A ~~~!
Sau tiếng thét chói tai của Tiểu Thỏ, còn có một tiếng thét còn chói tai hơn tiếng thét của cô, không phải tiếng hét này rất quen thuộc, Giản Chính Dương?
Hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ có bóng hình của Giản Chính Dương, Mới rồi, là anh sao?
Đúng vậy. Giản Chính Dương vuốt ngực, Tiểu Thỏ em chạy cái gì vậy, còn nữa, vì sao lại thét lớn tiếng như vậy, làm tôi sợ muốn chết.
Bạch Tiểu Thỏ không trả lời vấn đề của Giản Chính Dương, nắm lấy ống tay áo của anh, cảnh giác nhìn khắp nơi, xem coi có chỗ nào có người chốn không, Anh ở sau lưng tôi từ bao giờ vậy, có nhìn thấy người khác hay không?
Không có. Giản Chính Dương nhìn xung quanh, một bóng người cũng không có.
Ờ. Nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ chắc là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, buông ống tay áo của anh, khẽ vuốt cái trán đã đổ mồ hôi, bây giờ chân cô đã có chút mềm nhũn rồi.
Tiểu Thỏ em còn chưa trả lời tôi vì sao lại em lại bị dọa đến như vậy? Giản Chính Dương bởi vì Tiểu Thỏ buông ống tay áo của mình mà có chút bất mãn.
Tuy rằng muốn cho cô một thời gian để thích ứng, mỗi ngày buổi tối đều yên lặng đưa cô về nhà, cách xa cô mười mét, thế nhưn khoảng cách bây giờ của hai người, lập tức đánh đổ khả năng khống chế yếu ớt trong lòng của Giản Chính Dương, cánh tay căn bản không bị khống chế, ôm chặt Bạch Tiểu Thỏ vào lòng mình, mùi hương nhàn nhạt truyền từ người trong lòng của mình, như một luồng ánh sáng mặt trời, rọi sáng trái tim của anh, xua tan nội tâm đen tối của anh.
Vào lúc này tinh thần Bạch Tiểu Thỏ không yên, không có chú ý tới khoảng cách giữa mình và Giản Chính Dương, có lẽ cô đã quy Giản Chính Dương về loại tin tưởng, cho nên tiếp xúc với Giản Chính Dương cũng không có bất kỳ bất kỳ chống cự gì.
Chẳng phải do anh tự do nắm bả vai tôi từ phía sau làm tôi vừa sợ vừa nhảy dựng lên.
Giản Chính Dương có chút tủi thân, Là tôi nhìn thấy em càng chạy càng nhanh, muốn xem em có chuyện gì xảy ra không thôi mà.
Tiểu Thỏ nhắm mắt bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi lúc nãy làm cô không dám đi một mình nữa, Bỏ đi, anh tiễn tôi về.
Được. Đôi mắt Giản Chính Dương sáng ngời, đỡ Tiểu Thỏ cẩn thận đi về phía trước.
Chắc là do ảo giác của mình, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ, phát hiện tư thế Giản Chính Dương đỡ mình vô cùng thân thiết, nhưng cô đành phải chấp nhận, vừa rồi thực sự hù dọa cô, bây giờ không thể có sức lực đi nữa, trước đây vẫn cảm thấy bản thân rất kiên cường, nhưng bộ dạng vừa rồi, làm cho cô thấy rất mất mặt, tại sao lúc nãy mình lại sợ hải? Hay là cô thực sự cần một người bên cạnh?
Hai người yên lặng đi một lát, lòng của Tiểu Thỏ dần dần bình tĩnh lại, có lẽ là chóp mũi truyền đến hơi thở của người đàn ông này làm cho cô cảm thấy yên ổn.
Tối nay tôi ra khỏi siêu thị, sao không có thấy anh ở trước cửa tiểu khu?
Nếu như không phải là không thấy anh, thì lúc nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng sẽ không nghi thần nghi quỷ, hay là do cô không tự tin đến vậy, cho là mình có thể nhận biết được tiếng bước chân của Giản Chính Dương, đôi khi, tận mắt thấy vẫn là tốt nhất.
Giản Chính Dương ngẩn người, nói, Lúc tôi chuẩn bị đi ra, thì đột nhiên thấy bụng khó chịu, vì thế nên đi vào nhà vệ sinh,... Xin lỗi, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ đến đúng giờ đón em.
Bạch Tiểu Thỏ không nói gì, thế nhưng cô cảm thấy tim mình bởi vì lời nói của Giản Chính Dương mà bình tĩnh trở lại.
Đến cửa tiểu khu, lần đầu tiên Tiểu Thỏ có do dự, nhìn Giản Chính Dương ôm mình, cứ như vậy để anh rời khỏi, hình như có chút ác độc.
Có muốn lên nhà của tôi ngồi một chút không?
Được. Giản Chính Dương một chút giãy dụa cũng không có.
Lúc Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương đáp ứng liền hối hận, đã trễ thế này, muốn một người đàn ông lên nhà của người con gái độc thân, hình như có chút, nhưng mà đã lỡ nói ra nên cũng không tiện từ chối chỉ đành phải nói.
Nhà tôi rất bừa bộn, không có sắp xếp, nếu như anh ngại thì có thể ngày khác đến cũng được.
Tôi không ngại. Thật vất vả Tiểu Thỏ lên tiếng, Giản Chính Dương vui vẻ còn không kịp, thì làm sao có thể từ chối, cho dù là ổ chó anh cũng sẽ đi.
. . . Được rồi. Khóe miệng Bạch Tiểu Thỏ có chút run rẩy, đi về phía trước.
N nhà, mở đèn, nhìn trong phòng khách bày đồ ngổn ngang, Bạch Tiểu Thỏ có chút ngượng ngùng, Tôi ở một mình, vì thế không thường dọn dẹp.
Không sao. Giản Chính Dương cười cười, Tôi cũng không thường dọn nhà mà.
Tiểu Thỏ không tự chủ nhớ tới tấm hình trong điện thoại mà Giản Chính Dương tự chụp gửi cô, nhìn thấy nhà anh, thoạt nhìn, có vẻ sạch sẽ hơn nhà mình nhiều.
Anh ngồi đi.
Được. Giản Chính Dương rất tự nhiên hôn một cái Tiểu Thỏ, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sa lon, hoàn toàn không coi mình là khách.
Đêm nay ánh trăng tốt, Tiểu Thỏ quyết định không chấp nhất với anh, Muốn uống chút gì không?
Em cho tôi cái gì tôi uống cái đó.
Được rồi. Tiểu Thỏ đổ nước trà nóng từ trong ấm ra, Trong nhà chỏ còn nước trà nóng, vì thế chỉ có thể mời anh uống nó vậy.
Cười cười nhìn cái ly hình hoạt hình, Bạch Tiểu Thỏ một chút cũng không ngại rót chiêu đãi khác, Đây là cái chén bình thường em uống sao?
Vâng.
Em uống nước như thế nào vậy? Giản Chính Dương tò mò uống một ngụm nước, Môi của em chạm nơi nào?
Vừa nói Giản Chính Dương vừa cầm chiếc ly xoay một vòng, cố gắng tìm kiếm chỗ Tiểu Thỏ chạm môi vào, vì thế có thể gián tiếp hôn môi rồi.
Tiểu Thỏ tự động bỏ qua hành vi ấu trĩ của anh, nhưng mà vẻ mặt không cẩn thận được đỏ một chút, Khuya lắm rồi, anh uống nước rồi thì trở về đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi.
Vừa nghe thấy Tiểu Thỏ đuổi người, Giản Chính Dương lập tức giả ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Thỏ, Có thể cho tôi uống hết ly này rồi mới đi không?
Có thể.
Tiểu Thỏ trả lời xong, trong mắt Giản Chính Dương lộ ra một tia giảo hoạt, ly nước này tối nay anh sẽ không uống xong, vẫy tay một cái đứng bên cạnh Tiểu Thỏ nói,
Không cần nhìn anh, em làm việc của mình đi.
Được rồi. Tiểu Thỏ chỉ do dự một chút liền gật đầu, bốn giờ cô đã phải đi làm, thỉnh thoảng cũng có ăn khuya, mà ngày hôm nay, lúc thức dậy ăn một chút đã đi làm, nếu như không phải thỉnh thoảng ăn một viên kẹo đại bạch thỏ, có khả năng đã sớm đói bụng.
Tôi muốn ăn mì, anh muốn ăn không?
Muốn. Vừa nghe Tiểu Thỏ muốn xuống bếp, Giản Chính Dương lập tức gật đầu, Tôi muốn ăn.
Được rồi. Bạch Tiểu Thỏ tiến phòng bếp, Chờ một lát.
Lợi dụng lúc này, Giản Chính Dương đi tới chỗ để giày, bởi vì có anh, nên Tiểu Thỏ cũng không thay dép, trên kệ có một đôi dép nữ, ngày mai mình sẽ mang đôi giày mình đến, Giản Chính Dương lập tức quyết định, sau này tới có thể đổi giày, tất nhiên, nhà mình cũng nên chuẩn bị một đôi dép nữ, lúc ấy Tiểu Thỏ đến nhà mình có thể mang được.
Cởi giày và vớ ra, mang giày giày xăng-̣đan của Tiểu Thỏ vào nhà vệ sinh rửa chân, mỗi ngày ở nhà, mỗi ngày tắm, trên người anh sạch sẽ hơn người đàn ông khác nhiều, thậm chí còn có mùi hương của xà phòng.
Dùng khăn mặt của Tiểu Thỏ, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi vị của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương một chút cũng không khách khí, từ khi có thể bước vào đây anh đã không xem mình là khách, mà là chủ nhân của nơi này.
Tiểu Thỏ bưng hai tô mì ra, đựng trong bát của Giản Chính Dương nhiều hơn một chút, bưng ra thì thấy, Giản Chính Dương ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn cơm, thấy cô, lập tức hiện ra ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Nhìn đôi mắt này, làm cho cô sinh ra cảm giác thân thiết, cười cười, Ăn mì.
Được. Giản Chính Dương nhận lấy tô mì Tiểu Thỏ đưa tới, không kịp chờ đợi muốn nếm thử tay nghề của Tiểu Thỏ, ăn một miếng kết quả là nóng quá !~~
A, . . .
Anh làm sao vậy? Nóng sao? Mua nhổ ra đi. Thấy anh bị nóng đến như vậy mà không thèm nhổ ra, Tiểu Thỏ có chút tức giận vô cùng.
Sao không nhổ ra.
Thấy Tiểu Thỏ nổi giận, Giản Chính Dương vội vã nhổ ra vào bát, ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhịn không được phát hỏa, đáy lòng còn mơ hồ yêu thương, Anh ngốc à, đến con nít cũng biết nóng là phải nhổ ra, tại sao anh không nhổ?
Luyến tiếc. Giản Chính Dương nhỏ giọng nói.
Tiểu Thỏ sửng sốt một chút mới phản ứng được, luyến tiếc không nhổ ra, là bởi vì cô nấu sao.
Đọc được ý tứ trong mắt anh, nhất thời lòng có nhiều rối loạn, đẩy ly nước qua, Uống nước lạnh đi.
Thấy anh uống từng hóp nhỏ, cô giục, Uống vài hóp nữa, uống nhiều một chút.
Không uống, uống sẽ hết. Giản Chính Dương lắc đầu liên tục, Tôi không muốn đi.
Tiểu Thỏ sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, Được rồi, sẽ không đuổi anh đi, uống cạn hết cũng sẽ không đuổi anh đi.
Nghe được Tiểu Thỏ bảo đảm, Giản Chính Dương cười giống như đứa trẻ, Được, là em nói đó.
Tiểu Thỏ mơ hồ nghĩ có gì đó không đúng, nhưng thấy anh hài lòng nghiêm túc ăn mì, dáng vẻ giống như rất ngon, nhất thời bụng cũng thấy đói, không cần nghĩ nhiều, hay là ăn mì trước đi.
Sau tiếng thét chói tai của Tiểu Thỏ, còn có một tiếng thét còn chói tai hơn tiếng thét của cô, không phải tiếng hét này rất quen thuộc, Giản Chính Dương?
Hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ có bóng hình của Giản Chính Dương, Mới rồi, là anh sao?
Đúng vậy. Giản Chính Dương vuốt ngực, Tiểu Thỏ em chạy cái gì vậy, còn nữa, vì sao lại thét lớn tiếng như vậy, làm tôi sợ muốn chết.
Bạch Tiểu Thỏ không trả lời vấn đề của Giản Chính Dương, nắm lấy ống tay áo của anh, cảnh giác nhìn khắp nơi, xem coi có chỗ nào có người chốn không, Anh ở sau lưng tôi từ bao giờ vậy, có nhìn thấy người khác hay không?
Không có. Giản Chính Dương nhìn xung quanh, một bóng người cũng không có.
Ờ. Nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ chắc là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, buông ống tay áo của anh, khẽ vuốt cái trán đã đổ mồ hôi, bây giờ chân cô đã có chút mềm nhũn rồi.
Tiểu Thỏ em còn chưa trả lời tôi vì sao lại em lại bị dọa đến như vậy? Giản Chính Dương bởi vì Tiểu Thỏ buông ống tay áo của mình mà có chút bất mãn.
Tuy rằng muốn cho cô một thời gian để thích ứng, mỗi ngày buổi tối đều yên lặng đưa cô về nhà, cách xa cô mười mét, thế nhưn khoảng cách bây giờ của hai người, lập tức đánh đổ khả năng khống chế yếu ớt trong lòng của Giản Chính Dương, cánh tay căn bản không bị khống chế, ôm chặt Bạch Tiểu Thỏ vào lòng mình, mùi hương nhàn nhạt truyền từ người trong lòng của mình, như một luồng ánh sáng mặt trời, rọi sáng trái tim của anh, xua tan nội tâm đen tối của anh.
Vào lúc này tinh thần Bạch Tiểu Thỏ không yên, không có chú ý tới khoảng cách giữa mình và Giản Chính Dương, có lẽ cô đã quy Giản Chính Dương về loại tin tưởng, cho nên tiếp xúc với Giản Chính Dương cũng không có bất kỳ bất kỳ chống cự gì.
Chẳng phải do anh tự do nắm bả vai tôi từ phía sau làm tôi vừa sợ vừa nhảy dựng lên.
Giản Chính Dương có chút tủi thân, Là tôi nhìn thấy em càng chạy càng nhanh, muốn xem em có chuyện gì xảy ra không thôi mà.
Tiểu Thỏ nhắm mắt bình tĩnh lại, nỗi sợ hãi lúc nãy làm cô không dám đi một mình nữa, Bỏ đi, anh tiễn tôi về.
Được. Đôi mắt Giản Chính Dương sáng ngời, đỡ Tiểu Thỏ cẩn thận đi về phía trước.
Chắc là do ảo giác của mình, Bạch Tiểu Thỏ nghĩ, phát hiện tư thế Giản Chính Dương đỡ mình vô cùng thân thiết, nhưng cô đành phải chấp nhận, vừa rồi thực sự hù dọa cô, bây giờ không thể có sức lực đi nữa, trước đây vẫn cảm thấy bản thân rất kiên cường, nhưng bộ dạng vừa rồi, làm cho cô thấy rất mất mặt, tại sao lúc nãy mình lại sợ hải? Hay là cô thực sự cần một người bên cạnh?
Hai người yên lặng đi một lát, lòng của Tiểu Thỏ dần dần bình tĩnh lại, có lẽ là chóp mũi truyền đến hơi thở của người đàn ông này làm cho cô cảm thấy yên ổn.
Tối nay tôi ra khỏi siêu thị, sao không có thấy anh ở trước cửa tiểu khu?
Nếu như không phải là không thấy anh, thì lúc nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng sẽ không nghi thần nghi quỷ, hay là do cô không tự tin đến vậy, cho là mình có thể nhận biết được tiếng bước chân của Giản Chính Dương, đôi khi, tận mắt thấy vẫn là tốt nhất.
Giản Chính Dương ngẩn người, nói, Lúc tôi chuẩn bị đi ra, thì đột nhiên thấy bụng khó chịu, vì thế nên đi vào nhà vệ sinh,... Xin lỗi, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ đến đúng giờ đón em.
Bạch Tiểu Thỏ không nói gì, thế nhưng cô cảm thấy tim mình bởi vì lời nói của Giản Chính Dương mà bình tĩnh trở lại.
Đến cửa tiểu khu, lần đầu tiên Tiểu Thỏ có do dự, nhìn Giản Chính Dương ôm mình, cứ như vậy để anh rời khỏi, hình như có chút ác độc.
Có muốn lên nhà của tôi ngồi một chút không?
Được. Giản Chính Dương một chút giãy dụa cũng không có.
Lúc Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương đáp ứng liền hối hận, đã trễ thế này, muốn một người đàn ông lên nhà của người con gái độc thân, hình như có chút, nhưng mà đã lỡ nói ra nên cũng không tiện từ chối chỉ đành phải nói.
Nhà tôi rất bừa bộn, không có sắp xếp, nếu như anh ngại thì có thể ngày khác đến cũng được.
Tôi không ngại. Thật vất vả Tiểu Thỏ lên tiếng, Giản Chính Dương vui vẻ còn không kịp, thì làm sao có thể từ chối, cho dù là ổ chó anh cũng sẽ đi.
. . . Được rồi. Khóe miệng Bạch Tiểu Thỏ có chút run rẩy, đi về phía trước.
N nhà, mở đèn, nhìn trong phòng khách bày đồ ngổn ngang, Bạch Tiểu Thỏ có chút ngượng ngùng, Tôi ở một mình, vì thế không thường dọn dẹp.
Không sao. Giản Chính Dương cười cười, Tôi cũng không thường dọn nhà mà.
Tiểu Thỏ không tự chủ nhớ tới tấm hình trong điện thoại mà Giản Chính Dương tự chụp gửi cô, nhìn thấy nhà anh, thoạt nhìn, có vẻ sạch sẽ hơn nhà mình nhiều.
Anh ngồi đi.
Được. Giản Chính Dương rất tự nhiên hôn một cái Tiểu Thỏ, sau đó đi tới ngồi xuống ghế sa lon, hoàn toàn không coi mình là khách.
Đêm nay ánh trăng tốt, Tiểu Thỏ quyết định không chấp nhất với anh, Muốn uống chút gì không?
Em cho tôi cái gì tôi uống cái đó.
Được rồi. Tiểu Thỏ đổ nước trà nóng từ trong ấm ra, Trong nhà chỏ còn nước trà nóng, vì thế chỉ có thể mời anh uống nó vậy.
Cười cười nhìn cái ly hình hoạt hình, Bạch Tiểu Thỏ một chút cũng không ngại rót chiêu đãi khác, Đây là cái chén bình thường em uống sao?
Vâng.
Em uống nước như thế nào vậy? Giản Chính Dương tò mò uống một ngụm nước, Môi của em chạm nơi nào?
Vừa nói Giản Chính Dương vừa cầm chiếc ly xoay một vòng, cố gắng tìm kiếm chỗ Tiểu Thỏ chạm môi vào, vì thế có thể gián tiếp hôn môi rồi.
Tiểu Thỏ tự động bỏ qua hành vi ấu trĩ của anh, nhưng mà vẻ mặt không cẩn thận được đỏ một chút, Khuya lắm rồi, anh uống nước rồi thì trở về đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi.
Vừa nghe thấy Tiểu Thỏ đuổi người, Giản Chính Dương lập tức giả ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Thỏ, Có thể cho tôi uống hết ly này rồi mới đi không?
Có thể.
Tiểu Thỏ trả lời xong, trong mắt Giản Chính Dương lộ ra một tia giảo hoạt, ly nước này tối nay anh sẽ không uống xong, vẫy tay một cái đứng bên cạnh Tiểu Thỏ nói,
Không cần nhìn anh, em làm việc của mình đi.
Được rồi. Tiểu Thỏ chỉ do dự một chút liền gật đầu, bốn giờ cô đã phải đi làm, thỉnh thoảng cũng có ăn khuya, mà ngày hôm nay, lúc thức dậy ăn một chút đã đi làm, nếu như không phải thỉnh thoảng ăn một viên kẹo đại bạch thỏ, có khả năng đã sớm đói bụng.
Tôi muốn ăn mì, anh muốn ăn không?
Muốn. Vừa nghe Tiểu Thỏ muốn xuống bếp, Giản Chính Dương lập tức gật đầu, Tôi muốn ăn.
Được rồi. Bạch Tiểu Thỏ tiến phòng bếp, Chờ một lát.
Lợi dụng lúc này, Giản Chính Dương đi tới chỗ để giày, bởi vì có anh, nên Tiểu Thỏ cũng không thay dép, trên kệ có một đôi dép nữ, ngày mai mình sẽ mang đôi giày mình đến, Giản Chính Dương lập tức quyết định, sau này tới có thể đổi giày, tất nhiên, nhà mình cũng nên chuẩn bị một đôi dép nữ, lúc ấy Tiểu Thỏ đến nhà mình có thể mang được.
Cởi giày và vớ ra, mang giày giày xăng-̣đan của Tiểu Thỏ vào nhà vệ sinh rửa chân, mỗi ngày ở nhà, mỗi ngày tắm, trên người anh sạch sẽ hơn người đàn ông khác nhiều, thậm chí còn có mùi hương của xà phòng.
Dùng khăn mặt của Tiểu Thỏ, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi vị của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương một chút cũng không khách khí, từ khi có thể bước vào đây anh đã không xem mình là khách, mà là chủ nhân của nơi này.
Tiểu Thỏ bưng hai tô mì ra, đựng trong bát của Giản Chính Dương nhiều hơn một chút, bưng ra thì thấy, Giản Chính Dương ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn cơm, thấy cô, lập tức hiện ra ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Nhìn đôi mắt này, làm cho cô sinh ra cảm giác thân thiết, cười cười, Ăn mì.
Được. Giản Chính Dương nhận lấy tô mì Tiểu Thỏ đưa tới, không kịp chờ đợi muốn nếm thử tay nghề của Tiểu Thỏ, ăn một miếng kết quả là nóng quá !~~
A, . . .
Anh làm sao vậy? Nóng sao? Mua nhổ ra đi. Thấy anh bị nóng đến như vậy mà không thèm nhổ ra, Tiểu Thỏ có chút tức giận vô cùng.
Sao không nhổ ra.
Thấy Tiểu Thỏ nổi giận, Giản Chính Dương vội vã nhổ ra vào bát, ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhịn không được phát hỏa, đáy lòng còn mơ hồ yêu thương, Anh ngốc à, đến con nít cũng biết nóng là phải nhổ ra, tại sao anh không nhổ?
Luyến tiếc. Giản Chính Dương nhỏ giọng nói.
Tiểu Thỏ sửng sốt một chút mới phản ứng được, luyến tiếc không nhổ ra, là bởi vì cô nấu sao.
Đọc được ý tứ trong mắt anh, nhất thời lòng có nhiều rối loạn, đẩy ly nước qua, Uống nước lạnh đi.
Thấy anh uống từng hóp nhỏ, cô giục, Uống vài hóp nữa, uống nhiều một chút.
Không uống, uống sẽ hết. Giản Chính Dương lắc đầu liên tục, Tôi không muốn đi.
Tiểu Thỏ sửng sốt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, Được rồi, sẽ không đuổi anh đi, uống cạn hết cũng sẽ không đuổi anh đi.
Nghe được Tiểu Thỏ bảo đảm, Giản Chính Dương cười giống như đứa trẻ, Được, là em nói đó.
Tiểu Thỏ mơ hồ nghĩ có gì đó không đúng, nhưng thấy anh hài lòng nghiêm túc ăn mì, dáng vẻ giống như rất ngon, nhất thời bụng cũng thấy đói, không cần nghĩ nhiều, hay là ăn mì trước đi.
/119
|