Chương 18: Đau
Trống đã điểm đến giờ vào lớp, anh và hắn cũng đã xuất hiện. Tuy nhiên chỗ ngồi cạnh nó bây giờ là cậu, chứ không có chỗ cho anh, cô ả cũng theo đuôi. Hai người nhẹ lướt qua bàn nó, tiến ra bàn sau cùng ngồi. Còn hắn phải chủ trì lớp học, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng dõi theo nhất cử nhất động của nó.
Sau màn giới thiệu của hai nhân vật mới, nó đưa mắt lãnh đạm nhìn cô ta. Khẽ nhếch môi khinh bỉ, một con điếm không hơn không kém. Cô ả cũng nhìn lại, Băng Thư cũng nhận thấy...hình như giữa hai người này có hiềm khích.
Chẳng rằng thế nào hắn lại lên tiếng, gọi Khuê lên Phòng giáo vụ với hắn. Nó không nói chẳng rành đứng dậy đi một mạch. Nó có biết, từng bước chân và nhịp thở hiện tại của nó đều làm cho anh đau hay không? Nét thở bình thản, gương mặt không một cảm xúc, bước đi nhẹ tựa lông hồng, vừa nhanh vừa khó nắm bắt. Điều anh lo sợ...chính là mất nó...mà...nỗi lòng thì có ai thấu...???
“ Khuê, em nhất thiết phải như vậy sao?”
Nó nhếch môi khinh rẻ, cười như không cười, đôi môi nhẹ lướt qua từng câu chữ.
“ Thưa thầy, em thích”
Em thích??? Hai chữ này nói ra thật dễ đấy. Nhưng sao như vết dao cứa vào lòng hắn, vừa đau vừa xót, vừa khó chịu lại vừa tức giận.
“ em quá đáng lắm rồi đó, mọi việc không như em nghĩ”
“Trăm nghe không bằng một thấy thưa thầy”
Một câu thưa thầy, hai câu cũng thưa thầy. Nó có cần giữ khoảng cách với hắn như vậy không? Ám ngữ này thật khiến hắn khó chịu. Cô gái này, tính kiêu ngạo rất cao. Thứ gì là của mình là của mình. Chỉ cần có người khác đến giành là tự động buông bỏ. Không phải vì mình hết yêu...mà vì người khác đã dao động. Huống hồ gì...lần này Khuê lại là người thứ ba.
“ Đôi khi có những thứ phải cảm nhận bằng con tim. Anh không phải đến đây để giải thích, anh chỉ muốn nói anh không thích em như vậy. Khi lo xong mọi chuyện chắc chắn tụi anh sẽ giải thích cho em nghe. Vì thế xin em đừng tự dày vò bản thân mình nữa.”
Hắn đột ngột nói rất chân thành, giọng nói...có chút gì đấy chua xót. Nét mặt nó cơ hồ dãn ra. Bình thãn bước đi.
“ thưa thầy, em biết rồi”
Câu nói này...có nghĩa là gì. Không hề chân thành, không hề cảm động...rất...DỬNG DƯNG...như...Người xa lạ...
Bóng dáng nó đã khuất xa, cớ sao...lòng hắn lại nghẹn ngào đến vậy...cớ sao...trong lòng lại ngổn ngang thổn thức...Giống như...bức họa này......hư hư...ảo ảo....khó nắm lấy....
Nó tiến vào chỗ ngồi, Kanto đã không yên lo lắng.
“ cậu ta đã nói những gì?”
Nó lắc đầu, rồi lại nằm ạch xuống.
“ không có gì....nhưng tôi muốn thời gian là tuần sau được chứ?”
Cậu ngạc nhiên đến lạ. Nó muốn đi đến vậy sao? Nhưng thôi, để cô gái này không đau là cậu vui rồi. Không hiểu, lí do gì khiến cậu...mới xa đó....đã thấy nhớ....mới xa thôi...đã ngổn ngang trăm bề....Lo lắng....bồn chồn...không yên tâm được....
“ không thành vấn đề, nếu muốn cuối tuần này cũng được.”
“ như vậy đi”
Anh ngồi bên dưới, từ câu từng chữ đều nghe rất rõ. Tựa hồ không biết đó là chuyện gì, rất bất an. Nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, lấy tư cách gì để hỏi. Nhưng không thể nào thôi thúc được. bản thân anh, tại sao lại hèn nhát đến vậy? Tại sao không chấm dứt cái hôn ước ngớ ngẩn này để trọn tình bên người anh yêu...mà chỉ có thể vô tình làm tổn thương cô gái đó.
Anh đứng bật dậy, nắm lấy tay nó lôi ra ngoài. Phải! ai cũng ngạc nhiên cả, lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy đấy. Anh không thương tiếc kéo nó lên sân thượng. Đứng đối diện nó.
“ em tính làm gì?”
Nó không nói gì, chỉ biết đưa đôi mắt vô hồn nhìn anh, thân ảnh khẽ cựa động quay đi. Lại bị anh nắm lại, ôm chặt vào lòng.
“ xin em đấy, đừng làm gì cả, cứ ở yên đấy....anh hứa...mọi việc sẽ ổn như lúc đầu mà”
Đến lúc này, cơ hồ nó không thể mạnh mẽ thêm được nữa. Nó cũng là con gái mà, nó tức, anh nói mọi chuyện sẽ ổn như lúc đầu...thế tim nó...có được như lúc đó nữa không? Không hề! Nó cửa người đẩy anh ra, phẫn nộ quát lớn.
“ Mặc kệ tôi. Tôi đã luôn cố tha thứ cho anh, tôi đồng cảm, tôi luôn vì anh, Nhưng đổi lại tôi ngốc nghếch bị anh lừa dối. quá khứ thì sao? Tôi không biết được, tôi ghét anh! Ghét rất nhiều. Cớ sao anh lại cứ lần này đến lần khác lật tung cuộc sống của tôi, tôi mệt rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa. Nếu anh không để cho tôi yên, tôi sẽ biến mất khỏi cõi đời này cho anh thấy?”
Mắt nó đỏ hoe, giọng gào lên đau đớn. Nhìn nó, trái tim anh như thắt lại, từng câu từng chữ như nhát kim không ngừng đâm vào tim anh vậy. Đau! Đau lắm!
Anh đứng đó, nhìn theo bóng nó mà ngã khụy. Một giọt châu sa lăn dài trên bờ má...Lần đầu tiên...anh biết khóc vì đau cho cô gái ấy???
“ người ơi...em hãy nói cho anh hiểu???”
“rằng em...cứng rắn để làm gì vậy???”
“ mà sao...em không có tin anh thế???”
“để cho lòng này đau lắm biết không???”
......
Trống đã điểm đến giờ vào lớp, anh và hắn cũng đã xuất hiện. Tuy nhiên chỗ ngồi cạnh nó bây giờ là cậu, chứ không có chỗ cho anh, cô ả cũng theo đuôi. Hai người nhẹ lướt qua bàn nó, tiến ra bàn sau cùng ngồi. Còn hắn phải chủ trì lớp học, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng dõi theo nhất cử nhất động của nó.
Sau màn giới thiệu của hai nhân vật mới, nó đưa mắt lãnh đạm nhìn cô ta. Khẽ nhếch môi khinh bỉ, một con điếm không hơn không kém. Cô ả cũng nhìn lại, Băng Thư cũng nhận thấy...hình như giữa hai người này có hiềm khích.
Chẳng rằng thế nào hắn lại lên tiếng, gọi Khuê lên Phòng giáo vụ với hắn. Nó không nói chẳng rành đứng dậy đi một mạch. Nó có biết, từng bước chân và nhịp thở hiện tại của nó đều làm cho anh đau hay không? Nét thở bình thản, gương mặt không một cảm xúc, bước đi nhẹ tựa lông hồng, vừa nhanh vừa khó nắm bắt. Điều anh lo sợ...chính là mất nó...mà...nỗi lòng thì có ai thấu...???
“ Khuê, em nhất thiết phải như vậy sao?”
Nó nhếch môi khinh rẻ, cười như không cười, đôi môi nhẹ lướt qua từng câu chữ.
“ Thưa thầy, em thích”
Em thích??? Hai chữ này nói ra thật dễ đấy. Nhưng sao như vết dao cứa vào lòng hắn, vừa đau vừa xót, vừa khó chịu lại vừa tức giận.
“ em quá đáng lắm rồi đó, mọi việc không như em nghĩ”
“Trăm nghe không bằng một thấy thưa thầy”
Một câu thưa thầy, hai câu cũng thưa thầy. Nó có cần giữ khoảng cách với hắn như vậy không? Ám ngữ này thật khiến hắn khó chịu. Cô gái này, tính kiêu ngạo rất cao. Thứ gì là của mình là của mình. Chỉ cần có người khác đến giành là tự động buông bỏ. Không phải vì mình hết yêu...mà vì người khác đã dao động. Huống hồ gì...lần này Khuê lại là người thứ ba.
“ Đôi khi có những thứ phải cảm nhận bằng con tim. Anh không phải đến đây để giải thích, anh chỉ muốn nói anh không thích em như vậy. Khi lo xong mọi chuyện chắc chắn tụi anh sẽ giải thích cho em nghe. Vì thế xin em đừng tự dày vò bản thân mình nữa.”
Hắn đột ngột nói rất chân thành, giọng nói...có chút gì đấy chua xót. Nét mặt nó cơ hồ dãn ra. Bình thãn bước đi.
“ thưa thầy, em biết rồi”
Câu nói này...có nghĩa là gì. Không hề chân thành, không hề cảm động...rất...DỬNG DƯNG...như...Người xa lạ...
Bóng dáng nó đã khuất xa, cớ sao...lòng hắn lại nghẹn ngào đến vậy...cớ sao...trong lòng lại ngổn ngang thổn thức...Giống như...bức họa này......hư hư...ảo ảo....khó nắm lấy....
Nó tiến vào chỗ ngồi, Kanto đã không yên lo lắng.
“ cậu ta đã nói những gì?”
Nó lắc đầu, rồi lại nằm ạch xuống.
“ không có gì....nhưng tôi muốn thời gian là tuần sau được chứ?”
Cậu ngạc nhiên đến lạ. Nó muốn đi đến vậy sao? Nhưng thôi, để cô gái này không đau là cậu vui rồi. Không hiểu, lí do gì khiến cậu...mới xa đó....đã thấy nhớ....mới xa thôi...đã ngổn ngang trăm bề....Lo lắng....bồn chồn...không yên tâm được....
“ không thành vấn đề, nếu muốn cuối tuần này cũng được.”
“ như vậy đi”
Anh ngồi bên dưới, từ câu từng chữ đều nghe rất rõ. Tựa hồ không biết đó là chuyện gì, rất bất an. Nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, lấy tư cách gì để hỏi. Nhưng không thể nào thôi thúc được. bản thân anh, tại sao lại hèn nhát đến vậy? Tại sao không chấm dứt cái hôn ước ngớ ngẩn này để trọn tình bên người anh yêu...mà chỉ có thể vô tình làm tổn thương cô gái đó.
Anh đứng bật dậy, nắm lấy tay nó lôi ra ngoài. Phải! ai cũng ngạc nhiên cả, lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy đấy. Anh không thương tiếc kéo nó lên sân thượng. Đứng đối diện nó.
“ em tính làm gì?”
Nó không nói gì, chỉ biết đưa đôi mắt vô hồn nhìn anh, thân ảnh khẽ cựa động quay đi. Lại bị anh nắm lại, ôm chặt vào lòng.
“ xin em đấy, đừng làm gì cả, cứ ở yên đấy....anh hứa...mọi việc sẽ ổn như lúc đầu mà”
Đến lúc này, cơ hồ nó không thể mạnh mẽ thêm được nữa. Nó cũng là con gái mà, nó tức, anh nói mọi chuyện sẽ ổn như lúc đầu...thế tim nó...có được như lúc đó nữa không? Không hề! Nó cửa người đẩy anh ra, phẫn nộ quát lớn.
“ Mặc kệ tôi. Tôi đã luôn cố tha thứ cho anh, tôi đồng cảm, tôi luôn vì anh, Nhưng đổi lại tôi ngốc nghếch bị anh lừa dối. quá khứ thì sao? Tôi không biết được, tôi ghét anh! Ghét rất nhiều. Cớ sao anh lại cứ lần này đến lần khác lật tung cuộc sống của tôi, tôi mệt rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa. Nếu anh không để cho tôi yên, tôi sẽ biến mất khỏi cõi đời này cho anh thấy?”
Mắt nó đỏ hoe, giọng gào lên đau đớn. Nhìn nó, trái tim anh như thắt lại, từng câu từng chữ như nhát kim không ngừng đâm vào tim anh vậy. Đau! Đau lắm!
Anh đứng đó, nhìn theo bóng nó mà ngã khụy. Một giọt châu sa lăn dài trên bờ má...Lần đầu tiên...anh biết khóc vì đau cho cô gái ấy???
“ người ơi...em hãy nói cho anh hiểu???”
“rằng em...cứng rắn để làm gì vậy???”
“ mà sao...em không có tin anh thế???”
“để cho lòng này đau lắm biết không???”
......
/34
|