Gần đây tình cảnh của Điền thợ săn rất bi thảm, nên vẫn chưa bị tiểu cô nương được nhặt về này phân đi bao nhiêu lực chú ý.
Nguồn gốc ưu sầu của nhà bọn họ nằm ở đứa bé thứ bảy trong nhà. Đứa bé này bị yếu sinh lý, từ nhỏ thân thể đã gầy yếu, sau khi lớn lên không có khả năng theo nghề gia truyền. Không có sức khỏe, lại không thể sinh con, làm cha làm mẹ lại không biết sau này nó phải làm cái nghề gì để sống. Vừa lúc, trong thôn có người ở trong cung làm thái giám, bây giờ già đi, liền trở về quê cũ. Lão thái giám để dành được chút tiền, lại cưới một người quả phụ, rồi nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, ngày cũng như bình thường mà trải qua. Vợ chồng Điền thợ săn liền động chút tâm tư, mang theo một con hồ ly bạc mà chính mình săn được, dắt con trai đến thăm hỏi lão thái giám.
Tâm địa của lão thái giám không tệ, biết ý tới của đối phương, cũng chưa nhận lấy hồ ly, mà chỉ nói cho bọn họ lưu trình mà người làm thái giám phải trải qua. Thái giám cũng không phải là loại nghề nghiệp cao quý gì, muốn vào nghề này không cần chuẩn bị, chỉ cần đi kinh thành báo danh là được. Điền thợ săn biết địa vị của lão thái giám không bình thường, ở trong Hoàng cung lại có bạn cũ, bởi vậy vẫn là muốn nhờ lão thái giám chăm sóc một phen. Ai biết lão thái giám kia lại lắc tay trả lời, ông ta và tên thái giám quyền thế mạnh nhất trong cung là Trần Vô Dung không hợp nhau, nếu để Trần Vô Dung biết là người mà ông ta mang vào, thì chỉ sợ làm chuyện xấu đi.
Điền thợ săn liền nhờ người đi kinh thành báo danh, báo danh xong, hắn liền tìm người giúp con trai tịnh thân. Thái giám tịnh thân chẳng hề là do quan phương tới làm. Bởi vì dân gian có chút thợ cầm đao cướp đầu ngọn gió, nên về sau quan phương liền dứt khoát để cho những người dự bị thành thái giám tự mình đi tìm người tịnh thân, bọn họ chỉ quản việc kiểm tra, sau khi hợp cách thì chính là một người thái giám.
Rừng sâu núi thẳm, tìm một người thông thạo tay nghề không dễ, Điền thợ săn đau khổ đắng cay tìm được người thợ cầm đao lại là người học nghề, hai đao đi xuống, đem đứa nhỏ đau đến nỗi mặt không còn chút máu, sau đó liền bị nâng ra, trở về nhà vẫn sốt cao không bớt, hôn mê bất tỉnh, mời một người thầy thuốc tới nhìn chỉ nói là không được rồi, chịu đựng không được mấy ngày. Người làm nương canh giữ bên con trai khóc ngất xỉu nhiều lần.
Lúc mà Điền thợ săn thấy được tiểu cô nương ven đường thì cũng chính là lúc hắn trở về nhà sau khi đưa người thầy thuốc kia đi về. Hắn cảm thấy chuyện đến nước này, có lẽ là vì cuộc đời này của hắn sát sinh quá nhiều, tạo đại nghiệt, báo ứng đến trên người con trai hắn. Thấy được tiểu cô nương không nhà để về kia thì Điền thợ săn liền động lòng trắc ẩn, đem cô bé mang về. Đứa nhỏ này nếu không nhanh tìm nơi sưởi ấm thì nhất định đêm nay sẽ chết cóng ở hoang vu dã ngoại. Hắn hỏi tên của tiểu cô nương kia, tiểu cô nương chỉ thấp giọng đáp một tiếng, “Ta gọi là A Chiêu.” Lại hỏi, liền không nói chuyện, khi nhìn hắn thì trong ánh mắt còn ẩn hàm đề phòng.
Tiểu cô nương lẻ loi một mình cùng người đàn ông xa lạ cùng đi, có chút phòng bị cũng là có thể lý giải. Điền thợ săn không có để ý, mà mang A Chiêu này trở về nhà.
Ngày hôm sau, A Chiêu nói cảm ơn với Điền thợ săn rồi chào từ biệt rời đi, dựa theo con đường trong ký ức trở lại tòa miếu đổ kia. Nàng không thể để cho thân nhân của chính mình chết không có chỗ chôn.
Trong miếu im ắng, vết máu trên mặt đất đã sớm đọng lại, mùi máu tanh cũng đã bị gió Bắc cả đêm thổi tan. Trong miếu tán loạn thi thể của mấy tên công sai, lại không có cha mẹ và em trai của nàng.
Nàng lục tìm khắp trong ngoài ngôi miếu, thật sự một cái bóng dáng cũng nhìn không thấy.
Nàng thật hi vọng, bọn họ chỉ là bị thương, sau đó đã thoát đi nơi này. Cái nguyện vọng này quá mức tốt đẹp, nàng đều nhanh tin tưởng.
Nhưng sự thật là, vết máu nơi cha mẹ và em trai của nàng ngã xuống đêm qua, đã bị thanh lý.
Nếu như bọn họ bị thương chạy trốn, thì không thể phân tâm đi thanh lý vết máu. Như vậy nguyên nhân chỉ có thể là, có người ôm mục đích không thể cho người khác biết mà thanh lý vết máu.
Vì sao?
Thanh lý vết máu, liền có thể lau đi vết tích bị thương của bọn họ, ít nhất kể từ bây giờ nhìn theo hiện trường mà nói, bọn họ càng giống như là giết công sai sau đó chạy trốn…
Thì ra đối phương không chỉ muốn sát hại người nhà của nàng, mà còn muốn cho bọn họ đeo trên lưng tội danh như vậy, vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Tâm kế ác độc này khiến A Chiêu rét run cả người. Nàng đang không biết phải làm sao mới tốt, lại đột nhiên nghe được một trận tiếng người ở bên ngoài, nàng vội vàng leo đến sau lưng tượng Phật trốn đi, vảnh tai lên nghe động tĩnh trong miếu.
Người tới là bộ khoái của quan phủ. Sáng nay bọn họ nghe người báo, nói là phát hiện rất nhiều thi thể ở một chỗ, mấy người bộ khoái lập tức lại đây, quả nhiên nhìn thấy bốn cỗ thi thể, đều mặc công phục.
Đám bộ khoái đem thi thể dời đi. Bởi vì nơi này hoang vắng, ít có người ở cho nên cũng không quá lo lắng có người tới phá hoại hiện trường, trong miếu vẫn chưa lưu người ở lại trông coi.
A Chiêu từ sau lưng tượng Phật đi ra, nhìn Phật đường không có một bóng người, nàng không biết nên làm như thế nào.
Không cần biết làm sao, trước tiên đem thi thể người nhà tìm đến mới được.
Nàng ở phụ cận ngôi miếu tìm hai ngày. Ban ngày tìm thi thể, đói liền ăn chút lương khô mà Điền thợ săn cho. Buổi tối ở lại trong miếu, Điền thợ săn cho nàng không ít quần áo dầy dặn, trong miếu cũng có chút rơm khô, cũng có thể chống lạnh.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi A Chiêu tỉnh lại thì nghe được ngoài miếu lại có động tĩnh. Nàng cho rằng là bộ khoái quay lại, thế là trốn ra phía sau tượng Phật.
Nhưng lần này nghe được không phải là tiếng trò chuyện của bộ khoái, mà là một trận thở dài già nua mang theo nghẹn ngào. A Chiêu có chút tò mò, liền nhô đầu ra xem, nàng thấy được một ông lão, tóc đã hoa râm, không có râu mép.
Ông lão cũng thấy được nàng, tuy rằng lớn tuổi nhưng nhãn lực của ông vẫn tốt lắm, “Ngươi là con của Quý đại nhân?”
Trong lòng A Chiêu giật mình, lại không dám đáp, chỉ hỏi, “Ông là người phương nào? Nơi này xảy ra án mạng, ông không sợ bị liên lụy sao? Còn không mau rời đi.”
Ông lão nâng tay áo lau khóe mắt, nói, “Mới có tí tuổi như thế lại không thể không phòng bị đến mức này, đứa nhỏ à, ngươi chịu khổ a… Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không hại ngươi. Ta biết ngươi là con gái của Quý Thanh Vân Quý đại nhân, tối hôm qua có một đám người tới Điền gia thôn tìm kiếm cả nhà bốn người của ngươi, ta thấy được bức họa mới được biết. Bọn hắn nói Quý đại nhân giết công sai sau đó chạy trốn, ta nghe đến cái lý do này liền phán đoán Quý đại nhân rất có khả năng đã gặp bất trắc, cho nên hôm nay muốn đến đây tế bái vong linh một chút. Không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy được ngươi, nói như vậy Quý đại nhân còn sống sao?”
Nghe hắn nói như thế, A Chiêu không chịu nổi khóc rống lên. Nàng đem sự thật nói với ông lão kia, ông ta nghe xong cũng là lão lệ tung hoành.
Sau khi một già một trẻ khóc xong, ông lão kia nói, “Ta vốn là ở bên cạnh Thái hậu hầu hạ, Thái tử là ta nhìn lớn lên. Như vậy xem tới, ta cùng phụ thân ngươi vốn cùng một đường. Chỉ hận hiện tại ta bị Trần Vô Dung áp chế, không thể giúp ngươi giải oan. Hiện tại ngươi không nhà để về, không như trước cùng ta trở về, lại làm tính toán.”
A Chiêu có chút do dự, nàng sợ bị người của quan phủ bắt đi.
Ông lão lại an ủi nàng nói, “Ngươi yên tâm, mấy người kia hôm qua đã đi, hẳn là sẽ không lại tới. Lúc bọn hắn đi nhà Điền thợ săn gặng hỏi thì vừa lúc ta cũng ở đó, liền giúp ngươi giấu đi chuyện này, không có ai nói.”
Thế là A Chiêu cùng lão thái giám trở về Điền gia thôn. Trên đường lão thái giám hỏi A Chiêu, có biết hung thủ tới cùng là ai, A Chiêu nhớ lại lời nói đêm đó của phụ thân, rồi đáp, “Rất có khả năng là Trần Vô Dung.”
Lão thái giám khẽ gật đầu, “Ta cảm thấy cũng tám phần là hắn. Quý đại nhân tựa hồ cũng không có kẻ thù khác, liền tính cùng ai có chút bất hòa, thì đối phương cũng rất không có khả năng có gan và bản lãnh điều động nhiều sát thủ như vậy tới diệt khẩu.”
A Chiêu nhẹ gật đầu, càng thêm xác định hung thủ chính là Trần Vô Dung. Nàng muốn báo thù, nhưng mà hiện tại nàng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười một tuổi, lại còn bị tróc nã, đừng nói giết người, ngay cả cơ hội đến gần Trần Vô Dung đều tìm không đến.
Lúc lão thái giám mang A Chiêu về đến nhà, nghe nói một chuyện, con trai út của Điền thợ săn chỉ còn thừa một hơi.
A Chiêu có chút đồng tình và ảm đạm, đó là con của ân nhân nàng. Nàng cùng lão thái giám đi thăm hỏi Điền thợ săn, tuy Điền thợ săn biết đứa bé gái này đang bị quan phủ truy bắt, nhưng mà đã có lão thái giám chắn thì hắn cũng sẽ không nói cái gì.
Từ nhà Điền thợ săn trở về, A Chiêu vẫn đang nghĩ một chuyện, rốt cuộc nàng hỏi lão thái giám, “Ông cảm thấy con có thể vào cung làm thái giám được không?”
Cằm của lão thái giám thiếu chút nữa rơi xuống.
A Chiêu lại nói, “Trần Vô Dung cũng là thái giám, nếu như con cũng làm thái giám, chắc hẳn có thể có không ít cơ hội tiếp cận hắn, đến lúc đó liền có thể tự tay vì phụ mẫu và đệ đệ báo thù.”
“Nhưng mà ngươi là con gái, cho dù ngươi vào cung cũng chỉ có thể làm cung nữ… Không được, như thế rất dễ dàng bị Trần Vô Dung nhận ra, đến lúc đó liền…”
“Cho nên tốt nhất là con làm thái giám, làm thái giám tất nhiên sẽ không có người hoài nghi con là con gái nhà ai, không đúng sao? Cho dù Trần Vô Dung đuổi tới chân trời góc biển, cũng nghĩ không ra con ở ngay dưới mí mắt hắn.”
Lão thái giám ngẩn ngơ, “Nhưng mà ngươi là đứa con gái, làm sao làm thái giám nha?”
A Chiêu hỏi lại, “Đây chính là chuyện con muốn thỉnh giáo ngài, con là con gái, tới cùng có thể làm thái giám được không nha?”
Lão thái giám á khẩu không trả lời được.
***
Tuyển chọn và đăng ký thái giám ở tại sở Thập Tam.
Tuyển chọn bình thường là ở trước khi tịnh thân, kiểm tra xuất thân xem có phải là dân lành hay không. Sau khi thông qua liền ghi vào hồ sơ, ngươi có tới hay không cũng không sao cả, sau khi tới đăng ký một chút là được. Sau khi tịnh thân xong mới tới sở Thập Tam làm kiểm tra thân thể, kiểm tra hợp cách xong, chính là một thái giám chính thức.
Mùng ba mỗi tháng, là thời điểm mà những thái giám mới ra lò đến kiểm tra.
Một thái giám nhiều tuổi chút, dẫn theo một bầy thái giám vừa mới kiểm tra hoàn tất ra khỏi phòng, hướng đến đại sảnh đăng kí mà đi.
Đội ngũ thật dài giống như là một con rết đang uốn lượn bơi lội. Biểu tình của những thái giám mới đều khác nhau, ai cũng đều cúi thấp đầu không dám nhìn xung quanh, gắt gao bước theo người phía trước.
Có một người từ sau cửa Nguyệt lòe ra tới, điều chỉnh bước tiến đuổi kịp đội ngũ. Người này hơn mười tuổi, mặc một thân quần áo bằng vải xanh bình thường, đầu đội khăn trùm đầu cùng màu, bóng hình gầy yếu, cúi đầu, một đôi mắt bồ câu lăn lông lốc loạn chuyển.
Người này không phải ai xa lạ, chính là A Chiêu, hiện tại kêu là Điền Thất. Phương pháp lén lút mò vào sở Thập Tam rồi lẫn vào trong đội ngũ thái giám tự nhiên là do lão thái giám dạy cho nàng, trừ đó ra, lão thái giám còn lấy ra rất nhiều gia tài, mua chuộc gia đình Điền thợ săn, khiến cho nàng có thể an toàn mang lấy thân phận của Điền Thất đi tới kinh thành.
Đội thái giám này được dẫn vào một cái đại sảnh, lần lượt bị hỏi thăm họ gì tên chi, nhập vào sổ sách, tiếp theo ấn một cái dấu tay vào một quyển tập khác, dấu tay không có lầm, liền tính làm tốt thủ tục nhập chức.
Đến phiên người thứ hai đếm ngược từ dưới lên thì, hắn đột nhiên phát hiện phía sau mình nhiều ra tới một người, hắn liền cứng họng nhìn Điền Thất, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Thần sắc Điền Thất trấn định.
Thế là người kia kia chỉ cho là chính mình nhớ lầm, thành thành thật thật làm xong thủ tục, đến phiên Điền Thất.
Điền Thất báo xong tên họ và thời gian nhập sổ, thái giám giải quyết công việc cầm một quyển tập mới ra kêu nàng ấn dấu tay, ấn xong sau đó đem dấu tay mà lúc trước người này nhập sổ đối chiếu một chút.
Kết luận: Hợp cách.
Điền Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng khẽ vuốt ngón tay, bụng ngón tay cái dán một miếng da mỏng thiếu chút nữ bị nàng xoa rớt xuống. Miếng da mỏng này do lão thái giám dùng da người khắc thành, dán ở trên ngón tay, có thể giả tạo vân tay.
Một đám thái giám này toàn bộ đều hợp cách, ghi nhập vào hồ sơ. Bọn họ bị dẫn đi nơi ở mới, tiếp theo nhận quần áo, học quy củ.
Điền Thất ôm một đống quần áo, bên tai nghe thái giám dẫn đầu nói dông dài, có chút thất thần.
Liền như vậy thành một người thái giám.
Nguồn gốc ưu sầu của nhà bọn họ nằm ở đứa bé thứ bảy trong nhà. Đứa bé này bị yếu sinh lý, từ nhỏ thân thể đã gầy yếu, sau khi lớn lên không có khả năng theo nghề gia truyền. Không có sức khỏe, lại không thể sinh con, làm cha làm mẹ lại không biết sau này nó phải làm cái nghề gì để sống. Vừa lúc, trong thôn có người ở trong cung làm thái giám, bây giờ già đi, liền trở về quê cũ. Lão thái giám để dành được chút tiền, lại cưới một người quả phụ, rồi nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, ngày cũng như bình thường mà trải qua. Vợ chồng Điền thợ săn liền động chút tâm tư, mang theo một con hồ ly bạc mà chính mình săn được, dắt con trai đến thăm hỏi lão thái giám.
Tâm địa của lão thái giám không tệ, biết ý tới của đối phương, cũng chưa nhận lấy hồ ly, mà chỉ nói cho bọn họ lưu trình mà người làm thái giám phải trải qua. Thái giám cũng không phải là loại nghề nghiệp cao quý gì, muốn vào nghề này không cần chuẩn bị, chỉ cần đi kinh thành báo danh là được. Điền thợ săn biết địa vị của lão thái giám không bình thường, ở trong Hoàng cung lại có bạn cũ, bởi vậy vẫn là muốn nhờ lão thái giám chăm sóc một phen. Ai biết lão thái giám kia lại lắc tay trả lời, ông ta và tên thái giám quyền thế mạnh nhất trong cung là Trần Vô Dung không hợp nhau, nếu để Trần Vô Dung biết là người mà ông ta mang vào, thì chỉ sợ làm chuyện xấu đi.
Điền thợ săn liền nhờ người đi kinh thành báo danh, báo danh xong, hắn liền tìm người giúp con trai tịnh thân. Thái giám tịnh thân chẳng hề là do quan phương tới làm. Bởi vì dân gian có chút thợ cầm đao cướp đầu ngọn gió, nên về sau quan phương liền dứt khoát để cho những người dự bị thành thái giám tự mình đi tìm người tịnh thân, bọn họ chỉ quản việc kiểm tra, sau khi hợp cách thì chính là một người thái giám.
Rừng sâu núi thẳm, tìm một người thông thạo tay nghề không dễ, Điền thợ săn đau khổ đắng cay tìm được người thợ cầm đao lại là người học nghề, hai đao đi xuống, đem đứa nhỏ đau đến nỗi mặt không còn chút máu, sau đó liền bị nâng ra, trở về nhà vẫn sốt cao không bớt, hôn mê bất tỉnh, mời một người thầy thuốc tới nhìn chỉ nói là không được rồi, chịu đựng không được mấy ngày. Người làm nương canh giữ bên con trai khóc ngất xỉu nhiều lần.
Lúc mà Điền thợ săn thấy được tiểu cô nương ven đường thì cũng chính là lúc hắn trở về nhà sau khi đưa người thầy thuốc kia đi về. Hắn cảm thấy chuyện đến nước này, có lẽ là vì cuộc đời này của hắn sát sinh quá nhiều, tạo đại nghiệt, báo ứng đến trên người con trai hắn. Thấy được tiểu cô nương không nhà để về kia thì Điền thợ săn liền động lòng trắc ẩn, đem cô bé mang về. Đứa nhỏ này nếu không nhanh tìm nơi sưởi ấm thì nhất định đêm nay sẽ chết cóng ở hoang vu dã ngoại. Hắn hỏi tên của tiểu cô nương kia, tiểu cô nương chỉ thấp giọng đáp một tiếng, “Ta gọi là A Chiêu.” Lại hỏi, liền không nói chuyện, khi nhìn hắn thì trong ánh mắt còn ẩn hàm đề phòng.
Tiểu cô nương lẻ loi một mình cùng người đàn ông xa lạ cùng đi, có chút phòng bị cũng là có thể lý giải. Điền thợ săn không có để ý, mà mang A Chiêu này trở về nhà.
Ngày hôm sau, A Chiêu nói cảm ơn với Điền thợ săn rồi chào từ biệt rời đi, dựa theo con đường trong ký ức trở lại tòa miếu đổ kia. Nàng không thể để cho thân nhân của chính mình chết không có chỗ chôn.
Trong miếu im ắng, vết máu trên mặt đất đã sớm đọng lại, mùi máu tanh cũng đã bị gió Bắc cả đêm thổi tan. Trong miếu tán loạn thi thể của mấy tên công sai, lại không có cha mẹ và em trai của nàng.
Nàng lục tìm khắp trong ngoài ngôi miếu, thật sự một cái bóng dáng cũng nhìn không thấy.
Nàng thật hi vọng, bọn họ chỉ là bị thương, sau đó đã thoát đi nơi này. Cái nguyện vọng này quá mức tốt đẹp, nàng đều nhanh tin tưởng.
Nhưng sự thật là, vết máu nơi cha mẹ và em trai của nàng ngã xuống đêm qua, đã bị thanh lý.
Nếu như bọn họ bị thương chạy trốn, thì không thể phân tâm đi thanh lý vết máu. Như vậy nguyên nhân chỉ có thể là, có người ôm mục đích không thể cho người khác biết mà thanh lý vết máu.
Vì sao?
Thanh lý vết máu, liền có thể lau đi vết tích bị thương của bọn họ, ít nhất kể từ bây giờ nhìn theo hiện trường mà nói, bọn họ càng giống như là giết công sai sau đó chạy trốn…
Thì ra đối phương không chỉ muốn sát hại người nhà của nàng, mà còn muốn cho bọn họ đeo trên lưng tội danh như vậy, vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Tâm kế ác độc này khiến A Chiêu rét run cả người. Nàng đang không biết phải làm sao mới tốt, lại đột nhiên nghe được một trận tiếng người ở bên ngoài, nàng vội vàng leo đến sau lưng tượng Phật trốn đi, vảnh tai lên nghe động tĩnh trong miếu.
Người tới là bộ khoái của quan phủ. Sáng nay bọn họ nghe người báo, nói là phát hiện rất nhiều thi thể ở một chỗ, mấy người bộ khoái lập tức lại đây, quả nhiên nhìn thấy bốn cỗ thi thể, đều mặc công phục.
Đám bộ khoái đem thi thể dời đi. Bởi vì nơi này hoang vắng, ít có người ở cho nên cũng không quá lo lắng có người tới phá hoại hiện trường, trong miếu vẫn chưa lưu người ở lại trông coi.
A Chiêu từ sau lưng tượng Phật đi ra, nhìn Phật đường không có một bóng người, nàng không biết nên làm như thế nào.
Không cần biết làm sao, trước tiên đem thi thể người nhà tìm đến mới được.
Nàng ở phụ cận ngôi miếu tìm hai ngày. Ban ngày tìm thi thể, đói liền ăn chút lương khô mà Điền thợ săn cho. Buổi tối ở lại trong miếu, Điền thợ săn cho nàng không ít quần áo dầy dặn, trong miếu cũng có chút rơm khô, cũng có thể chống lạnh.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi A Chiêu tỉnh lại thì nghe được ngoài miếu lại có động tĩnh. Nàng cho rằng là bộ khoái quay lại, thế là trốn ra phía sau tượng Phật.
Nhưng lần này nghe được không phải là tiếng trò chuyện của bộ khoái, mà là một trận thở dài già nua mang theo nghẹn ngào. A Chiêu có chút tò mò, liền nhô đầu ra xem, nàng thấy được một ông lão, tóc đã hoa râm, không có râu mép.
Ông lão cũng thấy được nàng, tuy rằng lớn tuổi nhưng nhãn lực của ông vẫn tốt lắm, “Ngươi là con của Quý đại nhân?”
Trong lòng A Chiêu giật mình, lại không dám đáp, chỉ hỏi, “Ông là người phương nào? Nơi này xảy ra án mạng, ông không sợ bị liên lụy sao? Còn không mau rời đi.”
Ông lão nâng tay áo lau khóe mắt, nói, “Mới có tí tuổi như thế lại không thể không phòng bị đến mức này, đứa nhỏ à, ngươi chịu khổ a… Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không hại ngươi. Ta biết ngươi là con gái của Quý Thanh Vân Quý đại nhân, tối hôm qua có một đám người tới Điền gia thôn tìm kiếm cả nhà bốn người của ngươi, ta thấy được bức họa mới được biết. Bọn hắn nói Quý đại nhân giết công sai sau đó chạy trốn, ta nghe đến cái lý do này liền phán đoán Quý đại nhân rất có khả năng đã gặp bất trắc, cho nên hôm nay muốn đến đây tế bái vong linh một chút. Không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy được ngươi, nói như vậy Quý đại nhân còn sống sao?”
Nghe hắn nói như thế, A Chiêu không chịu nổi khóc rống lên. Nàng đem sự thật nói với ông lão kia, ông ta nghe xong cũng là lão lệ tung hoành.
Sau khi một già một trẻ khóc xong, ông lão kia nói, “Ta vốn là ở bên cạnh Thái hậu hầu hạ, Thái tử là ta nhìn lớn lên. Như vậy xem tới, ta cùng phụ thân ngươi vốn cùng một đường. Chỉ hận hiện tại ta bị Trần Vô Dung áp chế, không thể giúp ngươi giải oan. Hiện tại ngươi không nhà để về, không như trước cùng ta trở về, lại làm tính toán.”
A Chiêu có chút do dự, nàng sợ bị người của quan phủ bắt đi.
Ông lão lại an ủi nàng nói, “Ngươi yên tâm, mấy người kia hôm qua đã đi, hẳn là sẽ không lại tới. Lúc bọn hắn đi nhà Điền thợ săn gặng hỏi thì vừa lúc ta cũng ở đó, liền giúp ngươi giấu đi chuyện này, không có ai nói.”
Thế là A Chiêu cùng lão thái giám trở về Điền gia thôn. Trên đường lão thái giám hỏi A Chiêu, có biết hung thủ tới cùng là ai, A Chiêu nhớ lại lời nói đêm đó của phụ thân, rồi đáp, “Rất có khả năng là Trần Vô Dung.”
Lão thái giám khẽ gật đầu, “Ta cảm thấy cũng tám phần là hắn. Quý đại nhân tựa hồ cũng không có kẻ thù khác, liền tính cùng ai có chút bất hòa, thì đối phương cũng rất không có khả năng có gan và bản lãnh điều động nhiều sát thủ như vậy tới diệt khẩu.”
A Chiêu nhẹ gật đầu, càng thêm xác định hung thủ chính là Trần Vô Dung. Nàng muốn báo thù, nhưng mà hiện tại nàng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười một tuổi, lại còn bị tróc nã, đừng nói giết người, ngay cả cơ hội đến gần Trần Vô Dung đều tìm không đến.
Lúc lão thái giám mang A Chiêu về đến nhà, nghe nói một chuyện, con trai út của Điền thợ săn chỉ còn thừa một hơi.
A Chiêu có chút đồng tình và ảm đạm, đó là con của ân nhân nàng. Nàng cùng lão thái giám đi thăm hỏi Điền thợ săn, tuy Điền thợ săn biết đứa bé gái này đang bị quan phủ truy bắt, nhưng mà đã có lão thái giám chắn thì hắn cũng sẽ không nói cái gì.
Từ nhà Điền thợ săn trở về, A Chiêu vẫn đang nghĩ một chuyện, rốt cuộc nàng hỏi lão thái giám, “Ông cảm thấy con có thể vào cung làm thái giám được không?”
Cằm của lão thái giám thiếu chút nữa rơi xuống.
A Chiêu lại nói, “Trần Vô Dung cũng là thái giám, nếu như con cũng làm thái giám, chắc hẳn có thể có không ít cơ hội tiếp cận hắn, đến lúc đó liền có thể tự tay vì phụ mẫu và đệ đệ báo thù.”
“Nhưng mà ngươi là con gái, cho dù ngươi vào cung cũng chỉ có thể làm cung nữ… Không được, như thế rất dễ dàng bị Trần Vô Dung nhận ra, đến lúc đó liền…”
“Cho nên tốt nhất là con làm thái giám, làm thái giám tất nhiên sẽ không có người hoài nghi con là con gái nhà ai, không đúng sao? Cho dù Trần Vô Dung đuổi tới chân trời góc biển, cũng nghĩ không ra con ở ngay dưới mí mắt hắn.”
Lão thái giám ngẩn ngơ, “Nhưng mà ngươi là đứa con gái, làm sao làm thái giám nha?”
A Chiêu hỏi lại, “Đây chính là chuyện con muốn thỉnh giáo ngài, con là con gái, tới cùng có thể làm thái giám được không nha?”
Lão thái giám á khẩu không trả lời được.
***
Tuyển chọn và đăng ký thái giám ở tại sở Thập Tam.
Tuyển chọn bình thường là ở trước khi tịnh thân, kiểm tra xuất thân xem có phải là dân lành hay không. Sau khi thông qua liền ghi vào hồ sơ, ngươi có tới hay không cũng không sao cả, sau khi tới đăng ký một chút là được. Sau khi tịnh thân xong mới tới sở Thập Tam làm kiểm tra thân thể, kiểm tra hợp cách xong, chính là một thái giám chính thức.
Mùng ba mỗi tháng, là thời điểm mà những thái giám mới ra lò đến kiểm tra.
Một thái giám nhiều tuổi chút, dẫn theo một bầy thái giám vừa mới kiểm tra hoàn tất ra khỏi phòng, hướng đến đại sảnh đăng kí mà đi.
Đội ngũ thật dài giống như là một con rết đang uốn lượn bơi lội. Biểu tình của những thái giám mới đều khác nhau, ai cũng đều cúi thấp đầu không dám nhìn xung quanh, gắt gao bước theo người phía trước.
Có một người từ sau cửa Nguyệt lòe ra tới, điều chỉnh bước tiến đuổi kịp đội ngũ. Người này hơn mười tuổi, mặc một thân quần áo bằng vải xanh bình thường, đầu đội khăn trùm đầu cùng màu, bóng hình gầy yếu, cúi đầu, một đôi mắt bồ câu lăn lông lốc loạn chuyển.
Người này không phải ai xa lạ, chính là A Chiêu, hiện tại kêu là Điền Thất. Phương pháp lén lút mò vào sở Thập Tam rồi lẫn vào trong đội ngũ thái giám tự nhiên là do lão thái giám dạy cho nàng, trừ đó ra, lão thái giám còn lấy ra rất nhiều gia tài, mua chuộc gia đình Điền thợ săn, khiến cho nàng có thể an toàn mang lấy thân phận của Điền Thất đi tới kinh thành.
Đội thái giám này được dẫn vào một cái đại sảnh, lần lượt bị hỏi thăm họ gì tên chi, nhập vào sổ sách, tiếp theo ấn một cái dấu tay vào một quyển tập khác, dấu tay không có lầm, liền tính làm tốt thủ tục nhập chức.
Đến phiên người thứ hai đếm ngược từ dưới lên thì, hắn đột nhiên phát hiện phía sau mình nhiều ra tới một người, hắn liền cứng họng nhìn Điền Thất, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Thần sắc Điền Thất trấn định.
Thế là người kia kia chỉ cho là chính mình nhớ lầm, thành thành thật thật làm xong thủ tục, đến phiên Điền Thất.
Điền Thất báo xong tên họ và thời gian nhập sổ, thái giám giải quyết công việc cầm một quyển tập mới ra kêu nàng ấn dấu tay, ấn xong sau đó đem dấu tay mà lúc trước người này nhập sổ đối chiếu một chút.
Kết luận: Hợp cách.
Điền Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng khẽ vuốt ngón tay, bụng ngón tay cái dán một miếng da mỏng thiếu chút nữ bị nàng xoa rớt xuống. Miếng da mỏng này do lão thái giám dùng da người khắc thành, dán ở trên ngón tay, có thể giả tạo vân tay.
Một đám thái giám này toàn bộ đều hợp cách, ghi nhập vào hồ sơ. Bọn họ bị dẫn đi nơi ở mới, tiếp theo nhận quần áo, học quy củ.
Điền Thất ôm một đống quần áo, bên tai nghe thái giám dẫn đầu nói dông dài, có chút thất thần.
Liền như vậy thành một người thái giám.
/104
|