Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 71 - Chương 71

/100


Thủ vệ Hoàng Thành cảm thấy mình thật là sống lâu thấy, bóng người xa như vậy đi tới, lại là Hoàng đế bệ hạ tôn quý cao lãnh cõng Hoàng hậu nương nương đang ngủ say.

Cõng!

Mấy ngày trước đây còn nghe nói bệ hạ thừa dịp Hoàng hậu nương nương về nhà thăm người thân lâm hạnh Vương nữ Miêu Nam, nhóm cung nhân rối rít nghị luận cục diện Hoàng hậu độc quyền hậu cung sắp thay đổi, nhưng hôm nay gặp mặt, thủ vệ lại cảm thấy, Hoàng hậu nương nương đối với Miêu Nam Vương nữ, rõ ràng chính là chế áp tuyệt đối.

Trong mộng, là biển hoa Ngọc Mình mênh mông bát ngát.

Tầng tầng lớp lớp Ngọc Minh đỏ trắng nở đầy khắp núi đồi, hương thơm bốn phía, theo ấm áp gió xuân thổi tới Bắc Phương xa xôi.

Một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên trong không khí đầy hương hoa.

Hoài Lăng chỗ này không tệ, chờ ta chết rồi, ngươi đốt ta thành tro, chọn một ngày có gió bắc, giải tro ta ở chỗ này.

Nghiêm túc?

Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Ta hiểu rõ ngươi nhất định phải nói cho ta biết lễ tiết đào mộ phần lập bia, không cần. Người bên kia chỗ ta đều như vậy, sạch sẽ đất, sạch sẽ mà đi.

Nhưng hắn một mực tìm ngươi, một ngày nào đó hắn sẽ tìm tới nơi này..... Đến lúc đó, nàng lại nhẫn tâm thiên địa mịt mờ, ngay cả một niệm tưởng cũng không lưu cho hắn?

Như vậy không tốt sao? Nếu không có gì để hắn nhớ tới ta, một ngày nào đó, hắn sẽ quên ta thôi.....

Nàng cô độc đứng ở trên núi thật cao, ánh mắt nhìn phía bắc xa xôi, dãy núi liên miên chập chùng chắn thành Trường Trữ xa không thể chạm tới ở phía sau, khiến nàng không cách nào theo dõi. Giơ tay lên vén tóc bị thổi loạn ra sau tai, nàng nhẹ nhàng cười lên: “Người đời đều cầu xin lễ tang trọng thể, dựng bia chép sử sợ sau khi chết bị người quên lãng, nhưng ta thì khác, ngược lại hi vọng tất cả mọi người đừng nhớ ta. Người đã không còn, lưu lại thương cảm làm cái gì.

Giọng nói có thể nói không chút để ý, giống như chưa để sống chết ở trong lòng, tầm nhìn từ từ mà trở nên tối mờ, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài quanh quẩn ở bên tai chưa từng tản ra.

Tô Nghiêu từ từ mở mắt.

Mộng cảnh quá mức chân thật, cho dù nàng đã tỉnh, còn có thể cảm nhận được rõ ràng trong mộng nói ra câu kia Cũng hi vọng tất cả mọi người chớ nhớ ta thì đáy lòng nhói lên như bị kim đâm. Giơ tay lên lau gò má của mình, từ khóe mắt đến tóc mai đều ướt sũng.

Ánh mắt Tô Nghiêu quét qua bức rèm che vàng thêu chỉ bạc, ý thức dần dần rõ ràng. Quanh mình đều là đồ trang trí trong Phượng Ngô điện, khiến nàng dần dần an tâm. Nàng vốn hăng hái tràn đầy cảm xúc, cũng không biết buồn ngủ lúc nào, dựa cánh tay hắn liền buồn ngủ. Có lẽ là ở bên cạnh hắn thật sự cực kì yên tâm, ngay cả mình ngủ lúc nào nàng cũng không biết.

Thân thể của nàng vẫn luôn hết sức yếu ớt, dược thiện cũng luôn ăn, dù là vào cung cũng không dám bỏ, ăn đến mức nàng cảm thấy trong lúc hoạt động quanh thân đều thoang thoảng mùi thuốc, thân thể lại càng mềm nhũn. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Nghiêu cảm giác số lần mình ngủ mê man càng ngày càng cao.

Đang mất hồn nghĩ, bên hông chợt bị nắm thật chặt, lúc này Tô Nghiêu mới cảm thấy, bên cạnh của mình còn một người.

Tóc đen người nọ xoã xuống như tơ lụa thượng đẳng, chỉ mặc áo đơn màu trắng thêu hoa văn rồng, nửa người che chăn gấm nửa người lộ ra bên ngoài, nghiêng người ngủ say ở bên người nàng một cái tay còn khoác lên eo nàng. Tô Nghiêu khẽ đẩy về phía sau một cái, liền bị người nọ vô thức kéo lại, hơn nữa còn dựa vào gần hơn, khuôn mặt như ngọc chôn trong chăn, giống như đứa bé đơn thuần.

Tô Nghiêu kinh ngạc mà nhìn hắn, có chút ngây dại, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Lâm không phòng bị ngủ như vậy, khóe miệng còn khẽ nở nụ cười, không biết mơ thấy cái gì, ấm áp làm người khác không cách nào tưởng tượng trong ngày thường người này băng lãnh như sương ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng như thế nào.

Nàng chưa từng thấy dáng vẻ hắn vào triều, người này ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là dáng vẻ phong tình trêu chọc nàng, đáng chết là, nàng hẳn là bị hắn ăn sạch sành sanh.

Tô Nghiêu không nhịn được nâng ngón tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng vuốt theo khuôn mặt trầm tĩnh này, Diệp Lâm cũng không tỉnh, trong hôn mê bắt lấy ngón tay đang làm loạn của nàng nắm ở trong tay, khẽ hừ một tiếng giống như là đang bày tỏ kháng nghị.

Giờ khắc này nội tâm


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status