“Khi đó Tô lão tiên sinh và chàng đã nói với nhau những gì?” Tô Nghiêu dựa vào ngực hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
Diệp Lâm hơi ngẩn người. Đã hỏi những gì…ư…
Nhiều năm trước kia Tô lão tiên sinh từng là lão sư của Hoàng gia, Tiên đế và Trưởng công chúa Hoài Dương Đại cũng là học trò của người. Bởi vậy tuy là chức quan nhỏ, nhưng Diệp Lâm thân là Hoàng đế vẫn đối xử với Tô lão tiên sinh thêm vài phần nhún nhường, cho nên lúc Diệp Lâm được một thư đồng kính cẩn lễ phép dẫn đến chỗ ở của Tô lão tiên sinh, hoàn toàn không có cảm giác uy nghiêm Thiên tử của mình bị mạo phạm, ngược lại, mặc dù Tô lão tiên sinh có học trò ở khắp nơi, nhưng đã ẩn cư nhiều năm không lộ diện, Diệp Lâm có thể có được sự coi trọng của Tô lão tiên sinh thì những kẻ có học thức trong thiên hạ càng kính trọng chính sách cải cách thiết huyết của Hoàng đế thêm vài phần.
Trên đỉnh Liễm Diễm sơn có một hồ nước, cây cối xanh biếc mọc xung quanh hòa với màu sắc phản chiếu của bầu trời, hàng năm gió êm sóng lặng, yên tĩnh đến một gợn sóng cũng không có, tựa như tấm kính từ trên trời rơi xuống, gọi là Kính Hồ. Hồ này chính là Kính Hồ tại Liễm Diễm sơn - nơi ẩn cư nổi tiếng khắp thiên hạ. Nhưng dường như thiên hạ lại không có người nào may mắn được nhìn thấy sự hiện diện của nó, mà hiếm ai biết rằng, ở cách xa Liễm Diễm sơn, gần với Bình Khê cũng có một hồ nước xanh biếc, gọi là tiểu Kính Hồ.
Nơi ẩn cư của Tô lão tiên sinh được xây ở đây, ngay bên cạnh tiểu Kính Hồ, cạnh núi gần sông, cảnh đẹp tựa như trong tranh. Lúc Diệp Lâm đi theo con đường quanh co dẫn tới nơi ở tại tiểu Kính Hồ là sáng tinh mơ, ánh ban mai mờ mờ chiếu xuống làm mặt hồ khẽ bốc hơi, tạo nên sương mù mờ ảo, nhìn cái gì ở phía xa cũng không rõ ràng.
Diệp Lâm nheo mắt nhìn kỹ lại, mờ mờ ảo ảo thấy bóng dáng của hai người, đang ngồi trên ghế dài đối diện bàn đá bên mép hồ. Chậm rãi đến gần, lúc này mới nhìn được rõ ràng. Quả nhiên là hai người, lúc đó một lão giả thấy Diệp Lâm đến gần, trên gương mặt thanh thản và từng trải nở ra nụ cười nhàn nhạt. Người này chính là lão tổ tông của Tô thị Bình Khê, một người vô danh nhưng thanh liêm hàng đầu thiên hạ, Tô lão tiên sinh.
Vị lão sư Đế vương nhiệt huyết năm đó nay đã râu tóc bạc phơ, lông mày rủ xuống. Gương mặt thấm đậm dấu vết tàn phai theo năm tháng, không nhận ra người năm đó đã từng phong tư vô song, đầy một bụng kinh luân. Diệp Lâm ngồi xuống ghế đá bên cạnh, đã bị ngay Tô lão tiên sinh quan sát đánh giá từ trên xuống dưới, khen ngợi nói: “Quả thật là hậu sinh khả úy,Tiên đế đã là phong tư vô song, thần thái của Bệ hạ so với Tiên đế thậm chí còn nhiều hơn.”
Người có mái tóc tóc trắng uốn lượn bên cạnh vẫn đang cúi đầu xem cờ, nghe thấy lời này của Tô lão tiên sinh cũng cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Lâm nói: “Cứ nghĩ rằng nhiều năm như vậy, ngươi có thể học được cách thể hiện vui vẻ ra ngoài mặt, xem ra thật sự không phải là giả.”
Lúc này Diệp Lâm mới nhìn thấy người kia, mặc dù đầu đầy tơ bạc, nhưng lại là hạc phát đồng nhan (ý nói người rất già nhưng lại có nước da hồng hào tươi trẻ như trẻ con), tạo nên tướng mạo đẹp vô song. Vẻ mặt này cùng tương hỗ với mái đầu bạc kia, lại sinh ra một nét đẹp đáng kinh ngạc như tiên nhân, sau đó cũng làm cho người khác hoài nghi về số tuổi của người này.
Tô lão tiên sinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói “Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi vẫn muốn chế nhạo ta”, nhân tiện ánh mắt cũng hướng về phía Diệp Lâm nói: “Đây là các chủ của Lạc Tinh các tại Liễm Diễm sơn, sớm đã tính ra Bệ hạ muốn đến Bình Khê, nên từ rất sớm đã háo hức chạy lại đây, phải chờ gặp Bệ hạ bằng được.”
Diệp Lâm gật đầu, Lạc Tinh các Liễm Diễm sơn, thần cơ diệu toán cũng không phải hư danh, các chủ từ trước đến nay thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không biết lần này nhất định phải gặp hắn là có dụng ý gì.
“Bệ hạ lần này đích thân tới Bình Khê, không phải đơn thuần là ra oai thiên hạ, mà quan trọng hơn là vì Hoàng hậu Nương nương?” Vị các chủ Lạc Tinh các kia nói chuyện đúng là dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co lòng vòng. Diệp Lâm cũng không quá chú tâm, Liễm Diễm sơn từ trước đến nay không màng chuyện tuyệt tình đoạn ái của thế gian, đệ tử môn nhân đều cực kỳ ngông cuồng, huống chi lại là các chủ Lạc Tinh các chuyên nghiên cứu huyền thuật. Bởi vậy cũng không thấy có gì mạo phạm, chỉ có một chút kinh ngạc nho nhỏ. Nguyên nhân là khi đó hắn và Tô Nghiêu hai người chưa hề nhắc tới dự định sẽ cải trang xuất hành với bất cứ ai, cũng chưa có người nào biết Tô Nghiêu trúng độc Say Hồng Trần, cho nên nói: “Đúng là ý này, các chủ làm sao biết được?”
Lạc Tinh các chủ kia cười một tiếng, gương mặt vui vẻ nói: “Ta chẳng những biết rõ dự định của Bệ hạ, còn biết Bệ hạ là trùng sinh lại một kiếp, còn Nương nương là mượn xác hoàn hồn, Bệ hạ cùng Nương nương có thể ân ân ái ái tốt như bây giờ, đã là phúc phần của mấy đời tu luyện thành.”
Lời này làm cho Diệp Lâm có chút bất an, lập tức nghĩ đến Liễm Diễm sơn mấy trăm năm qua uy danh hiển hách, cũng không lấy làm lạ, chỉ gật đầu nói: “Đúng như các chủ đã nói. Các chủ nếu đã thần cơ diệu toán, A Lâm có thể mời các chủ gieo một quẻ, xem thử cát hung hay không?”
Diệp Lâm không xưng là “Trẫm”, mà dùng cách nói hoàn toàn đối lập, nhún nhường tự xưng, có thể thấy được tấm lòng thành và sự tôn kính. Tô lão tiên sinh bên cạnh nghe thấy, cũng gật đầu tán thành.
Lạc Tinh các chủ cười nói: “Bệ hạ đối với Nương nương quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng.” Sâu đến mức uy nghiêm Đế vương của bản thân cũng vứt sang một bên.
Người kia chỉ ôn hòa cười cười, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Lạc Tinh các chủ trầm ngâm giây lát rồi nói ngắn gọn: “Đương nhiên ta tới gặp Bệ hạ chính là vì việc này, thành Miêu Nam Vương tuy là đi được, quẻ này của Nương nương có ba phần là do ý trời, bảy phần là dựa vào chính bản thân.”
Dựa vào ý trời? Diệp Lâm nhăn chặt mày lại, căn bản hắn và Tô Nghiêu vĩnh viễn không gặp nhau yêu nhau, chính nhờ ý trời nên mới có khả năng xoay chuyển. Hắn đương nhiên sẽ không nói cái gì mà “nhân định thắng thiên”, chỉ là lúc này đáp án không thể khiến cho hắn an tâm. Nếu đã là ba phần do ý trời, bảy phần do bản thân, thì sao phải cần mạo hiểm chạy ngàn dặm xa xôi tới Miêu Nam. Rốt cuộc Say Hồng Trần này phải giải thích thế nào, các chủ kia có nói cũng như không. Chuyện liên quan đến Tô Nghiêu hắn không cho phép có nửa điểm qua loa sai sót.
“Các chủ có thể nói rõ ràng hay không?”
Lạc Tinh các chủ lắc đầu từ chối, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
Diệp Lâm hơi ngẩn người. Đã hỏi những gì…ư…
Nhiều năm trước kia Tô lão tiên sinh từng là lão sư của Hoàng gia, Tiên đế và Trưởng công chúa Hoài Dương Đại cũng là học trò của người. Bởi vậy tuy là chức quan nhỏ, nhưng Diệp Lâm thân là Hoàng đế vẫn đối xử với Tô lão tiên sinh thêm vài phần nhún nhường, cho nên lúc Diệp Lâm được một thư đồng kính cẩn lễ phép dẫn đến chỗ ở của Tô lão tiên sinh, hoàn toàn không có cảm giác uy nghiêm Thiên tử của mình bị mạo phạm, ngược lại, mặc dù Tô lão tiên sinh có học trò ở khắp nơi, nhưng đã ẩn cư nhiều năm không lộ diện, Diệp Lâm có thể có được sự coi trọng của Tô lão tiên sinh thì những kẻ có học thức trong thiên hạ càng kính trọng chính sách cải cách thiết huyết của Hoàng đế thêm vài phần.
Trên đỉnh Liễm Diễm sơn có một hồ nước, cây cối xanh biếc mọc xung quanh hòa với màu sắc phản chiếu của bầu trời, hàng năm gió êm sóng lặng, yên tĩnh đến một gợn sóng cũng không có, tựa như tấm kính từ trên trời rơi xuống, gọi là Kính Hồ. Hồ này chính là Kính Hồ tại Liễm Diễm sơn - nơi ẩn cư nổi tiếng khắp thiên hạ. Nhưng dường như thiên hạ lại không có người nào may mắn được nhìn thấy sự hiện diện của nó, mà hiếm ai biết rằng, ở cách xa Liễm Diễm sơn, gần với Bình Khê cũng có một hồ nước xanh biếc, gọi là tiểu Kính Hồ.
Nơi ẩn cư của Tô lão tiên sinh được xây ở đây, ngay bên cạnh tiểu Kính Hồ, cạnh núi gần sông, cảnh đẹp tựa như trong tranh. Lúc Diệp Lâm đi theo con đường quanh co dẫn tới nơi ở tại tiểu Kính Hồ là sáng tinh mơ, ánh ban mai mờ mờ chiếu xuống làm mặt hồ khẽ bốc hơi, tạo nên sương mù mờ ảo, nhìn cái gì ở phía xa cũng không rõ ràng.
Diệp Lâm nheo mắt nhìn kỹ lại, mờ mờ ảo ảo thấy bóng dáng của hai người, đang ngồi trên ghế dài đối diện bàn đá bên mép hồ. Chậm rãi đến gần, lúc này mới nhìn được rõ ràng. Quả nhiên là hai người, lúc đó một lão giả thấy Diệp Lâm đến gần, trên gương mặt thanh thản và từng trải nở ra nụ cười nhàn nhạt. Người này chính là lão tổ tông của Tô thị Bình Khê, một người vô danh nhưng thanh liêm hàng đầu thiên hạ, Tô lão tiên sinh.
Vị lão sư Đế vương nhiệt huyết năm đó nay đã râu tóc bạc phơ, lông mày rủ xuống. Gương mặt thấm đậm dấu vết tàn phai theo năm tháng, không nhận ra người năm đó đã từng phong tư vô song, đầy một bụng kinh luân. Diệp Lâm ngồi xuống ghế đá bên cạnh, đã bị ngay Tô lão tiên sinh quan sát đánh giá từ trên xuống dưới, khen ngợi nói: “Quả thật là hậu sinh khả úy,Tiên đế đã là phong tư vô song, thần thái của Bệ hạ so với Tiên đế thậm chí còn nhiều hơn.”
Người có mái tóc tóc trắng uốn lượn bên cạnh vẫn đang cúi đầu xem cờ, nghe thấy lời này của Tô lão tiên sinh cũng cười nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Lâm nói: “Cứ nghĩ rằng nhiều năm như vậy, ngươi có thể học được cách thể hiện vui vẻ ra ngoài mặt, xem ra thật sự không phải là giả.”
Lúc này Diệp Lâm mới nhìn thấy người kia, mặc dù đầu đầy tơ bạc, nhưng lại là hạc phát đồng nhan (ý nói người rất già nhưng lại có nước da hồng hào tươi trẻ như trẻ con), tạo nên tướng mạo đẹp vô song. Vẻ mặt này cùng tương hỗ với mái đầu bạc kia, lại sinh ra một nét đẹp đáng kinh ngạc như tiên nhân, sau đó cũng làm cho người khác hoài nghi về số tuổi của người này.
Tô lão tiên sinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói “Qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thay đổi vẫn muốn chế nhạo ta”, nhân tiện ánh mắt cũng hướng về phía Diệp Lâm nói: “Đây là các chủ của Lạc Tinh các tại Liễm Diễm sơn, sớm đã tính ra Bệ hạ muốn đến Bình Khê, nên từ rất sớm đã háo hức chạy lại đây, phải chờ gặp Bệ hạ bằng được.”
Diệp Lâm gật đầu, Lạc Tinh các Liễm Diễm sơn, thần cơ diệu toán cũng không phải hư danh, các chủ từ trước đến nay thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không biết lần này nhất định phải gặp hắn là có dụng ý gì.
“Bệ hạ lần này đích thân tới Bình Khê, không phải đơn thuần là ra oai thiên hạ, mà quan trọng hơn là vì Hoàng hậu Nương nương?” Vị các chủ Lạc Tinh các kia nói chuyện đúng là dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co lòng vòng. Diệp Lâm cũng không quá chú tâm, Liễm Diễm sơn từ trước đến nay không màng chuyện tuyệt tình đoạn ái của thế gian, đệ tử môn nhân đều cực kỳ ngông cuồng, huống chi lại là các chủ Lạc Tinh các chuyên nghiên cứu huyền thuật. Bởi vậy cũng không thấy có gì mạo phạm, chỉ có một chút kinh ngạc nho nhỏ. Nguyên nhân là khi đó hắn và Tô Nghiêu hai người chưa hề nhắc tới dự định sẽ cải trang xuất hành với bất cứ ai, cũng chưa có người nào biết Tô Nghiêu trúng độc Say Hồng Trần, cho nên nói: “Đúng là ý này, các chủ làm sao biết được?”
Lạc Tinh các chủ kia cười một tiếng, gương mặt vui vẻ nói: “Ta chẳng những biết rõ dự định của Bệ hạ, còn biết Bệ hạ là trùng sinh lại một kiếp, còn Nương nương là mượn xác hoàn hồn, Bệ hạ cùng Nương nương có thể ân ân ái ái tốt như bây giờ, đã là phúc phần của mấy đời tu luyện thành.”
Lời này làm cho Diệp Lâm có chút bất an, lập tức nghĩ đến Liễm Diễm sơn mấy trăm năm qua uy danh hiển hách, cũng không lấy làm lạ, chỉ gật đầu nói: “Đúng như các chủ đã nói. Các chủ nếu đã thần cơ diệu toán, A Lâm có thể mời các chủ gieo một quẻ, xem thử cát hung hay không?”
Diệp Lâm không xưng là “Trẫm”, mà dùng cách nói hoàn toàn đối lập, nhún nhường tự xưng, có thể thấy được tấm lòng thành và sự tôn kính. Tô lão tiên sinh bên cạnh nghe thấy, cũng gật đầu tán thành.
Lạc Tinh các chủ cười nói: “Bệ hạ đối với Nương nương quả nhiên là tình sâu nghĩa nặng.” Sâu đến mức uy nghiêm Đế vương của bản thân cũng vứt sang một bên.
Người kia chỉ ôn hòa cười cười, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Lạc Tinh các chủ trầm ngâm giây lát rồi nói ngắn gọn: “Đương nhiên ta tới gặp Bệ hạ chính là vì việc này, thành Miêu Nam Vương tuy là đi được, quẻ này của Nương nương có ba phần là do ý trời, bảy phần là dựa vào chính bản thân.”
Dựa vào ý trời? Diệp Lâm nhăn chặt mày lại, căn bản hắn và Tô Nghiêu vĩnh viễn không gặp nhau yêu nhau, chính nhờ ý trời nên mới có khả năng xoay chuyển. Hắn đương nhiên sẽ không nói cái gì mà “nhân định thắng thiên”, chỉ là lúc này đáp án không thể khiến cho hắn an tâm. Nếu đã là ba phần do ý trời, bảy phần do bản thân, thì sao phải cần mạo hiểm chạy ngàn dặm xa xôi tới Miêu Nam. Rốt cuộc Say Hồng Trần này phải giải thích thế nào, các chủ kia có nói cũng như không. Chuyện liên quan đến Tô Nghiêu hắn không cho phép có nửa điểm qua loa sai sót.
“Các chủ có thể nói rõ ràng hay không?”
Lạc Tinh các chủ lắc đầu từ chối, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
/100
|