Bệnh Không Thể yêu

Chương 12 - Chương 12

/48


Tả tổng, ngài nói gì vậy! Tôi là Kiều San không phải Trình San... À bậy... Tôi rút lại lời mới nãy nhé! Kiều San vỗ vỗ miệng mình, vội la lên: Tôi là Trình San, không phải Kiều San!

Ánh mắt sắc nhọn đen kịt của người đàn ông dừng ở trên đỉnh đầu cô, hơi thở lạnh lùng theo đó mà ra: Vùng vẫy giãy chết? Nhìn cô, làm kẻ trộm cũng giả nhỉ?

Cô siết chặc nắm tay, trong lòng bàn tay toát ra một đống mồ hôi.

Sắp tới mồng một tháng năm, cũng là mùa du lịch thịnh vượng ở Cẩm Dương.

Trên phố ăn vặt sặc mùi cổ xưa treo đầy đèn lồng kiểu Trung, tầng tầng lớp lớp, rất có sắc thái Trung Quốc cổ xưa. Ngay cả trên cửa quán bán mứt quả phía trước bọn họ cũng treo một dẫy đèn lồng, phía trên dùng tranh vẽ chế Hằng Nga phi thiên vô cùng tinh vi, ánh nến run run, tiên nữ trên lồng đèn trông rất sống động, sợi tơ khoác lên lụa trắng phiêu dật giống như chớp động trong gió.

Trên đường người người nhốn nháo, hai người một cao một thấp đứng yên ở trước quán mứt quả.

Tả Dịch vóc người cao lớn ngăn ánh sáng từ trong đèn lồng tiết ra, nửa người của Kiều San bị vùi trong mờ tối.

Cô không dám di chuyển, không dám nói chuyện, đầu óc nhanh chóng chuyển động tìm phương án khẩn cấp...

Cô tựa như bị đóng băng, ngay cả tư thế quay đầu đơn giản cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Sau khi giằng co mấy phút, Tả Dịch mở miệng hỏi cô: Thế nào? Ngại nơi này ồn ào không muốn nói? Đi đến quán bún phía trước vừa ăn vừa nói.

Ồ... Bởi vì khẩn trương thái quá, hai bắp chân của cô dường như bị xúc động tê dại gân cốt, vừa sải bước đi thì thân thể loạng choạng một chút, suýt chút nữa ngã sang bên kia, cô vô thức kéo vạt áo của người đàn ông để ổn định thân hình.

Hai người đi vào quán bún, bên ngoài đầy ắp người, ông chủ dẫn hai người vào căn phòng nhỏ.

Hai người ngồi đối diện nhau trên một cái bàn, Kiều San cúi thấp đầu hoàn toàn không dám nhìn anh, thật lâu sau mới hỏi: Làm sao anh biết được? Tin tức thân phận của cô chỉ cần không tìm trong hệ thống thẩm vấn của công an thì hoàn toàn có thể lấy giả tráo thật.

Người đàn ông không nói gì, vươn tay vào túi công văn lấy ra một hộp danh thiếp lộng lẫy, kim loại lạnh băng làm nền càng thêm nổi bật, ngón tay thon dài cua người đàn ông càng lộ ro hơn.

Anh rút ra một tấm danh thiếp, kẹp ở khe tay, cổ tay khẽ động, vứt danh thiếp có hình dạng như bài tú-lơ-khơ lên, trực tiếp rơi ở trước mặt cô.

Tả Dịch giương mắt nhìn cô, ánh mắt

/48

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status