Thoáng qua đã đến giao thừa.
Hôm nay Hàn Lệ đã sớm về nhà Lộ Tinh Minh.
Lúc tới cậu không quên mang theo ít đồ, mua tới tận hai rổ táo.
Vân Tri thấy cậu ôm đầy trong ngực, vội vàng giúp cậu đỡ xuống.
“Cậu không có tiền mà còn mua nhiều vậy làm gì.” Nhìn các loại hộp quà chất đống thành núi, Vân Tri cũng có đau lòng.
Lúc nghỉ đông, Hàn Lệ đều ở đây làm an ninh giữ trật tự ở trường học, tiền lương một tháng cũng không đủ cho cậu sống, những thứ đồ hôm nay đương nhiên cũng tốn không ít tiền.
Hàn Lệ cởi giày vào nhà, tùy ý treo áo khoác dài lên móc áo, giọng nói dửng dưng, “Ăn tết mà, không thể đến tay không được.”
Cậu đảo mắt nhìn quanh, “Lộ Tinh Minh đâu?”
Vân Tri nói, “Ra ngoài mua thức ăn rồi.”
Đang nói chuyện thì Lộ Tinh Minh xách thức ăn đi vào.
Hai người trợn mắt nhìn, cho đến khi Hàn Lệ lên tiếng ai ui thì Lộ Tinh Minh mới rũ mắt, im lặng không nói, đứng ở cửa cởi giày.
Anh đưa đồ ăn cho Vân Tri, liếc mắt nhìn Hàn Lệ, thuận miệng hỏi, “Hôm nay không làm việc à?”
Cách nhiều năm, hai người đã có thể mặt đối mặt, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với nhau, cho dù có không vừa mắt nhau nhưng cũng không ẩu đả như thời niên thiếu bồng bột.
“Tối mai phải đi làm nhiệm vụ.”
Vân Tri đột nhiên ngẩng đầu, “Không phải mai là tết Âm lịch hả?”
Hàn Lệ bĩu môi, khá là khó chịu nói, “Quảng trường Thế kỷ muốn tổ chức lễ hội đèn lồng, mấy người chúng tôi đều bị kêu lên để giữ an ninh, từ buổi chiều lúc 6 giờ, cho nên bây giờ phải tranh thủ nghỉ ngơi.”
Quảng trường Thế kỷ là quảng trường rộng nhất ở Thượng Kinh, cho nên hoạt động lớn như vậy sẽ được tổ chức ở đó, có thể tưởng tượng được mọi người sẽ đến đó đông bao nhiêu vào dịp Tết.
Vân Tri đau lòng nhìn cậu, cuối cùng dịu dàng nói, “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì để cô nấu.”
“Chậc, vậy cô có thể nấu nhiều nhiều sủi cảo được không? Tôi muốn mang về cho các chiến hữu cùng ăn.” Cậu giương mắt nhìn cô, ánh mắt đầy mong đợi.
Vân Tri mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người vào phòng bếp.
So với Lăng Thành, hương vị Tết ở Thượng Kinh không nồng nhiệt lắm. Có lẽ vì lệnh cấm nên cả đêm giao thừa vắng lặng, cho đến khi màn đêm buông xuống thì những chiếc đèn lồng đỏ của mọi ngôi nhà bên ngoài cửa sổ mới được thắp sáng, có mấy phần không khí của năm mới.
Cả ba người trông có vẻ nhạt nhẽo trong dịp năm mới. Để tăng thêm niềm vui, Hàn Lệ đã mua một vài chai rượu vang trắng từ bên ngoài về uống cùng với Lộ Tinh Minh.
Sau khi hai ly rượu xuống bụng, cậu dần dần say.
Hàn Lệ đỏ mặt, ánh mắt mất đi tỉnh táo.
“Lộ Tinh Minh, là tại tao không có cách nào khác nữa nên mới để Vân Tri ở lại chỗ mày!” Cậu nắm chai rượu bắt đầu nói sảng, “Tao, tao biết là mày xem thường tao, nhưng mà… Nếu mày dám bắt nạt Vân Tri nhà tao thì tao chắc chắn, chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
Vân Tri đang ngồi ở đầu khác lẳng lặng ăn sủi cảo thì ngước mắt nhìn sang, nhỏ giọng nói, “Hàn Lệ, cậu say rồi.”
“Tôi không có say!” Hàn Lệ không thích người khác nói cậu say, tửu lượng cậu tốt như vậy sao có thể say được.
Để chứng minh năng lực của mình, Hàn Lệ nốc chai rượu sạch sẽ.
Mắt thường có thể thấy được da cậu dần đỏ lên, thân thể lắc lư giống như sắp trượt xuống ghế.
Rượu sẽ khiến người ta trở nên hồ đồ, cũng khiến vài người thanh tỉnh.
Hàn Lệ nhìn Vân Tri chăm chú, trong miệng lẩm bẩm, “Nhà tôi… Xin lỗi cô, bà nội tôi, cũng thật xin lỗi cô. Thật ra tôi cũng không tốt với cô, cho nên mới để cô đi như thế, Tôi… Tôi không biết quá khứ cô lại đau thương như vậy.”
“Hàn Lệ…” Vân Tri nghẹn ngào, hoàn toàn không hề nghĩ tới cậu sẽ nhắc tới chuyện năm xưa.
“Trước kia tôi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, người khác thấy tôi cũng gọi Lệ ca, vì vậy tôi thoải mái, tự cho mình có bản lĩnh, có thể tôi biết tôi chẳng là gì cả, tôi… hoàn toàn dựa vào ba tôi.”
Cậu nói càng nhiều, càng nhiều lời không giả thích được.
Vân Tri nhăn mày, đứng dậy đi tới bên người Hàn Lệ, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, “Hàn Lệ, cậu muốn đi ngủ chưa?”
Giọng Vân Tri nhẹ nhàng, dỗ cậu như một đứa trẻ.
Lông mi Hàn Lệ run rẩy, chậm rãi ngước cằm lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cậu đỏ thẫm mà ướt át, vẻ mặt non nớt như một đứa trẻ.
Hàn Lệ chớp mắt, sau lại nhắm mắt, trực tiếp dựa đầu vào lòng ngực Vân Tri.
Vân Tri sửng sốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng run run, rồi lại ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu.
Động tác này làm Lộ Tinh Minh bên cạnh ngay lập tức nhăn mặt.
—Khó chịu.
Đây là ý anh để lộ trong mắt.
“Trước kia tôi không nên khinh thường cô…” Hàn Lệ nhắm hai mắt, giọng nức nở, “Tôi không nên gọi cô là dân núi, không nên chế giễu cô ngu ngốc. Thật ra thì cô rất giỏi, mạnh hơn tôi rất nhiều, mạnh hơn nhiều lắm…”
Người nào có cuộc sống vô cùng cực khổ, có bao nhiêu khó khăn mới biết, Vân Tri lớn lên thế này mới là không dễ dàng gì.
Cậu lại nghĩ tới ngọn núi mà Vân Tri từng ở, nghĩ tới ngôi chùa kia, nghĩ tới lời nói Hàn Chúc Chúc khiến cậu biết sự thật.
Hàn Lệ ngửa đầu, đầu óc say rượu nhưng tỉnh táo hơn lúc nào hết.
“Hàn Vân Tri, cô không sai.” Ánh mắt cậu kiên định đến chói mắt, “Phải nhớ rằng, cô không hề sai.”
Vân Tri nói không ra lời.
Ánh sáng và sự khích lệ trong mắt Hàn Lệ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô không nên khóc trong năm mới, nhưng …
“Hàn Lệ, cậu hiểu chuyện rồi đó.” Vân Tri dụi mắt, cố gắng nhịn nước mắt về, nghẹn ngào, “Nhưng mà chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa.”
Hàn Lệ không nghe lời, lại kéo Vân Tri say sưa nói điều khác.
Lộ Tinh Minh một bên, mặt không cảm xúc uống nốt ly rượu còn lại, sau đó bỏ ly xuống, đứng dậy đi qua bên người Hàn Lệ.
“Bỏ ra.”
Lộ Tinh Minh tay trái kéo Hàn Lệ, bên phải kéo Vân Tri, hết sức vô tình tách hai người ra.
“Nó uống nhiều rồi, để anh đưa nó về phòng ngủ.”
Lộ Tinh Minh nói một tiếng với Vân Tri, rồi dắt Hàn Lệ vào phòng.
“Tao không có say! Còn uống được nữa!”
“Lộ Tinh Minh, mày đừng có mơ mà khiến stao kêu mày là dượng!”
“Đến khi nào Hàn Lệ tao chết đi, từ bên ngoài nhảy xuống cũng không kêu mày một tiếng dượng!”
“Lúc trước mày — mày làm tao mất hai cái răng, trả đây! Trả răng đây!”
Cậu gào thét, từng tiếng thê thảm.
Lộ Tinh Minh chịu đựng, ném cậu vào phòng ngủ của mình, tùy tiện ném lên giường, từ trên cao nhìn xuống Hàn Lệ như bùn nát.
“Dám ói lên giường thì tao giết chết mày.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lộ Tinh Minh âm trầm nói ra lời này, giọng lạnh tanh tràn đầy uy hiếp.
Hàn Lệ úp mặt xuống lảm nhảm hai tiếng, sau đó nhắm mắt không động đậy nữa.
Thấy cậu nghiêm túc, Lộ Tinh Minh hít sâu rời đi.
Sau đó anh mới nhận ra một vấn đề quan trọng.
Tối nay Hàn Lệ ngủ trên giường anh, vậy anh ngủ ở đâu?
Hôm nay Hàn Lệ đã sớm về nhà Lộ Tinh Minh.
Lúc tới cậu không quên mang theo ít đồ, mua tới tận hai rổ táo.
Vân Tri thấy cậu ôm đầy trong ngực, vội vàng giúp cậu đỡ xuống.
“Cậu không có tiền mà còn mua nhiều vậy làm gì.” Nhìn các loại hộp quà chất đống thành núi, Vân Tri cũng có đau lòng.
Lúc nghỉ đông, Hàn Lệ đều ở đây làm an ninh giữ trật tự ở trường học, tiền lương một tháng cũng không đủ cho cậu sống, những thứ đồ hôm nay đương nhiên cũng tốn không ít tiền.
Hàn Lệ cởi giày vào nhà, tùy ý treo áo khoác dài lên móc áo, giọng nói dửng dưng, “Ăn tết mà, không thể đến tay không được.”
Cậu đảo mắt nhìn quanh, “Lộ Tinh Minh đâu?”
Vân Tri nói, “Ra ngoài mua thức ăn rồi.”
Đang nói chuyện thì Lộ Tinh Minh xách thức ăn đi vào.
Hai người trợn mắt nhìn, cho đến khi Hàn Lệ lên tiếng ai ui thì Lộ Tinh Minh mới rũ mắt, im lặng không nói, đứng ở cửa cởi giày.
Anh đưa đồ ăn cho Vân Tri, liếc mắt nhìn Hàn Lệ, thuận miệng hỏi, “Hôm nay không làm việc à?”
Cách nhiều năm, hai người đã có thể mặt đối mặt, ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với nhau, cho dù có không vừa mắt nhau nhưng cũng không ẩu đả như thời niên thiếu bồng bột.
“Tối mai phải đi làm nhiệm vụ.”
Vân Tri đột nhiên ngẩng đầu, “Không phải mai là tết Âm lịch hả?”
Hàn Lệ bĩu môi, khá là khó chịu nói, “Quảng trường Thế kỷ muốn tổ chức lễ hội đèn lồng, mấy người chúng tôi đều bị kêu lên để giữ an ninh, từ buổi chiều lúc 6 giờ, cho nên bây giờ phải tranh thủ nghỉ ngơi.”
Quảng trường Thế kỷ là quảng trường rộng nhất ở Thượng Kinh, cho nên hoạt động lớn như vậy sẽ được tổ chức ở đó, có thể tưởng tượng được mọi người sẽ đến đó đông bao nhiêu vào dịp Tết.
Vân Tri đau lòng nhìn cậu, cuối cùng dịu dàng nói, “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, muốn ăn cái gì để cô nấu.”
“Chậc, vậy cô có thể nấu nhiều nhiều sủi cảo được không? Tôi muốn mang về cho các chiến hữu cùng ăn.” Cậu giương mắt nhìn cô, ánh mắt đầy mong đợi.
Vân Tri mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người vào phòng bếp.
So với Lăng Thành, hương vị Tết ở Thượng Kinh không nồng nhiệt lắm. Có lẽ vì lệnh cấm nên cả đêm giao thừa vắng lặng, cho đến khi màn đêm buông xuống thì những chiếc đèn lồng đỏ của mọi ngôi nhà bên ngoài cửa sổ mới được thắp sáng, có mấy phần không khí của năm mới.
Cả ba người trông có vẻ nhạt nhẽo trong dịp năm mới. Để tăng thêm niềm vui, Hàn Lệ đã mua một vài chai rượu vang trắng từ bên ngoài về uống cùng với Lộ Tinh Minh.
Sau khi hai ly rượu xuống bụng, cậu dần dần say.
Hàn Lệ đỏ mặt, ánh mắt mất đi tỉnh táo.
“Lộ Tinh Minh, là tại tao không có cách nào khác nữa nên mới để Vân Tri ở lại chỗ mày!” Cậu nắm chai rượu bắt đầu nói sảng, “Tao, tao biết là mày xem thường tao, nhưng mà… Nếu mày dám bắt nạt Vân Tri nhà tao thì tao chắc chắn, chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
Vân Tri đang ngồi ở đầu khác lẳng lặng ăn sủi cảo thì ngước mắt nhìn sang, nhỏ giọng nói, “Hàn Lệ, cậu say rồi.”
“Tôi không có say!” Hàn Lệ không thích người khác nói cậu say, tửu lượng cậu tốt như vậy sao có thể say được.
Để chứng minh năng lực của mình, Hàn Lệ nốc chai rượu sạch sẽ.
Mắt thường có thể thấy được da cậu dần đỏ lên, thân thể lắc lư giống như sắp trượt xuống ghế.
Rượu sẽ khiến người ta trở nên hồ đồ, cũng khiến vài người thanh tỉnh.
Hàn Lệ nhìn Vân Tri chăm chú, trong miệng lẩm bẩm, “Nhà tôi… Xin lỗi cô, bà nội tôi, cũng thật xin lỗi cô. Thật ra tôi cũng không tốt với cô, cho nên mới để cô đi như thế, Tôi… Tôi không biết quá khứ cô lại đau thương như vậy.”
“Hàn Lệ…” Vân Tri nghẹn ngào, hoàn toàn không hề nghĩ tới cậu sẽ nhắc tới chuyện năm xưa.
“Trước kia tôi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, người khác thấy tôi cũng gọi Lệ ca, vì vậy tôi thoải mái, tự cho mình có bản lĩnh, có thể tôi biết tôi chẳng là gì cả, tôi… hoàn toàn dựa vào ba tôi.”
Cậu nói càng nhiều, càng nhiều lời không giả thích được.
Vân Tri nhăn mày, đứng dậy đi tới bên người Hàn Lệ, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, “Hàn Lệ, cậu muốn đi ngủ chưa?”
Giọng Vân Tri nhẹ nhàng, dỗ cậu như một đứa trẻ.
Lông mi Hàn Lệ run rẩy, chậm rãi ngước cằm lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cậu đỏ thẫm mà ướt át, vẻ mặt non nớt như một đứa trẻ.
Hàn Lệ chớp mắt, sau lại nhắm mắt, trực tiếp dựa đầu vào lòng ngực Vân Tri.
Vân Tri sửng sốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng run run, rồi lại ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu.
Động tác này làm Lộ Tinh Minh bên cạnh ngay lập tức nhăn mặt.
—Khó chịu.
Đây là ý anh để lộ trong mắt.
“Trước kia tôi không nên khinh thường cô…” Hàn Lệ nhắm hai mắt, giọng nức nở, “Tôi không nên gọi cô là dân núi, không nên chế giễu cô ngu ngốc. Thật ra thì cô rất giỏi, mạnh hơn tôi rất nhiều, mạnh hơn nhiều lắm…”
Người nào có cuộc sống vô cùng cực khổ, có bao nhiêu khó khăn mới biết, Vân Tri lớn lên thế này mới là không dễ dàng gì.
Cậu lại nghĩ tới ngọn núi mà Vân Tri từng ở, nghĩ tới ngôi chùa kia, nghĩ tới lời nói Hàn Chúc Chúc khiến cậu biết sự thật.
Hàn Lệ ngửa đầu, đầu óc say rượu nhưng tỉnh táo hơn lúc nào hết.
“Hàn Vân Tri, cô không sai.” Ánh mắt cậu kiên định đến chói mắt, “Phải nhớ rằng, cô không hề sai.”
Vân Tri nói không ra lời.
Ánh sáng và sự khích lệ trong mắt Hàn Lệ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô không nên khóc trong năm mới, nhưng …
“Hàn Lệ, cậu hiểu chuyện rồi đó.” Vân Tri dụi mắt, cố gắng nhịn nước mắt về, nghẹn ngào, “Nhưng mà chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc nữa.”
Hàn Lệ không nghe lời, lại kéo Vân Tri say sưa nói điều khác.
Lộ Tinh Minh một bên, mặt không cảm xúc uống nốt ly rượu còn lại, sau đó bỏ ly xuống, đứng dậy đi qua bên người Hàn Lệ.
“Bỏ ra.”
Lộ Tinh Minh tay trái kéo Hàn Lệ, bên phải kéo Vân Tri, hết sức vô tình tách hai người ra.
“Nó uống nhiều rồi, để anh đưa nó về phòng ngủ.”
Lộ Tinh Minh nói một tiếng với Vân Tri, rồi dắt Hàn Lệ vào phòng.
“Tao không có say! Còn uống được nữa!”
“Lộ Tinh Minh, mày đừng có mơ mà khiến stao kêu mày là dượng!”
“Đến khi nào Hàn Lệ tao chết đi, từ bên ngoài nhảy xuống cũng không kêu mày một tiếng dượng!”
“Lúc trước mày — mày làm tao mất hai cái răng, trả đây! Trả răng đây!”
Cậu gào thét, từng tiếng thê thảm.
Lộ Tinh Minh chịu đựng, ném cậu vào phòng ngủ của mình, tùy tiện ném lên giường, từ trên cao nhìn xuống Hàn Lệ như bùn nát.
“Dám ói lên giường thì tao giết chết mày.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lộ Tinh Minh âm trầm nói ra lời này, giọng lạnh tanh tràn đầy uy hiếp.
Hàn Lệ úp mặt xuống lảm nhảm hai tiếng, sau đó nhắm mắt không động đậy nữa.
Thấy cậu nghiêm túc, Lộ Tinh Minh hít sâu rời đi.
Sau đó anh mới nhận ra một vấn đề quan trọng.
Tối nay Hàn Lệ ngủ trên giường anh, vậy anh ngủ ở đâu?
/107
|