Sư Niệm nhịn không được cứ nhìn ra bên ngoài mãi, chỉ trong khoảng mười phút mà trời đã tối sầm lại.Mã Nhã nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ rồi kéo Sư Niệm đứng lên: “Chúng ta phải nhanh chóng xuống núi thôi, nếu không sẽ không xuống được mất!” Mã Nhã vừa nói vừa vội vàng vào báo với lão chiến sĩ một tiếng.Thế nhưng bọn cô vừa mới chỉ xoay người định đi thì đã bị lão chiến sĩ gọi giật lại: “Không được xuống! Không được xuống!”Lão chiến sĩ vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: “Mây đen quấn quanh núi, không phải tuyết lở thì cũng bị tê liệt rồi, bây giờ không thể xuống núi được!”“Ông ơi, ông nói vậy là có ý gì?” Anh quay phim vừa nhảy nhảy làm ấm người vừa hỏi.Sư Niệm quay đầu nhìn anh ta một cái rồi trả lời: “Nói chính xác thì là mây đen cuộn quanh núi thì sẽ có tuyết lở hoặc là vùng núi đó có thiên tai.”Anh quay phim run lên, may mà bọn họ không xuống núi.Lão chiến sĩ nói xong, Mã Nhã cũng không vội vàng xuống núi nữa mà đi lấy một cái pháo hoa ra. Đây là tín hiệu báo cho những người dưới chân núi biết hôm nay cô sẽ không xuống núi, trên đường có nguy hiểm.“Họ biết chị không về sẽ giúp chị chăm sóc con và mẹ chồng của chị, không có họ chắc chị cũng không thể kiên trì được đến bây giờ.” Mã Nhã mỉm cười nói.Căn nhà của lão chiến sĩ không lớn, khắp nơi đều có bóng dáng của quân nhân, giường đơn, chăn chiếu của quân nhân màu xanh, còn có những vật dụng đặc trưng của một người đi lính nữa.Sau khi đi vào, lão chiến sĩ giúp bọn họ nhóm một ít than, chính ông cũng rất ít khi sử dụng cái này.Người quay phim tắt máy quay đi rồi ngồi xuống trước chậu than hơ tay.Sư Niệm hỏi lão chiến sĩ rất nhiều chuyện về ba mình. Tuy ông chỉ dẫn dắt Sư Hạ Dương hai năm nhưng may mà ông vẫn còn nhớ rất rõ.“Ba của cô bị đày đến nơi này là vì cậu ta gây chuyện ở đơn vị cũ. Khi đó một lớp bọn tôi chỉ có bảy người thôi, trong đó người khó dạy nhất chính là ba của cô. Nhưng cậu ta cũng chính là người lập được nhiều công nhất! Đến hai năm sau thì ba của cô bị thằng nhóc Sở Ninh Dực kia đưa đi. Tôi biết là ba cô rất có tương lai mà. Người mà thằng nhóc Sở Ninh Dực kia coi trọng chẳng có bao nhiêu người đâu. Nó đích thân đến bắt người đấy.” Lão chiến sĩ cười ha hả: “Này, thế bây giờ thằng nhóc Sở Ninh Dực kia thế nào rồi?”Sư Niệm thầm nghĩ, nếu có ai trên thế giới này dám gọi Sở Ninh Dực là thằng nhóc này, thằng nhóc kia thì cũng chỉ một một mình vị lão chiến sĩ này mà thôi.“Tốt lắm ạ, hiện giờ chú ấy làm doanh nhân, là chủ tịch của tập đoàn Sở Thị.”“Làm doanh nhân á?” Lão chiến sĩ sửng sốt: “Năm đó thằng nhóc ấy được toàn bộ quân khu xưng là thiên tài, sao mà bọn họ có thể cam lòng thả người đi chứ?” Hiển nhiên vị lão chiến sĩ này chưa bao giờ xuống núi cho nên cũng không biết chuyện xảy ra trong mấy năm nay.“Cháu cũng không rõ lắm, trước khi cháu sinh ra thì sư phụ của ba cháu đã rời khỏi bộ đội rồi. Nhưng mà bây giờ con của chú ấy cũng là quân nhân. Ba cháu vẫn thường nói thành tích của cậu ấy tốt hơn sư phụ của ba cháu năm đó nhiều.”“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, tiếc cho thằng nhóc Sở Ninh Dực quá!” Lão chiến sĩ tiếc nuối nói. Bên ngoài tuyết đã phủ đầy mặt đất, những cơn gió gào rít đánh vào cửa sổ có chút đáng sợ.Sư Niệm thì lại không cảm thấy có gì đáng tiếc cả, vì hiện tại Sở Ninh Dực cũng là người không ai sánh bằng.Rõ ràng giờ đang là giữa trưa nhưng bên ngoài trời đã tối đến mức giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Mã Nhã đốt chút đèn dầu, trong lò sưởi cũng dùng rơm củi để đốt. Bọn họ ngồi trong nhà nói chuyện với nhau.Bên dưới rèm cửa bị một cây gậy sắt rất to đè xuống, bên ngoài còn có một lớp cửa đóng chặt nên không sợ gió tuyết thổi vào trong nhà. Mái nhà không phải bằng gỗ cũng không phải bằng đá mà bằng một tầng nhựa rất dày. Thi thoảng Mã Nhã lại đi lòng vòng trong nhà chọc chọc để đẩy tuyết đọng trên đó chảy xuống hai bên.Sư Niệm biết đây là để phòng ngừa chuyện mái nhà bị tuyết nặng làm sập.Thế nhưng không biết đến lúc nào thì trận bão tuyết này mới có thể ngừng lại.“Rầm...” Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
/3688
|