Tiếng nhạc du dương ngân lên một khúc rồi từ từ trầm xuống, kết thúc bản nhạc, mà nam nhân đứng giữa chánh điện đang say sưa nhảy múa cũng dừng lại, lui về chỗ của mình, Danh Phụng bước ra, ôm quyền làm lễ với Tề Thuỷ Mặc sau đó thẳng lưng, hào hứng hỏi:
Đại vương, ngài thấy lễ vật của Thuỷ quốc bọn ta như thế nào?
Trên ngai vàng, hắn một mặt u ám nhìn xuống dưới, bỗng nhiên một tiếng cười phụt ra rồi lại im bặt, hắn đột nhiên có một ý rất hay, đó chính là....
Tiểu Hoa Tử.
Có nô tài. Tô Phá Nguyệt ngơ ngác nhìn Tề Thuỷ Mặc rồi vội vàng trả lời.
Ngươi nói cho hắn biết, trẫm có hài lòng về lễ vật của Thuỷ quốc hay không? Nếu nàng đã thấy hứng thú, vậy thì cho hắn xem thử nười năm qua nàng đã học được những gì?
Ách...chuyện này, nô tài không dám đoán mò ý của hoàng thượng. Hừ, nàng mới không thèm giúp hắn.
Không sao, trẫm cho phép. Không dám? Là không dám hay là không muốn đây?
Nếu hoàng thượng đã nói vậy, nô tài đành phải... tuân chỉ. Hừ, cái tên ngốc tử kia, chống mắt lên mà xem ta giúp ngươi này.
Bẩm hoàng thượng, nô tài nghĩ có lẽ hoàng thượng cũng rất hài lòng với lễ vật của Thuỷ quốc... nhưng mà, không phải hài lòng về lễ vật, mà là hài lòng về hảo tâm của Thuỷ quốc. Nàng nhếch môi cười xảo trá.
Trái ngược với ý nghi ngờ của Danh Phụng, Tề Thuỷ Mặc lại cảm thấy hứng thú với lời nói của nàng, hắn tò mò muốn biết nàng muốn nói gì.
Ngươi có ý gì? Danh Phụng một đầu đầy thắc mắc hỏi.
Ý gì? Ta chỉ rất khâm phục đại vương của các ngươi, đến dự tiệc sinh thần của hoàng thượng, lại mang theo một gã dã nam nhân, không phải đại vương của các ngươi lo ngại hậu cung phi tần của hoàng thượng bị mục nát nên mới tặng nam nhân giúp hoàng thượng xử lý chuyện hậu cung phi tần hay sao? Hừ, nam nhân của ta giới tính thế nào ta biết rõ, còn chờ đến phiên đại vương các ngươi dò xét sao??
Ngươi... Danh Phụng cứng họng không nói nên lời, nhìn vẻ mặt khiêu khích của nàng, gã chỉ muốn đấm cho vài cái. Đúng là hoàng thượng sai gã sang đây tặng nam nhân, nhưng không phải là tặng cho phi tần cung nữ gì gì đó mà là tặng cho đại vương Tề Thuỷ Mặc.
Khá khen cho tâm ý của đại vương Thuỷ Y, trẫm có lời cảm tạ. Hắn mặc dù trong lòng thoã mãn muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, chỉ là sát khí lúc trước không còn nữa thay vào đó là ý cười trong đáy mắt.
Quân, giết hắn đi. Hắn chuyển mắt sang dã nam nhân kia, phất tay áo ra sát lệnh. Tô Phá Nguyệt đương nhiên đâu thể để cho máu đổ vào ngày vui, hơn nữa còn là sinh thần của hắn, nàng vội vã lên tiếng:
Bẩm hoàng thượng, nô tài nghĩ giữ hắn lại vẫn còn có chỗ dùng.
Nói thử xem. Hắn nhướn mày nhìn nàng, tay giơ lên ra hiệu cho đám quân lính dừng lại, hứng thú muốn nghe nàng nói.
Bẩm hoàng thượng, nếu hắn đã là lễ vật mà Thuỷ quốc tặng cho ta, vậy hắn bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của ta phải không ạ?
Là của trẫm. Hừ, đồ là của hắn không phải của nàng.
Vâng, là của hoàng thượng. Hừ, cái tên chết tiệt kia, đến cả nam nhân không dùng cũng dành cho bằng được.
Nói tiếp đi. Hắn muốn nghe thử xem nàng đánh cái chủ ý gì lên đồ của hắn đây.
Bẩm hoàng thượng, không biết người có bằng lòng hi sinh một đồ vật nhỏ nhoi của mình để đáp lại tấm chân tình của Danh sứ giả đây không? Nàng nhếch mày khiêu khích nhìn cái tên mặt trắng kia.
Được, ý rất hay. Chủ ý này cũng không phải là quá tệ, tội của nàng tha một lần cũng không sao.
Nô Mộc, truyền lệnh của trẫm, ban cho Danh Phụng sứ giả một chính thê, đặt tên Phụng Thê, thưởng mười lạng bạc, chọn ngày tốt thành thân. Hắn nói xong, bày ra vẻ mặt gian tà liếc qua nàng.
Danh Phụng mặt trắng bệt, run rẩy tạ ơn rồi lao thẳng một mạch ra ngoài, chẳng dám ở thêm một giây phút nào, dã nam nhân kia cũng bị lính kéo ra ngoài, lần này hoàng đế Thuỷ quốc xem như là trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi.
Hắn ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng, mắt lướt qua Lưu Minh, vờ như vô tình hỏi:
Lưu sứ giả có cần trẫm cho nhận xét về lễ vật của Đại quốc nữa hay không?
Không cần đại vương nhọc công. Lưu Minh run rẩy khoé môi, chân đứng không thẳng kiếm cớ ra về trước, nữ cơ kia cũng bị gã quẳng lại, để cho ả tự sinh tự diệt.
Chuyện vui kết thúc, giờ đến phần trọng thưởng cho người có công lao góp sức nhiều nhất. Tề Thuỷ Mặc nhìn qua nàng, gọi tên:
Tiểu Hoa Tử.
Có nô tài. Nàng nhanh chóng gập người, cúi đầu trả lời.
Ngươi nói xem trẫm nên thưởng ngươi thế nào. Hắn nhíu mày nhìn nàng.
Bẩm hoàng thượng, nô tài chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, không dám cầu cao, chỉ mong hoàng thượng cho nô tài một chức vụ nho nhỏ ở Tẩy Cung trì là được rồi Nàng biết thể nào hắn cũng nói đến việc này nên đã chuẩn bị sẵn, cầu việc ở cái nơi mà nàng dễ hành động nhất.
Tẩy Cung trì? Hắn có chút kinh ngạc khi nghe nàng nói, Tẩy Cung trì là nơi hắn tắm rửa mỗi ngày, nếu nàng muốn ra tay hành động sao không xin đi theo hắn mà lại vào cái nơi ẩm ướt này? Hắn mặc kệ, dù sao nàng cũng đã bắt đầu hành động rồi, hắn cũng nên chơi đùa một chút chứ.
Nô Mộc.
Có nô tài. Lão cung kính gập người, cúi đầu.
Dựa theo lời hắn mà làm. Nói xong, hắn phất tay áo đứng lên rời khỏi Phục Hi điện.
Đại vương, ngài thấy lễ vật của Thuỷ quốc bọn ta như thế nào?
Trên ngai vàng, hắn một mặt u ám nhìn xuống dưới, bỗng nhiên một tiếng cười phụt ra rồi lại im bặt, hắn đột nhiên có một ý rất hay, đó chính là....
Tiểu Hoa Tử.
Có nô tài. Tô Phá Nguyệt ngơ ngác nhìn Tề Thuỷ Mặc rồi vội vàng trả lời.
Ngươi nói cho hắn biết, trẫm có hài lòng về lễ vật của Thuỷ quốc hay không? Nếu nàng đã thấy hứng thú, vậy thì cho hắn xem thử nười năm qua nàng đã học được những gì?
Ách...chuyện này, nô tài không dám đoán mò ý của hoàng thượng. Hừ, nàng mới không thèm giúp hắn.
Không sao, trẫm cho phép. Không dám? Là không dám hay là không muốn đây?
Nếu hoàng thượng đã nói vậy, nô tài đành phải... tuân chỉ. Hừ, cái tên ngốc tử kia, chống mắt lên mà xem ta giúp ngươi này.
Bẩm hoàng thượng, nô tài nghĩ có lẽ hoàng thượng cũng rất hài lòng với lễ vật của Thuỷ quốc... nhưng mà, không phải hài lòng về lễ vật, mà là hài lòng về hảo tâm của Thuỷ quốc. Nàng nhếch môi cười xảo trá.
Trái ngược với ý nghi ngờ của Danh Phụng, Tề Thuỷ Mặc lại cảm thấy hứng thú với lời nói của nàng, hắn tò mò muốn biết nàng muốn nói gì.
Ngươi có ý gì? Danh Phụng một đầu đầy thắc mắc hỏi.
Ý gì? Ta chỉ rất khâm phục đại vương của các ngươi, đến dự tiệc sinh thần của hoàng thượng, lại mang theo một gã dã nam nhân, không phải đại vương của các ngươi lo ngại hậu cung phi tần của hoàng thượng bị mục nát nên mới tặng nam nhân giúp hoàng thượng xử lý chuyện hậu cung phi tần hay sao? Hừ, nam nhân của ta giới tính thế nào ta biết rõ, còn chờ đến phiên đại vương các ngươi dò xét sao??
Ngươi... Danh Phụng cứng họng không nói nên lời, nhìn vẻ mặt khiêu khích của nàng, gã chỉ muốn đấm cho vài cái. Đúng là hoàng thượng sai gã sang đây tặng nam nhân, nhưng không phải là tặng cho phi tần cung nữ gì gì đó mà là tặng cho đại vương Tề Thuỷ Mặc.
Khá khen cho tâm ý của đại vương Thuỷ Y, trẫm có lời cảm tạ. Hắn mặc dù trong lòng thoã mãn muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, chỉ là sát khí lúc trước không còn nữa thay vào đó là ý cười trong đáy mắt.
Quân, giết hắn đi. Hắn chuyển mắt sang dã nam nhân kia, phất tay áo ra sát lệnh. Tô Phá Nguyệt đương nhiên đâu thể để cho máu đổ vào ngày vui, hơn nữa còn là sinh thần của hắn, nàng vội vã lên tiếng:
Bẩm hoàng thượng, nô tài nghĩ giữ hắn lại vẫn còn có chỗ dùng.
Nói thử xem. Hắn nhướn mày nhìn nàng, tay giơ lên ra hiệu cho đám quân lính dừng lại, hứng thú muốn nghe nàng nói.
Bẩm hoàng thượng, nếu hắn đã là lễ vật mà Thuỷ quốc tặng cho ta, vậy hắn bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của ta phải không ạ?
Là của trẫm. Hừ, đồ là của hắn không phải của nàng.
Vâng, là của hoàng thượng. Hừ, cái tên chết tiệt kia, đến cả nam nhân không dùng cũng dành cho bằng được.
Nói tiếp đi. Hắn muốn nghe thử xem nàng đánh cái chủ ý gì lên đồ của hắn đây.
Bẩm hoàng thượng, không biết người có bằng lòng hi sinh một đồ vật nhỏ nhoi của mình để đáp lại tấm chân tình của Danh sứ giả đây không? Nàng nhếch mày khiêu khích nhìn cái tên mặt trắng kia.
Được, ý rất hay. Chủ ý này cũng không phải là quá tệ, tội của nàng tha một lần cũng không sao.
Nô Mộc, truyền lệnh của trẫm, ban cho Danh Phụng sứ giả một chính thê, đặt tên Phụng Thê, thưởng mười lạng bạc, chọn ngày tốt thành thân. Hắn nói xong, bày ra vẻ mặt gian tà liếc qua nàng.
Danh Phụng mặt trắng bệt, run rẩy tạ ơn rồi lao thẳng một mạch ra ngoài, chẳng dám ở thêm một giây phút nào, dã nam nhân kia cũng bị lính kéo ra ngoài, lần này hoàng đế Thuỷ quốc xem như là trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi.
Hắn ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng, mắt lướt qua Lưu Minh, vờ như vô tình hỏi:
Lưu sứ giả có cần trẫm cho nhận xét về lễ vật của Đại quốc nữa hay không?
Không cần đại vương nhọc công. Lưu Minh run rẩy khoé môi, chân đứng không thẳng kiếm cớ ra về trước, nữ cơ kia cũng bị gã quẳng lại, để cho ả tự sinh tự diệt.
Chuyện vui kết thúc, giờ đến phần trọng thưởng cho người có công lao góp sức nhiều nhất. Tề Thuỷ Mặc nhìn qua nàng, gọi tên:
Tiểu Hoa Tử.
Có nô tài. Nàng nhanh chóng gập người, cúi đầu trả lời.
Ngươi nói xem trẫm nên thưởng ngươi thế nào. Hắn nhíu mày nhìn nàng.
Bẩm hoàng thượng, nô tài chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, không dám cầu cao, chỉ mong hoàng thượng cho nô tài một chức vụ nho nhỏ ở Tẩy Cung trì là được rồi Nàng biết thể nào hắn cũng nói đến việc này nên đã chuẩn bị sẵn, cầu việc ở cái nơi mà nàng dễ hành động nhất.
Tẩy Cung trì? Hắn có chút kinh ngạc khi nghe nàng nói, Tẩy Cung trì là nơi hắn tắm rửa mỗi ngày, nếu nàng muốn ra tay hành động sao không xin đi theo hắn mà lại vào cái nơi ẩm ướt này? Hắn mặc kệ, dù sao nàng cũng đã bắt đầu hành động rồi, hắn cũng nên chơi đùa một chút chứ.
Nô Mộc.
Có nô tài. Lão cung kính gập người, cúi đầu.
Dựa theo lời hắn mà làm. Nói xong, hắn phất tay áo đứng lên rời khỏi Phục Hi điện.
/71
|