"Bà."
Úc Noãn Tâm thấy Hoắc lão phu nhân bộ dạng nóng như lửa đốt, cảm thấy vô cùng áy náy, kéo nhẹ tay Hoắc lão phu nhân khuyên nhủ: "Sớm muộn gì cháu cũng phải rời khỏi Hoắc gia, nơi này không thuộc về cháu, mà cháu cũng không thuộc về nơi này. Đánh đàn cho bà nghe mấy ngày nay là việc Hoắc tiên sinh giao cho cháu, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi."
Hoắc lão phu nhân nghe xong không hiểu ra sao, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Bé Noãn, sao bà nghe mà không hiểu cháu đang nói cái gì vậy, cháu đã tới Hoắc gia, thì nên ở tại Hoắc gia, sao lại còn có lý do ra đi cơ chứ?"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười: "Bà, cháu cũng không phải người của Hoắc gia, làm sao có thể ở lại đây lâu dài được."
"Ai nha, bé Noãn à, bà thực sự là không hiểu cháu đang suy nghĩ cái gì đây. Hoắc Thiên Kình đem cháu tới Hoắc gia, ý tứ của nó đã rất rõ ràng rồi." Hoắc lão phu nhân không rõ tình hình, nói.
Lời bà lão nói làm Úc Noãn Tâm không hiểu ra sao nữa.
"Ý tứ của Hoắc tiên sinh rất rõ ràng? Ý của Hoắc tiên sinh chính là muốn cháu đánh đàn dương cầm cho bà."Còn có thể có ý khác sao, hơn nữa, ngoại trừ chuyện ấy, nàng còn phải hầu hạ hắn…
Hoắc lão phu nhân nghe vậy xong, lắc đầu cười: "Cháu thật đúng là một đứa ngốc. Ta nhìn ra được, đứa cháu trai Thiên Kình của ta thật sự rất để tâm đến cháu, cháu là người con gái đầu tiên mà nó lớn như vậy rồi mới mang về nhà. Nó à, thích cháu!"
"Hả?"
Úc Noãn Tâm quả thực bị lời nói của bà lão làm cho càng hoảng sợ hơn, không biết làm sao đành cười nói:"Bà, sự tình không phải như vậy. Cháu, cháu cùng Hoắc tiên sinh thực ra quen biết không bao lâu, chỉ là cháu biết đánh đàn nên anh ấy mới đưa cháu về Hoắc gia, thực sự không phải như bà tưởng tượng đâu."
"Bé con à."
Hoắc lão phu nhân cười cười cắt lời nàng: "Cháu không cần phải lo lắng, ta không phải là mẹ của Hoắc Thiên Kình, không có cứng nhắc như vậy. Ta biết, trong lòng mẹ của Thiên Kình chỉ biết tiếp nhận người có gia thế như Phương Nhan, nhưng ta lại không thích Phương Nhan, không thích chút nào. Giống như một đóa hoa trong nhà kính vậy, không có chút thú vị nào cả. Nhưng thật ra ta rất thích cháu. Bé Noãn à, nếu như Thiên Kình muốn lấy cháu vào cửa, bà nội sẽ tán thành cả hai tay hai chân!"
"Bà!" Vẻ mặt Úc Noãn Tâm thực sự là dở khóc dở cười, bị lời nói của bà dọa: "Sao bà lại nghĩ xa như vậy chứ? Hoắc tiên sinh sẽ không thích cháu, việc này và việc cháu vào Hoắc gia cơ bản là hai chuyện khác nhau."
"À, ta đã biết. Cháu hẳn là nghĩ mình xuất thân diễn viên không xứng với Hoắc Thiên Kình phải không. Bé Noãn à, cháu còn trẻ, làm sao mà lại có tư tưởng không tiên tiến theo kịp bà lão như ta vậy. Hai người yêu nhau là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu. Hơn nữa, cháu cũng phải tin tưởng Hoắc Thiên Kình, chỉ cần nó…"
"Bà." Úc Noãn Tâm thực sự không nhịn được xen vào lời nói của bà lão, nhìn bà nhẹ giọng giải thích: "Bà quả thực hiểu lầm rồi, quan hệ của cháu cùng Hoắc tiên sinh không phải như bà tưởng tượng. Hoắc tiên sinh tuyệt đối sẽ không thích cháu, mà cháu cũng sẽ không gả vào Hoắc gia, bởi vì…"
Nàng ngừng một chút, cắn môi, đáy mắt gợn lên tia bi thương, tan biến trong chớp mắt.
"Bởi vì sao?" Hoắc lão phu nhân nghe thật chăm chú, thấy đuôi lông mày của nàng có chút buồn bã, không khỏi hỏi lo lắng.
Úc Noãn Tâm giấu đi nỗi đau khổ trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu: "Bởi vì, cháu đã có người đàn ông yêu thương…"
Tuy biết hai người không bao giờ có thể ở cùng một chỗ nữa rồi.
"A." Hoắc lão phu nhân nghe vậy xong, thân thể run lên. "Cháu có người đàn ông yêu thương rồi?"
"Dạ."
"Không phải Thiên Kình?"
"Không phải…"
"Ai da…" Hoắc lão phu nhân thở dài thật sâu, đành nói: "Thực là đáng tiếc…"
"Bà."
"Thực ra, dù thế nào bà cũng thấy cháu cùng Thiên Kình rất xứng đôi, bà lão này sống cả một đời, ăn muối còn nhiều hơn các cháu ăn cơm, chuyện như thế này ta vừa nhìn thấy là có thể nhận ra được."
Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm nói: "Đêm đó lúc cháu đánh đàn và hát cho bà nghe, từ trong ánh mắt Thiên Kình, bà hoàn toàn có thể nhìn ra được tình cảm yêu thích của nó đối với cháu. Có thể khiến nó lẳng lặng nhìn một người con gái như thế, cháu quả thật là người đầu tiên. Bà nghĩ cháu cùng Thiên Kình hai người thực sự rất có duyên."
Úc Noãn Tâm khẽ cười, đôi mắt đẹp dao động như một dòng suối đang chảy. "Bà, thế gian này mọi chuyện đều là như vậy, đôi khi hai người có duyên chưa chắc có thể đi tới cuối cùng, mà đi tới cuối cùng thường thường lại là hai người không có duyên với nhau…"
Không cần nói nữa, nàng cũng không muốn cùng bà giải thích nhiều, bởi vì chuyện này thường là càng nói càng không ra đâu vào đâu.
Hoắc lão phu nhân khó hiểu nhìn cô gái trước mắt, thở dài nói: "Ta không rõ Thiên Kình nghĩ thế nào, nhưng mà bé con, nếu như bà nhớ cháu, nhất định cháu phải trở về thăm bà bất cứ lúc nào, đã biết chưa?"
Úc Noãn Tâm nao nao, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nàng còn có thể trở về sao? Nơi này căn bản không phải là nơi nàng có thể tới.
"Bà, cháu đẩy bà đi dạo chỗ khác nha."
"Được."
Úc Noãn Tâm đẩy bà đi về phía trước, lại bị bóng dáng cao lớn đứng ở lối vào hoa viên kia làm cho hoảng sợ.
"Hoắc, Hoắc tiên sinh?" Nàng quả thực kinh sợ.
Xem chừng hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà sao hôm nay hắn lại trở về sớm như vậy?
"Thiên Kình, cháu trở về đúng lúc, nhanh khuyên nhủ bé Noãn đi, nó nói nó phải đi khỏi."
"Bà nội, cháu chỉ trở về lấy một phần tài liệu, buổi tối cháu trở lại cùng bà!" Hoắc Thiên Kình nhìn Hoắc lão phu nhân cười cười, sau đó đảo mắt, cặp mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo …
"Ai, Thiên Kình, Thiên Kình, thằng nhỏ này, sao biểu hiện lại là lạ? Ngay cả bà lão này cũng không để ở trong lòng?"
Ánh nắng chiếu vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của hắn, cảm giác vô cùng lạnh lùng…
Úc Noãn Tâm sững sờ đứng tại chỗ, bất động hồi lâu, trong lòng có một trận rét run…
Úc Noãn Tâm thấy Hoắc lão phu nhân bộ dạng nóng như lửa đốt, cảm thấy vô cùng áy náy, kéo nhẹ tay Hoắc lão phu nhân khuyên nhủ: "Sớm muộn gì cháu cũng phải rời khỏi Hoắc gia, nơi này không thuộc về cháu, mà cháu cũng không thuộc về nơi này. Đánh đàn cho bà nghe mấy ngày nay là việc Hoắc tiên sinh giao cho cháu, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi."
Hoắc lão phu nhân nghe xong không hiểu ra sao, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Bé Noãn, sao bà nghe mà không hiểu cháu đang nói cái gì vậy, cháu đã tới Hoắc gia, thì nên ở tại Hoắc gia, sao lại còn có lý do ra đi cơ chứ?"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười: "Bà, cháu cũng không phải người của Hoắc gia, làm sao có thể ở lại đây lâu dài được."
"Ai nha, bé Noãn à, bà thực sự là không hiểu cháu đang suy nghĩ cái gì đây. Hoắc Thiên Kình đem cháu tới Hoắc gia, ý tứ của nó đã rất rõ ràng rồi." Hoắc lão phu nhân không rõ tình hình, nói.
Lời bà lão nói làm Úc Noãn Tâm không hiểu ra sao nữa.
"Ý tứ của Hoắc tiên sinh rất rõ ràng? Ý của Hoắc tiên sinh chính là muốn cháu đánh đàn dương cầm cho bà."Còn có thể có ý khác sao, hơn nữa, ngoại trừ chuyện ấy, nàng còn phải hầu hạ hắn…
Hoắc lão phu nhân nghe vậy xong, lắc đầu cười: "Cháu thật đúng là một đứa ngốc. Ta nhìn ra được, đứa cháu trai Thiên Kình của ta thật sự rất để tâm đến cháu, cháu là người con gái đầu tiên mà nó lớn như vậy rồi mới mang về nhà. Nó à, thích cháu!"
"Hả?"
Úc Noãn Tâm quả thực bị lời nói của bà lão làm cho càng hoảng sợ hơn, không biết làm sao đành cười nói:"Bà, sự tình không phải như vậy. Cháu, cháu cùng Hoắc tiên sinh thực ra quen biết không bao lâu, chỉ là cháu biết đánh đàn nên anh ấy mới đưa cháu về Hoắc gia, thực sự không phải như bà tưởng tượng đâu."
"Bé con à."
Hoắc lão phu nhân cười cười cắt lời nàng: "Cháu không cần phải lo lắng, ta không phải là mẹ của Hoắc Thiên Kình, không có cứng nhắc như vậy. Ta biết, trong lòng mẹ của Thiên Kình chỉ biết tiếp nhận người có gia thế như Phương Nhan, nhưng ta lại không thích Phương Nhan, không thích chút nào. Giống như một đóa hoa trong nhà kính vậy, không có chút thú vị nào cả. Nhưng thật ra ta rất thích cháu. Bé Noãn à, nếu như Thiên Kình muốn lấy cháu vào cửa, bà nội sẽ tán thành cả hai tay hai chân!"
"Bà!" Vẻ mặt Úc Noãn Tâm thực sự là dở khóc dở cười, bị lời nói của bà dọa: "Sao bà lại nghĩ xa như vậy chứ? Hoắc tiên sinh sẽ không thích cháu, việc này và việc cháu vào Hoắc gia cơ bản là hai chuyện khác nhau."
"À, ta đã biết. Cháu hẳn là nghĩ mình xuất thân diễn viên không xứng với Hoắc Thiên Kình phải không. Bé Noãn à, cháu còn trẻ, làm sao mà lại có tư tưởng không tiên tiến theo kịp bà lão như ta vậy. Hai người yêu nhau là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu. Hơn nữa, cháu cũng phải tin tưởng Hoắc Thiên Kình, chỉ cần nó…"
"Bà." Úc Noãn Tâm thực sự không nhịn được xen vào lời nói của bà lão, nhìn bà nhẹ giọng giải thích: "Bà quả thực hiểu lầm rồi, quan hệ của cháu cùng Hoắc tiên sinh không phải như bà tưởng tượng. Hoắc tiên sinh tuyệt đối sẽ không thích cháu, mà cháu cũng sẽ không gả vào Hoắc gia, bởi vì…"
Nàng ngừng một chút, cắn môi, đáy mắt gợn lên tia bi thương, tan biến trong chớp mắt.
"Bởi vì sao?" Hoắc lão phu nhân nghe thật chăm chú, thấy đuôi lông mày của nàng có chút buồn bã, không khỏi hỏi lo lắng.
Úc Noãn Tâm giấu đi nỗi đau khổ trong lòng, nhẹ nhàng nói một câu: "Bởi vì, cháu đã có người đàn ông yêu thương…"
Tuy biết hai người không bao giờ có thể ở cùng một chỗ nữa rồi.
"A." Hoắc lão phu nhân nghe vậy xong, thân thể run lên. "Cháu có người đàn ông yêu thương rồi?"
"Dạ."
"Không phải Thiên Kình?"
"Không phải…"
"Ai da…" Hoắc lão phu nhân thở dài thật sâu, đành nói: "Thực là đáng tiếc…"
"Bà."
"Thực ra, dù thế nào bà cũng thấy cháu cùng Thiên Kình rất xứng đôi, bà lão này sống cả một đời, ăn muối còn nhiều hơn các cháu ăn cơm, chuyện như thế này ta vừa nhìn thấy là có thể nhận ra được."
Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm nói: "Đêm đó lúc cháu đánh đàn và hát cho bà nghe, từ trong ánh mắt Thiên Kình, bà hoàn toàn có thể nhìn ra được tình cảm yêu thích của nó đối với cháu. Có thể khiến nó lẳng lặng nhìn một người con gái như thế, cháu quả thật là người đầu tiên. Bà nghĩ cháu cùng Thiên Kình hai người thực sự rất có duyên."
Úc Noãn Tâm khẽ cười, đôi mắt đẹp dao động như một dòng suối đang chảy. "Bà, thế gian này mọi chuyện đều là như vậy, đôi khi hai người có duyên chưa chắc có thể đi tới cuối cùng, mà đi tới cuối cùng thường thường lại là hai người không có duyên với nhau…"
Không cần nói nữa, nàng cũng không muốn cùng bà giải thích nhiều, bởi vì chuyện này thường là càng nói càng không ra đâu vào đâu.
Hoắc lão phu nhân khó hiểu nhìn cô gái trước mắt, thở dài nói: "Ta không rõ Thiên Kình nghĩ thế nào, nhưng mà bé con, nếu như bà nhớ cháu, nhất định cháu phải trở về thăm bà bất cứ lúc nào, đã biết chưa?"
Úc Noãn Tâm nao nao, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Nàng còn có thể trở về sao? Nơi này căn bản không phải là nơi nàng có thể tới.
"Bà, cháu đẩy bà đi dạo chỗ khác nha."
"Được."
Úc Noãn Tâm đẩy bà đi về phía trước, lại bị bóng dáng cao lớn đứng ở lối vào hoa viên kia làm cho hoảng sợ.
"Hoắc, Hoắc tiên sinh?" Nàng quả thực kinh sợ.
Xem chừng hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà sao hôm nay hắn lại trở về sớm như vậy?
"Thiên Kình, cháu trở về đúng lúc, nhanh khuyên nhủ bé Noãn đi, nó nói nó phải đi khỏi."
"Bà nội, cháu chỉ trở về lấy một phần tài liệu, buổi tối cháu trở lại cùng bà!" Hoắc Thiên Kình nhìn Hoắc lão phu nhân cười cười, sau đó đảo mắt, cặp mắt sớm đã hoàn toàn lạnh lẽo …
"Ai, Thiên Kình, Thiên Kình, thằng nhỏ này, sao biểu hiện lại là lạ? Ngay cả bà lão này cũng không để ở trong lòng?"
Ánh nắng chiếu vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của hắn, cảm giác vô cùng lạnh lùng…
Úc Noãn Tâm sững sờ đứng tại chỗ, bất động hồi lâu, trong lòng có một trận rét run…
/173
|