinh.”
“Đi đi.” Đỗ Chân nhìn bảng hướng dẫn: “Bên kia có quầy bán đồ ăn vặt, anh qua đó mua đồ ăn cho em, em đi vệ sinh xong thì qua đó nhé.”
“Vâng.”
Hai người tách ra, Tiểu Hùng đi vào phòng vệ sinh, lúc chuẩn bị rửa tay thì bên cạnh cũng có một cô gái vươn tay ra, hai người va vào nhau một phát: “Ôi, xin lỗi.”
“Là tôi xin lỗi mới đúng.” Người đụng vào Tiểu Hùng là một cô gái đáng yêu mặt baby, lúc cười trông rất thuần khiết: “Em xin lỗi chị ạ, em không cố ý.”
Tiểu Hùng thấy cô gái nhỏ này cười rất đáng yêu nên cũng có hảo cảm: “Không sao, em dùng cái này đi.”
Tiểu Hùng nhường bồn rửa tay rồi đi sang cái bên cạnh.
“Cảm ơn chị.” Cô bé kia cũng không khách sáo với cô, nói một tiếng cảm ơn, thuận miệng hỏi: “Chị đến đây một mình sao?”
“Không, còn có một người bạn nữa.”
“Là bạn trai sao?” Cô nàng tò mò hỏi.
Tiểu Hùng bật cười, lắc đầu: “Không phải.”
“Ò.” Cô nàng chu chu môi: “Vậy bạn của chị là nam hay nữ ạ?”
“Nam.”
“À, vậy chắc chắn anh trai kia thích chị đúng không?”
Mấy cô gái bây giờ đều có suy nghĩ kỳ lạ như vậy sao? Tiểu Hùng cười lắc đầu, cô gái này có một gương mặt baby, thật sự không thể nhìn ra tuổi của cô nàng, nhưng nghe giọng nói, Tiểu Hùng đoán có lẽ cô nàng cũng vừa mới trưởng thành, trong mắt của cô, đương nhiên là một cô gái nhỏ.
“Chỉ là bạn bình thường.”
“Bạn bình thường sẽ không tới đây đâu.” Cô nàng mặt baby chun chun mũi: “Hai người đang yêu đến công viên này nhiều nhất đó.”
“Còn có kiểu này nữa à?” Đúng là Tiểu Hùng không biết chuyện này thật.
“Bạn bè một nam một nữ bình thường sẽ không đến công viên đâu.” Mặt baby cười: “Hôm nay em cùng đi cùng bạn trai nè, bình thường anh ấy bận rộn công việc, không có thời gian đi cùng em, vất vả lắm em mới kéo được anh ấy đến đây.”
“Bạn trai? Công việc?” Ban đầu Tiểu Hùng cứ nghĩ cô bé này mới trường thành, bạn trai có lẽ là bạn cùng lớp, không ngờ bạn trai của cô đã đi làm rồi.
Hoặc là mình đoán sai, bởi vì tò mò, Tiểu Hùng bắt đầu hỏi: “Em gái à, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em ạ? Em 20, có thể kết hôn rồi.” Mặt baby cười: “Em vừa gặp đã yêu bạn trai của em rồi, chỉ cần anh ấy mở miệng, em có thể kết hôn với anh ấy bất cứ lúc nào, rồi sẽ sinh cho anh ấy một đứa nhóc béo tròn.”
Tiểu Hùng bị mặt baby chọc cười: “Em mới bao lớn mà đã nghĩ đến chuyện sinh bé con rồi.”
“Thích một người thì sẽ không quan tâm mình hoặc đối phương bao nhiêu tuổi, dù sao thì em vừa gặp đã yêu anh ấy rồi, biết đời này không phải anh ấy thì không được.”
Thấy mặt baby vô cùng thành thục nói, Tiểu Hùng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, cười cười, đứa nhỏ này vẫn còn đang đi học, thật hoài niệm những năm tháng ngây thơ trước kia.
Thấy Tiểu Hùng ra vẻ cảm thán, mặt baby đảo mắt: “Chị ơi, chị tên là gì ạ, em tên là Điền Tâm, không phải là ngọt ngào đâu, là họ Điền tên Tâm.”
“Điền Tâm? Ha ha, thật sự rất ngọt ngào đấy chứ.” Tiểu Hùng cười cười: “Chị họ Hắc, tên Tiểu Hùng.”
“Một cái tên thật đáng yêu, cuối cùng em cũng tìm thấy một người có cái tên đáng yêu hơn em.” Điền Tâm vừa cười vừa múa may tay chân: “Chị ơi, vừa nhìn thấy chị em đã rất có hảo cảm, nếu không thì chúng ta lưu số điện thoại của nhau đi, số điện thoại của em là…”
Tiểu Hùng cũng rất có hảo cảm với Điền Tâm, nhìn thấy cô thì có cảm giác như nhìn thấy em gái vậy, nghe cô nói số điện thoại của mình thì cũng cho cô số điện thoại. Sau khi lưu số điện thoại của nhau xong, Điền Tâm cất điện thoại vào túi xách, vẫy vẫy tay với Tiểu Hùng.
“Chị Tiểu Hùng, em đi trước nha, sau này chúng ta liên lạc sau, em sợ bạn trai chờ ở ngoài lo lắng.”
Tiểu Hùng cười gật đầu: “Được.”
Cười nhìn Điền Tâm đi ra ngoài, Tiểu Hùng rửa tay và lau khô rồi mới chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó, Điền Tâm vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu, cô cười ngọt ngào nhào về phía anh: “Anh Hạ Lương.”
Hạ Lương nhìn Điền Tâm, khá là bất đắc dĩ với đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu lại dính người này. Nếu không phải do hai nhà có giao tình, nếu như không phải do nhà mình và nhà họ Điền có giao tình nhiều năm thì anh sẽ không nhín chút thời gian để đi cùng cô. Dường như Tiểu Hùng đã biến mất khỏi thế gian này, chẳng thể nào tìm được, anh chẳng có sức lực để làn những chuyện khác. Mấy ngày nay, anh biết trong mấy năm nay Tiểu Hùng đã xảy ra một số chuyện từ miệng của em gái mình. Lý Tuần thương cô vì cô từng chịu tổn thương mà tổn thương này là do chính anh gây ra, ngẫm lại thì thấy mình thật khốn nạn. Nếu như có thể gặp lại, anh sẽ xin lỗi cô rồi dùng cả đời này để yêu thương cô.
“Đi thôi.”
“Dạ.” Điền Tâm nghịch ngợm ôm lấy cánh tay của Hạ Lương: “Anh Hạ Lương, vừa nãy em có nhận một chị gái trong nhà vệ sinh.”
Trong nhà vệ sinh mà cũng có thể nhận chị gái sao, khóe miệng Hạ Lương co rút, nhìn đứa nhỏ đơn thuần này: “Bây giờ lừa đảo rất nhiều, em đừng có ngu ngơ thấy người ta cười với mình thì móc hết ruột gan ra báo đáp.”
Điền Tâm chu chu miệng: “Không phải vậy đâu mà, chị Tiểu Hùng tốt lắm đó, nếu như anh Hạ Lương không tin thì có thể tự xem nha.”
Tai Hạ Lương nhạy cảm bắt được hai chữ Tiểu Hùng, trong lòng nhảy dựng lên: “Tiểu Hùng?”
“Đúng vậy á, chị ấy tên là Hắc Tiểu Hùng, có phải là một cái tên rất đáng yêu không?” Điền Tâm cẩn thận nói tên của chị gái mình mới quen giống như đang hiến bảo vật, hoàn toàn không chú ý đến toàn thân Hạ Lương đờ ra.
“Lần đầu tiên nhìn thấy chị Tiểu Hùng em đã cảm thấy rất yêu quý, bọn em còn trao đổi số điện thoại nữa, ơ, anh Hạ Lương, anh sao vậy?”
Điền Tâm cảm thấy Hạ Lương không đúng lắm nên nhìn theo tầm mắt của anh, cô nhìn thấy Tiểu Hùng thì vui vẻ gọi: “Chị Tiểu Hùng.”
Sắc mặt Tiểu Hùng trắng bệch, nhìn thấy Hạ Lương dưới tình huống như vậy rất ngoài dự tính của cô, càng ngoài dự tính hơn là cô vừa mới trở thành bạn của bạn gái anh.
“Tiểu Hùng.” Đã một thời gian rồi không gặp, Hạ Lương lại có cảm gúac đã rất lâu rồi chưa gặp gỡ.
“Chị Tiểu Hùng…” Điền Tâm rất vui mừng nên không phát hiện ra Hạ Lương và Tiểu Hùng có gì đó không đúng lắm, thấy hai người gặp mặt nên vui mừng muốn hai người giới thiệu làm quen với nhau.
“Anh Hạ Lương, đây là chị Tiểu Hùng mà em nói lúc nãy.”
Điền Tâm chạy tới kéo Tiểu Hùng đến bên cạnh Hạ Lương: “Chị Tiểu Hùng, đây là…”
“Chị biết, đây là bạn trai của em.” Tiểu Hùng cắt ngang lời Điền Tâm, sau khi hết khiếp sợ, cô dần bình tĩnh lại, điềm nhiên như không mà chào hỏi Hạ Lương.
“Chào anh.”
Hạ Lương nhếch miệng, nhìn Tiểu Hùng, mặc dù không biết tại sao Tiểu Hùng lại cho rằng mình là bạn trai của Điền Tâm, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ sắc mặt tái nhợt của cô. Anh có thể xác định rằng trong lòng cô vẫn luôn có anh.
Mà nhận định này đã khiến Hạ Lương rất mừng, không khỏi nảy lên tâm tư muốn chọc ghẹo, vậy thì cứ để cô khó chịu một lát đi, lát nãy rồi hẵng nói cho cô chân tướng. Lần này, Hắc Tiểu Hùng, xem em né tránh tình cảm của mình như nào đây.
“Chào em.”
Nếu Tiểu Hùng đã muốn giả vờ không quen biết mình thì anh cứ phối hợp thôi.
Điền Tâm là cô gái khiến người ta yêu thích, sẽ đối xử rất tốt với người mà cô thích, thấy chị Tiểu Hùng và anh Hạ Lương của mình ở chung rất “vui vẻ” nên đưa ra đề nghị.
“Chị Tiểu Hùng, bạn của chị đâu rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi chơi đi, anh Hạ Lương, anh có chịu không?”
“Được.” Hạ Lương nhìn Tiểu Hùng, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Tiểu Hùng lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tâm trạng không cho Điền Tâm nhìn ra điều bất thường: “Không cần, chị không làm phiền đâu.”
“Có gì đâu mà làm phiền.” Hạ Lương không định bỏ qua cho Tiểu Hùng: “Tôi rất chân thành mời cô cùng đi chơi với chúng tôi, thế nào, có được không, cô Hắc Tiểu Hùng?”
“Không được.” Hắc Tiểu hùng cười cười, nhìn về phía Điền Tâm, chỉ có thế này mới không để lộ sự yếu đuối của mình: “Chắc chắn Điền Tâm rất muốn trải qua thế giới hai người với anh, tôi cũng phải trải qua thế giới hai người với bạn trai của mình.”
Điền Tâm nghe xong thì thấy khá là khó xử, cô muốn ở chung nhiều hơn với chị gái mình mới quen, nhưng cũng muốn trải qua thế giới hai người với Hạ Lương, làm sao bây giờ, chọn cái nào đây, khó xử quá đi.
Sau khi Hạ Lương nghe Tiểu Hùng nói xong thì nhìn cô với ánh mắt dò xét, ý vị thâm trường mở miệng: “Bạn trai?”
Nhìn Hắc Tiểu Hùng không giống người đã có bạn trai nha.
Cho dù thật sự có bạn trai, chỉ cần trong lòng của cô còn có anh, đến cuối cùng thì anh vẫn là người đứng bên cạnh cô, không phải sao?
Hạ Lương vẫn luôn tin tưởng tình cảm Hắc Tiểu Hùng đối với mình, giống như tình cảm của mình dành cho cô vậy. Mặc kệ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thì đến cuối cùng trong lòng bọn họ cũng chỉ có đối phương mà thôi.
Hạ Lương hiểu Hắc Tiểu Hùng mà Hắc Tiểu Hùng cũng hiểu rất rõ Hạ Lương. Nếu như nói trước kia cô là một cô gái nhỏ chìm đắm trong tình yêu thì sau khi đã bị tổn thương, trưởng thành sau một đêm, Hắc Tiểu Hùng của hiện tại, càng có thể nhìn thấu hiện tượng thông qua bản chất. Không phải ai cũng có thể nhìn rõ bản chất của Hạ Lương, mà dáng vẻ chắc chắn này của anh càng làm lòng cô thấy không thoải mái.
Nhưng Hạ Lương đã ảnh hưởng cô rất nhiều năm không phải nói tan là tan ngay được. Nhất là khi cô vẫn chưa quyết định được, một câu nói tùy tiện như vậy đã ghim cô lại tại chỗ không thể động đậy được.
Người đơn giản như Điền Tâm, lúc này cũng phát hiện được bầu không khí giữa hai người không được bình thường. Mặc dù không biết vì sao, nhưng trực giác bảo cô không thích, muốn chen ngang chặt đứt bầu không khí kỳ quái giữa hai người thì có một giọng nói cất lên.
“Tiểu Hùng ngốc, em đứng ở đây làm gì vậy?”
Đỗ Chân!
Vì sao mỗi lần cô chật vật, yếu ớt, hoặc là lúc cần trợ giúp, người xuất hiện đúng lúc luôn luôn là anh? Hắc Tiểu Hùng nhìn Đỗ Chân bước từng bước về phía mình, đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
“Oa, chị Tiểu Hùng, đây chính là bạn của chị sao, đẹp trai quá đi mất. Chị Tiểu Hùng, hai người là bạn khác giới thật à?” Điền Tâm là một đứa nhỏ mau quên, vừa nghe thấy giọng của Đỗ Chân thì đã bị hấp dẫn, quên luôn chuyện mà mình muốn làm trước đó.
“Tiểu Hùng ngốc, gặp được người quen à?”
Trước đó Hạ Lương đưa lưng về phía mình nên anh không nhìn thấy tướng mạo của Hạ Lương nhưng lúc đi về hướng Tiểu Hùng, Hạ Lương quay đầu, Đỗ Chân nhận ra gương mặt này ngay lập tức.
Gương mặt này, anh đã từng nhìn thấy trong ví tiền của Hắc Tiểu Hùng, ngay lúc này Hắc Tiểu Hùng vẫn chưa ném bức ảnh trong ví tiền đi, chỉ che lại mà thôi.
Đỗ Chân rất ghen ghét với hành động này của Tiểu Hùng nhưng giờ anh vẫn chưa phải là bạn trai của Tiểu Hùng. Anh chỉ có thể ghen ghét chứ không thể yêu cầu Tiểu Hùng ném ảnh chụp đi được.
Anh vẫn luôn nhớ rất rõ ràng tình địch của mình, mặc dù anh chỉ nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Lương lúc mười bảy mười tám tuổi. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại trừ thành thục hơn thì ngũ quan không có gì thay đổi, cho nên Đỗ Chân vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Nhất là khi thấy cảm xúc của Tiểu Hùng không đúng, Đỗ Chân càng thêm chứng minh suy đoán của mình.
“Không quen lắm.” Khi Đỗ Chân đi về hướng của mình, bỗng nhiên tay của Tiểu Hùng vòng qua tay của Đỗ Chân, coi nhẹ luồn khí to lớn bên cạnh, nói với Điền Tâm.
“Điền Tâm, chị đi nhé, hẹn gặp lại.”
“Vâng ạ, quả nhiên chị Tiểu Hùng đi cùng bạn trai, vậy mà nói không phải, ôi ôi, được rồi, chị ơi, chúng ta liên hệ sau nha.”
“Ừm.”
Tiểu Hùng kéo Đỗ Chân muốn đi còn Đỗ Chân thì đứng im bất động mặt đối mặt với Hạ Lương. Bình thường luôn cười hì hì bây giờ lại đầy nghiêm túc, duỗi một cánh tay ra: “Đỗ Chân.”
“Hạ Lương.”
Hai bàn tay to nắm chặt lấy nhau, yên lặng dùng sức, ai cũng không phải người ăn chay, nhất thời không ai làm gì được ai.
“Anh Hạ Lương, anh Đỗ Chân, sao hai người nắm tay nhau lâu vậy?” Điền Tâm nhìn hai người đàn ông đầy khó hiểu, bắt tay mà còn phải nhìn đối phương đầy trìu mến vậy sao?
“Mới gặp đã thân nên nắm lâu một chút.” Đỗ Chân nhếch miệng, buông tay ra trước.
Hạ Lương cũng im lặng thả tay ra, chỉ tùy ý “ừ” một tiếng, vòng tay ra sau xoa xoa vài cái, thầm mắng sức lực của thằng này lớn thật.
Điền Tâm không suy nghĩ nhiều, hết nhìn Hắc Tiểu Hùng rồi lại nhìn Đỗ Chân, càng nhìn càng cảm thấy hai người rất xứng đôi, nam anh tuấn cao lớn, nữ xinh xắn lanh lợi, tuyệt thật.
“Anh Đỗ Chân, anh là bạn trai của chị Tiểu Hùng đúng không ạ?”
Tiểu Hùng nói không phải, nhưng Điền Tâm nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi, cho là Tiểu Hùng xấu hổ nên không thừa nhận, thế là cô nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Chân.
“Ha ha, cái này, cái này em phải hỏi chị Tiểu Hùng chứ.” Đỗ Chân cười nhìn Điền Tâm.
“Chị Tiểu Hùng nói không…”
“Đúng vậy.”
Điền Tâm còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Hùng đã mở miệng, kéo cánh tay của Đỗ Chân kiên định nhìn cô: “Anh ấy là bạn trai của chị.”
Miệng của Điền Tâm há thành hình chữ O, sau đó mới lấy lại tinh thần: “Ha ha, em đã nói rồi mà, hai người nhìn rất xứng đôi, chắc chắn là một đôi rồi, bạn khác giới bình thường sao lại đến công viên hẹn hò được chứ, em đoán đúng rồi nha, anh Hạ Lương…”
Đỗ Chân cũng bất ngờ nhìn Tiểu Hùng, nhưng có thể hiểu ngay dụng ý của Tiểu hùng. Mình làm chuyện như vậy mà cô không cảm động, kết quả chỉ vì kích thích Hạ Lương mà cô đã nhận là bạn gái mình.
Đỗ Chân không khỏi thất vọng, nhưng ngẫm lại chí ít vào lúc mấu chốt cô vẫn lấy mình ra làm bia đỡ đạn chứ không phải là người khác, ít nhất mình vẫn có chút địa vị trong lòng của cô.
Mà Tiểu Hùng đã nói cô là bạn gái của mình, nếu bạn trai như anh không chịu làm gì chằng phải là có lỗi với bạn gái mình hay sao?
Bàn tay nắm Tiểu hùng âm thầm tăng thêm sức, không cho Tiểu hùng giãy ra, sợ Hạ Lương phát hiện nên Tiểu Hùng cũng không dám dùng sức quá mạnh, chỉ giãy dụa hai lâng rồi để mặc Đỗ Chân.
Đỗ Chân rất hài lòng với phản ứng của Tiểu Hùng, vui vẻ mà đắc ý, thuận tiện nhìn Hạ Lương đầy khiêu khích: “Bọn tôi muốn trải qua thế giới hai người, chúc hai người trải qua thế giới hai người vui vẻ.”
Mặt của Điền Tâm đỏ ửng khi nghe thấy lời này: “Cảm ơn anh Đỗ Chân.”
“Tiểu Hùng, chúng ta đi thôi.”
Đỗ Chân ôm Hắc Tiểu Hùng muốn rời đi nhưng bị Hạ Lương kéo cổ tay.
“Anh Hạ Lương?” Điền Tâm khó hiểu nhìn Hạ Lương.
“Ngài Hạ, anh kéo sai người rồi, đây là tay của bạn gái tôi, tay của bạn gái anh ở kia kìa.” Đỗ Chân nhíu mày nhìn Hạ Lương.
“Ôi, anh Hạ Lương, em ở đây này.” Điền Tâm vội vàng vươn tay ra, Hạ Lương thế này khiến cô thấy rất xa lạ, trực giá cho cô biết có chuyện không tốt sắp xảy ra nên cô kháng cự theo bản năng.
“Điền Tâm, anh đã nói rồi, anh chỉ coi em như em gái thôi.” Hạ Lương lạnh lùng nói, không quan tâm đến Điền Tâm đang rưng rưng nước mắt, nhìn về phía Hắc Tiểu Hùng: “Cô ấy không phải bạn gái của anh, Tiểu Hùng, về với anh.”
“Anh Hạ Lương…”
Tiểu Hùng đưa tay ra sau lưng nhéo Đỗ Chân, eo của đàn ông là nơi rất yếu đuối, Tiểu Hùng vừa dùng sức anh đã đau đến mức suýt nhảy dựng lên. Nhưng không thể để mất mặt trước tình địch nên anh cố gắng nhịn, chỉ là mặt hơi vặn vẹo mà thôi.
“Hạ Lương…” Giọng của Hắc Tiểu Hùng nghe qua thì không có gì đặc biệt, nhưng Đỗ Chân bị hại thảm thì biết, lòng Tiểu Hùng không bình tĩnh như vẻ ngoài của cô.
“Giữa chúng ta, đã không còn gì từ lâu rồi.”
Người ngoài nghe sẽ thấy mơ hồ nhưng vào tai của Hạ Lương lại giống như sấm sét giữa trời quang, người luôn bình tĩnh nắm chặt mọi thứ trong tay như anh cũng thay đổi sắc mặt.
“Tiểu Hùng, anh…”
Anh nhìn thấy bên cạnh còn có người nên đè xuống ý nghĩ muốn nói trong lòng: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng được không?”
“Không cần.” Tiểu Hùng khẽ cắn môi, kéo tay Đỗ Chân đi vội về hướng khác.
Hạ Lương không chú ý một chút đã để Tiểu Hùng giãy khỏi tay mình chạy mất, ánh mắt thất vọng, nhấc chân muốn chạy theo thì bị Điền Tâm kéo lại, vẻ mặt của cô gái nhỏ oan ức sắp khóc nhìn anh.
“Anh Hạ Lương, anh, quan hệ của anh và chị Tiểu Hùng là gì vậy?”
Cô rất thích người bạn mới quen này, nhưng dường như giữa cô và người mình thích không bình thường.
“Cô ấy là người anh yêu.” Hạ Lương lạnh lùng nói ra mấy chữ, không quan tâm đến Điền Tâm đã khóc thành con mèo hoa: “Điền Tân, anh vẫn luôn nói với em, anh chỉ xem em là em gái thôi, cho nên, đừng ôm ảo tưởng gì với anh cả.”
Điền Tâm vẫn không chịu thả tay ra: “Nhưng chị Tiểu Hùng đã có bạn trai rồi.”
“Không thể nào.” Hạ Lương nói rất chắc chắn: “Cô ấy chỉ muốn chọc giận anh thôi, nếu như trong lòng cô ấy không có anh thì sẽ không chạy trối chết, Điền Tâm, anh yêu cô ấy mười năm.”
Mười năm!
Mười năm trước mình có dáng vẻ như thế nào?
Nghe được giọng nói kiên định của Hạ Lương, Điền Tâm không khỏi sửng sốt. Mười năm trước mình mới mười tuổi, anh biết cô rất trễ, lúc đó cô đang ở cái tuổi nghịch ngợm. Mười năm trước, cô còn là một đứa nhà quê đi gây rắc rối khắp nơi sau đó để cha thay mình thu thập cục diện rối rắm.
Mười năm trước, mình vẫn còn là một đứa, còn đang nghịch bùn, mà Hạ Lương đã bắt đầu nói chuyện yêu đương với Tiểu Hùng. Bọn họ yêu nhau mười năm còn mình thì sao, mới thích Hạ Lương chưa được mười ngày.
“Cô có thể hơn Tiểu Hùng được sao?”
Đáp án là phủ định, Điền Tâm vô cùng thất vọng cúi đầu, vì sao đối tượng mình vừa gặp đã yêu lại có tình cảm sâu đậm như vậy, nếu như Hạ Lương và Tiểu Hùng làm hòa thì mình phải làm sao bây giờ?
“Anh Hạ Lương.” Điền Tâm uất ức cẩn thận nhìn Hạ Lương: “Nhưng em rất thích, không phải kiểu thích giữa em gái và anh trai, mà là kiểu thích giữa nam và nữ.”
Một cô gái ngây thơ giống như Điền Tâm, có lẽ đa số người sẽ không muốn làm tổn thương cô. Nếu như không có Tiểu Hùng, có lẽ anh sẽ bị cô hấp dẫn, nhưng có Tiểu Hùng trong lòng, đời này anh sẽ không yêu thêm cô gái nào khác.
Anh áy náy nhìn Điền Tâm: “Để anh đưa em về.”
Hạ Lương nói sang chuyện khác và đây cũng là đáp án của anh, nước mắt của Điền Tâm ào ào rơi xuống.
Hạ Lương nhìn không nổi nữa nên lấy một gói khăn giấy trong túi ra: “Lau nước mắt đi.”
Trên đời này có một người như vậy, cái gì người đó cũng tốt cả, vào lúc bạn khóc, anh ta sẽ dịu dàng đưa khăn qua rồi nói với bạn hãy lau nước mắt đi, nhưng anh ta sẽ không lau nước mắt giúp bạn. Có lẽ, mình không phải là cô gái khiến anh giúp lau nước mắt.
Nghĩ tới câu nói này, lòng Điền Tân càng day, nước mắt rơi nhiều hơn nữa nhưng vẫn tùy hứng nói: “Em không muốn.”
Hạ Lương sững người lại, rồi thả khăn giấy vào túi xách, thấy thế, đôi mắt đẫm nước mắt của Điền Tâm ánh lên nét vui mừng.
Hạ Lương cảm thấy rất có lỗi với Điền Tâm, nhưng người anh muốn an ủi không phải là Điền Tâm mà là Tiểu Hùng. trước kia, cô cũng giống như Điền Tâm nói khóc là khóc nói cười là cười, khi đó, mình vừa bảo phiền vừa lau nước mắt giúp cô. Có lúc chỉ xem một bộ phim cũng có thể khiến cô bật khóc, mà mình lại ngồi bên cạnh cười đến không tim không phổi.
Nhưng lần này gặp lại, nhìn thấy Tiểu Hùng, mặc kệ là đau lòng hay khổ sở cô đều dùng nụ cười để che giấu, anh mới giật mình nhận ra rằng, Tiểu Hùng của năm đó đáng quý đến nhường nào.
Là do mình bóp chết sự ngây thơ của cô, ép buộc cô trưởng thành.
Hạ Lương, cô ấy yêu mày như vậy, mà mày đã làm gì, khiến cô ấy mất đi tính cách mà mày thích nhất. Hạ Lương, mày đúng là một thằng khốn nạn từ đầu đến chân.
Nghĩ tới đây, Hạ Lương đứng không vững nữa, anh nhất định phải đi tìm Tiểu Hùng ngay lập tức. Giờ bên cạnh cô có một người đàn ông khác, anh không thể để anh ta thừa dịp tâm lý cô yếu ớt nhất mà bắt cóc cô được.
Không quan tâm đến Điền Tâm đang khóc, Hạ Lương tiện tay móc mấy tờ nhân dân tệ ra: “Điền Tâm, em tự đón xe về nhà đi, anh có việc phải đi.”
“Huhu… anh Hạ Lương.” Thấy Hạ Lương chạy về hướng Tiểu Hùng rời đi, Điền Tâm biết anh đi tìm Tiểu Hùng, cô uất ức ngồi xuống đất khóc òa lên, mặc kệ ánh mắt của người khác.
“Anh Hạ Lương, em thích anh, em thật sự rất thích anh, hu hu…”
Hạ Lương tìm khắp công viên một vòng cũng không tìm thấy Tiểu Hùng và Đỗ Chân. Bởi vì sau khi Tiểu Hùng kéo anh vội vã bỏ đi thì đã nói với Đỗ Chân mình muốn về nhà.
Đỗ Chân không nói một lời kéo Tiểu Hùng lên xe về nhà, ngay lúc Tiểu Hùng muốn đóng cửa, thì bị một tay ngăn lại: “Tiểu Hùng.”
“Đỗ Chân, em không được thoải mái lắm, muốn nghỉ ngơi.” Hắc Tiểu Hùng cúi đầu không nhìn Đỗ Chân, cố chấp muốn đóng cửa lại.
Vẫn là tính tình này, lại uất ức, lại muốn khóc, cũng muốn đóng cửa lại không để cho người khác nhìn thấy: “Tiểu Hùng, em như thế này làm sao anh có thể yên tâm được, sao anh có thể không đau lòng được.”
Đỗ Chân khẽ dùng lực, mở cửa ra rồi trở tay đóng cửa lại, không để ý đến cả người Hắc Tiểu Hùng cứng đờ mà kéo cô vào lòng mình, Đỗ Chân bất đắc dĩ mà đau lòng nói: “Tiểu Hùng, lúc em chật vật nhất anh cũng thấy hết rồi. Anh nghĩ, lần này, có lẽ không phải là lúc em chật vật nhất, muốn khóc thì khóc đi. Em không cần phải tìm một chỗ để giam mình lại, ở trước mặt anh, không cần phải giả vờ, cho dù em khóc rất xấu đi nữa, làm bẩn quần áo của anh cũng không sao, khóc đi.”
Hắc Tiểu Hùng nghe mấy câu phía trước thì rất muốn khóc, nhưng khi nghe được hai câu cuối cùng cô lại có cảm giác muốn cười. Thế là biểu cảm dở khóc dở cười xuất hiện, nhưng nghẹn ngào một hồi, nước mắt của Tiểu Hùng vẫn không kìm được mà rơi xuống, trở tay ôm Đỗ Chân rồi khóc thật thoải mái.
Đỗ Chân không nói câu nào, ôm Tiểu Hùng thật chặt không cho cô khóc đến mệt mà ngã xuống đất.
Có người nói khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng các nhà khoa học đã từng nghiên cứu, khóc, thật ra là sự phát tiết, là cách để làm dịu đi áp lực. Thỉnh thoảng khóc một lần, không có ảnh hưởng gì xấu đến thân thể, mà ngược lại còn rất tốt.
Khóc đến mức đầu cũng choáng choáng, mũi thở không nổi nữa thì Hắc Tiểu Hùng mới nín và ngủ thiếp đi.
Sau khi phát hiện cô đã ngủ thiếp đi, Đỗ Chân có chút bất đắc dĩ, anh có nên cảm ơn vì sự tin tưởng của cô đối với mình không nhỉ? Ngủ thiếp đi ngay trong lòng anh, cô thật sự cho rằng anh không dám động vào cô sao?
Tốt xấu anh cũng là một người đàn ông bình thường có được không hả, đối mặt với cô gái mà mình thích, sao không có phản ứng được chứ.
Nhưng mà lừa gạt Hắc Tiểu Hùng lăn giường vào lúc này thì anh thực sự không làm được, có lẽ là càng quan tâm thì sẽ càng trân trọng.
Cẩn thận ôm Tiểu Hùng đặt xuống giường, gỡ bàn tay đang nắm chặt quần áo của mình ra, vừa buông ra, cô đã nghiêng người, hai tay đặt ở phía trước, đây là biểu hiện của thiếu cảm giác an toàn.
Đỗ Chân nhìn gương mặt còn đẫm nước mắt của cô, cứ ngủ như vậy, lúc tỉnh lại có lẽ mắt sẽ bị sưng lên. Anh đến phòng vệ sinh lấy nước ấm, lấy khăn mặt cẩn thận lau mặt giúp cô.
Đỗ Chân nhìn người đang ngủ trên giường khẽ cười khổ: “Tiểu Hùng, anh ta tốt đến vậy sao, đáng để em vì anh ta phía công phí sức?”
Đáp lại anh là tiếng hiết thở rất nhẹ của Tiểu Hùng.
“Tiểu Hùng, một ngày nào đó, anh sẽ cho em biết, anh yêu em, chứ không phải là thương hại em.”
Ngồi nhìn thêm một lát Đỗ Chân mới đứng dậy, Tiểu Hùng đúng là không khách sáo chút nào, nước mặt nước mũi làm ướt đẫm cả áo phông của mình. Nước mắt của phụ nữ đúng là đáng sợ, vậy mà có thể làm cả bộ quần áo của anh ướt nhẹp, trách không được người ta đều nói phụ nữ làm bằng nước.
Nhưng khóc dữ dội như vậy hẳn là rất hại người, quay về nấu một ít canh để cô ấy tỉnh lại uống.
Đỗ Chân không biết là, sau khi anh đóng cửa lại, Hắc Tiểu Hùng vốn đang ngủ lại mở mắt ra. Lúc trước cô ngủ thật nhưng khi Đỗ Chân rửa mặt cho cô, cô vốn ngủ không sâu nên bị đánh thức.
Bởi vì lời nói của anh, khiến cô không biết phải làm thế nào nên mới giả vờ ngủ, nhưng thật không ngờ, câu nói kia của Đỗ Chân khiến cho tâm trạng của cô trở nên phức tạp.
Nghĩ đến cảnh Điền Tâm ngọt ngào khi nhắc về bạn trai mình, trong tim Hắc Tiểu Hùng lại đau nhói từng cơn. Mặc dù cô từng nói sẽ không quay lại với Hạ Lương, nhưng khi thật sự nhìn thấy những người phụ nữ khác kéo tay anh, trong lòng cô lại đau dữ dội.
Trong lúc Tiểu Hùng đang giãy dụa, Hạ Lương tìm một vòng trong công viên không tìm thấy Đỗ Chân và Tiểu Hùng nhưng lại thấy Điền Tâm đang khóc.
“Điền Tâm, em có số điện thoại của Tiểu Hùng đúng không, có thể nói cho anh biết không?”
Lúc đầu Điền Tâm thấy anh quay lại còn chưa kịp lộ ra về vui mừng thì đã bị câu nói của Hạ Lương đánh bại, cô trừng mắt, cầm túi xách của mình đứng bật dậy bỏ chạy.
“Em không nói cho anh biết đâu, anh bắt nạt người ta, hu hu…”
Nhìn Điền Tâm cũng chạy trốn như bay, Hạ Lương chỉ đành bất đắc dĩ vô trán, chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi như vậy. Tiểu Hùng, rốt cuộc thì anh phải làm như thế nào em mới tha thứ cho anh đây?
Nước Mỹ
Cúp điện thoại với Tiểu Hùng, Tiểu Thố vẫn chưa thấy thỏa mãn, vẫn là nghe giọng quê hương thì thoải mái hơn. Tuy rằng ở đây cũng có người Trung Quốc, anh em Đường Sơn cũng là người Trung Quốc, nhưng luôn cảm thấy rất khó chịu. Sau khi nghe được giọng nói của Tiểu Hùng, Tiểu Thố giật mình, thì ra bởi vì cô cũng không thích nơi này, nên khi nghe giọng người khác ở nơi này cũng thấy không thích.
Ngày mai là ngày Giản Chính Dương nhận tổ quy tông, nghĩ nghĩ, Tiểu Thố gọi điện thoại cho Giản Tình, là Tần Ca nhận điện thoại. Bởi vì điện từ của điện thoại, Giản Tình lại là sản phụ lớn tuổi nên Tần Ca khá là lo lắng. Ông hỏi han Tiểu Thố vài câu rồi bảo Tiểu Thố đưa điện thoại cho Giản Chính Dương, đồng thời lấy thân phận người lớn trong nhà dặn Tiểu Thố không được dùng điện thoại quá nhiều.
Đúng là càng ngày càng giống người lớn trong nhà, bởi vì lúc trước Tiểu Thố là nhân viên của Tần Ca nên cô không hề sợ Tần Ca, thỉnh thoảng sẽ nói đùa với ông như lúc đang làm việc.
Mặc dù trong lòng phỉ báng nhưng Tiểu Thố vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Giản Chính Dương, cũng không biết Tần Ca nói gì mà Tiểu Thố đưa đầu lại nghe thì bị Giản Chính Dương dùng tay đẩy ra, vâng dạ mười lần thì cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Thố.
“Hôm nay em dùng điện thoại lâu lắm rồi, không được dùng nữa.”
Sự lo lắng của Giản Chính Dương còn nhiều hơn cả Tần Ca.
“Ngày mai phải dậy sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Sau khi Tiểu Thố mang thai, cô ngủ nhiều hơn trước rất nhiều, nhất là sau khi đến nước Mỹ, xuất hiện trạng thái không quen với khí hậu, nhưng thời gian ngủ lại tăng lên, mỗi ngày không ngủ được mười hai tiếng đồng hồ thì không tỉnh.
Tiểu Thố nghe Giản Chính Dương nói vậy thì cảm thấy mình buồn ngủ thật, cô há miệng ngáp một cái thật to: “Vâng ạ, em ngủ đây.”
Như Giản Chính Dương đã nói, mặc dù là tiệc tối, nhưng khi trời còn sáng đã bị quản gia gọi đi, mấy hôm nay ngày nào quản gia cũng ở bên cạnh dạy Giản Chính Dương bà Tiểu Thố một vài lễ nghi, chỉ sợ đến lúc đó hai người trở thành trò cười.
Quần áo của Giản Chính Dương và Tiểu Thố là mới nay, chỉ có hai ngày mà còn phải thiết kế nên thời gian có hơi eo hẹp. Gọi Giản Chính Dương và Tiểu Thố đến sớm như vậy cũng là vì muốn thử quần áo xem có vừa người không. Nếu có gì không hợp thì đổi luôn ngay tại chỗ, mặt khác còn muốn giúp Giản Chính Dương và Tiểu Thố xây dựng hình tượng.
Nhìn thấy có người cầm kéo đi về phía mình và Tiểu Thố, Giản Chính Dương từ chối ngay. Mặc quần áo xa hoa thì coi như thôi, chứ còn làm tóc hay gì đó thì anh không muốn làm. Mà bây giờ Tiểu Thố đang mang thai, bác sĩ đã dặn nên ít tiếp xúc với những chất hóa học, những thứ như thuốc nhuộm tóc này không phải là chất hóa học hay sao.
Quản gia thì muốn đạt đến mức hoàn mỹ nhân nên nhất thời hai người đứng bất động nhìn nhau, không ai chịu thua ai. Cuối cùng lão Bố Lãng phải đứng ra hòa giải, cố gắng thực hiện theo yêu cầu của Giản Chính Dương, chỉ cần buổi tối không để mất mặt là xong.
Nghe lão Bố Lãng nói như thế, đương nhiên quản gia không cứng rắn yêu cầu anh làm gì nữa. Mà Giản Chính Dương cũng mừng rỡ nhẹ nhõm, vứt cho quản gia ánh mắt lo chuyện bao đồng rồi dẫn Tiểu Thố đi tản bộ.
Lão Bố lãng tự mình đưa thiệp mời, người đến đây đều là bạn bè thật thiết nhiều năm của gia tộc Bố Lãng. Tất cả mọi người đều rất nể mặt, vào năm giờ chiều trong phòng khách đã có khá nhiều người.
Ban đầu Tiểu Thố rất tò mò, kết quả sau khi lén nhìn thoáng qua thì thấy toàn là người nước ngoài, thế là cô kiên quyết từ bỏ, thậm chí còn không muốn tham gia bữa tiệc tối, để một mình Giản Chính Dương đi.
Sao Giản Chính Dương đồng ý được chứ, anh vốn không muốn đi rồi, có Tiểu Thố đi cùng thì còn đỡ, nếu không có Tiểu Thố thì anh cũng không đi luôn cho xong.
Thấy sắc mặt anh nghiêm túc, sáu giờ tối Tiểu Thố đành phải thay quần áo rồi miễn cưỡng đi theo anh và Willy.
Sự xuất hiện của hai người có gương mặt giống nhau là Giản Chính Dương và Willy đã làm dấy lên nhiều suy đoán trong lòng những tinh anh khôn khéo trên thương trường này, có không ít người gần như tìm kiếm phản ứng của Mai Lị Á và người nhà của bà ta theo bản năng.
Nhưng khiến mọi người thất vọng chính là biểu hiện của Mai Lị Á và người nhà của bà ta khá bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hào phóng chấp nhận đứa con riêng đột nhiên xuất hiện này.
Sau khi giới thiệu Giản Chính Dương và Tiểu Thố với mọi người, lão Bố Lãng vũng không để cho Giản Chính Dương lên sân khấu nói chuyện. Bởi vì ông ta biết gọi anh lên nói chuyện không chừng sẽ trở thành một trò cười nên dứt khoát không cho anh nói luôn. Nhưng chỉ có vậy cũng có thể khiến người sáng suốt nhận ra lão Bố Lãng rất thích Giản Chính Dương. Dù sao lần trước lúc anh em Đường Sơn trở về ông ta cũng không chào đón nồng nhiệt như vậy.
Chờ lão Bố Lãng xuống sân khấu, có không ít người vây lại, vài người trẻ tuổi thì đi đến chỗ Giản Chính Dương. Thấy thế, Giản Chính Dương vốn định ăn một chút rồi đi quả quyết dẫn Tiểu Thố quay về phòng, dặn dò phòng bếp đưa một vài món ăn lên phòng mình, sau đó từ chối hết những kẻ muốn quấy rầy.
Mặc dù hành động này dẫn đến một vài sự khó chịu nhưng ở gia tộc Bố Lãng cũng không có người không có mặt bước ra gây sự.
Mà trong bữa tiệc, còn có một người không hài lòng, đó là mẹ của Elle.
Từ mấy ngày trước sau khi máy tính trong công ty bị dính virus, tất cả những văn kiện bí mật bị lộ ra ngoài. Nếu chỉ là tư liệu của khách hàng thì có thể dựa vào quan hệ lâu năm tìm về được, nhưng một công ty lớn đang phát triển như vậy, khó tránh khỏi có một số việc không thể tiết lộ ra ngoài. Bây giờ chẳng những Bộ Công thương và Cục cảnh sát nhìn mình chằm chằm mà còn có một vài đối thủ thừa cơ chèn ép bỏ đá xuống giếng. Sau đó tin tức bị bà ta đè xuống cũng bị tiết lộ ra ngoài, bây giờ cổ phiếu của công ty liên tục rớt giá, mỗi ngày vừa mở phiên giao dịch thì đã rớt không ngừng, nếu cứ tiếp tục như thế, công ty mà bà ta vất vả thành lập sẽ phá sản mất.
Càng làm cho bà ta tức giận hơn là dù có mời cao thủ đến cũng không thể phá giải virus trong máy tính, mà cũng không tra ra được là do ai làm. Chết tiệt, nếu để bà ta biết ai muốn hủy cơ nghiệp của nhà bà ta, bà ta nhất định sẽ giết người đó.
Mặc dù đã thành như vậy, nhưng có gia tộc nhà chồng và nhà mẹ đẻ chống đỡ nên không có ai dám trắng trợn đối phó với bà ta. Cho dù công ty có phá sản thật thì cũng không ai dám để bà ta nhìn sắc mặt của bọn họ.
Bởi vậy mặc dù tâm trạng rất khó chịu, nhưng sau khi bữa tiệc bắt đầu, bà ta vẫn vội vàng bắt chuyện với những người muốn làm thân với bình.
Sự ồn ào trong bữa tiệc chênh lệch rõ ràng với sự yên tĩnh trong phòng của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, tựa như có hai thế giới, không có cách nào bước vào được.
Ôm Tiểu Thố vào lòng, Giản Chính Dương hỏi cô có phải đang chán không, có muốn đến nội thành vào ngày mai không.
“Chúng ta đến đây đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa có cơ hội đến công ty của anh, có cơ hội thì đến đó xem một lát đi.” Tiểu Thố nói, tốt xấu gì thì cô cũng được coi là một nửa bà chủ, cũng biết công ty của mình ở chỗ nào, hợp tác với người nào, nhưng chỉ nghe tên chứ chưa được chứng kiến lần nào khiến cô rất tò mò.
Giản Chính Dương gật đầu: “Được, ngày mai sẽ đến đó.”
“Thật sao? Ôi, tốt quá, nhưng chúng ta cứ đi như vậy, bọn họ có phát hiện ra không?”
Căn cứ vào chuyện bọn họ đi dạo trong hoa viên thỉnh thoảng cũng có người giám sát, Tiểu Thố biết muốn cắt đuôi những người này không dễ dàng gì. Từ đáy lòng cô nói rằng, cô không muốn để công ty bị bại lộ trước mặt gia tộc Bố Lãng, lỡ đối phương có lòng dạ xấu xa thì phải làm sao bây giờ?
“Đúng rồi, còn nữa, bọn họ có thể tra được công ty của anh không vậy?”
“Không dễ gì tra được đâu.” Giản Chính Dương cười cười: “Yên tâm đi, cứ giao hết cho anh, đến lúc đó anh sẽ có cách.”
“Vâng ạ.”
Chuyện cũng không giống như tính toán của Tiểu Thổ, ngày hôm sau sau khi thức dậy ăn sáng xong, cô vốn muốn ra ngoài với Giản Chính Dương, kết quả quản gia uyển chuyển nói với bọn họ rằng hôm nay không nên đi ra ngoài.
Kỳ lạ thật đấy, ra ngoài còn phải xem lịch nữa hay sao?
Người nước ngoài cũng tin cái này à?
Tiểu Thố vẫn chưa hiểu nổi, lúc được quản gia nhắc nhở mới biết được, dường như gia tộc Bố Lãng đã xảy ra chuyện gì đó, nên không có thời gian quan tâm đến Giản Chính Dương và Tiểu Thố nên bảo bọn họ yên lặng ở trong nhà.
Đậu má, đây không phải là đang giam lỏng bọn họ à?
Đêm trước còn tuyên bố Giản Chính Dương là hậu duệ của gia tộc Bố Lãng, ngày hôm sau đã giảm lỏng bọ họ, thế rốt cuộc đây là gia tộc gì vậy chứ? Tiểu Thố tức giận cắn môi, Giản Chính Dương lại vỗ vỗ lưng ra hiệu cho cô bình tĩnh chớ nóng vội, hỏi quản gia đã xảy ra chuyện gì.
“Là công ty xảy ra một số việc…” Quản gia cũng không nói rõ được: “Khoảng thời gian gần đây, dường như có người đang cố nhắm vào gia tộc Bố Lãng, ngài Bố Lãng lo lắng cho sự an toàn của hai vị. Hai vị vẫn chưa quen cuộc sống ở nơi này, vì để tránh việc hai vị bị người có tính toán lợi dụng nên tạm thời ở trên núi sẽ an toàn hơn.”
Quản gia nói tiếng Trung, nên đương nhiên Tiểu Thố có thể nghe rõ, được lắm, hãy tha thứ cho sự không tử tế của cô, nghe quản gia nói như vậy, cô bỗng bật cười.
“Ai làm chuyện tốt này vậy.”
Nghênh đón cái nhìn trừng trừng quản gia, Tiểu Thố ngưng cười, ngoan ngoãn nép sát vào lòng của Giản Chính Dương. Được rồi, hãy tha thứ cho cô vì cô không coi mình là người của gia tộc Bố Lãng, cho nên khi biết được việc làm ăn của gia tộc xảy ra vấn đề, cô mới cười trên nỗi đau của người khác chứ không lo lắng gì.
Từ tận đáy lòng, cô thấy gia tộc Bố Lẵng và mình không có quan hệ gì.
Giản Chính Dương lạnh lùng trừng quản gia: “Yên tâm đi, chúng tôi có gặp chuyện gì thì cũng không liên quan đến ông, lúc gia tộc Bố Lãng sụp đổ thì nhớ nói cho tôi biết.”
Dù quản gia tự nhận trái tim mình thừa sức nhận kích thích mạnh cũng không chịu đựng nổi, đang muốn nói chuyện thì Đường Mai chưa đi ra ngoài đến trước mặt quản gia dùng tiếng Anh nói.
“Quản gia, không bằng để tôi đi cùng với hai người họ đi, yên tâm, tôi không để họ xảy ra chuyện gì đâu.”
Quản gia càng tin tưởng Đường Mai hơn so với hai người Giản Chính Dương. Dù sao thì Đường Mai cũng quay về gia tộc trước, cũng rõ nơi này hơn so với Giản Chính Dương. Quản gia nghĩ nghĩ một hồi thì gật đầu, nhưng để phòng ngừa bất trắc nên vẫn cử vệ sĩ đi theo.
Nhưng Giản Chính Dương đâu có để ông ta được như ý, cuối cùng không cách nào nữa, chỉ đành để Đường Mai lái xe đưa hai người Giản Chính Dương và Tiểu Thố xuống núi. Mặt khác còn phái thêm bốn vệ sĩ lên một chiếc xe đi theo, ái chà, càng phái càng nhiều.
Quay đầu nhìn chiếc xe theo đằng sau, Tiểu Thố không được vui cho lắm: “Sao em cứ cảm thấy chúng ta là tù nhân?”
Giản Chính Dương nhìn Đường Mai: “Có thể cắt đuôi bọn họ không?”
“Có thể.” Đường Mai tự tin cười một tiếng: “Nhưng tại sao tôi lại phải giúp cậu cắt đuôi bọn họ, phải biết rằng nếu như tôi làm như vậy thì tôi sẽ bị trách phạt.”
“Cô quan tâm điều này sao?” Giản Chính Dương cười lạnh: “Vậy thì tùy cô.”
Đường Mai bị nghẹn họng một chút, ban đầu vốn muốn dùng chuyện này để bàn điều kiện với anh, nhưng rõ ràng đối phương không mắc mưu, phải làm sao bây giờ.
Nghĩ đến suy đoán của anh trai, Đường Mai không thèm đếm xỉa nữa: “Chuyện gần đây có phải là do cậu làm không?”
“Chuyện gì?” Tiểu Thố nghi hoặc.
Giản Chính Dương sờ sờ đầu của cô: “Đúng vậy.”
“Thật sự là cậu?” Đường Mai không ngờ sức phá hoại của Giản Chính Dương lại lớn như vậy, suýt nữa cô ta đã lái xe qua làn xe đối diện, dọa Tiểu Thố hoảng hốt thét lên, Giản Chính Dương cũng bị dọa kêu lên một tiếng, quát cô ta.
“Chú ý một chút cho tôi.”
Đường Mai cũng bị dọa đến ngu người, vội vàng ổn định tinh thần: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là bị kích thích quá mức… Chuyện gần đâu thật sự là do cậu làm?”
Giản Chính Dương không trả lời Đường Mai, mà giải thích nghi hoặc cho Tiểu Thố: “Những chuyện mà cô ta nói là chuyện làm ăn của gia tộc Bố Lãng.
“Là do anh làm ư?” Tiểu Thố nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Sao anh lại có bản lĩnh lớn vậy, còn nữa mấy ngày nay anh không ra ngoài cũng không tách khỏi em, anh làm khi nào vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiểu Thố, Giản Chính Dương bật cười, tỏ vẻ rất tự mãn: “Muốn thôn tính bọn họ thì không dễ nhưng muốn phá hỏng thì rất đơn giản. Anh chỉ để virus xâm nhập vào máy tính của bọn họ rồi khiến tư liệu của bọn họ bị tiết lộ ra ngoài thôi.”
Virus của Giản thị anh, không phải người bình thường có thể phá được, chờ đến mhi gia tộc Bố Lãng mời được dân chuyên nghiệp đến phá được, đến lúc đó tổn thất cũng khiến gia tộc Bố Lãng phải hít vào một hơi.
“Vậy bọn họ có thể tra ra anh không?” Đối với chuyện của Giản Chính Dương, Tiểu Thố không có ý kiến gì, chẳng qua là cảm thấy nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Lỡ như tra ra Giản Chính Dương, những người này, lỡ họ thấy tiền sáng mắt muốn đối phó anh. Còn bọn họ bây giờ ở Mỹ một mình, nhất định sẽ chịu thiệt đó, lại nghĩ tới người lái xe ở đằng trước là Đường Mai. Cô đưa mắt hỏi Giản Chính Dương, Đường Mai có đáng tin không, bây giờ cô ta biết rồi kìa.
Giản Chính Dương im ắng an ủi, không sao đâu, chỉ cần anh em Đường Sơn thông mình một chút thì sẽ biết hiện tại nên làm những gì, mà không phải là khai mình ra. Cho dù bọn họ có khai mình ra thật, vậy thì có làm sao, anh đã có cách ứng phó từ lâu, có thể đẩy chuyện này đi không sót một mảnh, chẳng qua là nếu như đến lúc đó, vậy người cõng cái nồi này sẽ là anh em Đường Sơn. Chỉ cần bọn họ không chọc đến mình thì mình sẽ không động đến bọn họ, nếu như bọn họ đủ thông minh, thì sẽ không có tâm tư khác.
“Yên tâm đi, anh làm rất cẩn thận, không tra ra được đâu, mà có tra ra được thì cũng không có chứng cứ.
Đột nhiên Tiểu Thố cảm thấy tình cảnh hiện tại rất không an toàn, tình tiết trên phim đã xem đột nhiên hiện lên trong tâm trí. Những người vì tiền mà đánh mất luân lý đạo đức, người vì tiền có thể làm ra bất cứ chuyện gì, càng nghĩ càng thấy không an toàn.
“Chồng ơi, nếu không, chúng ta về nước đi.”
Giản Chính Dương sờ sờ đầu của Tiểu Thố: “Chúng ta không thể rời đi dễ dàng vậy đâu yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không có việc gì.”
Đường Mai im lặng lái xe nhưng trong lòng là một mớ hỗn độn, trước đó anh trai chỉ suy đoán, thật ra không nắm được được năm phần. Dù sao thì trong mắt của hai anh em bọn họ, Giản Chính Dương chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi. Bọn họ thực sự không tin Giản Chính Dương có sức phá hoại lớn như vậy, nhớ dáng vẻ tức đến mức suýt phát bệnh của lão Bố Lãng khi nhận được điện thoại từ công ty sáng hôm nay, trong lòng cô ta thấy sảng khoái vô cùng. Nếu như lúc này mà khai Giản Chính Dương ra thì lão Bố Lãng sẽ như nào nhỉ?
Đến lúc đó, có phải anh em bọn họ sẽ có cơ hội thượng vị không?
Khác với Giản Chính Dương, anh ra tay là trực tiếp phá hỏng luôn, từ đầu đến cuối chuyện của gia tộc Bố Lãng không có liên quan gì đến anh. Mà anh em Đường Sơn nhún nhường trong gia tộc là vì muốn có được sản nghiệp của gia tộc Bố Lãng, chuyện bọn họ muốn làm là từ từ ăn hết.
Cho nên, ở phương diện nào đó, bọn họ hy vọng Giản Chính Dương có thể phá hỏng sản nghiệp của gia tộc, để lão Bố Lãng không xử lý được nữa mà phải ủy quyền lại. Ở một phương diện khác, lại lo lằn sản nghiệp bị Giản Chính Dương phá hết, đến lúc đó bọn họ lại toi công tính kế mà không nhận lại được gì, đương nhiên là không muốn điều đó xảy ra.
Chuyện này, vẫn phải về thương lượng lại với anh trai rồi mới quyết định được, dù sao thì có rất nhiều chuyện, suy nghĩ của anh ấy chu đáo hơn mình nhiều.
Bởi vì có Đường Mai và vệ sĩ đi theo sau, Tiểu Thố và Giản Chính Dương chỉ đi lòng vòng ở trấn nhỏ dưới chân núi, cảm nhận cuộc sống nhàn hạ của người dân bản xứ. Trong lúc đó Tiểu Thố rất dở tiếng Anh được Giản Chính Dương chỉ dạy từng chút từng chút một, trò chuyện với một cụ già hơn 70 tuổi, nụ cười của cụ già ấy rất thân thiện, lần đầu tiên khiến Tiểu Thố sinh ra hảo cảm đối với quốc gia này.
Giữa trưa đi ăn đặc sản ở trấn nhỏ, mãi đến hơn hai giờ chiều, Tiểu Thố mệt rã rời, mới được Đường Mai lái xe chở lên núi, vừa đến nơi Giản Chính Dương đã mang Tiểu Thố đi nghỉ ngơi.
Mà Đường Mai thì gửi tin nhắn cho anh trai mình, bảo anh ta lúc thuận tiện thì gọi điện thoại cho cô ta.
Bởi vì chuyện Đường Sơn mang Giản Chính Dương về, công với việc dòng chính của gia tộc Bố Lãng không nhiều. Nên Đường Sơn cũng nhận được chú ý của lão Bố Lãng, chuẩn bị bồi dưỡng, buổi sáng khi rời nhà thì đi cùng Đường Sơn đến công ty.
Đường Sơn không trả lời tin nhắn, biết chắc chắn anh trai đang không tiện lắm nên Đương Mai không vội, cứ chờ anh trai về đi.
Hơn tám giờ tối, lão Bố Lãng mới dẫn theo Đường Sơn, Cường Ni và hai cháu trai trở về. Gương mặt ông ta đầy mỏi mệt, để Cường Ni và Đường Sơn đi nghỉ ngơi còn mình thì dẫn theo hai cháu trai vào thư phòng bàn chuyện.
Cường Ni không thèm nhìn Đường Sơn mà đi vào bếp tìm cái gì đó để ăn. Cả ngày hôm nay không ăn chút gì hơi đói bụng, mà Đường Sơn thì trở về phòng, quả nhiên, em gái đang chờ mình.
Khóa trái cửa cẩn thận, Đường Mai chủ động nói cho Đường Sơn chuyện mà mình biết.
Cho dù là đã đoán từ trước, nhưng lại không cho là anh theo bản năng, thật sự là sau khi anh thừa nhận Đường Sơn có cảm giác như mình đã bị lừa. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Giản Chính Dương không có lý do gì để lừa anh ta.
Nghĩ đến dáng vẻ khinh thường của Giản Chính Dương khi mình nói đến chuyện hợp tác, chẳng lẽ anh khinh thường khi hợp tác với mình? Vậy tại sao bây giờ anh lại cho mình biết là do anh ra tay?
“Anh, chúng ta có nên nói ra không?” Đường Mai hỏi.
Nói ra?
Không, không thể nói ra được.
Đường Sơn có suy nghĩ như vậy ngay: “Em à chuyện này, trời biết đất biết, em biết anh biết, hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi, nhưng anh à, tại sao chúng ta phải làm vậy?” Đường Mai vẫn không hiểu được lựa chọn của Đường Sơn.
Đường Sơn cười cười, kéo em gái ngồi xuống bên cạnh mình bắt đầu phân tích cho cô ta nghe: “Đầu tiên chúng ta thảo luận một chút về tính chân thực của chuyện này, nếu như là giả, chúng ta nói ra, đến lúc đó lão Bố Lãng tra một cái phát hiện ra là giả, vậy hai người chúng ta đang đổ oan cho người khác rồi. Lấy thái độ của lão Bố Lãng đối với Giản Chính Dương, em cảm thấy ông ta sẽ làm gì chúng ta?”
Dáng vẻ ông già kia nổi giận ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ, tròn đầu Đường Mai nhớ đến gương mặt lúc tức giận của lão Bố Lãng, bị dọa đến không dám nói lời nào, lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy em gái bị dọa sợ, Đường Sơn tiếp tục nói: “Nếu như chuyện này là thật, vậy tại sao Giản Chính Dương lại muốn nói ra, cậu ta không sợ chúng ta mật báo sao?”
“Có lẽ cậu khá rất tin tưởng rằng chúng ta sẽ không tìm ra chứng cứ.”
“Không sai, chính chúng ta nói, chắc chắn lão Bố Lãng sẽ muốn chúng ta đưa chứng cứ ra, nếu chúng ta không lấy ra được chứng cứ, ông ta sẽ không khách sáo với chúng ta. Còn nữa, bình thường Giản Chính Dương quái gở, nhưng em cảm thấy cậu ta là một người không có đầu có sao?” Đường Sơn cười khổ một tiếng.
“Có thể tùy tiện quậy ra động tĩnh lớn như vậy, cậu ta đang dùng hành động nói cho chúng ta biết, anh ta chẳng thèm gia tộc Bố Lãng, muốn nuốt gia tộc này thì không dễ, nhưng muốn phá hư thì dễ dàng hơn nhiều.”
“Tại sao lại muốn phá hỏng chứ?” Đường Mai có chút không hiểu, gia sản của gia tộc Bố Lãng không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Đường Sơn cười cười: “Có lẽ mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau đi, lúc đầu khi anh đưa ra lời mời hợp tác với cậu ta, cậu ta còn khinh thường nhìn anh. Bây giờ, cậu ta lấy hành động thực tế nói cho anh biết rằng cậu là khinh thường hợp tác với anh, muốn hủy hoại gia tộc Bố Lãng chỉ cần một mình cậu ta là đủ rồi.”
Thử nghĩ một chút, nếu như là mình, sợ là không thể làm được như vậy, mới vẻn vẹn một ngày, sản nghiệp liên quan của gia tộc Bố Lãng, vậy mà đều xuất hiện trạng thái bị trộm. Mà không biết tin tức này truyền đi khi nào trước kia bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu bị rớt giá không ngừng.
Điều này không khỏi khiến anh ta nghĩ đến công ty mẹ của Elle trước đây, cùng là một thủ đoạn. Anh không ra tay thì thôi chứ vừa ra tay là sát chiêu.
Đột nhiên phát hiện, từ đầu đến cuối, Giản Chính Dương chỉ cho công ty lan truyền virus ra mà thôi, mà công ty chịu đả kích, phần lớn lo do đối thủ hoặc những người thừa cơ bỏ đá xuống giếng.
Thủ đoạn thật độc ác, sau khi nghĩ thông suốt, Đường Sơn bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Con người vốn tham lam, rất dễ đánh mất lý trí với lợi ích trước mắt. Giao tình nhiều năm gì đó, cái gọi là bạn bè trên thương trường, trên thương trường vốn chẳng có bạn bè thật sự, chỉ có lợi ích mà thôi. Cho dù bây giờ có một xí nghiệp chủ động đưa tay ra giúp gia tộc Bố Lãng, ai có thể cam đoạn bọn họ không làm gì phía sau lưng?
Lợi dụng lòng người tham lam để đạt được mục đích của mình, thủ đoạn của Giản Chính Dương thật tàn độc, nếu như anh cứ như vậy mà nói với bọn họ chuyện này là do anh làm, sẽ không chuẩn bị thứ gì để ứng phó sao?
Nếu như mình thật sự phản bội anh, đến lúc đó, chỉ sợ anh em mình sẽ trở thành kẻ chết thay, ngược lại chết như thế nào cũng không biết.
Càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng túa ra nhiều hơn.
Đường Sơn lại khuyên bảo em gái mình không nên đi trêu chọc Giản Chính Dương, bí mật này chỉ bọn họ biết mà thôi. Mà bây giờ, điều bọn họ cần phải làm chính là, không phải giúp gia tộc Bố Lãng tìm ra hung thủ, mà là thừa cơ hội này lấy được sự tin tưởng của lão Bố Lãng rồi tiến bào tầng trung tâm của công ty.
Có mục tiêu, Đường Sơn chợt cảm thấy trời quang mây tạnh, cùng em gái tính toán xem tiếp theo nên làm như thế nào. Mặc dù Giản Chính Dương sẽ không hợp tác với bọn họ, nhưng có thể trở thành bạn với họ, để anh giúp bọn họ trong lúc thích hợp, cũng không phải không có chỗ tốt.
Có quyết định này, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Đường Sơn đều theo lão Bố Lãng đến công ty, còn Đường Mai thì mỗi ngày đều theo bên cạnh Tiểu Thố. Mặc kệ Giản Chính Dương có để ý đến mình hay không cô ta vẫn luôn nghĩ cách khiến Tiểu Thố vui vẻ.
Lúc đầu Tiểu Thố không có cảm giác gì với cô ta cả, nhưng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngày nào cũng loanh quanh bên cạnh mình, nghĩ cách khiến mình vui vẻ. Tiểu Thố không tiện dùng mặt lạnh đối đãi với người ta, cứ như vậy, Đường Mai thành công chen vào giữa Tiểu Thố và Giản Chính Dương…
/119
|