Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục

Chương 19 - Phiên Ngoại 2: Bé Thỏ Trắng (Kết Thúc)

/19


Tiểu Bạch mở một cửa hàng cho thuê sách, đúng vậy, Tiểu Bạch có sự nghiệp của chính mình!

Cửa hàng sách này mở ở ngõ nhỏ bên trường học Lục Miễn dạy học, ngõ nhỏ này tuy nhỏ thật, lại chật, nhưng gần với ký túc xá của học sinh, ngoài cửa có nhà tắm có cửa hàng net có đủ loại hàng ăn vặt, mỗi ngày người đến người đi, có không ít học trò đi mua cơm trưa tiện bước vào cửa hàng của cậu thuê sách.

Tiểu Bạch có sự nghiệp quen biết không ít bạn bè học sinh, cả ngày vui a vẻ a, cảm thấy mình làm người thật có giá trị! Lục Miễn có đôi khi lại đây xem cậu, thấy cậu cười tủm tỉm theo sát con gái đẹp nhà người ta chuyện trò, trong lòng phải nói là chua, chua đau răng!

Tiểu Bạch rất sớm đã nghĩ kiếm tiền, cậu cảm thấy làm người nên giống người, Miễn Miễn có công việc, cậu cũng nên có công việc mới đúng, Miễn Miễn biết kiếm tiền, cậu nhất định phải kiếm tiền!

Có đôi khi Lục Miễn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: “Tiểu Bạch, anh nuôi nổi em, không cần em đi ra ngoài kiếm tiền.”

Tiểu Bạch không vui, ôm cổ anh bắt đâu đu: “Bây giờ em cũng là người thôi! Em muốn kiếm tiền nuôi Miễn Miễn! Miễn Miễn làm được gì em cũng muốn làm! Miễn Miễn anh cho em đi thôi để em đi thôi

~~”

Lục Miễn chợt khiêng không nổi, ôm lấy vỗ vỗ lưng cậu: “Được được được… Cho em đi cho em đi… Ai…”

Tiểu Bạch làm nũng thành công, ánh mắt cong cong, nâng mặt đắc ý bẹp một cái hôn lên miệng anh, một giây sau đã bị đẩy ngã.

Lại nói tiếp, kỳ thật Lục Miễn cũng không có chủ nghĩa đàn ông, chỉ đau lòng Tiểu Bạch, không muốn cậu khổ cực như thế, nói sau, Tiểu Bạch cũng không phải nữ, anh cho dù có chủ nghĩa đàn ông, dùng trên người Tiểu Bạch cũng không hợp. Nhưng là, không chịu nổi ý tưởng kiếm tiền trong đầu cậu nhóc này như cỏ xanh đốt cháy sém lại mọc lên, cuối cùng đành phải gật đầu đáp ứng.

Tiểu Bạch lại muốn giống như lần trước đi siêu thị làm nhân viên tiếp thị bán hàng, Lục Miễn kiên quyết không đồng ý, cảm thấy làm việc này quá cực khổ! Sau lại châm chước thật lâu, cảm thấy thuê cửa hàng sách bên cạnh trường học cũng không tệ, làm quen đều là học trò, không nhiều người thuộc xã hội phức tạp, trừ bỏ ngẫu nhiên thu hàng và vân vân, sẽ không quá mức mệt mỏi.

Dù sao Tiểu Bạch cũng không có ý kiến, chỉ cần có thể kiếm tiền, Miễn Miễn nói làm cái gì, cậu sẽ làm cái đó.

Vì thế, Lục Miễn nhờ chút người quen, thuận lợi thuê một cửa hàng không lớn không nhỏ bên cạnh trường học.

Cửa hàng sách khai trương, thỏ trắng nhỏ biến hóa nhanh chóng, trở thành ông chủ.

Lục Miễn là thầy giáo trường công, tiền không ít, nhưng tuyệt đối không nhiều, cho nên cửa hàng Tiểu Bạch ban đầu không có đầy đủ hay nhiều sách, vẫn cứ để đó về sau căn cứ thị trường mua sẽ thêm sau.

Tuy rằng số lượng thiếu chút, nhưng đầu sách loại sách cũng rất nhiều, chỉ nói tiểu thuyết đã có vài loại, mặt khác còn có truyện tranh, còn có tài liệu tham khảo được bày bán. Những thứ đó Tiểu Bạch không hiểu lắm, đều là Lục Miễn chọn cho cậu.

Cửa hàng khai trương không bao lâu đã khiến nhiều học sinh chú ý, dần dần đông đúc khách hàng hẳn lên. Không có cách nào khác, mặc cho ai nhìn qua cửa thủy tinh thấy trước màn hình máy tính có một cậu bé xinh đẹp ngồi đó đều không nhịn được ngó thêm vài mắt, nhịn không được tò mò cũng phải đi vào một cái xem cho thỏa.

Ngay từ đầu mọi người còn cho rằng cửa hàng sách này là do phụ huynh của cậu bé mở, cậu là người trông, kết quả thời gian dài mới phát hiện, cậu luôn luôn trông hàng, không có người khác, sau quen mới biết được, thì ra cậu mới là ông chủ a! Lập tức kinh ngạc vô cùng.

Ngày ngày Tiểu Bạch thật lòng công tác, có người đến nhiệt tình tặng nụ cười rạng rỡ, có người đi kiếm được tiền ghi sổ sách, ngẫu nhiên có người hỏi thăm tại sao không có sách này không có sách kia a, cậu thật lòng nhớ kỹ, sau đó châm chước lấy thêm hàng.

Có một ngày cửa hàng có mấy cô gái đến, đi dạo một vòng bắt đầu líu ríu: tại sao không có tiểu thuyết đam mỹ nga, truyện tranh đam mỹ cũng không có… Ngôn tình nhìn không được a, đam mỹ mới là tốt đẹp a! Tại sao lại không có đam mỹ chứ?

Tiểu Bạch đặc biệt chăm học hỏi, mở to hai mắt nhìn mấy nữ sinh: “Cái gì là đam mỹ a?”

“Đam mỹ cậu cũng không biết? Cậu Out rồi! Chính mình đi Baidu tra đi!”

“Úc, tốt!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm đáp ứng, theo ngăn kéo lấy ra bút cùng vở, “Có thể biết xuống tên sách mà mọi người muốn nga, hôm nao tôi đi nhập hàng có thể tìm cho mấy người.”

Vì thế mấy cô gái nhào tới.

Lúc gần đi Tiểu Bạch lại bỏ thêm một câu: “Hai chữ đam mỹ viết như thế nào vậy a? Chốc nữa tôi còn đi tra.”

Vì thế, trên tờ giấy trắng lại nhiều thêm hai chữ: Đam mỹ.

Tiểu Bạch thừa dịp lúc rảnh rỗi lên mang tra một chút cái gì là đam mỹ, sau đó càng không thể quay đầu, từng bước tìm tòi nghiên cứu thêm.

Tuy rằng Tiểu Bạch đối với cái gì BL, BG không hiểu khái niệm, cũng không có cố ý phân chia, dù sao lúc là thỏ trắng nhỏ nhìn cuộc sống của người ta nhìn hàng chục năm, trong tiềm thức vẫn biết một nam một nữ là chính, cậu cùng Miễn Miễn như vậy là ngoại tộc.

Có điều, Tiểu Bạch vốn đơn thuần, cho tới nay cũng không để ý trong lòng. Lúc Lục Miễn chọn sách tham khảo là bán chạy nhất, cho nên cũng chưa từng nghĩ đến tác phẩm gọi là đam mỹ, nói sau bây giờ ở trên cửa hàng cũng ít bán loại này. Cứ như thế với các loại nguyên nhân, liền tạo ra một Tiểu Bạch vẫn cứ là giấy trắng.

Vì thế, Tiểu Bạch tò mò, tra thử cái gì là đam mỹ, lại tò mò thêm, lên mạng sưu tầm truyện tranh đam mỹ thử nhìn xem, tiếp đó lại không cẩn thận, điểm vào truyện tranh có thịt bên cạnh đó…

Lục Miễn bận việc xong, vô cùng vô cùng nhớ nhung bé thỏ nhà mình, vì thế áo khoác xuyên xong, ngọt ngào ra khỏi cửa.

Không nghĩ tới là, Lục Miễn thế nhưng bị đối đãi lạnh nhạt mà trước đó chưa từng có! Vào cửa hàng sách thế nhưng Tiểu Bạch đáng yêu không có chạy tới nghênh đón anh! Tiểu Bạch cả ngày bán manh (moe) với mọi học sinh đã đủ khiến anh ghen thương tâm, hiện tại thế nhưng còn không liếc nhìn anh một cái, tâm thầy Lục già phải nhanh nát, vô cùng u oán đi đến bên quầy gõ gõ.

Tiểu Bạch mắt đang trừng thật to tròn, mắt không nháy không chớp nhìn màn hình chằm chằm, mặt đỏ tai hồng, trong đầu tròng ngực khua chiêng gõ trống ầm ĩ, hoàn toàn không nghe đến tiếng Miễn Miễn nhà mình gõ quầy, ngay cả tiếng ho khan cố ý cũng không lọt vào tai.

Tim thầy Lục lại tan nát thêm lần nữa, quay đầu đến màn hình máy tính nhìn nhìn, kết quả nhìn thấy mặt Tiểu Bạch đỏ rực.

Đang ngồi sao mặt đỏ lên như thế? Thầy Lục chấn động, cho là cậu phát sốt và vân vân, vội vội vàng vàng vòng qua quầy đi vào: “Tiểu Bạch! Em làm sao vậy?!”

“A?!” Tiểu Bạch bị dọa sốc đột nhiên bừng tỉnh, tay run lên không cẩn thận đẩy sách xuống, lạch cạch hai tiếng va chạm quầy, tay đặt giữa không trung.

“Tiểu Bạch, em có sao không? Sinh bệnh?” Thầy Lục vẻ mặt lo lắng chạm vào mặt cậu, đặt mu bàn tay lên trán cậu đo.

Tiểu Bạch hơi giật mình nhìn anh, trong đầu còn lưu lại cảnh tượng nóng bỏng nồng nàn vừa nhìn xong, trước mặt đột nhiên thấy người mình vô cùng thích, lần này xong, nhân vật trong truyện tranh hoàn toàn bị sức tưởng tượng phong phú của cậu thay đổi toàn bộ.

Sau đó, mặt Tiểu Bạch càng nóng…

Thầy Lục càng thêm lo lắng: “Tiểu Bạch em nói nói a? Làm sao vậy? A? Ai u? Sao lại nóng như thế! Mau mau, đưa em đi phòng y tế trường nhìn xem!” Nói xong lập tức muốn ôm cậu đi ra ngoài.

Tiểu Bạch bị anh ôm lấy, nhất thời bừng tỉnh, trên mặt đỏ hồng như muốn ra máu, sau đó liền, xưa này chưa từng có… thẹn thùng…

Lục Miễn nhìn cậu đột nhiên căng cứng thân thể, tiếp đo đông cứng đứng chỗ đó, che trước mặt màn hình, chợt nghi ngờ.

“Tiểu Bạch, em rốt cuộc ra sao vậy?” Lục Miễn vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của cậu.

Tiểu Bạch trừng lớn đôi mắt vẻ mặt khẩn trương nhìn anh, không lên tiếng lắc lắc đầu.

Lục Miễn sâu sắc cảm giác được, Tiểu Bạch hình như không phải sinh bệnh, vì thế nghi ngờ nhìn kỹ.

Tiểu Bạch càng thêm khẩn trương, nhanh chóng động đậy ngăn trở tầm mắt của anh, ánh mắt không chớp nhìn anh.

Lục Miễn bị cậu chọc cười rộ lên: “Em đang giấu cái gì?” Lời còn chưa dứt, không cho cậu phân trần ôm vào lòng, sau đó thành công bị hai mỹ nam quần áo không chỉnh trên màn hình làm cho kinh sợ.

“Phì…” Lục Miễn ôm Tiểu Bạch, ngăn chặn không được cúi đầu cười ra tiếng, thấy Tiểu Bạch trong lòng bất an vặn vẹo, cúi đầu hôn lên trán cậu một hơi vang dội: “Thì ra em đang xem thứ này!”

Đầu óc Tiểu Bạch ‘ong’ một tiếng, các loại cảnh sắc hai người thân thiết thổi qua trước mắt, chợt hô hấp rối loạn dồn dập.

Lục Miễn bị phản ứng của cậu làm cho chính mình tim cũng nhảy lên, nhưng lại nghĩ cửa hàng sách có cửa thủy tinh đối diện đường cái, ngay cả làm càn hôn môi một chút cũng không tiện, tay nắm thật chặt, đành phải áp lực chính mình hôn một hơi thật mạnh lên môi cậu rồi nhanh chóng buông ra.

Tối hôm đó, Lục Miễn tắm rửa trong phòng tắm, thỏ trắng từ trước đến nay thoải mái đi tới lại ngơ ngác bị ăn sạch, nay phá lệ nhăn nhó, đỏ mặt cậy cửa rình ngắm, nhìn dáng người nhìn chân dài của Miễn Miễn nhà mình, tim đập bình bịch, chợt hiểu ra biết cái gì gọi là “háo sắc”!

Lục Miễn tắm rửa xong bọc khăn tắm mở cửa, chỉ thấy Tiểu Bạch mặt mày đỏ hồng đứng trước cửa, chớp chớp mắt tràn đầy chờ mong nhìn anh.

Nửa giây sau, thầy Lục già nhanh chóng khát khao, xốc khăn tắm lên một phen nhào tới ôm Tiểu Bạch vọt vào phòng ngủ, cầm thú đi nào

HOÀN


/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status