ng, quán bar tương đối vắng vẻ, vì vậy Hoắc Tử Hồng và Mộc Đại bình thường đều dùng bữa sáng ngay tại chiếc bàn giữa quán. Chiếc bàn gỗ hình chữ nhật được sơn màu cà phê theo phong cách giả cổ, bên cạnh đặt một chiếc bình sứ màu thiên thanh mô phỏng bình sứ Quân DaoDâu tây sữa: Một loại dâu tây rất ngon, vốn có mùi sữa. Quả có hình dáng dài, phần đuôi có dạng nhọn như chóp nón, kích cơ như quả trứng gà, thịt quả mọng và nhiều nước, có vị ngọt.
Ánh mắt hai người giao nhau, ánh lửa lóe lên trong không trung, hiếm khi hai bên lại thống nhất ý kiến với đối phương như lần này.
Mẹ kiếp! Không ăn đúng là phí của trời.
***
Ban đêm, Mộc Đại kiểm tra tất cả những chỗ trống trong quán, đồng thời nói cho Hoắc Tử Hồng về sự lo lắng của mình, Hoắc Tử Hồng vừa bực vừa buồn cười: “Con mất hồn mất vía cả ngày hôm nay vì chuyện này sao?”
Mộc Đại sốt ruột giải thích: “Nếu không phải chưa có căn cứ chính xác, con đã sớm báo cảnh sát rồi. Dì Hồng, người kia quả thật là kẻ đồng loã với hung thủ, chuyện này rất nguy hiểm!”
Hoắc Tử Hồng cười rộ lên: “Chuyện đó có liên quan gì tới dì đâu?”
“Dì chỉ muốn tìm hiểu một số chuyện xảy ra năm ấy, giáo sư Lý là thầy của dì, học trò hỏi thăm về thầy của mình cũng có vấn đề sao?”
Mộc Đại chợt nhớ tới bức ảnh trong ví của Lý Thản, câu “Dì quả thật chỉ là học trò của giáo sư Lý thôi ư” tới bên miệng lại lặng lẽ nuốt xuống.
Hoắc Tử Hồng lắc đầu thở dài: “Dì cũng không rõ con và họ đang làm chuyện gì, bức tranh được vẽ trong giấc thôi miên vân vân, dì cũng không hiểu. Vả lại, cho dù có người xấu đi chăng nữa, chẳng lẽ trên đời không có luật pháp hay sao?”
***
Mộc Đại vẫn quyết định làm theo phương pháp của mình, ai dám động vào dì Hồng, động vào gia đình đình của cô, Mộc Đại tuyệt không cho phép.
Ban ngày, mặc cho Hoắc Tử Hồng có khuyên nhủ thế nào, cô vẫn bướng bỉnh đi theo bà, buổi tối thì không ngủ, hoặc ngủ không sâu. Đối với người luyện võ, nếu trong đầu vẫn tồn tại một dây thần kinh nhắc nhở, thì dẫu những tiếng động nhỏ nhất cũng khiến người đó tỉnh ngủ ngay lập tức.
Tuy nhiên, Mộc Đại cũng không phải làm bằng sắt, vài ngày trôi qua, trên mặt cô đã hiện dấu vết mệt mỏi, dưới mắt xuất hiện quầng thâm thật lớn. Nhất Vạn Tam hỏi cô một cách khó hiểu: “Cô chủ nhỏ, ban đêm cô làm kê trộm sao?”
Kẻ trộm?
Nói đến kẻ trộm, Mộc Đại chợt nhớ tới Tào Nghiêm Hoa. Mọi ngày, anh ta rất chăm chỉ cập nhật Wechat, share ảnh nọ ảnh kia, có cảnh là Bia Giải Phóng, lại có cảnh là lối vào khu cáp treo, còn kèm theo một câu: “Hôm nay tâm trạng khá tốt.”
Hẳn là “chôm chỉa” thành công, địa điểm phạm tội đều nằm trên ảnh.
Nhưng hai ngày nay anh ta im lặng khác thường, Mộc Đại gửi tin nhắn cho anh ta hỏi thăm tình hình dạo này ra sao, cũng như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.
Quá mười hai giờ đêm, Mộc Đại mặc quần áo xuống tầng như thường lệ, kiểm tra từng cửa sổ, lại đưa tay kéo kéo để kiểm tra, cơn buồn ngủ bất chợt ập tới, đưa tay che miệng rồi ngáp một cái thật to, cô nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên khung cửa thuỷ tinh, ánh mắt dày đặc tơ máu, giống y như con thỏ.
Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng bực mình, anh muốn tới thì tới, đánh nhau tôi cũng không sợ, chỉ ghét nhất loại thủ đoạn câu giờ như thế này, tinh thần bị hao mòn gần như bằng không.
Di động trong túi bỗng nhiên đổ chuông, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, Mộc Đại tuỳ tay nhấn phím nghe: “A lô?”
Đầu dây bên kia không trả lời, Mộc Đại chờ trong hai giây, rồi đột nhiên cảnh giác lên tiếng: “A lô?”
Quả nhiên, sau vài giây im lặng, từ ống nghe truyền tới tiếng cười khẽ của La Nhận, từng sợi tóc trên đầu Mộc Đại như muốn nổ tung, theo bản năng chạy ra phía cửa sổ nhìn xuống đường.
Đường xá, con phố ven sông, khóm rau hạnh, tấm biển quảng cáo đèn nê ông treo suốt đêm, bóng mờ thấp thoáng – Không một bóng người, lại như ẩn hiện bóng dáng ai đó.
Anh nói: “Đêm nay tôi sẽ không tới, cô ngủ sớm đi. Củng cố tinh thần, gặp lại cô… vào ngày mai.”
Ánh mắt hai người giao nhau, ánh lửa lóe lên trong không trung, hiếm khi hai bên lại thống nhất ý kiến với đối phương như lần này.
Mẹ kiếp! Không ăn đúng là phí của trời.
***
Ban đêm, Mộc Đại kiểm tra tất cả những chỗ trống trong quán, đồng thời nói cho Hoắc Tử Hồng về sự lo lắng của mình, Hoắc Tử Hồng vừa bực vừa buồn cười: “Con mất hồn mất vía cả ngày hôm nay vì chuyện này sao?”
Mộc Đại sốt ruột giải thích: “Nếu không phải chưa có căn cứ chính xác, con đã sớm báo cảnh sát rồi. Dì Hồng, người kia quả thật là kẻ đồng loã với hung thủ, chuyện này rất nguy hiểm!”
Hoắc Tử Hồng cười rộ lên: “Chuyện đó có liên quan gì tới dì đâu?”
“Dì chỉ muốn tìm hiểu một số chuyện xảy ra năm ấy, giáo sư Lý là thầy của dì, học trò hỏi thăm về thầy của mình cũng có vấn đề sao?”
Mộc Đại chợt nhớ tới bức ảnh trong ví của Lý Thản, câu “Dì quả thật chỉ là học trò của giáo sư Lý thôi ư” tới bên miệng lại lặng lẽ nuốt xuống.
Hoắc Tử Hồng lắc đầu thở dài: “Dì cũng không rõ con và họ đang làm chuyện gì, bức tranh được vẽ trong giấc thôi miên vân vân, dì cũng không hiểu. Vả lại, cho dù có người xấu đi chăng nữa, chẳng lẽ trên đời không có luật pháp hay sao?”
***
Mộc Đại vẫn quyết định làm theo phương pháp của mình, ai dám động vào dì Hồng, động vào gia đình đình của cô, Mộc Đại tuyệt không cho phép.
Ban ngày, mặc cho Hoắc Tử Hồng có khuyên nhủ thế nào, cô vẫn bướng bỉnh đi theo bà, buổi tối thì không ngủ, hoặc ngủ không sâu. Đối với người luyện võ, nếu trong đầu vẫn tồn tại một dây thần kinh nhắc nhở, thì dẫu những tiếng động nhỏ nhất cũng khiến người đó tỉnh ngủ ngay lập tức.
Tuy nhiên, Mộc Đại cũng không phải làm bằng sắt, vài ngày trôi qua, trên mặt cô đã hiện dấu vết mệt mỏi, dưới mắt xuất hiện quầng thâm thật lớn. Nhất Vạn Tam hỏi cô một cách khó hiểu: “Cô chủ nhỏ, ban đêm cô làm kê trộm sao?”
Kẻ trộm?
Nói đến kẻ trộm, Mộc Đại chợt nhớ tới Tào Nghiêm Hoa. Mọi ngày, anh ta rất chăm chỉ cập nhật Wechat, share ảnh nọ ảnh kia, có cảnh là Bia Giải Phóng, lại có cảnh là lối vào khu cáp treo, còn kèm theo một câu: “Hôm nay tâm trạng khá tốt.”
Hẳn là “chôm chỉa” thành công, địa điểm phạm tội đều nằm trên ảnh.
Nhưng hai ngày nay anh ta im lặng khác thường, Mộc Đại gửi tin nhắn cho anh ta hỏi thăm tình hình dạo này ra sao, cũng như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.
Quá mười hai giờ đêm, Mộc Đại mặc quần áo xuống tầng như thường lệ, kiểm tra từng cửa sổ, lại đưa tay kéo kéo để kiểm tra, cơn buồn ngủ bất chợt ập tới, đưa tay che miệng rồi ngáp một cái thật to, cô nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên khung cửa thuỷ tinh, ánh mắt dày đặc tơ máu, giống y như con thỏ.
Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng bực mình, anh muốn tới thì tới, đánh nhau tôi cũng không sợ, chỉ ghét nhất loại thủ đoạn câu giờ như thế này, tinh thần bị hao mòn gần như bằng không.
Di động trong túi bỗng nhiên đổ chuông, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, Mộc Đại tuỳ tay nhấn phím nghe: “A lô?”
Đầu dây bên kia không trả lời, Mộc Đại chờ trong hai giây, rồi đột nhiên cảnh giác lên tiếng: “A lô?”
Quả nhiên, sau vài giây im lặng, từ ống nghe truyền tới tiếng cười khẽ của La Nhận, từng sợi tóc trên đầu Mộc Đại như muốn nổ tung, theo bản năng chạy ra phía cửa sổ nhìn xuống đường.
Đường xá, con phố ven sông, khóm rau hạnh, tấm biển quảng cáo đèn nê ông treo suốt đêm, bóng mờ thấp thoáng – Không một bóng người, lại như ẩn hiện bóng dáng ai đó.
Anh nói: “Đêm nay tôi sẽ không tới, cô ngủ sớm đi. Củng cố tinh thần, gặp lại cô… vào ngày mai.”
/127
|