Sau khi Tô Phá Nguyệt băng bó xong vết thương nàng trở về chỗ hắn, nàng ngồi lên người hắn, tay vuốt ve gương mặt quen thuộc, đầu cúi xuống, hôn nhẹ vào môi hắn. Nàng gian tà mỉm cười nhìn hắn:
A Mặc, ta có nên trừng phạt chàng không nhỉ? Tội của chàng lớn lắm, dám để cho ta phải giúp chàng chịu một đao, tội này không phạt không được.
Nói rồi nàng lần mò cởi áo hắn ra, bàn tay nhỏ bé lướt trên cơ thể dũng mãnh của hắn, nàng cúi đầu ngậm lấy một viên thịt nhỏ, tay sờ nắn viên thịt còn lại, hắn tuy ngủ say nhưng vẫn có thể cảm giác được sự kích thích của cơ thể.
Nàng lưu luyến nhả viên thịt ra, tay miết chặt đầu ti, chùi đi chỗ nước bọt nhớp, tay kia lần mò xuống phía dưới, vuốt ve cái cục đã u lên từ nãy giờ, tuy cách một lớp quần nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được độ nóng ẩm của cục thịt kia.
Chán sờ tay, nàng lại ngồi lên cục thịt, ma sát chỗ bí hiểm của nàng với nó, nàng nhướn người dùng lưỡi lướt qua bờ môi ẩm ướt của hắn, kéo xuống phần ngực quyến luyện một hồi.
Tề Thuỷ Mặc trong giấc ngủ cảm nhận được một ai đó đang đè lên trên hắn, không ngừng ma sát tiểu đệ của hắn, miếng thịt nóng ẩm kia cuộn tròn lấy đậu đỏ trên ngực hắn, một bên còn lại cũng bị người ta chơi đùa đến nóng nảy, hai mắt hắn muốn mở ra để nhìn cho kỹ người kia là ai nhưng lại không thể, có điều gì đó đang thôi thúc hắn, bắt ép lý trí, cơ thể hắn phải tiếp nhận sự nồng nhiệt này, hắn không còn cách nào khác phải tự lực mà chống đỡ để mình không bị sa ngã trước tình cảnh khốn khổ này.
Ăn hết phần trên xong nàng lại xoay người chuẩn bị ăn phần dưới, nàng cười hắc hắc, ngón tay dí lên cục thịt đã u to, tự nói chuyện một mình:
Tiểu Phạn Phạn, ở trong đó nóng lắm rồi phải không, để ta giúp ngươi hóng mát nào.
Nàng vạch quần hắn ra để lộ một cây gậy thịt to bự, ngón tay nàng miết chặt đầu gậy rồi lại xoa nhẹ phía trên, nàng chưa bao giờ nhìn trực tiếp phía dưới của hắn nên có phần sợ sệt, thủ thuật còn chút vụng về nhưng mà lại khiến cho gậy thịt kia ngày một bự hơn.
Nàng xoa xoa nắn nắn đủ kiểu rồi lại dùng môi lướt nhẹ qua đầu gậy, hôn chụt một cái lên thân gậy rồi kéo quần đậy lại như cũ, mặc kệ cho cây gậy vẫn đang phát phình, chưa được giải toả. Nàng kéo dây buộc tóc ra để cho mái tóc dài xoã xuống hai bên vai, lật người nằm ngang bên cạnh hắn, chân tay gác lên người hắn, tay kéo chăn phủ kín thân thể của cả hai, xong xuôi nàng nhướn người hôn một cái vào má hắn rồi rúc vào lòng hắn ngủ ngon lành, mặc kệ cái người kia đang bị lửa thiêu đốt dưới thân, khó chịu nhọc nhằn.
.......
Á!
Rầm!
Bịch bịch!
Một loạt tiếng động vang lên. Ngoài cửa, một thanh thiếu niên bước vào, bất chợt hét lên một tiếng rồi ngã xuống. Trên giường, một cặp đôi vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, nam nhân hướng về phía nữ nhân thô bạo đẩy ra, nữ nhân ngu ngơ ngã từ trên giường xuống, vẻ mặt nhăn nhó oán giận nhìn về phía nam nhân. Mắt lờ đờ còn chưa tỉnh ngủ, nàng chu môi hướng phía hắn phát tiết:
Tề Thuỷ Mặc, ngươi làm gì vậy? Người ta còn chưa có ngủ đủ nha.
Một câu này khiến cho hai nam nhân còn lại kinh hãi, một người vừa đứng lên lại vì quá sốc mà tiếp tục ngã xuống, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, một người ngồi trên giường sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhìn nàng, tay nắm lại nổi cả gân xanh, hai bên thái dương bắt đầu giật giật.
Mà bệnh mơ màng khi ngủ dậy của nàng hình như còn chưa có kết thúc, nàng mờ mịt nhìn thanh thiếu niên ngã xuống, rất tự nhiên hỏi thẳng:
Ngươi là ai?
Thanh thiếu niên đờ đẫn hết nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn nam nhân kia, mây đen đột nhiên kéo đến phủ kín cả phòng, nhiệt độ thấp xuống, nam nhân kia nghiến răng nén giận, gọi tên cái người còn đang nằm dưới đất:
TiỂU HOA TỬ.
Nàng như một người mù không thấy sự tức giận đã hiện rõ trên mặt hắn, ngây ngô hỏi ngược lại:
A, Tiểu Hoa Tử là ai? Sao cái tên này nghe có chút quen thuộc nha.
Nàng chỉ tay về phía thanh thiếu niên, mê sảng hỏi:
Ngươi là Tiểu Hoa Tử sao?
Nói xong nàng cười tự trả lời câu hỏi của mình, lảo đảo đứng lên đi về phía hắn, chưa kịp để hắn nghĩ nhiều nàng đã bổ nhào lên người hắn, tay ôm chặt thân thể to lớn phía dưới, miệng ngái ngủ nói:
A Mặc, chúng ta ngủ tiếp nào.
Chưa nói hết câu nàng đã ngủ say, để hắn mặt đen xì chưa biết phải làm gì đối với các xác đang đè lên người hắn, đột nhiên hắn quay sang nhìn thanh thiếu niên kia giọng trầm ra lệnh:
Lôi hắn xuống.
Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn hắn rồi như thông được não, lật đật bò dậy kéo cái xác kia xuống đất. Nàng đang ngủ say đột nhiên bị một lực mạnh kéo xuống, bất mãn nàng quơ tay lung tung nắm được một vật gì đó liền sống chết không chịu thả ra. Đương nhiên nàng không hề biết rằng trong khi mình đang cố chấp nắm chặt vật gì đó thì bên ngoài hai nam nhân kia đã trố mắt nhìn nàng, kinh ngạc cùng sợ hãi bởi vì thứ nàng đang cầm là phương tiện truyền giống nòi của tám đời tổ tiên người nào đấy.
Thiếu niên kia há hốc mồm nhìn nàng, tay vô thức thả ra khiến cho nàng đang nằm ở cạnh giường lao thẳng xuống dưới đất, mà hắn vẫn còn sững sờ nhìn đệ đệ của mình, thẹn quá hoá giận, rống một tiếng:
CÚT
A Mặc, ta có nên trừng phạt chàng không nhỉ? Tội của chàng lớn lắm, dám để cho ta phải giúp chàng chịu một đao, tội này không phạt không được.
Nói rồi nàng lần mò cởi áo hắn ra, bàn tay nhỏ bé lướt trên cơ thể dũng mãnh của hắn, nàng cúi đầu ngậm lấy một viên thịt nhỏ, tay sờ nắn viên thịt còn lại, hắn tuy ngủ say nhưng vẫn có thể cảm giác được sự kích thích của cơ thể.
Nàng lưu luyến nhả viên thịt ra, tay miết chặt đầu ti, chùi đi chỗ nước bọt nhớp, tay kia lần mò xuống phía dưới, vuốt ve cái cục đã u lên từ nãy giờ, tuy cách một lớp quần nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được độ nóng ẩm của cục thịt kia.
Chán sờ tay, nàng lại ngồi lên cục thịt, ma sát chỗ bí hiểm của nàng với nó, nàng nhướn người dùng lưỡi lướt qua bờ môi ẩm ướt của hắn, kéo xuống phần ngực quyến luyện một hồi.
Tề Thuỷ Mặc trong giấc ngủ cảm nhận được một ai đó đang đè lên trên hắn, không ngừng ma sát tiểu đệ của hắn, miếng thịt nóng ẩm kia cuộn tròn lấy đậu đỏ trên ngực hắn, một bên còn lại cũng bị người ta chơi đùa đến nóng nảy, hai mắt hắn muốn mở ra để nhìn cho kỹ người kia là ai nhưng lại không thể, có điều gì đó đang thôi thúc hắn, bắt ép lý trí, cơ thể hắn phải tiếp nhận sự nồng nhiệt này, hắn không còn cách nào khác phải tự lực mà chống đỡ để mình không bị sa ngã trước tình cảnh khốn khổ này.
Ăn hết phần trên xong nàng lại xoay người chuẩn bị ăn phần dưới, nàng cười hắc hắc, ngón tay dí lên cục thịt đã u to, tự nói chuyện một mình:
Tiểu Phạn Phạn, ở trong đó nóng lắm rồi phải không, để ta giúp ngươi hóng mát nào.
Nàng vạch quần hắn ra để lộ một cây gậy thịt to bự, ngón tay nàng miết chặt đầu gậy rồi lại xoa nhẹ phía trên, nàng chưa bao giờ nhìn trực tiếp phía dưới của hắn nên có phần sợ sệt, thủ thuật còn chút vụng về nhưng mà lại khiến cho gậy thịt kia ngày một bự hơn.
Nàng xoa xoa nắn nắn đủ kiểu rồi lại dùng môi lướt nhẹ qua đầu gậy, hôn chụt một cái lên thân gậy rồi kéo quần đậy lại như cũ, mặc kệ cho cây gậy vẫn đang phát phình, chưa được giải toả. Nàng kéo dây buộc tóc ra để cho mái tóc dài xoã xuống hai bên vai, lật người nằm ngang bên cạnh hắn, chân tay gác lên người hắn, tay kéo chăn phủ kín thân thể của cả hai, xong xuôi nàng nhướn người hôn một cái vào má hắn rồi rúc vào lòng hắn ngủ ngon lành, mặc kệ cái người kia đang bị lửa thiêu đốt dưới thân, khó chịu nhọc nhằn.
.......
Á!
Rầm!
Bịch bịch!
Một loạt tiếng động vang lên. Ngoài cửa, một thanh thiếu niên bước vào, bất chợt hét lên một tiếng rồi ngã xuống. Trên giường, một cặp đôi vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, nam nhân hướng về phía nữ nhân thô bạo đẩy ra, nữ nhân ngu ngơ ngã từ trên giường xuống, vẻ mặt nhăn nhó oán giận nhìn về phía nam nhân. Mắt lờ đờ còn chưa tỉnh ngủ, nàng chu môi hướng phía hắn phát tiết:
Tề Thuỷ Mặc, ngươi làm gì vậy? Người ta còn chưa có ngủ đủ nha.
Một câu này khiến cho hai nam nhân còn lại kinh hãi, một người vừa đứng lên lại vì quá sốc mà tiếp tục ngã xuống, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, một người ngồi trên giường sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhìn nàng, tay nắm lại nổi cả gân xanh, hai bên thái dương bắt đầu giật giật.
Mà bệnh mơ màng khi ngủ dậy của nàng hình như còn chưa có kết thúc, nàng mờ mịt nhìn thanh thiếu niên ngã xuống, rất tự nhiên hỏi thẳng:
Ngươi là ai?
Thanh thiếu niên đờ đẫn hết nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn nam nhân kia, mây đen đột nhiên kéo đến phủ kín cả phòng, nhiệt độ thấp xuống, nam nhân kia nghiến răng nén giận, gọi tên cái người còn đang nằm dưới đất:
TiỂU HOA TỬ.
Nàng như một người mù không thấy sự tức giận đã hiện rõ trên mặt hắn, ngây ngô hỏi ngược lại:
A, Tiểu Hoa Tử là ai? Sao cái tên này nghe có chút quen thuộc nha.
Nàng chỉ tay về phía thanh thiếu niên, mê sảng hỏi:
Ngươi là Tiểu Hoa Tử sao?
Nói xong nàng cười tự trả lời câu hỏi của mình, lảo đảo đứng lên đi về phía hắn, chưa kịp để hắn nghĩ nhiều nàng đã bổ nhào lên người hắn, tay ôm chặt thân thể to lớn phía dưới, miệng ngái ngủ nói:
A Mặc, chúng ta ngủ tiếp nào.
Chưa nói hết câu nàng đã ngủ say, để hắn mặt đen xì chưa biết phải làm gì đối với các xác đang đè lên người hắn, đột nhiên hắn quay sang nhìn thanh thiếu niên kia giọng trầm ra lệnh:
Lôi hắn xuống.
Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn hắn rồi như thông được não, lật đật bò dậy kéo cái xác kia xuống đất. Nàng đang ngủ say đột nhiên bị một lực mạnh kéo xuống, bất mãn nàng quơ tay lung tung nắm được một vật gì đó liền sống chết không chịu thả ra. Đương nhiên nàng không hề biết rằng trong khi mình đang cố chấp nắm chặt vật gì đó thì bên ngoài hai nam nhân kia đã trố mắt nhìn nàng, kinh ngạc cùng sợ hãi bởi vì thứ nàng đang cầm là phương tiện truyền giống nòi của tám đời tổ tiên người nào đấy.
Thiếu niên kia há hốc mồm nhìn nàng, tay vô thức thả ra khiến cho nàng đang nằm ở cạnh giường lao thẳng xuống dưới đất, mà hắn vẫn còn sững sờ nhìn đệ đệ của mình, thẹn quá hoá giận, rống một tiếng:
CÚT
/71
|