Lộ Tinh Minh đã sẵn sàng để chào đón thành viên mới.
Anh tự mình thiết kế phòng cho bé cưng, mua một loạt đồ chơi lòe loẹt lạ mắt, mua hàng tá bộ quần áo cho cục cưng, ngay cả phòng ở cữ cũng được anh dàn xếp xong xuôi.
Hiện giờ mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ còn chờ vài tháng sau đón bé cưng.
Lo lắng công việc ảnh hưởng đến bé con, Vân Tri mang thai tháng thứ sáu đã bị Lộ Minh Tinh xúi giục thỉnh nghỉ sanh, mỗi ngày ở nhà an tâm dưỡng thai.
Thời gian cô mang thai cũng không bị nghén quá dữ dội, có thể ăn ngon ngủ yên, căn bản không đáng cho người khác nhọc lòng. Thế nhưng Lộ Minh Tinh lại cứ lo lắng không yên, thường trong thời gian làm việc gọi video cho cô, đủ các loại dặn dò, làm tai cô sinh kén.
Thời tiết ở Thượng Kinh tháng sáu rất nóng, đừng nói người, thậm chí chó cũng chẳng buồn ra sân chơi.
Vân Tri lười biếng nằm trên sô pha xem TV, chắc vì trời quá nóng, miệng cô khô khốc và đặc biệt muốn ăn gì đó lạnh lạnh.
Nhưng mà Lộ Tinh Minh sẽ không cho cô ăn…
TV vừa vặn đang chiếu một quảng cáo kem, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm, nước miếng cứ một ngụm lại một ngụm nuốt xuống.
Vân Tri chép miệng, kiềm chế không được sự thèm ăn, liền lấy ví của mình, đi dép ra ngoài cửa.
Lộ Tinh Minh cùng ông chú ở siêu thị quen biết rất rõ, chắc chắn không thể mua ở đó. Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Tri bằng đi bộ thêm mười phút, tới siêu thị ở khu phố bên cạnh.
Có rất nhiều loại kem trong tủ lạnh, bao bì đóng gói đầy màu sắc rực rỡ, làm tâm người ta ngứa ngáy.
“Cô bé muốn mua cái nào?” Dì bán hàng vẻ mặt hòa nhã ” Đây là hương vị mới, có muốn thử không?”.
Hừ, chỉ có trẻ con mới đưa ra lựa chọn.
Cô là người lớn, người lớn phải lấy hết.
Vân Tri khí phách chỉ tay: “Cháu lấy cái này, cái kia, còn có cái kia…! Mang cho cháu thêm một dâu tây ướp lạnh”.
“Được được!” Dì bán hàng nhanh chóng gói lại đưa chúng vào tay cô, “Cẩn thận, đừng làm rớt.”
Vân Tri thanh toán, không thể chờ đợi được tiếp nhận gói kem to, cô do dự vài giây, nói: “Dì ơi, cháu có thể ngồi đây ăn không?”
Lộ Tinh Minh tan tầm không ổn định, có khi trở về sớm, khi về trễ, cô sợ hãi khi về nhà ăn sẽ bị phát hiện, trên đường ăn lại có thể gặp tai mắt, đến lúc anh biết được liền rầy rà.
“À! Được chứ” Dì bán hàng cầm cái ghế gấp nhỏ lại, “Ngồi đây này.”
“Cảm ơn dì ạ.” Vân Tri cười ngọt ngào, đỡ eo ngồi xuống, lòng tràn đầy vui sướng nghĩ đến kem cây cùng dâu tây trong hộp.
Kem có hương vị sữa tan chảy trong miệng của cô, mang theo sự mát lạnh sảng khoái, ngay lập tức xua tan cái nóng của mùa hè. Cô ăn thoải mái, lại dùng cây tăm đâm một miếng dâu tây ướp lạnh cho vào miệng.
Dâu tây ngọt ngọt chua chua, cô hạnh phúc nheo mắt lại.
Vân Tri ngồi ở lối vào của siêu thị, ăn một ngụm dâu bên trái, kem bên phải.
Người phụ nữ đứng sau quầy cắn hạt dưa cứ nhìn cô, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở: “Cô gái, mang thai ăn nhiều đồ lạnh quá không tốt đâu.”
“Không sao đâu ạ, sức khỏe cháu rất tốt.” Vân Tri cúi đầu, chẳng hề để ý nói.
Kể từ khi mang thai, cô hiếm khi bị ốm nghén, cho tới bây giờ, đều là Lộ Tinh Minh quá khẩn trương, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, giống như một ông già.
Sau khi ăn xong, Vân Tri đem rác bỏ vào thùng rác, mua một miếng kẹo cao su trước khi rời đi, vừa nhai vừa hướng nhà, từ từ đi.
Đường phố vào giữa trưa vắng tanh, trời nắng chói chang, con đường nóng như bị thiêu đốt, hơi nóng xuyên qua đôi dép lan đến lòng bàn chân.
Khi cô đang đi, tiếng còi xe phía sau truyền tới.
Vân Tri nghĩ rằng cô đang chắn đường, liền bước sang một bên.
Giây tiếp theo, xe không nhanh không chậm dừng lại trước mặt Vân Tri.
Cô nghi ngờ quay đầu, xuyên qua cửa kính mở một nửa, Hàn Lệ ngồi trên ghế lái, nhếch môi cười khẽ.
Vân Tri sửng sốt, tiếp theo cô nở nụ cười.
“Hàn Lệ!”.
Hàn Lệ khẽ nâng cằm: “Lên xe.”
Vân Tri vừa vặn cảm thấy mệt mỏi, liền không chút do dự mở ra cửa xe ngồi yên vị.
“Không phải cậu đi Tân Cương thi hành nhiệm vụ sao? Như thế nào đã trở lại.”
“Hôm qua đã trở về, hôm nay nghỉ phép không có việc gì, liền tới thăm cô.” Tốc độ Hàn Lệ chạy xe thật sự chậm, thấy cô một đầu mồ hôi, liền hạ thấp nhiệt độ điều hòa, cái lạnh thay thế hơi nóng khiến người ta thỏa mãn.
“Một mình cô ra ngoài làm cái gì.”
“Đi bộ một chút.” Vân Tri liếc mắt nhìn gương, xác định trên mặt không có lưu lại chứng cứ phạm tội, mới yên tâm thu lại tầm mắt, ” Cô tưởng cậu sẽ tới chỗ chị Nhan Sắt trước, không nghĩ tới sẽ tới tìm cô.”
“Chị Nhan Sắt sao quan trọng bằng cô ngốc nhà tôi được.” Hàn Lệ sờ sờ đỉnh tóc của Vân Tri, “Lộ Tinh Minh không có ở nhà à?”.
Vân Tri nói: ” Anh ấy hôm nay có cuộc họp, cũng không biết đến khi nào xong.”
Hàn Lệ hừ lạnh,”Vợ mang thai cũng không thăm hỏi, đồ ăn hại.”
Vân Tri đã quen với sự chế giễu và mỉa mai của hai người, đối với việc này mắt nhắm mắt mở, coi như không nghe không thấy.
“Vậy cô đã ăn trưa chưa?” Hàn Lệ lại hỏi.
Vân Tri sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, gật đầu:” Cô ăn rồi.”
“Ăn cái gì?” Cậu nhíu mày, “Không ăn lạnh chứ? Mẹ tôi nói phụ nữ mang thai không thể ăn đồ lạnh, sẽ sanh non.”
“…” Vân Tri chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không, không có.”
Hàn Lệ ở trên chiến trường hỗn tạp, sớm không còn là một thiếu niên đơn thuần, ngây thơ.
Cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra Vân Tri đang nói dối, nheo mắt lại, lái xe lao nhanh vào gara liền dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “HÀN VÂN TRI.”
Vân Tri luống cuống, vừa xua tay vừa lắc đầu: “Cô cô cô không có, cô không có ăn kem, cậu đừng nói cho Lộ Tinh Minh, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
“…”
Này còn không phải chưa đánh liền khai hết sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri gục xuống, đầu cúi thấp xuống, tủi thân lên án: “Lộ Tinh Minh cái gì cũng không cho cô ăn, cô thật sự rất muốn ăn, nên lén ăn một chút, thật sự, chỉ một chút!”
… Cô đây cũng không phải là nói dối nhỉ?
Trong khi nói chuyện, bóng xe quen thuộc từ từ lái vào cổng, Lộ Tinh Minh anh ấy đã về rồi.
Tim Vân Tri rơi lộp bộp, túm lấy Hàn Lệ, vẻ mặt hoảng loạn: “Cậu là cháu trai của cô, cậu không thể bán đứng cô, cậu không thể nói cho Lộ Tinh Minh cô ăn kem, có biết chưa?”
Hàn Lệ đảo mắt nhìn lên trời, lười nhác trả lời “Hiểu rồi”, sau đó mở cửa xuống xe.
Lộ Tinh Minh cũng xuống xe.
Trong thời tiết nóng như vậy, người đàn ông vẫn như cũ mặc tây trang, áo khoác được anh vắt lên khuỷu tay, hai cúc áo sơ mi trên được cởi bỏ, trên cổ dính vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi.
Hàn Lệ giơ tay chào hỏi.
Lộ Tinh Minh quét mắt liếc cậu một cái, tầm mắt đặt trên người Vân Tri.
“Lúc nãy em đi ra ngoài đi bộ một vòng, lúc trở về tình cờ gặp Hàn Lệ.” Mắt Vân Tri không nháy, hơi thở bình tĩnh không nhanh không chậm, để thêm đáng tin cô còn cố ý nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Tinh Minh.
“Không nhân lúc anh không ở nhà liền ăn vụng này nọ bậy bạ chứ.”
Ngày mùa hè, giọng nói của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như kem bạc hà, giọng lành lạnh lại hơi khàn khàn.
Vân Tri lắc đầu:” Không có, em rất ngoan nha.”
Nghe xong, Hàn Lệ cười giễu cợt.
Vân Tri nhấc chân, hung hăng dẫm một cái.
Biểu cảm của Hàn Lệ nháy mắt thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo cũng không dám hé răng.
Ba người họ trở về nhà, Hàn Lệ miệng lưỡi khô khốc đi thẳng vào phòng bếp, lấy ra một lon bia ướp lạnh uống một hơi cạn sạch.
Cậu uống ừng ực một cách ngon miệng, Vân Tri giương mắt nhìn nhìn cũng thấy thật ngon.
Huhu, cô cũng muốn uống nước ướp lạnh.
“Uống nước đi.” Lộ Tinh Minh đưa qua ly nước sôi để nguội.
Khóe miệng Vân Tri giật giật, miễn cưỡng uống xong nửa ly.
“Tối nay cậu ở lại hay là về?” Lộ Tinh Minh hỏi Hàn Lệ.
Cậu đáp không cần nghĩ ngợi:” Ở đi, ba tôi bắt tôi đi xem mắt, đúng lúc có thể ở nhà mày trốn một lúc.”
Lộ Tinh Minh gật đầu:” Buổi tối muốn ăn cái gì, tôi làm cho mọi người.”
Hàn Lệ nghĩ nghĩ: “Lẩu?”
Mắt Vân Tri sáng lên.
Lộ Tinh Minh gạt bỏ: “Rất dễ bị nóng trong người, đổi món khác đi.”
Hàn Lệ lại nghĩ nghĩ:” Hay nướng BBQ?”
Mắt Vân Tri lại sáng lên.
Lộ Tinh Minh lại gạt bỏ: “Dầu mỡ quá nhiều, phụ nữ có thai ăn nhiều không tốt.”
Hàn Lệ không kiên nhẫn:” Vậy mày còn hỏi làm cái rắm gì?!”
Lộ Tinh Minh mở cửa tủ lạnh, nói:” Tôi chỉ là khách sáo một chút, cậu cho là thật à.”
Hàn Lệ giơ ngón tay giữa lên, tức giận nằm trên ghế sô pha.
Lộ Tinh Minh miệng tuy nói khách sáo, nhưng vẫn làm một bàn đồ ăn ngon. Nào là sườn xào chua ngọt, gà xào ớt đều là những món Hàn Lệ thích ăn, canh cá chép, salad hoa quả là dành cho Vân Tri.
Một bàn món ăn phong phú, nhưng Hàn Lệ vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cậu chậc lưỡi: “Có bia không?”
Ăn thịt không uống bia, sống uổng phí 25 năm.
Lộ Tinh Minh cúi đầu xới cơm đưa cho hai người, vừa thờ ơ nói: “Uống bia không tốt cho phụ nữ mang thai.”
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tao?” Cậu có mang thai đâu.
“Nếu cậu uống trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ thèm.” Lộ Tinh Minh nói, “Với lại không phải vừa nãy cậu đã uống rồi sao, cũng giống nhau thôi.”
Lời này không thể phản bác, Hàn Lệ đau buồn ăn cơm, không dám nhiều lời nữa.
Hàn Lệ rửa bát đũa.
Hai vợ chồng thì ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa ăn hoa quả.
Kể từ khi mang thai bé cưng, sự thèm ăn của Vân Tri tăng lên rất nhiều, cái miệng nhỏ vẫn cứ ăn không ngừng dù mới ăn xong.
Một mình cô ăn hết một quả táo, một chùm nho, nửa hộp anh đào, mắt thấy mâm đựng trái cây vì lí do gì đó đang giảm dần, Lộ Tinh Minh trầm giọng nói: “Vợ.”
Vân Tri đang bận… xem phim hoạt hình, đối với anh kêu chỉ là nhẹ nhàng dạ một tiếng.
“Đừng ăn nữa, chừa cho anh với cháu trai em một ít.”
Vân Tri ngừng nhai, nhìn đống rác trên bàn, bất giác phát hiện cô ăn ngon như vậy không nghĩ đã ăn thật nhiều.
Đem những gì còn lại trong cổ họng nuốt xuống, Vân Tri đẩy mâm trái cây qua, “Cho anh nè.”
Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng cắn một quả nho.
Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Lộ Tinh Minh lại cầm lấy một quả nho nhỏ.
Vân Tri tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh.
“Ăn ngon không?” Cô liên tục nuốt nước miếng, ánh mắt khát cầu biến thành ngọn lửa nóng rực, sáng quắc trên mặt Lộ Tinh Minh.
“Ăn ngon.”
Vân Tri liếm liếm môi, dù rằng mới vừa ăn một chùm nho, nhưng cô vẫn hỏi: “Có vị gì vậy?”
Lộ Tinh Minh đem vỏ nho ném trên bàn, liếc mắt một cái, bên môi xuất hiện một ý cười mỏng.
Anh cúi người hôn lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, thẳng tiến đi vào.
Đầu lưỡi anh có vị ngòn ngọt của nho, còn mang theo lạnh lạnh.
Kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Lộ Tinh Minh chậm rãi đem cô buông ra, trong hai mắt như có sóng ngầm: “Chính là vị như này.”
Vân Tri kinh ngạc há hốc miệng, sau khi hoàn hồn, cô lao vào lòng ngực anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng anh không buông.
Lộ Tinh Minh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, ánh mắt âm trầm: “Vân Tri, buổi tối có muốn hay không…”
Bởi vì cô mang thai, anh không dám chạm qua cô, nghĩ đến thấy mình nhịn cũng thật lợi hại.
Vân Tri cúi đầu, mặt đỏ lên, vừa muốn nói thì đằng sau sô pha truyền đến tiếng thét chói tai:
“Tôi đi –!” Hàn Lệ thốt lên, “Các người chú ý chút được không? Tôi là trẻ nhỏ không thể nhìn mấy cái này đó!”
Mẹ kiếp.
Làm hỏng chuyện tốt của ông đây.
Lộ Tinh Minh buồn bực buông Vân Tri ra, tức giận ra lệnh: “Chó còn chưa có cho ăn, cậu luộc đống xương tôi mua đi nhé, không cần thêm muối.”
“Ông đây là ba mày à? Phải hầu hạ mày?”
Lộ Tinh Minh lười biếng dựa vào sô pha: “Ba, phiền ba giúp con luộc đống xương.”
Bởi vì một tiếng ba này, Hàn Lệ thỏa mãn đi vào phòng bếp luộc xương.
Nhưng là lúc đang luộc, cậu ý thức được có gì đó không đúng.
Lộ Tinh Minh vừa mắng cậu là chó à.
Anh tự mình thiết kế phòng cho bé cưng, mua một loạt đồ chơi lòe loẹt lạ mắt, mua hàng tá bộ quần áo cho cục cưng, ngay cả phòng ở cữ cũng được anh dàn xếp xong xuôi.
Hiện giờ mọi thứ đã chuẩn bị, chỉ còn chờ vài tháng sau đón bé cưng.
Lo lắng công việc ảnh hưởng đến bé con, Vân Tri mang thai tháng thứ sáu đã bị Lộ Minh Tinh xúi giục thỉnh nghỉ sanh, mỗi ngày ở nhà an tâm dưỡng thai.
Thời gian cô mang thai cũng không bị nghén quá dữ dội, có thể ăn ngon ngủ yên, căn bản không đáng cho người khác nhọc lòng. Thế nhưng Lộ Minh Tinh lại cứ lo lắng không yên, thường trong thời gian làm việc gọi video cho cô, đủ các loại dặn dò, làm tai cô sinh kén.
Thời tiết ở Thượng Kinh tháng sáu rất nóng, đừng nói người, thậm chí chó cũng chẳng buồn ra sân chơi.
Vân Tri lười biếng nằm trên sô pha xem TV, chắc vì trời quá nóng, miệng cô khô khốc và đặc biệt muốn ăn gì đó lạnh lạnh.
Nhưng mà Lộ Tinh Minh sẽ không cho cô ăn…
TV vừa vặn đang chiếu một quảng cáo kem, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm, nước miếng cứ một ngụm lại một ngụm nuốt xuống.
Vân Tri chép miệng, kiềm chế không được sự thèm ăn, liền lấy ví của mình, đi dép ra ngoài cửa.
Lộ Tinh Minh cùng ông chú ở siêu thị quen biết rất rõ, chắc chắn không thể mua ở đó. Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Tri bằng đi bộ thêm mười phút, tới siêu thị ở khu phố bên cạnh.
Có rất nhiều loại kem trong tủ lạnh, bao bì đóng gói đầy màu sắc rực rỡ, làm tâm người ta ngứa ngáy.
“Cô bé muốn mua cái nào?” Dì bán hàng vẻ mặt hòa nhã ” Đây là hương vị mới, có muốn thử không?”.
Hừ, chỉ có trẻ con mới đưa ra lựa chọn.
Cô là người lớn, người lớn phải lấy hết.
Vân Tri khí phách chỉ tay: “Cháu lấy cái này, cái kia, còn có cái kia…! Mang cho cháu thêm một dâu tây ướp lạnh”.
“Được được!” Dì bán hàng nhanh chóng gói lại đưa chúng vào tay cô, “Cẩn thận, đừng làm rớt.”
Vân Tri thanh toán, không thể chờ đợi được tiếp nhận gói kem to, cô do dự vài giây, nói: “Dì ơi, cháu có thể ngồi đây ăn không?”
Lộ Tinh Minh tan tầm không ổn định, có khi trở về sớm, khi về trễ, cô sợ hãi khi về nhà ăn sẽ bị phát hiện, trên đường ăn lại có thể gặp tai mắt, đến lúc anh biết được liền rầy rà.
“À! Được chứ” Dì bán hàng cầm cái ghế gấp nhỏ lại, “Ngồi đây này.”
“Cảm ơn dì ạ.” Vân Tri cười ngọt ngào, đỡ eo ngồi xuống, lòng tràn đầy vui sướng nghĩ đến kem cây cùng dâu tây trong hộp.
Kem có hương vị sữa tan chảy trong miệng của cô, mang theo sự mát lạnh sảng khoái, ngay lập tức xua tan cái nóng của mùa hè. Cô ăn thoải mái, lại dùng cây tăm đâm một miếng dâu tây ướp lạnh cho vào miệng.
Dâu tây ngọt ngọt chua chua, cô hạnh phúc nheo mắt lại.
Vân Tri ngồi ở lối vào của siêu thị, ăn một ngụm dâu bên trái, kem bên phải.
Người phụ nữ đứng sau quầy cắn hạt dưa cứ nhìn cô, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở: “Cô gái, mang thai ăn nhiều đồ lạnh quá không tốt đâu.”
“Không sao đâu ạ, sức khỏe cháu rất tốt.” Vân Tri cúi đầu, chẳng hề để ý nói.
Kể từ khi mang thai, cô hiếm khi bị ốm nghén, cho tới bây giờ, đều là Lộ Tinh Minh quá khẩn trương, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, giống như một ông già.
Sau khi ăn xong, Vân Tri đem rác bỏ vào thùng rác, mua một miếng kẹo cao su trước khi rời đi, vừa nhai vừa hướng nhà, từ từ đi.
Đường phố vào giữa trưa vắng tanh, trời nắng chói chang, con đường nóng như bị thiêu đốt, hơi nóng xuyên qua đôi dép lan đến lòng bàn chân.
Khi cô đang đi, tiếng còi xe phía sau truyền tới.
Vân Tri nghĩ rằng cô đang chắn đường, liền bước sang một bên.
Giây tiếp theo, xe không nhanh không chậm dừng lại trước mặt Vân Tri.
Cô nghi ngờ quay đầu, xuyên qua cửa kính mở một nửa, Hàn Lệ ngồi trên ghế lái, nhếch môi cười khẽ.
Vân Tri sửng sốt, tiếp theo cô nở nụ cười.
“Hàn Lệ!”.
Hàn Lệ khẽ nâng cằm: “Lên xe.”
Vân Tri vừa vặn cảm thấy mệt mỏi, liền không chút do dự mở ra cửa xe ngồi yên vị.
“Không phải cậu đi Tân Cương thi hành nhiệm vụ sao? Như thế nào đã trở lại.”
“Hôm qua đã trở về, hôm nay nghỉ phép không có việc gì, liền tới thăm cô.” Tốc độ Hàn Lệ chạy xe thật sự chậm, thấy cô một đầu mồ hôi, liền hạ thấp nhiệt độ điều hòa, cái lạnh thay thế hơi nóng khiến người ta thỏa mãn.
“Một mình cô ra ngoài làm cái gì.”
“Đi bộ một chút.” Vân Tri liếc mắt nhìn gương, xác định trên mặt không có lưu lại chứng cứ phạm tội, mới yên tâm thu lại tầm mắt, ” Cô tưởng cậu sẽ tới chỗ chị Nhan Sắt trước, không nghĩ tới sẽ tới tìm cô.”
“Chị Nhan Sắt sao quan trọng bằng cô ngốc nhà tôi được.” Hàn Lệ sờ sờ đỉnh tóc của Vân Tri, “Lộ Tinh Minh không có ở nhà à?”.
Vân Tri nói: ” Anh ấy hôm nay có cuộc họp, cũng không biết đến khi nào xong.”
Hàn Lệ hừ lạnh,”Vợ mang thai cũng không thăm hỏi, đồ ăn hại.”
Vân Tri đã quen với sự chế giễu và mỉa mai của hai người, đối với việc này mắt nhắm mắt mở, coi như không nghe không thấy.
“Vậy cô đã ăn trưa chưa?” Hàn Lệ lại hỏi.
Vân Tri sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, gật đầu:” Cô ăn rồi.”
“Ăn cái gì?” Cậu nhíu mày, “Không ăn lạnh chứ? Mẹ tôi nói phụ nữ mang thai không thể ăn đồ lạnh, sẽ sanh non.”
“…” Vân Tri chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không, không có.”
Hàn Lệ ở trên chiến trường hỗn tạp, sớm không còn là một thiếu niên đơn thuần, ngây thơ.
Cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra Vân Tri đang nói dối, nheo mắt lại, lái xe lao nhanh vào gara liền dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “HÀN VÂN TRI.”
Vân Tri luống cuống, vừa xua tay vừa lắc đầu: “Cô cô cô không có, cô không có ăn kem, cậu đừng nói cho Lộ Tinh Minh, anh ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
“…”
Này còn không phải chưa đánh liền khai hết sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri gục xuống, đầu cúi thấp xuống, tủi thân lên án: “Lộ Tinh Minh cái gì cũng không cho cô ăn, cô thật sự rất muốn ăn, nên lén ăn một chút, thật sự, chỉ một chút!”
… Cô đây cũng không phải là nói dối nhỉ?
Trong khi nói chuyện, bóng xe quen thuộc từ từ lái vào cổng, Lộ Tinh Minh anh ấy đã về rồi.
Tim Vân Tri rơi lộp bộp, túm lấy Hàn Lệ, vẻ mặt hoảng loạn: “Cậu là cháu trai của cô, cậu không thể bán đứng cô, cậu không thể nói cho Lộ Tinh Minh cô ăn kem, có biết chưa?”
Hàn Lệ đảo mắt nhìn lên trời, lười nhác trả lời “Hiểu rồi”, sau đó mở cửa xuống xe.
Lộ Tinh Minh cũng xuống xe.
Trong thời tiết nóng như vậy, người đàn ông vẫn như cũ mặc tây trang, áo khoác được anh vắt lên khuỷu tay, hai cúc áo sơ mi trên được cởi bỏ, trên cổ dính vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi.
Hàn Lệ giơ tay chào hỏi.
Lộ Tinh Minh quét mắt liếc cậu một cái, tầm mắt đặt trên người Vân Tri.
“Lúc nãy em đi ra ngoài đi bộ một vòng, lúc trở về tình cờ gặp Hàn Lệ.” Mắt Vân Tri không nháy, hơi thở bình tĩnh không nhanh không chậm, để thêm đáng tin cô còn cố ý nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Tinh Minh.
“Không nhân lúc anh không ở nhà liền ăn vụng này nọ bậy bạ chứ.”
Ngày mùa hè, giọng nói của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như kem bạc hà, giọng lành lạnh lại hơi khàn khàn.
Vân Tri lắc đầu:” Không có, em rất ngoan nha.”
Nghe xong, Hàn Lệ cười giễu cợt.
Vân Tri nhấc chân, hung hăng dẫm một cái.
Biểu cảm của Hàn Lệ nháy mắt thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo cũng không dám hé răng.
Ba người họ trở về nhà, Hàn Lệ miệng lưỡi khô khốc đi thẳng vào phòng bếp, lấy ra một lon bia ướp lạnh uống một hơi cạn sạch.
Cậu uống ừng ực một cách ngon miệng, Vân Tri giương mắt nhìn nhìn cũng thấy thật ngon.
Huhu, cô cũng muốn uống nước ướp lạnh.
“Uống nước đi.” Lộ Tinh Minh đưa qua ly nước sôi để nguội.
Khóe miệng Vân Tri giật giật, miễn cưỡng uống xong nửa ly.
“Tối nay cậu ở lại hay là về?” Lộ Tinh Minh hỏi Hàn Lệ.
Cậu đáp không cần nghĩ ngợi:” Ở đi, ba tôi bắt tôi đi xem mắt, đúng lúc có thể ở nhà mày trốn một lúc.”
Lộ Tinh Minh gật đầu:” Buổi tối muốn ăn cái gì, tôi làm cho mọi người.”
Hàn Lệ nghĩ nghĩ: “Lẩu?”
Mắt Vân Tri sáng lên.
Lộ Tinh Minh gạt bỏ: “Rất dễ bị nóng trong người, đổi món khác đi.”
Hàn Lệ lại nghĩ nghĩ:” Hay nướng BBQ?”
Mắt Vân Tri lại sáng lên.
Lộ Tinh Minh lại gạt bỏ: “Dầu mỡ quá nhiều, phụ nữ có thai ăn nhiều không tốt.”
Hàn Lệ không kiên nhẫn:” Vậy mày còn hỏi làm cái rắm gì?!”
Lộ Tinh Minh mở cửa tủ lạnh, nói:” Tôi chỉ là khách sáo một chút, cậu cho là thật à.”
Hàn Lệ giơ ngón tay giữa lên, tức giận nằm trên ghế sô pha.
Lộ Tinh Minh miệng tuy nói khách sáo, nhưng vẫn làm một bàn đồ ăn ngon. Nào là sườn xào chua ngọt, gà xào ớt đều là những món Hàn Lệ thích ăn, canh cá chép, salad hoa quả là dành cho Vân Tri.
Một bàn món ăn phong phú, nhưng Hàn Lệ vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cậu chậc lưỡi: “Có bia không?”
Ăn thịt không uống bia, sống uổng phí 25 năm.
Lộ Tinh Minh cúi đầu xới cơm đưa cho hai người, vừa thờ ơ nói: “Uống bia không tốt cho phụ nữ mang thai.”
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tao?” Cậu có mang thai đâu.
“Nếu cậu uống trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ thèm.” Lộ Tinh Minh nói, “Với lại không phải vừa nãy cậu đã uống rồi sao, cũng giống nhau thôi.”
Lời này không thể phản bác, Hàn Lệ đau buồn ăn cơm, không dám nhiều lời nữa.
Hàn Lệ rửa bát đũa.
Hai vợ chồng thì ngồi ở phòng khách vừa xem TV vừa ăn hoa quả.
Kể từ khi mang thai bé cưng, sự thèm ăn của Vân Tri tăng lên rất nhiều, cái miệng nhỏ vẫn cứ ăn không ngừng dù mới ăn xong.
Một mình cô ăn hết một quả táo, một chùm nho, nửa hộp anh đào, mắt thấy mâm đựng trái cây vì lí do gì đó đang giảm dần, Lộ Tinh Minh trầm giọng nói: “Vợ.”
Vân Tri đang bận… xem phim hoạt hình, đối với anh kêu chỉ là nhẹ nhàng dạ một tiếng.
“Đừng ăn nữa, chừa cho anh với cháu trai em một ít.”
Vân Tri ngừng nhai, nhìn đống rác trên bàn, bất giác phát hiện cô ăn ngon như vậy không nghĩ đã ăn thật nhiều.
Đem những gì còn lại trong cổ họng nuốt xuống, Vân Tri đẩy mâm trái cây qua, “Cho anh nè.”
Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng cắn một quả nho.
Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Lộ Tinh Minh lại cầm lấy một quả nho nhỏ.
Vân Tri tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh.
“Ăn ngon không?” Cô liên tục nuốt nước miếng, ánh mắt khát cầu biến thành ngọn lửa nóng rực, sáng quắc trên mặt Lộ Tinh Minh.
“Ăn ngon.”
Vân Tri liếm liếm môi, dù rằng mới vừa ăn một chùm nho, nhưng cô vẫn hỏi: “Có vị gì vậy?”
Lộ Tinh Minh đem vỏ nho ném trên bàn, liếc mắt một cái, bên môi xuất hiện một ý cười mỏng.
Anh cúi người hôn lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, thẳng tiến đi vào.
Đầu lưỡi anh có vị ngòn ngọt của nho, còn mang theo lạnh lạnh.
Kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Lộ Tinh Minh chậm rãi đem cô buông ra, trong hai mắt như có sóng ngầm: “Chính là vị như này.”
Vân Tri kinh ngạc há hốc miệng, sau khi hoàn hồn, cô lao vào lòng ngực anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng anh không buông.
Lộ Tinh Minh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, ánh mắt âm trầm: “Vân Tri, buổi tối có muốn hay không…”
Bởi vì cô mang thai, anh không dám chạm qua cô, nghĩ đến thấy mình nhịn cũng thật lợi hại.
Vân Tri cúi đầu, mặt đỏ lên, vừa muốn nói thì đằng sau sô pha truyền đến tiếng thét chói tai:
“Tôi đi –!” Hàn Lệ thốt lên, “Các người chú ý chút được không? Tôi là trẻ nhỏ không thể nhìn mấy cái này đó!”
Mẹ kiếp.
Làm hỏng chuyện tốt của ông đây.
Lộ Tinh Minh buồn bực buông Vân Tri ra, tức giận ra lệnh: “Chó còn chưa có cho ăn, cậu luộc đống xương tôi mua đi nhé, không cần thêm muối.”
“Ông đây là ba mày à? Phải hầu hạ mày?”
Lộ Tinh Minh lười biếng dựa vào sô pha: “Ba, phiền ba giúp con luộc đống xương.”
Bởi vì một tiếng ba này, Hàn Lệ thỏa mãn đi vào phòng bếp luộc xương.
Nhưng là lúc đang luộc, cậu ý thức được có gì đó không đúng.
Lộ Tinh Minh vừa mắng cậu là chó à.
/107
|