Bệnh Không Thể yêu

Chương 47 - Chương 45

/48


Điềm Giản tựa như phát hiện một bí mật cực lớn, cô gái mím môi, sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó nói với Ứng Sênh Nam: Lão Ứng, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho người khác biết.

Ứng Sênh Nam cười híp mắt, xoa đầu cô gái nói: Không sao, không cần giữ bí mật giúp lão Ứng.

Cô gái lắc lắc đầu, vẻ mặt thành thật: Không được! Tôi không thể để cho người khác biết lão Ứng còn ngốc hơn cả tôi! Tôi phải bảo vệ lão Ứng!

Anh ta có chút dở khóc dở cười, vươn tay qua sờ ót cô gái, hỏi: Này, bây giờ em cảm thấy gả cho anh thì sao?

Điềm Giản cúi đầu, lại mím môi, dường như có chút xấu hổ. Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo cắt đứt màn đối thoại của hai người.

Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi. Nơi xa có một bạn nam đến gần, kéo Điềm Giản qua, cười nói với Ứng Sênh Nam: Ngài Ứng, anh lừa gạt cô ấy như vậy không ổn đâu nhỉ? Anh đã tốt nghiệp MIT, trong Baidu có ghi lại đấy.

Điềm Giản ngẩng đầu nhìn anh ta, không ngờ lúc này Tần Tư Đình sẽ đến.

Tần Tư Đình nắm tay Điềm Giản, khom lưng tiến tới gần mặt của cô gái, Chậc, đã khóc rồi sao? Ai chọc em khóc vậy?

Điềm Giản lắc đầu một cái, rõ ràng là đầu óc ko đủ dùng, cô gái hỏi: MIT là gì?

Tần Tư Đình giải thích: Một trường đại học rất lợi hại, người bình thường không đến được.

Ứng Sênh Nam trầm mặt nhìn cậu ta: Cậu trai này, cậu muốn gì?

Trong chương trình tôi đã đồng ý, thua thì làm bạn trai cô ấy, xưa nay tôi nói là làm, tôi chỉ muốn thực hiện lời hứa. Anh ta khựng lại nhìn Điềm Giản, Hơn nữa, Điềm Giản rất phù hợp tiêu chuẩn bạn gái của tôi, cho nên tôi quyết định thử qua lại với cô ấy. Anh thích Điềm Giản? Nhưng cô ấy thích tôi, ngài Điềm cũng không hi vọng hai người qua lại, không phải sao?

Điềm Giản chọc chọc eo Tần Tư Đình, vẻ mặt ngốc nghếch: Không phải đâu, anh trai em không thích lão Ứng, là em thích nha!

Tần Tư Đình nhìn cô gái: Nhưng không phải em muốn làm bạn gái anh sao? Một cô gái chỉ có thể gả cho một người đàn ông, Điềm Giản, anh ta gạt em, anh ta không chỉ tốt nghiệp cấp một, học trường đại học còn tốt hơn anh rất nhiều, cho nên anh thích hợp với em hơn.

Lần này Điềm Giản rối rắm, vẻ mặt cô mờ mịt nhìn Ứng Sênh Nam: Lão Ứng, gạt người không phải là bé ngoan, tôi còn tưởng rằng anh còn ngốc hơn cả tôi, vẻ mặt cô gái mất mát, thầm thở dài: Mất hứng rồi.

Tần Tư Đình rèn sắt khi còn nóng hỏi Điềm Giản: Vừa rồi anh trai em gọi điện thoại bảo anh vào nhà hàng, em có muốn đi cùng anh không?

Cô khôn khéo gật đầu, Được.

Ứng Sênh Nam trơ mắt nhìn hai người rời khỏi bên cạnh anh ta, trơ mắt nhìn Tần Tư Đình kéo tay Điềm Giản, vô thức cắn chặt răng, trong miệng phát ra tiếng keng két .

Kiều San và Tả Dịch đi ra sau, nhìn thấy một mình Ứng Sênh Nam đứng ở ven đường, bóng dáng cô đơn tiêu điều. Cô đi qua vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói: Tần Tư Đình kia không dễ chọc đâu, Giản Giản nhà em chính là vậy, một cây kẹo que cũng có thể lừa em ấy đi, rất dễ dàng bị người ta lừa, ai, lão Ứng anh đừng vội, chúng ta nghĩ cách khác nhé?

Có lẽ lúc này không có câu nào có thể hình dung được tâm tình của anh ta, hồi lâu anh ta cảm khái một câu: Vốn cho rằng đối tượng ngốc nghếch sẽ không có ai nhớ thương, hiện tại xem ra anh quá ngây thơ rồi. Đối tượng ngốc nghếch rất dễ dàng chạy theo người ta, tại sao anh lại thích một cô gái ngốc đây? Bà mai nhỏ, em nói cho anh biết đi, là tại sao?

Tả Dịch cũng an ủi: Anh cả, có thể là cô ấy vẫn không rõ cái gì là yêu. Từ từ sẽ đến thôi.

Ứng Sênh Nam dùng lòng ngón tay đè huyệt Thái Dương một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi: Bà mai nhỏ, em nói cho anh biết, đơn này của anh em có nhận không? Có thể làm không?

Đầu cô lập tức biến thành trống lắc: Sẽ bị anh họ đánh chết đất, chẳng qua em sẽ tận lực giúp hai người.

Sắc mặt Ứng Sênh Nam ngưng trọng: Vậy đi, hai em nhanh chóng kết hôn, anh làm phù rể, Điềm Giản làm phù dâu, cô ấy rất hâm mộ những cô gái có thể làm phù dâu, cho cô ấy một cơ hội, thế nào?

Trán Kiều San túa ra hắc tuyến: Anh đây là đang giục hôn?

Ứng Sênh Nam nói: Dù cho anh không giục thì Ứng Khúc Hòa cũng sẽ giục thôi, hai em chờ xem, không đến ba ngày, em ấy sẽ gọi điện cho các em.

*

Quả nhiên, hai ngày sau Ứng Khúc Hòa gọi điện tới, bảo Tả Dịch mang Kiều San về nhà họ Ứng một chuyến, gặp mặt ông cụ.

Trước khi đến nhà họ Ứng, Kiều San đã ngàn lần tưởng tượng dáng dấp của ông nội Ứng, nhất định là một ông cụ vô cùng uy nghiêm. Đến nhà họ Ứng, sau khi xuống xe Kiều San trông thấy một ông cụ đầu tóc trắng xoá ngồi trên xe lăn, mặt đầy nếp nhắn, cả người gầy nhom, trên đầu gối đắp một chăn mỏng.

Ông cụ nhà họ Ứng đã 90 tuổi, uy nghiêm từng có sớm đã che giấu dưới mái tóc bạc. Ứng Khúc Hòa đẩy xe lăn, chất vấn Kiều San: Không phải bảo em đến Ứng Thực Hiên theo anh học nấu ăn sao? Thế nào? Không muốn học với anh?

Cô giật mình, rõ ràng là đã quên mất chuyện đó.

Kiều San đi lên, cung kính cúi đầu chào ông cụ: Cháu chào ông nội ạ.

Miệng ông cụ khẽ động đậy, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn: Vào đi thôi. Ngón tay gõ gõ ở trên đầu gối, Ứng Khúc Hòa liền đẩy ông đi vào trong.

Nhà họ Ứng rất lớn, có người gác cổng canh chừng, cũng có quản gia bảo mẫu chuyên môn phụ trách cuộc sống hàng ngày.

Nhà Kiều San cũng là biệt thự, nhưng so với biệt thự nhà họ Ứng thì kém xa rất nhiều. Nhà cô quả thực là nhà nhỏ nông thôn, nhà họ Ứng chính là cấp bậc cung điện, hoa viên suối phun có một phong cách riêng, liếc nhìn không thấy cuối sân đâu.

Lúc bọn họ đến vừa vặn giờ cơm trưa, vừa vào cửa thì mùi thơm cá dấm đường xông vào mũi. Kiều San đi theo bọn họ vào phòng ăn ngồi xuống, bảo mẫu đi tới bày bát đũa, đưa khăn lông ướt lau tay.

Ăn cơm ở nhà họ Ứng, Kiều San luôn có một loại ảo giác tiến vào khách sạn năm sao ăn cơm, đồ ăn hơn hai mươi món, mỗi một dĩa đồ ăn được trang trí rất hoa lệ.

Ba mươi món được bày đủ, Ứng Sênh Nam đi từ phòng bếp ra, cởi tạp dề đưa cho bảo mẫu ở bên cạnh, chà chà tay ngồi xuống đối diện Kiều San.

Năm người ngồi quay một bàn tròn ăn cơm, trước mặt ông cụ bày món canh dinh dưỡng trước mặt. Trước khi động đũa, ông cụ liếc nhìn khối ngọc đeo trên cổ Kiều San, ông đột nhiên mở miệng hỏi: Hai đứa biết nhau khi nào?

Ông cụ mở miệng hỏi, Kiều San lập tức buông đũa xuống đoan chính ngồi thẳng: Chúng cháu là bạn học hồi tiểu học.

Hả? Ánh mắt ông cụ dừng ở trên người Tả Dịch, lại nói: Thanh mai trúc mã, rất tốt, ta và bà nội nó cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biết nhau, rất hiểu rõ đối phương.

Trên bàn cơm ông cụ không động đũa nên không ai dám động trước. Ứng Sênh Nam làm bộ đáng thương nhìn ông cụ: Ông chủ Ứng, cháu bận rộn cả ngay, đã đói bụng lắm rồi, có thể ăn chưa ạ?

Ông cụ cầm đũa lên, Ăn đi. Ông dùng đũa gặp một con bào ngư cho Kiều San, Nếm thử tây nghề của Tiểu Sênh

/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status