Một lần nữa, cậu lại vô tình rơi vào cái lưới mà cô giăng ra. Cậu sờ gáy, hơi mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, giọng đè thấp không nghe ra cảm xúc nào khác.
“Đừng nhiều lời nữa, tránh sang một bên.”
"Cậu đi đâu vậy? Tớ đi với nhé.”
Cậu biết tỏng cho dù bảo cô không được đi, cô cũng sẽ đi theo. Cậu hờ hững trả lời.
"Tùy cậu.”
"Nói như thế là ngầm đồng ý đó, tớ theo cậu liền á.”
Hiên luôn cảm thấy bản thân không có tiền đồ. Mới sáng còn giận dỗi ra mặt, tự nhủ sẽ giận cậu cả thời gian sau này. Thế mà tối đến, cảm xúc ấy đã tiêu tan hóa thành hư không, ríu rít cạnh cậu như một con chim sẻ.
Bên ngoài, gió lộng gào rú, bên tai cô chỉ toàn nghe thấy gió thổi. Cứ nghĩ chỉ vào WC nghe điện thoại nên cô không mặc áo khoác, lúc này trên người chỉ mặc áo thun cộc ngắn tay, lộ ra cánh tay mảnh dẻ. Cô xoa hai lòng bàn tay, dùng sức cọ giữa hai lòng bàn tay để tạo nhiệt độ, lại kín đáo liếc nhìn cậu. Dựa vào tình huống hiện tại, cô chắc rằng cậu sẽ cởi áo khoác mà đưa cho cô. Trên thực tế, người bên cạnh không những đoái hoài gì đến cô, mà còn tăng tốc độ đi nhanh hơn, cô trợn mắt hối hả đuổi theo.
"Khụ khụ.” Vĩnh Hiên mắt nhắm mắt mở, quan sát hành động của cậu. Sau đó, giả vờ ho khan, cô chống tay lên đầu gối không ngừng ho, điệu bộ trông như vật vã lắm. Lại cố ý mở mắt nhìn, cậu như không có phản ứng gì, nhưng chân đã dừng lại.
"Khụ khụ.”
"Khụ…”
"Ra ngoài sao không mặc áo khoác?” Cuối cùng, Duy cũng ngoảnh đầu nhìn về phía cô, truy vấn.
"Tớ nghĩ trời không lạnh nên không mang theo.”
Đợi mãi mà Cảnh Duy vẫn không lên tiếng, cô bấm lòng móng tay, đang chuẩn bị cất giọng thì cậu nói.
"Thôi, quay về karaoke.”
“Vẫn còn sớm, tí về cũng không sao.”
“Vậy cậu ở đây đi, tôi về trước.”
"Hả?”
"Có gì à?”
"Không, không tớ về với.”
Trong phòng, mọi người vẫn còn đang nhiệt tình hát nên không chú ý nhiều đến ai ra ai vào. Oanh ngồi ở vị trí trung tâm ăn hoa quả, vị trí ấy vừa vặn thấy được cô bước vào. Oanh hớn hở ra mặt, không bận tâm để ý tới người vào sau, trực tiếp ấn cô ngồi xuống vị trí bên cạnh trên sofa.
"Mày đi đâu nãy giờ vậy?”
"À, tao ra ngoài đi WC.”
“Haiz, nãy giờ bọn nó bảo tao hát nhưng mà một mình tao hát thì ngại lắm. Tí nữa mày hát song ca với tao nhé!”
"OK, hát bài gì?”
"Mày biết bài “Tình Yêu Màu Nắng” không?” Oanh chủ động hỏi.
"Bài tủ của tao đó.”
"OK, vậy tí hát nhé!”
Khi màn hình chuyển sang bài "Tình Yêu Màu Nắng”, hai cô gái không ngần ngại đứng dậy, tiến gần màn hình. Chất giọng hai cô gái đều ngọt ngào, đằm thắm, hát bài này cực kỳ hợp.
Có lẽ khi ở cạnh người mình cảm thấy thoải mái, vô hình chung gỡ lớp mặt nạ phòng bị bên ngoài. Oanh hát say sưa, cũng không quên nhún nhảy theo điệu nhạc. Những lúc hát nốt cao, cô rướn cổ, gần như gào giọng, Hiên cứ thể hát nhỏ lại bè giọng cho cô. Đến khi hát xong, cổ họng Oanh khô khốc, cô với tay cầm ly nước ngọt tu một hơi.
"A! Hát xong thoải mái quá!”
Trải qua một bài hát, Oanh như tiếp thêm năng lượng, kì kèo muốn hát hai ba bài nữa, không quên kéo Hiên cùng hát chung.
Cứ thế các bài hát cuối buổi đều do Hiên và Oanh song ca hát.
(...)
Mặc dù tối qua không uống bia nhưng sáng tỉnh dậy, đầu cô choáng váng, ong ong như búa bổ. Hiên lười biếng nằm ngủ thêm một lát, không ngờ "một lát” lại kéo dài đến hai tiếng sau. Đến khi thật sự tỉnh táo, nhận ra đồng hồ đã điểm chín giờ sáng.
Bụng kêu òng ọc, cô liếm môi, bất giác thèm món phở thìn Hà Nội, đang định đi xuống nhờ cô giúp việc nấu một bát, chợt nhớ ra hôm nay cô xin nghỉ một buổi.
Gần đây, Kim Ngọc bận rộn ở công ty riêng, hiếm khi ở nhà. Những lúc người giúp việc không có nhà, đều một tay Hiên chuẩn bị cơm tối.
Phòng bếp được thiết kế theo không gian mở, đầy đủ các vật dụng tiện nghi. Từ góc độ cầu thang, cô chỉ nhìn thấy sườn mặt người trong phòng bếp, người này đeo tạp dề màu đen, đang chuyên tâm cắt gì đó trong phòng bếp.
Dáng vẻ giống như nghiêm túc chuẩn bị bữa sáng.
Hiên khẽ cau mày, lại nhìn Quân ngồi trên bàn ăn, thưởng thức nho chín. Cô đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh, giọng không nặng không nhẹ, hàm ý rõ ràng.
"Công việc của Duy là làm gia sư, không thể để cậu ấy động tới việc này.”
“Chị đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh Duy muốn mượn phòng bếp nên em đồng ý đó.”
"Duy tự miệng nói?” Hiên nheo mắt.
"À haha! Thật ra em cũng có nói hơi đói bụng, đợi chị dậy rồi nấu cơm ăn. Không ngờ anh lại chủ động hỏi.”
Hiên đỡ trán, chốc lát không biết phải nói gì.
Mùi bánh canh thơm phức từ phòng bếp lan rộng trong không khí làm cô khẽ nuốt nước bọt, dựa vào mùi hương mà phán đoán đây là bánh canh chả cá. Chẳng mấy chốc, ba bát bánh canh được bê lên. Bát bánh canh có sự hòa quyện giữa bún, chả cá, nước lẻo, bên trên có rau thơm, ớt và chanh.
"Tớ cũng có phần ư!” Cô chớp chớp mắt, thơ ngây hỏi.
Đăng Quân biết tỏng cô làm bộ làm tịch, không buồn vạch trần.
Cảnh Duy không trả lời câu hỏi mà trực tiếp đưa đũa cho cô.
Nếm được vị ngọt chua của nước lèo, cô khẽ khàng gắp miếng chả cá ăn thử. Hai mắt nhanh chóng sáng ngời, không nhịn được gắp thêm mấy đũa nữa.
“Ngon quá!”
Tài lẻ nấu ăn của cậu quá ư là cừ, ngon đến mức cô muốn ăn thêm bát nữa. Đột nhiên, trong đầu nảy sinh ra hai luồng suy nghĩ khác nhau. Tối qua, cậu ấy vừa mới khó chịu, né tránh cô, ngày hôm nay lại chủ động muốn mượn phòng bếp nấu đồ ăn sáng. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Người ta hay nói phụ nữ là loài sinh vật khó hiểu, nhưng cô cảm thấy nhận định này sai rồi. Con trai cũng có đôi lúc khó hiểu mà?
"Hiên.”
"Sao mà đần người ra vậy?”
"Cái thằng này, nói bao nhiêu lần rồi. Phải gọi là chị Hiên, gọi Hiên Hiên cái gì chứ?”
“Em biết rồi, nói mãi.”
Hiên chú ý đến Duy vẫn còn ngồi ở đây, chun mũi, liếc xéo Quân. Sau đó, vươn tay bưng bát bánh canh vẫn còn ăn lỡ dở của Quân, lại bưng bát của mình và bát Cảnh Duy vừa ăn sạch đặt trên mâm.
"Á! Em còn chưa ăn xong mà?”
"Kệ em, tới giờ chị rửa chén rồi.”
Không màng quan tâm đến gương mặt méo xẹo của Quân, cô bê bát đũa vào bồn rửa chén.
"Chị gái xinh đẹp cái khỉ gì, bà quỷ dạ xoa thì có.” Quân lầm bầm khi nhớ lại cảnh tượng bạn bè xuýt xoa khen chị gái của cậu xinh đẹp.
Ăn xong thì cậu lên phòng học bài.
Đáng lẽ ra lịch học thêm là vào những ca tối, nhưng có một hôm Duy không thể đi được nên mới hỏi có thể dời lịch học thêm không. Thông qua ý kiến của phụ huynh, chọn sáng chủ nhật, tức ngày hôm nay dạy bù.
Nhớ lại những chuyện đã từng làm trước đây, Cảnh Duy cảm thấy bức bối khi đã đối xử với cô như thế. Nhưng trời sinh cậu không giỏi ăn nói, lại chẳng thể dễ dàng nói ra câu xin lỗi cô. Thế là nhân lúc sáng nay Quân bảo đói bụng, cậu mới ngỏ ý muốn mượn phòng bếp nấu bữa sáng. Có vẻ tay nghề của cậu không đến nỗi, Hiên mới cảm thấy ngon miệng như vậy.
Mặc dù chưa biết được cô thích ăn món gì. Nhưng nếu có cơ hội được trổ tài nấu nướng, cậu sẽ nấu món mà cô yêu thích.
—-----
Lời tác giả: Còn lâu mới có cơ hội, anh nhà nấu cho chị nhà ăn =))
“Đừng nhiều lời nữa, tránh sang một bên.”
"Cậu đi đâu vậy? Tớ đi với nhé.”
Cậu biết tỏng cho dù bảo cô không được đi, cô cũng sẽ đi theo. Cậu hờ hững trả lời.
"Tùy cậu.”
"Nói như thế là ngầm đồng ý đó, tớ theo cậu liền á.”
Hiên luôn cảm thấy bản thân không có tiền đồ. Mới sáng còn giận dỗi ra mặt, tự nhủ sẽ giận cậu cả thời gian sau này. Thế mà tối đến, cảm xúc ấy đã tiêu tan hóa thành hư không, ríu rít cạnh cậu như một con chim sẻ.
Bên ngoài, gió lộng gào rú, bên tai cô chỉ toàn nghe thấy gió thổi. Cứ nghĩ chỉ vào WC nghe điện thoại nên cô không mặc áo khoác, lúc này trên người chỉ mặc áo thun cộc ngắn tay, lộ ra cánh tay mảnh dẻ. Cô xoa hai lòng bàn tay, dùng sức cọ giữa hai lòng bàn tay để tạo nhiệt độ, lại kín đáo liếc nhìn cậu. Dựa vào tình huống hiện tại, cô chắc rằng cậu sẽ cởi áo khoác mà đưa cho cô. Trên thực tế, người bên cạnh không những đoái hoài gì đến cô, mà còn tăng tốc độ đi nhanh hơn, cô trợn mắt hối hả đuổi theo.
"Khụ khụ.” Vĩnh Hiên mắt nhắm mắt mở, quan sát hành động của cậu. Sau đó, giả vờ ho khan, cô chống tay lên đầu gối không ngừng ho, điệu bộ trông như vật vã lắm. Lại cố ý mở mắt nhìn, cậu như không có phản ứng gì, nhưng chân đã dừng lại.
"Khụ khụ.”
"Khụ…”
"Ra ngoài sao không mặc áo khoác?” Cuối cùng, Duy cũng ngoảnh đầu nhìn về phía cô, truy vấn.
"Tớ nghĩ trời không lạnh nên không mang theo.”
Đợi mãi mà Cảnh Duy vẫn không lên tiếng, cô bấm lòng móng tay, đang chuẩn bị cất giọng thì cậu nói.
"Thôi, quay về karaoke.”
“Vẫn còn sớm, tí về cũng không sao.”
“Vậy cậu ở đây đi, tôi về trước.”
"Hả?”
"Có gì à?”
"Không, không tớ về với.”
Trong phòng, mọi người vẫn còn đang nhiệt tình hát nên không chú ý nhiều đến ai ra ai vào. Oanh ngồi ở vị trí trung tâm ăn hoa quả, vị trí ấy vừa vặn thấy được cô bước vào. Oanh hớn hở ra mặt, không bận tâm để ý tới người vào sau, trực tiếp ấn cô ngồi xuống vị trí bên cạnh trên sofa.
"Mày đi đâu nãy giờ vậy?”
"À, tao ra ngoài đi WC.”
“Haiz, nãy giờ bọn nó bảo tao hát nhưng mà một mình tao hát thì ngại lắm. Tí nữa mày hát song ca với tao nhé!”
"OK, hát bài gì?”
"Mày biết bài “Tình Yêu Màu Nắng” không?” Oanh chủ động hỏi.
"Bài tủ của tao đó.”
"OK, vậy tí hát nhé!”
Khi màn hình chuyển sang bài "Tình Yêu Màu Nắng”, hai cô gái không ngần ngại đứng dậy, tiến gần màn hình. Chất giọng hai cô gái đều ngọt ngào, đằm thắm, hát bài này cực kỳ hợp.
Có lẽ khi ở cạnh người mình cảm thấy thoải mái, vô hình chung gỡ lớp mặt nạ phòng bị bên ngoài. Oanh hát say sưa, cũng không quên nhún nhảy theo điệu nhạc. Những lúc hát nốt cao, cô rướn cổ, gần như gào giọng, Hiên cứ thể hát nhỏ lại bè giọng cho cô. Đến khi hát xong, cổ họng Oanh khô khốc, cô với tay cầm ly nước ngọt tu một hơi.
"A! Hát xong thoải mái quá!”
Trải qua một bài hát, Oanh như tiếp thêm năng lượng, kì kèo muốn hát hai ba bài nữa, không quên kéo Hiên cùng hát chung.
Cứ thế các bài hát cuối buổi đều do Hiên và Oanh song ca hát.
(...)
Mặc dù tối qua không uống bia nhưng sáng tỉnh dậy, đầu cô choáng váng, ong ong như búa bổ. Hiên lười biếng nằm ngủ thêm một lát, không ngờ "một lát” lại kéo dài đến hai tiếng sau. Đến khi thật sự tỉnh táo, nhận ra đồng hồ đã điểm chín giờ sáng.
Bụng kêu òng ọc, cô liếm môi, bất giác thèm món phở thìn Hà Nội, đang định đi xuống nhờ cô giúp việc nấu một bát, chợt nhớ ra hôm nay cô xin nghỉ một buổi.
Gần đây, Kim Ngọc bận rộn ở công ty riêng, hiếm khi ở nhà. Những lúc người giúp việc không có nhà, đều một tay Hiên chuẩn bị cơm tối.
Phòng bếp được thiết kế theo không gian mở, đầy đủ các vật dụng tiện nghi. Từ góc độ cầu thang, cô chỉ nhìn thấy sườn mặt người trong phòng bếp, người này đeo tạp dề màu đen, đang chuyên tâm cắt gì đó trong phòng bếp.
Dáng vẻ giống như nghiêm túc chuẩn bị bữa sáng.
Hiên khẽ cau mày, lại nhìn Quân ngồi trên bàn ăn, thưởng thức nho chín. Cô đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh, giọng không nặng không nhẹ, hàm ý rõ ràng.
"Công việc của Duy là làm gia sư, không thể để cậu ấy động tới việc này.”
“Chị đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh Duy muốn mượn phòng bếp nên em đồng ý đó.”
"Duy tự miệng nói?” Hiên nheo mắt.
"À haha! Thật ra em cũng có nói hơi đói bụng, đợi chị dậy rồi nấu cơm ăn. Không ngờ anh lại chủ động hỏi.”
Hiên đỡ trán, chốc lát không biết phải nói gì.
Mùi bánh canh thơm phức từ phòng bếp lan rộng trong không khí làm cô khẽ nuốt nước bọt, dựa vào mùi hương mà phán đoán đây là bánh canh chả cá. Chẳng mấy chốc, ba bát bánh canh được bê lên. Bát bánh canh có sự hòa quyện giữa bún, chả cá, nước lẻo, bên trên có rau thơm, ớt và chanh.
"Tớ cũng có phần ư!” Cô chớp chớp mắt, thơ ngây hỏi.
Đăng Quân biết tỏng cô làm bộ làm tịch, không buồn vạch trần.
Cảnh Duy không trả lời câu hỏi mà trực tiếp đưa đũa cho cô.
Nếm được vị ngọt chua của nước lèo, cô khẽ khàng gắp miếng chả cá ăn thử. Hai mắt nhanh chóng sáng ngời, không nhịn được gắp thêm mấy đũa nữa.
“Ngon quá!”
Tài lẻ nấu ăn của cậu quá ư là cừ, ngon đến mức cô muốn ăn thêm bát nữa. Đột nhiên, trong đầu nảy sinh ra hai luồng suy nghĩ khác nhau. Tối qua, cậu ấy vừa mới khó chịu, né tránh cô, ngày hôm nay lại chủ động muốn mượn phòng bếp nấu đồ ăn sáng. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Người ta hay nói phụ nữ là loài sinh vật khó hiểu, nhưng cô cảm thấy nhận định này sai rồi. Con trai cũng có đôi lúc khó hiểu mà?
"Hiên.”
"Sao mà đần người ra vậy?”
"Cái thằng này, nói bao nhiêu lần rồi. Phải gọi là chị Hiên, gọi Hiên Hiên cái gì chứ?”
“Em biết rồi, nói mãi.”
Hiên chú ý đến Duy vẫn còn ngồi ở đây, chun mũi, liếc xéo Quân. Sau đó, vươn tay bưng bát bánh canh vẫn còn ăn lỡ dở của Quân, lại bưng bát của mình và bát Cảnh Duy vừa ăn sạch đặt trên mâm.
"Á! Em còn chưa ăn xong mà?”
"Kệ em, tới giờ chị rửa chén rồi.”
Không màng quan tâm đến gương mặt méo xẹo của Quân, cô bê bát đũa vào bồn rửa chén.
"Chị gái xinh đẹp cái khỉ gì, bà quỷ dạ xoa thì có.” Quân lầm bầm khi nhớ lại cảnh tượng bạn bè xuýt xoa khen chị gái của cậu xinh đẹp.
Ăn xong thì cậu lên phòng học bài.
Đáng lẽ ra lịch học thêm là vào những ca tối, nhưng có một hôm Duy không thể đi được nên mới hỏi có thể dời lịch học thêm không. Thông qua ý kiến của phụ huynh, chọn sáng chủ nhật, tức ngày hôm nay dạy bù.
Nhớ lại những chuyện đã từng làm trước đây, Cảnh Duy cảm thấy bức bối khi đã đối xử với cô như thế. Nhưng trời sinh cậu không giỏi ăn nói, lại chẳng thể dễ dàng nói ra câu xin lỗi cô. Thế là nhân lúc sáng nay Quân bảo đói bụng, cậu mới ngỏ ý muốn mượn phòng bếp nấu bữa sáng. Có vẻ tay nghề của cậu không đến nỗi, Hiên mới cảm thấy ngon miệng như vậy.
Mặc dù chưa biết được cô thích ăn món gì. Nhưng nếu có cơ hội được trổ tài nấu nướng, cậu sẽ nấu món mà cô yêu thích.
—-----
Lời tác giả: Còn lâu mới có cơ hội, anh nhà nấu cho chị nhà ăn =))
/26
|