Diệp Phàm cũng không biết tại sao Đại sư phụ lại nói vậy, nhưng hắn chỉ cần làm theo là được, bởi vì Đại sư phụ sẽ không bao giờ hại hắn.
Diệp Phàm liếc nhìn thi thể của Mai Nhược Sơn, rời khỏi đình.
Đám thuộc hạ của Mai Nhược Sơn thấy chủ nhân bị giết, tất cả đều biến sắc, không biết nên làm gì.
Cuối cùng đám thuộc hạ này của Mai Nhược Sơn không dám ra tay với Diệp Phàm, để mặc cho hắn công khai rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm trở lại điện Long Vương, Bạch Ưng Long Quân nói: “Thiếu chủ, Tử Hồ đâu?”
“Cô ta phản bội điện Long Vương bị tôi giết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Ba vị Long Quân nghe thấy vậy đều vô cùng kinh sợ, bọn họ không ngờ Tử Hồ sẽ phản bội điện Long Vương.
Căn cứ chiến bộ.
Trên vị trí vốn thuộc về Long Chiến Thiên, một người đàn ông có đôi mắt như chim ưng, sắc mặt âm u đang ngồi trên đó.
“Diệp Phàm!”
Người đàn ông này gằn từng chữ một, giọng nói lạnh băng vô tình.
Ông ta là một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, Mộ Vấn Thiên.
“Tôn chủ, người này quá ngông cuồng, dám giết chết đệ tử của ngài trước mặt mọi người, còn uy hiếp ngài, không coi ai ra gì, để tôi triệu tập quân đội đi tiêu diệt hắn ta.”
“Tôi cũng không tin hắn ta có thể thoát khỏi sự bao vây tiêu trừ của 10 vạn quân.”
Lúc này một người đàn ông mặc chiến phục đứng trước Mộ Vấn Thiên, tức giận nói.
“Không vội, giữ mạng cho hắn ta, để vị kia tự tay giải quyết." Mộ Vấn Thiên lạnh lùng nói. Trong Long Tượng Tông, một tông môn thần bí.
“Một con kiến giới võ đạo cũng dám giết chấp sự ngoại môn của Long Tượng Tông, thật to gan.”
“Đi thông báo cho hiệp hội lánh đời, bảo bọn họ lập tức đưa hung thủ đến cho ta, nếu không Long Tượng Tông sẽ xóa sổ giới võ đạo Long quốc.”
Một tiếng quát lạnh băng bá đạo vang lên.
Cùng lúc đó ở thế giới phương Tây, trong một đại điện hắc ám. “Đệ tử của Cổ Tam Thông xuất hiện?”
“Xem ra là ý trời.”
“Lập tức thông báo cho năm vị chủ tịch quốc hội, không tiếc giá nào phải bắt lấy đệ tử của Cổ Tam Thông.
“30 năm trước nợ máu để thằng nhãi này trả lại.”
Một tiếng quát lạnh băng vô tình tràn đầy sát khí vang lên trong đại điện. Rạng sáng.
Diệp Phàm đang nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình, có cảm giác xấu.
Hắn vội vàng gọi điện cho Đường Sở Sở lại không có người nghe máy. “Không lẽ Sở Sở đã xảy ra chuyện?”
Diệp Phàm liếc nhìn thi thể của Mai Nhược Sơn, rời khỏi đình.
Đám thuộc hạ của Mai Nhược Sơn thấy chủ nhân bị giết, tất cả đều biến sắc, không biết nên làm gì.
Cuối cùng đám thuộc hạ này của Mai Nhược Sơn không dám ra tay với Diệp Phàm, để mặc cho hắn công khai rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm trở lại điện Long Vương, Bạch Ưng Long Quân nói: “Thiếu chủ, Tử Hồ đâu?”
“Cô ta phản bội điện Long Vương bị tôi giết.” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Ba vị Long Quân nghe thấy vậy đều vô cùng kinh sợ, bọn họ không ngờ Tử Hồ sẽ phản bội điện Long Vương.
Căn cứ chiến bộ.
Trên vị trí vốn thuộc về Long Chiến Thiên, một người đàn ông có đôi mắt như chim ưng, sắc mặt âm u đang ngồi trên đó.
“Diệp Phàm!”
Người đàn ông này gằn từng chữ một, giọng nói lạnh băng vô tình.
Ông ta là một trong chín Hộ Quốc Chí Tôn của Long Quốc, Mộ Vấn Thiên.
“Tôn chủ, người này quá ngông cuồng, dám giết chết đệ tử của ngài trước mặt mọi người, còn uy hiếp ngài, không coi ai ra gì, để tôi triệu tập quân đội đi tiêu diệt hắn ta.”
“Tôi cũng không tin hắn ta có thể thoát khỏi sự bao vây tiêu trừ của 10 vạn quân.”
Lúc này một người đàn ông mặc chiến phục đứng trước Mộ Vấn Thiên, tức giận nói.
“Không vội, giữ mạng cho hắn ta, để vị kia tự tay giải quyết." Mộ Vấn Thiên lạnh lùng nói. Trong Long Tượng Tông, một tông môn thần bí.
“Một con kiến giới võ đạo cũng dám giết chấp sự ngoại môn của Long Tượng Tông, thật to gan.”
“Đi thông báo cho hiệp hội lánh đời, bảo bọn họ lập tức đưa hung thủ đến cho ta, nếu không Long Tượng Tông sẽ xóa sổ giới võ đạo Long quốc.”
Một tiếng quát lạnh băng bá đạo vang lên.
Cùng lúc đó ở thế giới phương Tây, trong một đại điện hắc ám. “Đệ tử của Cổ Tam Thông xuất hiện?”
“Xem ra là ý trời.”
“Lập tức thông báo cho năm vị chủ tịch quốc hội, không tiếc giá nào phải bắt lấy đệ tử của Cổ Tam Thông.
“30 năm trước nợ máu để thằng nhãi này trả lại.”
Một tiếng quát lạnh băng vô tình tràn đầy sát khí vang lên trong đại điện. Rạng sáng.
Diệp Phàm đang nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình, có cảm giác xấu.
Hắn vội vàng gọi điện cho Đường Sở Sở lại không có người nghe máy. “Không lẽ Sở Sở đã xảy ra chuyện?”
/778
|