Có lẽ không có gì khó hơn việc Hoa Tiên Tử muốn làm thiếu nữ hiền thục.
“Chị Sênh, chiếc này đẹp hay chiếc kia, hay là lấy chiếc này?” – Trong cửa hiệu thời trang, Tiểu Hồng thử hết chiếc nọ đến chiếc kia, hỏi ‘bà cố vấn bất đắc dĩ’ Mặc Sênh.
“Ừ, chiếc ấy được đấy.”
“Vậy hôm nay em sẽ mặc cái này.” – Nét mặt Tiểu Hồng đang hớn hở bỗng nghiêm lại:
“Chị Sênh, chị mất ngủ phải không, sao mới sáng sớm đã như người mất hồn vậy?”
“Không có gì…” – Mặc Sênh cười gượng, chuyển chủ đề câu chuyện, chị cố nói giọng tự nhiên: “Tiểu Hồng, để trở thành một thiếu nữ hiền thục, điều quan trọng không phải ở trang phục.”
“Thế thì là cái gì?” Ánh mắt Tiểu Hồng nhìn Mặc Sênh nghi hoặc.
“Lời nói, cử chỉ.” – Mặc Sênh nói nghiêm túc: “Ví dụ, nếu người ta hỏi em thích nghe âm nhạc gì, em nhất định không được nói là thích Hop.”
“Em không nghe nhạc Hop.” – Tiểu Hồng vui vẻ: “Em thích nhất bài ‘Từng đợt sóng’ của Tiểu Đỗ và A Ngưu.
Lần này đến lượt Mặc Sênh tái mặt. Chị đã xem đĩa hát đó. Trong đầu chị hiện lên cảnh ba người đàn ông mặc quần tắm màu sặc sỡ ôm đàn ghi ta chạy theo người đẹp Jini trên bãi biển, tai nghe thấy lời bài hát ‘Nhất là người đẹp biến thành vợ, đó là nguyện vọng mơ ước tương lai của tôi…’
“Khi ở bên anh ấy em nhất định không nên nói chuyện âm nhạc” – Mặc Sênh nói kiên quyết: “Em có thể nói về các bộ phim, buổi tối hai người vẫn đi xem phim chứ? Nói những bộ phim đã xem cũng dễ thể hiện phẩm hạnh, tư chất của một thiếu nữ.”
“Phim ư?” – Mắt Tiểu Hồng sáng lên, em thích nhất phim hài “Tây du ký”, có Lô Gia Anh đóng, phim này anh ta rất đẹp trai, lời thoại lại rất triết lý, nhất là câu “Người là do cha mẹ sinh ra, yêu quái là do cha mẹ yêu quái sinh ra”, câu này hàm chứa cả triết lý về luân lý, tình yêu, y học và cả tôn giáo, đúng là sự lý giải cao nhất của triết lý phật học “chúng sinh bình đẳng”
“Tiểu Hồng..” – Mặc Sênh cau mày: “Chị nghĩ, đi chơi với anh ấy, tốt nhất em không nên nói nhiều.”
Mãi Tiểu Hồng mới chịu buông tha, lúc đó đã là hơn hai giờ chiều. Mặc Sênh về nhà ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trời đã tối, nhìn đồng hồ trên tường đã bảy rưỡi.
Bụng đói cồn cào, mở tủ lạnh thì chẳng còn gì ăn, Mặc Sênh cầm ví đi siêu thị.
Xuống tầng một, vừa ngang qua bồn hoa trước cổng, chị bỗng khựng lại.
Bên kia đường dưới ngọn đèn cao áp, Dĩ Thâm đứng lặng nhìn chị qua màn sương mờ màu tím nhạt.
Dĩ Thâm!
Dĩ Thâm đứng đó. Hôm nay anh vẫn mặc giản dị như lần trước, áo sơ mi, quần dài, nhưng có một vẻ đẹp khác thường. Trước đây chị thường say mê ngắm nhìn anh, có lúc chị buột miệng: “Dĩ Thâm, vì sao anh mặc gì cũng đẹp?” Câu trả lời là một cái lườm.
Dĩ Thâm! Lại là những kỷ niệm ngày xưa! Triệu Mặc Sênh, không nên tự huyễn hoặc bản thân nữa, không nên nghĩ nhiều!
Dĩ Thâm tắt điếu thuốc hút dở tiến lại gần chị.
“Có thể đi với tôi một lát không?”
“Được thôi…Nhưng đi đâu? ”
Hai người im lặng đi bên nhau, được một đoạn đường dài, Dĩ Thâm vẫn chưa có ý muốn nói, Mặc Sênh không kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây ?”
“Đến rồi.”
Đây là bến xe ? Họ ngồi xe buýt đi đâu?
“Có tiền xu không?”
“Có.” Mặc Sênh lục trong ví lấy mấy đồng tiền xu, cầm trong tay.
“Cho tôi một đồng.” – Dĩ Thâm gỡ tay chị lấy một đồng xu, trong một thoáng anh nắm chặt bàn tay chị trong tay mình.
Mặc Sênh ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, rụt tay lại, nhưng Dĩ Thâm làm như không có chuyện gì xảy ra, anh đứng cạnh chị mắt nhìn về chiếc xe buýt đang đi đến.
“Lên xe đi.”
Không kịp hỏi gì, Mặc Sênh bước theo Dĩ Thâm như một cái máy, xe buýt tối thứ bảy đông nghẹt, hai người đứng cách nhau mấy hành khách, hít thở khó khăn, hoàn toàn
không thể cử động. Khi xe buýt dừng lại ở bến số 9, Dĩ Thâm đột nhiên vươn tay nắm tay chị kéo xuống xe, vừa xuống xe anh lại bỏ ngay ra, một mình đi vượt lên trước.
Mặc Sênh nhìn cảnh vật xung quanh, toàn những nhà chọc trời đứng sán sát “Đây là đâu ?” – Chị ngơ ngác hỏi.
Dĩ Thâm đi chậm lại quay đầu nói: “Không nhận ra ư?”
Chị cũng biết nơi này sao? Thành phố lớn như vậy, không phải chỗ nào chị cũng biết. Nhưng vì sao anh lại buồn như vậy, giống như chị đã phạm tội tày trời nào đó.
Nhìn vẻ ngơ ngác của chị, mắt Dĩ Thâm như tối lại.
“Không nhận ra thì thôi!”
Anh lặng lẽ đi, đầu hơi ngoảnh lại bước chân vừa vội vàng vừa gấp gáp.
Mặc Sênh không hiểu thế nào, chị ngẩn ngơ nhìn con phố phồn hoa xung quanh, bỗng hiểu ra, đây chính là con đường Bắc Đại ngày xưa!
Chẳng phải chính con đường này chị và Dĩ Thâm đã bao lần đi qua?
Sao lại có thể như vậy!
Đâu là dấu vết con đường ồn ào ngày xưa? Những người bán hàng rong, những quán cơm vừa ngon vừa rẻ bên đường đâu cả rồi?
“Sau khi trở về nước cô không quay lại chỗ này sao?” – Dĩ Thâm ngoái đầu hỏi giọng lạnh tanh.
“Không…Tôi… Không phải không đến, chỉ là công việc quá bận.” ‘Công việc quá bận’ lý do như vậy ngay đến chị cũng cảm thấy buồn cười.
Dĩ Thâm liếc nhìn chị, mặt dửng dưng: “Không cần nói gì cả, tôi hiểu.”
Anh ấy hiểu gì? Mặc Sênh không hiểu.
Họ đi vào trường, ngôi trường trăm năm tuổi không thay đổi lắm, Mặc Sênh phiêu diêu như đi trong mộng. Những cây cổ thụ, những ngôi nhà cũ kỹ, những sinh viên nam nữ mỉm cười lướt qua vai họ…, cảm giác ngậm ngùi, chua xót trong lòng chị chưa bao giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này, thì ra chị thực sự xa cách bằng ấy năm, những gì đã mất liệu có còn lấy lại?
Mặc Sênh dừng lại chỉ một cửa hiệu bán lẻ: “Ô, quán này vẫn còn, không biết có phải vẫn là đôi vợ chồng ngày xưa không?”
“Không!” – Dĩ Thâm nói: “Đổi chủ khác từ khi tôi chưa tốt nghiệp”
“Thế ư” – Mặc Sênh ngẩng đầu cười: “Tôi đi mua chút gì ăn nhé, đói lắm rồi.”
Chủ quán là một phụ nữ trẻ, vừa dỗ con vừa chào họ. Chị mua bánh mỳ và nước ngọt, Dĩ Thâm còn lấy thêm một lon bia, anh trả tiền, Mặc Sênh nghĩ lại trước đây Dĩ Thâm thường rất cố chấp trong vấn đề ai trả tiền, lúc đó chị còn quá trẻ, còn chưa hiểu sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của một người đàn ông, Dĩ Thâm có lẽ rất mệt khi ở bên chị?
“Anh bắt đầu uống rượu từ bao giờ vậy?” – Mặc Sênh buột miệng hỏi, chợt nhớ những cái hôn điên cuồng mang hơi rượu tối hôm trước, chị lúng túng cúi đầu không dám nhìn anh.
“Chính trong mấy năm đó” – Anh im lặng giây lát, nói giọng dửng dưng.
Đúng thế, chính là mấy năm đó.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi một lát đi.”
Sân vận động lúc 8 giờ vẫn rất đông người chơi thể thao, phần đông là sinh viên, cũng có những giáo viên có tuổi đi dạo.
Họ ngồi xuống một góc sân, Mặc Sênh cười nói: “Sân vận động này là hồi ức đáng buồn nhất của tôi.”
Dĩ Thâm cười, tiếng cười ngắn và khô khan: “Tám trăm mét phải không?”
“Đúng vậy” – Mặc Sênh ngượng nghịu thừa nhận: “Thành tích cao nhất của tôi là bốn phút mười giây tám trăm mét, còn nhớ hồi đó anh nói rất tự tin…”
Chị đột nhiên dừng lại, Dĩ Thâm quay sang nhìn chị: “Tôi đã nói gì?’
Anh nói, Mặc Sênh cô chạy chậm như vậy, sao có lúc cô lại đuổi kịp tôi?
“Ồ, kia có phải là giáo sư Chu ở khoa của anh không?” – Mặc Sênh chỉ ông già đang một mình đi dạo phía xa.
Dĩ Thâm nhìn theo tay chị: “Để tôi đi xem sao”
Chị nhìn anh bước đi, giáo sư Chu nhìn thấy anh, vui vẻ, hai người nói với nhau mấy câu, hình như giáo sư vỗ vai Dĩ Thâm.
Tóc của giáo sư mỗi ngày một thưa!
Chị biết giáo sư Chu hoàn toàn là do quan hệ với Dĩ Thâm.
Lúc đó Dĩ Thâm bận bịu bởi công việc gia sư, ngay Mặc Sênh cũng khó gặp anh, để có thời gian bên anh, khi nào không phải lên lớp là chị đến nghe giảng ở khoa của anh, môn hình pháp học của giáo sư Chu chị đã nghe suốt cả một học kỳ. Có điều cho đến bây giờ ngay đến kiến thức cơ bản nhất của bộ hình pháp học như ‘Thế nào là vô tội’ chị cũng không nắm được. Không như Dĩ Thâm, mới cùng chị đi nghe mấy tiết toán học cao cấp, đến cuối kỳ thi anh đã có thể giúp chị ôn tập.
Không biết Dĩ Thâm nói gì, giáo sư Chu nhìn về phía chị, nheo mắt gật đầu, đoạn vẫy tay từ biệt.
Đợi anh quay lại, Mặc Sênh hiếu kỳ hỏi: “Anh và giáo sư nói với nhau những gì?”
Dĩ Thâm đáp: “Tôi bảo tôi và một người bạn trở lại thăm trường” – và Dĩ Thâm quay sang nhìn chị bằng ánh mắt kỳ lạ: “Giáo sư vẫn còn nhớ cô đấy.”
“Thật không?” – Chị ngượng nghịu nói nhỏ: “Có lẽ giáo sư có ấn tượng rất sâu về tôi.”
Một trong những lần cùng Dĩ Thâm đi nghe giảng chị đã gây ra chuyện nực cười.
Giáo sư Chu lên lớp không bao giờ điểm danh, ngay cả gọi sinh viên trả lời cũng rất tuỳ hứng, tiện ai thì chỉ định người đó, có một lần Mặc Sênh xúi quẩy, bị giáo sư Chu gọi lên và đến bây giờ chị vẫn còn nhớ câu hỏi hôm đó của giáo sư là: “Theo bạn bốn người ABCD nên phán xử thế nào?”
Chị phân vân, thầm nghĩ bốn nhân vật này là ai họ phạm tội gì, nên xử thế nào? Bài giảng của giáo sư chị đâu có bỏ vào tai. Bí quá chị đành kéo áo cầu cứu Dĩ Thâm, không ngờ anh trả lời cộc lốc: “Tôi chẳng nghe thấy gì hết!”
Thì ra trước đó họ vừa cãi nhau, Dĩ Thâm còn đang giận chị. Giận thì giận những thấy chết mà không cứu thì quá hẹp hòi!
Kết quả chị trả lời như một cái máy: “Xử tù giam có thời hạn”
Cả hội trường cười ồ, có người nào đó nói to: “Thưa thầy cô ấy không phải là sinh viên khoa mình”
“Thế ư?” – Giáo sư Chu cảm động nói: “Cô gái, có phải cô rất thích môn hình pháp học?”
Lại một trận cười rộ: “Thưa thầy cô ấy theo bạn trai đi nghe giờ thôi”
Giáo sư Chu là người rất vui tính, ông mỉm cười vui vẻ: “Thì ra là vậy, thế cô ấy là bạn gái của ai ?”
Dĩ Thâm mặt đỏ rừ, lúng túng đứng lên: “Của em ạ.”
Giáo sư đương nhiên biết Hà Dĩ Thâm, ông hài hước nói: “Bạn Hà làm thế là rất phải, giáo dục gia đình thực ra là hết sức quan trọng, một mình mình học là chưa đủ. Đường đường là bạn gái của cử nhân luật học mà chẳng hiểu gì về pháp luật thì không ổn chút nào đúng không, như vậy còn gì là thể diện của chàng cử nhân luật học tương lai nữa.”
Mặc Sênh nhớ lúc đó cả hội trường lại cười nghiêng ngả.
Dĩ Thâm mỉm cười: “Đúng là ấn tượng rất sâu.”
Mặc Sênh kinh ngạc nhìn anh, anh ấy đang cười ư? Cuối cùng anh đã không giữ bộ mặt sắt nữa, anh đã không coi chị là người lạ rồi sao?
Mặc Sênh hơi ngoảnh mặt sang một bên, che giấu nỗi xúc động đang làm mặt chị đỏ dần lên, chị nói giọng thiếu tự nhiên: “Ai bảo lúc đó anh thấy chết mà không cứu?”
Dĩ Thâm cười nhạt, không đáp. Quả thực hôm đó anh không nghe được câu hỏi của giáo sư: “Vậy ra cô ta cho rằng mình lãnh đạm đến mức đang chiến tranh lạnh với cô ta mà vẫn có tâm trạng nghe giảng?” – Anh thầm nghĩ.
Nếu anh đủ lạnh lùng, đủ lý trí, thì bây giờ anh đã không ngồi ở đây.
Dĩ Thâm buồn rầu nói: “Muộn rồi, tôi đưa cô về.”
Họ vẫn đi xe buýt, từ chỗ xuống xe buýt đến nhà Mặc Sênh hai người vẫn đi bên nhau, những không ai nói gì, gần đến nhà, Mặc Sênh dừng lại, quay sang anh: “Đến rồi”
“Nhanh thế sao?” – Dĩ Thâm giật mình, cũng dừng lại.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt”
Mặc Sênh đã đi mấy bước Dĩ Thâm vẫn đứng yên, dưới ngọn đèn đường: “Anh…?”
Mắt anh lướt qua chị nhìn xa xăm, muốn nói lại thôi, cả hai lại im lặng, lát sau Dĩ Thâm lên tiếng: “Tôi… Tôi xin lỗi …Tối hôm qua .. .”
“Không sao..” Mặc Sênh luống cuống: “Tối hôm qua anh say mà.”
“Thật ư?” – Dĩ Thâm ngập ngừng, giọng anh trở lại vẻ giễu cợt mà chị đã quen bấy lâu. Lát sau, anh sải bước đến bên chị, cúi xuống, áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào môi nóng rực của chị, mắt anh nhìn sâu vào mắt chị, ánh mắt u ám, anh thầm thì: “Mặc Sênh, anh rất tỉnh.”
Xưa nay vẫn vậy.
Phải, anh ta luôn rất tỉnh, anh ta luôn nhìn mình một cách tỉnh táo.
“Hôm nay đầu óc cậu để ở đâu thế?” – Lúc cả nhóm thảo luận về vụ án mới nhận, Hướng Hằng đột nhiên nói.
Dĩ Thâm ngẩng đầu nhìn Hướng Hằng: “Tôi cho rằng ý kiến của tôi không tồi.”
“Không tồi, đúng là không tồi, rất hay là khác, nhưng cậu vẫn không tập trung tư tưởng”
“Thôi được.” – Dĩ Thâm ném cây bút trong tay lên bàn “Cậu muốn hỏi gì?”
Hướng Hằng cười: “Biết ngay mà, hèn nào trông cậu như người mất hồn, cô bạn họ Triệu của chúng ta đã trở về đúng không?”
Dĩ Thâm nhướn mày: “Sao cậu biết?”
“Chẳng lẽ mình để lộ đến thế?” – Mặt Dĩ Thâm thoáng phớt hồng rồi tái đi.
“Hôm đó tôi ở lầu dưới nhìn thấy hết.” – Hướng Hằng trầm ngâm: “Hình như cô ấy thay đổi khá nhiều.”
Thay đổi nhiều. Dĩ Thâm im lặng.
Lúc đó Viêm đẩy cửa vào hét to: “Hôm nay Đoàn mời cơm, các cậu nhất định phải đi với tớ.” Đoàn luật sư thành phố và văn phòng luật sư Viêm Hướng Hà có quan hệ rất tốt, mặc dù trong công việc nhiều lúc không khỏi có va chạm, nhưng quan hệ vẫn rất tốt, Viêm vừa giúp họ một vụ án, nên có lẽ họ mời cơm để cảm ơn.
Nhưng người trong Đoàn luật sư cũng không hẳn đều vô tư, ai chẳng biết nữ luật sư của họ, người đẹp Lý Lệ đã có tình ý với Hà Dĩ Thâm của văn phòng Viêm Hướng Hà này! Mời họ đi ăn chẳng qua chỉ là cái cớ, bởi vì sách lược của Lý Lệ là mưa dầm thấm lâu, bữa tiệc hôm nay chắc thú vị lắm đây, Viêm rất hiếu kỳ.
Nhà hàng “Vọng nguyệt” ở khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, màn đêm vừa buông, thành phố bừng sáng trong ánh đèn màu rực rỡ, rượu quá tam tuần. Viêm và các đồng nghiệp sôi nổi hẳn lên, tiếng cười, nói to dần. Hướng Hằng ngồi cạnh cửa sổ, tai vẫn nghe mọi người nói chuyện, nhưng mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ.
Đêm, thành phố ánh sáng muôn màu, người qua lại như nước chảy.
Có phải là…
“Ông Hướng, không uống đi, nhìn gì thế?” – Luật sư Lê ngó đầu ra ngoài, theo ánh mắt Hướng nhìn xuống dưới. Bên kia đường, một phụ nữ cầm máy quay, hình như đang quay chính ngôi nhà họ đang ngồi. Người đó có mái tóc ngắn, áo sơ mi rộng, màu thẫm, quần bò, cổ còn đeo lủng lẳng hai chiếc máy ảnh.
“Hình như đó chính là kiểu cậu thích, phải không” Luật sư Lý có lẽ đã ngấm hơi men, nói với Viêm giọng đầy phấn kích: “Không nhìn rõ mặt nhưng có vẻ là sinh viên”
“Không phải khẩu vị của cậu ta đâu” – Hướng Hằng xen vào, nhưng mắt vẫn đảo về phía sau nhìn đồng nghiệp Lý Lệ và Dĩ Thâm. Lý Lệ ngồi sát Dĩ Thâm nói nhỏ điều gì đó, không biết Dĩ Thâm nói gì mà cô ta che miệng cười, ánh mắt không rời Dĩ Thâm. “Nếu cô ấy có mặt ở đây thì hay phải biết!” – Hướng Hằng chợt nghĩ, đoạn quay đầu gọi: “Dĩ Thâm”, Dĩ Thâm gật đầu với Lý Lệ, đoạn đến bên cửa sổ, cạnh Hướng Hằng, hỏi: “Có chuyện gì vậy”. Hướng Hằng không nói, chỉ sang bên kia đường.
Không chỉ Hà Dĩ Thâm, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chuyện gì thế nhỉ?” – Ai đó hỏi.
Dĩ Thâm phát hiện ra người phụ nữ lẫn trong đám người bên kia đường đang loay hoay lấy góc quay chính là Mặc Sênh, anh để cốc rượu trong tay xuống bàn nói nhanh: “Mình ra ngoài một lát”
Ngoài Hướng Hằng vẫn còn tương đối tỉnh táo, những người khác đều chếnh choáng gục xuống cửa sổ, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn Hà Dĩ Thâm cao lớn nhanh nhẹn vượt qua đường, dừng lại cạnh cột đèn cách người phụ nữ đang quay phim một đoạn, nhưng chỉ đứng nhìn, không lên tiếng. Cô ta hình như không biết có người theo dõi mình, nhưng bất chợt quay đầu lại, ngây người trong giây lát, rồi ngập ngừng tiến về phía Dĩ Thâm, hai người nói với nhau điều gì đó, cả hai quay lưng về phía họ, nên họ đương nhiên không nhìn thấy mặt cô ta.
Sau đó…
Tất cả trố mắt – Hà Dĩ Thâm! Hà Dĩ Thâm làm gì vậy?
Tại sao lại kéo tay người ta?
Hà Dĩ Thâm! Một Hà Dĩ Thâm trước nay vốn lạnh lùng, xa cách với phụ nữ sao lại có động tác quyết liệt như vậy!
Mọi người không ai bảo ai đều quay đầu nhìn người phụ nữ duy nhất trong bàn tiệc, nhưng nữ luật sư thể hiện một bản lĩnh đáng khâm phục, nét mặt tươi rói, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch cũng quan sát nhất cử nhất động của Hà Dĩ Thâm và cô gái có dáng như một sinh viên với vẻ thích thú ra mặt.
Có gì lạ đâu! Vốn tưởng Hà Dĩ Thâm lạnh lùng với phụ nữ là do bản tính anh ta lạnh lùng! Thì ra lúc cần anh ta cũng nóng bỏng quyết liệt như ai.
Đây quả thật là một đòn đau đối với tôn nghiêm của phụ nữ!
Mặc dù bình thường Lý Lệ thường bị mọi người châm chọc, tuy rất tức, nhưng chưa bao giờ cô bộc lộ điểm yếu của mình. Một người béo mập tên Lý, hỏi Hướng Hằng “Cô ta là ai vậy?”
Hướng Hằng cười: “Sao lại hỏi tôi? Phải hỏi Dĩ Thâm chứ !”
Luật sư Lý bật cười: “Đừng hy vọng moi được tin gì từ miệng cậu ta”
Hướng Hằng nhìn áo khoác của Dĩ Thâm vắt trên tay ghế, hất hàm nói: “Áo khoác của hắn vẫn còn ở đây, nhất định hắn phải quay lại.”
Lát sau Dĩ Thâm quả nhiên quay lại, nhìn mọi người vẻ có lỗi, đoạn quay sang luật sư Lý nói: “Anh Lý, tôi có việc về truớc nhé”. Bữa cơm hôm nay coi như luật sư Lý mời. Lý còn chưa kịp nói gì, Hướng Hằng chen vào: “Cậu đi như vậy chẳng nể mặt mọi người, hay là mời Mặc Sênh đến đây, người cũ đã lâu không gặp.”, rồi quay sang luật sư Lý: “Có sao không anh?”
Lý gật đầu lia lịa: “Đương nhiên không sao, có thể mang người nhà mà”.
Lý Lệ nói giọng hờn dỗi: “Luật sư Hà có bạn gái sao phải lén lút vậy, coi thường mọi người quá thế ?”
Mặc Sênh vẫn đứng ở bên kia đường, đối diện nhà hàng “Vọng nguyệt”, lòng băn khoăn, giữa mình với Dĩ Thâm rút cục là quan hệ thế nào. Bạn không ra bạn, người tình không ra người tình… Còn chưa nghĩ được gì thì điện thoại reo, điện thoại của Dĩ Thâm: “Tôi không đi được…”
“Vậy cũng được” – Mặc Sênh thở phào.
“Cô đến đây nhé!”
Tắt máy. Anh không cho chị cơ hội thương lượng. Đành vậy, chị ngước nhìn tấm biển ‘Nhà hàng Vọng nguyệt’ rồi quả quyết sang đường.
Dĩ Thâm đợi chị ở cửa, Mặc Sênh do dự: “Tôi vào có tiện không?’
“Chỉ có mấy đồng nghiệp, đừng ngại!”
Nhưng mình xuất hiện với tư cách gì?
Câu này chị chưa nói ra được. Thời gian gần đây Dĩ Thâm thỉnh thoảng đến tìm chị, nhưng anh cố tình giữ khoảng cách, vì vậy sự tiếp xúc thế này khiến chị lúng túng.
Không nên như thế này, nên cách xa anh thì hơn …
Khi cả hai bước vào, mọi ánh mắt đều hướng vào Mặc Sênh, vẫn còn rất đẹp, trang phục có phần thoải mái, tóc cắt ngắn, hơi thiếu điệu đà, tuy nhiên chẳng có gì nổi trội so với những người phụ nữ xung quanh Dĩ Thâm.
Người đầu tiên lên tiếng là Hướng Hằng.
“Triệu Mặc Sênh cô về sớm thế sao?” – Anh ta mỉm cười đôn hậu, nhưng không giấu được vẻ giễu cợt: “Tôi tưởng cô để Dĩ Thâm phải khốn khổ chờ đợi 18 năm cơ đấy.”
Đúng là lời nói có dao, có kim trong áo. Mặc Sênh còn chưa biết trả lời ra sao, đành chào chung chung: “Hướng luật sư, đã lâu không gặp.”
“Không dám, nhưng đúng là đã lâu không gặp.” Hướng Hằng niềm nở chìa tay cho Mặc Sênh.
Dĩ Thâm giới thiệu đơn giản, Mặc Sênh vừa ngồi xuống ghế, thì nữ luật sư Lý Lệ đi đến gần chị nói rất lịch sự.
“Triệu tiểu thư, nghe nói Dĩ Thâm rất nổi tiếng, không hiểu chị đã dùng chiêu gì để có được anh ấy?”
Mọi người hóm hỉnh đưa mắt nhìn Lý Lệ, ánh mắt đầy ẩn ý: “Không phải là nghe nói mà là tận mắt nhìn thấy”. Tất cả đều im lặng.
Hướng Hằng cau mày, sao lại hỏi một câu vô duyên đến thế!
Thực ra Lý Lệ cũng không có ác ý, chỉ là do thói quen thẳng thắn, do quá trình thường xuyên tiếp xúc với đàn ông. Có lần Lý Lệ đã mắng một đồng nghiệp trình độ non kém, vì vậy không nên hy vọng thái độ nhẹ nhàng tế nhị ở cô. Hỏi như vậy có lẽ cũng vẫn còn tương đối lịch sự, chỉ có điều Mặc Sênh không quen nên cảm thấy lúng tứng.
Hướng Hằng định đỡ lời cho Mặc Sênh, nhưng nhìn sang thấy vẻ mặt bất cần của Dĩ Thâm, nên lại thôi, thầm nghĩ: “Người tình của người ta bị châm chọc người ta không xót, can cớ gì mà mình xen vào?”
Mặc Sênh thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng trấn tĩnh được, thấy mọi người đều im lặng chị bỗng cảm thấy áy náy, có phải mình làm mọi người khó xử… chị đâu biết họ đang tò mò muốn xem trò hay, họ đang háo hức chờ đợi…
Vậy là chị nói nửa đùa nửa thật.
“Thực ra Dĩ Thâm rất dễ theo đuổi” – Mặc Sênh cười, tổng kết kinh nghiệm trước đây của mình, “Quan trọng là, phải có bộ mặt dày, quyết không từ bỏ mục tiêu, cứ gào khóc ầm ĩ nhất đinh anh ấy phải giơ tay hàng.”
Ánh mắt mọi người dồn vào Dĩ Thâm, chẳng lẽ anh chàng uyên bác kiêu ngạo này thực sự thích kiểu theo đuổi như vậy?
Nhưng kinh nghiệm của Mặc Sênh lập tức bị nữ luật sư phản bác: “Chị không thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm của phụ nữ sao?”
“Hồi đó tôi quả thực không nghĩ nhiều như vậy.” – Mặc Sênh mỉm cười.
“Người đàn ông có được bằng cách đó liệu có bao nhiêu tình cảm với chị? Anh ấy có hiểu chị không, có thể sau này anh ta sẽ chán chị, sẽ bỏ chị?” – Lý luật sư nói vẻ đắc thắng có vẻ như cô ta đang khoái trá chứng kiến kẻ tình địch của mình bị bỏ rơi.
Viêm nãy giờ im lặng, đột nhiên ngắt lời Lý Lệ. Anh ta nhìn Mặc Sênh với ánh mắt láu lỉnh: “Tôi nhớ ra rồi, bạn chính là người năm xưa đã bỏ Dĩ Thâm đi Mỹ, đúng không?’
Thế ư? Ngoài Hướng Hằng, Dĩ Thâm những người còn lại đều tròn mắt nhìn Mặc Sênh. Thì ra đây chính là người đã bỏ Dĩ Thâm?
Mặc Sênh cũng bị bất ngờ, chị đã bỏ Dĩ Thâm ư? Tại sao? Sao lại nói vậy. Lại nữa, vì sao người đàn ông đẹp trai này ánh mắt nhìn chị có vẻ thán phục?
“Không, không phải…”
Còn chối ư? Viêm sử dụng chiến thuật đánh vu hồi “Bạn đã từng đi Mỹ phải không?
“Vâng.”
“Trước đây bạn là bạn gái của Dĩ Thâm?”
“Đúng..”
“Thế thì đúng rồi.” – Viêm đập tay xuống bàn: “Chúng cứ đã rõ, tội danh đã thành!”
Mặc Sênh mỉm cười: “Sao? Luật sư các anh vẫn dễ dàng định tội cho người khác như thế ư ?”
Viêm đang định nói điều gì đó, thì Dĩ Thâm kéo Mặc Sênh đứng dậy: “Xin lỗi, chúng tôi đi trước.”
Không có ai ngăn họ, tất cả im lặng lẽ nhìn hai người rời khỏi bàn ăn.
Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thốc vào người, tâm trạng rối bời, Mặc Sênh băn khoăn nhìn người đàn ông đi truớc cách chị mấy bước, cuối cùng không chịu được nữa, chị lên tiếng: “Dĩ Thâm, sao anh không nói gì?”
“Nói gì?” – Dĩ Thâm hơi ngoảnh mặt lại.
“Họ tưởng rằng…Tôi bỏ anh, nhưng thực sự không phải như vậy, vì sao anh không giải thích? Người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu được sự hiểu lầm như vậy!
“Giải thích thế nào?”
Dĩ Thâm dừng lại, nhìn mặt anh, Mặc Sênh giật mình. Trong khoảnh khắc, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cao áp chị bỗng thấy con người con lớn ngạo mạn này sao cô đơn đến thế, nhưng giọng nói thân thuộc đã vang lên, nhỏ, trầm nhưng rành rọt: “Tôi cũng cho là thế.”
Hết chương 3
“Chị Sênh, chiếc này đẹp hay chiếc kia, hay là lấy chiếc này?” – Trong cửa hiệu thời trang, Tiểu Hồng thử hết chiếc nọ đến chiếc kia, hỏi ‘bà cố vấn bất đắc dĩ’ Mặc Sênh.
“Ừ, chiếc ấy được đấy.”
“Vậy hôm nay em sẽ mặc cái này.” – Nét mặt Tiểu Hồng đang hớn hở bỗng nghiêm lại:
“Chị Sênh, chị mất ngủ phải không, sao mới sáng sớm đã như người mất hồn vậy?”
“Không có gì…” – Mặc Sênh cười gượng, chuyển chủ đề câu chuyện, chị cố nói giọng tự nhiên: “Tiểu Hồng, để trở thành một thiếu nữ hiền thục, điều quan trọng không phải ở trang phục.”
“Thế thì là cái gì?” Ánh mắt Tiểu Hồng nhìn Mặc Sênh nghi hoặc.
“Lời nói, cử chỉ.” – Mặc Sênh nói nghiêm túc: “Ví dụ, nếu người ta hỏi em thích nghe âm nhạc gì, em nhất định không được nói là thích Hop.”
“Em không nghe nhạc Hop.” – Tiểu Hồng vui vẻ: “Em thích nhất bài ‘Từng đợt sóng’ của Tiểu Đỗ và A Ngưu.
Lần này đến lượt Mặc Sênh tái mặt. Chị đã xem đĩa hát đó. Trong đầu chị hiện lên cảnh ba người đàn ông mặc quần tắm màu sặc sỡ ôm đàn ghi ta chạy theo người đẹp Jini trên bãi biển, tai nghe thấy lời bài hát ‘Nhất là người đẹp biến thành vợ, đó là nguyện vọng mơ ước tương lai của tôi…’
“Khi ở bên anh ấy em nhất định không nên nói chuyện âm nhạc” – Mặc Sênh nói kiên quyết: “Em có thể nói về các bộ phim, buổi tối hai người vẫn đi xem phim chứ? Nói những bộ phim đã xem cũng dễ thể hiện phẩm hạnh, tư chất của một thiếu nữ.”
“Phim ư?” – Mắt Tiểu Hồng sáng lên, em thích nhất phim hài “Tây du ký”, có Lô Gia Anh đóng, phim này anh ta rất đẹp trai, lời thoại lại rất triết lý, nhất là câu “Người là do cha mẹ sinh ra, yêu quái là do cha mẹ yêu quái sinh ra”, câu này hàm chứa cả triết lý về luân lý, tình yêu, y học và cả tôn giáo, đúng là sự lý giải cao nhất của triết lý phật học “chúng sinh bình đẳng”
“Tiểu Hồng..” – Mặc Sênh cau mày: “Chị nghĩ, đi chơi với anh ấy, tốt nhất em không nên nói nhiều.”
Mãi Tiểu Hồng mới chịu buông tha, lúc đó đã là hơn hai giờ chiều. Mặc Sênh về nhà ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trời đã tối, nhìn đồng hồ trên tường đã bảy rưỡi.
Bụng đói cồn cào, mở tủ lạnh thì chẳng còn gì ăn, Mặc Sênh cầm ví đi siêu thị.
Xuống tầng một, vừa ngang qua bồn hoa trước cổng, chị bỗng khựng lại.
Bên kia đường dưới ngọn đèn cao áp, Dĩ Thâm đứng lặng nhìn chị qua màn sương mờ màu tím nhạt.
Dĩ Thâm!
Dĩ Thâm đứng đó. Hôm nay anh vẫn mặc giản dị như lần trước, áo sơ mi, quần dài, nhưng có một vẻ đẹp khác thường. Trước đây chị thường say mê ngắm nhìn anh, có lúc chị buột miệng: “Dĩ Thâm, vì sao anh mặc gì cũng đẹp?” Câu trả lời là một cái lườm.
Dĩ Thâm! Lại là những kỷ niệm ngày xưa! Triệu Mặc Sênh, không nên tự huyễn hoặc bản thân nữa, không nên nghĩ nhiều!
Dĩ Thâm tắt điếu thuốc hút dở tiến lại gần chị.
“Có thể đi với tôi một lát không?”
“Được thôi…Nhưng đi đâu? ”
Hai người im lặng đi bên nhau, được một đoạn đường dài, Dĩ Thâm vẫn chưa có ý muốn nói, Mặc Sênh không kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây ?”
“Đến rồi.”
Đây là bến xe ? Họ ngồi xe buýt đi đâu?
“Có tiền xu không?”
“Có.” Mặc Sênh lục trong ví lấy mấy đồng tiền xu, cầm trong tay.
“Cho tôi một đồng.” – Dĩ Thâm gỡ tay chị lấy một đồng xu, trong một thoáng anh nắm chặt bàn tay chị trong tay mình.
Mặc Sênh ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, rụt tay lại, nhưng Dĩ Thâm làm như không có chuyện gì xảy ra, anh đứng cạnh chị mắt nhìn về chiếc xe buýt đang đi đến.
“Lên xe đi.”
Không kịp hỏi gì, Mặc Sênh bước theo Dĩ Thâm như một cái máy, xe buýt tối thứ bảy đông nghẹt, hai người đứng cách nhau mấy hành khách, hít thở khó khăn, hoàn toàn
không thể cử động. Khi xe buýt dừng lại ở bến số 9, Dĩ Thâm đột nhiên vươn tay nắm tay chị kéo xuống xe, vừa xuống xe anh lại bỏ ngay ra, một mình đi vượt lên trước.
Mặc Sênh nhìn cảnh vật xung quanh, toàn những nhà chọc trời đứng sán sát “Đây là đâu ?” – Chị ngơ ngác hỏi.
Dĩ Thâm đi chậm lại quay đầu nói: “Không nhận ra ư?”
Chị cũng biết nơi này sao? Thành phố lớn như vậy, không phải chỗ nào chị cũng biết. Nhưng vì sao anh lại buồn như vậy, giống như chị đã phạm tội tày trời nào đó.
Nhìn vẻ ngơ ngác của chị, mắt Dĩ Thâm như tối lại.
“Không nhận ra thì thôi!”
Anh lặng lẽ đi, đầu hơi ngoảnh lại bước chân vừa vội vàng vừa gấp gáp.
Mặc Sênh không hiểu thế nào, chị ngẩn ngơ nhìn con phố phồn hoa xung quanh, bỗng hiểu ra, đây chính là con đường Bắc Đại ngày xưa!
Chẳng phải chính con đường này chị và Dĩ Thâm đã bao lần đi qua?
Sao lại có thể như vậy!
Đâu là dấu vết con đường ồn ào ngày xưa? Những người bán hàng rong, những quán cơm vừa ngon vừa rẻ bên đường đâu cả rồi?
“Sau khi trở về nước cô không quay lại chỗ này sao?” – Dĩ Thâm ngoái đầu hỏi giọng lạnh tanh.
“Không…Tôi… Không phải không đến, chỉ là công việc quá bận.” ‘Công việc quá bận’ lý do như vậy ngay đến chị cũng cảm thấy buồn cười.
Dĩ Thâm liếc nhìn chị, mặt dửng dưng: “Không cần nói gì cả, tôi hiểu.”
Anh ấy hiểu gì? Mặc Sênh không hiểu.
Họ đi vào trường, ngôi trường trăm năm tuổi không thay đổi lắm, Mặc Sênh phiêu diêu như đi trong mộng. Những cây cổ thụ, những ngôi nhà cũ kỹ, những sinh viên nam nữ mỉm cười lướt qua vai họ…, cảm giác ngậm ngùi, chua xót trong lòng chị chưa bao giờ hiện hữu rõ rệt như lúc này, thì ra chị thực sự xa cách bằng ấy năm, những gì đã mất liệu có còn lấy lại?
Mặc Sênh dừng lại chỉ một cửa hiệu bán lẻ: “Ô, quán này vẫn còn, không biết có phải vẫn là đôi vợ chồng ngày xưa không?”
“Không!” – Dĩ Thâm nói: “Đổi chủ khác từ khi tôi chưa tốt nghiệp”
“Thế ư” – Mặc Sênh ngẩng đầu cười: “Tôi đi mua chút gì ăn nhé, đói lắm rồi.”
Chủ quán là một phụ nữ trẻ, vừa dỗ con vừa chào họ. Chị mua bánh mỳ và nước ngọt, Dĩ Thâm còn lấy thêm một lon bia, anh trả tiền, Mặc Sênh nghĩ lại trước đây Dĩ Thâm thường rất cố chấp trong vấn đề ai trả tiền, lúc đó chị còn quá trẻ, còn chưa hiểu sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của một người đàn ông, Dĩ Thâm có lẽ rất mệt khi ở bên chị?
“Anh bắt đầu uống rượu từ bao giờ vậy?” – Mặc Sênh buột miệng hỏi, chợt nhớ những cái hôn điên cuồng mang hơi rượu tối hôm trước, chị lúng túng cúi đầu không dám nhìn anh.
“Chính trong mấy năm đó” – Anh im lặng giây lát, nói giọng dửng dưng.
Đúng thế, chính là mấy năm đó.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi một lát đi.”
Sân vận động lúc 8 giờ vẫn rất đông người chơi thể thao, phần đông là sinh viên, cũng có những giáo viên có tuổi đi dạo.
Họ ngồi xuống một góc sân, Mặc Sênh cười nói: “Sân vận động này là hồi ức đáng buồn nhất của tôi.”
Dĩ Thâm cười, tiếng cười ngắn và khô khan: “Tám trăm mét phải không?”
“Đúng vậy” – Mặc Sênh ngượng nghịu thừa nhận: “Thành tích cao nhất của tôi là bốn phút mười giây tám trăm mét, còn nhớ hồi đó anh nói rất tự tin…”
Chị đột nhiên dừng lại, Dĩ Thâm quay sang nhìn chị: “Tôi đã nói gì?’
Anh nói, Mặc Sênh cô chạy chậm như vậy, sao có lúc cô lại đuổi kịp tôi?
“Ồ, kia có phải là giáo sư Chu ở khoa của anh không?” – Mặc Sênh chỉ ông già đang một mình đi dạo phía xa.
Dĩ Thâm nhìn theo tay chị: “Để tôi đi xem sao”
Chị nhìn anh bước đi, giáo sư Chu nhìn thấy anh, vui vẻ, hai người nói với nhau mấy câu, hình như giáo sư vỗ vai Dĩ Thâm.
Tóc của giáo sư mỗi ngày một thưa!
Chị biết giáo sư Chu hoàn toàn là do quan hệ với Dĩ Thâm.
Lúc đó Dĩ Thâm bận bịu bởi công việc gia sư, ngay Mặc Sênh cũng khó gặp anh, để có thời gian bên anh, khi nào không phải lên lớp là chị đến nghe giảng ở khoa của anh, môn hình pháp học của giáo sư Chu chị đã nghe suốt cả một học kỳ. Có điều cho đến bây giờ ngay đến kiến thức cơ bản nhất của bộ hình pháp học như ‘Thế nào là vô tội’ chị cũng không nắm được. Không như Dĩ Thâm, mới cùng chị đi nghe mấy tiết toán học cao cấp, đến cuối kỳ thi anh đã có thể giúp chị ôn tập.
Không biết Dĩ Thâm nói gì, giáo sư Chu nhìn về phía chị, nheo mắt gật đầu, đoạn vẫy tay từ biệt.
Đợi anh quay lại, Mặc Sênh hiếu kỳ hỏi: “Anh và giáo sư nói với nhau những gì?”
Dĩ Thâm đáp: “Tôi bảo tôi và một người bạn trở lại thăm trường” – và Dĩ Thâm quay sang nhìn chị bằng ánh mắt kỳ lạ: “Giáo sư vẫn còn nhớ cô đấy.”
“Thật không?” – Chị ngượng nghịu nói nhỏ: “Có lẽ giáo sư có ấn tượng rất sâu về tôi.”
Một trong những lần cùng Dĩ Thâm đi nghe giảng chị đã gây ra chuyện nực cười.
Giáo sư Chu lên lớp không bao giờ điểm danh, ngay cả gọi sinh viên trả lời cũng rất tuỳ hứng, tiện ai thì chỉ định người đó, có một lần Mặc Sênh xúi quẩy, bị giáo sư Chu gọi lên và đến bây giờ chị vẫn còn nhớ câu hỏi hôm đó của giáo sư là: “Theo bạn bốn người ABCD nên phán xử thế nào?”
Chị phân vân, thầm nghĩ bốn nhân vật này là ai họ phạm tội gì, nên xử thế nào? Bài giảng của giáo sư chị đâu có bỏ vào tai. Bí quá chị đành kéo áo cầu cứu Dĩ Thâm, không ngờ anh trả lời cộc lốc: “Tôi chẳng nghe thấy gì hết!”
Thì ra trước đó họ vừa cãi nhau, Dĩ Thâm còn đang giận chị. Giận thì giận những thấy chết mà không cứu thì quá hẹp hòi!
Kết quả chị trả lời như một cái máy: “Xử tù giam có thời hạn”
Cả hội trường cười ồ, có người nào đó nói to: “Thưa thầy cô ấy không phải là sinh viên khoa mình”
“Thế ư?” – Giáo sư Chu cảm động nói: “Cô gái, có phải cô rất thích môn hình pháp học?”
Lại một trận cười rộ: “Thưa thầy cô ấy theo bạn trai đi nghe giờ thôi”
Giáo sư Chu là người rất vui tính, ông mỉm cười vui vẻ: “Thì ra là vậy, thế cô ấy là bạn gái của ai ?”
Dĩ Thâm mặt đỏ rừ, lúng túng đứng lên: “Của em ạ.”
Giáo sư đương nhiên biết Hà Dĩ Thâm, ông hài hước nói: “Bạn Hà làm thế là rất phải, giáo dục gia đình thực ra là hết sức quan trọng, một mình mình học là chưa đủ. Đường đường là bạn gái của cử nhân luật học mà chẳng hiểu gì về pháp luật thì không ổn chút nào đúng không, như vậy còn gì là thể diện của chàng cử nhân luật học tương lai nữa.”
Mặc Sênh nhớ lúc đó cả hội trường lại cười nghiêng ngả.
Dĩ Thâm mỉm cười: “Đúng là ấn tượng rất sâu.”
Mặc Sênh kinh ngạc nhìn anh, anh ấy đang cười ư? Cuối cùng anh đã không giữ bộ mặt sắt nữa, anh đã không coi chị là người lạ rồi sao?
Mặc Sênh hơi ngoảnh mặt sang một bên, che giấu nỗi xúc động đang làm mặt chị đỏ dần lên, chị nói giọng thiếu tự nhiên: “Ai bảo lúc đó anh thấy chết mà không cứu?”
Dĩ Thâm cười nhạt, không đáp. Quả thực hôm đó anh không nghe được câu hỏi của giáo sư: “Vậy ra cô ta cho rằng mình lãnh đạm đến mức đang chiến tranh lạnh với cô ta mà vẫn có tâm trạng nghe giảng?” – Anh thầm nghĩ.
Nếu anh đủ lạnh lùng, đủ lý trí, thì bây giờ anh đã không ngồi ở đây.
Dĩ Thâm buồn rầu nói: “Muộn rồi, tôi đưa cô về.”
Họ vẫn đi xe buýt, từ chỗ xuống xe buýt đến nhà Mặc Sênh hai người vẫn đi bên nhau, những không ai nói gì, gần đến nhà, Mặc Sênh dừng lại, quay sang anh: “Đến rồi”
“Nhanh thế sao?” – Dĩ Thâm giật mình, cũng dừng lại.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt”
Mặc Sênh đã đi mấy bước Dĩ Thâm vẫn đứng yên, dưới ngọn đèn đường: “Anh…?”
Mắt anh lướt qua chị nhìn xa xăm, muốn nói lại thôi, cả hai lại im lặng, lát sau Dĩ Thâm lên tiếng: “Tôi… Tôi xin lỗi …Tối hôm qua .. .”
“Không sao..” Mặc Sênh luống cuống: “Tối hôm qua anh say mà.”
“Thật ư?” – Dĩ Thâm ngập ngừng, giọng anh trở lại vẻ giễu cợt mà chị đã quen bấy lâu. Lát sau, anh sải bước đến bên chị, cúi xuống, áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào môi nóng rực của chị, mắt anh nhìn sâu vào mắt chị, ánh mắt u ám, anh thầm thì: “Mặc Sênh, anh rất tỉnh.”
Xưa nay vẫn vậy.
Phải, anh ta luôn rất tỉnh, anh ta luôn nhìn mình một cách tỉnh táo.
“Hôm nay đầu óc cậu để ở đâu thế?” – Lúc cả nhóm thảo luận về vụ án mới nhận, Hướng Hằng đột nhiên nói.
Dĩ Thâm ngẩng đầu nhìn Hướng Hằng: “Tôi cho rằng ý kiến của tôi không tồi.”
“Không tồi, đúng là không tồi, rất hay là khác, nhưng cậu vẫn không tập trung tư tưởng”
“Thôi được.” – Dĩ Thâm ném cây bút trong tay lên bàn “Cậu muốn hỏi gì?”
Hướng Hằng cười: “Biết ngay mà, hèn nào trông cậu như người mất hồn, cô bạn họ Triệu của chúng ta đã trở về đúng không?”
Dĩ Thâm nhướn mày: “Sao cậu biết?”
“Chẳng lẽ mình để lộ đến thế?” – Mặt Dĩ Thâm thoáng phớt hồng rồi tái đi.
“Hôm đó tôi ở lầu dưới nhìn thấy hết.” – Hướng Hằng trầm ngâm: “Hình như cô ấy thay đổi khá nhiều.”
Thay đổi nhiều. Dĩ Thâm im lặng.
Lúc đó Viêm đẩy cửa vào hét to: “Hôm nay Đoàn mời cơm, các cậu nhất định phải đi với tớ.” Đoàn luật sư thành phố và văn phòng luật sư Viêm Hướng Hà có quan hệ rất tốt, mặc dù trong công việc nhiều lúc không khỏi có va chạm, nhưng quan hệ vẫn rất tốt, Viêm vừa giúp họ một vụ án, nên có lẽ họ mời cơm để cảm ơn.
Nhưng người trong Đoàn luật sư cũng không hẳn đều vô tư, ai chẳng biết nữ luật sư của họ, người đẹp Lý Lệ đã có tình ý với Hà Dĩ Thâm của văn phòng Viêm Hướng Hà này! Mời họ đi ăn chẳng qua chỉ là cái cớ, bởi vì sách lược của Lý Lệ là mưa dầm thấm lâu, bữa tiệc hôm nay chắc thú vị lắm đây, Viêm rất hiếu kỳ.
Nhà hàng “Vọng nguyệt” ở khu trung tâm phồn hoa nhất của thành phố, màn đêm vừa buông, thành phố bừng sáng trong ánh đèn màu rực rỡ, rượu quá tam tuần. Viêm và các đồng nghiệp sôi nổi hẳn lên, tiếng cười, nói to dần. Hướng Hằng ngồi cạnh cửa sổ, tai vẫn nghe mọi người nói chuyện, nhưng mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa sổ.
Đêm, thành phố ánh sáng muôn màu, người qua lại như nước chảy.
Có phải là…
“Ông Hướng, không uống đi, nhìn gì thế?” – Luật sư Lê ngó đầu ra ngoài, theo ánh mắt Hướng nhìn xuống dưới. Bên kia đường, một phụ nữ cầm máy quay, hình như đang quay chính ngôi nhà họ đang ngồi. Người đó có mái tóc ngắn, áo sơ mi rộng, màu thẫm, quần bò, cổ còn đeo lủng lẳng hai chiếc máy ảnh.
“Hình như đó chính là kiểu cậu thích, phải không” Luật sư Lý có lẽ đã ngấm hơi men, nói với Viêm giọng đầy phấn kích: “Không nhìn rõ mặt nhưng có vẻ là sinh viên”
“Không phải khẩu vị của cậu ta đâu” – Hướng Hằng xen vào, nhưng mắt vẫn đảo về phía sau nhìn đồng nghiệp Lý Lệ và Dĩ Thâm. Lý Lệ ngồi sát Dĩ Thâm nói nhỏ điều gì đó, không biết Dĩ Thâm nói gì mà cô ta che miệng cười, ánh mắt không rời Dĩ Thâm. “Nếu cô ấy có mặt ở đây thì hay phải biết!” – Hướng Hằng chợt nghĩ, đoạn quay đầu gọi: “Dĩ Thâm”, Dĩ Thâm gật đầu với Lý Lệ, đoạn đến bên cửa sổ, cạnh Hướng Hằng, hỏi: “Có chuyện gì vậy”. Hướng Hằng không nói, chỉ sang bên kia đường.
Không chỉ Hà Dĩ Thâm, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chuyện gì thế nhỉ?” – Ai đó hỏi.
Dĩ Thâm phát hiện ra người phụ nữ lẫn trong đám người bên kia đường đang loay hoay lấy góc quay chính là Mặc Sênh, anh để cốc rượu trong tay xuống bàn nói nhanh: “Mình ra ngoài một lát”
Ngoài Hướng Hằng vẫn còn tương đối tỉnh táo, những người khác đều chếnh choáng gục xuống cửa sổ, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn Hà Dĩ Thâm cao lớn nhanh nhẹn vượt qua đường, dừng lại cạnh cột đèn cách người phụ nữ đang quay phim một đoạn, nhưng chỉ đứng nhìn, không lên tiếng. Cô ta hình như không biết có người theo dõi mình, nhưng bất chợt quay đầu lại, ngây người trong giây lát, rồi ngập ngừng tiến về phía Dĩ Thâm, hai người nói với nhau điều gì đó, cả hai quay lưng về phía họ, nên họ đương nhiên không nhìn thấy mặt cô ta.
Sau đó…
Tất cả trố mắt – Hà Dĩ Thâm! Hà Dĩ Thâm làm gì vậy?
Tại sao lại kéo tay người ta?
Hà Dĩ Thâm! Một Hà Dĩ Thâm trước nay vốn lạnh lùng, xa cách với phụ nữ sao lại có động tác quyết liệt như vậy!
Mọi người không ai bảo ai đều quay đầu nhìn người phụ nữ duy nhất trong bàn tiệc, nhưng nữ luật sư thể hiện một bản lĩnh đáng khâm phục, nét mặt tươi rói, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch cũng quan sát nhất cử nhất động của Hà Dĩ Thâm và cô gái có dáng như một sinh viên với vẻ thích thú ra mặt.
Có gì lạ đâu! Vốn tưởng Hà Dĩ Thâm lạnh lùng với phụ nữ là do bản tính anh ta lạnh lùng! Thì ra lúc cần anh ta cũng nóng bỏng quyết liệt như ai.
Đây quả thật là một đòn đau đối với tôn nghiêm của phụ nữ!
Mặc dù bình thường Lý Lệ thường bị mọi người châm chọc, tuy rất tức, nhưng chưa bao giờ cô bộc lộ điểm yếu của mình. Một người béo mập tên Lý, hỏi Hướng Hằng “Cô ta là ai vậy?”
Hướng Hằng cười: “Sao lại hỏi tôi? Phải hỏi Dĩ Thâm chứ !”
Luật sư Lý bật cười: “Đừng hy vọng moi được tin gì từ miệng cậu ta”
Hướng Hằng nhìn áo khoác của Dĩ Thâm vắt trên tay ghế, hất hàm nói: “Áo khoác của hắn vẫn còn ở đây, nhất định hắn phải quay lại.”
Lát sau Dĩ Thâm quả nhiên quay lại, nhìn mọi người vẻ có lỗi, đoạn quay sang luật sư Lý nói: “Anh Lý, tôi có việc về truớc nhé”. Bữa cơm hôm nay coi như luật sư Lý mời. Lý còn chưa kịp nói gì, Hướng Hằng chen vào: “Cậu đi như vậy chẳng nể mặt mọi người, hay là mời Mặc Sênh đến đây, người cũ đã lâu không gặp.”, rồi quay sang luật sư Lý: “Có sao không anh?”
Lý gật đầu lia lịa: “Đương nhiên không sao, có thể mang người nhà mà”.
Lý Lệ nói giọng hờn dỗi: “Luật sư Hà có bạn gái sao phải lén lút vậy, coi thường mọi người quá thế ?”
Mặc Sênh vẫn đứng ở bên kia đường, đối diện nhà hàng “Vọng nguyệt”, lòng băn khoăn, giữa mình với Dĩ Thâm rút cục là quan hệ thế nào. Bạn không ra bạn, người tình không ra người tình… Còn chưa nghĩ được gì thì điện thoại reo, điện thoại của Dĩ Thâm: “Tôi không đi được…”
“Vậy cũng được” – Mặc Sênh thở phào.
“Cô đến đây nhé!”
Tắt máy. Anh không cho chị cơ hội thương lượng. Đành vậy, chị ngước nhìn tấm biển ‘Nhà hàng Vọng nguyệt’ rồi quả quyết sang đường.
Dĩ Thâm đợi chị ở cửa, Mặc Sênh do dự: “Tôi vào có tiện không?’
“Chỉ có mấy đồng nghiệp, đừng ngại!”
Nhưng mình xuất hiện với tư cách gì?
Câu này chị chưa nói ra được. Thời gian gần đây Dĩ Thâm thỉnh thoảng đến tìm chị, nhưng anh cố tình giữ khoảng cách, vì vậy sự tiếp xúc thế này khiến chị lúng túng.
Không nên như thế này, nên cách xa anh thì hơn …
Khi cả hai bước vào, mọi ánh mắt đều hướng vào Mặc Sênh, vẫn còn rất đẹp, trang phục có phần thoải mái, tóc cắt ngắn, hơi thiếu điệu đà, tuy nhiên chẳng có gì nổi trội so với những người phụ nữ xung quanh Dĩ Thâm.
Người đầu tiên lên tiếng là Hướng Hằng.
“Triệu Mặc Sênh cô về sớm thế sao?” – Anh ta mỉm cười đôn hậu, nhưng không giấu được vẻ giễu cợt: “Tôi tưởng cô để Dĩ Thâm phải khốn khổ chờ đợi 18 năm cơ đấy.”
Đúng là lời nói có dao, có kim trong áo. Mặc Sênh còn chưa biết trả lời ra sao, đành chào chung chung: “Hướng luật sư, đã lâu không gặp.”
“Không dám, nhưng đúng là đã lâu không gặp.” Hướng Hằng niềm nở chìa tay cho Mặc Sênh.
Dĩ Thâm giới thiệu đơn giản, Mặc Sênh vừa ngồi xuống ghế, thì nữ luật sư Lý Lệ đi đến gần chị nói rất lịch sự.
“Triệu tiểu thư, nghe nói Dĩ Thâm rất nổi tiếng, không hiểu chị đã dùng chiêu gì để có được anh ấy?”
Mọi người hóm hỉnh đưa mắt nhìn Lý Lệ, ánh mắt đầy ẩn ý: “Không phải là nghe nói mà là tận mắt nhìn thấy”. Tất cả đều im lặng.
Hướng Hằng cau mày, sao lại hỏi một câu vô duyên đến thế!
Thực ra Lý Lệ cũng không có ác ý, chỉ là do thói quen thẳng thắn, do quá trình thường xuyên tiếp xúc với đàn ông. Có lần Lý Lệ đã mắng một đồng nghiệp trình độ non kém, vì vậy không nên hy vọng thái độ nhẹ nhàng tế nhị ở cô. Hỏi như vậy có lẽ cũng vẫn còn tương đối lịch sự, chỉ có điều Mặc Sênh không quen nên cảm thấy lúng tứng.
Hướng Hằng định đỡ lời cho Mặc Sênh, nhưng nhìn sang thấy vẻ mặt bất cần của Dĩ Thâm, nên lại thôi, thầm nghĩ: “Người tình của người ta bị châm chọc người ta không xót, can cớ gì mà mình xen vào?”
Mặc Sênh thoạt đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng trấn tĩnh được, thấy mọi người đều im lặng chị bỗng cảm thấy áy náy, có phải mình làm mọi người khó xử… chị đâu biết họ đang tò mò muốn xem trò hay, họ đang háo hức chờ đợi…
Vậy là chị nói nửa đùa nửa thật.
“Thực ra Dĩ Thâm rất dễ theo đuổi” – Mặc Sênh cười, tổng kết kinh nghiệm trước đây của mình, “Quan trọng là, phải có bộ mặt dày, quyết không từ bỏ mục tiêu, cứ gào khóc ầm ĩ nhất đinh anh ấy phải giơ tay hàng.”
Ánh mắt mọi người dồn vào Dĩ Thâm, chẳng lẽ anh chàng uyên bác kiêu ngạo này thực sự thích kiểu theo đuổi như vậy?
Nhưng kinh nghiệm của Mặc Sênh lập tức bị nữ luật sư phản bác: “Chị không thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm của phụ nữ sao?”
“Hồi đó tôi quả thực không nghĩ nhiều như vậy.” – Mặc Sênh mỉm cười.
“Người đàn ông có được bằng cách đó liệu có bao nhiêu tình cảm với chị? Anh ấy có hiểu chị không, có thể sau này anh ta sẽ chán chị, sẽ bỏ chị?” – Lý luật sư nói vẻ đắc thắng có vẻ như cô ta đang khoái trá chứng kiến kẻ tình địch của mình bị bỏ rơi.
Viêm nãy giờ im lặng, đột nhiên ngắt lời Lý Lệ. Anh ta nhìn Mặc Sênh với ánh mắt láu lỉnh: “Tôi nhớ ra rồi, bạn chính là người năm xưa đã bỏ Dĩ Thâm đi Mỹ, đúng không?’
Thế ư? Ngoài Hướng Hằng, Dĩ Thâm những người còn lại đều tròn mắt nhìn Mặc Sênh. Thì ra đây chính là người đã bỏ Dĩ Thâm?
Mặc Sênh cũng bị bất ngờ, chị đã bỏ Dĩ Thâm ư? Tại sao? Sao lại nói vậy. Lại nữa, vì sao người đàn ông đẹp trai này ánh mắt nhìn chị có vẻ thán phục?
“Không, không phải…”
Còn chối ư? Viêm sử dụng chiến thuật đánh vu hồi “Bạn đã từng đi Mỹ phải không?
“Vâng.”
“Trước đây bạn là bạn gái của Dĩ Thâm?”
“Đúng..”
“Thế thì đúng rồi.” – Viêm đập tay xuống bàn: “Chúng cứ đã rõ, tội danh đã thành!”
Mặc Sênh mỉm cười: “Sao? Luật sư các anh vẫn dễ dàng định tội cho người khác như thế ư ?”
Viêm đang định nói điều gì đó, thì Dĩ Thâm kéo Mặc Sênh đứng dậy: “Xin lỗi, chúng tôi đi trước.”
Không có ai ngăn họ, tất cả im lặng lẽ nhìn hai người rời khỏi bàn ăn.
Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thốc vào người, tâm trạng rối bời, Mặc Sênh băn khoăn nhìn người đàn ông đi truớc cách chị mấy bước, cuối cùng không chịu được nữa, chị lên tiếng: “Dĩ Thâm, sao anh không nói gì?”
“Nói gì?” – Dĩ Thâm hơi ngoảnh mặt lại.
“Họ tưởng rằng…Tôi bỏ anh, nhưng thực sự không phải như vậy, vì sao anh không giải thích? Người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu được sự hiểu lầm như vậy!
“Giải thích thế nào?”
Dĩ Thâm dừng lại, nhìn mặt anh, Mặc Sênh giật mình. Trong khoảnh khắc, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cao áp chị bỗng thấy con người con lớn ngạo mạn này sao cô đơn đến thế, nhưng giọng nói thân thuộc đã vang lên, nhỏ, trầm nhưng rành rọt: “Tôi cũng cho là thế.”
Hết chương 3
/15
|