Chuyện này đều là một mình a Cửu gây nên, cũng không người chỉ thị.” A Cửu lại cũng dứt khoát nhận tội, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói.
Tô Nghiêu vốn cũng không biết chuyện này có phải do a Cửu gây nên không, nhưng lúc đó nghe Tô Anh nói mấy câu rỗi miệng, nói là có người mục kích thích khách, nghe nàng miêu tả, chỉ nói người nọ nhẹ như yến, hành động dứt khoát bén nhọn, thân hình giống như cô nương, thật sự rất giống a Cửu, chỉ là muốn lừa gạt nàng, không ngờ lại thật sự là nàng.
A Cửu tuy nhận sai, nhưng Tô Nghiêu không hiểu, có thể trở thành là Ảnh Vệ Đông cung, thân thế a Cửu vốn phải trong sạch, làm sao có thể cùng binh bộ thượng thư dính líu quan hệ? Chuyển hướng nhìn bầu trời đêm, nửa vầng trăng đang rũ xuống chân trời, Tô Nghiêu nhìn cung biến đêm đó đúng là ánh trăng như vậy, nàng từ Bắc thành vào cung đi tìm binh phù, thủ lĩnh Vũ lâm quân bị a Cửu kêu gọi đầu hàng từng thỉnh cầu nàng, hắn nói, cầu xin Hoàng hậu nương nương đợi a Thiền thật tốt.....
Tên trước của ngươi là a Thiền? Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu cũng liền hỏi. Ngày trước nàng không hỏi qua thân thế a Cửu, là bởi vì a Cửu là người Diệp Lâm cho nàng, nàng tin Diệp Lâm, cũng tin hắn sẽ không tùy tiện đưa một người không đáng tin cậy cho nàng, nhưng bây giờ biết tin tức có lẽ Diệp Lâm cũng chưa từng biết, a Cửu là Ảnh Vệ thân cận của nàng, nàng cần được yên tâm người này.
Mà lúc này, chỉ có biết rõ quá khứ a Cửu, Tô Nghiêu mới có thể chân chính yên lòng.
Một câu hỏi ý lành lạnh phát ra, không người nào trả lời, lúc Tô Nghiêu dời mắt lên người a Cửu, người nọ đang ngước đầu sắc mặt kinh ngạc nhìn Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu cười một tiếng: “Thế nào? Giật mình Bổn cung biết khuê danh của ngươi?
A Cửu không chút do dự gật đầu một cái, trên mặt xinh đẹp tuyệt luân rất rõ ràng viết không hiểu.
Ngươi có nguyện nói một chút, vì sao phải đi ám sát Tống Tư? Tô Nghiêu vẫn cười yêu kiều nhìn nàng, ở một bên chiếu ngồi xuống, bổ sung: Ngươi không phải cần phải lo lắng, mới vừa Bổn cung sai Gấm Thục mang theo cung nữ giữ cửa đều lui ra, không người nào nghe được.
A Cửu lúc này mới cắn môi một cái, đầu đuôi nói động cơ cho Tô Nghiêu nghe.
Binh Bộ Thượng Thư Tống Tư vốn là chính là người của phái Nhiếp Chính vương, dựa vào một chút nịnh nọt khôn vặt từ từ bò lên, hôm nay đã hơn sáu mươi, đến cuối năm cũng liền cáo lão về quê dưỡng già, sẽ không nhấc lên sóng gió gì. Cũng bởi vì cái này, lúc này Diệp Lâm mới không động hắn, đã giảm bớt tinh lực đi đối phó vây cánh của Nhiếp Chính vương phủ, nào nghĩ tới lại bị a Cửu giết, ngược lại muốn phân lòng của Diệp Lâm, lưu ý an bài người nào vào trong một vị trí quan trọng mới là lựa chọn tốt nhất.
Nàng đối với tiền triều không hiểu nhiều lắm, nhưng trong ngày thường hỗn loạn lật vở cũng rất nhiều, không ít cũng đến từ dân gian, nghĩ đến cũng nói lên cái nhìn của một chút dân chúng, Binh Bộ Thượng Thư Tống Tư tuy là không có công lao gì, nhưng cũng không có phạm qua sai lầm lớn gì, tổng hợp nhìn, nhiều lắm là coi như là không công không tội, cần gì a Cửu nhất định chính tay đâm hắn như thế?
Thẳng nghe được a Cửu nói xong, lúc này nàng mới chợt hiểu, nghĩ kỹ lại trong lòng hẳn là có mấy phần tiếc hận và tự trách.
Thì ra là hôm đó thủ lĩnh hoàng thành Bắc Môn bị kêu gọi đầu hàng kia gặp phải tai họa. Tống Tư trấn giữ những năm này, Binh bộ luôn luôn hủ hoá, ưu khuyết điểm thưởng phạt toàn bằng hiếu kính bạc bao nhiêu, chính là Diệp Lâm chấp chính tới nay đã trải qua vụ án Lễ bộ, giết một
Tô Nghiêu vốn cũng không biết chuyện này có phải do a Cửu gây nên không, nhưng lúc đó nghe Tô Anh nói mấy câu rỗi miệng, nói là có người mục kích thích khách, nghe nàng miêu tả, chỉ nói người nọ nhẹ như yến, hành động dứt khoát bén nhọn, thân hình giống như cô nương, thật sự rất giống a Cửu, chỉ là muốn lừa gạt nàng, không ngờ lại thật sự là nàng.
A Cửu tuy nhận sai, nhưng Tô Nghiêu không hiểu, có thể trở thành là Ảnh Vệ Đông cung, thân thế a Cửu vốn phải trong sạch, làm sao có thể cùng binh bộ thượng thư dính líu quan hệ? Chuyển hướng nhìn bầu trời đêm, nửa vầng trăng đang rũ xuống chân trời, Tô Nghiêu nhìn cung biến đêm đó đúng là ánh trăng như vậy, nàng từ Bắc thành vào cung đi tìm binh phù, thủ lĩnh Vũ lâm quân bị a Cửu kêu gọi đầu hàng từng thỉnh cầu nàng, hắn nói, cầu xin Hoàng hậu nương nương đợi a Thiền thật tốt.....
Tên trước của ngươi là a Thiền? Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu cũng liền hỏi. Ngày trước nàng không hỏi qua thân thế a Cửu, là bởi vì a Cửu là người Diệp Lâm cho nàng, nàng tin Diệp Lâm, cũng tin hắn sẽ không tùy tiện đưa một người không đáng tin cậy cho nàng, nhưng bây giờ biết tin tức có lẽ Diệp Lâm cũng chưa từng biết, a Cửu là Ảnh Vệ thân cận của nàng, nàng cần được yên tâm người này.
Mà lúc này, chỉ có biết rõ quá khứ a Cửu, Tô Nghiêu mới có thể chân chính yên lòng.
Một câu hỏi ý lành lạnh phát ra, không người nào trả lời, lúc Tô Nghiêu dời mắt lên người a Cửu, người nọ đang ngước đầu sắc mặt kinh ngạc nhìn Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu cười một tiếng: “Thế nào? Giật mình Bổn cung biết khuê danh của ngươi?
A Cửu không chút do dự gật đầu một cái, trên mặt xinh đẹp tuyệt luân rất rõ ràng viết không hiểu.
Ngươi có nguyện nói một chút, vì sao phải đi ám sát Tống Tư? Tô Nghiêu vẫn cười yêu kiều nhìn nàng, ở một bên chiếu ngồi xuống, bổ sung: Ngươi không phải cần phải lo lắng, mới vừa Bổn cung sai Gấm Thục mang theo cung nữ giữ cửa đều lui ra, không người nào nghe được.
A Cửu lúc này mới cắn môi một cái, đầu đuôi nói động cơ cho Tô Nghiêu nghe.
Binh Bộ Thượng Thư Tống Tư vốn là chính là người của phái Nhiếp Chính vương, dựa vào một chút nịnh nọt khôn vặt từ từ bò lên, hôm nay đã hơn sáu mươi, đến cuối năm cũng liền cáo lão về quê dưỡng già, sẽ không nhấc lên sóng gió gì. Cũng bởi vì cái này, lúc này Diệp Lâm mới không động hắn, đã giảm bớt tinh lực đi đối phó vây cánh của Nhiếp Chính vương phủ, nào nghĩ tới lại bị a Cửu giết, ngược lại muốn phân lòng của Diệp Lâm, lưu ý an bài người nào vào trong một vị trí quan trọng mới là lựa chọn tốt nhất.
Nàng đối với tiền triều không hiểu nhiều lắm, nhưng trong ngày thường hỗn loạn lật vở cũng rất nhiều, không ít cũng đến từ dân gian, nghĩ đến cũng nói lên cái nhìn của một chút dân chúng, Binh Bộ Thượng Thư Tống Tư tuy là không có công lao gì, nhưng cũng không có phạm qua sai lầm lớn gì, tổng hợp nhìn, nhiều lắm là coi như là không công không tội, cần gì a Cửu nhất định chính tay đâm hắn như thế?
Thẳng nghe được a Cửu nói xong, lúc này nàng mới chợt hiểu, nghĩ kỹ lại trong lòng hẳn là có mấy phần tiếc hận và tự trách.
Thì ra là hôm đó thủ lĩnh hoàng thành Bắc Môn bị kêu gọi đầu hàng kia gặp phải tai họa. Tống Tư trấn giữ những năm này, Binh bộ luôn luôn hủ hoá, ưu khuyết điểm thưởng phạt toàn bằng hiếu kính bạc bao nhiêu, chính là Diệp Lâm chấp chính tới nay đã trải qua vụ án Lễ bộ, giết một
/100
|