* Trước khi bay 30 phút *
Cô tiễn anh ra sân bay tiện chỉnh lại trang phục cho anh luôn.
- Khi nào rảnh thì call cho vợ... Nhé_ cô ấp úng nói
- Cái gì cơ? Vợ nói gì chồng không nghe rõ. Vợ nói lại chồng nghe coi!_ anh sợ mình nghe nhầm vì từ lúc yêu nhau đến giờ chỉ có anh gọi cô là vợ chứ cô chưa chủ động gọi anh là chồng hay xưng là vợ với anh hết.
- Vợ yêu chồng nhiều lắm_ cô kiễng chân phả làn hơi thở ấm nóng vào tai anh.
- Vợ ở nhà ngoan nhé. Chồng đi sẽ về sớm thôi. Khi nào rảnh chồng sẽ call cho vợ ngay lập tức nha_ anh hôn cái chụt vào má cô rồi nói.
- Léng phéng với con nào thì cứ chờ chết nhé_ Cô giơ nắm đấm đe dọa anh.
Bất chợt cả hai cùng cười phá lên. Mải hàn huyên tâm sự quên giờ giấc cho đến khi tiếng nói phát ra từ cái loa vô duyên kia vang lên thúc giục những hành khách đi chuyến bay đến Mĩ lên máy bay ổn định vị trí. Cô đeo cho anh sợi dây chuyền hình mặt trăng, ở cổ cô có một sợi hình mặt trời. Sau đó thúc giục anh lên máy bay. Khi đi anh còn ngoảnh lại nhìn cô như lưu luyến không muốn rời nữa. Đứng chờ cho đến khi chiếc máy bay chở người ấy cất cánh, bay ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất thì cô khẽ thở dài. Cùng lúc có một giọt nước mắt khẽ rơi. Cô lẩm bẩm Đi mạnh giỏi nhé, chồng yêu! Sau đó cô quay trở về căn hộ của cô và anh. Anh nói anh tặng cho cô căn hộ này. Muốn bán sau đó chuyển đi cũng được. Mới đầu cô còn từ chối cật lực nhưng anh đã tuyệt thực nên cô đành bất lực gật đầu nhận.
Cô đã đặt thời gian biểu cho thời gian nghỉ hè này rồi. Sáng đi đến vườn hoa, chiều đi đến phòng tập Gym+ phòng tập võ. Tối thì ở nhà ôn tập bài vở cũ sau đó thì làm mấy việc linh tinh. Cô đã thực hiện được gần hai tuần rồi. Chiều nay cô vẫn như mọi khi đang trên đường chuẩn bị đi tập Gym. Vừa bước lên xe buýt cô ngó ngang tìm chỗ ngồi nhưng có lẽ tầm này khá đông người nên cô không tìm được chỗ ngồi. Cô đi đến nắm lấy tay cầm ở trên đỉnh đầu mình, vừa lúc xe di chuyển. Cô đeo headphone vào nhắm mắt nghe nhạc nên không để ý chuyện xung quanh. Xe đã đến bến nên mọi người đổ xô nhau xuống, pòng tập ở khá xa nên cô sẽ xuống ở trạm kế tiếp. Vì mọi người chen lấn nhau nên cô cũng bị vạ lây. Tay đang ngự trên đỉnh đầu phải buông ra bất chợt làm cô không có điểm tựa. Cô xém nữa thì ngã nhưng có một vòng tay đưa ra đáp ở eo giữ cô lại. Khi đã đứng vững rồi cô quay qua tính cảm ơn người đã giúp mình thì bỗng tiếng nói từ đỉnh đầu phát ra:
- Em có sao không cô bé? _Người con trai đó nói còn kèm theo nụ cười cho cô.
Cô định nói hai tiếng không sao nhưng khi nhìn vào chiếc răng kia.
- Nii???_Cô bất chợt lên tiếng
- Em nói gì thế???_ Anh ta khó hiểu hỏi lại.
- Em là Trịnh Hà Mi này. Anh là Trịnh Nam Phong đúng không_ Cô chỉ vào mình và anh
- Em là ai??? _Anh ta gặng hỏi lần nữa.
- Nhóc!!!_ Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc răng khểnh có chút hồng của mình.
- Tiểu Mi??? Là em đúng không???_ Anh ta vừa nói vừa lay mạnh vai cô.
- Là em đây. Anh có đúng là onii không???_ Cô hỏi
- Là anh! Nhưng sao em biết?_ Anh vui mừng nhìn cô
- Khi anh cười, chiếc răng khểnh đó đã khiến em chú ý. Vì chỉ có anh em mình có thôi mà_ Cô ôm cổ anh nói.
- Không phải chỉ anh em mình có đâu. Cả gia tộc mình ai cũng có hết._ Anh nói
- Gia tộc???_Cô khó hiểu hỏi lại anh.
- Đi theo anh_Anh kêu bác tài dừng xe sau đó lôi cô đi.
____End chap____
Gia tộc??? Mọi ngời đoán được điều gì chưa vậy >.< . Chap thứ hai trong tuần, chap này dài hơn đấy nhé mấy babe. Chap dài vì Việt Nam vào được chung kết ~.~ I love Quang Hải.
Ai đoán được tình tiết chap sau comment ở dưới đi nèo. Tớ yêu mấy cậu lắm ._.
Cô tiễn anh ra sân bay tiện chỉnh lại trang phục cho anh luôn.
- Khi nào rảnh thì call cho vợ... Nhé_ cô ấp úng nói
- Cái gì cơ? Vợ nói gì chồng không nghe rõ. Vợ nói lại chồng nghe coi!_ anh sợ mình nghe nhầm vì từ lúc yêu nhau đến giờ chỉ có anh gọi cô là vợ chứ cô chưa chủ động gọi anh là chồng hay xưng là vợ với anh hết.
- Vợ yêu chồng nhiều lắm_ cô kiễng chân phả làn hơi thở ấm nóng vào tai anh.
- Vợ ở nhà ngoan nhé. Chồng đi sẽ về sớm thôi. Khi nào rảnh chồng sẽ call cho vợ ngay lập tức nha_ anh hôn cái chụt vào má cô rồi nói.
- Léng phéng với con nào thì cứ chờ chết nhé_ Cô giơ nắm đấm đe dọa anh.
Bất chợt cả hai cùng cười phá lên. Mải hàn huyên tâm sự quên giờ giấc cho đến khi tiếng nói phát ra từ cái loa vô duyên kia vang lên thúc giục những hành khách đi chuyến bay đến Mĩ lên máy bay ổn định vị trí. Cô đeo cho anh sợi dây chuyền hình mặt trăng, ở cổ cô có một sợi hình mặt trời. Sau đó thúc giục anh lên máy bay. Khi đi anh còn ngoảnh lại nhìn cô như lưu luyến không muốn rời nữa. Đứng chờ cho đến khi chiếc máy bay chở người ấy cất cánh, bay ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất thì cô khẽ thở dài. Cùng lúc có một giọt nước mắt khẽ rơi. Cô lẩm bẩm Đi mạnh giỏi nhé, chồng yêu! Sau đó cô quay trở về căn hộ của cô và anh. Anh nói anh tặng cho cô căn hộ này. Muốn bán sau đó chuyển đi cũng được. Mới đầu cô còn từ chối cật lực nhưng anh đã tuyệt thực nên cô đành bất lực gật đầu nhận.
Cô đã đặt thời gian biểu cho thời gian nghỉ hè này rồi. Sáng đi đến vườn hoa, chiều đi đến phòng tập Gym+ phòng tập võ. Tối thì ở nhà ôn tập bài vở cũ sau đó thì làm mấy việc linh tinh. Cô đã thực hiện được gần hai tuần rồi. Chiều nay cô vẫn như mọi khi đang trên đường chuẩn bị đi tập Gym. Vừa bước lên xe buýt cô ngó ngang tìm chỗ ngồi nhưng có lẽ tầm này khá đông người nên cô không tìm được chỗ ngồi. Cô đi đến nắm lấy tay cầm ở trên đỉnh đầu mình, vừa lúc xe di chuyển. Cô đeo headphone vào nhắm mắt nghe nhạc nên không để ý chuyện xung quanh. Xe đã đến bến nên mọi người đổ xô nhau xuống, pòng tập ở khá xa nên cô sẽ xuống ở trạm kế tiếp. Vì mọi người chen lấn nhau nên cô cũng bị vạ lây. Tay đang ngự trên đỉnh đầu phải buông ra bất chợt làm cô không có điểm tựa. Cô xém nữa thì ngã nhưng có một vòng tay đưa ra đáp ở eo giữ cô lại. Khi đã đứng vững rồi cô quay qua tính cảm ơn người đã giúp mình thì bỗng tiếng nói từ đỉnh đầu phát ra:
- Em có sao không cô bé? _Người con trai đó nói còn kèm theo nụ cười cho cô.
Cô định nói hai tiếng không sao nhưng khi nhìn vào chiếc răng kia.
- Nii???_Cô bất chợt lên tiếng
- Em nói gì thế???_ Anh ta khó hiểu hỏi lại.
- Em là Trịnh Hà Mi này. Anh là Trịnh Nam Phong đúng không_ Cô chỉ vào mình và anh
- Em là ai??? _Anh ta gặng hỏi lần nữa.
- Nhóc!!!_ Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc răng khểnh có chút hồng của mình.
- Tiểu Mi??? Là em đúng không???_ Anh ta vừa nói vừa lay mạnh vai cô.
- Là em đây. Anh có đúng là onii không???_ Cô hỏi
- Là anh! Nhưng sao em biết?_ Anh vui mừng nhìn cô
- Khi anh cười, chiếc răng khểnh đó đã khiến em chú ý. Vì chỉ có anh em mình có thôi mà_ Cô ôm cổ anh nói.
- Không phải chỉ anh em mình có đâu. Cả gia tộc mình ai cũng có hết._ Anh nói
- Gia tộc???_Cô khó hiểu hỏi lại anh.
- Đi theo anh_Anh kêu bác tài dừng xe sau đó lôi cô đi.
____End chap____
Gia tộc??? Mọi ngời đoán được điều gì chưa vậy >.< . Chap thứ hai trong tuần, chap này dài hơn đấy nhé mấy babe. Chap dài vì Việt Nam vào được chung kết ~.~ I love Quang Hải.
Ai đoán được tình tiết chap sau comment ở dưới đi nèo. Tớ yêu mấy cậu lắm ._.
/30
|