Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 74 - Chương 74

/100


Mở hộp gỗ tử đàn ra, Tô Nghiêu chỉ nhìn lướt qua, liền Pằng một tiếng khép lại, lộ ra nụ cười cảm kích với Từ Thận Ngôn, nói: Đa tạ biểu ca!

Từ Thận Ngôn chỉ trầm mặc lắc đầu một cái, giống như vô ý mà sửa snag lại cây trâm bị Tô Nghiêu mở ra, không để lại dấu vết rút về trong tay áo. Tô Nghiêu không chú ý tới, trong lòng suy nghĩ chuyện cái hộp kia, có vẻ rất lo lắng.

Hai người đang lặng lẽ, chỉ thấy Gấm Thục vội vã bước vào trong điện, làm lễ liền nói: Công chúa Hoài Dương đang tìm Từ đại công tử, bảo là muốn trở về phủ đi.

Từ Thận Ngôn nghe vậy lập tức đứng dậy cáo từ, Tô Nghiêu cũng đi theo, một đường đưa hắn tới cửa điện, còn dặn dò: Bệnh của A Nghiêu còn phải làm ơn biểu ca.

Từ Thận Ngôn nghiêm túc đồng ý, cũng không nói nhiều, rất nhanh biến mất ở sau ngã rẽ. Tô Nghiêu dựa vào cửa điện đưa mắt nhìn áo bào màu xanh biến mất, tâm tình có chút phức tạp. Hình như mỗi lần thấy Từ Thận Ngôn, sự tiến triển của tình hình cũng sẽ chợt đi theo con đường khác, người này trầm mặc ít nói lại dị bẩm, lại khiến nàng không khỏi cảm thấy tin tưởng.

Gấm Thục đứng ở sau lưng Tô Nghiêu, nhìn thần trí Hoàng hậu nương nương đang phiêu bạt đến tận đâu chưa quay lại, nhẹ nhàng ho một tiếng, nhắc nhở: Nương nương, ngoài này gió lớn, coi chừng lạnh.

Tô Nghiêu lúc này mới gật đầu một cái, xoay người đi vào.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh từ từ vuốt ve hoa văn trên hộp gỗ tử đàn, Tô Nghiêu hít sâu một hơi, mở nắp hộp lên, từ bên trong lấy ra một xấp giấy. Cái hộp này mặc dù nhìn qua cũng không lớn, nhưng bên trong ẩn giấu rất nhiều thứ: “Răng rắc lăn ra.

Một bình nhỏ lăn đến cạnh án kỷ, Tô Nghiêu khẽ cau mày, cầm bình sứ khá quen ở trong tay, quơ quơ, lúc này mới chợt nhớ tới, thì ra đây chính là bình nhỏ lúc Tô Dao ăn say hồng trần trong mộng.

Quả nhiên là Cẩm Sắt giữ.

Có chút tò mò mở bình sứ, Tô Nghiêu dò mắt nhìn vào trong, sạch sẽ, một giọt đều không thừa. Nhìn Tô Dao khi đó đã quyết tâm quyết tử, hoàn toàn không chút do dự.

Không biết đường đường đại tiểu thư Tướng phủ làm sao lấy được kỳ dược này. Tô Nghiêu lắc đầu thở dài, đặt bình nhỏ ở một bên, đưa tay sờ vật khác.

Hộp to như vậy trừ một xấp giấy dày, còn có đầy ắp đồ chơi nhỏ, đều là xâu mã não, trâm hoàn đồ trang sức gì đó. Xét thấy chìa khoá của hộp gỗ tử đàn là một cây trâm, Tô Nghiêu cũng không dám ném loạn, lần lượt xếp đồ trang sức ra suy nghĩ một lần, kết quả lại cực kỳ thất vọng ——mặc dù danh quý, nhưng đều là món đồ thông thường, không có gì đặc biệt.

Từng cái từng cái đặt ở một bên trên án kỷ, cái hộp cuối cùng liền dần dần lộ ra, Tô Nghiêu cảm thấy có chút kỳ quái, cái hộp này xem từ bên ngoài rất sâu, không ngờ mở ra nông như vậy, dò xét tính gõ một cái, Tô Nghiêu chau chau mày, giơ tay lên dùng trâm cài cạy xuống.

Không ngờ cái hộp kia thật sự có một ám cách, bên trong còn ẩn giấu chút Bảo bối . Tô Nghiêu từ bên trong lấy ra một xấp giấy trúc diệp thanh, tiện tay cầm một tờ, hẳn là viết đầy tâm sự của Tô Dao. Nhìn màu sắc, sợ rằng không phải nhất thời ghi lại. Tô Dao còn có thói quen ghi nhật ký?

Tô Nghiêu cảm thấy hứng thú với xấp giấy này hơn, đè nén tò mò trong lòng, để một xấp giấy ở trên chiếu, còn lại bày trên án kỷ.

Mới vừa dọn dẹp một nửa, đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm lại. Tô Nghiêu ngẩng đầu xem, người nọ im hơi lặng tiếng đi vào phòng, đang giơ tay lên vén rèm che. Sao không có người thông báo một tiếng?

Mặt mày người nọ mang theo một chút dịu dàng cưng chiều, bình thản ung dung từ từ đi tới, ngồi xuống bên người nàng, giơ tay lên dịch tóc của Tô Nghiêu ra sau tai, nói: Ngươi miệng lưỡi bén nhọn, khiến Hoài Dương cô cô tức gần chết, mình ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, ở chỗ này không lo lắng.

Tô Nghiêu không biến sắc né ra sau, tay cũng không nhàn rỗi, dọn dẹp nhanh chóng, rất nhanh thu vào trên án kỷ “Lạch cạch đóng lại cái hộp, một mặt nói: Điều này oán trách ta, chắc hẳn không khuyên được ta, liền muốn khuyên ngươi rồi, ngươi cũng có thể biết, Hoài Dương cô cô chợt tiến đến, không thiếu được triều thần ở phía sau tác động. Gấp như vậy muốn đưa nữ nhi vào cung sao.....

Nói đến chỗ này, con ngươi Tô Nghiêu chuyển một cái “Hừ một tiếng, luân chuyển nói: Đều tại ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, thì ra lúc ở đông cung cũng không yên bình.

Diệp Lâm vô duyên vô cớ bị nàng liếc mắt nhìn, rất vô tội, cũng không nghĩ nàng bất thình lình quấy nhiễu, thản nhiên nói, dáng vẻ Tô Nghiêu ghen đối với hắn mà nói là rất vui mừng, lúc thái độ người

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status