Chú thích: (*) được đánh dấu cho câu thoại ngoại ngữ.
Trôi qua thêm vài ngày, Mộc Miên và Hiểu Đông không gặp lại nhau một lần nào nữa cả. Mỗi đêm về thì anh cứ ngắm nhìn bộ trang sức "Hoài bão" suốt hàng giờ đồng hồ vẫn không thấy chán. Còn cô chỉ lo sắp xếp lại công việc và tất cả đồ đạc của mình để mang về nước, tâm trí hoàn toàn không bị lung lay.
Là ngày cuối ở lại X nên Hiểu Đông đã đến quán bar của Trường An. Hai người vốn dĩ là bạn học cùng lớp từ năm học phổ thông. Tính tình rất hợp cạ, lại phóng khoáng, hào sảng giống nhau nên có thể thân thiết hơn mười năm trời.
- Mới đó mà đã về nước rồi sao? Bạn ở lại chơi thêm vài ngày nữa rồi hẳn về. - Trường An nói.
- Không được, công việc ở công ty còn nhiều lắm.
- Uầy, mình còn chưa đưa bạn đi chơi đó đây nữa. Mà sang bên này vài hôm đã nhắm được cô nàng nào chưa vậy?
Trường An tinh nghịch huýt khủy tay vào tay Hiểu Đông một cái. Là một người có số đào hoa nên Hiểu Đông vốn được các bóng hồng vây quanh khi chỉ vừa học phổ thông, lên đến đại học thì đã trải qua vài mối tình và dăm ba cô người yêu cũ. Chẳng hiểu làm sao mà mười năm nay đột nhiên không phát triển tình cảm với bất kỳ ai, họp đêm hay những buổi tiệc ăn chơi cũng chả thấy mặt. Đã là đàn ông tất nhiên sẽ có những chuyện thầm kín và nhu cầu giải quyết của bản thân. Ấy vậy mà suốt thời gian qua Hiểu Đông không có bạn gái, "ăn bánh trả tiền" cũng không, thay đổi đến mức Trường An không hiểu được anh giải quyết nhu cầu sinh lý của mình bằng cách nào.
Hiểu Đông không phải là một tay chơi, trêu đùa tình cảm với các cô gái khác. Chỉ là thời còn đi học thì là tình cảm nhất thời, dễ hứng thú nhưng cũng dễ qua đi. Các cuộc tình chia tay đều trong êm đẹp, chẳng khiến một ai khó chịu hay ấm ức điều gì. Anh có trêu đùa chứ, nhưng trêu đùa những cô gái ở các buổi party mà mình được mời, đặc biệt là trêu các cô gái có cá tính mạnh và có sở thích đến các buổi họp đêm, mê náo nhiệt. Còn bạn gái danh chính ngôn thuận công khai thì ai nấy cũng là con cái nhà khá giả, không khá giả thì cũng có học lực nổi bật của trường.
Ấy vậy mà suốt mười năm qua lại luôn lẻ bóng, không ăn chơi, không gái gú. Mọi thứ từ Hiểu Đông bây giờ như thể hiện là một người đàn ông mẫu mực vậy. Ngoại hình cao ráo, sáng sủa, công việc thuận lợi và đặc biệt là thuộc giới thượng lưu, phải nói là "siêu giàu". Chính vì sự thay đổi khác thường ấy nên Trường An cứ liên tục hối thúc. Anh ấy sợ rằng bạn thân của mình quên luôn chuyện hẹn hò là gì rồi cũng nên.
Hiểu Đông cầm điện thoại chẳng biết đã vô thức ấn ba con số "638" từ lúc nào.
- Con gái ở đây không phải gout của mình.
Nhìn thấy Hiểu Đông cứ ngắm nhìn con số đó khiến Trường An lắc đầu ngán ngẫm.
- Lại nữa rồi!
Trường An lấy điện thoại từ tay của Hiểu Đông rồi xem giờ. Đã bao năm nay rồi, chẳng hiểu sao cứ đến chín giờ tối là Hiểu Đông lại cầm điện thoại và ấn ba con số này. Đã hỏi rồi nhưng chính Hiểu Đông cũng không biết là ba con số đó có ý nghĩa gì nữa.
Trường An gác tay lên vai Hiểu Đông và nhướng mày về phía hai cô gái ở quầy rượu.
- Thay vì ấn số như thế này thì đi sang kia, làm quen rồi xin số mấy cô nàng đó đi.
- Không hứng!
Lấy lại điện thoại, Hiểu Đông cất nó vào rồi hớp một ngụm cocktail của mình. Trường An ở bên cạnh cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ biết thở dài chán nản.
- Qua Tết mình kết hôn. Thiếu ai cũng được, trừ bạn. Nhất định phải làm phù rể cho mình, rõ chưa?
- Ừm, biết rồi. - Anh gật gù.
- Nè! Làm phù rể tốt tốt một chút, siêng năng cần mẫn lên thì mình sẽ giới thiệu em họ của vợ mình cho bạn. Đảm bảo không đẹp không chơi chung nữa.
Hiểu Đông quay sang nhìn Trường An bằng ánh mắt nghi hoặc. Năm lần bảy lượt, cứ hễ gặp mặt nhau là anh ấy lại nhắc đến viêc mai mối. Chuyện có bạn gái hay không quan trọng đến như thế sao?
- Mình nghĩ bạn nên quan tâm những thứ thiết thực hơn.
- Nói chuyện với bạn đúng là chán ghê. Thiết nghĩ từ nay đổi món ăn chay là vừa rồi.
Trong khi Trường An ngã người ra sau sofa thì Hiểu Đông lại trầm ngâm nghĩ về con số "638". Cho đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu nó có ý nghĩa gì, tại sao mình lại vô thức ấn ra nó. Chỉ biết một điều là cảm giác mà con số này mang lại rất thân thuộc.
...
Mộc Miên vừa thu dọn tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của mình vừa ngắm nhìn căn phòng đã gắn bó suốt ba năm. Ba năm ngồi ở vị trí trưởng phòng thiết kế ở một trong những tập đoàn kim hoàn hàng đầu của thế giới đã giúp cô học hỏi cũng như hoàn thiện bản thân rất nhiều. Đây là một vị trí mà biết bao người mơ ước, không những vậy mà còn giúp ích rất nhiều trong lúc phát triển sự nghiệp. Nhưng Mộc Miên vẫn giữ ý nghĩ ban đầu của mình. Cô muốn về nước, muốn cống hiến cho quê nhà. Trước tiên có lẽ cô nên đầu quân vào một công ty kim hoàn rồi học thêm về ngành khác để có thể mở một công ty mà mình hằng mơ ước.
[Cốc! Cốc! Almira!? Cô có ở bên trong không?] (*)
Nghe tiếng gọi ở bên ngoài, Mộc Miên ngẩn đầu nhìn thì thấy có bóng người ở cửa nên đã nói vọng ra.
- Mời vào! (*)
[Cạch!]
Cánh cửa bật mở. Một cô gái với dáng người cao ráo bước vào. Nước da trắng ngần, tóc vàng óng ả kèm với màu mắt xanh biếc như hai viên pha lê lấp lánh. Đây là Zelda - đồng nghiệp cùng bộ phận của Mộc Miên tại công ty này.
Vừa trông thấy cô thì cô ấy đã vội đi đến bên cạnh ôm lấy, chất giọng vang lên cũng luyến tiếc vô cùng:
- Ôi, cục cưng à. Cuối cùng cũng đến ngày này rồi. Tôi không muốn cô rời đi một chút nào hết. (*)
Mộc Miên phì cười đến tít cả mắt rồi vỗ nhẹ vào tay Zelda vài cái như an ủi.
- Rồi đây tôi cũng quay lại thăm mọi người mà. (*)
- Nhưng chúng ta sẽ không còn làm việc cùng nhau nữa. (*)
Zelda buông Mộc Miên ra, nét mặt lộ rõ sự buồn bã. Mộc Miên đã làm việc tại Carnelian suốt năm năm và ở vị trí trưởng phòng thiết kế ba năm. Quãng thời gian mà cô lãnh đạo không những hoàn thành xuất sắc công việc được giao mà còn rất khéo léo để dẫn dắt các nhân viên ở bộ phận thiết kế. Nói không ngoa khi đây chính là một trong những nhà thiết kế sáng giá nhất của Carnelian và luôn nhận được lời chiêu mộ của các công ty kim hoàn khác. Nếu Mộc Miên ở lại đây với thâm niên cao thì tương lai sẽ vô cùng sáng lạn. Chính cô ấy cũng lấy làm tiếc thay với quyết định này.
Đặt vào tay cô ấy một quả cầu thủy tinh, chỉ cần bật công tắc ở phía sau là sẽ có những ánh đèn và kim tuyến bay lấp lánh như là mô phỏng lại bầu trời đông khi tuyết đang rơi. Mộc Miên dịu giọng:
- Đây là quả cầu mà tôi thích nhất. Tặng lại cho cô, mong rằng cô vẫn nhớ chúng ta từng là đồng nghiệp, và cũng là những người bạn tốt. (*)
- Tôi nhớ cô cả đời này luôn đó. Cảm ơn cô rất nhiều! (*)
Zelda bật cười rồi phụ giúp dọn dẹp đồ đạc một tay. Hai người vừa nói vừa thu xếp mọi thứ cho vào hộp carton nhỏ gọn. Công việc cũng đã bàn giao xong cả rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi là Mộc Miên sẽ quay về quê hương yêu dấu.
Sau giờ tan sở, Mộc Miên đã mời các đồng nghiệp đi ăn thay lời chào tạm biệt. Trong suốt một buổi ăn ai nấy đều trò chuyện vui vẻ, một số người còn có tính hài hước khiến cô mãi bật cười không thôi. Đương nhiên Mộc Miên rất tiếc nuối khi có những đồng nghiệp luôn quan tâm và xem trọng mình như vậy. Khi quay về rồi chắc chắn cô sẽ nhớ họ nhiều lắm.
Paulos vừa cắt xong thịt nướng thì gắp vào cho Mộc Miên một ít. Anh ấy chống cằm nhìn cô, chậc lưỡi một cái.
- Chậc! Nghe cô từ chức đã lâu, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. (*)
Fyona, nữ đồng nghiệp khác nheo ánh mắt nghi hoặc.
- Khai thật đi! Cô giấu chúng tôi để về nước kết hôn, đúng không hả? (*)
Mộc Miên bật cười, liên tục xua tay từ chối.
- Mọi người đừng nói oan vậy chứ. Nếu thực sự kết hôn thì tôi sẽ chi trả tất cả chi phí để mọi người đến đó chung vui. (*)
- Hứa thì phải giữ lời. Chúng tôi luôn chờ tin vui từ cô đó. (*)
Zelda nâng ly rượu lên rồi tiếp lời:
- Cùng cạn nào! (*)
- Cạn! (*)
Mộc Miên cùng họ uống rượu nhưng bản thân chỉ nhấp môi một chút. Họ cũng biết rõ tửu lượng của cô rất kém nên không ai ép buộc gì cả. Chỉ cần có những khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau là được rồi.
Đang cùng mọi người trò chuyện vui vẻ thì có một chàng trai đi hướng về phía cô. Vừa nhìn là đã nhận ra là người Á Đông nhưng phong cách của anh ấy ảnh hưởng từ phương Tây rất nhiều.
Dừng lại trước Mộc Miên, anh ấy nghiêng đầu hỏi:
- Cho hỏi cô có phải là Almira, từng tốt nghiệp đại học A không? (*)
Thấy anh ấy biết mình khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
- Đúng rồi! Xin hỏi sao anh lại biết tôi? (*)
Anh ta mỉm cười.
- Tôi là Raghnall, từng học cùng đại học A với cô nhưng khác khoa. Cô còn nhớ Giáng sinh năm cuối không? Chúng ta đã cùng song ca với nhau đấy. (*)
- À! Tôi nhớ rồi! (*)
Raghnall chìa tay ra, Mộc Miên vui vẻ bắt tay với anh ấy.
Các đồng nghiệp khác vì tò mò nên cũng lân la hỏi Raghnall xem sao.
[Almira khi còn học đại học có nổi trội không?] - Fyona. (*)
[Cô ấy là hoa khôi của trường. Năm nào cũng đại diện trường tham gia cuộc thi dành cho kim hoàn và dành được vô số giải vàng nữa.] - Raghnall. (*)
[Wow! Vậy thì chúng tôi hiểu vì sao cô lại có năng lực như vậy rồi. Mấy năm qua ở Carnelian đều hoàn thành công việc xuất sắc.] - Paulos. (*)
Raghnall nói chuyện với họ vài câu rồi quay sang Mộc Miên, hỏi:
- Lâu rồi mới tái ngộ với nhau. Cô có thể cho tôi thông tin liên lạc được không? (*)
Có một chút khó xử. Ít ngày nữa Mộc Miên đã không còn ở đây. Vả lại với tính chất công việc của mình thì không chắc có thể giữ liên lạc thường xuyên được. Nhưng suy cho cùng cũng là bạn cũ nên để lại facebook chắc sẽ không sao.
- Anh có thể tìm tên của tôi ở khu vực C. (*)
- OK! Giữ liên lạc nhé! Tạm biệt! (*)
Raghnall nháy mắt với Mộc Miên rồi quay lại bàn của mình cùng vài người bạn. Anh ấy chỉ vừa đi khuất bóng thì Zelda đã huýt vào khủy tay của Mộc Miên, chất giọng dường như trêu chọc.
- Nào nào! Anh chàng đó trông rất tuấn tú đấy. (*)
- Các người lại như vậy rồi. Tôi chỉ yêu công việc của mình thôi. (*)
Mộc Miên cười cười rồi nhăm nhi ly rượu. Quả thực thứ thu hút được sự chú ý của cô ở thời điểm này chỉ có thể là kim hoàn. Yêu thích đến mức bản thân nghĩ rằng trong lòng chẳng còn vị trí nào phù hợp với việc yêu đương cả. Tự cô cảm thấy sống độc thân như thế này rất tốt. Vả lại bản thân vẫn chưa sẵn sàng nên không muốn một ai vì mình mà phải chịu tổn thương.
Trôi qua thêm vài ngày, Mộc Miên và Hiểu Đông không gặp lại nhau một lần nào nữa cả. Mỗi đêm về thì anh cứ ngắm nhìn bộ trang sức "Hoài bão" suốt hàng giờ đồng hồ vẫn không thấy chán. Còn cô chỉ lo sắp xếp lại công việc và tất cả đồ đạc của mình để mang về nước, tâm trí hoàn toàn không bị lung lay.
Là ngày cuối ở lại X nên Hiểu Đông đã đến quán bar của Trường An. Hai người vốn dĩ là bạn học cùng lớp từ năm học phổ thông. Tính tình rất hợp cạ, lại phóng khoáng, hào sảng giống nhau nên có thể thân thiết hơn mười năm trời.
- Mới đó mà đã về nước rồi sao? Bạn ở lại chơi thêm vài ngày nữa rồi hẳn về. - Trường An nói.
- Không được, công việc ở công ty còn nhiều lắm.
- Uầy, mình còn chưa đưa bạn đi chơi đó đây nữa. Mà sang bên này vài hôm đã nhắm được cô nàng nào chưa vậy?
Trường An tinh nghịch huýt khủy tay vào tay Hiểu Đông một cái. Là một người có số đào hoa nên Hiểu Đông vốn được các bóng hồng vây quanh khi chỉ vừa học phổ thông, lên đến đại học thì đã trải qua vài mối tình và dăm ba cô người yêu cũ. Chẳng hiểu làm sao mà mười năm nay đột nhiên không phát triển tình cảm với bất kỳ ai, họp đêm hay những buổi tiệc ăn chơi cũng chả thấy mặt. Đã là đàn ông tất nhiên sẽ có những chuyện thầm kín và nhu cầu giải quyết của bản thân. Ấy vậy mà suốt thời gian qua Hiểu Đông không có bạn gái, "ăn bánh trả tiền" cũng không, thay đổi đến mức Trường An không hiểu được anh giải quyết nhu cầu sinh lý của mình bằng cách nào.
Hiểu Đông không phải là một tay chơi, trêu đùa tình cảm với các cô gái khác. Chỉ là thời còn đi học thì là tình cảm nhất thời, dễ hứng thú nhưng cũng dễ qua đi. Các cuộc tình chia tay đều trong êm đẹp, chẳng khiến một ai khó chịu hay ấm ức điều gì. Anh có trêu đùa chứ, nhưng trêu đùa những cô gái ở các buổi party mà mình được mời, đặc biệt là trêu các cô gái có cá tính mạnh và có sở thích đến các buổi họp đêm, mê náo nhiệt. Còn bạn gái danh chính ngôn thuận công khai thì ai nấy cũng là con cái nhà khá giả, không khá giả thì cũng có học lực nổi bật của trường.
Ấy vậy mà suốt mười năm qua lại luôn lẻ bóng, không ăn chơi, không gái gú. Mọi thứ từ Hiểu Đông bây giờ như thể hiện là một người đàn ông mẫu mực vậy. Ngoại hình cao ráo, sáng sủa, công việc thuận lợi và đặc biệt là thuộc giới thượng lưu, phải nói là "siêu giàu". Chính vì sự thay đổi khác thường ấy nên Trường An cứ liên tục hối thúc. Anh ấy sợ rằng bạn thân của mình quên luôn chuyện hẹn hò là gì rồi cũng nên.
Hiểu Đông cầm điện thoại chẳng biết đã vô thức ấn ba con số "638" từ lúc nào.
- Con gái ở đây không phải gout của mình.
Nhìn thấy Hiểu Đông cứ ngắm nhìn con số đó khiến Trường An lắc đầu ngán ngẫm.
- Lại nữa rồi!
Trường An lấy điện thoại từ tay của Hiểu Đông rồi xem giờ. Đã bao năm nay rồi, chẳng hiểu sao cứ đến chín giờ tối là Hiểu Đông lại cầm điện thoại và ấn ba con số này. Đã hỏi rồi nhưng chính Hiểu Đông cũng không biết là ba con số đó có ý nghĩa gì nữa.
Trường An gác tay lên vai Hiểu Đông và nhướng mày về phía hai cô gái ở quầy rượu.
- Thay vì ấn số như thế này thì đi sang kia, làm quen rồi xin số mấy cô nàng đó đi.
- Không hứng!
Lấy lại điện thoại, Hiểu Đông cất nó vào rồi hớp một ngụm cocktail của mình. Trường An ở bên cạnh cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ biết thở dài chán nản.
- Qua Tết mình kết hôn. Thiếu ai cũng được, trừ bạn. Nhất định phải làm phù rể cho mình, rõ chưa?
- Ừm, biết rồi. - Anh gật gù.
- Nè! Làm phù rể tốt tốt một chút, siêng năng cần mẫn lên thì mình sẽ giới thiệu em họ của vợ mình cho bạn. Đảm bảo không đẹp không chơi chung nữa.
Hiểu Đông quay sang nhìn Trường An bằng ánh mắt nghi hoặc. Năm lần bảy lượt, cứ hễ gặp mặt nhau là anh ấy lại nhắc đến viêc mai mối. Chuyện có bạn gái hay không quan trọng đến như thế sao?
- Mình nghĩ bạn nên quan tâm những thứ thiết thực hơn.
- Nói chuyện với bạn đúng là chán ghê. Thiết nghĩ từ nay đổi món ăn chay là vừa rồi.
Trong khi Trường An ngã người ra sau sofa thì Hiểu Đông lại trầm ngâm nghĩ về con số "638". Cho đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu nó có ý nghĩa gì, tại sao mình lại vô thức ấn ra nó. Chỉ biết một điều là cảm giác mà con số này mang lại rất thân thuộc.
...
Mộc Miên vừa thu dọn tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của mình vừa ngắm nhìn căn phòng đã gắn bó suốt ba năm. Ba năm ngồi ở vị trí trưởng phòng thiết kế ở một trong những tập đoàn kim hoàn hàng đầu của thế giới đã giúp cô học hỏi cũng như hoàn thiện bản thân rất nhiều. Đây là một vị trí mà biết bao người mơ ước, không những vậy mà còn giúp ích rất nhiều trong lúc phát triển sự nghiệp. Nhưng Mộc Miên vẫn giữ ý nghĩ ban đầu của mình. Cô muốn về nước, muốn cống hiến cho quê nhà. Trước tiên có lẽ cô nên đầu quân vào một công ty kim hoàn rồi học thêm về ngành khác để có thể mở một công ty mà mình hằng mơ ước.
[Cốc! Cốc! Almira!? Cô có ở bên trong không?] (*)
Nghe tiếng gọi ở bên ngoài, Mộc Miên ngẩn đầu nhìn thì thấy có bóng người ở cửa nên đã nói vọng ra.
- Mời vào! (*)
[Cạch!]
Cánh cửa bật mở. Một cô gái với dáng người cao ráo bước vào. Nước da trắng ngần, tóc vàng óng ả kèm với màu mắt xanh biếc như hai viên pha lê lấp lánh. Đây là Zelda - đồng nghiệp cùng bộ phận của Mộc Miên tại công ty này.
Vừa trông thấy cô thì cô ấy đã vội đi đến bên cạnh ôm lấy, chất giọng vang lên cũng luyến tiếc vô cùng:
- Ôi, cục cưng à. Cuối cùng cũng đến ngày này rồi. Tôi không muốn cô rời đi một chút nào hết. (*)
Mộc Miên phì cười đến tít cả mắt rồi vỗ nhẹ vào tay Zelda vài cái như an ủi.
- Rồi đây tôi cũng quay lại thăm mọi người mà. (*)
- Nhưng chúng ta sẽ không còn làm việc cùng nhau nữa. (*)
Zelda buông Mộc Miên ra, nét mặt lộ rõ sự buồn bã. Mộc Miên đã làm việc tại Carnelian suốt năm năm và ở vị trí trưởng phòng thiết kế ba năm. Quãng thời gian mà cô lãnh đạo không những hoàn thành xuất sắc công việc được giao mà còn rất khéo léo để dẫn dắt các nhân viên ở bộ phận thiết kế. Nói không ngoa khi đây chính là một trong những nhà thiết kế sáng giá nhất của Carnelian và luôn nhận được lời chiêu mộ của các công ty kim hoàn khác. Nếu Mộc Miên ở lại đây với thâm niên cao thì tương lai sẽ vô cùng sáng lạn. Chính cô ấy cũng lấy làm tiếc thay với quyết định này.
Đặt vào tay cô ấy một quả cầu thủy tinh, chỉ cần bật công tắc ở phía sau là sẽ có những ánh đèn và kim tuyến bay lấp lánh như là mô phỏng lại bầu trời đông khi tuyết đang rơi. Mộc Miên dịu giọng:
- Đây là quả cầu mà tôi thích nhất. Tặng lại cho cô, mong rằng cô vẫn nhớ chúng ta từng là đồng nghiệp, và cũng là những người bạn tốt. (*)
- Tôi nhớ cô cả đời này luôn đó. Cảm ơn cô rất nhiều! (*)
Zelda bật cười rồi phụ giúp dọn dẹp đồ đạc một tay. Hai người vừa nói vừa thu xếp mọi thứ cho vào hộp carton nhỏ gọn. Công việc cũng đã bàn giao xong cả rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi là Mộc Miên sẽ quay về quê hương yêu dấu.
Sau giờ tan sở, Mộc Miên đã mời các đồng nghiệp đi ăn thay lời chào tạm biệt. Trong suốt một buổi ăn ai nấy đều trò chuyện vui vẻ, một số người còn có tính hài hước khiến cô mãi bật cười không thôi. Đương nhiên Mộc Miên rất tiếc nuối khi có những đồng nghiệp luôn quan tâm và xem trọng mình như vậy. Khi quay về rồi chắc chắn cô sẽ nhớ họ nhiều lắm.
Paulos vừa cắt xong thịt nướng thì gắp vào cho Mộc Miên một ít. Anh ấy chống cằm nhìn cô, chậc lưỡi một cái.
- Chậc! Nghe cô từ chức đã lâu, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. (*)
Fyona, nữ đồng nghiệp khác nheo ánh mắt nghi hoặc.
- Khai thật đi! Cô giấu chúng tôi để về nước kết hôn, đúng không hả? (*)
Mộc Miên bật cười, liên tục xua tay từ chối.
- Mọi người đừng nói oan vậy chứ. Nếu thực sự kết hôn thì tôi sẽ chi trả tất cả chi phí để mọi người đến đó chung vui. (*)
- Hứa thì phải giữ lời. Chúng tôi luôn chờ tin vui từ cô đó. (*)
Zelda nâng ly rượu lên rồi tiếp lời:
- Cùng cạn nào! (*)
- Cạn! (*)
Mộc Miên cùng họ uống rượu nhưng bản thân chỉ nhấp môi một chút. Họ cũng biết rõ tửu lượng của cô rất kém nên không ai ép buộc gì cả. Chỉ cần có những khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau là được rồi.
Đang cùng mọi người trò chuyện vui vẻ thì có một chàng trai đi hướng về phía cô. Vừa nhìn là đã nhận ra là người Á Đông nhưng phong cách của anh ấy ảnh hưởng từ phương Tây rất nhiều.
Dừng lại trước Mộc Miên, anh ấy nghiêng đầu hỏi:
- Cho hỏi cô có phải là Almira, từng tốt nghiệp đại học A không? (*)
Thấy anh ấy biết mình khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
- Đúng rồi! Xin hỏi sao anh lại biết tôi? (*)
Anh ta mỉm cười.
- Tôi là Raghnall, từng học cùng đại học A với cô nhưng khác khoa. Cô còn nhớ Giáng sinh năm cuối không? Chúng ta đã cùng song ca với nhau đấy. (*)
- À! Tôi nhớ rồi! (*)
Raghnall chìa tay ra, Mộc Miên vui vẻ bắt tay với anh ấy.
Các đồng nghiệp khác vì tò mò nên cũng lân la hỏi Raghnall xem sao.
[Almira khi còn học đại học có nổi trội không?] - Fyona. (*)
[Cô ấy là hoa khôi của trường. Năm nào cũng đại diện trường tham gia cuộc thi dành cho kim hoàn và dành được vô số giải vàng nữa.] - Raghnall. (*)
[Wow! Vậy thì chúng tôi hiểu vì sao cô lại có năng lực như vậy rồi. Mấy năm qua ở Carnelian đều hoàn thành công việc xuất sắc.] - Paulos. (*)
Raghnall nói chuyện với họ vài câu rồi quay sang Mộc Miên, hỏi:
- Lâu rồi mới tái ngộ với nhau. Cô có thể cho tôi thông tin liên lạc được không? (*)
Có một chút khó xử. Ít ngày nữa Mộc Miên đã không còn ở đây. Vả lại với tính chất công việc của mình thì không chắc có thể giữ liên lạc thường xuyên được. Nhưng suy cho cùng cũng là bạn cũ nên để lại facebook chắc sẽ không sao.
- Anh có thể tìm tên của tôi ở khu vực C. (*)
- OK! Giữ liên lạc nhé! Tạm biệt! (*)
Raghnall nháy mắt với Mộc Miên rồi quay lại bàn của mình cùng vài người bạn. Anh ấy chỉ vừa đi khuất bóng thì Zelda đã huýt vào khủy tay của Mộc Miên, chất giọng dường như trêu chọc.
- Nào nào! Anh chàng đó trông rất tuấn tú đấy. (*)
- Các người lại như vậy rồi. Tôi chỉ yêu công việc của mình thôi. (*)
Mộc Miên cười cười rồi nhăm nhi ly rượu. Quả thực thứ thu hút được sự chú ý của cô ở thời điểm này chỉ có thể là kim hoàn. Yêu thích đến mức bản thân nghĩ rằng trong lòng chẳng còn vị trí nào phù hợp với việc yêu đương cả. Tự cô cảm thấy sống độc thân như thế này rất tốt. Vả lại bản thân vẫn chưa sẵn sàng nên không muốn một ai vì mình mà phải chịu tổn thương.
/86
|