Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 6 - Dám tơ tưởng vợ tao, đúng là thiếu đòn mà!
/778
|
Trước cửa tập đoàn Đường Thị, hai bảo vệ gác cửa vẫn đứng bất động ở đó.
Đường Sở Sở đi ra cửa, nhìn hai người này: “Họ…”
“Bọn họ không tin em là vợ anh, không cho anh vào trong, vì vậy anh đành phải châm kim vào bọn họ.”
Nói xong Diệp Phàm rút klm bạc trên người bọn họ ra.
Kim bạc được rút ra, hai bảo vệ lập tức xụi lơ ra đất, thở hổn hển.
“Chủ tịch!”
Hai người cuống quít đứng dậy chào Đường sờ sờ.
“Anh ấy là chồng tôi. Lần sau đừng cản anh ấy nữa.”
Đường sở sở chỉ vào Diệp Phàm và nói.
“Vâng, vảng.”
Đầu tiẻn hai bảo vệ thoáng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu lia lịa.
Sau đó, Diệp Phàm và Đường sờ sở rời khỏi Đường Thị.
“Anh ta là chồng của chủ tịch thật à?”
“Sao có thể chứ? Chủ tịch là nữ thần trong lòng tôi, vậy mà cô ấy có chồng rồi!”
Hai bảo vệ lộ vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Không chỉ hai anh bảo vệ này tan nát cõi lòng.
Vô số nhân viên trong tập đoàn Đường Thị coi Đường Sở Sở là nữ thần trong mộng cũng tan nát cõi lòng sau khi biết tin tức này.
Trong một văn phòng khác của tập đoàn Đường Thị, Mã Yến bị Diệp Phàm làm bẽ mặt đang gọi điện thoại kế khố.
“Đường thiếu, anh nhất định phải phân xử cho tôi, mặt tôi bị tát chảy máu đó, tuyệt đối không thế bỏ qua chuyện này như vậy được!”
Mã Yến gọi điện thoại, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó Mã Yến cúp điện thoại, lấy tay che mặt, biếu cảm lạnh lùng, trong mắt lóe lên vẻ lanh lẽo như rằn đôc.
Nhà họ Đường.
Sau khi cúp máy, Đường Phong tức đại thiếu gia nhà họ Đường đi thẳng vào một căn phòng, hét to với người đàn ông trung niên trong phòng: “Ba ơi xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Vội VỘI vàng vàng còn ra thế thống gì!”
Người đàn ông trung niên này là Đường Chính Nghĩa – nhị gia nhà họ Đường.
Lúc này ông ta đang thảnh thơi pha trà. Thấy bộ dạng nóng nảy của Đường Phong, ông ta trách mắng.
“Ba à, giờ là lúc nào rồi mà ba còn tảm trạng pha trà.”
Đường Phong đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, uống hết tách trà ba mình vừa pha xong.
“Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Đường Sở Sở bị bãi nhiệm rồi?”
Đường Chính Nghĩa hờ hững nói.
“Không phải, là chồng của Đường sờ Sở. Hơn nữa hôm nay tên này còn đại náo cuộc họp của tập đoàn, đánh lão Hứa và Mã Yến trước mặt mọi người!”
Đường Phong lập tức kế lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xả ra trong phòng họp Đường Thị ngày hôm nay.
Nghe Đường Phong nói xong, Đường Chính Nghĩa nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng: “Còn có chuyện này hả?”
“Đúng vậy! Con cũng không ngờ đấy. Bình thường Đường Sở Sở có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không gần gũi với đàn ông, ai dè cô ta đã tằng tịu với người ta từ lâu rồi, vậy mà còn giả vờ cao quý thuần khiết. Thật nực cười!”
Đường Phong châm chọc.
“Nhị gia!”
Lúc này, một người giúp việc của nhà họ Đường đi đến gọi Đường Chính Nghĩa.
“Sao vậy?”
Đường Chính Nghĩa nhìn đối phương.
“Gia chủ nhà họ Cung dẫn theo con trai đến cầu thân!”
Người giúp việc nói.
“Ha ha ha, xem ra hôm nay có trò hay đế xem rồi đảy!”
“Đi thôi!”
Đường Chính Nghĩa đặt tách trà xuống, cười khẽ.
Trong khi đó, ở cửa trung tâm thương mại.
Đường sở sở vừa mới mua cho Diệp Phàm một bộ quần áo thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cô lập tức nhíu mày.
“Bà xã sao thế?”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở và hỏi.
“Đại thiếu gia nhà họ Cung tới nhà hỏi cưới em.”
Đường sở sở trả lời.
“Hỏi cưới? Tên này to gan thật, dám tranh bà xã với anh!”
Diệp Phàm bĩu môi hừ lạnh.
“Anh Tiếu Phàm yẻn tâm đi, em sẽ không đồng ý.”
Đường sở sở cầm tay Diệp Phàm, kiên định nói.
“Đồ ngốc, đương nhiên là anh tin tưởng em. Nhưng có người tơ tưởng vợ anh, anh không cho phép. Đi nào, tới nhà họ Đường!”
Diệp Phàm vuốt mũi Đường Sở Sở, đi thắng tới nhà họ Đường.
Nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại thành Thiên Hải, diện tích hơn trăm mẫu, là một trang vlẽn bao gồm nhiều biệt thự, cực kỳ xa hoa, phô bày khí thế của nhà họ Đường!
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Đường.
Bà cụ Đường ngồi trên ghế thái sư ờ chủ vị, tinh thần quắc thước, rất có khí thế.
Bẻn phải là Đường Chính Nhân – lão đại nhà họ Đường, cũng là ba của Đường Sở Sở. Nhưng Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy. Tiếp nữa là Đường Chính Nghĩa và con trai Đường Phong.
Bên trái bà cụ Đường là một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên. Bọn họ là gia chủ Cung Thẳng của nhà họ Cung – một trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải, và đại thiếu gla nhà họ Cung tẽn Cung Thanh.
“Ông chủ Cung, hiện nay Cung Thị các ông đã nghiên cứu ra Hồi Xuân Sương khiến thành tích của Đường Thị chúng tôi tuột dốc không phanh. Lúc này ông đến nhà họ Đường chúng tỏi cầu thân, e là không thích hợp!”
Bà cụ Đường nhìn Cung Thắng và nói.
“Bà cụ Đường, nếu nhà họ Đường chịu gá Đường tiếu thư cho nhà họ Cung chúng tôi, thì sau này Đường Thị và Cung Thị là người một nhà, chúng tôi sẽ hợp tác VỚI Đường Thị cùng mờ rộng việc kinh doanh Hồi Xuân Sương, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”
Cung Thắng mỉm cười đáp lời.
“Chuyện này…”
Trong mẵt bà cụ Đường lóe lên tia sáng.
“Thưa bà Đường, chú Đường, dì Đường, cháu đã đem lòng yêu mến sở Sở từ lâu. Chỉ cần sở sớ làm vợ cháu, cháu đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, đến lúc đó hai nhà chúng ta kết thông gia chắc chắn sẽ phát triển mạnh hơn. Đây là chuyện tốt, một mũi tẽn bắn hai đích!”
Cung Thanh vội vàng lẻn tiếng.
“Sở Sở nhà chúng tỏi được Cung thiếu yêu mến như vậy là vinh hạnh của con bé. Tôi cảm thấy mối hỏn sự này rất tốt!”
Mẹ của Đường sờ sờ là Dương Ngọc Lan tươi cười nói.
“Con không đồng ý.”
Đúng lúc này, giọng nói của Đường Sở Sở đột ngột vang lẻn.
Cô dẫn theo Diệp Phàm đi thẳng vào phòng.
“Sở Sở!”
Cung Thanh nhìn Đường Sở Sở, trong mắt tràn ngập dục vọng.
“Cung Thanh, tôi đã nói với anh là tôi không thích anh, anh đừng có dảy dưa nữa cơ mà!”
Đường sở sở nhìn Cung Thanh, lạnh lùng quát.
“Sở Sở à, anh nghe nói hôm nay một đám thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị bẳt tay nhau muốn bãi miễn em. Nếu em không lấy anh thì e là không lâu nữa, Đường Thị sẽ càng ngày càng thảm!”
Cung Thanh híp mắt nói.
‘Anh dang uy hiêp toi dây à?”
Sac mât Dircrng Sa Sa trcr nên lanh lùng.
“Anh chî dang nôi cho em biet em lây anh mai là loi thoat duy nhât cüa em và ca Diràng Th athôi diêm hiên tai.”
Cung Thanh ngao nghê nôi.
Bôp!
Oôt nhiên, mot cai bat tai dânh bay Cung Thanh. Anh ta dap vào ghe, làm chiée ghé kia va vun.
“Dam ta tirông va tao, dung là thiéu don ma!”
Diêp Phàm lanh lùng cat loi.
Contrai!”
Cung Thắng thấy con trai bị đánh, tức thì mặt biến sắc, vội vàng hét lên.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhà họ Đường đều đố dồn vào Diệp Phàm.
“Thằng nhóc chết tiệt, mày dám đánh con trai tao?”
Cung Thắng nhìn con trai bị đánh sưng mặt, tức giận chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
“Tôi không thích người khác chỉ tay vào tôi.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Rắc!
Một giây sau, ngón tay của Cung Thắng bị Diệp Phàm bẻ gãy.
“Á!
Cung Thắng ỏm ngón tay gãy, kẻu gào thảm thiết.
Đường Sở Sở đi ra cửa, nhìn hai người này: “Họ…”
“Bọn họ không tin em là vợ anh, không cho anh vào trong, vì vậy anh đành phải châm kim vào bọn họ.”
Nói xong Diệp Phàm rút klm bạc trên người bọn họ ra.
Kim bạc được rút ra, hai bảo vệ lập tức xụi lơ ra đất, thở hổn hển.
“Chủ tịch!”
Hai người cuống quít đứng dậy chào Đường sờ sờ.
“Anh ấy là chồng tôi. Lần sau đừng cản anh ấy nữa.”
Đường sở sở chỉ vào Diệp Phàm và nói.
“Vâng, vảng.”
Đầu tiẻn hai bảo vệ thoáng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu lia lịa.
Sau đó, Diệp Phàm và Đường sờ sở rời khỏi Đường Thị.
“Anh ta là chồng của chủ tịch thật à?”
“Sao có thể chứ? Chủ tịch là nữ thần trong lòng tôi, vậy mà cô ấy có chồng rồi!”
Hai bảo vệ lộ vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Không chỉ hai anh bảo vệ này tan nát cõi lòng.
Vô số nhân viên trong tập đoàn Đường Thị coi Đường Sở Sở là nữ thần trong mộng cũng tan nát cõi lòng sau khi biết tin tức này.
Trong một văn phòng khác của tập đoàn Đường Thị, Mã Yến bị Diệp Phàm làm bẽ mặt đang gọi điện thoại kế khố.
“Đường thiếu, anh nhất định phải phân xử cho tôi, mặt tôi bị tát chảy máu đó, tuyệt đối không thế bỏ qua chuyện này như vậy được!”
Mã Yến gọi điện thoại, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó Mã Yến cúp điện thoại, lấy tay che mặt, biếu cảm lạnh lùng, trong mắt lóe lên vẻ lanh lẽo như rằn đôc.
Nhà họ Đường.
Sau khi cúp máy, Đường Phong tức đại thiếu gia nhà họ Đường đi thẳng vào một căn phòng, hét to với người đàn ông trung niên trong phòng: “Ba ơi xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Vội VỘI vàng vàng còn ra thế thống gì!”
Người đàn ông trung niên này là Đường Chính Nghĩa – nhị gia nhà họ Đường.
Lúc này ông ta đang thảnh thơi pha trà. Thấy bộ dạng nóng nảy của Đường Phong, ông ta trách mắng.
“Ba à, giờ là lúc nào rồi mà ba còn tảm trạng pha trà.”
Đường Phong đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, uống hết tách trà ba mình vừa pha xong.
“Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Đường Sở Sở bị bãi nhiệm rồi?”
Đường Chính Nghĩa hờ hững nói.
“Không phải, là chồng của Đường sờ Sở. Hơn nữa hôm nay tên này còn đại náo cuộc họp của tập đoàn, đánh lão Hứa và Mã Yến trước mặt mọi người!”
Đường Phong lập tức kế lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xả ra trong phòng họp Đường Thị ngày hôm nay.
Nghe Đường Phong nói xong, Đường Chính Nghĩa nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng: “Còn có chuyện này hả?”
“Đúng vậy! Con cũng không ngờ đấy. Bình thường Đường Sở Sở có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không gần gũi với đàn ông, ai dè cô ta đã tằng tịu với người ta từ lâu rồi, vậy mà còn giả vờ cao quý thuần khiết. Thật nực cười!”
Đường Phong châm chọc.
“Nhị gia!”
Lúc này, một người giúp việc của nhà họ Đường đi đến gọi Đường Chính Nghĩa.
“Sao vậy?”
Đường Chính Nghĩa nhìn đối phương.
“Gia chủ nhà họ Cung dẫn theo con trai đến cầu thân!”
Người giúp việc nói.
“Ha ha ha, xem ra hôm nay có trò hay đế xem rồi đảy!”
“Đi thôi!”
Đường Chính Nghĩa đặt tách trà xuống, cười khẽ.
Trong khi đó, ở cửa trung tâm thương mại.
Đường sở sở vừa mới mua cho Diệp Phàm một bộ quần áo thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cô lập tức nhíu mày.
“Bà xã sao thế?”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở và hỏi.
“Đại thiếu gia nhà họ Cung tới nhà hỏi cưới em.”
Đường sở sở trả lời.
“Hỏi cưới? Tên này to gan thật, dám tranh bà xã với anh!”
Diệp Phàm bĩu môi hừ lạnh.
“Anh Tiếu Phàm yẻn tâm đi, em sẽ không đồng ý.”
Đường sở sở cầm tay Diệp Phàm, kiên định nói.
“Đồ ngốc, đương nhiên là anh tin tưởng em. Nhưng có người tơ tưởng vợ anh, anh không cho phép. Đi nào, tới nhà họ Đường!”
Diệp Phàm vuốt mũi Đường Sở Sở, đi thắng tới nhà họ Đường.
Nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại thành Thiên Hải, diện tích hơn trăm mẫu, là một trang vlẽn bao gồm nhiều biệt thự, cực kỳ xa hoa, phô bày khí thế của nhà họ Đường!
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Đường.
Bà cụ Đường ngồi trên ghế thái sư ờ chủ vị, tinh thần quắc thước, rất có khí thế.
Bẻn phải là Đường Chính Nhân – lão đại nhà họ Đường, cũng là ba của Đường Sở Sở. Nhưng Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy. Tiếp nữa là Đường Chính Nghĩa và con trai Đường Phong.
Bên trái bà cụ Đường là một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên. Bọn họ là gia chủ Cung Thẳng của nhà họ Cung – một trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải, và đại thiếu gla nhà họ Cung tẽn Cung Thanh.
“Ông chủ Cung, hiện nay Cung Thị các ông đã nghiên cứu ra Hồi Xuân Sương khiến thành tích của Đường Thị chúng tôi tuột dốc không phanh. Lúc này ông đến nhà họ Đường chúng tỏi cầu thân, e là không thích hợp!”
Bà cụ Đường nhìn Cung Thắng và nói.
“Bà cụ Đường, nếu nhà họ Đường chịu gá Đường tiếu thư cho nhà họ Cung chúng tôi, thì sau này Đường Thị và Cung Thị là người một nhà, chúng tôi sẽ hợp tác VỚI Đường Thị cùng mờ rộng việc kinh doanh Hồi Xuân Sương, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”
Cung Thắng mỉm cười đáp lời.
“Chuyện này…”
Trong mẵt bà cụ Đường lóe lên tia sáng.
“Thưa bà Đường, chú Đường, dì Đường, cháu đã đem lòng yêu mến sở Sở từ lâu. Chỉ cần sở sớ làm vợ cháu, cháu đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, đến lúc đó hai nhà chúng ta kết thông gia chắc chắn sẽ phát triển mạnh hơn. Đây là chuyện tốt, một mũi tẽn bắn hai đích!”
Cung Thanh vội vàng lẻn tiếng.
“Sở Sở nhà chúng tỏi được Cung thiếu yêu mến như vậy là vinh hạnh của con bé. Tôi cảm thấy mối hỏn sự này rất tốt!”
Mẹ của Đường sờ sờ là Dương Ngọc Lan tươi cười nói.
“Con không đồng ý.”
Đúng lúc này, giọng nói của Đường Sở Sở đột ngột vang lẻn.
Cô dẫn theo Diệp Phàm đi thẳng vào phòng.
“Sở Sở!”
Cung Thanh nhìn Đường Sở Sở, trong mắt tràn ngập dục vọng.
“Cung Thanh, tôi đã nói với anh là tôi không thích anh, anh đừng có dảy dưa nữa cơ mà!”
Đường sở sở nhìn Cung Thanh, lạnh lùng quát.
“Sở Sở à, anh nghe nói hôm nay một đám thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị bẳt tay nhau muốn bãi miễn em. Nếu em không lấy anh thì e là không lâu nữa, Đường Thị sẽ càng ngày càng thảm!”
Cung Thanh híp mắt nói.
‘Anh dang uy hiêp toi dây à?”
Sac mât Dircrng Sa Sa trcr nên lanh lùng.
“Anh chî dang nôi cho em biet em lây anh mai là loi thoat duy nhât cüa em và ca Diràng Th athôi diêm hiên tai.”
Cung Thanh ngao nghê nôi.
Bôp!
Oôt nhiên, mot cai bat tai dânh bay Cung Thanh. Anh ta dap vào ghe, làm chiée ghé kia va vun.
“Dam ta tirông va tao, dung là thiéu don ma!”
Diêp Phàm lanh lùng cat loi.
Contrai!”
Cung Thắng thấy con trai bị đánh, tức thì mặt biến sắc, vội vàng hét lên.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhà họ Đường đều đố dồn vào Diệp Phàm.
“Thằng nhóc chết tiệt, mày dám đánh con trai tao?”
Cung Thắng nhìn con trai bị đánh sưng mặt, tức giận chỉ vào Diệp Phàm hét lên.
“Tôi không thích người khác chỉ tay vào tôi.”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Rắc!
Một giây sau, ngón tay của Cung Thắng bị Diệp Phàm bẻ gãy.
“Á!
Cung Thắng ỏm ngón tay gãy, kẻu gào thảm thiết.
/778
|