Dưới cơn mưa ào ạt dai dẳng không dứt, Mộc Miên lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, hai tay cũng siết chặt vào nhau từ khi nào. Hết đi qua rồi đi lại. Cô đứng ở trong sảnh còn anh thì phóng xe bạc mạng dưới cơn mưa lạnh buốt, quả thật chỉ suy nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta tan nát cõi lòng.
Đã đợi hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa thấy anh đâu. Cô không biết anh có thật sự đến tìm mình hay không nhưng ngay lúc này mà lấy điện thoại gọi đi cũng rất nguy hiểm. Đường thì trơn, mưa đến mức trắng xoá cả mọi khoảng không rộng lớn, cô chỉ mong rằng anh vẫn được bình an vô sự đã là quá đủ đối với mình.
Chỉ thêm gần mười phút chờ đợi thì đã thấy một chiếc môtô chạy vào bãi đỗ xe. Thông thường Hiểu Đông chỉ đi ôtô nên cô cứ đinh ninh đó không phải là anh. Nhưng rồi người đàn ông với dáng vẻ cao ráo quen thuộc cứ mập mờ trong cơn mưa khiến Mộc Miên không thể rời mắt. Khi nhận ra đó thật sự là anh thì cô đã vội vàng bước thêm vài bước lên phía trước trông đợi.
Đứng dưới cơn mưa nặng hạt, trông thấy Mộc Miên đang chờ đợi mình khiến Hiểu Đông chẳng còn cảm thấy lạnh lẽo vì cơn gió buốt giá không ngừng rít qua da thịt. Quả là không sai mà! Trong lòng cô có anh… Nhất định là đã có anh.
Trông thấy anh cứ đứng yên một chỗ, trầm mình trong cơn mưa đang trút xuống ào ạt, cô lớn tiếng gọi:
- Anh bị ngốc à? Mau vào đây!
Hiểu Đông bật cười trong vô thức rồi bước lên bậc thang vào sảnh với thân người ướt sũng. Chỉ vừa dừng chân lại thì Mộc Miên đã cuống cuồng dùng khăn giúp anh lau tóc và thấm bớt nước mưa ở mặt. Trông dáng vẻ hấp tấp của cô bất chợt anh không còn nhớ những gì đã trải qua trước kia nữa. Những lời nói đau lòng ấy đã hoàn toàn không còn nhớ một chữ nào.
- Ướt hết cả rồi, cứ như vậy ngày mai sẽ mắc bệnh đấy. Anh đi với em!
Chủ động nắm lấy bàn tay to lớn đã lạnh ngắt do tiếp xúc rất lâu dưới cơn mưa, cô kéo anh vào thang máy để đến phòng của mình. Không hề nhìn người đàn ông ở bên cạnh cũng không thả lỏng tay ra một chút nào. Ngay tại thời điểm này Mộc Miên cảm thấy trong lòng vô cùng ray rứt mà chẳng rõ nguyên do. Rõ là anh mới là người sai. Rõ là bản thân không muốn để ý nhưng cô lại có cảm giác như chính vì mình nên mới có cớ sự này.
Thang máy dừng lại ở tầng số bảy, lúc này Mộc Miên vẫn nắm chặt lấy tay anh không buông và cũng không hề có ý định bỏ ra. Lấy thẻ trong túi tra vào cửa, vừa vào được bên trong, cánh cửa chỉ mới đóng sầm thì Hiểu Đông đã ném chiếc khăn sang một bên và ép Mộc Miên vào tường trong khi cô đang kinh ngạc mở to hai mắt. Đôi tay lạnh cóng ôm gọn gương mặt kiều diễm. Còn chưa kịp trở tay thì anh đã cúi đầu, áp môi ngấu nghiến lấy đôi môi mềm đỏ mọng.
Thân nhiệt lạnh lẽo nhưng hơi ấm phả vào hai bên má lại ấm áp vô cùng. Mộc Miên có chút bất ngờ nhưng rồi lại nhắm hai mắt và vòng tay ra sau ôm chặt lấy anh. Bàn tay càng siết chặt chiếc áo sơ mi vẫn còn ướt sũng, miệng càng mở to để chiếc lưỡi hư hỏng kia tiến sâu vào bên trong càn quét biết bao nhiêu là mật ngọt. Thật cuồng nhiệt và nóng bỏng!
Hiểu Đông siết chặt vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả, môi lại mãnh liệt đàn áp khiến Mộc Miên muốn thở từng nhịp bình thường cũng không xong. Lúc này không cần biết gì thêm gì cả. Anh chỉ cần biết mình không bao giờ bỏ lỡ cô thêm được một phút giây nào. Dù có ra sao cũng phải đeo bám đến chết vẫn không giờ buông.
Bàn tay mảnh khảnh đặt ở sau đầu, từng ngón thon dài luồn vào những sợi tóc vẫn chưa khô hẳn. Thời gian càng trôi thì cô càng ấn mạnh tay khiến cả hai cứ mãi dính lấy nhau không rời. Hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào đôi má đào đỏ ửng, đôi môi vì sự thô bạo kia cũng bắt đầu sưng tấy lên từ bao giờ. Trong vòng tay vững chắc của anh, Mộc Miên không còn biết đây là mơ hay thật. Tuy nhiên, ngay tại thời khắc này, điều mà cô muốn nhất chính là thời gian sẽ ngừng lại để có thể gần với anh hơn dù chỉ là trong chốc lát.
Từ từ rời khỏi đôi môi mềm căng mọng nhưng khoảng cách vẫn còn rất gần. Gần đến độ Hiểu Đông có thể cảm nhận được từng hơi thở mạnh và nghe rõ nhịp tim đang rộn ràng của Mộc Miên. Bàn tay vuốt nhẹ lên gò má, ánh mắt si tình mãi mê ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tựa như tranh vẽ.
- Cuối cùng thì anh cũng tìm được em rồi.
Giọng nói của anh lúc nào cũng như vậy, đối với cô vẫn luôn trầm ổn và ôn nhu.
- Mộc Miên, anh yêu em. Đừng bao giờ rời xa anh nữa, có được không?
Nhìn gương mặt anh tuấn với các đường nét căng thẳng kèm theo đôi mày đang nhíu chặt. Đôi mắt của Mộc Miên đỏ ửng và bắt đầu rưng rưng. Cô muốn đánh cược thêm một lần nữa. Nếu là thật thì bản thân cuối cùng cũng tìm được bến đỗ an toàn. Còn nếu là giả thì xem như cho mình một cơ hội để tự chuốc thêm khổ đau.
- Lời anh nói là thật lòng sao? - Cô bé giọng.
- Đối với em thì không có nửa câu giả dối, vạn lời đều là thật.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy vốn dĩ ánh lên đầy tia kiên định. Anh không hề lảng tránh cũng không có ý định thả lỏng lực ở cánh tay. Trông Hiểu Đông lúc này cứ như muốn trói chặt cô ở bên mình vậy.
- Em yêu anh!
Hai bàn tay ấm nóng áp vào gương mặt tuấn tú, Mộc Miên không ngần ngại mà kiễng chân chủ động hôn lên đôi môi vẫn còn căng mọng sau nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Tuy nhiên lần này lại rất nhẹ nhàng và từ tốn, cô muốn bản thân từ từ cảm nhận được người đàn ông này có thể dịu dàng được bao nhiêu.
Quả thật không ngoài dự đoán. Có được Mộc Miên trong tay cứ như có được bảo vật quý giá, Hiểu Đông một lần nữa trút hết mật ngọt từ trong khoang miệng của cô gái nhỏ mà không nề hà bất cứ điều gì. Nụ hôn này mới chính là anh của quãng thời gian trước. Một Biện Hiểu Đông e dè, dịu dàng chiếm hữu trái tim cô.
Bật cười nhìn Hiểu Đông với sự ngốc nghếch mà anh đã làm. Chỉ là muốn tìm cô thôi mà đã đội mưa gió suốt mấy tiếng đồng hồ một mạch chạy đến đây. Đàn ông như anh không mắng là ngốc thì lại không được. Bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc còn ướt sũng, cô khẽ nói:
- Anh đi tắm rồi thay đồ đi, để em đi mua thuốc phòng ngày mai lại bệnh.
- Nhưng anh không mang theo quần áo, chỉ vác mỗi cái thân này.
- Thật tình! Trong tủ có áo choàng tắm, để em lấy cho anh mặc đỡ.
Mộc Miên vừa có ý định quay lưng thì anh càng dùng lực siết chặt vòng tay, kéo cô ở lại.
- Anh muốn ôm em thêm một chút.
- Ôm thì lúc nào cũng được nhưng anh bây giờ vẫn còn đang ướt, em lo rằng ngày mai anh sẽ bị bệnh thì không hay. Ngoan ngoãn một chút đi mà. Ha!
Hiểu Đông gật đầu rồi luyến tiếc thả lỏng vòng tay. Thật sự mỗi lần ở bên cạnh Mộc Miên thì anh càng muốn ôm chặt thêm một chút, chặt đến mức cô không thể nào rời đi được. Nếu như đã có một cơ hội thì nhất định anh sẽ nắm giữ nó chặt cả đời.
Lấy chiếc áo choàng tắm cho Hiểu Đông rồi gọi phục vụ mang thuốc và thức ăn giúp mình. Trong khi anh vẫn đang tắm thì Mộc Miên ở bên ngoài đã chuẩn bị nước ấm đầy đủ, chẳng mấy chốc thức ăn cũng đã được giao xong, chỉ cần anh ra là có thể dùng.
[Cạch!]
Hiểu Đông vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Mộc Miên đang đóng cửa sổ và cẩn thận kéo rèm. Nhẹ cong khoé môi mỉm cười một cái, anh đi đến bên cạnh và xoa đầu cô gái nhỏ.
- Em đang làm gì vậy?
- Em đóng cửa sổ để gió lạnh không thổi vào. Cháo đã giao đến rồi, anh ăn một chút rồi uống thuốc đi.
Khoác lấy tay anh rồi cùng nhau đi đến sofa. Đã không ít lần cả hai ở bên cạnh nhau một cách riêng tư nhưng đây là lần đầu tiên mà tình cảm giữa đôi bên đều đã được đáp lại.
- Anh đến đây giờ này rồi sáng mai phải quay lại thành phố, thật là không dễ dàng.
Ngồi xuống sofa, anh cưng chiều vuốt nhẹ lọn tóc mềm mượt rồi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn.
- Anh không về đâu! Anh sẽ ở đây cho đến khi nào em về thì anh mới về.
Đã đợi hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa thấy anh đâu. Cô không biết anh có thật sự đến tìm mình hay không nhưng ngay lúc này mà lấy điện thoại gọi đi cũng rất nguy hiểm. Đường thì trơn, mưa đến mức trắng xoá cả mọi khoảng không rộng lớn, cô chỉ mong rằng anh vẫn được bình an vô sự đã là quá đủ đối với mình.
Chỉ thêm gần mười phút chờ đợi thì đã thấy một chiếc môtô chạy vào bãi đỗ xe. Thông thường Hiểu Đông chỉ đi ôtô nên cô cứ đinh ninh đó không phải là anh. Nhưng rồi người đàn ông với dáng vẻ cao ráo quen thuộc cứ mập mờ trong cơn mưa khiến Mộc Miên không thể rời mắt. Khi nhận ra đó thật sự là anh thì cô đã vội vàng bước thêm vài bước lên phía trước trông đợi.
Đứng dưới cơn mưa nặng hạt, trông thấy Mộc Miên đang chờ đợi mình khiến Hiểu Đông chẳng còn cảm thấy lạnh lẽo vì cơn gió buốt giá không ngừng rít qua da thịt. Quả là không sai mà! Trong lòng cô có anh… Nhất định là đã có anh.
Trông thấy anh cứ đứng yên một chỗ, trầm mình trong cơn mưa đang trút xuống ào ạt, cô lớn tiếng gọi:
- Anh bị ngốc à? Mau vào đây!
Hiểu Đông bật cười trong vô thức rồi bước lên bậc thang vào sảnh với thân người ướt sũng. Chỉ vừa dừng chân lại thì Mộc Miên đã cuống cuồng dùng khăn giúp anh lau tóc và thấm bớt nước mưa ở mặt. Trông dáng vẻ hấp tấp của cô bất chợt anh không còn nhớ những gì đã trải qua trước kia nữa. Những lời nói đau lòng ấy đã hoàn toàn không còn nhớ một chữ nào.
- Ướt hết cả rồi, cứ như vậy ngày mai sẽ mắc bệnh đấy. Anh đi với em!
Chủ động nắm lấy bàn tay to lớn đã lạnh ngắt do tiếp xúc rất lâu dưới cơn mưa, cô kéo anh vào thang máy để đến phòng của mình. Không hề nhìn người đàn ông ở bên cạnh cũng không thả lỏng tay ra một chút nào. Ngay tại thời điểm này Mộc Miên cảm thấy trong lòng vô cùng ray rứt mà chẳng rõ nguyên do. Rõ là anh mới là người sai. Rõ là bản thân không muốn để ý nhưng cô lại có cảm giác như chính vì mình nên mới có cớ sự này.
Thang máy dừng lại ở tầng số bảy, lúc này Mộc Miên vẫn nắm chặt lấy tay anh không buông và cũng không hề có ý định bỏ ra. Lấy thẻ trong túi tra vào cửa, vừa vào được bên trong, cánh cửa chỉ mới đóng sầm thì Hiểu Đông đã ném chiếc khăn sang một bên và ép Mộc Miên vào tường trong khi cô đang kinh ngạc mở to hai mắt. Đôi tay lạnh cóng ôm gọn gương mặt kiều diễm. Còn chưa kịp trở tay thì anh đã cúi đầu, áp môi ngấu nghiến lấy đôi môi mềm đỏ mọng.
Thân nhiệt lạnh lẽo nhưng hơi ấm phả vào hai bên má lại ấm áp vô cùng. Mộc Miên có chút bất ngờ nhưng rồi lại nhắm hai mắt và vòng tay ra sau ôm chặt lấy anh. Bàn tay càng siết chặt chiếc áo sơ mi vẫn còn ướt sũng, miệng càng mở to để chiếc lưỡi hư hỏng kia tiến sâu vào bên trong càn quét biết bao nhiêu là mật ngọt. Thật cuồng nhiệt và nóng bỏng!
Hiểu Đông siết chặt vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả, môi lại mãnh liệt đàn áp khiến Mộc Miên muốn thở từng nhịp bình thường cũng không xong. Lúc này không cần biết gì thêm gì cả. Anh chỉ cần biết mình không bao giờ bỏ lỡ cô thêm được một phút giây nào. Dù có ra sao cũng phải đeo bám đến chết vẫn không giờ buông.
Bàn tay mảnh khảnh đặt ở sau đầu, từng ngón thon dài luồn vào những sợi tóc vẫn chưa khô hẳn. Thời gian càng trôi thì cô càng ấn mạnh tay khiến cả hai cứ mãi dính lấy nhau không rời. Hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào đôi má đào đỏ ửng, đôi môi vì sự thô bạo kia cũng bắt đầu sưng tấy lên từ bao giờ. Trong vòng tay vững chắc của anh, Mộc Miên không còn biết đây là mơ hay thật. Tuy nhiên, ngay tại thời khắc này, điều mà cô muốn nhất chính là thời gian sẽ ngừng lại để có thể gần với anh hơn dù chỉ là trong chốc lát.
Từ từ rời khỏi đôi môi mềm căng mọng nhưng khoảng cách vẫn còn rất gần. Gần đến độ Hiểu Đông có thể cảm nhận được từng hơi thở mạnh và nghe rõ nhịp tim đang rộn ràng của Mộc Miên. Bàn tay vuốt nhẹ lên gò má, ánh mắt si tình mãi mê ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tựa như tranh vẽ.
- Cuối cùng thì anh cũng tìm được em rồi.
Giọng nói của anh lúc nào cũng như vậy, đối với cô vẫn luôn trầm ổn và ôn nhu.
- Mộc Miên, anh yêu em. Đừng bao giờ rời xa anh nữa, có được không?
Nhìn gương mặt anh tuấn với các đường nét căng thẳng kèm theo đôi mày đang nhíu chặt. Đôi mắt của Mộc Miên đỏ ửng và bắt đầu rưng rưng. Cô muốn đánh cược thêm một lần nữa. Nếu là thật thì bản thân cuối cùng cũng tìm được bến đỗ an toàn. Còn nếu là giả thì xem như cho mình một cơ hội để tự chuốc thêm khổ đau.
- Lời anh nói là thật lòng sao? - Cô bé giọng.
- Đối với em thì không có nửa câu giả dối, vạn lời đều là thật.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy vốn dĩ ánh lên đầy tia kiên định. Anh không hề lảng tránh cũng không có ý định thả lỏng lực ở cánh tay. Trông Hiểu Đông lúc này cứ như muốn trói chặt cô ở bên mình vậy.
- Em yêu anh!
Hai bàn tay ấm nóng áp vào gương mặt tuấn tú, Mộc Miên không ngần ngại mà kiễng chân chủ động hôn lên đôi môi vẫn còn căng mọng sau nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Tuy nhiên lần này lại rất nhẹ nhàng và từ tốn, cô muốn bản thân từ từ cảm nhận được người đàn ông này có thể dịu dàng được bao nhiêu.
Quả thật không ngoài dự đoán. Có được Mộc Miên trong tay cứ như có được bảo vật quý giá, Hiểu Đông một lần nữa trút hết mật ngọt từ trong khoang miệng của cô gái nhỏ mà không nề hà bất cứ điều gì. Nụ hôn này mới chính là anh của quãng thời gian trước. Một Biện Hiểu Đông e dè, dịu dàng chiếm hữu trái tim cô.
Bật cười nhìn Hiểu Đông với sự ngốc nghếch mà anh đã làm. Chỉ là muốn tìm cô thôi mà đã đội mưa gió suốt mấy tiếng đồng hồ một mạch chạy đến đây. Đàn ông như anh không mắng là ngốc thì lại không được. Bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc còn ướt sũng, cô khẽ nói:
- Anh đi tắm rồi thay đồ đi, để em đi mua thuốc phòng ngày mai lại bệnh.
- Nhưng anh không mang theo quần áo, chỉ vác mỗi cái thân này.
- Thật tình! Trong tủ có áo choàng tắm, để em lấy cho anh mặc đỡ.
Mộc Miên vừa có ý định quay lưng thì anh càng dùng lực siết chặt vòng tay, kéo cô ở lại.
- Anh muốn ôm em thêm một chút.
- Ôm thì lúc nào cũng được nhưng anh bây giờ vẫn còn đang ướt, em lo rằng ngày mai anh sẽ bị bệnh thì không hay. Ngoan ngoãn một chút đi mà. Ha!
Hiểu Đông gật đầu rồi luyến tiếc thả lỏng vòng tay. Thật sự mỗi lần ở bên cạnh Mộc Miên thì anh càng muốn ôm chặt thêm một chút, chặt đến mức cô không thể nào rời đi được. Nếu như đã có một cơ hội thì nhất định anh sẽ nắm giữ nó chặt cả đời.
Lấy chiếc áo choàng tắm cho Hiểu Đông rồi gọi phục vụ mang thuốc và thức ăn giúp mình. Trong khi anh vẫn đang tắm thì Mộc Miên ở bên ngoài đã chuẩn bị nước ấm đầy đủ, chẳng mấy chốc thức ăn cũng đã được giao xong, chỉ cần anh ra là có thể dùng.
[Cạch!]
Hiểu Đông vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Mộc Miên đang đóng cửa sổ và cẩn thận kéo rèm. Nhẹ cong khoé môi mỉm cười một cái, anh đi đến bên cạnh và xoa đầu cô gái nhỏ.
- Em đang làm gì vậy?
- Em đóng cửa sổ để gió lạnh không thổi vào. Cháo đã giao đến rồi, anh ăn một chút rồi uống thuốc đi.
Khoác lấy tay anh rồi cùng nhau đi đến sofa. Đã không ít lần cả hai ở bên cạnh nhau một cách riêng tư nhưng đây là lần đầu tiên mà tình cảm giữa đôi bên đều đã được đáp lại.
- Anh đến đây giờ này rồi sáng mai phải quay lại thành phố, thật là không dễ dàng.
Ngồi xuống sofa, anh cưng chiều vuốt nhẹ lọn tóc mềm mượt rồi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn.
- Anh không về đâu! Anh sẽ ở đây cho đến khi nào em về thì anh mới về.
/86
|