Hàn Lệ ngậm bánh bao nóng hổi trong miệng, tay vò đầu, cúi đầu nói chuyện điện thoại hàm hồ không rõ ràng.
Thần thái cử chỉ giống như là con trai ngốc của chủ nhà.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh do dự, đang suy nghĩ có nên đến chào hỏi cậu không thì Hàn Lệ ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, rơi vào bối rối.
Qua năm giây, Hàn Lệ nuốt miếng bánh bao còn dư vào trong miệng, lau tay trên đồ một cái rồi sải bước đáp lời, “Ô, chó Lộ mày cũng ở đây à.”
Lộ Tinh Minh nhìn cái miệng nhơm nhớp của cậu, im lặng thu hồi ánh mắt, giống như là chưa thấy cái gì mà tiếp tục đi về phía trước.
“Mày cũng đi tìm Hàn vân Tri à?”
“Thật kỳ lạ, hai chúng ta chắc hẳn cũng đi cùng chuyến bay mà, sao tao lại không thấy mày nhỉ?”
“Hàn Chúc Chúc kêu tao bắt xe đi vào trấn, nhưng tao quên mất chuyến xe rồi, mày nhớ không?”
Cậu không ngừng lải nhải, lỗ tai của Lộ Tinh Minh ong ong, vốn là phiền não đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
“Im miệng.”
Anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh âm trầm, “Nói nữa coi chừng tao đánh mày.”
“…” Không thì thôi mắc mớ gì hung vậy.
Hàn Lệ chẹp miệng, hai tay cắm vào túi quần, ngoan ngoãn đi theo Lộ Tinh Minh ra trạm xe.
Hàn Lệ nhìn thấy Lộ Tinh Minh buồn rầu vì Vân Tri ra đi, đương nhiên cậu cũng sẽ không chọc Lộ Tinh Minh, trên đường an tĩnh như gà, không dám nói nhiều.
Cho đến núi Hoài Nguyệt, Hàn Lệ mới bắt đầu than phiền, “Đây là chỗ quái nào đây? Thiên tài nào nghĩ đến việc xây chùa ở chỗ này vậy.”
Đường vừa trơn trượt lại lầy lội, đi chưa được mấy bước Hàn Lệ đã bắt đầu thở dài.
“Bảo sao thể lực của Hàn Vân tri lại khỏe như vậy, nếu tao mà leo lên núi mỗi ngày chắc chắn cũng khỏe như trâu.”
Nghĩ đến cô nhỏ kia mạnh như trâu bò, Hàn Lệ không khỏi cảm thán.
Lộ Tinh Minh vẫn luôn trầm mặc.
Hai người leo núi hơn một giờ, cuối cùng cũng đến chùa Thanh Tâm.
Nhìn cái bảng cũ nát của ngôi chùa, Hàn Lệ cắn răng nghiến lợi, “Không nói tiếng nào mà chạy về đây, lát nữa để xem tôi xử lý cô thế nào.”
Lời nói như vậy, nhưng Hàn Lệ càng muốn nhìn thấy cô gái nhỏ khỏe mạnh.
Cổng không khóa, Lộ Tinh Minh đẩy cửa đi vào.
Sân không lớn, mấy cây cổ thụ đứng bên cạnh tường thấp, tuyết vừa dày vừa nặng cơ hồ như muốn nghiền nát những cành cây, mấy căn phòng bao gồm cả phật đường đều khóa.
Bọn họ lại đi ra sau, trong sân có cái giếng nước, thùng gỗ lăn lóc ở một bên, bên cạnh là những cành cây héo khô, trong mùa đông lại vô cùng thê lương.
Vẻ hoang tịch làm Lộ Tinh Minh có dự cảm xấu.
Anh thu lại ưu tư, từng bước đi đến trước cửa phòng.
Phía trên là ổ khóa bị hư, Lộ Tinh Minh mím môi, gỡ khóa đẩy cửa đi vào.
Trong phòng lạnh lẽo, trống rỗng, chỉ có mấy món đồ cũ kỹ ở bên trong,
Lộ Tinh Minh đi vào. Thấy một bức hình treo trên tường.
Một cô bé chỉ chừng 11, 12 tuổi, mặc tăng bào nhỏ đứng ở bên người đại sư hiền lành, cười sáng lạn, trong mắt như tỏa ra nắng ấm.
Cô bé rõ ràng là cười đơn thuần xinh xắn như vậy, nhưng lúc này lại như vết dao cứa vào tim Lộ Tinh Minh.
“Lộ Tinh Minh, ở đây có bức thư này, hình như là cho mày.”
Hàn lệ cũng đã biết Vân Tri đi rồi, giọng cậu hạ thấp, ánh mắt cũng buồn bã.
Lộ Tinh Minh nhận lấy bức thư, trên phong bì là chữ viết thanh tú của cô gái [Gửi Lộ Tinh Minh].
Cô như tựa hồ đoán được Lộ Tinh Minh sẽ đến tìm mình.
Lộ Tinh Minh chậm rãi ngồi trên băng ghế, bóc phong bì ra.
[ Gửi thí chủ,
Em biết anh sẽ đến tìm em, nhưng lúc anh thấy bức thư này, là lúc em đã đi đến phương nam xa xôi rồi, cùng với sư phụ.
Thời tiết giá rét, thì chủ phải mặc đồ mà em đã đan cho anh đấy, tuyệt đối không được cảm lạnh; nếu như vô tình bị bệnh thì thuốc cảm ở ngăn kéo thứ ba bàn đọc sách của anh; vết thương của Thất Mã đã khỏi hẳn chưa? Bọn nó tinh nghịch anh phải chăm sóc cho tụi nó; em đi vội vàng quá chưa kịp chào tạm biệt ông Lý, nhưng em tin chắc rằng anh sẽ nói thay giúp em rồi, đúng không? Cuối cùng, xin anh hãy quan tâm đến Hàn Lệ thêm một chút, đừng để cậu ấy nói tục, không được đánh nhau, học tập thật giỏi mới là chuyện cần thiết.
Em biết, em có thể làm phiền anh thêm một lần nữa.]
Đọc đến đây, Lộ Tinh Minh nhẹ hừ.
Phiền.
Rất phiền.
Về nhà anh sẽ bỏ hai con chó vào nồi hầm, lại đánh Hàn Lệ.
Cô ra đi dễ dàng như vậy để anh ở lại làm việc, trên đời này có chuyện đẹp nào như vậy sao?
Nhìn xuống dưới, tất cả căm giận của Lọ Tinh Minh cũng hóa thành đau tim khổ sở.
[ Em hay mắc cỡ, có nhiều lời không dám nói trước mặt với anh. Thật ra thì từ lâu em đã cố ý làm phiền anh, bởi vì muốn thí chủ để ý đến em.
Không phải em cố ý đi mà không từ biệt, chỉ là bởi vì sư phụ bị bệnh.
Từ lúc mới sinh ra, sư phụ đã dưỡng dục em, cho nên lúc sư phụ rời đi em cũng phải ở bên sư phụ.
Anh yên tâm, em sẽ không khóc, nhưng nếu như không nhịn được, thì cũng đã có Ngôi sao bên cạnh em, chính là con thỏ anh để lại cho em đấy, em vẫn luôn mang theo bên người, giống như anh vẫn còn ở bên cạnh em vậy.
Em phải lớn lên, phải kiên cường, phải trở nên đủ ưu tú để lại về bên anh, trong khoảng thời gian này, thí chủ cũng phải học tập thật giỏi, hoàn thành mơ ước của anh, lúc nào em cũng tin rằng anh là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, không có gì có thể làm khó anh được.
Mặc dù con đường còn dài, nhưng lòng em vẫn luôn hướng về anh.
Vân Tri gửi.]
Trên giấy có mấy giọt nước mắt đã khô, làm chữ viết lem đi.
Chắc hẳn lúc viết bức thư này cô đã rất đau khổ.
Yết hầu Lộ Tinh Minh động đậy, lông mi dài che khuất đôi mắt ửng đỏ.
“Này, cô ấy nói gì?”
Âm thanh của Hàn Lệ làm Lộ Tinh Minh tỉnh hồn.
Anh hít sâu, thần sắc bất động lau nước mắt ở khóe mắt, dè dặt cất bức thư vào bên trong túi đeo lưng, xoay người đi ra cửa.
Hàn Lệ ngẩn ra, cuống cuồng đuổi theo, “Tao nói với mày đấy, Hàn Vân Tri nói muốn đi đâu sao?”
“Không có.”
“À còn nữa, cho mày nhìn cái này.”
Hàn Lệ đột nhiên rút tấm ảnh cũ trong túi ra đưa tới, vui vẻ nói. “Cái này hình như là Hàn Vân Tri khi còn nhỏ, thật đáng yêu ~”
Lộ Tinh Minh vốn không nhúc nhích, nghe vậy thì lập tức dừng chân, nghiêng đầu nhìn sang,
Trên tay Hàn Lệ là hình của Vân Tri lúc 3 tuổi.
Cục bông trắng nõn mặc tăng bào nhỏ, đầu không có tóc, nhỏ xíu quỳ ngồi trên đệm ngủ gà ngủ gật, trước mặt cô bé là cái mỏ, cây gậy nhỏ trên tay rơi ra.
Thật đáng yêu,
Làm người ta phải mềm lòng.
Đầu ngón tay lạnh như băng của Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tròn vo, vẻ mặt càng thêm sinh động,
“Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì…”
Lúc Hàn Lệ định cầm hình về thì Lộ Tinh Minh giật lấy, quang minh chính đại nhét vào trong ví tiền của mình.
Hàn Lệ: “???”
Lộ Tinh Minh làm bộ không thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu, mắt nhìn thẳng, sải bước đi ra ngoài.
“Ê… Này, Lộ Tinh Minh, mày có biết xấu hổ là gì không? Đó là hình của cô bố mày!”
Lộ Tinh Minh cầm chặt ví tiền, sợ Hàn Lệ giật lấy.
Hàn Lệ vò đầu, không thèm tranh đoạt, lười biếng hỏi, “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Anh nói, “Về nhà đọc sách.” Dừng lại, giọng uy hiếp, “Mày với tao, học không giỏi thì bị đánh chết đấy.”
Hàn Lệ ngơ ngác, “Gì?”
“Thi đại học.” Lộ Tinh Minh dừng lại, tiếp tục uy hiếp, “Thi không đậu thì tao đánh chết mày.”
Dù sao cũng là “cháu vợ tương lai”, cho dù không tình nguyện anh cũng phải chăm sóc đứa cháu duy nhất này.
Hàn Lệ cau mày, cái này là cái gì? Làm gì cũng muốn đánh chết cậu.
“Vậy chúng ta không đi tìm Hàn Vân Tri sao?”
Lộ Tinh Minh đi rất xa, giọng nói lạnh lùng, tiếng nói vang vọng trong núi, “Cô ấy sẽ trở lại.”
Đường anh đang đi cũng chính là đường Vân Tri đã từng đi, đám mây trên đỉnh đầu cũng đã từng xuất hiện ở bầu trời của cô.
Hai người họ ở cùng một thế giới, hai người họ nhất định sẽ gặp lại.
Lộ Tinh Minh phải tập trở nên mạnh mẽ, dùng bờ lưng của mình để xây dựng bến đỗ mới cho cô.
Khi đó.
Anh sẽ không để cô đi, cho dù là nửa bước.
Nửa năm qua Vân Tri cùng sư phụ đi chơi tứ phương, bọn họ đi qua sông núi ở trong trấn nhỏ, cũng đi qua thôn trang mộc mạc dân dã, cuộc sống du lịch tuy cực khổ nhưng cũng rất hạnh phúc.
Vào thu, sức khỏe của đại sư Liễu Thiền càng yếu, đầu tiên là sốt cao, tiếp theo là thường xuyên ho khan, thân thể lúc tốt lúc xấu, thời khắc hành hạ nội tâm Vân Tri. Lúc đi trên đường qua một thành phố ở phương nam, đại sư Liễu Thiền đã gặp người bạn mà ông đã không thấy trong nhiều năm. Đối phương bây giờ đã là trụ trì, lớn hơn ông vài tuổi, lúc còn trẻ được đại sư Liễu Thiền giúp đỡ, vẫn luôn nhớ ân tình cho đến bây giờ, sau khi biết được tình cảnh của ông, đối phương không hề do dự mà để ông và Vân Tri ở lại chùa, lần này là ở 2 năm.
Vân Tri ở thành phố này học lại, thi vào Đại học.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc thi vào Đại học, đại sư Liễu Thiền ốm yếu đột nhiên có tinh thần trở lại, tạm biệt bạn tốt, thu xếp hành lý xong cùng Vân Tri trở lại chùa Thanh Tâm trấn Hoài Nguyệt.
Núi Hoài Nguyệt mùa này khí hậu dễ chịu, đẹp như tiên cảnh.
Lúc lên núi, ông đột nhiên dừng bước giơ tay với vân Tri, “Lại đây, để sư phụ dẫn con đi.”
Vân Tri kéo tay sư phụ, tựa như lúc bé đi bên người ông.
Trong rừng núi tĩnh lặng, ông đi hai bước thì bắt đầu ho, nhưng cố nén.
Vân Tri cay mắt.
Cô phát hiện ra, sư phụ ngày xưa cao ngất hôm nay chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, một ngày lại một một ngày bị bệnh hành hạ làm sư phụ trơ gầy cả xương, đôi bàn tay nắm chặt tay cô vừa khô khốc vừa run rẩy, lại không có lực như lúc trước.
Sư phụ già rồi.
Sự thật này làm hốc mũi Vân Tri chua xót, cổ họng phát trướng.
“Vân Tri dẫn sư phụ.” Cô rút tay ra, nắm chặt tay ông, giống như lúc còn bé sư phụ nắm tay cô vậy.
“Sư phụ, sau này con muốn kết hôn.”
Đại sư Liễu Thiền quan sát ánh mắt của cô, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của vân Tri nghiêm túc, “Con phải sinh tiểu bảo bảo, sinh tiểu bảo bảo nuôi ở trong chùa, gọi sư phụ là ông ngoại.”
Đại sư Liễu Thiền cười nhẹ, cưng chiều lắc đầu, “Trong chùa không được nuôi trẻ nhỏ nữa, cẩn thận các sư tổ tức giận.”
Vân Tri nhìn các nếp nhăn trên mặt ông, vẻ mặt hoảng hốt mấy giây, nước mắt rơi xuống. Cô sợ sư phụ thấy, thì vội vàng xoay người lau đi nước mắt.
Nhưng mà nước mắt của cô vẫn không thể nào lừa gạt được sư phụ luôn nhìn cô lớn lên.
Sư phụ lắc đầu, kéo tay cô vỗ vỗ, bất đắc dĩ nói,”Tốt lắm, tốt lắm, sư phụ sẽ chờ tiểu bảo bảo của con.”
Chùa Thanh Tâm dần hiện ra trước mắt, Vân Tri bước chậm lại.
“Sư phụ.”
“Ừ?”
“Cảm ơn sư phụ đã nuôi dưỡng con.”
“Vân Tri.” Sư phụ cũng kêu cô.
“Con đây.”
“Không cần cảm ơn.” Ông nói, “Đây là chuyện của một người ba phải làm.”
Trời bắt đầu tối, gió nhẹ khẽ thổi.
Đêm khuya lúc 0h, đại sư Liễu Thiền qua đời trong chùa Thanh Tâm, hưởng dương bảy mươi tuổi.
Đêm khuya lúc 0h, một người con gái mất đi một người ba.
Thần thái cử chỉ giống như là con trai ngốc của chủ nhà.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh do dự, đang suy nghĩ có nên đến chào hỏi cậu không thì Hàn Lệ ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, rơi vào bối rối.
Qua năm giây, Hàn Lệ nuốt miếng bánh bao còn dư vào trong miệng, lau tay trên đồ một cái rồi sải bước đáp lời, “Ô, chó Lộ mày cũng ở đây à.”
Lộ Tinh Minh nhìn cái miệng nhơm nhớp của cậu, im lặng thu hồi ánh mắt, giống như là chưa thấy cái gì mà tiếp tục đi về phía trước.
“Mày cũng đi tìm Hàn vân Tri à?”
“Thật kỳ lạ, hai chúng ta chắc hẳn cũng đi cùng chuyến bay mà, sao tao lại không thấy mày nhỉ?”
“Hàn Chúc Chúc kêu tao bắt xe đi vào trấn, nhưng tao quên mất chuyến xe rồi, mày nhớ không?”
Cậu không ngừng lải nhải, lỗ tai của Lộ Tinh Minh ong ong, vốn là phiền não đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
“Im miệng.”
Anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh âm trầm, “Nói nữa coi chừng tao đánh mày.”
“…” Không thì thôi mắc mớ gì hung vậy.
Hàn Lệ chẹp miệng, hai tay cắm vào túi quần, ngoan ngoãn đi theo Lộ Tinh Minh ra trạm xe.
Hàn Lệ nhìn thấy Lộ Tinh Minh buồn rầu vì Vân Tri ra đi, đương nhiên cậu cũng sẽ không chọc Lộ Tinh Minh, trên đường an tĩnh như gà, không dám nói nhiều.
Cho đến núi Hoài Nguyệt, Hàn Lệ mới bắt đầu than phiền, “Đây là chỗ quái nào đây? Thiên tài nào nghĩ đến việc xây chùa ở chỗ này vậy.”
Đường vừa trơn trượt lại lầy lội, đi chưa được mấy bước Hàn Lệ đã bắt đầu thở dài.
“Bảo sao thể lực của Hàn Vân tri lại khỏe như vậy, nếu tao mà leo lên núi mỗi ngày chắc chắn cũng khỏe như trâu.”
Nghĩ đến cô nhỏ kia mạnh như trâu bò, Hàn Lệ không khỏi cảm thán.
Lộ Tinh Minh vẫn luôn trầm mặc.
Hai người leo núi hơn một giờ, cuối cùng cũng đến chùa Thanh Tâm.
Nhìn cái bảng cũ nát của ngôi chùa, Hàn Lệ cắn răng nghiến lợi, “Không nói tiếng nào mà chạy về đây, lát nữa để xem tôi xử lý cô thế nào.”
Lời nói như vậy, nhưng Hàn Lệ càng muốn nhìn thấy cô gái nhỏ khỏe mạnh.
Cổng không khóa, Lộ Tinh Minh đẩy cửa đi vào.
Sân không lớn, mấy cây cổ thụ đứng bên cạnh tường thấp, tuyết vừa dày vừa nặng cơ hồ như muốn nghiền nát những cành cây, mấy căn phòng bao gồm cả phật đường đều khóa.
Bọn họ lại đi ra sau, trong sân có cái giếng nước, thùng gỗ lăn lóc ở một bên, bên cạnh là những cành cây héo khô, trong mùa đông lại vô cùng thê lương.
Vẻ hoang tịch làm Lộ Tinh Minh có dự cảm xấu.
Anh thu lại ưu tư, từng bước đi đến trước cửa phòng.
Phía trên là ổ khóa bị hư, Lộ Tinh Minh mím môi, gỡ khóa đẩy cửa đi vào.
Trong phòng lạnh lẽo, trống rỗng, chỉ có mấy món đồ cũ kỹ ở bên trong,
Lộ Tinh Minh đi vào. Thấy một bức hình treo trên tường.
Một cô bé chỉ chừng 11, 12 tuổi, mặc tăng bào nhỏ đứng ở bên người đại sư hiền lành, cười sáng lạn, trong mắt như tỏa ra nắng ấm.
Cô bé rõ ràng là cười đơn thuần xinh xắn như vậy, nhưng lúc này lại như vết dao cứa vào tim Lộ Tinh Minh.
“Lộ Tinh Minh, ở đây có bức thư này, hình như là cho mày.”
Hàn lệ cũng đã biết Vân Tri đi rồi, giọng cậu hạ thấp, ánh mắt cũng buồn bã.
Lộ Tinh Minh nhận lấy bức thư, trên phong bì là chữ viết thanh tú của cô gái [Gửi Lộ Tinh Minh].
Cô như tựa hồ đoán được Lộ Tinh Minh sẽ đến tìm mình.
Lộ Tinh Minh chậm rãi ngồi trên băng ghế, bóc phong bì ra.
[ Gửi thí chủ,
Em biết anh sẽ đến tìm em, nhưng lúc anh thấy bức thư này, là lúc em đã đi đến phương nam xa xôi rồi, cùng với sư phụ.
Thời tiết giá rét, thì chủ phải mặc đồ mà em đã đan cho anh đấy, tuyệt đối không được cảm lạnh; nếu như vô tình bị bệnh thì thuốc cảm ở ngăn kéo thứ ba bàn đọc sách của anh; vết thương của Thất Mã đã khỏi hẳn chưa? Bọn nó tinh nghịch anh phải chăm sóc cho tụi nó; em đi vội vàng quá chưa kịp chào tạm biệt ông Lý, nhưng em tin chắc rằng anh sẽ nói thay giúp em rồi, đúng không? Cuối cùng, xin anh hãy quan tâm đến Hàn Lệ thêm một chút, đừng để cậu ấy nói tục, không được đánh nhau, học tập thật giỏi mới là chuyện cần thiết.
Em biết, em có thể làm phiền anh thêm một lần nữa.]
Đọc đến đây, Lộ Tinh Minh nhẹ hừ.
Phiền.
Rất phiền.
Về nhà anh sẽ bỏ hai con chó vào nồi hầm, lại đánh Hàn Lệ.
Cô ra đi dễ dàng như vậy để anh ở lại làm việc, trên đời này có chuyện đẹp nào như vậy sao?
Nhìn xuống dưới, tất cả căm giận của Lọ Tinh Minh cũng hóa thành đau tim khổ sở.
[ Em hay mắc cỡ, có nhiều lời không dám nói trước mặt với anh. Thật ra thì từ lâu em đã cố ý làm phiền anh, bởi vì muốn thí chủ để ý đến em.
Không phải em cố ý đi mà không từ biệt, chỉ là bởi vì sư phụ bị bệnh.
Từ lúc mới sinh ra, sư phụ đã dưỡng dục em, cho nên lúc sư phụ rời đi em cũng phải ở bên sư phụ.
Anh yên tâm, em sẽ không khóc, nhưng nếu như không nhịn được, thì cũng đã có Ngôi sao bên cạnh em, chính là con thỏ anh để lại cho em đấy, em vẫn luôn mang theo bên người, giống như anh vẫn còn ở bên cạnh em vậy.
Em phải lớn lên, phải kiên cường, phải trở nên đủ ưu tú để lại về bên anh, trong khoảng thời gian này, thí chủ cũng phải học tập thật giỏi, hoàn thành mơ ước của anh, lúc nào em cũng tin rằng anh là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, không có gì có thể làm khó anh được.
Mặc dù con đường còn dài, nhưng lòng em vẫn luôn hướng về anh.
Vân Tri gửi.]
Trên giấy có mấy giọt nước mắt đã khô, làm chữ viết lem đi.
Chắc hẳn lúc viết bức thư này cô đã rất đau khổ.
Yết hầu Lộ Tinh Minh động đậy, lông mi dài che khuất đôi mắt ửng đỏ.
“Này, cô ấy nói gì?”
Âm thanh của Hàn Lệ làm Lộ Tinh Minh tỉnh hồn.
Anh hít sâu, thần sắc bất động lau nước mắt ở khóe mắt, dè dặt cất bức thư vào bên trong túi đeo lưng, xoay người đi ra cửa.
Hàn Lệ ngẩn ra, cuống cuồng đuổi theo, “Tao nói với mày đấy, Hàn Vân Tri nói muốn đi đâu sao?”
“Không có.”
“À còn nữa, cho mày nhìn cái này.”
Hàn Lệ đột nhiên rút tấm ảnh cũ trong túi ra đưa tới, vui vẻ nói. “Cái này hình như là Hàn Vân Tri khi còn nhỏ, thật đáng yêu ~”
Lộ Tinh Minh vốn không nhúc nhích, nghe vậy thì lập tức dừng chân, nghiêng đầu nhìn sang,
Trên tay Hàn Lệ là hình của Vân Tri lúc 3 tuổi.
Cục bông trắng nõn mặc tăng bào nhỏ, đầu không có tóc, nhỏ xíu quỳ ngồi trên đệm ngủ gà ngủ gật, trước mặt cô bé là cái mỏ, cây gậy nhỏ trên tay rơi ra.
Thật đáng yêu,
Làm người ta phải mềm lòng.
Đầu ngón tay lạnh như băng của Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tròn vo, vẻ mặt càng thêm sinh động,
“Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì…”
Lúc Hàn Lệ định cầm hình về thì Lộ Tinh Minh giật lấy, quang minh chính đại nhét vào trong ví tiền của mình.
Hàn Lệ: “???”
Lộ Tinh Minh làm bộ không thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu, mắt nhìn thẳng, sải bước đi ra ngoài.
“Ê… Này, Lộ Tinh Minh, mày có biết xấu hổ là gì không? Đó là hình của cô bố mày!”
Lộ Tinh Minh cầm chặt ví tiền, sợ Hàn Lệ giật lấy.
Hàn Lệ vò đầu, không thèm tranh đoạt, lười biếng hỏi, “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Anh nói, “Về nhà đọc sách.” Dừng lại, giọng uy hiếp, “Mày với tao, học không giỏi thì bị đánh chết đấy.”
Hàn Lệ ngơ ngác, “Gì?”
“Thi đại học.” Lộ Tinh Minh dừng lại, tiếp tục uy hiếp, “Thi không đậu thì tao đánh chết mày.”
Dù sao cũng là “cháu vợ tương lai”, cho dù không tình nguyện anh cũng phải chăm sóc đứa cháu duy nhất này.
Hàn Lệ cau mày, cái này là cái gì? Làm gì cũng muốn đánh chết cậu.
“Vậy chúng ta không đi tìm Hàn Vân Tri sao?”
Lộ Tinh Minh đi rất xa, giọng nói lạnh lùng, tiếng nói vang vọng trong núi, “Cô ấy sẽ trở lại.”
Đường anh đang đi cũng chính là đường Vân Tri đã từng đi, đám mây trên đỉnh đầu cũng đã từng xuất hiện ở bầu trời của cô.
Hai người họ ở cùng một thế giới, hai người họ nhất định sẽ gặp lại.
Lộ Tinh Minh phải tập trở nên mạnh mẽ, dùng bờ lưng của mình để xây dựng bến đỗ mới cho cô.
Khi đó.
Anh sẽ không để cô đi, cho dù là nửa bước.
Nửa năm qua Vân Tri cùng sư phụ đi chơi tứ phương, bọn họ đi qua sông núi ở trong trấn nhỏ, cũng đi qua thôn trang mộc mạc dân dã, cuộc sống du lịch tuy cực khổ nhưng cũng rất hạnh phúc.
Vào thu, sức khỏe của đại sư Liễu Thiền càng yếu, đầu tiên là sốt cao, tiếp theo là thường xuyên ho khan, thân thể lúc tốt lúc xấu, thời khắc hành hạ nội tâm Vân Tri. Lúc đi trên đường qua một thành phố ở phương nam, đại sư Liễu Thiền đã gặp người bạn mà ông đã không thấy trong nhiều năm. Đối phương bây giờ đã là trụ trì, lớn hơn ông vài tuổi, lúc còn trẻ được đại sư Liễu Thiền giúp đỡ, vẫn luôn nhớ ân tình cho đến bây giờ, sau khi biết được tình cảnh của ông, đối phương không hề do dự mà để ông và Vân Tri ở lại chùa, lần này là ở 2 năm.
Vân Tri ở thành phố này học lại, thi vào Đại học.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc thi vào Đại học, đại sư Liễu Thiền ốm yếu đột nhiên có tinh thần trở lại, tạm biệt bạn tốt, thu xếp hành lý xong cùng Vân Tri trở lại chùa Thanh Tâm trấn Hoài Nguyệt.
Núi Hoài Nguyệt mùa này khí hậu dễ chịu, đẹp như tiên cảnh.
Lúc lên núi, ông đột nhiên dừng bước giơ tay với vân Tri, “Lại đây, để sư phụ dẫn con đi.”
Vân Tri kéo tay sư phụ, tựa như lúc bé đi bên người ông.
Trong rừng núi tĩnh lặng, ông đi hai bước thì bắt đầu ho, nhưng cố nén.
Vân Tri cay mắt.
Cô phát hiện ra, sư phụ ngày xưa cao ngất hôm nay chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, một ngày lại một một ngày bị bệnh hành hạ làm sư phụ trơ gầy cả xương, đôi bàn tay nắm chặt tay cô vừa khô khốc vừa run rẩy, lại không có lực như lúc trước.
Sư phụ già rồi.
Sự thật này làm hốc mũi Vân Tri chua xót, cổ họng phát trướng.
“Vân Tri dẫn sư phụ.” Cô rút tay ra, nắm chặt tay ông, giống như lúc còn bé sư phụ nắm tay cô vậy.
“Sư phụ, sau này con muốn kết hôn.”
Đại sư Liễu Thiền quan sát ánh mắt của cô, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của vân Tri nghiêm túc, “Con phải sinh tiểu bảo bảo, sinh tiểu bảo bảo nuôi ở trong chùa, gọi sư phụ là ông ngoại.”
Đại sư Liễu Thiền cười nhẹ, cưng chiều lắc đầu, “Trong chùa không được nuôi trẻ nhỏ nữa, cẩn thận các sư tổ tức giận.”
Vân Tri nhìn các nếp nhăn trên mặt ông, vẻ mặt hoảng hốt mấy giây, nước mắt rơi xuống. Cô sợ sư phụ thấy, thì vội vàng xoay người lau đi nước mắt.
Nhưng mà nước mắt của cô vẫn không thể nào lừa gạt được sư phụ luôn nhìn cô lớn lên.
Sư phụ lắc đầu, kéo tay cô vỗ vỗ, bất đắc dĩ nói,”Tốt lắm, tốt lắm, sư phụ sẽ chờ tiểu bảo bảo của con.”
Chùa Thanh Tâm dần hiện ra trước mắt, Vân Tri bước chậm lại.
“Sư phụ.”
“Ừ?”
“Cảm ơn sư phụ đã nuôi dưỡng con.”
“Vân Tri.” Sư phụ cũng kêu cô.
“Con đây.”
“Không cần cảm ơn.” Ông nói, “Đây là chuyện của một người ba phải làm.”
Trời bắt đầu tối, gió nhẹ khẽ thổi.
Đêm khuya lúc 0h, đại sư Liễu Thiền qua đời trong chùa Thanh Tâm, hưởng dương bảy mươi tuổi.
Đêm khuya lúc 0h, một người con gái mất đi một người ba.
/107
|