Năm thứ tư đại học, Vân Tri được sắp xếp đến trụ sở huấn luyện cho chó.
Trụ sở hơi vắng, không cách quá xa nhà, lái xe khoảng 40 phút là có thể đến.
Để tiện công việc, Vân Tri thi bằng lái, chứ dựa vào lá gan nhỏ của cô, mỗi lần đi đều phải nhờ tài xế mà Lộ Tinh Minh thuê đưa đón.
Mặc dù quy mô của trụ sở huấn luyện chó này không lớn lắm, nhưng công việc hàng ngày rất nặng nề.
Việc đầu tiên mà Vân Tri làm khi đến là làm sạch chuồng chó, sau đó tiến hành kiểm tra định kỳ cho chó. Nếu có một ca phẫu thuật, với tư cách là trợ lý thú y, cô phải hỗ trợ bác sĩ thú y thực hiện ca phẫu thuật, gặp phải chú chó nào hung hắn thì bị cắn cũng là chuyện bình thường.
Các bạn học đều nói là cô ngã tám đời mới bị đưa đến nơi khỉ ho cò gáy như thế này, nhưng Vân Tri vô cùng thấy thoải mái trong đó.
Có lẽ là vì Tắc Ông, Thất Mã, cô thích chó, vì những chú chó này có uy phong, có thể làm việc cho bọn chúng là cô vinh hạnh mới đúng.
Vân Tri rất siêng năng, làm việc chăm chỉ để phục vụ những chú chó và đương nhiên, sự nhiệt tình của cô dần được đền đáp. Thái độ của những chú chó đã thay đổi từ phòng thủ sang quen thuộc, và từ quen thuộc thành thích. Trong hai ngày, chúng bám lấy cô không rời đi. Ngay cả con nào sợ tiêm nhất cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngoài những chú chó nhỏ của căn cứ thích cô, các sĩ quan cảnh sát trẻ của căn cứ cũng đặc biệt chú ý đến cô.
Vân Tri trẻ trung và xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc đen thanh tú và trắng trẻo, đôi mắt trong veo sáng ngời. Trông cô như một đứa trẻ, không có cảm giác trần tục của một người trưởng thành.
Cô giống như một nàng tiên nhỏ không bị dính bụi trần, sạch sẽ tốt đẹp, thu hút sự chú ý của mọi người.
Giữa hè, mặt trời chói chan lơ lửng trên bầu trời, ánh nắng gay gắt.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Vân Tri sợ trời nắng quá sẽ làm mấy chú chó bị cảm nắng, vì vậy cứ cách một hồi lại đi đến chuồng chó.
Những con chó quân đội ngủ trong đó rất tốt, và một vài con tinh nghịch vẫy đuôi với cô qua hàng rào, cầu xin được vuốt ve.
Hầu hết trong số tụi nó là những chú chó chăn cừu Đức và Rottweilers. Một con thôi cũng đã có thể dọa sợ trẻ nhỏ. Nhưng lúc này, chúng không giống như những chú chó quân sự. Chúng lè lưỡi với cô và vẫy đuôi sau mông.
Bọn nó trông rất hăng hái.
Vân Tri hài lòng gật đầu, lúc này mới đi vào phòng ăn cơm.
Bây giờ đã quá giờ ăn trưa, phòng ăn chỉ còn lại mấy người. Vân Tri cầm hộp cơm, tìm một nơi mát mát mẻ ngồi xuống, vừa ăn vừa nhắn tin cho Lộ Tinh Minh.
Đàn ông sau khi kết hôn trở nên rất chú tâm, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đều phải hỏi qua một lần, ví dụ như ăn cơm chưa, có ngủ đủ giấc không, ngay cả chu kì sinh lý cũng không quên nhắc nhở.
Giống như một bà mẹ vậy, không giống như vẻ thanh cao của anh lúc thời đi học.
[ Vân Tri: Em ăn cơm rồi, chồng nhớ chăm chỉ làm việc, không cần để ý đến em. ]
[ Lộ Tinh Minh: Buổi tối anh tới đón em. ]
[ Vân Tri: Vâng. ]
Nhắn xong, cô tùy ý đặt điện thoại trên bàn.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu cô là một bóng dáng.
Đôi tay cầm đũa của cô ngừng lại một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thanh niên ngồi tới là một người mặc quân trang, gương mặt đầy sự xấu hổ, lúc Vân Tri nhìn anh, bên tai anh ta ửng đỏ.
“Buổi trưa tốt lành, đội trưởng.” Vân Tri lễ phép kêu anh.
Tiếu Minh ngồi thẳng tắp, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng, “Ừm… bây giờ mới ăn cơm à?”
“Vâng.” Vân Tri gật đầu, vừa nhìn phía anh ta, “Đội trưởng tìm tôi có việc gì sao?” Anh ấp a ấp úng như có chuyện muốn nói.
“Cũng không có chuyện gì.” Tiếu Minh gãi đầu, thấy mọi người phía sau đưa tay ra dấu hiệu thì mới lấy dũng khí nói, “Tôi, tôi muốn hỏi vết thương của Simba có bị sao không?”
Simba là một chú chó dò chất nổ, lúc trước huấn luyện bị thương ở chân phải, đang điều trị sau khi phẫu thuật.
“Không sao, nó còn trẻ mà, khôi phục rất nhanh, không bao lâu là có thể tiếp tục huấn luyện tiếp.”
“Ồ.”
Bầu không khí lại tiếp tục im lặng.
Vân Tri do dự hai giây, “Đội trưởng Tiếu còn có việc gì không?”
Tiếu Minh nhìn về sau, thấy ánh mắt của đồng bọn, hắng giọng nói, “Buổi tối mọi người đi ăn cơm chung, Vân, Vân Tri có muốn đi chung không?”
Nói xong hồi hộp chờ Vân Tri trả lời.
Cô lắc đầu một cái, “Không được rồi, tối nay tôi phải về nhà với anh chồng nhà tôi.”
Tiếu Minh ong gong cả đầu, con ngươi chấn ngạc, “Ch… Chồng?” Giọng nói anh run rấy, trong giọng không thể tin, “Cô kết hôn rồi?”
“Đúng vậy.” Vâu Tri nghiêng đầu, “Mọi người không nhìn ra sao?”
“….”
Sao có thể nhìn ra!!
Khi cô mới đến, nhiều người nghĩ cô là học sinh cấp ba! Mọi người đều nghĩ cô độc thân, nhưng giờ thì sao, đột nhiên một người chồng xuất hiện.
Vân Trilúng túng xoa tai, “Không tiện khi đeo nhẫn cưới ở nơi làm việc, vì vậy tôi giữ nó ở nhà. Thực ra, tôi đã kết hôn vào năm ngoái.”
Câu nói này giống như giông bão, tàn nhẫn đập tan cảm hứng của Tiếu Minh, khiến trái tim của chàng trai bị hủy diệt hoàn toàn.
Đôi mắt anh trống rỗng và trái tim anh như chết lặng, anh lặng lẽ đứng dậy và đi về phía ghế sau để tìm kiếm sự chữa lành từ đồng đội của mình.
Nhìn bóng dáng bơ phờ của Tiếu Minh biến mất, Vân Tri chớp mắt và quay lại tiếp tục ăn.
*
Trước khi tan làm, Vân Tri nhận được tiền lương tháng đầu tiên, không nhiều, chỉ khoảng 3 vạn, nhưng nó vẫn khiến cô hạnh phúc.
Vừa thay quần áo xong thì Lộ Tinh Minh gọi tới.
Vân Tri bắt máy.
Giọng của người nọ lạnh lùng: “Anh đang ở trước cửa đơn vị của em.”
Vân Tri nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa là tới năm giờ.
“Anh đến sớm thế.”
“Không sao.” Anh nói, “Anh đợi em ở cửa nhé.”
Cúp máy, Vân Tri cầm điện thoại nhìn quanh.
Chiếc xe việt dã màu đenc ủa Lộ Tinh Minh đậu cách đó không xa, sau một lát, cửa xe mở ra, anh đi xuống.
Vân Tri cong mắt, giơ tay vẫy vẫy về phía ánh.
Lộ Tinh Minh cũng vẫy lại, sau đó lười biếng dựa vào thân xe.
Hành động của Vân Tri làm mấy người trẻ tuổi chú ý, tiến lên trêu ghẹo: “Đó là chồng chị à?”
Vân Tri thoải mái gật đầu.
Cách xa quá, mọi người không thấy rõ đối phương như thế nào, trong lúc nhất thời tò mò.
Cuối cùng cũng tan làm, Vân Tri chào mọi người xong chạy ra ngoài cửa.
Mấy người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng kéo Tiếu Minh đi theo, muốn nhìn thấy chồng của “Hoa khôi trụ sở” như thế nào.
Lộ Tinh Minh vừa họp xong, âu phục trên người còn chưa kịp thay.
Anh lười biếng dựa vào nhưng lưng thẳng tắp, chân dài chéo ngang, sự bình tĩnh và trầm ổn toát khắp người.
“Lộ Tinh Minh–!” Vân Tri giang hai tay ra nhào tới anh.
Lộ Tinh Minh vững vàng ôm lấy cô, thuận tiện hôn môi cô một cái.
Hai người tình cảm làm cẩu độc thân ở phía sau ghen tị đến mức đỏ mắt
“Đó là đồng nghiệp của em à?” Lộ Tinh Minh buông Vân Tri ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về sau.
Vân Tri quay đầu lại, ngẩn người, sau đó cười giới thiệu với bọn họ: “Đây là Lộ Tinh Minh, chồng tôi.”
“Chào anh.” Mọi người bắt đầu chào hỏi.
“Chào mọi người.” Lộ Tinh Minh khẽ vuốt cằm, giữa chân mày hời hợt, sau đó không nhiều lời mà ngồi lên xe.
“Vậy tôi đi đây, hôm sau gặp lại mọi người.” Vân Tri vẫy tay, sau đó xoay người lên xe.
Xe SUV rất nhanh biến mất.
Tiếu Minh ngơ ngác nhìn theo, không kịp tỉnh hồn.
Chiến hữu bên cạnh thở dài, vỗ vai Tiếu Minh an ủi: “không có sao đâu đội trưởng, anh còn Simba mà.”
tiếu bị ruồng bỏ, đôi vai rũ xuống và anh trở về căn cứ.
Con đường về nhà phía nam, xe chạy thẳng, trên đường không có bóng xe khác.
Nhìn Lộ Tinh Minh lái xe bên cạnh, Vân Tri đột nhiên thấy ngứa tay.
“Chồng ơi.” Tròng mắt lấp lánh của Vân Tri nhìn gò má anh, dẻo mồm kêu một tiếng.
Lộ Tinh Minh giật mình.
Bình thường trừ những lúc ở trên giường, mỗi lần cô kêu chồng ơi đều không phải là chuyện gì tốt.
“Hôm nay em được phát tiền lương rồi.” Vừa nói, Vân Tri lấy thẻ lương từ túi xách ra, “Cho anh giữ.”
Lộ Tinh Minh nhíu mày, trên môi nở nụ cười, “Em hào phóng vậy à.”
Vân Tri nghiêm trang: “Tiền lương sau này của em cũng cho anh, mỗi tháng anh đưa em năm trăm đồng là được rồi.”
Cô cầm tiền cũng vô ích, không bằng để lại cho Lộ Tinh Minh nuôi gia đình.
Lộ Tinh Minh cười khẽ, không khách khí lấy thẻ lương của cô, nhét vào trong túi.
Thấy tay anh hạ xuống, Vân Tri lại chà xát tay, “Chồng ~”
“…” Nũng nịu như thế chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Để em lái xe một chút được không?” Cô giương mắt nhìn Lộ Tinh Minh, mặt đầy trông đợi.
Lộ Tinh Minh nhìn cô.
Anh nhớ lúc đầu Vân Tri học lái xe anh chịu khổ không ít, mỗi ngày vào lúc nửa đêm đều bị cô kéo ra ngoài học lái xe, sau đó vất vả mới thi đậu, nhưng một lần cũng chưa từng lái qua.
Lộ Tinh Minh cân nhắc, sau đó đồng ý: “Được rồi, cho em lái một lúc.” Anh từ từ đậu xe vào ven đường, đổi chỗ với cô.
Vân Tri thắt dây an toàn một cách nghiêm túc, hào hứng vuốt vô lăng, hít một hơi thật sâu và nhấn lên chân ga.
Cô nhấn quá mạnh, Lộ Tinh Minh loạng choạng đập đầu trực tiếp vào lưng ghế.
Lộ Tinh Minh rên rỉ.
Hôm nay chỉ sợ là không được trở về nhà.
Vân Tri lái chiếc xe xiêu vẹo, Lộ Tinh Minh ngồi bên cạnh hồi hộp.
Tay anh nắm chặt tay vịn, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được mùi vị say xe.
Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri đang lái xe, há hốc mồm, muốn nói lại thôi: “Em yêu…”
Vân Tri chỉ nhìn về phía trước, không trả lời.
Giọng Lộ Tinh Minh khô khốc, “Anh muốn làm chồng em thêm vài năm nữa.”
Vân Tri: “….”
Lộ Tinh Minh nói: “Hay là đổi lại anh đi.”
Vân Tri mất mát: Cô vừa mới có cảm giác thôi mà.
“Được rồi, đổi anh đi.” Vân Tri bất đắc dĩ dừng xe lại, mở cửa đi xuống.
Lộ Tinh Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để cô lái tiếp thì sợ hai người có mà trực tiếp lái về phía đường hoàng tuyền.
Vân Tri đang muốn lên xe đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Cô cau mày, theo âm thanh tìm kiếm.
Chỉ thấy bên đường có một bụi cỏ, một con mèo nhỏ chừng bàn tay đang co rúc.
Trông nó còn chưa được đày tháng, toàn thân khô khốc không có mấy thịt, nó đang mở to đôi mắt màu xanh kêu meo meo.
Vân Tri ngồi xuống, cẩn thận bế nó lên.
Mèo con có ngoại hình rất đặc biệt, từ đầu tới lỗ tai, còn có cái đuôi là màu vàng, có vài sợi đen xen lẫn, mặt và thân là màu trắng, chắc không được nuôi đầy đặn nên lông nó khô khan, hiện màu vàng, chùm lông rối bời.
“Meo~” Mèo con đáng thương kêu cô.
Vân Tri ôm mèo con, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Trụ sở hơi vắng, không cách quá xa nhà, lái xe khoảng 40 phút là có thể đến.
Để tiện công việc, Vân Tri thi bằng lái, chứ dựa vào lá gan nhỏ của cô, mỗi lần đi đều phải nhờ tài xế mà Lộ Tinh Minh thuê đưa đón.
Mặc dù quy mô của trụ sở huấn luyện chó này không lớn lắm, nhưng công việc hàng ngày rất nặng nề.
Việc đầu tiên mà Vân Tri làm khi đến là làm sạch chuồng chó, sau đó tiến hành kiểm tra định kỳ cho chó. Nếu có một ca phẫu thuật, với tư cách là trợ lý thú y, cô phải hỗ trợ bác sĩ thú y thực hiện ca phẫu thuật, gặp phải chú chó nào hung hắn thì bị cắn cũng là chuyện bình thường.
Các bạn học đều nói là cô ngã tám đời mới bị đưa đến nơi khỉ ho cò gáy như thế này, nhưng Vân Tri vô cùng thấy thoải mái trong đó.
Có lẽ là vì Tắc Ông, Thất Mã, cô thích chó, vì những chú chó này có uy phong, có thể làm việc cho bọn chúng là cô vinh hạnh mới đúng.
Vân Tri rất siêng năng, làm việc chăm chỉ để phục vụ những chú chó và đương nhiên, sự nhiệt tình của cô dần được đền đáp. Thái độ của những chú chó đã thay đổi từ phòng thủ sang quen thuộc, và từ quen thuộc thành thích. Trong hai ngày, chúng bám lấy cô không rời đi. Ngay cả con nào sợ tiêm nhất cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngoài những chú chó nhỏ của căn cứ thích cô, các sĩ quan cảnh sát trẻ của căn cứ cũng đặc biệt chú ý đến cô.
Vân Tri trẻ trung và xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc đen thanh tú và trắng trẻo, đôi mắt trong veo sáng ngời. Trông cô như một đứa trẻ, không có cảm giác trần tục của một người trưởng thành.
Cô giống như một nàng tiên nhỏ không bị dính bụi trần, sạch sẽ tốt đẹp, thu hút sự chú ý của mọi người.
Giữa hè, mặt trời chói chan lơ lửng trên bầu trời, ánh nắng gay gắt.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Vân Tri sợ trời nắng quá sẽ làm mấy chú chó bị cảm nắng, vì vậy cứ cách một hồi lại đi đến chuồng chó.
Những con chó quân đội ngủ trong đó rất tốt, và một vài con tinh nghịch vẫy đuôi với cô qua hàng rào, cầu xin được vuốt ve.
Hầu hết trong số tụi nó là những chú chó chăn cừu Đức và Rottweilers. Một con thôi cũng đã có thể dọa sợ trẻ nhỏ. Nhưng lúc này, chúng không giống như những chú chó quân sự. Chúng lè lưỡi với cô và vẫy đuôi sau mông.
Bọn nó trông rất hăng hái.
Vân Tri hài lòng gật đầu, lúc này mới đi vào phòng ăn cơm.
Bây giờ đã quá giờ ăn trưa, phòng ăn chỉ còn lại mấy người. Vân Tri cầm hộp cơm, tìm một nơi mát mát mẻ ngồi xuống, vừa ăn vừa nhắn tin cho Lộ Tinh Minh.
Đàn ông sau khi kết hôn trở nên rất chú tâm, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đều phải hỏi qua một lần, ví dụ như ăn cơm chưa, có ngủ đủ giấc không, ngay cả chu kì sinh lý cũng không quên nhắc nhở.
Giống như một bà mẹ vậy, không giống như vẻ thanh cao của anh lúc thời đi học.
[ Vân Tri: Em ăn cơm rồi, chồng nhớ chăm chỉ làm việc, không cần để ý đến em. ]
[ Lộ Tinh Minh: Buổi tối anh tới đón em. ]
[ Vân Tri: Vâng. ]
Nhắn xong, cô tùy ý đặt điện thoại trên bàn.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu cô là một bóng dáng.
Đôi tay cầm đũa của cô ngừng lại một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thanh niên ngồi tới là một người mặc quân trang, gương mặt đầy sự xấu hổ, lúc Vân Tri nhìn anh, bên tai anh ta ửng đỏ.
“Buổi trưa tốt lành, đội trưởng.” Vân Tri lễ phép kêu anh.
Tiếu Minh ngồi thẳng tắp, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng, “Ừm… bây giờ mới ăn cơm à?”
“Vâng.” Vân Tri gật đầu, vừa nhìn phía anh ta, “Đội trưởng tìm tôi có việc gì sao?” Anh ấp a ấp úng như có chuyện muốn nói.
“Cũng không có chuyện gì.” Tiếu Minh gãi đầu, thấy mọi người phía sau đưa tay ra dấu hiệu thì mới lấy dũng khí nói, “Tôi, tôi muốn hỏi vết thương của Simba có bị sao không?”
Simba là một chú chó dò chất nổ, lúc trước huấn luyện bị thương ở chân phải, đang điều trị sau khi phẫu thuật.
“Không sao, nó còn trẻ mà, khôi phục rất nhanh, không bao lâu là có thể tiếp tục huấn luyện tiếp.”
“Ồ.”
Bầu không khí lại tiếp tục im lặng.
Vân Tri do dự hai giây, “Đội trưởng Tiếu còn có việc gì không?”
Tiếu Minh nhìn về sau, thấy ánh mắt của đồng bọn, hắng giọng nói, “Buổi tối mọi người đi ăn cơm chung, Vân, Vân Tri có muốn đi chung không?”
Nói xong hồi hộp chờ Vân Tri trả lời.
Cô lắc đầu một cái, “Không được rồi, tối nay tôi phải về nhà với anh chồng nhà tôi.”
Tiếu Minh ong gong cả đầu, con ngươi chấn ngạc, “Ch… Chồng?” Giọng nói anh run rấy, trong giọng không thể tin, “Cô kết hôn rồi?”
“Đúng vậy.” Vâu Tri nghiêng đầu, “Mọi người không nhìn ra sao?”
“….”
Sao có thể nhìn ra!!
Khi cô mới đến, nhiều người nghĩ cô là học sinh cấp ba! Mọi người đều nghĩ cô độc thân, nhưng giờ thì sao, đột nhiên một người chồng xuất hiện.
Vân Trilúng túng xoa tai, “Không tiện khi đeo nhẫn cưới ở nơi làm việc, vì vậy tôi giữ nó ở nhà. Thực ra, tôi đã kết hôn vào năm ngoái.”
Câu nói này giống như giông bão, tàn nhẫn đập tan cảm hứng của Tiếu Minh, khiến trái tim của chàng trai bị hủy diệt hoàn toàn.
Đôi mắt anh trống rỗng và trái tim anh như chết lặng, anh lặng lẽ đứng dậy và đi về phía ghế sau để tìm kiếm sự chữa lành từ đồng đội của mình.
Nhìn bóng dáng bơ phờ của Tiếu Minh biến mất, Vân Tri chớp mắt và quay lại tiếp tục ăn.
*
Trước khi tan làm, Vân Tri nhận được tiền lương tháng đầu tiên, không nhiều, chỉ khoảng 3 vạn, nhưng nó vẫn khiến cô hạnh phúc.
Vừa thay quần áo xong thì Lộ Tinh Minh gọi tới.
Vân Tri bắt máy.
Giọng của người nọ lạnh lùng: “Anh đang ở trước cửa đơn vị của em.”
Vân Tri nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa là tới năm giờ.
“Anh đến sớm thế.”
“Không sao.” Anh nói, “Anh đợi em ở cửa nhé.”
Cúp máy, Vân Tri cầm điện thoại nhìn quanh.
Chiếc xe việt dã màu đenc ủa Lộ Tinh Minh đậu cách đó không xa, sau một lát, cửa xe mở ra, anh đi xuống.
Vân Tri cong mắt, giơ tay vẫy vẫy về phía ánh.
Lộ Tinh Minh cũng vẫy lại, sau đó lười biếng dựa vào thân xe.
Hành động của Vân Tri làm mấy người trẻ tuổi chú ý, tiến lên trêu ghẹo: “Đó là chồng chị à?”
Vân Tri thoải mái gật đầu.
Cách xa quá, mọi người không thấy rõ đối phương như thế nào, trong lúc nhất thời tò mò.
Cuối cùng cũng tan làm, Vân Tri chào mọi người xong chạy ra ngoài cửa.
Mấy người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng kéo Tiếu Minh đi theo, muốn nhìn thấy chồng của “Hoa khôi trụ sở” như thế nào.
Lộ Tinh Minh vừa họp xong, âu phục trên người còn chưa kịp thay.
Anh lười biếng dựa vào nhưng lưng thẳng tắp, chân dài chéo ngang, sự bình tĩnh và trầm ổn toát khắp người.
“Lộ Tinh Minh–!” Vân Tri giang hai tay ra nhào tới anh.
Lộ Tinh Minh vững vàng ôm lấy cô, thuận tiện hôn môi cô một cái.
Hai người tình cảm làm cẩu độc thân ở phía sau ghen tị đến mức đỏ mắt
“Đó là đồng nghiệp của em à?” Lộ Tinh Minh buông Vân Tri ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về sau.
Vân Tri quay đầu lại, ngẩn người, sau đó cười giới thiệu với bọn họ: “Đây là Lộ Tinh Minh, chồng tôi.”
“Chào anh.” Mọi người bắt đầu chào hỏi.
“Chào mọi người.” Lộ Tinh Minh khẽ vuốt cằm, giữa chân mày hời hợt, sau đó không nhiều lời mà ngồi lên xe.
“Vậy tôi đi đây, hôm sau gặp lại mọi người.” Vân Tri vẫy tay, sau đó xoay người lên xe.
Xe SUV rất nhanh biến mất.
Tiếu Minh ngơ ngác nhìn theo, không kịp tỉnh hồn.
Chiến hữu bên cạnh thở dài, vỗ vai Tiếu Minh an ủi: “không có sao đâu đội trưởng, anh còn Simba mà.”
tiếu bị ruồng bỏ, đôi vai rũ xuống và anh trở về căn cứ.
Con đường về nhà phía nam, xe chạy thẳng, trên đường không có bóng xe khác.
Nhìn Lộ Tinh Minh lái xe bên cạnh, Vân Tri đột nhiên thấy ngứa tay.
“Chồng ơi.” Tròng mắt lấp lánh của Vân Tri nhìn gò má anh, dẻo mồm kêu một tiếng.
Lộ Tinh Minh giật mình.
Bình thường trừ những lúc ở trên giường, mỗi lần cô kêu chồng ơi đều không phải là chuyện gì tốt.
“Hôm nay em được phát tiền lương rồi.” Vừa nói, Vân Tri lấy thẻ lương từ túi xách ra, “Cho anh giữ.”
Lộ Tinh Minh nhíu mày, trên môi nở nụ cười, “Em hào phóng vậy à.”
Vân Tri nghiêm trang: “Tiền lương sau này của em cũng cho anh, mỗi tháng anh đưa em năm trăm đồng là được rồi.”
Cô cầm tiền cũng vô ích, không bằng để lại cho Lộ Tinh Minh nuôi gia đình.
Lộ Tinh Minh cười khẽ, không khách khí lấy thẻ lương của cô, nhét vào trong túi.
Thấy tay anh hạ xuống, Vân Tri lại chà xát tay, “Chồng ~”
“…” Nũng nịu như thế chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“Để em lái xe một chút được không?” Cô giương mắt nhìn Lộ Tinh Minh, mặt đầy trông đợi.
Lộ Tinh Minh nhìn cô.
Anh nhớ lúc đầu Vân Tri học lái xe anh chịu khổ không ít, mỗi ngày vào lúc nửa đêm đều bị cô kéo ra ngoài học lái xe, sau đó vất vả mới thi đậu, nhưng một lần cũng chưa từng lái qua.
Lộ Tinh Minh cân nhắc, sau đó đồng ý: “Được rồi, cho em lái một lúc.” Anh từ từ đậu xe vào ven đường, đổi chỗ với cô.
Vân Tri thắt dây an toàn một cách nghiêm túc, hào hứng vuốt vô lăng, hít một hơi thật sâu và nhấn lên chân ga.
Cô nhấn quá mạnh, Lộ Tinh Minh loạng choạng đập đầu trực tiếp vào lưng ghế.
Lộ Tinh Minh rên rỉ.
Hôm nay chỉ sợ là không được trở về nhà.
Vân Tri lái chiếc xe xiêu vẹo, Lộ Tinh Minh ngồi bên cạnh hồi hộp.
Tay anh nắm chặt tay vịn, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được mùi vị say xe.
Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri đang lái xe, há hốc mồm, muốn nói lại thôi: “Em yêu…”
Vân Tri chỉ nhìn về phía trước, không trả lời.
Giọng Lộ Tinh Minh khô khốc, “Anh muốn làm chồng em thêm vài năm nữa.”
Vân Tri: “….”
Lộ Tinh Minh nói: “Hay là đổi lại anh đi.”
Vân Tri mất mát: Cô vừa mới có cảm giác thôi mà.
“Được rồi, đổi anh đi.” Vân Tri bất đắc dĩ dừng xe lại, mở cửa đi xuống.
Lộ Tinh Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để cô lái tiếp thì sợ hai người có mà trực tiếp lái về phía đường hoàng tuyền.
Vân Tri đang muốn lên xe đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Cô cau mày, theo âm thanh tìm kiếm.
Chỉ thấy bên đường có một bụi cỏ, một con mèo nhỏ chừng bàn tay đang co rúc.
Trông nó còn chưa được đày tháng, toàn thân khô khốc không có mấy thịt, nó đang mở to đôi mắt màu xanh kêu meo meo.
Vân Tri ngồi xuống, cẩn thận bế nó lên.
Mèo con có ngoại hình rất đặc biệt, từ đầu tới lỗ tai, còn có cái đuôi là màu vàng, có vài sợi đen xen lẫn, mặt và thân là màu trắng, chắc không được nuôi đầy đặn nên lông nó khô khan, hiện màu vàng, chùm lông rối bời.
“Meo~” Mèo con đáng thương kêu cô.
Vân Tri ôm mèo con, trong lòng lập tức mềm nhũn.
/107
|