Ðúng như Bảy Viễn tiên đoán, vì bịn rịn tiễn đưa Bảy Viễn mà Mười Trí bị nạn. Khuyên can Bảy Viễn không được. Mười Trí quay về Chi đội 4 thì thấy chung quanh văn phòng có các Trung đoàn bạn canh gác. Vừa về tới nơi thì đại đội trưởng Ly, con đầu lòng của anh mặt mày quàu quạu:
- Ba mà không về kịp thì con đã nổ súng rồi . Tại sao họ dám bao vây căn cứ của mình?
Mười Trí đã buồn lại thêm bực. Anh không nói gì, ra bờ sông rửa mặt cho khỏe rồi trở vô nhà, bảo chị Mười:
- Bà châm cho tôi bình trà quạu. .
- Ông về thật là đúng lúc. Chi đội mình bị bao vây suốt đêm. Thằng Ly đòi "mạng đổi mạng", tôi khuyên nó "hãy chờ ba mày về đã ?
Vừa thổi trà, anh Mười Trí thong thả nói:
- Hai mẹ con bà đừng có nóng. Lỗi tại tôi thôi. Vì tình bạn, tôi tiễn đưa Bảy Viễn một chặng đường. Chuyện mình, mình biết. Còn người ta, làm sao họ biết được. Thấy mình đi với Bảy Viễn, người ta nghĩ là mình bàn tính chuyện về thành nên người ta bao vây chi đội mình là phải. Nếu tôi đi luôn thì họ sẽ tấn công, tước khí giới, rồi hốt hết đem về điều tra... Nhưng mình là vàng thiệt, đâu sợ lửa!
Uống xong chén trà, anh gọi Ba Chiêu tới:
- Mày ra nói với mấy anh đang bao vây bên ngoài là chú Mười đã về rồi. Chú Mười khuyên bảo Bảy Viễn ở lại, nhưng đã thất bại. Như vậy là chú Mười chịu khuyết điểm: đã hứa mà không giữ được Bảy Viễn. Nhờ các đồng chí báo cáo với Khu và Nam bộ là Mười Trí sẵn sàng chịu trách nhiệm và vui lòng nhận kỷ luật.
Ba Chiêu đi khá lâu mới trở vô:
- Mấy ổng hội ý khá lâu mới chịu cho liên lạc hỏa tốc về Khu và Nam Bộ báo với cấp trên những lời chú Mười nói. Nhưng họ vẫn để lại một bộ phận canh gác chung quanh đây.
Mười Trí quay lại nói với Ly:
- Cho đại đội của mày nghỉ xả hơi đi. Lo cơm nước ăn sớm cho chắc bụng. Mọi việc để tao lo.
Ba Chiêu thấy tình hình dễ thở, ngồi bên cạnh chú Mười:
- Chú Mười bình tĩnh quá ? Chuyện nghiêm trọng mà chú giải quyết thật là gọn !
Mười Trí cười:
- Tụi bây phải bình tĩnh. Mà muốn bình tĩnh thì trước nhất rửa mặt cho mát mẻ . Sau đó uống một chén trà nóng. Vừa thổi vừa uống. Trong khi thổi, mình suy nghĩ xem phải làm gì, cái nào chính, cái nào phụ. Cái chính làm trước, cái phụ làm sau. Như vụ này, cái chính là người ta nghĩ mình về thành theo Bảy Viễn. Mình phải xử sự như thế nào đây để chứng tỏ mình là trong sáng, phái độ phải thật bình tĩnh, tư cách phải thật tự tin. Như vàng thiệt thì đâu sợ lửa. Người ta nghi mình gian, mình phải chứng tỏ mình không gian.
Thằng gian thì con mắt láo liên, tướng đi lạng quạng, bộ vó thất thần. Còn người trung thì đâu đó chững chạc, ăn nói rốn rang, cứ chỉ oai phong... Coi hát bội mày thấy Tào Tháo khác xa Quan Công, phải không?
Chị Mười lắc đầu:
- Chuyện không hay sắp xảy ra mà ở đó nói chuyện Quan Công với Tào Tháo. Tôi lo cho ông quá mà ông sao cứ tỉnh như sáo.
- Bà lo cái gì ?
- Khu hay Nam Bộ sẽ mời ông lên trên đó để điều tra...
- Chuyện đó là tất nhiên thôi ! Tôi đang chờ giấy mời của Nguyễn Bình đây. Nếu bà lo cho tôi thì nấu cơm sớm đi. Cứ thủ ba chén cơm trong bụng cho chắc ăn.
Ðúng như Mười Trí đoán, vài giờ sau có thư mời của Ủy viên quân sự Nam Bộ Nguyễn Bình.
Cả nhà đều lo nhưng Mười Trí cười nói:
- Gặp anh Ba Bình dễ ăn nói hơn gặp thằng Hai Trí. Mà gặp ai cũng vậy, vàng thiệt không sợ lửa! Ba Chiêu, mày lo tam bản đưa tao đi, để còn trở về đây nữa chớ.
Mười Trí không đi tam bản của Nam Bộ mà đi tam bản của mình, đây là chuyện nhỏ nhưng giúp gia đình bớt lo cho anh.
Tại văn phòng Nguyễn Bình, Mười Trí được đối xử như đồng chí chứ không phải là người bị tình nghi.
Anh Ba Bình hỏi:
- Anh Mười tiễn đưa Bảy Viễn cả đêm có mệt không?
Mười Trí thở dài:
- Mệt tinh thần nhiều hơn. Tôi xin chịu lỗi đã không giữ lại được Bảy Viễn như đã hứa với các anh. Tôi đã khuyên nó cả đêm, nhưng các anh tảo thanh Rừng Sác thì nó đâu còn chỗ nào để ở lại . Tôi cũng không tán thành việc giải tán Bình Xuyên của Nam Bộ. Vì quyết định đó mà Bảy Viễn không nhận chức Khu trưởng Khu 7.
Nguyễn Bình gật gù khuyến khích:
- Anh Mười cứ nói hết những thắc mắc của mình đi. Rồi ta sẽ bàn cãi sau.
Mười Trí:
- Trong đêm nghỉ tại nhà tôi, Bảy Viễn tâm tình:
- Tao đi kháng chiến là quyết một ra đi là không trở về . Nó là bạn tôi, tôi hiểu nó hơn ai hết. Nó không bao giờ muốn về thành trong khi đi kháng chiến cuộc đời nó mới lên hương. Còn về thành, Tây coi nó ra cái gì. Một thằng du đãng nhiều tiền án, ba lần bị đày ra Côn Ðảo, tóm lại là cặn bã dưới đáy xã hội. Vậy mà nó phải về thành vì hai lẽ: thứ nhất, các anh giải tán Bình Xuyên, thứ hai, các anh tảo thanh Rừng Sác...
- Ba mà không về kịp thì con đã nổ súng rồi . Tại sao họ dám bao vây căn cứ của mình?
Mười Trí đã buồn lại thêm bực. Anh không nói gì, ra bờ sông rửa mặt cho khỏe rồi trở vô nhà, bảo chị Mười:
- Bà châm cho tôi bình trà quạu. .
- Ông về thật là đúng lúc. Chi đội mình bị bao vây suốt đêm. Thằng Ly đòi "mạng đổi mạng", tôi khuyên nó "hãy chờ ba mày về đã ?
Vừa thổi trà, anh Mười Trí thong thả nói:
- Hai mẹ con bà đừng có nóng. Lỗi tại tôi thôi. Vì tình bạn, tôi tiễn đưa Bảy Viễn một chặng đường. Chuyện mình, mình biết. Còn người ta, làm sao họ biết được. Thấy mình đi với Bảy Viễn, người ta nghĩ là mình bàn tính chuyện về thành nên người ta bao vây chi đội mình là phải. Nếu tôi đi luôn thì họ sẽ tấn công, tước khí giới, rồi hốt hết đem về điều tra... Nhưng mình là vàng thiệt, đâu sợ lửa!
Uống xong chén trà, anh gọi Ba Chiêu tới:
- Mày ra nói với mấy anh đang bao vây bên ngoài là chú Mười đã về rồi. Chú Mười khuyên bảo Bảy Viễn ở lại, nhưng đã thất bại. Như vậy là chú Mười chịu khuyết điểm: đã hứa mà không giữ được Bảy Viễn. Nhờ các đồng chí báo cáo với Khu và Nam bộ là Mười Trí sẵn sàng chịu trách nhiệm và vui lòng nhận kỷ luật.
Ba Chiêu đi khá lâu mới trở vô:
- Mấy ổng hội ý khá lâu mới chịu cho liên lạc hỏa tốc về Khu và Nam Bộ báo với cấp trên những lời chú Mười nói. Nhưng họ vẫn để lại một bộ phận canh gác chung quanh đây.
Mười Trí quay lại nói với Ly:
- Cho đại đội của mày nghỉ xả hơi đi. Lo cơm nước ăn sớm cho chắc bụng. Mọi việc để tao lo.
Ba Chiêu thấy tình hình dễ thở, ngồi bên cạnh chú Mười:
- Chú Mười bình tĩnh quá ? Chuyện nghiêm trọng mà chú giải quyết thật là gọn !
Mười Trí cười:
- Tụi bây phải bình tĩnh. Mà muốn bình tĩnh thì trước nhất rửa mặt cho mát mẻ . Sau đó uống một chén trà nóng. Vừa thổi vừa uống. Trong khi thổi, mình suy nghĩ xem phải làm gì, cái nào chính, cái nào phụ. Cái chính làm trước, cái phụ làm sau. Như vụ này, cái chính là người ta nghĩ mình về thành theo Bảy Viễn. Mình phải xử sự như thế nào đây để chứng tỏ mình là trong sáng, phái độ phải thật bình tĩnh, tư cách phải thật tự tin. Như vàng thiệt thì đâu sợ lửa. Người ta nghi mình gian, mình phải chứng tỏ mình không gian.
Thằng gian thì con mắt láo liên, tướng đi lạng quạng, bộ vó thất thần. Còn người trung thì đâu đó chững chạc, ăn nói rốn rang, cứ chỉ oai phong... Coi hát bội mày thấy Tào Tháo khác xa Quan Công, phải không?
Chị Mười lắc đầu:
- Chuyện không hay sắp xảy ra mà ở đó nói chuyện Quan Công với Tào Tháo. Tôi lo cho ông quá mà ông sao cứ tỉnh như sáo.
- Bà lo cái gì ?
- Khu hay Nam Bộ sẽ mời ông lên trên đó để điều tra...
- Chuyện đó là tất nhiên thôi ! Tôi đang chờ giấy mời của Nguyễn Bình đây. Nếu bà lo cho tôi thì nấu cơm sớm đi. Cứ thủ ba chén cơm trong bụng cho chắc ăn.
Ðúng như Mười Trí đoán, vài giờ sau có thư mời của Ủy viên quân sự Nam Bộ Nguyễn Bình.
Cả nhà đều lo nhưng Mười Trí cười nói:
- Gặp anh Ba Bình dễ ăn nói hơn gặp thằng Hai Trí. Mà gặp ai cũng vậy, vàng thiệt không sợ lửa! Ba Chiêu, mày lo tam bản đưa tao đi, để còn trở về đây nữa chớ.
Mười Trí không đi tam bản của Nam Bộ mà đi tam bản của mình, đây là chuyện nhỏ nhưng giúp gia đình bớt lo cho anh.
Tại văn phòng Nguyễn Bình, Mười Trí được đối xử như đồng chí chứ không phải là người bị tình nghi.
Anh Ba Bình hỏi:
- Anh Mười tiễn đưa Bảy Viễn cả đêm có mệt không?
Mười Trí thở dài:
- Mệt tinh thần nhiều hơn. Tôi xin chịu lỗi đã không giữ lại được Bảy Viễn như đã hứa với các anh. Tôi đã khuyên nó cả đêm, nhưng các anh tảo thanh Rừng Sác thì nó đâu còn chỗ nào để ở lại . Tôi cũng không tán thành việc giải tán Bình Xuyên của Nam Bộ. Vì quyết định đó mà Bảy Viễn không nhận chức Khu trưởng Khu 7.
Nguyễn Bình gật gù khuyến khích:
- Anh Mười cứ nói hết những thắc mắc của mình đi. Rồi ta sẽ bàn cãi sau.
Mười Trí:
- Trong đêm nghỉ tại nhà tôi, Bảy Viễn tâm tình:
- Tao đi kháng chiến là quyết một ra đi là không trở về . Nó là bạn tôi, tôi hiểu nó hơn ai hết. Nó không bao giờ muốn về thành trong khi đi kháng chiến cuộc đời nó mới lên hương. Còn về thành, Tây coi nó ra cái gì. Một thằng du đãng nhiều tiền án, ba lần bị đày ra Côn Ðảo, tóm lại là cặn bã dưới đáy xã hội. Vậy mà nó phải về thành vì hai lẽ: thứ nhất, các anh giải tán Bình Xuyên, thứ hai, các anh tảo thanh Rừng Sác...
/79
|