Chương 14
Ngón tay thon dài của người đàn ông đảo trong miệng cô, trêu chọc lưỡi cô. Nhớ ra bàn tay này mới chọc vào lỗ nhỏ làm Cố Tư Tư xấu hổ chỉ muốn cắn nó.
Nhưng cô không dám.
Mặc dù Cố Vân Tu dung túng cô chuyện vặt song bản chất anh ta là kẻ biến thái, làm anh ta giận cái kết rất thảm thương.
Mặt khác sau khi tận thế đến, cô không có số phận nữ chính mà xinh đẹp là cái tội. Cô phải khiến anh ta thích cô, bảo vệ cô.
Cô nhận một chiếc vòng tay không gian của anh, cô hiến dâng cơ thể của cô, chỉ cần tương lai anh ta bảo vệ cô vậy cũng chẳng thiệt.
Xét nét thiệt hơn xong Cố Tư Tư thử cúi xuống ngậm đầu nấm to như quả trứng gà.
“To quá…”
Ngậm được một nửa Cố Tư Tư lại nhả ra, bĩu môi khó chịụ
Cố Vân Tu không còn nhịn được nữa, anh bóp miệng cô bắt cô há ra rồi chọc mạnh vào.
“Ưm…”
Cố Tư Tư bị chọc khó thở, Cố Vân Tu rút ra một chút, xoa đầu cô “Ngoan nào, liếm bằng lưỡi như ăn kẹo ấy.”
Cố Tư Tư hai tay cầm thân gậy, lần đầu liếm côn thịt của đàn ông cảm thấy vừa xấu hổ vừa mới lạ.
Khe mắt ở trên chảy chất lỏng trong suốt hơi tanh và mằn mặn, chất lỏng chảy dọc theo mép cô.
Cố Vân Tu thấy thế căng tơ máu mắt, bóp mạnh bộ ngực càng thêm quyến rũ vô ngần vì đang nằm.
Bên kia, Diệp Minh Xuyên hét to sau đó bắn hết tinh dich vào trong tử cung của Sở Liên, ôm cô bất động.
Sở Liên bị chơi mất hồn cũng lấy dần lại lý trí. Thấy mình đang chổng mông thì xấu hổ, nhìn người khác trong phòng.
Cố Vân Tu ngồi bên giường quay lưng lại với họ, một chân đặt trên giường một chân chạm đất, chiếc chăn quấn quanh hông anh ta.
Cố Tư Tư chùm kín chăn chỉ hở chút đỉnh đầu, người đàn ông xoa đầu cô gái dịu dàng như một người anh hết lòng săn sóc, dỗ em gái ngủ.
Sở Liên vừa ghen tỵ vừa khó chịụ Đúng lúc này côn thịt ở trong âm đa͙o của cô lại cứng.
“Anh Xuyên…”
Sở Liên ngạc nhiên, Diệp Minh Xuyên lại đè cô ra đất, bắt đầu một lần lữa.
Cái con khốn Cố Tư Tư
Sở Liên tức gần chết, cô không bao giờ nghĩ Cố Tư Tư lại bỏ thuốc Diệp Minh Xuyên mà còn cho liều mạnh.
Thế nhưng anh Xuyên thà chơi cô cũng không chơi cô ta, chắc Cố Tư Tư đang khóc thầm trong chăn nhỉ.
Nghĩ đến đây Sở Liên lại đắc chí.
Đã làm một lần trước mặt hai người họ, lại làm thêm lần nữa có sao đâu?
Nhân đây cho Cố Vân Tu nhìn thấy sự quyến rũ của mình.
Nghĩ đến đây Sở Liên rên to “Anh Xuyên chọc nhẹ thôi, Liên Nhi sắp bị anh chọc rách rồi, a a a, sướng quá, em sắp ra…”
Lỗ nhỏ đột nhiên phun nước, xoắn chặt côn thịt của Diệp Minh Xuyên.
Diệp Minh Xuyên đến phát điên, vừa làm vừa vỗ mông Sở Liên, hét to “Em xem em dâm chưa kìa, sướng đến phun nước, có phải em muốn đàn ông trên khắp thế giới đều chơi em không?”
“Đều chơi em, chơi chết em…”
Sở Liên kéo dài giọng, liên tục đưa mắt qua người đàn ông to cao ngồi trên giường bệnh từ đầu đến cuối không ngoảnh lại.
Cố Tư Tư trên giường bị giày vò mệt mỏi, Cố Vân Tu chê bai “Em xem người ta rồi nhìn lại mình đi, chẳng được tích sự gì.”
Anh chọc ngón tay vào lỗ nhỏ mà cô cũng kêu đau, ngậm côn thịt một lúc thì nào là mỏi tay đau miệng, có cô gái nào yếu hơn cô không đây?
Cố Tư Tư suýt bùng nổ, nữ chính tuyệt vời vậy anh đi tìm nữ chính đi. Hậu cung người ta bạt ngàn, không từ chối bất cứ đàn ông chất lượng cao nào tìm đến. Với cái gậy này của anh đảm bảo lấy được một suất.
Cô gái hờn dỗi chu mỏ, Cố Vân Tu thấy buồn cười nên khảy hạt đậu dựng đứng, vỗ về “Tập trung đi, hút ra anh sẽ cho em nghỉ.”
Ai biết tại sao anh ta vẫn chưa bắn?
Chắc chắn do anh nhịn giỏi chứ Cố Tư Tư sẽ không chịu nhận kỹ thuật của cô tệ.
Cố Tư Tư cúi đầu khổ sở, không ngừng ngậm vào nhả ra theo cách người đàn ông dạy.
Không biết đã qua bao lâu, cô sắp từ bỏ thì đột nhiên Cố Vân Tu giữ đầu cô di chuyển nhanh.
Cố Tư Tư bị chọc khó thở, định giãy nhưng anh ta khoẻ đáng sợ.
Cuối cùng côn thịt chọc vào họng cô, bắn cái gì vừa tanh vừa đặc vào.
Cố Tư Tư nhận ra đó là cái gì định nhổ ra mà côn thịt vẫn chọc bên trong, người đàn ông cất giọng khàn đặc ra lệnh bên tai.
“Nuốt xuống.”
Cố Tư Tư bị ép nuốt nhiều tinh dich tanh nồng suýt bị sặc chết.
Cô cứ thấy vị là lạ, không ngon.
Đến lúc được thả Cố Tư Tư trở mình, đỏ hoe mắt hờn dỗi.
Đồ chó má, trước sau gì cô cũng chết trên người anh ta.
Cố Vân Tu mặc xong quần lại trở về với dáng vẻ lịch sự.
Anh lật cô gái lại, lau mắt Cố Tư Tư “Dỗi cái gì? Nuôi em lâu như vậy nay bị thương chưa lành, anh tẩm bổ cho em ít chất dinh dưỡng để em chóng khoẻ thôi mà.”
Cố Tư Tư “…”
Anh ta biết ngại dùm được không?
Cố Vân Tu mặc lại quần, đóng cúc áo cho cô bé. Lướt thấy bộ ngực trắng nõn bị anh bóp hằn dấu tay, anh vừa có cảm thán da mỏng vừa thương xót.
Anh lục túi lấy một cây kẹo mút, bóc bỏ nhét vào miệng cô bé.
Vị ngọt tràn lưỡi mà còn lại vị dâu cô thích nhất, cái vị khó chịu trong miệng cũng biến mất.
Cố Tư Tư hỏi khó chịu “Sao anh lại mang theo kẹo?”
Không hề hợp phong cách chủ tịch của anh ta nhé?
Ngón tay thon vuốt ve cái má phồng lên do ngậm kẹo của em gái “Cho em tập liếm sau mới quen liếm côn thịt của anh.”
Cố Tư Tư “…”
Khốn khiếp, kẹo của cô không hề ngon.
/369
|