“Nàng lặp lại lần nữa?” Lâm Huân quay đầu lại, híp mắt, giọng điệu vẫn như thường.
“Ta nói nếu Vương gia muốn lương thực, thì xin hãy buông tha ta.” Khởi La không chút nào sợ hãi đối diện với ánh mắt của hắn.
“Chu Khởi La!” Lâm Huân bỗng nhiên xông tới, Khởi La rụt người lại theo bản năng, chỉ nghe bên người có tiếng đồ vật vỡ “choang” một tiếng, hơi thở của người kia đã gần trong gang tấc.
Nàng cứng người, chỉ thấy tay hắn nện trên đống mảnh bình hoa đã vỡ nát, máu tươi chảy ròng ròng.
Nàng vội vàng nghiêng người qua muốn kiểm tra vết thương của hắn, hắn lại đẩy nàng ra: “Nàng chán ghét ở bên cạnh ta như vậy sao? Nàng lại muốn vứt bỏ ta bao nhiêu năm nữa? Năm năm? Mười năm? Hay là cả đời này cũng không muốn gặp lại nữa?”
“Ta không phải…” Khởi La lắc đầu.
Nàng chỉ thấy hắn giận dỗi, lúc ở trên giường còn thân mật như vậy, bây giờ lại tự xưng “Bổn Vương”, như là cố ý kéo giãn khoảng cách với nàng vậy, nên nàng muốn trêu tức hắn một chút.
Nào biết hắn…
Lưu Ly đứng ở ngoài cửa, nàng ấy cũng không đi xa, nghe thấy động tĩnh bên trong còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, mà nhóm cung nữ bên người đều thờ ơ, giống như không nghe thấy gì hết, nàng ấy bèn tự mình chạy vào.
Lúc Lưu Ly nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ tới mức không biết nên làm thế nào cho phải.
Khởi La quay đầu nói: “Lưu Ly, mau đi tìm Thái y lại đây.”
“Vâng!” Lưu Ly xoay người lại chạy ra ngoài.
Máu tươi “lạch tạch” rơi xuống trên giường, Khởi La cầm tay Lâm Huân giơ lên trước mặt, nhìn thấy bên trên còn dính vài mảnh sành sứ vỡ vụn, từng vết nông cạn lỗ chỗ trên tay, mắt nàng lập tức đỏ lên: “Chàng không biết đau hả? Ta chỉ là nói thế mà thôi, chàng lấy bản thân ra trút giận làm gì chứ!”
Lâm Huân nhìn Khởi La, thấy nàng thật sự lo lắng, nỗi khủng hoảng trong lòng mới vơi đi một chút.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, đầu tựa vào đỉnh đầu của nàng: “Nếu nàng biết ba năm qua ta trải qua như thế nào, chắc chắn sẽ cảm thấy, chút ít thương tích này căn bản không nhằm nhò gì.”
Khởi La giơ tay đập vào người hắn mấy cái: “Chàng gạt ta phá bỏ con của chúng ta, ta giả chết giấu giếm chàng ba năm.
Chúng ta cũng coi như hòa nhau.
Còn nữa, chúng ta vừa gặp mặt chàng đã làm chuyện đó với ta, cũng không sợ ta hận chàng sao!”
Lâm Huân lắc đầu, dùng tay không bị thương kéo sợi tơ hồng trên cổ Khởi La, chiếc nhẫn ngọc ban chỉ vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng rơi ra ngoài.
Hắn cầm lấy nắm trong lòng bàn tay, như đã định liệu trước mà nói: “Lúc ta nhìn thấy cái này, ta biết trong lòng nàng vẫn còn có ta, chẳng qua nàng tuyệt đối sẽ không nói ra mà thôi.
Nếu ta không làm như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không lập tức chấp nhận ta.”
Khởi La tức muốn chết, không biết nam nhân này trở nên giảo hoạt như vậy từ bao giờ.
Nàng đoạt nhẫn ngọc ban chỉ lại, nhét nó lại trong quần áo một lần nữa.
Đúng lúc Lưu Ly đưa Thái y tới đây, Thái y lập tức bôi thuốc băng bó cho Lâm Huân.
Lưu Ly thì dọn dẹp những mảnh vỡ trên đất.
Khởi La ngồi cạnh Lâm Huân, nắm lấy cánh tay của hắn, không ngừng dặn dò Thái y: “Ngài nhẹ một chút, nhẹ một chút!”
Thái y hiền từ gật gù bảo nàng cứ yên tâm, thấy dáng vẻ Lâm Huân rất hưởng thụ, trong lòng đã sáng tỏ quan hệ của hai người này không giống bình thường, huống chi không lâu trước đây Lâm Huân còn tới lấy thuốc.
Cô nương này thật xinh đẹp, đáng tiếc trên mặt lại có một chút tỳ vết, nếu không nói nàng đẹp nhất kinh thành cũng không ngoa.
Sau khi Thái y rời đi, Lâm Huân đi tịnh thất tắm gội.
Khởi La sợ hắn đụng tới miệng vết thương nên đi theo vào giúp hắn.
Nào biết hắn lợi dụng vết thương mà khinh bạc nàng, hai người náo loạn một trận trong tịnh thất, xong việc Lâm Huân ôm Khởi La về giường ngủ trưa.
Khởi La bị hắn lăn lộn ba ngày, đương nhiên thể lực đã không chống đỡ nổi ngủ thiếp đi.
Đến lúc nàng tỉnh dậy vì đói bụng thì trời đã hoàng hôn, Lâm Huân không còn bên cạnh nữa.
Nàng cảm thấy cơn đau dưới người đã dịu đi một chút, xốc chăn lên xuống giường.
Lưu Ly nghe được động tĩnh tiến vào, không còn dáng vẻ lo sợ bất an nữa, trái lại còn mỉm cười: “Phu nhân có muốn ăn gì không? Phòng bếp đều đã chuẩn bị xong rồi.” Khởi La vốn định nói chờ Lâm Huân trở về rồi cùng ăn, nhưng đột nhiên lại im lặng.
Hai người vốn cửu biệt trùng phùng, đôi bên cũng đều hiểu tình cảm của nhau, bây giờ đúng là lúc tình cảm mặn nồng.
Nhưng nàng thật sự không muốn luôn bị nhốt trong tòa cung điện lộng lẫy này, làm một kẻ như mù như điếc, làm sủng vật của hắn.
Giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải đối mặt.
Ví dụ như nếu nàng và hắn lại ở bên nhau một lần nữa, thì phải dùng thân phận là gì đây? Trắc phi gì đó phải xử lý như thế nào? Còn có thân thể của nàng đã không có khả năng mang thai rồi, không biết hắn có để bụng chuyện này hay không?
Đây đều là những sự thật mà bọn họ tránh không nhắc đến nhưng không thể xem nhẹ được.
Lưu Ly thấy sắc mặt Khởi La không đúng lắm, hỏi: “Phu nhân, làm sao vậy?”
“Không có gì, chờ Vương gia một lát đi.”
Lưu Ly cười nói: “Lúc Vương gia đi đã dặn dò, ngài ấy làm xong việc sẽ trở về, bảo phu nhân không cần chờ ngài ấy, tự mình cứ ăn cơm trước đừng để bị đói.
Vương gia còn dặn tất cả mọi người không được nói chuyện lớn tiếng quấy nhiễu đến phu nhân.
Ngài ấy còn sai người đi chuẩn bị quần áo trang sức cho phu nhân dùng, không ngờ ngay cả màu sắc và kiểu dáng phu nhân thích mà ngài ấy cũng biết…” Lưu Ly thao thao bất tuyệt, cho dù nàng ấy chậm hiểu như thế nào cũng biết quan hệ giữa Vương gia và phu nhân e rằng không bình thường… Có lẽ nào đây chính là người mà phu nhân vẫn luôn nhung nhớ?
“Vương gia.” Cung nữ ngoài cửa chỉnh tề kêu một tiếng, Lâm Huân đã bước vào trong, cởi áo choàng ra vắt trên cánh tay.
Hắn liếc nhìn mặt bàn trống trơn, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại không ăn cơm? Không phải đã nói không cần chờ ta sao.”
Lưu Ly hành lễ: “Phu nhân không chịu ăn trước, nói là phải đợi ngài.
Nô tỳ ra ngoài truyền thiện.”
Lâm Huân ngồi xuống đối diện Khởi La, nói thẳng: “Tính cách của nha đầu này không giống Ninh Khê chút nào.” Thấy Khởi La nhìn mình như có điều muốn nói, bèn hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
“Ta đã nói rồi ta sẽ không chưa nói lời từ biệt mà đã đi đâu.
Những cung nữ ngoài cửa kia, ta không thích, có thể cho bọn họ lui đi được không?”
Lâm Huân biết nàng nghĩ sai rồi, bèn nói: “Những người đó không phải dùng để giám sát nàng.
Ta chỉ là không muốn có vài người không liên quan đến quấy rầy nàng.
Cung nữ quen thuộc hành cung này hơn Lưu Ly, có chuyện gì đều có thể dặn dò bọn họ đi làm.
Nếu nàng không thích, ta bảo bọn họ đứng xa một chút.”
Đồ ăn lục tục được bưng lên, che kín mặt bàn.
Khởi La thấy các cung nữ đều đã lui xuống, hít sâu một hơi mới nói: “Ta muốn hỏi chàng một vấn đề, ở đây nói chuyện có tiện không?”
“Ừ, nàng nói đi.” Lâm Huân hơi nghiêng đầu, dáng vẻ lắng nghe nàng nói.
“Chàng… có muốn vị trí kia không?”
Động tác đang tháo đai lưng của Lâm Huân khựng lại một chút, nhưng sắc mặt hắn vẫn như thường: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Nếu chàng muốn, ta có thể giúp chàng.
Nhưng ta chỉ có thể đi cùng chàng đến khi chàng bước lên vị trí kia mà thôi.
Bởi vì khi ở trên vị trí kia, quân thần, quốc gia, có quá nhiều quan hệ lợi ích cần phải cân nhắc, lúc ấy liên hôn là cách tốt nhất.
Chàng không thể nào chỉ có một nữ nhân là ta, ta cũng không muốn đi tranh đoạt một người nam nhân với người khác.”
Lâm Huân nhìn Khởi La, thấy ánh mắt nàng trong suốt kiên định, nàng vô cùng rõ ràng mình đang nói cái gì.
Nếu là trước đây hắn sẽ cảm thấy nàng chỉ là một đóa hoa nhỏ cần được yêu thương chiều chuộng, mọi chuyện có hắn là được rồi.
Đôi khi nàng cũng sẽ kể cho hắn nghe về những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Tuy không nói rõ muốn để hắn quyết định mọi chuyện, nhưng mọi việc lớn nhỏ đều do hắn ra quyết định.
Nhưng hiện tại người ngồi trước mặt hắn này, hiển nhiên không còn là cô gái nhỏ của ba năm trước nữa rồi.
“Nàng muốn ta lựa chọn giữa nàng và vị trí kia?” Lâm Huân bình tĩnh hỏi.
Khởi La vội vàng lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải.
Nếu chàng muốn làm Hoàng đế, nhất định phải làm một Hoàng đế tốt, mang phúc lợi đến cho vạn dân.
Từ xưa đến nay, có Hoàng đế nào chỉ có một nữ nhân đâu? Ta không muốn, cũng không hy vọng chàng vì ta mà lưng mang tiếng xấu, bị khó xử bị kẹp giữa ta với các đại thần cùng với các thế gia đại tộc.
Ta biết chàng là người như thế nào, ta cũng biết mình là dạng người như thế nào.
Cho nên tách ra là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.”
“Nếu ta nói ta không cần thì sao?”
Khởi La như hơi bất ngờ, nhưng sắc mặt nam nhân trước mặt nàng không giống đang nói đùa chút nào, nàng nhanh chóng nói: “Nếu chàng không cần, một khi người khác đăng cơ, mối uy hiếp lớn nhất như chàng sẽ có kết cục gì chàng biết không?”
Lâm Huân nhàn nhạt cười nói: “Được cá quên nơm[*], tân đế sẽ giết ta cũng nói không chừng.”
[*]Nguyên văn 飞鸟尽,良弓藏: Phi điểu tận, lương cung tàn.
Nghĩa là chim ở trên cao đã bị bắn chết, thì cây cung tốt bị cất đi.
Câu thành ngữ dùng để nói về người vong ân bội nghĩa, lúc khó khăn nghèo hèn thì nhờ cậy người khác, đến khi thành công sung sướng thì phản bội những người giúp mình lúc trước.
“Vậy chàng còn dám nhường ngôi vị Hoàng đế này lại ư? Nếu chàng muốn, hoàng vị kia đối với chàng chỉ là một bước xa mà thôi… Chàng đừng làm việc gì ngốc nghếch.” Khởi La vừa mới dứt lời, Lâm Huân đã đè tay nàng lại, cười khổ nói: “Nàng đừng bẫy ta, ta biết rõ mình muốn cái gì.
Trước khi biết được nàng vẫn còn sống, đúng là ta từng có suy nghĩ đó.
Nhưng hiện tại ta chỉ cần nàng.
Ta cũng không muốn đưa chúng ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cho nên ngôi vị Hoàng đế nhường cho người khác, chúng ta đi lưu lạc thiên nhai.
Hắn có bản lĩnh giết ta, cứ để hắn tới đi.”
Trong lòng Khởi La rất ấm áp, trước đây luôn thao thao bất tuyệt nói muốn chia tay trong vui vẻ với hắn bây giờ không nói ra được chữ nào.
Người ta ngay cả ngôi vị Hoàng đế đều từ bỏ, muốn cùng nàng đi lưu lạc thiên nhai, nàng còn có thể nói gì nữa?
“Còn trắc phi kia…”
“Lúc ấy phụ hoàng ban hôn, ta không thể từ chối được.
Nhưng ta chưa từng chạm vào nàng ta, thân phận của nàng ta đặt ở đó, cũng không dễ dàng mà đuổi đi được, nhưng việc này ta sẽ nghĩ cách.
Được rồi, không nói những chuyện này nữa, ăn cơm đi, đồ ăn đều lạnh hết rồi.” Lâm Huân vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, cầm đôi đũa đặt lên chén của nàng.
Khởi La lại chỉ ăn một ít, dưới dâm uy của Lâm Huân, lượng cơm ăn của nàng đã gấp đôi bình thường, nhưng mà Lâm Huân vẫn không hài lòng, đến tận khi nàng ăn đến nỗi bụng phình phình mới bỏ qua.
Nàng kháng nghị nói: “Ta lại không phải heo!”
Lâm Huân trả lời lại một cách mỉa mai: “Lượng cơm ăn của nàng không bằng cả một đứa trẻ mới sinh nữa.
Sao đây, nàng muốn tu tiên à?”
Lưu Ly đang thu dọn bát đũa “phì” cười ra tiếng, Khởi La trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.
Nàng ấy vội vàng che miệng lại, nghẹn cười, mặt đỏ bừng.
Khởi La nói với Lâm Huân: “Ninh Khê đã về thành rồi đúng không? Ta muốn gặp nàng ấy một chút, có một số việc muốn dặn dò.”
Lâm Huân còn thầm nghĩ Khởi La hoàn toàn không nhắc tới tung tích của Ninh Khê, thấy lạ việc nàng không quan tâm đến Ninh Khê.
Bây giờ nghĩ lại mấy năm nay Ninh Khê có lẽ đã học được nhiều thứ, đã có bản lĩnh hơn trước rồi, Khởi La căn bản không phải lo lắng cho nàng ấy.
Hắn nghĩ như vậy, uống một ngụm trà rồi nói: “Chỉ sợ nàng ấy không rảnh gặp nàng, Thấu Mặc không biết đưa nàng ấy đi đâu rồi.
Hắn chỉ nhắn lại với ta rằng qua hai ngày rồi hắn sẽ trở về.
Nguyệt Tam Nương vẫn còn ở trong thành, ngày mai ta sai người gọi nàng ấy tới cho nàng?”
Khởi La gật gật đầu, trong lòng lại chửi thầm, mấy cái kỹ xảo nam nhân bọn họ hay dùng còn không phải những cái đó sao.
Chỉ là một người muốn đánh một người muốn nhận, cũng không phải chuyện lớn gì.
Buổi tối Khởi La đọc sách, Lâm Huân xử lý một chút công vụ, hai người cũng không trò chuyện với nhau.
Chẳng qua lúc nàng đọc sách mệt mỏi, ngẫu nhiên nhìn về phía hắn, trong lòng lập tức ấm áp.
Lúc hắn duỗi tay lấy chén trà, hắn vô thức liếc nàng một cái rồi cảm thấy rất mỹ mãn.
Sau khi hai người tắt đèn lên giường, Lâm Huân lại không thành thật, nhưng Khởi La kêu đau, hắn vừa lừa lại gạt nàng ngồi trên người hắn tự mình động.
Khởi La vừa thẹn vừa bực, làm được một lần rồi rốt cuộc chịu không nổi, khuôn mặt nhớp nháp, cũng không rõ là mồ hôi hay là nước mắt.
Cuối cùng Lâm Huân cũng buông tha nàng, giúp nàng lau thân thể, bôi thuốc, còn dõng dạc nói cứ thử đổi lại là nàng bị đói mấy năm thử xem.
Nàng cũng không biết hắn học những thứ này ở đâu, dù sao cũng là hổ thẹn trong lòng, thế nên cũng không thật sự tức giận.
Chờ Lâm Huân ngủ rồi, hô hấp trầm trọng, Khởi La mở mắt, lặng lẽ ngắm nhìn hắn trong bóng tối.
Chuyện nàng không thể mang thai, chắc chắn hắn đã biết từ chỗ hai vị đại phu rồi.
Mấy năm nay, nàng không đi khám đại phu, ốm đau cũng một mình gánh chịu.
Nàng sợ lại phải nghe những lời nói tàn khốc ấy từ trong miệng của đại phu.
Nàng nghe nói sau khi hắn tỉnh lại ở kinh thành thì bắt tay vào tra trõ chuyện kia.
Tuy kẻ chủ mưu đã đào thoát, nhưng nữ đạo sĩ kia đã bị xử tử hình.
Sau này khi Gia Khang Quận chúa biết thân thế của Lâm Huân, bà đã vào miếu thanh tu, không hỏi đến chuyện trần thế nữa.
Nghĩ đến cũng phải thôi, đứa con trai yêu quý mình nuôi lớn đột nhiên lại biết hắn không phải con ruột của mình, mà con ruột của mình thì sớm đã chết rồi, sự đả kích này không hề nhỏ chút nào.
Nàng nghĩ nếu hắn không để bụng, sau này bọn họ có thể nhận nuôi vài cô nhi, nuôi dưỡng bọn nhỏ như con ruột, cũng coi như đền bù tiếc nuối.
Dù cho trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy không yên ổn, cảm thấy mọi chuyện sẽ không được thuận lợi như trong tưởng tượng của bọn họ, nhưng trước mắt cứ hưởng thụ quãng thời gian chỉ hai người hiếm có này đi.
Ngày hôm sau Khởi La lại ngủ dậy rất muộn, lúc tỉnh lại mặt trời đã lên bằng con sào.
Lúc Lưu Ly tới rửa mặt chải đầu cho nàng nói thị vệ ngoài viện đã ít đi nhiều, chỉ để lại vài thủ vệ để đảm bảo an toàn, cung nữ đều đã cho lui hết.
Khởi La cài một cây trâm phượng bằng vàng lên tóc, lại lấy chút phấn che đi vết sẹo trên mặt.
Lưu Ly cười nói: “Từ trước đến giờ phu nhân đều mặc kệ nó, đúng là nữ tử trang điểm vì người mình thích mà.”
Khởi La chọc nhẹ cái trán của Lưu Ly: “Sớm muộn gì ta cũng phải tìm người nào đó trị ngươi mới được.”
“Đừng, đừng, đừng! Với cái tính tình như ta, cứ tự lo cho mình như Tam Nương là tốt rồi.”
Tuy Lưu Ly là hạ nhân, nhưng thực ra vẫn là người tự do.
Cho nên Khởi La không bắt nàng ấy học quy củ, cũng không bảo nàng ấy phải tự xưng nô tỳ, chỉ bảo nàng ấy đi theo Ninh Khê và Nguyệt Tam Nương học việc.
“Ở trong phòng mấy ngày, xương cốt ta đều rã rời hết rồi, chúng ta ra bên ngoài dạo một chút đi.” Khởi La duỗi người nói.
Lưu Ly đỡ Khởi La ngồi xuống cái bàn đá trong hoa viên, sau đó rời đi thu xếp chút trà bánh.
Hôm nay thời tiết tốt, trời xanh thẳm không mây.
Khởi La đang chống cằm ngắm hoa, bỗng có một cung nữ chạy tới, quỳ xuống, khó xử nói: “Phu nhân, Mạnh trắc phi… triệu kiến ngài.”.
/145
|