Cuối tháng mười năm Thái Bình thứ nhất, Diệp Lâm bắt đầu chuẩn bị đi tuần tra phía nam, kế hoạch vừa nói ra thì bách quan liền xôn xao. Có điều đây cũng không phải là vì Diệp Lâm đột nhiên quyết định đi nam tuần, dù sao Nhạn triều cả trăm năm nay cũng không phải không có tiền lệ Đế vương đi tuần tra trong dân gian, mà là do địa điểm nam tuần lần này làm cho bách quan âm thầm ngờ vực.
Chuyến nam tuần của Diệp Lâm cũng không phải là theo dõi tình hình dân chúng, trực tiếp chỉ định địa điểm tiếp giá là Bình Khê. Nói cho hoa mỹ thì chính là muốn đến bái phỏng Tô lão tiên sinh, người thanh liêm nhất thiên hạ, khích lệ cho những đệ tử nghèo hăng hái tiến thủ, thi đỗ công danh thông qua khoa cử, lại tán dương những công việc từ thiện của Tô thị Bình Khê, nhiều năm qua đều không ngừng trợ giúp cho những sĩ tử bần hàn. Tô gia được xem như một danh gia vọng tộc hùng mạnh ở Giang Nam cả trăm năm, nổi danh khắp thiên hạ, nên đương nhiên Diệp Lâm có ca ngợi thì cũng không có gì sai. Chỉ định Tô gia tiếp giá, cũng coi như là Hoàng gia cố tình dùng Tô gia để lôi kéo dòng dõi Nho học.
Tâm tư của những vị văn võ bá quan đã từng chìm nổi nhiều năm ở quan trường đột nhiên lung lay, nghĩ đến thế cục trong triều hiện nay, kỳ thực Diệp Lâm không cần nói cũng biết.
Lần Diệp Lâm đăng cơ ở Trường Ninh cung, công lao lớn thuộc về Tô gia, hiện nay Tô hậu lại độc chiếm hậu cung, Thiên tử lại si mê Hoàng hậu đến mức độ nào thì cả triều văn võ bá quan đều có thể thấy được rõ ràng ngay trước mắt. Những người chỉ hơi hiểu chuyện cũng đều có thể đoán được, chuyện Hoàng đế Bệ hạ đánh trống khua chiêng thu xếp đi nam tuần, bề ngoài là đi giải quyết việc công liên quan đến quốc gia xã tắc, nhưng nếu nghĩ sâu xa một chút sẽ biết nguyên nhân chắc chắn do Hoàng hậu.
Một chuyến đi lãng mạn càng nghĩ càng thấy vui vẻ, người còn chưa đi mà bí mật cung đình đã truyền ra trên khắp ngõ ngách Trường Ninh: “Hoàng hậu Nương nương nhớ Giang Nam nên buồn bực không vui, Bệ hạ vì muốn đem lại tiếng cười cho Nương nương nên khởi giá nam tuần.”
Từ trước đến nay Nhạn triều đều không thèm để ý đến những bịa đặt trong sách tạp lục, bởi vậy những lời đồn nhảm về chuyến đi nam tuần này có truyền đến tai thì Bệ hạ cũng chỉ cười trừ rồi lại toàn tâm toàn ý chuẩn bị, chứ cũng chẳng thèm làm ra cái gì để đáp lại. Đương sự không phủ nhận thì đương nhiên bị xem là đã âm thầm đồng ý, bởi vậy lời đồn trên phố càng lúc càng lan rộng, về sau còn được biên soạn lại thành một vở để cho những người kể chuyện đem ra kể trong trà lâu tửu quán, thậm chí còn bổ sung vào từng ly từng tý chuyện lặt vặt của Đế Hậu, tạo thành một đoạn truyền kỳ về tình yêu.
Chỉ có Tô Nghiêu là đọc sách lịch sử một cách hoan hỉ nhất, từ khi biết chuyện Cẩm Diên nghe được ở ngoài chợ rằng mình là nhân vật chính, rốt cuộc nàng cũng biết xấu hổ mà đỏ bừng lỗ tai. Dân chúng Nhạn triều đúng là tự do cởi mở, xem bọn họ như là một đôi bích nhân, trở thành tấm gương về tình yêu và hôn nhân. Điều này lại tạo thành áp lực rất lớn cho Tô Nghiêu, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.
Thời gian ngủ mê man càng lúc càng nhiều, nhưng hai người đã nói hết mọi chuyện, cũng không giấu giếm gì nên Tô Nghiêu và Diệp Lâm đều rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, cảm xúc cũng không dao động quá lớn. Từ Thận Ngôn cũng được đón vào cung, ở trong Văn Trí điện không xa Phượng Ngô điện, để bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh, sau này cũng cùng đi đến Giang Nam. Thời gian này Diệp Lâm không còn đề phòng khúc mắc gì với Từ Thận Ngôn nữa, nên những chuyện liên quan đến Tô Nghiêu đều bàn bạc cùng hắn, xem như có thể khống chế độc phát tác trong một giới hạn nhất định.
Đến cuối tháng mười một hàng năm sẽ có một lớp tuyết đầu mùa mỏng manh rơi xuống Trường Ninh, cho nên kế hoạch đi nam tuần được bắt đầu trước hơn một tháng.
Theo lý mà nói thì Thiên tử đi tuần là đại sự hàng đầu, đề cập đến vào buổi nghị sự tháng mười thì ít nhất cũng phải đến cuối mùa xuân năm thứ hai mới có thể tiến hành. Nhưng nào biết dường như Diệp Lâm bị cái gì đó thúc giục mà sốt ruột, hành cung cũng không cho xây dựng mà chỉ tu sửa đơn giản một chút khoảng trống trong vườn của Tô gia ở Bình Khê, rồi cho rằng như thế là đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vậy, bên này thì Thiên tử vô cùng lo lắng về khí hậu lạnh giá khi có tuyết lớn nên gấp gáp lánh tới Bình Khê, bên kia cũng vô cùng lo lắng mà gấp rút tu sửa hành cung, hai tầng lửa và băng đối lập không hiểu sao lại làm cho trong lòng Tô Nghiêu sinh ra một chút cảm xúc hoan hỉ.
Bình Khê Tô gia.
Đối với Tô Dao mà nói thì nơi này
Chuyến nam tuần của Diệp Lâm cũng không phải là theo dõi tình hình dân chúng, trực tiếp chỉ định địa điểm tiếp giá là Bình Khê. Nói cho hoa mỹ thì chính là muốn đến bái phỏng Tô lão tiên sinh, người thanh liêm nhất thiên hạ, khích lệ cho những đệ tử nghèo hăng hái tiến thủ, thi đỗ công danh thông qua khoa cử, lại tán dương những công việc từ thiện của Tô thị Bình Khê, nhiều năm qua đều không ngừng trợ giúp cho những sĩ tử bần hàn. Tô gia được xem như một danh gia vọng tộc hùng mạnh ở Giang Nam cả trăm năm, nổi danh khắp thiên hạ, nên đương nhiên Diệp Lâm có ca ngợi thì cũng không có gì sai. Chỉ định Tô gia tiếp giá, cũng coi như là Hoàng gia cố tình dùng Tô gia để lôi kéo dòng dõi Nho học.
Tâm tư của những vị văn võ bá quan đã từng chìm nổi nhiều năm ở quan trường đột nhiên lung lay, nghĩ đến thế cục trong triều hiện nay, kỳ thực Diệp Lâm không cần nói cũng biết.
Lần Diệp Lâm đăng cơ ở Trường Ninh cung, công lao lớn thuộc về Tô gia, hiện nay Tô hậu lại độc chiếm hậu cung, Thiên tử lại si mê Hoàng hậu đến mức độ nào thì cả triều văn võ bá quan đều có thể thấy được rõ ràng ngay trước mắt. Những người chỉ hơi hiểu chuyện cũng đều có thể đoán được, chuyện Hoàng đế Bệ hạ đánh trống khua chiêng thu xếp đi nam tuần, bề ngoài là đi giải quyết việc công liên quan đến quốc gia xã tắc, nhưng nếu nghĩ sâu xa một chút sẽ biết nguyên nhân chắc chắn do Hoàng hậu.
Một chuyến đi lãng mạn càng nghĩ càng thấy vui vẻ, người còn chưa đi mà bí mật cung đình đã truyền ra trên khắp ngõ ngách Trường Ninh: “Hoàng hậu Nương nương nhớ Giang Nam nên buồn bực không vui, Bệ hạ vì muốn đem lại tiếng cười cho Nương nương nên khởi giá nam tuần.”
Từ trước đến nay Nhạn triều đều không thèm để ý đến những bịa đặt trong sách tạp lục, bởi vậy những lời đồn nhảm về chuyến đi nam tuần này có truyền đến tai thì Bệ hạ cũng chỉ cười trừ rồi lại toàn tâm toàn ý chuẩn bị, chứ cũng chẳng thèm làm ra cái gì để đáp lại. Đương sự không phủ nhận thì đương nhiên bị xem là đã âm thầm đồng ý, bởi vậy lời đồn trên phố càng lúc càng lan rộng, về sau còn được biên soạn lại thành một vở để cho những người kể chuyện đem ra kể trong trà lâu tửu quán, thậm chí còn bổ sung vào từng ly từng tý chuyện lặt vặt của Đế Hậu, tạo thành một đoạn truyền kỳ về tình yêu.
Chỉ có Tô Nghiêu là đọc sách lịch sử một cách hoan hỉ nhất, từ khi biết chuyện Cẩm Diên nghe được ở ngoài chợ rằng mình là nhân vật chính, rốt cuộc nàng cũng biết xấu hổ mà đỏ bừng lỗ tai. Dân chúng Nhạn triều đúng là tự do cởi mở, xem bọn họ như là một đôi bích nhân, trở thành tấm gương về tình yêu và hôn nhân. Điều này lại tạo thành áp lực rất lớn cho Tô Nghiêu, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.
Thời gian ngủ mê man càng lúc càng nhiều, nhưng hai người đã nói hết mọi chuyện, cũng không giấu giếm gì nên Tô Nghiêu và Diệp Lâm đều rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, cảm xúc cũng không dao động quá lớn. Từ Thận Ngôn cũng được đón vào cung, ở trong Văn Trí điện không xa Phượng Ngô điện, để bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh, sau này cũng cùng đi đến Giang Nam. Thời gian này Diệp Lâm không còn đề phòng khúc mắc gì với Từ Thận Ngôn nữa, nên những chuyện liên quan đến Tô Nghiêu đều bàn bạc cùng hắn, xem như có thể khống chế độc phát tác trong một giới hạn nhất định.
Đến cuối tháng mười một hàng năm sẽ có một lớp tuyết đầu mùa mỏng manh rơi xuống Trường Ninh, cho nên kế hoạch đi nam tuần được bắt đầu trước hơn một tháng.
Theo lý mà nói thì Thiên tử đi tuần là đại sự hàng đầu, đề cập đến vào buổi nghị sự tháng mười thì ít nhất cũng phải đến cuối mùa xuân năm thứ hai mới có thể tiến hành. Nhưng nào biết dường như Diệp Lâm bị cái gì đó thúc giục mà sốt ruột, hành cung cũng không cho xây dựng mà chỉ tu sửa đơn giản một chút khoảng trống trong vườn của Tô gia ở Bình Khê, rồi cho rằng như thế là đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vậy, bên này thì Thiên tử vô cùng lo lắng về khí hậu lạnh giá khi có tuyết lớn nên gấp gáp lánh tới Bình Khê, bên kia cũng vô cùng lo lắng mà gấp rút tu sửa hành cung, hai tầng lửa và băng đối lập không hiểu sao lại làm cho trong lòng Tô Nghiêu sinh ra một chút cảm xúc hoan hỉ.
Bình Khê Tô gia.
Đối với Tô Dao mà nói thì nơi này
/100
|