Bệnh Không Thể yêu

Chương 41 - Chương 39

/48


Vì để cho anh trai Điềm Hạo của Điềm Giản yên tâm, Ứng Sênh Nam ép buộc Kiều San gọi điện thoại qua. Nói láo Điềm Giản ở chỗ cô, bảo anh ta cứ yên tâm.

Cúp điện thoại, Điềm Giản đột nhiên có ảo giác như khi còn bé trốn học theo bạn ra ngoài, nói dối cha mẹ.

Nửa đêm, Ứng Sênh Nam ngủ mơ màng, ôm lấy Tả Dịch gọi tên Điềm Giản, Tả Dịch đá văng anh ta ra. Ứng Sênh Nam lập tức giật mình ngồi dậy, Ai... Xảy ra chuyện gì?

Phòng khách tối đen truyền đến tiếng cảnh cáo của Tả Dịch: Nếu còn ôm em gọi tên Điềm Giản, đừng trách em không khách khí.

Ứng Sênh Nam trợn trắng mắt nằm xuống, lẩm bẩm một tiếng: Keo kiệt.

Vì vậy sau nửa đêm, Ứng Sênh Nam đang ngủ say, một cánh tay vòng qua sau lưng ôm lấy eo của anh ta, người ở phía sau thì thào một tiếng: Kiều San...

Anh ta lập tức tỉnh dậy, không chút khách khí đặt khuỷu tay lên ngực Tả Dịch nhấn một cái, Tả Dịch kêu đau một tiếng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Anh làm gì vậy?

Nếu còn ôm anh gọi tên Kiều San, đừng trách anh không khách khí đấy!

...

Hôm sau.

Kiều San phát hiện hai người đàn ông phờ phạc rũ rượi, dưới mắt thâm đen. Cô hỏi: Không phải tối qua hai anh thức trắng đêm nói chuyện đấy chứ? Sao ai cũng như bị hút hết dương khí vậy?

Ứng Sênh Nam lột một quả trứng gà bỏ vào trong chén của Điềm Giản, ngáp một cái nói: Đúng vậy, chia cách hai giường với người mình yêu thật dung là ức chế trong lòng, khổ sở một đêm không ngủ.

Điềm Giản gặm trứng gà, chớp chớp mắt hỏi anh ta: Lão Ứng, anh cũng có người mình yêu à?

Ứng Sênh Nam nhìn cô gái, đôi mắt vô thần trong nháy mắt sáng lên, lại nghe thấy Điềm Giản nói tiếp: Khéo vậy, tôi cũng có đấy.

... Anh ta bị lời này của Điềm Giản làm cho nghẹt thở, thức ăn mắc ở cổ họng, thiếu chút nữa chảy máu mắt, Em... Em thích ai?

Hai tay Điềm Giản nắm trứng gà, cúi đầu cắn một miếng, Không nói cho anh biết đâu!

Rầm rầm.... Anh ta tựa như nghe thấy tiếng tim mình tan nát vỡ vụn.

Nhưng dù vậy, sao anh ta có thể từ bỏ chứ? Khó khăn lắm mới dẫn người đến Cẩm Dương, chính là vì muốn gần thêm chút nữa, dựa vào nhan sắc của anh ta, còn sợ không giết được tình địch?

Vì vậy anh ta đề nghị: Đúng rồi, hôm nay là chủ nhật em quyết định đi đâu chơi chưa?

Tả Dịch suy nghĩ một chút, vẫn chưa hẹn với Kiều San, nói: Gần đây có một bộ phim mới, em muốn dẫn Kiều San đi xem phim.

Ban ngày đến rạp chiếu phim làm gì? Ứng Sênh Nam nói: Đến khu vui chơi đi, người yêu sao có thể không đến khu vui chơi được chứ? Hai em nói đúng không.

Điềm Giản vừa nghe đến khu vui chơi, lập tức vui sướng vỗ tay: Được được, khu vui chơi, tôi muốn cưỡi ngựa gỗ.

Cũng được, em không có ý kiến, Điềm Giản thích là tốt rồi.

Tả Dịch: Cô ấy không có ý kiến, em lại càng không. Chuyện quyết định là do cô ấy, không đến lượt em.

Một câu trúng ý của Kiều San, lúc cô uống sữa khẽ nhếch môi cười. Ứng Sênh Nam đặt mạnh ly thủy tinh trong tay xuống bàn, Ôi! Yêu đương sót quá, không ân ái sẽ chết à?

Tả Dịch hơi ngước mắt lên: Bọn em có ân ái sao?

Ứng Sênh Nam lầm bầm một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Bốn người ăn cơm trưa xong thì cùng xuất phát đến khu vui chơi, Ứng Sênh Nam sợ bị fan nhận ra nên đội thêm mũ và mang kính đen, Điềm Giản cũng học theo anh ta mang một cái kính đen lớn, đội mũ lưỡi trai ở trên đầu, tóc thẳng rủ xuống phía sau vai, mặc váy trắng như một mỹ nhân.

Kiều San và Tả Dịch có điều tùy tiện, mặc quần áo thoải mái là ok rồi. Khu vui chơi cách tiểu khu của bọn họ không xa, đi bộ hai mươi phút là đến. Điềm Giản và Ứng Sênh Nam đi ở phía trước, hai người theo ở phía sau.

Hai người đằng trước chiều cao chênh lệch không lớn, cộng thêm Điềm Giản chân dài, lúc nào cũng có thể đuổi theo bước chân của Ứng Sênh Nam. Nhưng Kiều San và Tả Dịch... chiều cao chênh lệch quá lớn, Kiều San chân ngắn, hoàn toàn không theo kịp Tả Dịch.

Ứng Sênh Nam muốn có thế giới hai người với Điềm Giản, kéo cô gái nhanh chóng biến mất đang trong tầm mắt của bọn họ.

Tả Dịch đã quen một thân một mình mang theo cặp công văn đi làm, cũng quen mặc quần áo thoải mái đi bộ, bên cạnh đột nhiên có thêm một người nên cần phải đợi thích ứng. Vì vậy liền biến thành, anh nhét hai tay vô túi đi ở phía trước, Kiều San đi ở phía sau vừa đi vừa cầm di động nói chuyện với khách hàng.

Đi đến nửa đường, Kiều San ngẩng đầu lên. Hả... Người đâu!

Cô nôn nóng sốt ruột chạy về phía trước một đoạn, vậy mà không thấy bóng dáng Tả Dịch đâu! Không đợi cô sao! Có phải là bạn trai của cô không vậy? Cô tức giận giậm chân một cái, đặt mông ngồi ở ghế dựa công viên, tức đến mức nước mắt dâng trào ra ngoài.

Lúc trước cảm thấy đi dạo một mình không có vấn đề gì, nhưng không biết tại sao từ khi xác định qua lại với Tả Dịch, trong lòng lại vô cùng yếu ớt, như lúc này này, lại có cảm giác bị bạn trai ruồng bỏ.

Vì vậy bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đầu óc qua loa tổng kết: Quả nhiên, ngoài miệng thì lời ngon tiếng ngọt, chứ hoàn toàn không hề thích cô...

Uất ức, càng nghĩ càng uất ức, ngay cả tâm trạng nói chuyện phiếm với khách cũng biến mất, cất điện thoại vào lại trong túi, nâng tay vuốt nước mắt không hề tồn tại. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chai nước, xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông nắm


/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status