Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Phàm, các chiến sĩ quân Thiên Lang trăm mặc.
“Nếu bây giờ các ngươi buông vũ khí còn có thể quay đầu, nếu không chỉ còn con đường chết.” Diệp Phàm quát to.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đám chiến sĩ quân Thiên Lang buông vũ khí xuống.
Bọn họ phản bội Long quốc bởi vì ngại với sự uy hiếp của Chu Khiếu, đối phương vừa đe dọa vừa dụ dỗ nên mới làm như vậy.
Bây giờ Chu Khiếu đã chết, bọn họ cũng chứng kiến thực lực đáng sợ của Diệp Phàm, cũng không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
“Một đám đáng chết.”
Đột nhiên một tiếng quát lạnh băng vang lên.
Aaa!
Trong đội ngũ quân Thiên Lang phát ra tiếng kêu thảm thiết. Mấy trăm người xuất hiện.
Bọn họ che kín lông sói, hai tay mọc ra vuốt dài giống như vuốt sói, trong miệng mọc ra hai răng nanh dài, nhìn giống như một con sói.
Dưới chân bọn họ là mấy trăm thi thể của chiến sĩ Lang quân, chết thảm thiết.
“Lang tộc!" Diệp Phàm lạnh nhạt nói. Bọn họ chính là người Lang tộc của Lang quốc, hay còn gọi là người sói.” Gào gào gàolI!
Những người sói này lao về phía Diệp Phàm, giống như trăm con sói cùng ra tay, hình ảnh cực kỳ chấn động.
“Chết!!!”
Diệp Phàm lạnh nhạt thu hồi kiếm, tung ra một quyền.
Ämll
Một quyền này của hắn bộc phát ra lực lượng cường đại đánh nát mấy †răm coa thủ Lang tọc, mấy trăm thi thể hóa thành bột mịn, chỉ còn lại máu tươi đầy trời.
Không khí tại hiện trường hoàn toàn đọng lại, mọi người ngừng thở.
Một lúc sau, Mai Hà và Cô Tô Thành dẫn đầu vỗ tay.
Sau đó dân chúng bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô.
Bọn họ sùng bái nhìn Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm đi đến trước mặt Cô Tô Thành, nói: “Hai người không sao chứ?”
“Thiếu chủ, chúng tôi không sao.” Mai Hà lên tiếng. “Mai Hà, ông có thể sắp xếp một chuyến bay hay không?”
Diệp Phàmhỏi.
“Bây giờ sân bay Thục Châu đã bị Lang quân khống chế.” Mai Hà nói. “Bị khống chế? Vậy cướp về.” Diệp Phàm nói.
Tiếp theo, mấy người Diệp Phàm và đám quân Thiên Lang còn lại chạy đến sân bay Thục Châu hoàn toàn tiêu diệt Lang quân trong đó.
“Hạo Thiên, anh mang theo Xích Dương Thảo trở về Thiên Hải, cho Sở Sở ăn nó.” Diệp Phàm giao Xích Dương Thảo cho Đông Phương Hạo Thiên.
Đông Phương Hạo Thiên hỏi: “Chủ nhân, vậy ngài...”
“Tôi phải chạy đến biên cảnh, đêm nay quân Thiên Sách sẽ khai chiến với quân 7 nước.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ngài phải cẩn thận.” Đông Phương Hạo Thiên nói.
“Nhớ kỹ, nhất định phải để Sở Sở ăn Xích Dương Thảo.” Diệp Phàm dặn dò.
Tiếp theo, Đông Phương Hạo Thiên ngồi máy bay về Thiên Hải.
Diệp Phàm để quân Thiên Lang đóng giữ Thục Châu, thông báo chiến bộ đến cứu viện, còn hắn chạy đến biên cảnh.
“Nếu bây giờ các ngươi buông vũ khí còn có thể quay đầu, nếu không chỉ còn con đường chết.” Diệp Phàm quát to.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, đám chiến sĩ quân Thiên Lang buông vũ khí xuống.
Bọn họ phản bội Long quốc bởi vì ngại với sự uy hiếp của Chu Khiếu, đối phương vừa đe dọa vừa dụ dỗ nên mới làm như vậy.
Bây giờ Chu Khiếu đã chết, bọn họ cũng chứng kiến thực lực đáng sợ của Diệp Phàm, cũng không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
“Một đám đáng chết.”
Đột nhiên một tiếng quát lạnh băng vang lên.
Aaa!
Trong đội ngũ quân Thiên Lang phát ra tiếng kêu thảm thiết. Mấy trăm người xuất hiện.
Bọn họ che kín lông sói, hai tay mọc ra vuốt dài giống như vuốt sói, trong miệng mọc ra hai răng nanh dài, nhìn giống như một con sói.
Dưới chân bọn họ là mấy trăm thi thể của chiến sĩ Lang quân, chết thảm thiết.
“Lang tộc!" Diệp Phàm lạnh nhạt nói. Bọn họ chính là người Lang tộc của Lang quốc, hay còn gọi là người sói.” Gào gào gàolI!
Những người sói này lao về phía Diệp Phàm, giống như trăm con sói cùng ra tay, hình ảnh cực kỳ chấn động.
“Chết!!!”
Diệp Phàm lạnh nhạt thu hồi kiếm, tung ra một quyền.
Ämll
Một quyền này của hắn bộc phát ra lực lượng cường đại đánh nát mấy †răm coa thủ Lang tọc, mấy trăm thi thể hóa thành bột mịn, chỉ còn lại máu tươi đầy trời.
Không khí tại hiện trường hoàn toàn đọng lại, mọi người ngừng thở.
Một lúc sau, Mai Hà và Cô Tô Thành dẫn đầu vỗ tay.
Sau đó dân chúng bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô.
Bọn họ sùng bái nhìn Diệp Phàm.
Sau đó Diệp Phàm đi đến trước mặt Cô Tô Thành, nói: “Hai người không sao chứ?”
“Thiếu chủ, chúng tôi không sao.” Mai Hà lên tiếng. “Mai Hà, ông có thể sắp xếp một chuyến bay hay không?”
Diệp Phàmhỏi.
“Bây giờ sân bay Thục Châu đã bị Lang quân khống chế.” Mai Hà nói. “Bị khống chế? Vậy cướp về.” Diệp Phàm nói.
Tiếp theo, mấy người Diệp Phàm và đám quân Thiên Lang còn lại chạy đến sân bay Thục Châu hoàn toàn tiêu diệt Lang quân trong đó.
“Hạo Thiên, anh mang theo Xích Dương Thảo trở về Thiên Hải, cho Sở Sở ăn nó.” Diệp Phàm giao Xích Dương Thảo cho Đông Phương Hạo Thiên.
Đông Phương Hạo Thiên hỏi: “Chủ nhân, vậy ngài...”
“Tôi phải chạy đến biên cảnh, đêm nay quân Thiên Sách sẽ khai chiến với quân 7 nước.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Ngài phải cẩn thận.” Đông Phương Hạo Thiên nói.
“Nhớ kỹ, nhất định phải để Sở Sở ăn Xích Dương Thảo.” Diệp Phàm dặn dò.
Tiếp theo, Đông Phương Hạo Thiên ngồi máy bay về Thiên Hải.
Diệp Phàm để quân Thiên Lang đóng giữ Thục Châu, thông báo chiến bộ đến cứu viện, còn hắn chạy đến biên cảnh.
/778
|