Sở Ninh Dực tìm cho Thủy An Lạc vài quả dại để ăn lót bụng, thấy cô ăn ngấu nghiến như hổ đói liền vươn tay lên xoa đầu cô: "Trời tối mình sẽ về."Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống bôi lên chân cô thứ thảo dược gì đó mà cô hoàn toàn không biết."Anh biết mấy cái này hết hả?" Thủy An Lạc kinh ngạc hỏi, bản thân là một bác sĩ nên cô cảm thấy rất tự ti."Thảo dược thì anh biết nhiều hơn em." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.Anh nói rất bình thản, nhưng Thủy An Lạc lại từ từ để quả xuống."Trước đây em từng đọc một bộ tiểu thuyết hôn nhân trong quân đội, trong đó có nói binh sĩ đặc chủng đều toàn tài cả, nhưng họ học những thứ đó đều là vì muốn bảo toàn tính mạng, anh cũng thế à?" Thủy An Lạc dè dặt hỏi.Sở Ninh Dực nhổ lá thuốc vừa nhai ra, đắp đều lên hai chân của cô rồi mới nói: "Chỉ trong tiểu thuyết mới thế thôi."Còn hiện thực thì tàn khốc hơn tiểu thuyết vài trăm lần cơ.Nhưng câu nói kia thì đúng, binh sĩ đặc chủng đúng là toàn năng, nhưng chính vì để bảo vệ tính mạng, cho nên trong bất cứ tình huống nào cũng có thể học cách lợi dụng bất cứ thứ gì để giữ được mạng sống của mình.Giọng nói của anh vẫn thản nhiên như thế, như thể cuộc sống quân đội trước đây không phải là một phần trong cuộc đời của anh vậy.Thủy An Lạc nhìn quả trong tay mình, cảm giác đau rát trên chân trở nên mát lạnh. Xử lý xong vết thương ở chân, anh bắt đầu xem xét các vết thương trên cánh tay của cô.Trong đống đất đá lở sạt mà người đàn ông này vẫn có thể thấy rõ thấy một cái cây bị gãy, có thể kịp thời tìm thấy cô, có thể dùng con dao găm đâm chuẩn xác vào điểm yếu của con rắn độc, trong rừng sâu có thể tìm chính xác được loại thảo dược có thể trị thương được cho cô.Ba cái chuẩn xác này, còn không đủ để chứng minh anh đã trải qua những gì trong quân ngũ sao?Ba cái chuẩn xác này, còn không đủ để chứng minh, trái tim anh từ trước đến giờ chưa từng rời xa một Sở Ninh Dực luôn hướng về chiến trường đấy sao.Cô nghĩ, trận hỏa hoạn đó nhất định đã khiến anh bị tổn thương rất sâu sắc."Sở Ninh Dực, trận hỏa hoạn đó..." Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, Sở Ninh Dực đã ngẩng lên thản nhiên nhìn cô, nhưng ánh mắt lại sâu đến dọa người. Thủy An Lạc lập tức cúi đầu, cầm quả từ từ đưa lên miệng ăn.Đây là điều cấm kỵ của anh, là điều cấm kỵ mà không ai có thể nhắc tới.Sở Ninh Dực sơ cứu xong vết thương trên cánh tay phải của cô, lại đánh vào tay trái một cái bảo cô đổi sang tay kia cầm quả.Thủy An Lạc đổi tay, Sở Ninh Dực vén tay áo của cô lên, thấy tay này còn sưng đỏ hơn cả tay kia, cái rãnh giữa trán lại sâu thêm vài phần.Cứ để anh tóm được kẻ chủ mưu vụ này xem, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta đâu.Cả người Thủy An Lạc chi chít vết thương, rốt cuộc là bao nhiêu vết cô cũng không biết nữa, trong lúc đất đá sạt lở, đã có máy lần cô nghĩ rằng mình sắp chết vì bị những tảng đá kia đập trúng, đúng lúc ấy thì cái cây bị gãy kia chặn ngay giữa hạ lưu, sau đó cô lại bị dòng nước phía sau đánh dạt vào bờ. Cô đã ngất xỉu rất lâu mới tỉnh lại được.Sau khi Sở Ninh Dực xử lý các vết thương cho cô xong, mặt trời đã xuống núi. Sở Ninh Dực đợi cô ăn quả xong mới khom người xuống bế cô lên.Hai tay Thủy An Lạc vòng qua cổ anh: "Bọn mình về nhà à? Em nhớ Tiểu Bảo Bối quá.""Căng sữa à?" Sở Ninh Dực nói trắng ra.Ớ...Thủy An Lạc nhất thời sững cả người, sau khi phản ứng lại được liền cắn vào tai Sở Ninh Dực một cái, anh có thể đừng có nói câu đó thản nhiên như thế được không hả?Sở Ninh Dực nhíu mày, anh không thấy đau, mà thấy... thích thích!Tiếc là cảm giác thinh thích này đến chẳng đúng lúc gì cả, giờ cả người vợ anh đều là vết thương, anh có muốn ăn thì cũng chẳng có chỗ nào mà ăn được."Tai ngon lắm à?" Sở Ninh Dực cố áp chế cảm xúc đặc biệt của nơi nào đó trên cơ thể, lại tự an ủi bản thân, vợ nhỏ nhà anh đúng là đồ ngốc, không biết tai là chỗ mẫn cảm của đàn ông sao.
/3688
|