Chương 11
Người nằm trên giường, nồi từ trên trời rơi xuống.
Nhìn thấy Diệp Minh Xuyên đằng đằng sát khí và Sở Liên bám theo sau, Cố Tư Tư cảm thấy mình oan quá.
Mấy hôm nay cô chỉ nằm đây dưỡng bệnh, không nề gây sự với họ cũng chẳng gặp mẹ anh ta lại càng không biết số điện thoại, sao cô mách lẻo được?
“Mắt nhìn không rời, thích nó vậy hả?”
Giọng nói nguy hiểm vang lên bên tai, ngay sau đó bàn tay bóp mạnh ngực cô như muốn bóp nát.
"Em không thích anh ta..."
Cố Tư Tư rít đau, nhìn vào đôi mắt toé lửa của Cố Vân Tu, cô nuốt cơn ngai ngái nơi cuống họng, đáng thương nhận ra hôm nay lại là một ngày đối đầu với nguy hiểm.
Thấy bộ mặt tội nghiệp của em gái ngốc, Cố Vân Tu càng muốn ăn hiếp cô nhưng đang có người ngoài, anh nhẫn nhịn rút tay ra. Mặt anh thản nhiên như không, chỉ như anh trai tốt bụng đắp lại chăn cho em gái.
“Vết thương trên trán em gái tôi do cậu gây ra?”
Cố Vân Tu nheo mắt nhìn Diệp Minh Xuyên, anh cao ráo lại tập thể dục quanh năm nên trông đô con hơn người bình thường. Hơi thở áp lực của kẻ trên cơ làm anh vừa nói đã tạo cảm giác đè đầu ngột ngạt.
Diệp Minh Xuyên bị nhìn chằm chằm có hơi run chân, cất thói hống hách lúc mới vào phòng, gượng gạo gọi “Anh Cố à, đó là bất cẩn…”
Đùng
Diệp Minh Xuyên bị Cố Vân Tu xách cổ đập vào tường, trán sưng cục u vừa to vừa đỏ.
“Tôi còn không nỡ đánh, cậu là cái thá gì mà dám đánh em ấy?”
Cộp cộp cộp, thêm ba lần đập đầu vào tường vang dội.
Diệp Minh Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, nhìn đâu cũng toàn sao, không có sức đánh trả.
Kể từ khi vào phòng Sở Liên vẫn đứng sững ra, cô không ngờ anh trai của Cố Tư Tư lại đẹp trai thế.
Ngũ quan sâu rõ, nhấc chân nhấc tay đầy thong thả, tự tin.
Nhìn thôi miệng lưỡi cô đã khô khốc, lần đầu tiên có ham muốn mãnh liệt muốn chiếm được một người đàn ông.
Mấy tiếng đập đầu liên tiếp mới kéo cô về với thực tại, cô chạy vội qua xem.
“Không phải đâu anh Cố, đây chỉ là hiểu nhầm thôi anh bỏ tay ra trước được không?”
Sở Liên chớp đôi mắt ngấn lệ, chực chờ sắp khóc tội nghiệp.
Cô biết, tất cả đàn ông đều mềm lòng trước biểu cảm này của cô.
Quả nhiên Diệp Minh Xuyên đau lòng đầu tiên, anh ta cố nén cơn choáng váng nói “Tiểu Liên đừng cầu xin anh ta, anh không tin anh ta dám đánh chết anh… A…”
Cố Vân Tu lại đập đầu cậu ta, tất nhiên không thể đánh chết vì đây là xã hội pháp trị, nhưng anh có thể đánh cho què cụt, họ Cố giàu, bồi thường được.
“Anh Cố…”
Sở Liên lo lắng định giữ tay anh ta.
Cố Vân Tu nhếch môi, trao cho cô ta ánh mắt bố thí, nhả ra một chữ gọn gàng sạch sẽ “Biến.”
Sở Liên tái mặt.
Cô luôn được đàn ông chở che yêu thương, chưa từng bị đàn ông chửi thậm tệ. Chiêu giả vờ đáng thương luôn hữu dụng ở đàn ông lại mất tác dụng ở người đàn ông này.
Sở Liên bị đả kích nặng nề đưa mắt qua Cố Tư Tư đang xem kịch hay trên giường bệnh.
“Cậu khuyên anh cậu đi Tư Tư, còn đánh nữa anh Xuyên sẽ bị đánh chết mất…”
Cố Tư Tư liếc xéo “Cô muốn xin cứ việc, tôi là bệnh nhân không muốn cử động.”
Cô dám xin sẽ bị hiểu nhầm vẫn yêu Diệp Minh Xuyên, Cố Vân Tu mà ghen chắc chắn người xúi quẩy là cô.
Sở Liên nóng ruột, trách cứ “Sao cậu lại thế được? Cậu thích anh Xuyên mà, sao cậu nỡ giương mắt nhìn anh ấy bị thương.”
“À, tôi hết thích rồi nên anh ta đáng bị đánh, liên quan gì đến tôi đâụ” Cố Tư Tư cố tình nói to để Cố Vân Tu cũng nghe thấy.
Sở Liên thoáng hoảng hốt, làm gì có chuyện đó, sao cô ta bảo hết thích là hết thích anh Xuyên được?
“Cậu vẫn giận có phải không? Tớ sẽ khuyên anh Xuyên bảo anh ấy tốt với cậụ”
“Cảm ơn cô nhiều lắm, nhưng tôi đây không nhai lại bã kẹo cao sụ” Cố Tư Tư thấy ghét “Cô đừng giả vờ vô tội nữa được không? Mặc dù hôm ở trong rừng tôi bị choáng đầu nhưng tôi vẫn có ý thức, vẫn nghe rõ mồn một tiếng rên của hai người.”
Sở Liên tái xanh mặt, cô ta che mặt như tủi thân lắm “Tớ và anh Xuyên trong sạch, sao cậu lại nói bậy vậy.”
Thế ý là cô không trong sạch chứ gì.
Đưa mắt qua hộp canh trên bàn, mắt Cố Tư Tư sáng lên.
Cô vẫy Sở Liên, nói thầm với cô ta “Nhìn thấy canh gà kia không? Đây là canh gà cô bảo mẫu nhà tôi nấu bằng tình yêu thương, cho thêm rất nhiều đồ bổ.”
“Anh Xuyên bị thương nặng tôi cũng đau lòng, nếu cô bảo anh ta uống hết chỗ canh gà này tôi sẽ bảo anh tôi dừng tay.”
Sở Liên thoáng chế giễu Cố Tư Tư, cô biết ngay con nhỏ này ngu mà, làm sao bỏ được Diệp Minh Xuyên.
Kênh kiệu đủ trò, chẳng qua muốn anh Xuyên uống canh gà cô ta nấu thôi. Lại còn giả vờ là cô bảo mẫu nấu, nực cười.
Giấu sự chế giễu trong đôi mắt, cô nói khẽ “Cậu yên tâm, tớ sẽ bảo anh ấy uống ngay.”
“Anh ơi em đau đầu quá.” Cố Tư Tư che trán kêu đau “Anh xem giúp em xem có phải vết thương của em bị họ làm cho nặng hơn không đi?”
Sở Liên “…”
Diệp Minh Xuyên “…”
Chưa thấy ai diễn kém thế này.
Thế mà lạ làm sao, Cố Vân Tu lại thả Diệp Minh Xuyên thật. Anh ta đi qua dí trán Cố Tư Tư.
“Ối…”
Cố Tư Tư đau đến rít lên.
Cố Vân Tu thản nhiên “Đúng là bị nặng hơn, thế đánh chết bọn nó.”
Đầu Diệp Minh Xuyên đau hơn, anh nghi ngờ Cố Tư Tư cố tình mượn tay anh trai để trừng phạt anh.
“Em biết anh thương em nhất mà.”
Cố Tư Tư ôm tay Cố Vân Tu nhõng nhẽo nhưng mặt hướng về Sở Liên, nói khẩu hình miệng Canh.
Sở Liên sững sờ, hiểu ra lại mới chạy qua bàn đổ canh gà ra bát kề vào miệng Diệp Minh Xuyên “Anh Xuyên uống ít canh đi.”
Uống xong con nhỏ ngu ngốc kia sẽ giúp chúng ta rời đi.
Chuyện gì vậy?
Ngoài Cố Tư Tư và Sở Liên, cả hai người đàn ông trong phòng đều đần mặt.
Cố Vân Tu xoa đầu em gái ngốc, thản nhiên đứng xem.
Diệp Minh Xuyên ngây người được người con gái mình yêu bón hết bát canh gà, canh cũng khá ngon.
Nhưng rồi ngay sau đó thuốc bổ đã phát huy tác dụng vô địch của nó.
/369
|