Tiếng bước chân vang vọng bên tai, Lộ Tinh Minh đã về.
Vân Tri nắm chặt tay để cổ vũ cho bản thân, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại nhảy lên khỏi hộp, giơ tay cao: “Chúc mừng sinh nhật, em chính là quà sinh nhật của anh –!”
Giọng nói vừa dứt, bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Cô không nghe được âm thanh, cũng không cảm giác được đáp lại.
Tim Vân Tri đập thình thịch, chậm rãi mở mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy Lộ Tinh Minh mặc âu phục đứng chỗ cửa, bên cạnh là ba bốn năm người xa lạ, có nam có nữ, lúc này cũng đang nhìn cô, dáng vẻ khác nhau nhưng biểu tình giống hệt, kinh ngạc.
Toàn thân Vân Tri cứng ngắc, máu ngừng chảy, gương mặt đỏ ửng.
Cô mím môi, tay từ từ rũ xuống, lại chui vào trong hộp, không quên đóng hộp lại.
“..”
“…”
Bầu không khí càng quỷ dị.
Lộ Tinh Minh vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm.
“Chuyện này… Lần sau chúng ta quay lại đi.”
Các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu trở về, không quên vỗ vai Lộ Tinh Minh, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Không làm phiền cậu nữa, Nhan Sắt cho cậu nghỉ rồi thì mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại nhá, tiểu Lộ.”
Các đồng nghiệp để quà lại rồi rời đi, phòng khách lại trống không.
Lộ Tinh Minh khép cửa lại, giương mắt nhìn quanh.
Đồ trang trí trên rèm cửa sổ lấp lánh, tỏa ra ánh sáng làm căn phòng ấm áp rực rỡ, bánh kem trên bàn còn chưa động tới, Thất Mã ngồi xổm bên ghế nhìn đến chảy nước miếng.
Lộ Tinh Minh cởi âu phục, gấp tay áo, đi tới cô.
Tiếng giày lộc cộc, nhịp bước không nhanh cũng không chậm, cuối cùng là đứng trước cái hộp, nhìn cô từ trên cao.
Lộ Tinh Minh mở cái hộp ra.
“Em ra đi, mọi người đi rồi.”
Vân Tri im lặng, rơi nước mắt.
Cô thút tha thút thít, làm Lộ Tinh Minh càng thêm buồn cười.
Anh ho khan che giấu nụ cười, ngồi xổm xuống, mở cái hộp ra.
Vân Tri ôm đầu gối, cúi dầu im lặng khóc thầm, lông mi dày thấm nước, chóp mũi hồng hồng, vừa xấu hổ vừa giận, có vẻ khó dỗ.
“…” Xong rồi, vô cùng buồn cười.
Đầu ngón tay thon dài của Lộ Tinh Minh vuốt ve gò má mềm mại của cô, sau đó lại trượt xuống.
Cằm Vân Tri bị anh nâng lên, hai người chạm mắt, làm cô lúng túng đến mức muốn chui xuống lỗ.
“Anh… Sao anh không nói là sẽ mời mọi người về nhà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri ngước lên, vẻ mặt đáng thương.
Nhớ lại màn lúc nãy, Vân Tri lại muốn khóc.
Lộ Tinh Minh cười mỉm, “Bọn họ cứ nằng nặc đòi tới.”
Lộ Tinh Minh nói phải về nhà đón sinh nhật cùng bạn gái, mọi người tò mò nên mặt dày đi tới, ai ngờ…
Ánh mắt Lộ Tinh Minh dời xuống, thấy xương quai xanh trắng nõn, anh trầm mặc
“Đây là cái gì?” Lộ Tinh Minh cầm lấy dây thừng đen trên cổ.
“Em không biết.” Vân Tri xoa lỗ mũi,”Là đi cùng bộ đồ này.”
Lộ Tinh Minh híp mắt, kéo sợi dây một cái, Vân Tri liền bị ngã vào lòng ngực anh.
Anh cười say mê, nói âm điệu dài, “Thì ra là dùng như vậy…”
Mắt Vân Tri ửng hồng, con ngươi đen bóng luống cuống.
Lộ Tinh Minh nhắm mắt ngửi ở cổ cô: “Em lại lén dùng sữa tắm của anh rồi.”
Vân Tri nói nhỏ, “Em, em thích mà.”
Eo cô thon nhỏ, mềm mại, tỏa ra hương thơm làm người mê mẩn.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh tối sầm, không do dự bế cô lên.
Hai tay Vân Tri quàng lên cổ anh, thấp giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lộ Tinh Minh mắt vẫn nhìn thắng, nói: “Mở quà.”
Lỗ tai của cô liền nóng.
Lộ Tinh Minh ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường dành cho hai người, đầu ngón tay thon dài, thô bạo kéo cà vạt trước ngực, cúi xuống.
Anh cao lớn như một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn che hết ánh sáng.
Vân Tri khó thở, tứ chi cứng ngắc, thân thể không dám cử động.
Lộ Tinh Minh hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói âm ách, tròng mắt thâm thúy, “Cho em cơ hội cuối cùng, em nguyện ý thật không?”
Cô nhắm mắt thật chặt, từ từ gật đầu.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh lại tối sầm, nắm lấy cằm cô hôn lên.
Đôi môi mềm mại, trên môi còn có vị chanh ngọt ngào, Lộ Tinh Minh không ngừng vuốt ve mút vào, hoàn toàn vui vẻ đắm chìm.
Tiếp theo —-
Gió xuân thổi hài hòa, không cho phép quay đầu; trên giường không bật đèn thì không được hành động.
Một đêm này Lộ Tinh Minh chưa hề dừng lại.
Anh ôm cô bắt nạt trong phòng tắm, lại vào bồn tắm, cuối cùng là ở trên ghế sô pha.
Ban đầu Vân Tri còn khóc, sau đó cũng không còn sức lực để gào khoc nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trời sáng.
Ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng chiếu vào một góc.
Phòng ngủ trống rỗng, quần áo lung tung trên mặt đất cũng được dọn dẹp gọn gàng, bên người trống không, không biết Lộ Tinh Minh đã đi đâu.
Vân Tri chớp mắt, chống thân thể đau nhức ngồi dậy.
Bây giờ cô vẫn còn đau, tứ chi cứ như bị xe cán qua vậy, không đau thì nhức, không nhức thì cũng vô lực.
Cổ họng khô khan, cảm giác khan khát.
Nghĩ lại Lộ Tinh Minh làm chuyện như vậy với cô, cô liền tức giận ngã trên giường.
“Em tỉnh dậy chưa?” Cửa phòng đẩy ra, Lộ Tinh Minh cầm ly nước đi vào.
Vân Tri len lén nhìn anh.
Thí chủ đã ăn mặc chỉnh tề, không còn vẻ cầm thú như đêm qua nữa.
Bên tai Vân Tri lại đỏ, úp mặt lại không lên tiếng.
“Uống nước.”
Cô liếm môi ngẩng đầu dậy, nhận lấy ly nước uống sạch sẽ, cuối cùng trả lại cái ly trống không.
Vân Tri ngon ngoãn uống nước như thế làm Lộ Tinh Minh buồn bã, lại có cảm giác xấu.
Anh che giấu ưu tư, tay dài nhận lấy ly nước, “Cơm nấu xong rồi, em ra ăn hay để anh mang vào.” Vừa nói, ánh mắt lại trượt xuống dưới.
Vân Tri ngập ngừng, “Em ra ăn!”
Để chứng minh cô có thể, cô vén chăn lên nhảy uống giường, kết quả chưa đứng thẳng được, liền mềm nhũn ngã vào Lộ Tinh Minh.
Anh ôm lấy cô, cười nhẹ.
“Anh xin lỗi, hôm qua anh lỡ bắt nạt em quá.”
Lời xin lỗi của anh không có chút thành khẩn.
Vân Tri: “…” Đỏ mắt.
Lộ Tinh Minh tiến tới gần bên tai cô, giọng trầm thấp, “Tối nay chắc chắn nhẹ lại.”
Tối nay…
Hai chữ này làm cô muốn khóc.
“Trêu em thôi.” Lộ Tinh Minh tâm tình rất tốt.
Bả vai Vân Tri khẽ run, vẻ mặt ai oán lẩm bẩm: “Anh bắt nạt em, không để ý đến anh nữa.”
“Ngoan.” Lộ Tinh Minh vuốt tóc cô, “Sau này không như thế nữa.”
Vân Tri hít mũi, “Hôm qua anh cũng nói vậy.”
Kết quả thì sao?
Anh còn đối xử với cô như vậy, như vậy như vậy thật lâu thật lâu.
Lộ Tinh Minh chột dạ, ho khan.
Anh ôm Vân Tri vào phòng ăn, đặt cô trên ghế, bới cơm.
Vân Tri phát hiện bây giờ đã là trưa.
Cô ngủ lâu như vậy…
Để bồi thường, Lộ Tinh Minh cố ý nấu một bữa ăn ngon, đều là món cô thích.
Nhìn thức ăn đầy ắp. Vân tri thèm ăn, không kịp chờ đã cầm đũa.
Ăn hai miếng, cô hỏi, “Bánh kem hôm qua em mua anh có ăn chưa?”
Lộ Tinh Minh trầm tư mấy giây, nói, “Nếu em nói cái bánh kem trên bàn thì Thất Mã ăn nó mất rồi.”
Vân Tri không thể tin há mồm: “Cái gì?”
Lộ Tinh Minh: “Nó không chừa cho anh một miếng.”
Vân Tri: “…”
Lộ Tinh Minh: “Cả cây nến nó cũng ăn mất.”
Vân Tri: “!!!”
Lộ Tinh Minh nhún vai: “Em nghĩ xem, nếu chúng ta không cần mua nó thì còn tốt hơn.”
Ăn hết bánh kem chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là nó quét kem khắp cả nhà. Lúc sáng sớm anh đi ra thấy phòng bừa bãi, còn Thất Mã ăn no lăn lộ trên ghế sô pha.
Trên người nó toàn dính kem, chứng cứ phạm tội rõ rành rành không cần ép cung.
Tắc Ông chắc cũng có tham gia, nếu không thì nó chẳng phải núp sau lưng Thất Mã trong nhà vệ sinh mãi không ra.
Lộ Tinh Minh vừa tắm cho chó lại vừa nấu cơm, bận bịu đến giờ.
Vân Tri mím môi nhịn cười, “Ăn nến không được đâu, lát nữa em phải kiểm ra nó lại đã.”
“Ừ.” Lộ Tinh Minh đáp, yên lặng ăn cơm.
Vân Tri lặng lẽ giương mắt, nhìn người con trai anh tuấn trước mặt, đột nhiên khó mà kiềm chế bản thân mình.
Cô đến gần, hôn lên mặt anh một cái, sau đó ngoan ngoãn về chỗ ăn cơm.
Lộ Tinh Minh chậm rãi mỉm cười, nghiêng người, nâng cằm cô lên hôn xuống.
Chóp mũi hai người chạm nhau, mắt nhìn nhau, sau mấy giây thì cùng cười.
“Thí chủ thật xấu tính.” Vân Tri cách ra, “Đừng trêu em nữa.”
Lộ Tinh Minh nhìn cô, cô gái nhỏ xấu hổ đến mê người.
Anh buông chén đũa xuống, hai tay áp má cô.
Chờ Vân Tri ăn xong hai chén, hỏi, “No chưa?”
Vân Tri xoa bụng, gật đầu: “No rồi.”
Hơn cả no nữa.
Lộ Tinh Minh hài lòng gật đầu, kéo cổ tay cô, “Vậy chúng ta vận động tiêu hóa một chút.”
“…?”
“….????”
Vận động tới chiều.
Vân Tri mơ màng nằm sấp trên giường,
Người nọ thong thả nhặt quần áo lên mặc vào, nhìn sắc trời sau cửa sổ, anh nói: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Vân Tri mở mắt, lại nhắm mắt úp mặt xuống không nói.
“Nhỏ tóc giả.” Lộ Tinh Minh mặt dày đi tới, “Sao thế, lại tức giận anh à.”
“Anh làm rau xào tôm cho em nhé.”
Vân Tri suy nghĩ mấy giây, giọng nói yếu ớt, “Hai dĩa mới đủ.”
“Được, hai dĩa.” Lộ Tinh Minh vuốt tóc cô, đứng dậy ra ngoài nấu cơm.
Sau lưng, Vân Tri nhẹ nhàng gọi anh lại.
“Thí chủ.”
Lộ Tinh Minh quay đầu.
Cô núp ở trong chăn, vành mắt hồng hồng, môi ngập ngừng, nói: “Em, em thích anh.”
Lộ Tinh Minh ngơ ngẩn, cười nhẹ nhàng, “Anh biết.”
Vân Tri che gương mặt nóng hổi lại, từ từ chui vào chăn, “Anh biết là tốt rồi.”
Em thích anh, rất rất thích anh.
Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao, em thích anh bấy nhiêu.
Vân Tri nắm chặt tay để cổ vũ cho bản thân, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại nhảy lên khỏi hộp, giơ tay cao: “Chúc mừng sinh nhật, em chính là quà sinh nhật của anh –!”
Giọng nói vừa dứt, bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Cô không nghe được âm thanh, cũng không cảm giác được đáp lại.
Tim Vân Tri đập thình thịch, chậm rãi mở mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy Lộ Tinh Minh mặc âu phục đứng chỗ cửa, bên cạnh là ba bốn năm người xa lạ, có nam có nữ, lúc này cũng đang nhìn cô, dáng vẻ khác nhau nhưng biểu tình giống hệt, kinh ngạc.
Toàn thân Vân Tri cứng ngắc, máu ngừng chảy, gương mặt đỏ ửng.
Cô mím môi, tay từ từ rũ xuống, lại chui vào trong hộp, không quên đóng hộp lại.
“..”
“…”
Bầu không khí càng quỷ dị.
Lộ Tinh Minh vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm.
“Chuyện này… Lần sau chúng ta quay lại đi.”
Các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu trở về, không quên vỗ vai Lộ Tinh Minh, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Không làm phiền cậu nữa, Nhan Sắt cho cậu nghỉ rồi thì mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại nhá, tiểu Lộ.”
Các đồng nghiệp để quà lại rồi rời đi, phòng khách lại trống không.
Lộ Tinh Minh khép cửa lại, giương mắt nhìn quanh.
Đồ trang trí trên rèm cửa sổ lấp lánh, tỏa ra ánh sáng làm căn phòng ấm áp rực rỡ, bánh kem trên bàn còn chưa động tới, Thất Mã ngồi xổm bên ghế nhìn đến chảy nước miếng.
Lộ Tinh Minh cởi âu phục, gấp tay áo, đi tới cô.
Tiếng giày lộc cộc, nhịp bước không nhanh cũng không chậm, cuối cùng là đứng trước cái hộp, nhìn cô từ trên cao.
Lộ Tinh Minh mở cái hộp ra.
“Em ra đi, mọi người đi rồi.”
Vân Tri im lặng, rơi nước mắt.
Cô thút tha thút thít, làm Lộ Tinh Minh càng thêm buồn cười.
Anh ho khan che giấu nụ cười, ngồi xổm xuống, mở cái hộp ra.
Vân Tri ôm đầu gối, cúi dầu im lặng khóc thầm, lông mi dày thấm nước, chóp mũi hồng hồng, vừa xấu hổ vừa giận, có vẻ khó dỗ.
“…” Xong rồi, vô cùng buồn cười.
Đầu ngón tay thon dài của Lộ Tinh Minh vuốt ve gò má mềm mại của cô, sau đó lại trượt xuống.
Cằm Vân Tri bị anh nâng lên, hai người chạm mắt, làm cô lúng túng đến mức muốn chui xuống lỗ.
“Anh… Sao anh không nói là sẽ mời mọi người về nhà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri ngước lên, vẻ mặt đáng thương.
Nhớ lại màn lúc nãy, Vân Tri lại muốn khóc.
Lộ Tinh Minh cười mỉm, “Bọn họ cứ nằng nặc đòi tới.”
Lộ Tinh Minh nói phải về nhà đón sinh nhật cùng bạn gái, mọi người tò mò nên mặt dày đi tới, ai ngờ…
Ánh mắt Lộ Tinh Minh dời xuống, thấy xương quai xanh trắng nõn, anh trầm mặc
“Đây là cái gì?” Lộ Tinh Minh cầm lấy dây thừng đen trên cổ.
“Em không biết.” Vân Tri xoa lỗ mũi,”Là đi cùng bộ đồ này.”
Lộ Tinh Minh híp mắt, kéo sợi dây một cái, Vân Tri liền bị ngã vào lòng ngực anh.
Anh cười say mê, nói âm điệu dài, “Thì ra là dùng như vậy…”
Mắt Vân Tri ửng hồng, con ngươi đen bóng luống cuống.
Lộ Tinh Minh nhắm mắt ngửi ở cổ cô: “Em lại lén dùng sữa tắm của anh rồi.”
Vân Tri nói nhỏ, “Em, em thích mà.”
Eo cô thon nhỏ, mềm mại, tỏa ra hương thơm làm người mê mẩn.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh tối sầm, không do dự bế cô lên.
Hai tay Vân Tri quàng lên cổ anh, thấp giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lộ Tinh Minh mắt vẫn nhìn thắng, nói: “Mở quà.”
Lỗ tai của cô liền nóng.
Lộ Tinh Minh ôm cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường dành cho hai người, đầu ngón tay thon dài, thô bạo kéo cà vạt trước ngực, cúi xuống.
Anh cao lớn như một ngọn núi nhỏ, hoàn toàn che hết ánh sáng.
Vân Tri khó thở, tứ chi cứng ngắc, thân thể không dám cử động.
Lộ Tinh Minh hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói âm ách, tròng mắt thâm thúy, “Cho em cơ hội cuối cùng, em nguyện ý thật không?”
Cô nhắm mắt thật chặt, từ từ gật đầu.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh lại tối sầm, nắm lấy cằm cô hôn lên.
Đôi môi mềm mại, trên môi còn có vị chanh ngọt ngào, Lộ Tinh Minh không ngừng vuốt ve mút vào, hoàn toàn vui vẻ đắm chìm.
Tiếp theo —-
Gió xuân thổi hài hòa, không cho phép quay đầu; trên giường không bật đèn thì không được hành động.
Một đêm này Lộ Tinh Minh chưa hề dừng lại.
Anh ôm cô bắt nạt trong phòng tắm, lại vào bồn tắm, cuối cùng là ở trên ghế sô pha.
Ban đầu Vân Tri còn khóc, sau đó cũng không còn sức lực để gào khoc nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trời sáng.
Ánh nắng ban mai ấm áp len lỏi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng chiếu vào một góc.
Phòng ngủ trống rỗng, quần áo lung tung trên mặt đất cũng được dọn dẹp gọn gàng, bên người trống không, không biết Lộ Tinh Minh đã đi đâu.
Vân Tri chớp mắt, chống thân thể đau nhức ngồi dậy.
Bây giờ cô vẫn còn đau, tứ chi cứ như bị xe cán qua vậy, không đau thì nhức, không nhức thì cũng vô lực.
Cổ họng khô khan, cảm giác khan khát.
Nghĩ lại Lộ Tinh Minh làm chuyện như vậy với cô, cô liền tức giận ngã trên giường.
“Em tỉnh dậy chưa?” Cửa phòng đẩy ra, Lộ Tinh Minh cầm ly nước đi vào.
Vân Tri len lén nhìn anh.
Thí chủ đã ăn mặc chỉnh tề, không còn vẻ cầm thú như đêm qua nữa.
Bên tai Vân Tri lại đỏ, úp mặt lại không lên tiếng.
“Uống nước.”
Cô liếm môi ngẩng đầu dậy, nhận lấy ly nước uống sạch sẽ, cuối cùng trả lại cái ly trống không.
Vân Tri ngon ngoãn uống nước như thế làm Lộ Tinh Minh buồn bã, lại có cảm giác xấu.
Anh che giấu ưu tư, tay dài nhận lấy ly nước, “Cơm nấu xong rồi, em ra ăn hay để anh mang vào.” Vừa nói, ánh mắt lại trượt xuống dưới.
Vân Tri ngập ngừng, “Em ra ăn!”
Để chứng minh cô có thể, cô vén chăn lên nhảy uống giường, kết quả chưa đứng thẳng được, liền mềm nhũn ngã vào Lộ Tinh Minh.
Anh ôm lấy cô, cười nhẹ.
“Anh xin lỗi, hôm qua anh lỡ bắt nạt em quá.”
Lời xin lỗi của anh không có chút thành khẩn.
Vân Tri: “…” Đỏ mắt.
Lộ Tinh Minh tiến tới gần bên tai cô, giọng trầm thấp, “Tối nay chắc chắn nhẹ lại.”
Tối nay…
Hai chữ này làm cô muốn khóc.
“Trêu em thôi.” Lộ Tinh Minh tâm tình rất tốt.
Bả vai Vân Tri khẽ run, vẻ mặt ai oán lẩm bẩm: “Anh bắt nạt em, không để ý đến anh nữa.”
“Ngoan.” Lộ Tinh Minh vuốt tóc cô, “Sau này không như thế nữa.”
Vân Tri hít mũi, “Hôm qua anh cũng nói vậy.”
Kết quả thì sao?
Anh còn đối xử với cô như vậy, như vậy như vậy thật lâu thật lâu.
Lộ Tinh Minh chột dạ, ho khan.
Anh ôm Vân Tri vào phòng ăn, đặt cô trên ghế, bới cơm.
Vân Tri phát hiện bây giờ đã là trưa.
Cô ngủ lâu như vậy…
Để bồi thường, Lộ Tinh Minh cố ý nấu một bữa ăn ngon, đều là món cô thích.
Nhìn thức ăn đầy ắp. Vân tri thèm ăn, không kịp chờ đã cầm đũa.
Ăn hai miếng, cô hỏi, “Bánh kem hôm qua em mua anh có ăn chưa?”
Lộ Tinh Minh trầm tư mấy giây, nói, “Nếu em nói cái bánh kem trên bàn thì Thất Mã ăn nó mất rồi.”
Vân Tri không thể tin há mồm: “Cái gì?”
Lộ Tinh Minh: “Nó không chừa cho anh một miếng.”
Vân Tri: “…”
Lộ Tinh Minh: “Cả cây nến nó cũng ăn mất.”
Vân Tri: “!!!”
Lộ Tinh Minh nhún vai: “Em nghĩ xem, nếu chúng ta không cần mua nó thì còn tốt hơn.”
Ăn hết bánh kem chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là nó quét kem khắp cả nhà. Lúc sáng sớm anh đi ra thấy phòng bừa bãi, còn Thất Mã ăn no lăn lộ trên ghế sô pha.
Trên người nó toàn dính kem, chứng cứ phạm tội rõ rành rành không cần ép cung.
Tắc Ông chắc cũng có tham gia, nếu không thì nó chẳng phải núp sau lưng Thất Mã trong nhà vệ sinh mãi không ra.
Lộ Tinh Minh vừa tắm cho chó lại vừa nấu cơm, bận bịu đến giờ.
Vân Tri mím môi nhịn cười, “Ăn nến không được đâu, lát nữa em phải kiểm ra nó lại đã.”
“Ừ.” Lộ Tinh Minh đáp, yên lặng ăn cơm.
Vân Tri lặng lẽ giương mắt, nhìn người con trai anh tuấn trước mặt, đột nhiên khó mà kiềm chế bản thân mình.
Cô đến gần, hôn lên mặt anh một cái, sau đó ngoan ngoãn về chỗ ăn cơm.
Lộ Tinh Minh chậm rãi mỉm cười, nghiêng người, nâng cằm cô lên hôn xuống.
Chóp mũi hai người chạm nhau, mắt nhìn nhau, sau mấy giây thì cùng cười.
“Thí chủ thật xấu tính.” Vân Tri cách ra, “Đừng trêu em nữa.”
Lộ Tinh Minh nhìn cô, cô gái nhỏ xấu hổ đến mê người.
Anh buông chén đũa xuống, hai tay áp má cô.
Chờ Vân Tri ăn xong hai chén, hỏi, “No chưa?”
Vân Tri xoa bụng, gật đầu: “No rồi.”
Hơn cả no nữa.
Lộ Tinh Minh hài lòng gật đầu, kéo cổ tay cô, “Vậy chúng ta vận động tiêu hóa một chút.”
“…?”
“….????”
Vận động tới chiều.
Vân Tri mơ màng nằm sấp trên giường,
Người nọ thong thả nhặt quần áo lên mặc vào, nhìn sắc trời sau cửa sổ, anh nói: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Vân Tri mở mắt, lại nhắm mắt úp mặt xuống không nói.
“Nhỏ tóc giả.” Lộ Tinh Minh mặt dày đi tới, “Sao thế, lại tức giận anh à.”
“Anh làm rau xào tôm cho em nhé.”
Vân Tri suy nghĩ mấy giây, giọng nói yếu ớt, “Hai dĩa mới đủ.”
“Được, hai dĩa.” Lộ Tinh Minh vuốt tóc cô, đứng dậy ra ngoài nấu cơm.
Sau lưng, Vân Tri nhẹ nhàng gọi anh lại.
“Thí chủ.”
Lộ Tinh Minh quay đầu.
Cô núp ở trong chăn, vành mắt hồng hồng, môi ngập ngừng, nói: “Em, em thích anh.”
Lộ Tinh Minh ngơ ngẩn, cười nhẹ nhàng, “Anh biết.”
Vân Tri che gương mặt nóng hổi lại, từ từ chui vào chăn, “Anh biết là tốt rồi.”
Em thích anh, rất rất thích anh.
Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao, em thích anh bấy nhiêu.
/107
|