Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Q.7 - Chương 318 - Quán Bar Yên Ắng

/568


Họ đang nằm ngổn ngang dưới đất, khay, rượu, ly cốc rơi vỡ hết, còn trên quần áo của họ thì… giống như máu!Tiêu Tiếu Tiếu không nhận ô, chỉ cảm ơn anh với vẻ cực kỳ xa cách. Kiều Vân Tiêu nhìn thấy cô như vậy, trái tim chẳng hiểu sao lại nhói đau. Anh bước lên, giơ tay định kéo tay cô nhưng ngón tay vừa chạm tới mu bàn tay cô, cô đã kín đáo né tránh. Cô ngước mắt lên nhìn anh, lần này có mỉm cười nhưng nụ cười cũng không còn gần gũi như xưa: “Muộn lắm rồi, anh mau về đi.”

Sao Kiều Vân Tiêu lại không nhận ra sự thay đổi của anh? Từ sau khi gặp phải chuyện bắt cóc, thái độ của cô đối với anh hoàn toàn khác trước, chỉ quan tâm tới công việc nhiều hơn. Tiêu Tiếu Tiếu càng như vậy, anh càng thấy áy náy.

“Tiếu Tiếu, bây giờ em rất ghét phải nhìn thấy anh sao?”

Tiêu Tiếu Tiếu ngồi xuống ghế: “Không, anh hiểu lầm rồi.”

Kiều Vân Tiêu cảm thấy hơi thất bại, giờ phút này đây anh bỗng chẳng biết nên nói với cô điều gì. Thấy anh không định nói gì, Tiếu Tiếu bèn đứng dậy, rót cho anh cốc nước nóng. Anh đón lấy, cô lại ngồi xuống.

Anh cũng ngồi đối diện, yên lặng uống nước.

Cả hai đều không lên tiếng.

Ngoài cửa sổ, mưa gió vẫn đì đùng đập vào ô kính, càng tôn lên cái tĩnh mịch trong phòng.

“Đợi em tan làm, anh đưa em về nhà.” Một lúc lâu sau, Kiều Vân Tiêu nói.

“Không cần phiền vậy đâu, em…”

“Chúng ta là bạn bè quen biết bao năm rồi, giờ em lại khách khí với anh?” Kiều Vân Tiêu nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Tiêu Tiếu Tiếu mím môi, cụp mắt xuống. Kiều Vân Tiêu vẫn nhìn cô từ đầu tới cuối, thấy sắc mặt cô vẫn nhợt nhạt mới hỏi: “Muốn ăn gì, anh mua cho em?”

“Bữa tối em ăn nhiều rồi, giờ không đói.” Tiêu Tiếu Tiếu khéo léo từ chối sự quan tâm của anh.

Kiều Vân Tiêu xem giờ: “Vậy được, khi nào đói thì cứ nói với anh.”

Tiêu Tiếu Tiếu khẽ thở dài: “Thật ra anh không cần tới trực đêm với em suốt vậy đâu.”

“Tiếu Tiếu, trước đây em đâu có xa cách anh như vậy.”

Tiêu Tiếu Tiếu ngước mắt lên nhìn anh: “Trước đây anh cũng không đến bệnh viện thường xuyên như vậy.”

Kiều Vân Tiêu á khẩu.

“Em biết anh đang áy náy.” Tiêu Tiếu Tiếu cụp mắt xuống, cười khẽ: “Thật ra em gặp chuyện đó không liên quan tới anh.”

Kiều Vân Tiêu bị cô nói không thoải mái lắm, hắng giọng: “Thật ra cũng không phải như em nghĩ đâu…”

Nếu không phải vì áy náy thì vì điều gì đây? Ngay cả bản thân anh cũng thấy rõ câu giải thích này gượng gạo dường nào. Tiêu Tiếu Tiếu nhìn anh bằng một ánh mắt rất rõ ràng, anh cảm thấy cô đã nhìn thấu tâm tư của mình. Anh biết, đối với cô anh đã có một cảm giác trách nhiệm, mặc dù nó thít chặt khiến người ta không thở nổi nhưng anh không thể không làm vậy.

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn anh rất lâu rồi mỉm cười, đổi chủ đề: “Không biết Tiểu Sơ thi cử thế nào, nhưng với trí thông minh của cậu ấy chắc không có vấn đề gì.”

“Chắc là ổn cả.” Kiều Vân Tiêu cũng nói tiếp theo câu chuyện của cô: “Khi nào cô ấy tốt nghiệp, nếu đi theo trình tự bình thường chắc là sẽ chọn bệnh viện này đầu tiên.”

“Em cũng rất trông chờ ngày ấy.” Nụ cười trong mắt Tiêu Tiếu Tiếu đã ôn hòa hơn không ít.

Thấy tâm tình của cô khá hơn, Kiều Vân Tiêu cũng yên tâm hơn nhiều, đang định tiếp tục nói chuyện sâu hơn với cô thì có người gõ cửa. Kiều Vân Tiêu nhíu mày, anh ghét cái cảm giác đột nhiên bị quấy rầy như thế này. Tiêu Tiếu Tiếu đứng dậy ra mở cửa, Kiều Vân Tiêu chỉ nghe thấy cô khẽ nói một câu: “Bác sỹ Cố?”

Anh quay đầu nhìn ra phía cửa, ngoài cửa là Cố Khải Mân.

“Biết tối nay em trực đêm nên anh gọi đồ ăn bên ngoài, món bánh bao trứng gà mà em thích đấy.” Cố Khải Mân giơ chiếc túi trong tay ra.

“Bác sỹ Cố, anh vào đi.” Tiêu Tiếu Tiếu nghiêng người.

Vừa vào Cố Khải Mân đã nhìn thấy Kiều Vân Tiêu, anh ta nở nụ cười tươi rạng rỡ: “Tổng giám đốc Kiều cũng ở đây sao, trùng hợp quá.”

Kiều Vân Tiêu cất giọng nhạt nhòa: “Tiếu Tiếu trực đêm, tôi qua với cô ấy.”

Đối với Cố Khải Mân, anh không thể nói là ghét nhưng cũng không ưa. Mặc dù Cố Khải Mân được coi như một trong các bác sỹ chữa chính cho họ, theo lý mà nói thì phải tạo quan hệ tốt đẹp. Nhưng khoảng thời gian này cứ khi nào anh tới bệnh viện là lại thấy Cố Khải Mân bu quanh Tiêu Tiếu Tiếu như ruồi, rào trước đón sau cực kỳ nhiệt tình, anh nhìn thấy là lại hết sức chán ghét. Nhất là lúc này, muộn vậy rồi mà cậu ta còn tới, lấy cái cớ đẹp là đưa thức ăn đêm, thực chất ai không hiểu dụng ý? Cố Khải Mân trông thì có vẻ đàng hoàng nhưng Kiều Vân Tiêu cứ cảm thấy cậu ta chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

“Vậy vừa đẹp, thức ăn đêm tôi mua nhiều, cậu chủ Kiều không ngại thì cùng ăn một ít đi.” Cố Khải Mân cười.

Kiều Vân Tiêu trước nay không ăn bánh bao trứng gà, ngọt lợ, khó chịu tận cổ nhưng lại không muốn đi như vậy bèn thẳng thừng ngẩng đầu lên: “Được.”

Có lẽ Cố Khải Mân không ngờ anh lại đồng ý thoải mái như vậy, có hơi sững người.

Tiêu Tiếu Tiếu nhận ra vẻ thiếu thiện cảm của Kiều Vân Tiêu, bèn đặt thức ăn lên bàn, nhìn về phía anh: “Đây không phải lần đầu tiên em trực đêm, anh không cần ở với em đâu.”

Ý đuổi khách quá rõ ràng.

Kiều Vân Tiêu nhíu mày.

“À, tổng giám đốc Kiều không yên tâm sao. Không sao, Tiếu Tiếu là học trò tôi dẫn dắt, tôi sẽ trông chừng cô ấy.” Cố Khải Mân lại khôi phục nét mặt tươi cười.

Kiều Vân Tiêu dù sao cũng là một người ưa sĩ diện, không ngờ Tiêu Tiếu Tiếu lại đứng về phía Cố Khải Mân, trong lòng càng không vui nhưng cũng không tiện trút ra, đành đứng dậy, nhìn Tiếu Tiếu một lúc lâu rồi cầm áo khoác bỏ đi.

Chiếc ô của anh vẫn còn đó, Tiêu Tiếu Tiếu nông nổi muốn cầm nó đuổi theo anh nhưng đôi chân vẫn quản lý mong muốn. Anh đi rồi, bầu không khí càng thêm giá lạnh. Tiếu Tiếu rùng mình, lẳng lặng quay về ghế ngồi. Cố Khải Mân bước lên, dịu dàng nói: “Ăn chút gì đi.”

Tiêu Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Bác sỹ Cố, anh mang đồ về ăn đi.”

“Anh đặc biệt mua cho em mà.” Cố Khải Mân rất nhẫn nại.

“Tôi không đói.”

“Vẫn nên ăn một chút đi.” Cố Khải Mân đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng giữ chặt, thở dài: “Giờ em gầy quá…”

“Bác sỹ Cố.” Tiêu Tiếu Tiếu đứng bật dậy, đút hai tay vào túi áo blouse, tiện thể né tránh tay anh ta: “Tôi tới phòng khám xem có gì cần giúp không.”

Dứt lời, cô quay người bỏ đi.

“Ấy, Tiếu Tiếu…”



Quán bar là nơi sinh hoạt về đêm nổi tiếng ở thủ đô, mặc dù giờ còn hơi sớm nhưng bình thường chỉ cần mở cửa là ắt sẽ kín chỗ. Đương nhiên giá cả bên trong không rẻ, thậm chí có khi còn có ngôi sao ra vào, thế nên những người ra vào ở đây cũng đều có chút tiền bạc.

Nhưng tối nay lúc đi vào cửa cực kỳ yên ắng, ngay cả người tiếp khách cũng không có.

Ban đầu Cố Sơ không cảm thấy gì, vẫn ôm cánh tay Lục Bắc Thần trong phấn khích, nói với La Trì phía trước: “Này, anh bảo một cảnh sát nhân dân như anh mà vào chỗ này người ta có cho là anh chi tiêu tiền công không?”

“Từ chi tiêu thì em dùng đúng rồi, tối nay quả thực các anh em đã bao trọn. Nhưng yên tâm, tuyệt đối không dùng một đồng tiền thuế nào của mọi người đâu, hơn nữa mấy người bao chỗ này cũng không phải mấy anh em cảnh sát, mấy công bộc như bọn anh cùng lắm chỉ làm lá xanh thôi.” La Trì huyên thuyên.

Cố Sơ cười trong trẻo: “Không đúng, ban nãy còn có ai đó nói là mấy cô bé tổ chức cơ mà.”

“Nếu không hoàn toàn khơi dậy được lòng ghen tuông của con gái thì làm sao em hợp tác với anh để tối nay được vui chơi thỏa thích?” La Trì xua tay: “Nhưng mà yên tâm, em tuyệt đối sẽ được gặp đám si mê ngưỡng mộ giáo sư Lục, cũng phải biết người đàn ông của em ở ngoài dụ ong dẫn bướm ra sao chứ.”

Cố Sơ lập tức ôm lấy hông Lục Bắc Thần, cười hì hì: “Để em mà phát hiện ra có gì bất thường thì anh chết chắc.”

Lục Bắc Thần ôm chặt cô, nã pháo về phía La Trì: “Có phải cậu thấy đi từng bước xuống chậm quá không? Để tôi đá cho một nhát?”

Quán bar ở bên dưới, cần phải đi cầu thang.

La Trì nghe xong lập tức giơ tay đầu hàng, lại rảo bước nhanh hơn.

“Này cảnh sát La, chỗ này có phải bị cảnh sát các anh quét sạch rồi không, sao yên ắng quá vậy? Cho dù có bao trọn thì cũng phải có âm nhạc chứ?” Cố Sơ cảm thấy không ổn, bãi đỗ xe không có bảo vệ, ngoài cửa không có nhân viên đón khách thì thôi, nhưng dọc đường chẳng nghe thấy tiếng nhạc nào thì quá lạ rồi.

La Trì cũng cảm thấy lạ, nhún vai tỏ ý không biết gì hết.

Lục Bắc Thần thì không có quá nhiều phản ứng, có lẽ trước hết vì bản thân anh cũng không hay đến mấy nơi này, náo nhiệt hay yên lặng thì anh cũng mặc kệ.

Hai cánh cửa sắt lớn dẫn thẳng vào trong. La Trì sải bước tới trước mở cửa, lớn tiếng hô: “Các anh em, chúng tôi tới rồi!”

Anh ấy vừa dứt lời thì chỉ còn một khung cảnh vắng lặng.

Không có tiếng reo hò như trong tưởng tượng của Cố Sơ, càng không có tiếng nhạc tiếng hét rầm rộ mà cô quen thuộc.

La Trì cũng sững người, đứng im ngoài cửa.

Cố Sơ càng lúc càng thấy lạ, bước tới gạt La Trì qua một bên, ngó vào trong rồi lập tức hét toáng!

Quán bar không nhỏ, từ trên xuống dưới được thiết kế mấy vòng quay trên không. Đối diện với họ là một sàn nhảy cực lớn, còn cả một chiếc ống sắt phải cao bằng ba tầng nhà, kéo từ trên xuống dưới, có thể thấy nếu có biểu diễn sẽ hoành tráng cỡ nào. Ánh đèn rất rực rỡ, đủ loại màu đan xen lẫn nhau, chiếu qua chiếu lại đung đưa soi rõ mọi thứ. Nhưng không có tiếng nhạc, chỉ có ánh đèn động đậy, bên trong yên ắng quá đỗi.

Những người phục vụ vốn dĩ phải tươi cười đón khách thì lại đều ở đây, cũng đồng thời… trầm mặc! Họ đang nằm ngổn ngang dưới đất, khay, rượu, ly cốc rơi vỡ hết, còn trên quần áo của họ thì… giống như máu!

Nhìn ra xa hơn, dưới đất, trên sofa đều có người, có người nằm ngửa, có kẻ nằm sấp… Họ đều không một tiếng động như những người phục vụ…

Mùi máu tràn ra khắp không gian, lại cộng thêm ánh đèn xanh đỏ bỗng chốc khiến mọi thứ thật ghê rợn!


/568

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status