Bên trong phòng ngủ là một mùi hôi thối, rèm cửa sổ kín mít không lọt một tia sáng. Ở trong hoàn cảnh ẩm ướt như thế này, ông lão bị trói trên giường bằng dây vải, gương mặt gầy gò, khô khốc, đứng trước mặt ông là người chăm sóc với dáng vẻ ngang ngược.
Gương mặt bà ta dữ tợn, cưỡng ép ông ăn chén cháo lạnh ngắt cầm trên tay.
“Ông già này, ông có chịu ăn hay không!”
“Không ăn thì cho chết ông luôn!”
Bà ta còn chưa phát hiện có người đi vào, móng tay dài hung hang bấm trên người ông Lý một cái, ông không phát ra âm thanh nào, cau mày mặc bà ta ngược đãi.
Hình ảnh ở trước mắt làm Vân Tri muốn nổ tung, lý trí không còn, sải bước tiến lên nắm lấy tay của bà ta, dùng lực mạnh mẽ đẩy bà ta ngã trên mặt đất.
Chén đũa trên tay bà ta không cầm vững chắc, vỡ trên mặt đất phát ra một tiếng thanh thúy.
“Bà đang làm gì với ông Lý thế hả!” Vân Tri tức giận đến mức vành mắt sắp nứt ra, giọng nói mềm mại ngày xưa bây giờ đã trở nên hung hăng.
“Ông Lý, ông có sao không?”
Ông lão nằm trên giường hô hấp khó khăn, giống như bị trúng độc, môi bầm tím.
Vân Tri đến gần mới thấy rõ. Trên người ông đầy vết thương, hẳn là đã bị ngược đãi lâu rồi.
Tim cô thắt lại.
Kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
“Ông Lý, ông đừng sợ, Vân Tri sẽ bảo vệ ông.” Cô dùng sức nháy mắt, run rẩy cởi dây trói ra cho ông, ngay sau đó lấy điện thoại định báo cảnh sát.
Lúc này người chăm sóc nằm trên mặt đất đã phản ứng lại, bà ta nhìn ra ý đồ của Vân Tri, chẳng màng đến việc ngã đến đau xương, xông lên nắm lấy tóc Vân Tri, trong miệng không ngừng chửi rủa, “Con nhỏ này mày muốn làm gì, đây là nhà mày à!”
Bà ta nắm rất chặt, Vân Tri biết không thể thoát ra nên lùi về sau, đầu tóc căng chặt thoáng lại lỏng hơn, tóc giả rớt xuống, người đàn bà cầm tóc giả trên tay, nhìn chằm chằm vào đầu trọc của Vân Tri không kịp hoàn hồn.
Vân Tri ưỡn ngực, cằm giương cao, giọng nói đắc ý: “Chắc bà không biết là tôi không có tóc.”
Người chăm sóc hốt hoảng, bà ta nuốt nước miếng, nhìn ông Lý đang bất tỉnh nằm trên giường, lui về sau định bỏ chạy.
“Tắc Ông, Thất Mã –”
Một tiếng gọi của Vân Tri, hai con chó từ cửa chạy vọt vào, không hề do dự mà quật ngã bà ta ngã nhào xuống đất.
Người chăm sóc bị hai con chó gắt gao đè xuống không thể cử động.
Hai con chó nhe răng nanh, ánh mắt hung ác làm bà ta run bần bật.
Vân Tri gọi 110 rồi 120, lúc đợi xe cứu thương đến, cô cẩn thận lau mùi hôi trên người ông Lý.
Người chăm sóc bị hai con chó đè nhưng thấy hai con chó không có ý định cắn, với cả Vân Tri đnag nói chuyện với cảnh sát chỉ để dọa bà ta, bây giờ nghĩ lại nên chạy nhanh, không nhiều lời, ngón tay bà ta cầm một miếng sứ bị vỡ từ chén ra, chuẩn bị đâm vào mắt Tắc Ông.
“Gâu—!”
Thất Mã đột nhiên vọt lại đẩy Tắc Ông ra, tay bà ta bị hụt.
Động tĩnh này không tránh được ánh mắt của Vân Tri, cô xoay người đá vào cánh tay của bà ta, đối phương kêu thảm thiết, mảnh sứ bay ra.
“Đồ xấu xa, tiện nhân!”
Bà ta không hành động thì thôi, đã hành động thì làm đến cùng, nhào lên muốn bóp cổ cô.
Vân Tri tay nhỏ mà có lực, vật bà ta dễ như trở bàn tay, kết quả người nọ nghiêng ngã, đột nhiên mất trọng lực, nhưng nắm lấy tay Vân Tri cắn lấy.
Bà ta cắn rất mạnh, da thịt trên mặt cũng lay động theo.
Máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
Vân Tri đau đến tê dại, lỗ tai ong ong, sau ba giây ngắn ngủi, cô không do dự mà ra lệnh cho Thất Mã.
Nhận được lệnh của chủ nhân, Thất Mã lập tức nhảy lên cắn vào bắp đùi của bà ta.
“Á—-!”
Bà ta kêu thảm thiết, té xuống đất lăn lộn.
Thất Mã không chịu nhả ra, cắn vào bắp đùi rồi kéo lê trên đất, sàn nhà nhanh chóng dính đầy máu, giọng nói của bà ta ngày càng nhỏ dần.
“Thất Mã, dừng lại.”
Thất Mã nhả ra.
“Ngồi xuống.”
Nó khôn khéo ngồi bên cạnh chân Vân Tri.
“Chó ngoan…” Vân Tri xoa đầu nó, nâng cánh tay run rẩy xem vết thương.
Cánh tay nhỏ của cô đã sưng lên, chỗ bị cắn như thịt hư, bầm tím lên cả.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Tri rút khăn giấy che vết thương đi mở cửa.
Cảnh sát và nhân viên y tế bước vào.
“Là cháu báo cảnh sát?”
Vân Tri gật đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Ông Lý.. Ông Lý không khỏe, mọi người cứu ông trước đi ạ.”
Lúc này cô mới thấy sợ hãi, đôi mắt đỏ lên rồi nước mắt rơi xuống.
Nhân viên y tế mang cáng vào, khi họ thấy khung cảnh bên trong thì sửng sốt, sau đó đưa ông Lý bất tỉnh và người chăm sóc đi ra ngoài.
Cảnh sát nhìn vết thương trên tay cô, không hỏi mà chỉ dịu dàng an ủi: “Cô bé đừng sợ, cháu cũng đi bệnh viện đi, có chuyện gì lát nữa nói.”
Vân Tri trấn an Tắc Ông, Thất Mã, đến bệnh viện với cảnh sát.
Bà ta cắn rất nặng, cô trầm mặc để bác sĩ khử trùng vết thương, khâu lại, đau đến toát mồ hôi cũng không dám lên tiếng.
Sau khi băng bó, bác sĩ để y tá cô uống thuốc hạ sốt.
Cảnh sát nhanh chóng vào phòng bệnh, Vân Tri ngồi trên giường, nháy mắt chua xót, khàn giọng hỏi: “Ông Lý đâu rồi ạ?”
“Bác sĩ nói không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ chưa tỉnh lại.”
Vừa nói cô kéo ghế ngồi xuống.
“Cháu gọi điện thoại được không ạ?”
“Được.”
Vân Tri lấy điện thoại từ túi áo ra, tìm tên Lộ thí chủ, nhấn gọi.
Tốc độ bắt máy rất nhanh, Vân Tri run rẩy gọi tên anh: “Lộ Tinh Minh, anh đang ở đâu?”
“Anh đang dọn đồ ở ký túc xá. Em sao thế?” Dường như anh nghe thấy Vân Tri buồn bã, nhẹ giọng hỏi.
Vân Tri hít mũi, cố nuốt nỗi chua xót xuống cổ họng, “Có người, có người bắt nạt em.”
Cô nhìn chằm chằm băng vải trên tay, bây giờ mới cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Vân Tri nói địa chỉ cho Lộ Tinh Minh, cô cúp máy kể lại mọi việc xảy ra cho cảnh sát.
Cảnh sát gi chép xong còn chưa rời đi, lẳng lặng ở lại với cô chờ người thân tới, lúc này y tá đi vào, chuẩn bị truyền nước.
“Đưa tay đây.”
Vân Tri ngoan ngoãn đưa tay lên cao.
Y tá nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, “Em gái rất kiên cường đấy, lúc nào cũng yên lặng không khóc.” Cô ý tá an ủi, tay tìm mạch máu.
Lúc này, tiếng bước chân nhốn nháo ngoài cửa.
Chớp mắt, một thiếu niên mặc áo lông màu xám đi vào.
Anh tới rất gấp, hô hấp loạn xạ, vừa vào cửa đã tìm được cô.
Sau một giây thấy Lộ Tinh Minh, hốc mắt Vân Tri lập tức ửng đỏ, môi không còn căng thẳng, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống.
Cô đột nhiên khóc lên làm y tá với cảnh sát bối rối.
Lộ Tinh Minh hít sâu ổn định lại hô hấp, chậm rãi đến bên cạnh Vân Tri.
Cô ngửa đầu nhìn anh, khóc.
Tay Lộ Tinh Minh lạnh như băng sờ trên đầu tóc như kim châm của cô, nhẹ nhàng ôm đầu nhỏ của cô vào lòng.
“Không sao, anh tới rồi.”
Van Tri không nói lời nào, nghẹn ngào không ngừng
Y tá cuối cùng cũng đoán ra quan hệ của hai người, làm như không thấy, chuyên tâm làm việc của mình.
Kết quả, đầu kim vừa mới chạm vào da của cô gái nhỏ, liền ỉ ê lên tiếng: “Đau, đau quá…”
Vân Tri âm ỉ, ngay cả ngón tay cũng bóp chặt lấy áo anh, cả người bị dọa không hề nhẹ.
Lộ Tinh Minh ôm eo Vân Tri, đôi mắt lạnh lùng nhìn y tá, thái độ hời hợt nhưng lại lễ phép: “Cô ấy sợ chích thuốc, có thể nhẹ hơn được không ạ.”
Y tá yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang làm nũng trong ngực Lộ Tinh Minh, lại nghĩ đến sắc mặt không đổi của cô lúc nãy khi thấy kim, cuối cùng chích thuốc xong rồi lẳng lặng ra khỏi phòng.
Vân Tri không nói gì, Lộ Tinh Minh tạm thời buông cô ra, khom người nhìn vào mắt cô: “Nghe lời anh, anh đi một lát rồi lại về, có được không?”
“Được.” Vân Tri khóc đủ rồi, cô hít mũi, “Vậy.. Vậy anh chỉ được đi năm phút thôi đấy nhé.”
Lộ Tinh Minh cười nhẹ, đồng ý, “Ừ, anh chỉ đi năm phút thôi.”
Lộ Tinh Minh đứng dậy, theo cảnh sát đi ra tìm hiểu tình huống.
Tiếng bọn họ nói chuyện ngoài cửa, nhưng xem lẫn tiếng ồn ào làm cô không thể nghe thấy họ nói gì, cũng không bao lâu sau, Lộ Tinh Minh lại đi vào.
Vân Tri lúc này mới nói: “Anh có thể đi xem ông Lý giúp em không? Sau đó về nhà lo cho Tắc Ông, Thất Mã, chúng nó đã lâu rồi chưa ăn gì cả.”
Lộ Tinh Minh ngồi trên băng ghế nhỏ trước mặt cô, “Em gọi anh đến chỉ để làm những việc này hay sao?”
Vân Tri nhìn anh mấy giấy, gật đầu lại lắc đầu, giọng nói nhỏ nhưng lại kiên định: “Cũng không hẳn vậy mà…”
“Ừ?”
“Chủ yếu vẫn là em muốn gặp anh.”
Vân Tri nhìn anh nói: “Người đàn bà xấu xa đó cắn em, nhưng bà ta cũng không có bắt nạt em mãi được, em cũng cho chó cắn lại bà ta rồi.” Vừa nói vừa tự đắc, không để ý đến Lộ Tinh Minh vì lo lắng cho cô mà trầm mặc.
Vân Tri liếm môi, ánh mắt lại lấy lòng: “Lúc xử lý vết thương rất đau, nhưng em không khóc, em không muốn khóc trước mặt người khác.”
Thật ra cô rất đau.
Lúc xoa thuốc giống như những con kiến đang gặm nhấm thịt của cô, đau đến mất năng lực suy tính.
Nhưng cô học được cách kiên cường, sẽ không sướt mướt.
Trừ khi…
“Sau này em chỉ khóc với anh thôi.”
Lộ Tinh Minh giương mi mắt.
Đôi mắt cô gái nhỏ đỏ ửng, hai tròng mắt ướt át.
Cánh mũi Vân Tri khẽ run, cổ họng nghẹn ngào nhưng nhanh chóng nhịn xuống.
“Bởi vì ở đây… Ở nơi này chỉ có anh mới đau lòng vì em.”
Bả vai cô khẽ run, lại khóc mãnh liệt.
Lộ Tinh Minh kéo ghế về trước, ngón tay xoa mặt cô, lại xoa tai cô, cuối cùng hôn vào lông mi ướt nhẹp.
Vân Tri mở mắt, nước mắt ngừng rơi.
“Tắc Ông, Thất Mã anh sẽ kêu Hổ tử lo.”
“… Ừ.” Vân Tri gật đầu.
“Cảnh sát sẽ liên hệ với con trai ông Lý.”
“.. Ừ.” Vân Tri lại gật đầu.
Ánh mắt anh âm trầm, nhìn cô nói: “Ngôi sao sẽ dỗ Vân Tri.”
Vừa nói, Lộ Tinh Minh đặt lên đầu cô một con thỏ bông nhỏ, Vân Tri ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười.
Dỗ cô xong, Lộ Tinh Minh rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô, “Chuyện này anh sẽ xử lý thích đáng, em đừng suy nghĩ nhiều, cũng không cần lo lắng.”
“Vân Tri.”
Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng kêu cô.
Vân Tri chậm rãi ngước mắt.
“Em làm rất tốt.” Anh nói, trong ánh mắt tràn đầy sự khích lệ.
Nhìn mi mắt bền bỉ của thiếu niên anh tuấn, nội tâm Vân Tri giật nảy, cô nghiêng người ôm eo anh.
“Vậy sau này em có thể làm cảnh sát với Hàn Lệ được không?”
Vân Tri đột nhiên nảy ra một ý tưởng to gan.
“Không được.”
Lộ Tinh Minh không hề do dự mà dập tắt ước muốn của cô.
Vân Tri mất mát khoảng hai giây, “Vậy mấy ngày sau em không về nhà có được không?” Ánh mắt cô bất an. “Em muốn chăm sóc Tắc Ông, Thất Mã, cũng lo cho ông Lý.”
Sợ hơn nữa là nếu bị anh hai chị dâu hỏi, nếu để bọn họ biết cô lén đi làm thêm nhất định sẽ nổi giận.
Mình đã trở lại rồi đâyyyyy
Gương mặt bà ta dữ tợn, cưỡng ép ông ăn chén cháo lạnh ngắt cầm trên tay.
“Ông già này, ông có chịu ăn hay không!”
“Không ăn thì cho chết ông luôn!”
Bà ta còn chưa phát hiện có người đi vào, móng tay dài hung hang bấm trên người ông Lý một cái, ông không phát ra âm thanh nào, cau mày mặc bà ta ngược đãi.
Hình ảnh ở trước mắt làm Vân Tri muốn nổ tung, lý trí không còn, sải bước tiến lên nắm lấy tay của bà ta, dùng lực mạnh mẽ đẩy bà ta ngã trên mặt đất.
Chén đũa trên tay bà ta không cầm vững chắc, vỡ trên mặt đất phát ra một tiếng thanh thúy.
“Bà đang làm gì với ông Lý thế hả!” Vân Tri tức giận đến mức vành mắt sắp nứt ra, giọng nói mềm mại ngày xưa bây giờ đã trở nên hung hăng.
“Ông Lý, ông có sao không?”
Ông lão nằm trên giường hô hấp khó khăn, giống như bị trúng độc, môi bầm tím.
Vân Tri đến gần mới thấy rõ. Trên người ông đầy vết thương, hẳn là đã bị ngược đãi lâu rồi.
Tim cô thắt lại.
Kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
“Ông Lý, ông đừng sợ, Vân Tri sẽ bảo vệ ông.” Cô dùng sức nháy mắt, run rẩy cởi dây trói ra cho ông, ngay sau đó lấy điện thoại định báo cảnh sát.
Lúc này người chăm sóc nằm trên mặt đất đã phản ứng lại, bà ta nhìn ra ý đồ của Vân Tri, chẳng màng đến việc ngã đến đau xương, xông lên nắm lấy tóc Vân Tri, trong miệng không ngừng chửi rủa, “Con nhỏ này mày muốn làm gì, đây là nhà mày à!”
Bà ta nắm rất chặt, Vân Tri biết không thể thoát ra nên lùi về sau, đầu tóc căng chặt thoáng lại lỏng hơn, tóc giả rớt xuống, người đàn bà cầm tóc giả trên tay, nhìn chằm chằm vào đầu trọc của Vân Tri không kịp hoàn hồn.
Vân Tri ưỡn ngực, cằm giương cao, giọng nói đắc ý: “Chắc bà không biết là tôi không có tóc.”
Người chăm sóc hốt hoảng, bà ta nuốt nước miếng, nhìn ông Lý đang bất tỉnh nằm trên giường, lui về sau định bỏ chạy.
“Tắc Ông, Thất Mã –”
Một tiếng gọi của Vân Tri, hai con chó từ cửa chạy vọt vào, không hề do dự mà quật ngã bà ta ngã nhào xuống đất.
Người chăm sóc bị hai con chó gắt gao đè xuống không thể cử động.
Hai con chó nhe răng nanh, ánh mắt hung ác làm bà ta run bần bật.
Vân Tri gọi 110 rồi 120, lúc đợi xe cứu thương đến, cô cẩn thận lau mùi hôi trên người ông Lý.
Người chăm sóc bị hai con chó đè nhưng thấy hai con chó không có ý định cắn, với cả Vân Tri đnag nói chuyện với cảnh sát chỉ để dọa bà ta, bây giờ nghĩ lại nên chạy nhanh, không nhiều lời, ngón tay bà ta cầm một miếng sứ bị vỡ từ chén ra, chuẩn bị đâm vào mắt Tắc Ông.
“Gâu—!”
Thất Mã đột nhiên vọt lại đẩy Tắc Ông ra, tay bà ta bị hụt.
Động tĩnh này không tránh được ánh mắt của Vân Tri, cô xoay người đá vào cánh tay của bà ta, đối phương kêu thảm thiết, mảnh sứ bay ra.
“Đồ xấu xa, tiện nhân!”
Bà ta không hành động thì thôi, đã hành động thì làm đến cùng, nhào lên muốn bóp cổ cô.
Vân Tri tay nhỏ mà có lực, vật bà ta dễ như trở bàn tay, kết quả người nọ nghiêng ngã, đột nhiên mất trọng lực, nhưng nắm lấy tay Vân Tri cắn lấy.
Bà ta cắn rất mạnh, da thịt trên mặt cũng lay động theo.
Máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
Vân Tri đau đến tê dại, lỗ tai ong ong, sau ba giây ngắn ngủi, cô không do dự mà ra lệnh cho Thất Mã.
Nhận được lệnh của chủ nhân, Thất Mã lập tức nhảy lên cắn vào bắp đùi của bà ta.
“Á—-!”
Bà ta kêu thảm thiết, té xuống đất lăn lộn.
Thất Mã không chịu nhả ra, cắn vào bắp đùi rồi kéo lê trên đất, sàn nhà nhanh chóng dính đầy máu, giọng nói của bà ta ngày càng nhỏ dần.
“Thất Mã, dừng lại.”
Thất Mã nhả ra.
“Ngồi xuống.”
Nó khôn khéo ngồi bên cạnh chân Vân Tri.
“Chó ngoan…” Vân Tri xoa đầu nó, nâng cánh tay run rẩy xem vết thương.
Cánh tay nhỏ của cô đã sưng lên, chỗ bị cắn như thịt hư, bầm tím lên cả.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Tri rút khăn giấy che vết thương đi mở cửa.
Cảnh sát và nhân viên y tế bước vào.
“Là cháu báo cảnh sát?”
Vân Tri gật đầu, cố gắng bình tĩnh nói: “Ông Lý.. Ông Lý không khỏe, mọi người cứu ông trước đi ạ.”
Lúc này cô mới thấy sợ hãi, đôi mắt đỏ lên rồi nước mắt rơi xuống.
Nhân viên y tế mang cáng vào, khi họ thấy khung cảnh bên trong thì sửng sốt, sau đó đưa ông Lý bất tỉnh và người chăm sóc đi ra ngoài.
Cảnh sát nhìn vết thương trên tay cô, không hỏi mà chỉ dịu dàng an ủi: “Cô bé đừng sợ, cháu cũng đi bệnh viện đi, có chuyện gì lát nữa nói.”
Vân Tri trấn an Tắc Ông, Thất Mã, đến bệnh viện với cảnh sát.
Bà ta cắn rất nặng, cô trầm mặc để bác sĩ khử trùng vết thương, khâu lại, đau đến toát mồ hôi cũng không dám lên tiếng.
Sau khi băng bó, bác sĩ để y tá cô uống thuốc hạ sốt.
Cảnh sát nhanh chóng vào phòng bệnh, Vân Tri ngồi trên giường, nháy mắt chua xót, khàn giọng hỏi: “Ông Lý đâu rồi ạ?”
“Bác sĩ nói không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ chưa tỉnh lại.”
Vừa nói cô kéo ghế ngồi xuống.
“Cháu gọi điện thoại được không ạ?”
“Được.”
Vân Tri lấy điện thoại từ túi áo ra, tìm tên Lộ thí chủ, nhấn gọi.
Tốc độ bắt máy rất nhanh, Vân Tri run rẩy gọi tên anh: “Lộ Tinh Minh, anh đang ở đâu?”
“Anh đang dọn đồ ở ký túc xá. Em sao thế?” Dường như anh nghe thấy Vân Tri buồn bã, nhẹ giọng hỏi.
Vân Tri hít mũi, cố nuốt nỗi chua xót xuống cổ họng, “Có người, có người bắt nạt em.”
Cô nhìn chằm chằm băng vải trên tay, bây giờ mới cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Vân Tri nói địa chỉ cho Lộ Tinh Minh, cô cúp máy kể lại mọi việc xảy ra cho cảnh sát.
Cảnh sát gi chép xong còn chưa rời đi, lẳng lặng ở lại với cô chờ người thân tới, lúc này y tá đi vào, chuẩn bị truyền nước.
“Đưa tay đây.”
Vân Tri ngoan ngoãn đưa tay lên cao.
Y tá nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, “Em gái rất kiên cường đấy, lúc nào cũng yên lặng không khóc.” Cô ý tá an ủi, tay tìm mạch máu.
Lúc này, tiếng bước chân nhốn nháo ngoài cửa.
Chớp mắt, một thiếu niên mặc áo lông màu xám đi vào.
Anh tới rất gấp, hô hấp loạn xạ, vừa vào cửa đã tìm được cô.
Sau một giây thấy Lộ Tinh Minh, hốc mắt Vân Tri lập tức ửng đỏ, môi không còn căng thẳng, nước mắt không nghe lời mà rơi xuống.
Cô đột nhiên khóc lên làm y tá với cảnh sát bối rối.
Lộ Tinh Minh hít sâu ổn định lại hô hấp, chậm rãi đến bên cạnh Vân Tri.
Cô ngửa đầu nhìn anh, khóc.
Tay Lộ Tinh Minh lạnh như băng sờ trên đầu tóc như kim châm của cô, nhẹ nhàng ôm đầu nhỏ của cô vào lòng.
“Không sao, anh tới rồi.”
Van Tri không nói lời nào, nghẹn ngào không ngừng
Y tá cuối cùng cũng đoán ra quan hệ của hai người, làm như không thấy, chuyên tâm làm việc của mình.
Kết quả, đầu kim vừa mới chạm vào da của cô gái nhỏ, liền ỉ ê lên tiếng: “Đau, đau quá…”
Vân Tri âm ỉ, ngay cả ngón tay cũng bóp chặt lấy áo anh, cả người bị dọa không hề nhẹ.
Lộ Tinh Minh ôm eo Vân Tri, đôi mắt lạnh lùng nhìn y tá, thái độ hời hợt nhưng lại lễ phép: “Cô ấy sợ chích thuốc, có thể nhẹ hơn được không ạ.”
Y tá yên lặng nhìn cô gái nhỏ đang làm nũng trong ngực Lộ Tinh Minh, lại nghĩ đến sắc mặt không đổi của cô lúc nãy khi thấy kim, cuối cùng chích thuốc xong rồi lẳng lặng ra khỏi phòng.
Vân Tri không nói gì, Lộ Tinh Minh tạm thời buông cô ra, khom người nhìn vào mắt cô: “Nghe lời anh, anh đi một lát rồi lại về, có được không?”
“Được.” Vân Tri khóc đủ rồi, cô hít mũi, “Vậy.. Vậy anh chỉ được đi năm phút thôi đấy nhé.”
Lộ Tinh Minh cười nhẹ, đồng ý, “Ừ, anh chỉ đi năm phút thôi.”
Lộ Tinh Minh đứng dậy, theo cảnh sát đi ra tìm hiểu tình huống.
Tiếng bọn họ nói chuyện ngoài cửa, nhưng xem lẫn tiếng ồn ào làm cô không thể nghe thấy họ nói gì, cũng không bao lâu sau, Lộ Tinh Minh lại đi vào.
Vân Tri lúc này mới nói: “Anh có thể đi xem ông Lý giúp em không? Sau đó về nhà lo cho Tắc Ông, Thất Mã, chúng nó đã lâu rồi chưa ăn gì cả.”
Lộ Tinh Minh ngồi trên băng ghế nhỏ trước mặt cô, “Em gọi anh đến chỉ để làm những việc này hay sao?”
Vân Tri nhìn anh mấy giấy, gật đầu lại lắc đầu, giọng nói nhỏ nhưng lại kiên định: “Cũng không hẳn vậy mà…”
“Ừ?”
“Chủ yếu vẫn là em muốn gặp anh.”
Vân Tri nhìn anh nói: “Người đàn bà xấu xa đó cắn em, nhưng bà ta cũng không có bắt nạt em mãi được, em cũng cho chó cắn lại bà ta rồi.” Vừa nói vừa tự đắc, không để ý đến Lộ Tinh Minh vì lo lắng cho cô mà trầm mặc.
Vân Tri liếm môi, ánh mắt lại lấy lòng: “Lúc xử lý vết thương rất đau, nhưng em không khóc, em không muốn khóc trước mặt người khác.”
Thật ra cô rất đau.
Lúc xoa thuốc giống như những con kiến đang gặm nhấm thịt của cô, đau đến mất năng lực suy tính.
Nhưng cô học được cách kiên cường, sẽ không sướt mướt.
Trừ khi…
“Sau này em chỉ khóc với anh thôi.”
Lộ Tinh Minh giương mi mắt.
Đôi mắt cô gái nhỏ đỏ ửng, hai tròng mắt ướt át.
Cánh mũi Vân Tri khẽ run, cổ họng nghẹn ngào nhưng nhanh chóng nhịn xuống.
“Bởi vì ở đây… Ở nơi này chỉ có anh mới đau lòng vì em.”
Bả vai cô khẽ run, lại khóc mãnh liệt.
Lộ Tinh Minh kéo ghế về trước, ngón tay xoa mặt cô, lại xoa tai cô, cuối cùng hôn vào lông mi ướt nhẹp.
Vân Tri mở mắt, nước mắt ngừng rơi.
“Tắc Ông, Thất Mã anh sẽ kêu Hổ tử lo.”
“… Ừ.” Vân Tri gật đầu.
“Cảnh sát sẽ liên hệ với con trai ông Lý.”
“.. Ừ.” Vân Tri lại gật đầu.
Ánh mắt anh âm trầm, nhìn cô nói: “Ngôi sao sẽ dỗ Vân Tri.”
Vừa nói, Lộ Tinh Minh đặt lên đầu cô một con thỏ bông nhỏ, Vân Tri ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười.
Dỗ cô xong, Lộ Tinh Minh rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô, “Chuyện này anh sẽ xử lý thích đáng, em đừng suy nghĩ nhiều, cũng không cần lo lắng.”
“Vân Tri.”
Lộ Tinh Minh nhẹ nhàng kêu cô.
Vân Tri chậm rãi ngước mắt.
“Em làm rất tốt.” Anh nói, trong ánh mắt tràn đầy sự khích lệ.
Nhìn mi mắt bền bỉ của thiếu niên anh tuấn, nội tâm Vân Tri giật nảy, cô nghiêng người ôm eo anh.
“Vậy sau này em có thể làm cảnh sát với Hàn Lệ được không?”
Vân Tri đột nhiên nảy ra một ý tưởng to gan.
“Không được.”
Lộ Tinh Minh không hề do dự mà dập tắt ước muốn của cô.
Vân Tri mất mát khoảng hai giây, “Vậy mấy ngày sau em không về nhà có được không?” Ánh mắt cô bất an. “Em muốn chăm sóc Tắc Ông, Thất Mã, cũng lo cho ông Lý.”
Sợ hơn nữa là nếu bị anh hai chị dâu hỏi, nếu để bọn họ biết cô lén đi làm thêm nhất định sẽ nổi giận.
Mình đã trở lại rồi đâyyyyy
/107
|